Chương 134

Mặt Đoàn Hiểu Vũ đỏ bừng lên, ông ta thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Mày chơi ăn gian! Ông đây không phục!”

“Không phục?” Tần Trạm đứng dậy, “Vậy thì ông muốn đánh cược tiếp không? Lần này ông muốn đánh cược chân mình hay là tay mình nào?”

Lúc bị Tần Trạm nhìn thẳng, Đoàn Hiểu Vũ hoảng sợ rùng mình. Chẳng hiểu sao, dù trong bụng đang có rất nhiều câu muốn nói nhưng ông ta lại chẳng thể nói nên lời được.

“Côn đồ đúng là côn đồ, mở mồm ngậm mồm là muốn chặt tay chặt chân người khác rồi.” Đoàn Hiểu Đông cười nhạo: “Nếu cắt đứt thật thì cậu có thể bồi thường nổi không?”

“Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây thôi, mọi người chỉ đùa với nhau thôi mà.” Đoàn Hiểu Tuân đứng ra hòa giải.

“Chỉ đùa thôi à?” Tần Trạm cười lạnh: “Bây giờ ông đứng ra giả vờ làm người tốt rồi à? Nếu người thua là tôi thì sao? Ông có nói đây chỉ là trò đùa thôi à?”

Mặt Đoàn Hiểu Tuân hiện rõ vẻ không vui, ông ta hừ lạnh, “Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ muon nó đưa bảy tỷ cho cậu thật à?”

“Đúng vậy.” Tần Trạm thản nhiên đáp: “Dám chơi dám chịu, Đoàn Hiểu Vũ, tôi cho ông hai ngày để chuẩn bị tiền, bây giờ ra sảnh lớn để quỳ đi.”

Đoàn Hiểu Vũ cười lạnh: “Ông đây không đi đấy, mày làm gì được tao nào?”

“Không đi?” Tần Trạm nhíu mày, cả người anh chợt lóe lên, chỉ trong giây lát anh ta đã đứng trước mặt Đoàn Hiểu Vũ.

Sau đó anh túm lấy cổ áo Đoàn Hiểu Vũ, cứ vậy mà lôi ông ta ra ngoài cửa.

Đoàn Hiểu Vũ dùng hết sức để giãy dụa, nhưng sau đó lại nhận ra cậu thanh niên gầy yếu này nhìn vậy mà lại rất khỏe, dù ông ta có cổ hết sức thì vẫn không thể thoát khỏi tay anh.

Sau khi ra đến sảnh lớn, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào hai người.

“Đây chẳng phải là tổng giám đốc Vũ, Đoàn Hiểu Vũ sao? Ông ta bị làm sao vậy?”

“Họ đánh nhau à? Thằng nhóc kia chán sống rồi hay sao mà dám động vào tổng giám đốc Vũ?”

“Mẹ nó, thằng nhóc kia, mau thả tổng giám đốc Vũ ra, không thì đừng trách bọn tao không khách sáo”

Có người nào đó gầm lên, sau đó rát nhiều người trong sảnh lớn đứng phắt dậy, chuẩn bị xông lên.

Đoàn Hiểu Vũ đắc ý cười lớn: “Nhóc con, thấy chưa? Đây chính là sức ảnh hưởng của Đoàn Hiểu Vũ tao đấy, bây giờ mày thả tay ra thì tao sẽ tha cho mày.”

Tần Trạm vẫn đứng yên như cũ, anh bình tĩnh nhìn những người xung quanh một lượt rồi bất ngờ quát lớn: “Cút ngay đi cho tôi!”

Tiếng quát của anh như sấm đánh giữa trời quang, thậm chí các cốc trà trên bàn cũng bị vỡ vụn, có người còn bị rách cả màng nhĩ, máu tươi chảy ra.

Lúc này, mọi người đều bị chiêu đó của Tần Trạm dọa sợ, ai cũng lùi về phía sau trong vô thức, tránh đường cho tần Trạm.

“Thằng nhóc kia mày chờ đấy, dám động vào tổng giám đốc Vũ, tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”

“Tao cảnh cáo mày, mau thả tổng giám đốc Vũ ra.”

Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng chẳng ai dám tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, Tần Trạm và Đoàn Hiểu Vũ đã đến giữa sảnh lớn.

Lúc này thì Đoàn Hiểu Đông và người nhà họ Đoàn cũng đã chạy ra theo.

“Thằng nhóc kia, mày đúng là coi trời bằng vung, mau thả em trai tao ra!” Đoàn Hiểu Tuân tức giận nói.

“Sao, Mai Khê không dạy nổi được thắng côn đồ như cậu hả?” Đoàn Hiểu Đông lạnh mặt nói.

Tần Trạm lạnh lùng đáp: “Tôi nói rồi, dám chơi dám chịu.”

“Đoàn Hiểu Vũ, nếu mày còn là thằng đàn ông thì đứng đấy cho tao!” Đoàn Hiểu Tuân quát lớn, nếu hôm nay Đoàn Hiểu Vũ quỳ xuống trước mặt nhiều người thế này thật thì sợ là sau này nhà họ Đoàn sẽ không ngóc nổi đầu lên mất.

Đoàn Hiểu Vũ cắn răng nói: “Ông đây không quỳ, mày làm gì được tao!”

Tần Trạm không quan tâm, bình tĩnh nói: “Quỳ xuống.”

Chỉ là hai chữ rất đơn giản thôi nhưng lại giống thánh chỉ, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó vừa xuất hiện, Đoàn Hiểu Vũ cứ vậy mà quỳ phịch xuống đất.

Tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc miệng, Đoàn Hiểu Vũ cứ thế mà quỳ xuống à?

“Đoàn Hiểu Vũ, mày làm gì đấy!” Đoàn Hiểu Tuân không nhịn được, tức giận nói: “Mau đứng dậy cho tao! Thằng hèn kia!”

Đoàn Hiểu Vũ đau khổ nói: “Anh, em cũng không muốn quỳ, em… em không biết đã có chuyện gì nữa..”

Đoàn Hiểu Tuân chẳng buồn quan tâm đến em mình nữa, ông ta vội quay sang Tân Trạm, gằn giọng: “Nhóc con, mày đã chọc phải nhà họ Đoàn rồi đấy, tao nói cho mà biết, mày đừng có hòng đi ra khỏi cái Mai Khê này.”

Tân Trạm kéo ghế ngồi cạnh Đoàn Hiểu Vũ.

Anh cười nhạt: “Đất trời bao la như vậy, tôi muốn đi đâu thì đi, chẳng ai cản nổi tôi đâu.”

“Được lắm, lâu lắm rồi tao chưa gặp ai ngông cuồng như thế này!” Đoàn Hiểu Tuân tức giận: “Uy nghiêm của nhà họ Đoàn không phải là thứ để mày khiêu khích đâu.”

Nghe câu đó, Tần Trạm chỉ thấy nực cười, chỉ là nhà họ Đoàn của Mai Khê thôi mà, cứ làm như mình là cái rễ hành ấy.”

Mặt Thẹo đứng cạnh lắc đầu, nói nhỏ: “Phiền rồi.”

“Bây giờ anh thấy phiền rồi à?” Đoàn Hiểu Đông cười nhạt: “Hiểu Mỹ, tôi nói cho anh biết, cậu bạn này của anh, hôm nay chết chắc rồi.”

Mặt Thẹo không đáp lời, gã đang nghĩ trong đầu: “Nhà họ Đoàn phiền thật đấy.”

“Nhóc con, tốt nhất là mày mau thả Đoàn Hiểu Vũ ra, không thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”

“Đúng, có tin là bọn tao cùng xông lên giết chết mày không hả?”

“Mày mau xin lỗi tổng giám đốc Đoạn đi, chúng tao sẽ tha cho mày.”

Mọi người xung quanh lại chửi ầm lên, nhưng chẳng ai dám tiến lên.

“Bây giờ phải làm sao đây.” Mẹ Mặt Thẹo lo lắng, bà không ngờ là mọi chuyện sẽ bị làm lớn đến mức này.

Mặt Thẹo nói nhỏ: “Mẹ, đừng lo, đừng nói là một cái Mai Khê, dù có là cả Đạm Thành này thì cũng không ai dám trêu cậu ấy đâu.”

“Thắng nhóc này, lúc nào rồi mà còn ba hoa phét lác!” Mẹ gã tức giận quát khẽ.

Mặt Thẹo lắc đầu, không nói gì thêm.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có một chiếc xe lao nhanh đến, dừng ngay giữa cửa ra vào.

Sau đó một người đàn ông đầu trọc cao to vạm vỡ vội vàng chạy vào.

Người này chẳng phải là ai khác mà chính là Kiếm Hổ.

Trên người ông ta có rất nhiều tuyết, trời bên ngoài đang lạnh nhưng trên mặt ông ta vẫn còn vương vài giọt mồ hôi.

“Tên đầu trọc chân thọt này là ai vậy?” Thấy Kiếm Hổ đi vào, có người hỏi thầm.

“Anh Hổ, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Tôi giúp anh giữ người lại rồi, anh mau vào giải quyết nó đi!” Đoàn Hiểu Vũ hét lớn.

“Anh Hổ?” Rất nhiều người đã thay đổi vẻ mặt sau khi nghe thấy cái tên này.

“Kiếm Hổ ở nội thành ấy à?”

Mọi người lập tức ngậm miệng lại, người vừa mắng Kiếm Hồ là gã vừa trọc vừa què cũng vội vàng trốn đi chỗ khác.

Mai Khê dù có lớn thì cũng chỉ là một thị trấn, nếu so sánh với Đạm Thành thì vẫn thua xa.

“Vậy là có trò hay để nhìn rồi.”

Đoàn Hiểu Tuân cười nhạt: “Như những gì tao biết thì Kiếm Hổ này rất độc ác đấy. Hiểu Mỹ à, nên trốn cho nhanh đi.”

Mặt Thẹo vẫn im lặng, tỏ vẻ như mình chưa nghe thấy gì cả.

Ánh mắt Kiếm Hổ nhanh chóng dừng lại ở người Tần Trạm.

Dù đang cà nhắc nhưng hắn ta vẫn sải bước lớn, đi nhanh đến trước mặt Tần Trạm.

“Cậu Trạm, cuối cùng thì tôi cũng tìm ra cậu rồi!” Kiếm Hổ xoa xoa tay, ngại ngùng cười nói.

Tần Trạm đánh giá hắn ta, hỏi: “Sắp sang năm mới rồi, không ở nhà mà đón giao thừa đi, tìm tôi làm gì?”

“Cậu nói gì thế, nếu không sang nhà cậu chúc tết thì buổi giao thừa này còn có ý nghĩa gì nữa?” Kiếm Hổ nịnh nọt nói.

Sau khi nghe lời Kiếm Hổ nói, vẻ mặt Đoàn Hiểu Vũ liền nhắn lại như đít khỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện