Cách trấn Văn Lang ba mươi dặm, có một tòa thành lớn sừng sững giữa những dãy núi. Đây là thành Tam Giang, một thành trì nhỏ thuộc vực Thăng Long này.
Những thành trì nhỏ như thế này tồn tại ở rất nhiều nơi trong bốn vực, nó cũng như năm thành trì khác, đều có người dân sinh sống, đều có trật tự, luật lệ. Cái khác biệt của nó với năm thành trì lớn chính là không có quân Vương tọa trấn.
Một thành trì như thế thường phải có ít nhất hai Tướng lĩnh tọa trấn, duy trì an ninh. Vì không có quân Vương trấn giữ nên hằng năm thường bị rất nhiều nhóm Tướng lĩnh tán tu, tông môn linh sư ma đạo tập kích hòng chiếm thành, hưởng lợi tài nguyên.
Thành Tam Giang này, từ lâu được biết đến là nơi sống tàn khốc nhất với phàm dân, bởi nó diễn ra những cuộc tranh đấu giữa các linh sư thường ngày, mọi lúc, mọi nơi. Nơi đây lúc nào cũng có thể mất mạng, nay sống mai chết, sinh mạng rất phập phùng.
Tuy tàn khốc là thế nhưng vẫn có rất nhiều hộ gia đình, những linh sư không có tâm tư rời đi, đơn giản là thành Tam Giang này tồn tại một mỏ quặng thiết cực phẩm, mỗi năm dâng cống phẩm lên cho quân Vương Mộc Trung Nhân, thu lợi được bao nhiêu chỗ tốt.
Khai thác quặng thiết rất có hại cho sức khỏe dù là với linh Đồ nhất tinh, ngoài ra thổ nhưỡng còn hấp thu ngược lại cả linh khí trong thiên địa nữa nên Mộc Trung Nhân cũng chẳng hề có ý chiếm lĩnh khai thác, ông cũng không quan tâm thế lực nào thống trị nơi này, chỉ cần mỗi năm nộp đủ cống phẩm là được.
Vì thế nên nơi này trong mắt những thế lực tại đây là miếng mồi cực kỳ béo bở, là mỏ vàng trong túi, ai cũng ra sức tranh đoạt về mình.
Núi Hồng Lĩnh, ngoại thành Tam Giang, khắp nơi đều là thi thể. Những ngọn lửa đỏ phập phù trên các tán cây, những đỉnh núi nhỏ bị chém nát ra, vết chém còn lưu lại nóng hổi, mùi máu tanh thi thoảng bốc lên...
Roẹt! Đường kiếm lóe lên, một người đàn ông cao gần một trượng (4m) bị chém lìa nửa người dưới.
“A... Võ Cực Lạc, con đàn bà khốn khiếp...” Hắn chống tay, nhìn người vừa chém mình với ánh mắt phẫn nộ cùng sợ hãi. Hắn không thể tin được, cùng là Tướng lĩnh lục tinh thế nhưng đối phượng lại dễ dàng hạ gục cả mình và giết toàn bộ người mình.
“Chúng ta đây là đang tham gia đột kích truyền thừa... Vương mà biết được sẽ không tha cho ngươi.” Hắn nghiến răng nói. Truyền thừa quân Vương xuất hiện, lần này ngũ Vương cả bốn vực đồng ý cho phép tất cả linh sư dưới Tướng lĩnh tham gia bất kể chính đạo hay ma đạo, vì vậy hắn mới mạo hiểm dẫn người ra, hòng cầu may nếu chiếm được truyền thừa thì môn hạ của hắn sẽ một bước lên mây.
Bỗng nhiên nghĩ tới khía cạnh này, hai mắt hắn hiện lên nét kinh hãi, nhìn về phía Võ Cực Lạc với vẻ không thể tin được. Đây vốn là một cái bẫy.
Nhận thấy ánh mắt đó, Võ Cực Lạc cười lạnh: “Giờ mới nhận ra sao, trễ rồi.” Bà vung kiếm, kết thúc sinh mạng hắn. Một Tướng lĩnh lục tinh, có thể trấn áp một phương, nay chỉ còn là cái xác lạnh trên đất.
“Thật tình, yêu cầu của Vương, thật là rắc rối.” Võ Cực Lạc thu kiếm lại, hừ lạnh: “Cái gì mà tiêu diệt hết những ma môn coi mạng người như cỏ rác, giữ lại ma môn biết điều thích chiếm lợi gì chứ. Với ta, tất cả chúng đều là ma đạo cả, gặp một kẻ giết một kẻ, gặp hai giết cả hai.”
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Võ Cực Lạc. Hắn có một đôi mắt đầy mưu mô, dáng người lườm cúi kết hợp với bộ mặt xấu xí, nhìn qua không phải là kẻ đại ác cũng chẳng phải kẻ thiện lành gì.
Hắn cười lấy lòng Võ Cực Lạc: “Đa tạ chưởng môn Quang Huy tông đã ra tay tương trợ diệt đám ma giáo này, ta...”
Võ Cực Lạc phất tay: “Bớt vòng vo đi, ta còn lạ gì cái thành Tam Giang này, đám các ngươi đều như nhau cả. Có điều...”
Võ Cực Lạc nheo mắt lại, lộ ra uy hiếp: “Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta, nếu không hậu quả sẽ như chúng...”
Nhìn qua trận thảm sát trước mắt, lại bị đệ nhất kiếm tu thành Thăng Long nhìn chằm, ánh mắt hắn hiện lên sợ hãi, vội vàng cúi đầu lấy ra một kiện tinh bàn, đưa lên cho Võ Cực Lạc, nói: “Đại nhân, vật hứa với ngài ta không dám chậm trễ.”
Võ Cực Lạc cầm lấy, vừa định bay đi thì hắn ta lại hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc có đại sự gì mà ngài lại muốn sử dụng đến nó?”
“Nếu không muốn chết nhanh thì bớt hỏi nhiều đi.” Võ Cực Lạc bỏ lại một lời, bay khuất tầm mắt hắn.
Võ Cực Lạc vừa bay đi xa, ánh mắt hắn không còn vẻ lấy lòng hèn mọn nữa mà hiện lên nét giận dữ, tay nắm chặt thành đấm, sau thì thả ra.
“Hừ, tông môn chính phái gì chứ, mạng người chết trong tay ngươi còn nhiều hơn cả đám linh sư ma đạo kia.” Hắn bất mãn nói.
Có điều những lời này cũng không dám nói trước mặt Võ Cực Lạc, hắn nhìn qua thảm cảnh trước mắt, lại cảm khái: “Cùng là Tướng lĩnh lục tinh nhưng cách biệt thực lực lại lớn đến thế, quả nhiên công pháp từ đại thành vẫn cách biệt với tiểu thành chúng ta.”
Hắn đường đường là một nam nhân mà lại phải cúi đầu trước nữ nhân như Võ Cực Lạc, hắn vô cùng không cam lòng nhưng cũng không dám phát tác, bởi Võ Cực Lạc là Tướng lĩnh lục tinh, so với đồ tam tinh như hắn, chưa cần động tới sở học đã dễ dàng dùng một ngón tay nghiền nát hắn rồi.
“Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ có thực lực giẫm ngươi dưới chân.” Hắn vừa lẩm bẩm, hai tay đã nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên...
Vù... ù... ù... Một đường kiếm xé không trung, hắn chỉ kịp nhìn thấy kiếm quang phát ra. Ánh mắt kinh hãi xen lẫn phẫn nộ, không cam lòng, gầm thét: “Võ Cực Lạc...”
Khung cảnh chợt yên tĩnh đi, nam nhân một giây trước sống sờ sờ ra đó, một giây sau chỉ còn là xác lạnh.
“Phàm là linh sư ma đạo, kết cục chỉ có một.” Giọng nói vang vảng trên không, nương theo cơn gió mà mờ đi...
Ánh nắng chang chang lại phủ khắp địa vực này, thành trì vàng bóng hiện lên sừng sững trong mắt người dân trấn Văn Lang phía bắc này.
Trên đường xá, người người đi lại đông đảo tấp nập. Chỉ với mấy ngày trước thôi, tin tức về trấn Văn Lang bị thú triều tấn công truyền ra đã làm kinh sợ xung quanh, khiến nó trở thành nơi không ai dám lui tới, chỉ còn lác đác những bà con, họ hàng hay thân thích với những nạn nhân đã qua đời bởi thú triều.
Thế nhưng nơi này lại trở nên nhộn nhịp, dòng người lui tới rất đông mặc cho thú triều vừa đi qua, bọn họ vì truyền thừa này mà tới.
Đông đảo nhất là những khách điếm, tửu lâu, bất kỳ giờ phút nào cũng truyền ra huyên náo.
“Tiểu nhị, cho một khay bánh bao.” Một người đàn ông ở trần, làn da rám nắng, vừa chiếm được một bàn đã lập tức gọi đồ ăn. Theo sau hắn là ba bốn trung niên cao lớn khác, ai ai cũng cầm cung tên, dao rựa, giáo mác bên người.
“Thật tình, có chuyện gì xảy ra tại bìa rừng vậy...” Một người trong họ không nhịn được, mở đầu tán gẫu.
“Ta cũng không biết nữa, trước giờ chưa từng thấy những con yêu thú cao giai như thế xuất hiện ở bìa rừng.” Người đàn ông to lớn nhất, vừa gọi bánh bao vừa buồn bã nói: “Vì bọn chúng mà lão tam chết thật thảm.”
Đám người nghe xong thì cụp mắt xuống, ai nấy đều không che giấu nổi vẻ thương cảm trên mặt. Bọn họ là những thợ săn, ban sáng nhóm bọn họ có năm người, lên rừng đi săn yêu thú về đổi lấy tinh thạch kiếm sống.
Nơi săn của bọn họ là khu vực ở bìa rừng, mọi khi đều là những yêu thú bé nhỏ vô hại, cao nhất là linh Đồ nhất tinh, thế mà hôm nay họ lại gặp phải tập kích của những con yêu thú cao giai, một người trong họ vì bảo hộ những người khác chạy đi mà bỏ mạng
“Bánh bao tới đây, bánh bao tới đây...” Tiểu nhị vội vàng khiêng một khay bánh bao tới đặt lên bàn, nhận tiền rồi lại tất bật chạy sang các bàn khác phục vụ.
“Nhoàm... Nhoàm... Đại ca, ban nãy vội vàng quá ta cũng quên mất, ta còn thấy có một toán lính từ trong thành...” Nam tử da ngăm vừa nuốt xuống, vừa nói: “Hình như lúc đó họ đang đi về phía trong rừng Hoan Châu...”
“Thật sao, ngươi không nhìn lầm chứ?” Tên lão đại hỏi ngược lại.
“Thật, đệ đệ ta thường trực ở tường thành phía tây, chỉ một liếc thôi ta có thể nhận ra binh phục đó chính là của binh sĩ trong thành, không sai được.”
Tên to lớn đăm chiêu suy nghĩ, hắn cầm một cái bánh bao lên, nói: “Xem ra trong rừng có đại sự gì đó rồi, hầy, khoản thời gian này có lẽ phải gác lại việc săn bắn thôi.”
Đám người còn lại nhìn nhau, sau đó thắc mắc: “Đại ca, nếu không săn bắn vậy chúng ta lấy gì để ăn bây giờ?”
Tên lão đại chưa kịp trả lời thì một tên khác đã nhao nhao: “Hay là... Lẻn vào truyền thừa đó lấy chút báu vật.”
Bốp!
Hắn bị đánh một cái vào đầu. Tên lão đại hừ lạnh: “Đồ ngu, những nhân vật lớn đang nhìn chằm vào nó, ngươi nghĩ phàm nhân như chúng ta có thể động vào sao. Tốt nhất nên thu lại tâm tư này của ngươi đi, tránh cho mất cái mạng này.”
Bọn họ lại tán gẫu những chuyện xung quanh một hồi rồi chú tâm vào bàn ăn.
Ở bên ngoài, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang oi bức trái ngược với khung cảnh ban đêm trong không gian ký ức, nơi mà Thanh Liên đang du ngoạn.
Tại không gian sảnh, sợi tơ đỏ dẫn đường liền biến mất nhưng khi bước vào không gian ký ức, nó lại hiện ra làm Thanh Liên không còn cách nào khác phải xuyên qua hết những không gian này.
Trên bầu trời là ánh sáng mờ nhạt của các vì sao, dưới mặt đất là làn khói phập phùng tỏa ra từ bếp lửa. Thanh Liên đứng trên mỏm đá cao, cô bé thấy đây là một doanh trại rất lớn, binh sĩ đi lại canh phòng.
Doanh trại nằm ngay bên con sông lớn, Thanh Liên thấy có rất nhiều người dưới sự quản thúc của binh sĩ đang lấy nước, còn có những công trình đang xây dở dang bên trong. Bọn họ đem nước vào xối lên người những thợ xây đang bất tỉnh dưới đất, sau đó lũ binh sĩ tới đánh đập, kéo bọn họ dậy làm việc.
Thanh Liên thấy, không chỉ khuôn mặt mà cơ thể ai nấy đều gầy gộc, có lẽ là do vận động lâu ngày, lại không được ăn no mà tạo thành. Đám binh sĩ kia không hề tỏ ra thương cảm gì, bọn chúng mặc sức ra đánh, dậy thì làm việc tiếp, còn chết thì bị chúng nhẫn tâm quăng đi luôn.
Bỗng nhiên mặt sông truyền đến dị động, từng bóng đen từ bên dưới bất ngờ lên bờ, tập kích doanh trại.
Những binh sĩ dưới sông kia vừa lên liền phát động giao chiến, nhắm vào đám binh sĩ mà giết đến, giết đến thống khoái. Thanh Liên có thể nhận ra được, đây chính là nghĩa quân của Vạn Xuân Vương.
“Địch tấn công... Địch tấn công...”
Cả doanh trại loạn thành một đoàn, không ai nghe thông báo nữa.
“Dám tập kích chúng ta, các ngươi chết chắc rồi...” Náo loạn động trời đã kinh động tới những linh sư bên trong. Bọn chúng giết ngược trở lại nghĩa quân. Phải, đây mới là chiến lực chính của doanh trại này.
Chiến cuộc bắt đầu rơi vào giằng co, hai bên tổn thương không ít. Tuy doanh trại bị bất ngờ tập kích nhưng không hề rơi xuống hạ phong, trái lại bọn họ có thời gian tỉnh táo, xốc lại tinh thần để nghiên chiến.
Thanh Liên có thể nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên, rõ ràng nghĩa quân không hề mạnh hơn đám binh sĩ trong doanh trại này, bọn họ sẽ không thắng nổi.
Bỗng nhiên có người hô lên: “Bạch Long, Bạch Long tới rồi.”
Lời vừa ra, không hiểu sao ánh mắt đám binh sĩ trong doanh trại hiện lên nét kiên kỵ.
Vù... ù... ù...
Nước lạnh phả qua má Thanh Liên, một người đàn ông lướt trên chiến trận, tay cầm trường thương hoàng kim.
“Minh Long Triệt Lương.”
Người đàn ông ném trường thương trong tay, phong nguyên tố tạo thành lốc xoáy, theo trường thương hóa thành bạch long gầm thét, lực đạo mãnh liệt, càn quét qua toàn bộ binh sĩ trong doanh trại.
Trong ký ức mà Thanh Liên chứng kiến, đạo binh của Vạn Xuân Vương, từ nhỏ yếu cho tới khi hùng mạnh, xưng bá một phương, luôn hiện diện hai bóng người.
Bên trái có lão tướng Phạm Tu bày binh bố trận, bên trái có một vị sát thần xông pha chiến trận.
“Bạch Long Triệu Quang Phục...”
Những thành trì nhỏ như thế này tồn tại ở rất nhiều nơi trong bốn vực, nó cũng như năm thành trì khác, đều có người dân sinh sống, đều có trật tự, luật lệ. Cái khác biệt của nó với năm thành trì lớn chính là không có quân Vương tọa trấn.
Một thành trì như thế thường phải có ít nhất hai Tướng lĩnh tọa trấn, duy trì an ninh. Vì không có quân Vương trấn giữ nên hằng năm thường bị rất nhiều nhóm Tướng lĩnh tán tu, tông môn linh sư ma đạo tập kích hòng chiếm thành, hưởng lợi tài nguyên.
Thành Tam Giang này, từ lâu được biết đến là nơi sống tàn khốc nhất với phàm dân, bởi nó diễn ra những cuộc tranh đấu giữa các linh sư thường ngày, mọi lúc, mọi nơi. Nơi đây lúc nào cũng có thể mất mạng, nay sống mai chết, sinh mạng rất phập phùng.
Tuy tàn khốc là thế nhưng vẫn có rất nhiều hộ gia đình, những linh sư không có tâm tư rời đi, đơn giản là thành Tam Giang này tồn tại một mỏ quặng thiết cực phẩm, mỗi năm dâng cống phẩm lên cho quân Vương Mộc Trung Nhân, thu lợi được bao nhiêu chỗ tốt.
Khai thác quặng thiết rất có hại cho sức khỏe dù là với linh Đồ nhất tinh, ngoài ra thổ nhưỡng còn hấp thu ngược lại cả linh khí trong thiên địa nữa nên Mộc Trung Nhân cũng chẳng hề có ý chiếm lĩnh khai thác, ông cũng không quan tâm thế lực nào thống trị nơi này, chỉ cần mỗi năm nộp đủ cống phẩm là được.
Vì thế nên nơi này trong mắt những thế lực tại đây là miếng mồi cực kỳ béo bở, là mỏ vàng trong túi, ai cũng ra sức tranh đoạt về mình.
Núi Hồng Lĩnh, ngoại thành Tam Giang, khắp nơi đều là thi thể. Những ngọn lửa đỏ phập phù trên các tán cây, những đỉnh núi nhỏ bị chém nát ra, vết chém còn lưu lại nóng hổi, mùi máu tanh thi thoảng bốc lên...
Roẹt! Đường kiếm lóe lên, một người đàn ông cao gần một trượng (4m) bị chém lìa nửa người dưới.
“A... Võ Cực Lạc, con đàn bà khốn khiếp...” Hắn chống tay, nhìn người vừa chém mình với ánh mắt phẫn nộ cùng sợ hãi. Hắn không thể tin được, cùng là Tướng lĩnh lục tinh thế nhưng đối phượng lại dễ dàng hạ gục cả mình và giết toàn bộ người mình.
“Chúng ta đây là đang tham gia đột kích truyền thừa... Vương mà biết được sẽ không tha cho ngươi.” Hắn nghiến răng nói. Truyền thừa quân Vương xuất hiện, lần này ngũ Vương cả bốn vực đồng ý cho phép tất cả linh sư dưới Tướng lĩnh tham gia bất kể chính đạo hay ma đạo, vì vậy hắn mới mạo hiểm dẫn người ra, hòng cầu may nếu chiếm được truyền thừa thì môn hạ của hắn sẽ một bước lên mây.
Bỗng nhiên nghĩ tới khía cạnh này, hai mắt hắn hiện lên nét kinh hãi, nhìn về phía Võ Cực Lạc với vẻ không thể tin được. Đây vốn là một cái bẫy.
Nhận thấy ánh mắt đó, Võ Cực Lạc cười lạnh: “Giờ mới nhận ra sao, trễ rồi.” Bà vung kiếm, kết thúc sinh mạng hắn. Một Tướng lĩnh lục tinh, có thể trấn áp một phương, nay chỉ còn là cái xác lạnh trên đất.
“Thật tình, yêu cầu của Vương, thật là rắc rối.” Võ Cực Lạc thu kiếm lại, hừ lạnh: “Cái gì mà tiêu diệt hết những ma môn coi mạng người như cỏ rác, giữ lại ma môn biết điều thích chiếm lợi gì chứ. Với ta, tất cả chúng đều là ma đạo cả, gặp một kẻ giết một kẻ, gặp hai giết cả hai.”
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Võ Cực Lạc. Hắn có một đôi mắt đầy mưu mô, dáng người lườm cúi kết hợp với bộ mặt xấu xí, nhìn qua không phải là kẻ đại ác cũng chẳng phải kẻ thiện lành gì.
Hắn cười lấy lòng Võ Cực Lạc: “Đa tạ chưởng môn Quang Huy tông đã ra tay tương trợ diệt đám ma giáo này, ta...”
Võ Cực Lạc phất tay: “Bớt vòng vo đi, ta còn lạ gì cái thành Tam Giang này, đám các ngươi đều như nhau cả. Có điều...”
Võ Cực Lạc nheo mắt lại, lộ ra uy hiếp: “Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta, nếu không hậu quả sẽ như chúng...”
Nhìn qua trận thảm sát trước mắt, lại bị đệ nhất kiếm tu thành Thăng Long nhìn chằm, ánh mắt hắn hiện lên sợ hãi, vội vàng cúi đầu lấy ra một kiện tinh bàn, đưa lên cho Võ Cực Lạc, nói: “Đại nhân, vật hứa với ngài ta không dám chậm trễ.”
Võ Cực Lạc cầm lấy, vừa định bay đi thì hắn ta lại hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc có đại sự gì mà ngài lại muốn sử dụng đến nó?”
“Nếu không muốn chết nhanh thì bớt hỏi nhiều đi.” Võ Cực Lạc bỏ lại một lời, bay khuất tầm mắt hắn.
Võ Cực Lạc vừa bay đi xa, ánh mắt hắn không còn vẻ lấy lòng hèn mọn nữa mà hiện lên nét giận dữ, tay nắm chặt thành đấm, sau thì thả ra.
“Hừ, tông môn chính phái gì chứ, mạng người chết trong tay ngươi còn nhiều hơn cả đám linh sư ma đạo kia.” Hắn bất mãn nói.
Có điều những lời này cũng không dám nói trước mặt Võ Cực Lạc, hắn nhìn qua thảm cảnh trước mắt, lại cảm khái: “Cùng là Tướng lĩnh lục tinh nhưng cách biệt thực lực lại lớn đến thế, quả nhiên công pháp từ đại thành vẫn cách biệt với tiểu thành chúng ta.”
Hắn đường đường là một nam nhân mà lại phải cúi đầu trước nữ nhân như Võ Cực Lạc, hắn vô cùng không cam lòng nhưng cũng không dám phát tác, bởi Võ Cực Lạc là Tướng lĩnh lục tinh, so với đồ tam tinh như hắn, chưa cần động tới sở học đã dễ dàng dùng một ngón tay nghiền nát hắn rồi.
“Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ có thực lực giẫm ngươi dưới chân.” Hắn vừa lẩm bẩm, hai tay đã nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên...
Vù... ù... ù... Một đường kiếm xé không trung, hắn chỉ kịp nhìn thấy kiếm quang phát ra. Ánh mắt kinh hãi xen lẫn phẫn nộ, không cam lòng, gầm thét: “Võ Cực Lạc...”
Khung cảnh chợt yên tĩnh đi, nam nhân một giây trước sống sờ sờ ra đó, một giây sau chỉ còn là xác lạnh.
“Phàm là linh sư ma đạo, kết cục chỉ có một.” Giọng nói vang vảng trên không, nương theo cơn gió mà mờ đi...
Ánh nắng chang chang lại phủ khắp địa vực này, thành trì vàng bóng hiện lên sừng sững trong mắt người dân trấn Văn Lang phía bắc này.
Trên đường xá, người người đi lại đông đảo tấp nập. Chỉ với mấy ngày trước thôi, tin tức về trấn Văn Lang bị thú triều tấn công truyền ra đã làm kinh sợ xung quanh, khiến nó trở thành nơi không ai dám lui tới, chỉ còn lác đác những bà con, họ hàng hay thân thích với những nạn nhân đã qua đời bởi thú triều.
Thế nhưng nơi này lại trở nên nhộn nhịp, dòng người lui tới rất đông mặc cho thú triều vừa đi qua, bọn họ vì truyền thừa này mà tới.
Đông đảo nhất là những khách điếm, tửu lâu, bất kỳ giờ phút nào cũng truyền ra huyên náo.
“Tiểu nhị, cho một khay bánh bao.” Một người đàn ông ở trần, làn da rám nắng, vừa chiếm được một bàn đã lập tức gọi đồ ăn. Theo sau hắn là ba bốn trung niên cao lớn khác, ai ai cũng cầm cung tên, dao rựa, giáo mác bên người.
“Thật tình, có chuyện gì xảy ra tại bìa rừng vậy...” Một người trong họ không nhịn được, mở đầu tán gẫu.
“Ta cũng không biết nữa, trước giờ chưa từng thấy những con yêu thú cao giai như thế xuất hiện ở bìa rừng.” Người đàn ông to lớn nhất, vừa gọi bánh bao vừa buồn bã nói: “Vì bọn chúng mà lão tam chết thật thảm.”
Đám người nghe xong thì cụp mắt xuống, ai nấy đều không che giấu nổi vẻ thương cảm trên mặt. Bọn họ là những thợ săn, ban sáng nhóm bọn họ có năm người, lên rừng đi săn yêu thú về đổi lấy tinh thạch kiếm sống.
Nơi săn của bọn họ là khu vực ở bìa rừng, mọi khi đều là những yêu thú bé nhỏ vô hại, cao nhất là linh Đồ nhất tinh, thế mà hôm nay họ lại gặp phải tập kích của những con yêu thú cao giai, một người trong họ vì bảo hộ những người khác chạy đi mà bỏ mạng
“Bánh bao tới đây, bánh bao tới đây...” Tiểu nhị vội vàng khiêng một khay bánh bao tới đặt lên bàn, nhận tiền rồi lại tất bật chạy sang các bàn khác phục vụ.
“Nhoàm... Nhoàm... Đại ca, ban nãy vội vàng quá ta cũng quên mất, ta còn thấy có một toán lính từ trong thành...” Nam tử da ngăm vừa nuốt xuống, vừa nói: “Hình như lúc đó họ đang đi về phía trong rừng Hoan Châu...”
“Thật sao, ngươi không nhìn lầm chứ?” Tên lão đại hỏi ngược lại.
“Thật, đệ đệ ta thường trực ở tường thành phía tây, chỉ một liếc thôi ta có thể nhận ra binh phục đó chính là của binh sĩ trong thành, không sai được.”
Tên to lớn đăm chiêu suy nghĩ, hắn cầm một cái bánh bao lên, nói: “Xem ra trong rừng có đại sự gì đó rồi, hầy, khoản thời gian này có lẽ phải gác lại việc săn bắn thôi.”
Đám người còn lại nhìn nhau, sau đó thắc mắc: “Đại ca, nếu không săn bắn vậy chúng ta lấy gì để ăn bây giờ?”
Tên lão đại chưa kịp trả lời thì một tên khác đã nhao nhao: “Hay là... Lẻn vào truyền thừa đó lấy chút báu vật.”
Bốp!
Hắn bị đánh một cái vào đầu. Tên lão đại hừ lạnh: “Đồ ngu, những nhân vật lớn đang nhìn chằm vào nó, ngươi nghĩ phàm nhân như chúng ta có thể động vào sao. Tốt nhất nên thu lại tâm tư này của ngươi đi, tránh cho mất cái mạng này.”
Bọn họ lại tán gẫu những chuyện xung quanh một hồi rồi chú tâm vào bàn ăn.
Ở bên ngoài, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang oi bức trái ngược với khung cảnh ban đêm trong không gian ký ức, nơi mà Thanh Liên đang du ngoạn.
Tại không gian sảnh, sợi tơ đỏ dẫn đường liền biến mất nhưng khi bước vào không gian ký ức, nó lại hiện ra làm Thanh Liên không còn cách nào khác phải xuyên qua hết những không gian này.
Trên bầu trời là ánh sáng mờ nhạt của các vì sao, dưới mặt đất là làn khói phập phùng tỏa ra từ bếp lửa. Thanh Liên đứng trên mỏm đá cao, cô bé thấy đây là một doanh trại rất lớn, binh sĩ đi lại canh phòng.
Doanh trại nằm ngay bên con sông lớn, Thanh Liên thấy có rất nhiều người dưới sự quản thúc của binh sĩ đang lấy nước, còn có những công trình đang xây dở dang bên trong. Bọn họ đem nước vào xối lên người những thợ xây đang bất tỉnh dưới đất, sau đó lũ binh sĩ tới đánh đập, kéo bọn họ dậy làm việc.
Thanh Liên thấy, không chỉ khuôn mặt mà cơ thể ai nấy đều gầy gộc, có lẽ là do vận động lâu ngày, lại không được ăn no mà tạo thành. Đám binh sĩ kia không hề tỏ ra thương cảm gì, bọn chúng mặc sức ra đánh, dậy thì làm việc tiếp, còn chết thì bị chúng nhẫn tâm quăng đi luôn.
Bỗng nhiên mặt sông truyền đến dị động, từng bóng đen từ bên dưới bất ngờ lên bờ, tập kích doanh trại.
Những binh sĩ dưới sông kia vừa lên liền phát động giao chiến, nhắm vào đám binh sĩ mà giết đến, giết đến thống khoái. Thanh Liên có thể nhận ra được, đây chính là nghĩa quân của Vạn Xuân Vương.
“Địch tấn công... Địch tấn công...”
Cả doanh trại loạn thành một đoàn, không ai nghe thông báo nữa.
“Dám tập kích chúng ta, các ngươi chết chắc rồi...” Náo loạn động trời đã kinh động tới những linh sư bên trong. Bọn chúng giết ngược trở lại nghĩa quân. Phải, đây mới là chiến lực chính của doanh trại này.
Chiến cuộc bắt đầu rơi vào giằng co, hai bên tổn thương không ít. Tuy doanh trại bị bất ngờ tập kích nhưng không hề rơi xuống hạ phong, trái lại bọn họ có thời gian tỉnh táo, xốc lại tinh thần để nghiên chiến.
Thanh Liên có thể nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên, rõ ràng nghĩa quân không hề mạnh hơn đám binh sĩ trong doanh trại này, bọn họ sẽ không thắng nổi.
Bỗng nhiên có người hô lên: “Bạch Long, Bạch Long tới rồi.”
Lời vừa ra, không hiểu sao ánh mắt đám binh sĩ trong doanh trại hiện lên nét kiên kỵ.
Vù... ù... ù...
Nước lạnh phả qua má Thanh Liên, một người đàn ông lướt trên chiến trận, tay cầm trường thương hoàng kim.
“Minh Long Triệt Lương.”
Người đàn ông ném trường thương trong tay, phong nguyên tố tạo thành lốc xoáy, theo trường thương hóa thành bạch long gầm thét, lực đạo mãnh liệt, càn quét qua toàn bộ binh sĩ trong doanh trại.
Trong ký ức mà Thanh Liên chứng kiến, đạo binh của Vạn Xuân Vương, từ nhỏ yếu cho tới khi hùng mạnh, xưng bá một phương, luôn hiện diện hai bóng người.
Bên trái có lão tướng Phạm Tu bày binh bố trận, bên trái có một vị sát thần xông pha chiến trận.
“Bạch Long Triệu Quang Phục...”
Danh sách chương