Tiếng hát dịu dàng, tao nhã len lỏi khắp cánh đồng hoa, rơi vào tai Thanh Liên lại có dư vị làm cho tinh thần an bình. Một tiếng hát thật ma mị...
Thanh Liên đi tới vách đá, nhìn xuống nơi tiếng hát phát ra. Bên dưới là một nữ nhân đang luyện kiếm trên cánh đồng hoa.
Vù... ù...
Những cánh hoa vàng trên không trung xếp thành những dải lụa, uốn lượn theo đường kiếm thiếu nữ xuất ra.
Thiếu nữ nhẹ nhàng điểm mũi chân lên cánh hoa, mượn chúng nâng người, khiêu vũ trên không, vẽ nên những đường kiếm thanh thoát vừa sắc bén lại vừa tuyệt đẹp, hoa lệ.
Các cánh hoa lượn lờ xung quanh tạo nên một tầng mờ ảo, kết hợp với bộ thanh y trên người tựa như tiên nữ giáng trần.
So sánh với kiếm pháp bá đạo mạnh mẽ của chưởng môn Võ Cực Lạc, thương pháp chấn nhiếp quần hùng của Triệu Quang Phục hay thô sơ như Thanh Liên thì đường kiếm mà nàng ta thi triển ra mang một loại cốt cách thanh tao, tựa như thưởng thức một chén trà giữa thiên nhiên.
“Kiếm thuật cũng có một mặt dịu dàng như thế sao...” Trước đến nay, trong quan niệm của Thanh Liên về những kiếm pháp, đao pháp hay thương pháp gì đó... tất cả chúng đều là công cụ để chém giết, chúng phải thật thiết huyết, phải lạnh băng, cứng rắn...
Kiếm pháp của thiếu nữ trước mắt này lại mở ra cho Thanh Liên một thường thức mới về kiếm thuật. Vừa mềm mại nhu mì lại không kém phần sắc bén, nguy hiểm.
“Nữ nhân đó...” Hình như là người con gái đã cùng lớn lên với Vạn Xuân Vương thì phải.
Bỗng nhiên trước mắt Thanh Liên tối sầm lại, cơ thể không nghe theo tinh thần khống chế nữa mà ngã khụy xuống đồng hoa. Phải rồi, Thanh Liên đã không hề chợp mắt, không hề ăn uống gì ba ngày qua, dù tinh thần có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không chống đỡ được cơ thể này.
“Ta nói này Bôn tiểu đệ, đệ cứ thế này thì làm lỡ cả đời của muội ấy mất, đệ không biết là mỗi ngày có rất nhiều nhà lui tới với ta ngỏ ý đâu.” Một giọng nói truyền qua tai Thanh Liên.
Cách nơi Thanh Liên đứng không xa có hai người thanh niên. Thanh Liên nhận ra Vạn Xuân Vương trong họ, người còn lại là một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, pha chút sương lạnh. Người đó khoát tay qua vai Vạn Xuân Vương, cười nói đùa bỡn trái ngược với sự trầm ổn bên ngoài, bên cạnh đó, trên mắt trái thiếu niên còn có vết thâm nhẹ.
“Không được rồi, cơ thể ta... Nặng quá.” Tinh thần không chống đỡ nổi nữa.
Thanh Liên nằm gục xuống cánh đồng hoa.
“Im đi, muội ấy là muội muội ta, giữa chúng ta không phải là cái loại tình cảm nam nữ kia.” Vạn Xuân Vương đẩy cánh tay thanh niên kia ra.
Phải, bọn họ đã sống cùng nhau, nương tựa nhau qua những thời khắc cuộc đời, từ khi trẻ thơ đến lúc thành những thanh thiếu niên, kề vai sát cánh qua bao nhiêu cuộc chiến.
“Hừ, muội muội ta coi như trân bảo, bọn chúng không coi lại mình xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Vạn Xuân Vương hừ lạnh, ngài không để ý là mỗi khi nhắc về chuyện cưởi gả của thiếu nữ trước mắt, bản thân luôn có cảm giác nguy hiểm, khó chịu, ngài muốn bảo vệ nàng ấy, giấu nàng ấy đi không cho ai biết.
“Bôn ca, Túc huynh...” Thiếu nữ nhìn thấy hai người bọn họ thì nở nụ cười xinh đẹp, dừng mọi luyện tập lại, vừa đi lại vừa vẫy vẫy tay.
“Trinh Hòa muội muội...” Người thanh niên đứng bên cạnh Vạn Xuân Vương tranh bắt chuyện, cười nói.
“Túc huynh, ta còn tưởng huynh phải mất hai tuần nữa mới trở lại đấy. Còn nữa, đại tẩu có thuận lợi sinh đứa bé ấy không, ta nhận thư của hai người mà lo quá.” Dù phát sầu ra mặt nhưng thiếu nữ vẫn mang một nét kiều diễm, như cánh hoa động lòng người, khẽ rơi vào ánh mắt của Vạn Xuân Vương.
Thanh niên kia huých vai Vạn Xuân Vương một cái, nói: “Không như ai đó, thê tử ta đã sắp sinh rồi.”
Quay sang cười đáp lễ với thiếu nữ: “Đã khiến Trinh Hòa muội muội lo lắng, nàng ấy đã không có chuyện gì... Ừm... Là một bé trai, rất có phong phạm của ta năm đó.”
Thiếu niên nhắc về thê tử và nhi tử mình, khuôn mặt hiện lên nét nhu hòa mềm mại.
“Lão huynh, đã nghĩ ra tên cho bé chưa?” Vạn Xuân Vương không chịu thua thiệt huých lại bả vai, khiến thiếu niên kia tỉnh khỏi mê mang.
“À... Ừ... Cả đêm qua ta cùng nàng ấy đã thống nhất tên rồi, đúng là một phen mệt mỏi...” Nhắc tới chuyện này, không hiểu sao trên mặt thiếu niên lại ra vẻ kinh sợ nhẹ.
Cả thiếu nữ và Vạn Xuân Vương nhìn đến vết thâm in hình nắm đấm trên mắt thì cũng từ chối hỏi đến, có lẽ bàn luận đêm qua rất kịch liệt.
“Là Triệu Quang Phục... Quang trong bang gia chi quang... Thú thật với hai người, chúng ta cũng không có mong ước gì cao xa, chỉ mong thằng bé sau này có thể làm rạng danh Đại Việt.”
Thiếu nữ:...
Vạn Xuân Vương:...
Không có mong ước cao xa mà lại phí không ít tâm tư, đặt cho đứa bé cai tên này sao. Quang trong bang gia chi quang, hàm ý cái tên này là muốn khôi phục lại vinh dự của đất nước. Cái tên này... Rất nặng.
“Triệu Quang Phục, cái tên này rất đẹp đó. Hai người thật biết đặt tên.” Thiếu nữ che miệng cười nói.
“Tất nhiên rồi.” Thiếu niên kia quẹt mũi, tự hào: “Phải xem phụ thân nó là ai chứ.”
“Hai ngươi cũng nên tìm cho mình nửa kia, sau đó kết thân, sinh nhi tử sẽ biết được cảm giác này của ta...” Thiếu niên vui sướng, không nể nang mở miệng nói.
“Cần ngươi quản chắc.” Vạn Xuân Vương khoanh tay hừ lạnh còn thiếu nữ kia thì cúi đầu, nếu để ý kỹ sẽ thấy hai tai hơi phiếm hồng.
Thiếu nữ lén nhìn về Vạn Xuân Vương vô tâm bên cạnh, sau đó nói: “Gần trưa rồi, ta phải đi nấu cơm đây.” Đôi chân thanh thoát, bước đi thật nhanh như sợ hãi gì đó.
Thiếu nữ chạy lướt nhanh qua cánh đồng hoa, nàng không biết rằng có một ánh mắt luôn ở phía sau nhìn đến.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, các cánh hoa thơm trên không không còn gió nâng đỡ, đồng loạt chạm đất. Thiếu niên kia nhìn Vạn Xuân Vương vẫn còn đứng yên, mắt chăm chú nhìn về thiếu nữ kia thì không nhịn được, nói: “Ngươi đó, Bôn lão đệ, chẳng phải chỉ cần nói ra là được sao?”
Người trong cuộc u mê, hắn là người ngoài cuộc, hắn nhìn thấy rất rõ cảm xúc của hai người.
“Nói ra sao...” Vạn Xuân Vương thu lại tầm mắt rồi bước đi, thở dài: “Chúng ta sắp phải đương đầu với các linh sư ngoại vực, nay sống mai chết. Một kẻ đến cả sinh mạng cũng chẳng nắm bắt được, sao có thể chăm lo cho muội ấy chứ.”
Thiếu niên trợn to mắt, lẩm bẩm: “Biết được đạo lí này mà kẻ nào tới cầu hôn muội ấy ngươi cũng đánh người ta thừa sống thiếu chết.”
“Hai người, mau tới đây đi...” Bỗng nhiên thiếu nữ hô to, trong âm điệu truyền tới cảm xúc vội vã, lo lắng khiến Vạn Xuân Vương và thiếu niên kia vội vàng chạy tới.
“Trời đất.” Thiếu niên kinh hô một tiếng. Trong vòng tay thiếu nữ là một nữ hài khoản chừng tám tuổi, toàn thân bê bết máu, mái tóc trắng dài khác với màu đen thường thấy.
“Vẫn còn thở.” Vạn Xuân Vương kiểm tra mạch đập, thở phào nói: “Tại sao đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây, còn có... Thương thế nặng thế này.” Vừa rồi ngài để tay lên kiểm tra mạch đập, thấy kinh mạch đứt đoạn, máu trong cơ thể không ngừng chảy ra.
“Nhanh, để ta đưa tới chỗ đại phu.” Thiếu niên vội bế Thanh Liên lên. Bình thường hắn luôn hoài nghi những đứa trẻ lại gần doanh trại, nhưng hôm nay, có lẽ vì đón chào nhi tử mới, bản thân sinh ra loại cảm giác muốn bảo hộ cho hài tử này. Hắn không đành lòng truy xét, vội vàng muốn cứu Thanh Liên.
Những giọt máu đỏ tươi rơi vãi trên cánh đồng, ở giữa bức tranh vàng son kẻ một đường ảm đạm.
Đêm ngày luân chuyển, rất nhanh từ giữa trưa oi bức đã là màn đêm se lạnh.
Thanh Liên vô hồn đứng giữa khoản không đen tối, đột nhiên cảnh quan thay đổi, trước mặt cô bé xuất hiện rất nhiều người.
“Tha... Tha cho ta đi...” Mẫu phi của Thanh Liên, Bạch Hương Lan đang quỳ gối cầu xin tha mạng.
“Công chúa... Thần đáng tội chết...” Những nô tài trong phủ dập đầu...
“Đừng giết chúng ta...” Bạch Phong Vân, gia chủ Bạch gia Bạch Phong Vĩ rồi những nhân vật trong Bạch gia...
“Hãy tha mạng, ta không cố ý giết hắn...” Lão già bí ẩn phía sau Ngục Môn...
Tất cả đều đang nhìn Thanh Liên với ánh mắt kinh hoảng, sợ hãi.
Thanh Liên đang cầm một thanh kiếm nhuộm đỏ máu trên tay, chỉ cần tùy ý xuất ra có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào.
Những đoàn hắc vụ lượn lờ xung quanh, vươn cánh tay hắc ám từ phía sau ôm lấy cổ Thanh Liên, miệng thủ thỉ: “Những kẻ đó đã gây ra nỗi bi ai cho cuộc đời ngươi.”
“Giết chúng, ngươi mới có thể giải thoát chính mình...”
“Giết tất cả...”
“Giết tất cả...”
Ánh mắt vô hồn dần xuất hiện nộ hỏa, rực cháy như muốn thiêu đốt hết thảy, tay cầm chặt kiếm, không tự chủ bước gần đến bọn họ.
Bỗng nhiên khoảnh khắc như dừng lại, một giọng nói lại vang lên: “Xem ra ta ở bên ngoài đã mất đi ý thức.”
Thanh Liên vừa dứt lời thì những đoàn hắc vụ biến mất, quan cảnh trước mắt cũng không còn. Ở bên ngoài, Thanh Liên đang từ từ mở mắt ra, thứ Thanh Liên nhìn thấy là trần nhà với những lá cọ đan xen nhau, mùi âm u cô độc phả vào mũi, còn có...
“A... Sống lại rồi...” Một thiếu nữ gần đó quăng cây thương trong tay ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Vài phút sau đó, Thanh Liên đã nghe thấy tiếng bước chân, có rất nhiều người đang tới đây.
Thanh Liên đi tới vách đá, nhìn xuống nơi tiếng hát phát ra. Bên dưới là một nữ nhân đang luyện kiếm trên cánh đồng hoa.
Vù... ù...
Những cánh hoa vàng trên không trung xếp thành những dải lụa, uốn lượn theo đường kiếm thiếu nữ xuất ra.
Thiếu nữ nhẹ nhàng điểm mũi chân lên cánh hoa, mượn chúng nâng người, khiêu vũ trên không, vẽ nên những đường kiếm thanh thoát vừa sắc bén lại vừa tuyệt đẹp, hoa lệ.
Các cánh hoa lượn lờ xung quanh tạo nên một tầng mờ ảo, kết hợp với bộ thanh y trên người tựa như tiên nữ giáng trần.
So sánh với kiếm pháp bá đạo mạnh mẽ của chưởng môn Võ Cực Lạc, thương pháp chấn nhiếp quần hùng của Triệu Quang Phục hay thô sơ như Thanh Liên thì đường kiếm mà nàng ta thi triển ra mang một loại cốt cách thanh tao, tựa như thưởng thức một chén trà giữa thiên nhiên.
“Kiếm thuật cũng có một mặt dịu dàng như thế sao...” Trước đến nay, trong quan niệm của Thanh Liên về những kiếm pháp, đao pháp hay thương pháp gì đó... tất cả chúng đều là công cụ để chém giết, chúng phải thật thiết huyết, phải lạnh băng, cứng rắn...
Kiếm pháp của thiếu nữ trước mắt này lại mở ra cho Thanh Liên một thường thức mới về kiếm thuật. Vừa mềm mại nhu mì lại không kém phần sắc bén, nguy hiểm.
“Nữ nhân đó...” Hình như là người con gái đã cùng lớn lên với Vạn Xuân Vương thì phải.
Bỗng nhiên trước mắt Thanh Liên tối sầm lại, cơ thể không nghe theo tinh thần khống chế nữa mà ngã khụy xuống đồng hoa. Phải rồi, Thanh Liên đã không hề chợp mắt, không hề ăn uống gì ba ngày qua, dù tinh thần có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không chống đỡ được cơ thể này.
“Ta nói này Bôn tiểu đệ, đệ cứ thế này thì làm lỡ cả đời của muội ấy mất, đệ không biết là mỗi ngày có rất nhiều nhà lui tới với ta ngỏ ý đâu.” Một giọng nói truyền qua tai Thanh Liên.
Cách nơi Thanh Liên đứng không xa có hai người thanh niên. Thanh Liên nhận ra Vạn Xuân Vương trong họ, người còn lại là một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, pha chút sương lạnh. Người đó khoát tay qua vai Vạn Xuân Vương, cười nói đùa bỡn trái ngược với sự trầm ổn bên ngoài, bên cạnh đó, trên mắt trái thiếu niên còn có vết thâm nhẹ.
“Không được rồi, cơ thể ta... Nặng quá.” Tinh thần không chống đỡ nổi nữa.
Thanh Liên nằm gục xuống cánh đồng hoa.
“Im đi, muội ấy là muội muội ta, giữa chúng ta không phải là cái loại tình cảm nam nữ kia.” Vạn Xuân Vương đẩy cánh tay thanh niên kia ra.
Phải, bọn họ đã sống cùng nhau, nương tựa nhau qua những thời khắc cuộc đời, từ khi trẻ thơ đến lúc thành những thanh thiếu niên, kề vai sát cánh qua bao nhiêu cuộc chiến.
“Hừ, muội muội ta coi như trân bảo, bọn chúng không coi lại mình xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Vạn Xuân Vương hừ lạnh, ngài không để ý là mỗi khi nhắc về chuyện cưởi gả của thiếu nữ trước mắt, bản thân luôn có cảm giác nguy hiểm, khó chịu, ngài muốn bảo vệ nàng ấy, giấu nàng ấy đi không cho ai biết.
“Bôn ca, Túc huynh...” Thiếu nữ nhìn thấy hai người bọn họ thì nở nụ cười xinh đẹp, dừng mọi luyện tập lại, vừa đi lại vừa vẫy vẫy tay.
“Trinh Hòa muội muội...” Người thanh niên đứng bên cạnh Vạn Xuân Vương tranh bắt chuyện, cười nói.
“Túc huynh, ta còn tưởng huynh phải mất hai tuần nữa mới trở lại đấy. Còn nữa, đại tẩu có thuận lợi sinh đứa bé ấy không, ta nhận thư của hai người mà lo quá.” Dù phát sầu ra mặt nhưng thiếu nữ vẫn mang một nét kiều diễm, như cánh hoa động lòng người, khẽ rơi vào ánh mắt của Vạn Xuân Vương.
Thanh niên kia huých vai Vạn Xuân Vương một cái, nói: “Không như ai đó, thê tử ta đã sắp sinh rồi.”
Quay sang cười đáp lễ với thiếu nữ: “Đã khiến Trinh Hòa muội muội lo lắng, nàng ấy đã không có chuyện gì... Ừm... Là một bé trai, rất có phong phạm của ta năm đó.”
Thiếu niên nhắc về thê tử và nhi tử mình, khuôn mặt hiện lên nét nhu hòa mềm mại.
“Lão huynh, đã nghĩ ra tên cho bé chưa?” Vạn Xuân Vương không chịu thua thiệt huých lại bả vai, khiến thiếu niên kia tỉnh khỏi mê mang.
“À... Ừ... Cả đêm qua ta cùng nàng ấy đã thống nhất tên rồi, đúng là một phen mệt mỏi...” Nhắc tới chuyện này, không hiểu sao trên mặt thiếu niên lại ra vẻ kinh sợ nhẹ.
Cả thiếu nữ và Vạn Xuân Vương nhìn đến vết thâm in hình nắm đấm trên mắt thì cũng từ chối hỏi đến, có lẽ bàn luận đêm qua rất kịch liệt.
“Là Triệu Quang Phục... Quang trong bang gia chi quang... Thú thật với hai người, chúng ta cũng không có mong ước gì cao xa, chỉ mong thằng bé sau này có thể làm rạng danh Đại Việt.”
Thiếu nữ:...
Vạn Xuân Vương:...
Không có mong ước cao xa mà lại phí không ít tâm tư, đặt cho đứa bé cai tên này sao. Quang trong bang gia chi quang, hàm ý cái tên này là muốn khôi phục lại vinh dự của đất nước. Cái tên này... Rất nặng.
“Triệu Quang Phục, cái tên này rất đẹp đó. Hai người thật biết đặt tên.” Thiếu nữ che miệng cười nói.
“Tất nhiên rồi.” Thiếu niên kia quẹt mũi, tự hào: “Phải xem phụ thân nó là ai chứ.”
“Hai ngươi cũng nên tìm cho mình nửa kia, sau đó kết thân, sinh nhi tử sẽ biết được cảm giác này của ta...” Thiếu niên vui sướng, không nể nang mở miệng nói.
“Cần ngươi quản chắc.” Vạn Xuân Vương khoanh tay hừ lạnh còn thiếu nữ kia thì cúi đầu, nếu để ý kỹ sẽ thấy hai tai hơi phiếm hồng.
Thiếu nữ lén nhìn về Vạn Xuân Vương vô tâm bên cạnh, sau đó nói: “Gần trưa rồi, ta phải đi nấu cơm đây.” Đôi chân thanh thoát, bước đi thật nhanh như sợ hãi gì đó.
Thiếu nữ chạy lướt nhanh qua cánh đồng hoa, nàng không biết rằng có một ánh mắt luôn ở phía sau nhìn đến.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, các cánh hoa thơm trên không không còn gió nâng đỡ, đồng loạt chạm đất. Thiếu niên kia nhìn Vạn Xuân Vương vẫn còn đứng yên, mắt chăm chú nhìn về thiếu nữ kia thì không nhịn được, nói: “Ngươi đó, Bôn lão đệ, chẳng phải chỉ cần nói ra là được sao?”
Người trong cuộc u mê, hắn là người ngoài cuộc, hắn nhìn thấy rất rõ cảm xúc của hai người.
“Nói ra sao...” Vạn Xuân Vương thu lại tầm mắt rồi bước đi, thở dài: “Chúng ta sắp phải đương đầu với các linh sư ngoại vực, nay sống mai chết. Một kẻ đến cả sinh mạng cũng chẳng nắm bắt được, sao có thể chăm lo cho muội ấy chứ.”
Thiếu niên trợn to mắt, lẩm bẩm: “Biết được đạo lí này mà kẻ nào tới cầu hôn muội ấy ngươi cũng đánh người ta thừa sống thiếu chết.”
“Hai người, mau tới đây đi...” Bỗng nhiên thiếu nữ hô to, trong âm điệu truyền tới cảm xúc vội vã, lo lắng khiến Vạn Xuân Vương và thiếu niên kia vội vàng chạy tới.
“Trời đất.” Thiếu niên kinh hô một tiếng. Trong vòng tay thiếu nữ là một nữ hài khoản chừng tám tuổi, toàn thân bê bết máu, mái tóc trắng dài khác với màu đen thường thấy.
“Vẫn còn thở.” Vạn Xuân Vương kiểm tra mạch đập, thở phào nói: “Tại sao đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây, còn có... Thương thế nặng thế này.” Vừa rồi ngài để tay lên kiểm tra mạch đập, thấy kinh mạch đứt đoạn, máu trong cơ thể không ngừng chảy ra.
“Nhanh, để ta đưa tới chỗ đại phu.” Thiếu niên vội bế Thanh Liên lên. Bình thường hắn luôn hoài nghi những đứa trẻ lại gần doanh trại, nhưng hôm nay, có lẽ vì đón chào nhi tử mới, bản thân sinh ra loại cảm giác muốn bảo hộ cho hài tử này. Hắn không đành lòng truy xét, vội vàng muốn cứu Thanh Liên.
Những giọt máu đỏ tươi rơi vãi trên cánh đồng, ở giữa bức tranh vàng son kẻ một đường ảm đạm.
Đêm ngày luân chuyển, rất nhanh từ giữa trưa oi bức đã là màn đêm se lạnh.
Thanh Liên vô hồn đứng giữa khoản không đen tối, đột nhiên cảnh quan thay đổi, trước mặt cô bé xuất hiện rất nhiều người.
“Tha... Tha cho ta đi...” Mẫu phi của Thanh Liên, Bạch Hương Lan đang quỳ gối cầu xin tha mạng.
“Công chúa... Thần đáng tội chết...” Những nô tài trong phủ dập đầu...
“Đừng giết chúng ta...” Bạch Phong Vân, gia chủ Bạch gia Bạch Phong Vĩ rồi những nhân vật trong Bạch gia...
“Hãy tha mạng, ta không cố ý giết hắn...” Lão già bí ẩn phía sau Ngục Môn...
Tất cả đều đang nhìn Thanh Liên với ánh mắt kinh hoảng, sợ hãi.
Thanh Liên đang cầm một thanh kiếm nhuộm đỏ máu trên tay, chỉ cần tùy ý xuất ra có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào.
Những đoàn hắc vụ lượn lờ xung quanh, vươn cánh tay hắc ám từ phía sau ôm lấy cổ Thanh Liên, miệng thủ thỉ: “Những kẻ đó đã gây ra nỗi bi ai cho cuộc đời ngươi.”
“Giết chúng, ngươi mới có thể giải thoát chính mình...”
“Giết tất cả...”
“Giết tất cả...”
Ánh mắt vô hồn dần xuất hiện nộ hỏa, rực cháy như muốn thiêu đốt hết thảy, tay cầm chặt kiếm, không tự chủ bước gần đến bọn họ.
Bỗng nhiên khoảnh khắc như dừng lại, một giọng nói lại vang lên: “Xem ra ta ở bên ngoài đã mất đi ý thức.”
Thanh Liên vừa dứt lời thì những đoàn hắc vụ biến mất, quan cảnh trước mắt cũng không còn. Ở bên ngoài, Thanh Liên đang từ từ mở mắt ra, thứ Thanh Liên nhìn thấy là trần nhà với những lá cọ đan xen nhau, mùi âm u cô độc phả vào mũi, còn có...
“A... Sống lại rồi...” Một thiếu nữ gần đó quăng cây thương trong tay ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Vài phút sau đó, Thanh Liên đã nghe thấy tiếng bước chân, có rất nhiều người đang tới đây.
Danh sách chương