Gào... long mã dâng nước lên cao, tựa như dãy núi hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp.
Uy áp cuồng bạo của Tướng lĩnh đánh tới, Thanh Liên buộc phải hi sinh chút tinh thần lực còn lại, vẽ chú ngữ chống lại uy áp. Uy áp vừa bị phá tan đi thì linh lực cuồng cuộng phía sau xông tới.
Uy áp có thể dùng trận pháp khắc chế, còn linh lực chỉ có thể dùng linh lực đối kháng. Truyền tống trận không thể sử dụng, bộ pháp Trường Sơn Du của Quang Huy tông không hề sánh kịp với tốc độ của long mã, một linh Sĩ nhỏ bé nào có thể sánh với yêu thú bậc Tướng lĩnh.
Ào... ào... ào...
Ở phía sau, ở xung quanh hai bên, sóng thần vươn cao chạm đến trời mây. Không một nơi nào để đào thoát, không có cách nào để đào thoát cả.
Cán cân cảm xúc trong ý thức lại nghiên về mặt tối.
Những sự kiện trước đây, từ yêu xà Lệ Kình, đụng độ đám người Ngục Môn cho đến nội chiến tại trấn Văn Lang, tinh thần của Thanh Liên đã sớm giác ngộ sinh tử rồi, nên bây giờ, khi đối diện với tồn tại mạnh mẽ hơn cả bản thân, xung quanh không hề có lối thoát nào Thanh Liên cũng chẳng hề khủng hoảng hay có chút sợ hãi nào.
Thịch! Thịch! Không phải, phải nói Thanh Liên đang phấn khích, cực kỳ phấn khích.
“Đây chính là cảm giác mà sư phụ từng nói sao, sự rung động khi đứng trước cường giả, sự thất bại hiển nhiên, sự bất lực mà bản thân không thể xoay chuyển sao?” Trên môi Thanh Liên nở một nụ cười, chẳng rõ là giấu đi nỗi sợ hãi hay phấn khích tột độ, chỉ biết, lúc này Thanh Liên thật sự rất muốn cười.
Cán cân cảm xúc của Vạn Xuân Vương lại trở về như ban đầu.
Ào... ào... Sóng thần phía sau đánh xuống.
Gào... Long mã bất ngờ bị sóng thần từ trên cao trút xuống. Nó không hiểu, đáng lẽ cơn sóng này phải đánh về nhân loại nhỏ bé trước mặt chứ.
Gào... Sóng thần không thể làm bị thương long mã, trái lại càng làm nó tức giận hơn.
Phù... Bây giờ, mỗi một phân tinh thần mất đi sẽ khiến tà lực trong người Thanh Liên mất đi một phần kiểm soát. Đường nào cũng chết, vậy thì chết cho đến giọt tinh thần cuối cùng đi.
Gào... Tốc độ của Tướng lĩnh quá nhanh, trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt Thanh Liên.
Phong Thuẫn, khai! Thanh Liên tránh thoát chỗ hiểm, sử dụng phong thuẫn va đập với cơ thể khổng lồ ấy. Cả người Thanh Liên rơi xuống biển sâu.
Vù... ù... Long mã ngụp xuống, ở phía trên há cái miệng khổng lồ ra, tập trung tà lực phóng về phía Thanh Liên.
Tốc độ của nó nhanh quá, cơ thể Thanh Liên quá chậm, không theo kịp ý nghĩ của bản thân, ngay cả chú ngữ chưa kịp tạo thành rồi.
Thanh Liên chỉ kịp hiệu triệu phong thuẫn, cầu may đỡ lấy đạo sóng tà lực này.
Bang!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đạo sóng tà lực mãnh liệt phá nát cả hộ thuẫn, đẩy Thanh Liên làm nát cả những dãy núi dưới vực sâu.
Ầm! Ầm! Đạo công kích của long mã bị chuyển dịch ra dãy núi phía ngoài xa. Những tảng đá lớn nứt ra, trôi nổi lềnh bềnh trong nước biển, những vệt tà lực quét qua bốc lên từng nhóm khói.
Trong dòng biển xanh còn lẫn những vệt đỏ tươi. Đôi tử nhãn lạnh buốt xuyên qua làn khói, nhìn thẳng vào long mã.
Dòng nước xung quanh Thanh Liên, vệt máu trôi nổi. Băng vải trắng dưới chân nhuộm đỏ máu, đến cả hai cánh tay cũng vậy. Thanh Liên để mặc dòng nước lau đi máu trên miệng.
Đau! Quá đau! Cảm giác như từng mạch máu trong người đứt ra, từng đường gân, cơ xương rạn nứt.
Cách biệt tu vi lớn hơn bản thân Thanh Liên mường tượng rất nhiều, ngay cả một kích đầu tiên cũng chẳng thể đỡ nổi. Thanh Liên nhìn dãy núi lớn bị đạo sóng tà lực san bằng kia, nếu không phải bản thân còn tỉnh táo chuyển hướng công kích vừa rồi đi, e rằng bản thân đã thịt nát xương tan dưới đòn vừa rồi.
Thanh Liên nhìn cánh tay run rẩy đỏ tươi của mình, tà khí nhàn nhạt lượn lờ trên đó, nói đúng hơn là cả người Thanh Liên đang bị tà khí vây quanh.
“Tà lực trong người sắp không khống chế nổi rồi.” Cả người Thanh Liên phát ra hắc khí nhàn nhạt, đôi tử nhãn bỗng nhiên lóe lên.
Gào... Long mã lại bồi thêm một đạo sóng tà lực, cả dòng nước như bị xé làm hai.
Tán Xạ Trận! Đạo sóng tà lực chạm phải trận pháp trước mắt Thanh Liên, bị phân tán thành tám hướng.
Vừa rồi long mã ra đòn quá nhanh, lần này Thanh Liên đã có chuẩn bị, canh chuẩn khoảnh khắc nó xuất lực lập tức niệm chú ngữ ngay.
Rầm! Vó ngựa khổng lồ dẫm mạnh xuống nơi Thanh Liên đang đứng. Nó nhìn xung quanh mà chẳng thấy Thanh Liên đâu. Bỗng nhiên nó cảm ứng được mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công được đẩy lên khỏi mặt biển.
Long mã nhấc cơ thể lên, chỉ chưa tới một giây đã tiếp cận mặt biển rồi, nó há cái miệng lớn định nuốt lấy mảnh chú ngữ kia thì mảnh chú ngữ đột nhiên biến mất trước mắt long mã.
Gào... Long mã ngoi lên khỏi mặt nước, vì những rung chấn vừa rồi mà hình thành nên những con sóng to nhỏ trên này. Thông qua những con sóng, nó nhìn thấy Thanh Liên trước mặt.
Mắt đối mắt với nhau, ai cũng muốn là kẻ nuốt chửng kẻ còn lại.
“Trường Sơn Du chỉ phát huy thế mạnh ở địa thế chật hẹp, ở nơi này hoàn toàn không có chỗ dụng. Về bộ pháp ta đã thua.”
“Về lực lượng, ta là linh Sĩ tam tinh, không thể so với Tướng lĩnh.” Xét về những khía cạnh kia, tỉ lệ sống sót của bản thân là không phần trăm chứ đừng nói đến chiến thắng.
“Chỉ còn một thứ có thể đánh được.” Là tinh thần lực, là một thân luyện trận sư này.
Thanh Liên rạch một vệt máu ở tay, vẽ ba huyết chú trước ngực mình, huyết quang lan ra toàn thân. Hai chân, hai cánh tay giăng đầy chú ngữ.
“Nếu ta không cược mạng mình vào trận này, không thể thắng được ngươi.” Mái tóc vốn đen dài trắng xóa một mảng...
“Tám năm trôi qua bình lặng, hôm nay Mộc Thanh Liên ta sẽ điên cuồng một phen với ngươi.” Tà lực vốn luôn bị tinh thần Thanh Liên áp chế, nay đã hoàn toàn giải khai ra.
Cán cân cảm xúc đã nghiên hẳn về một bên.
Khè... è... Đạo sóng tà lực bắn vào trận pháp trước mặt Thanh Liên, bị chia tách làm hai nguồn năng lượng, một hỏa một tà.
Thanh Liên né tránh hỏa lực, tạo chú ngữ đón lấy phần tà lực, để mặc cho tà khí đánh vào bản thân. Huyết trận toàn thân bộc phát, hấp thu toàn bộ tà khí, tà khí trong người càng lúc càng tăng cao.
Hai tay, hai chân, cả người Thanh Liên run rẩy kịch liệt vì đau đớn. Giờ phút này Thanh Liên chẳng quản được cơn đau nữa rồi, để mặc nó dày vò bản thân.
Hỏa lực của yêu thú Tướng lĩnh mạnh mẽ đến mức rơi xuống dòng nước lạnh cũng không tắt, nó cứ thế mà cháy bồng bềnh trên mặt nước.
Thanh Liên lấy một thanh kiếm từ nhẫn không gian ra, ánh sáng chú ngữ khắc lên đó.
Rẹt! Kiếm quang lóe lên, toàn bộ đạo tà lực vừa rồi theo đường kiếm chẻ đôi ngọn sóng, bắn ngược về phía long mã.
Ầm!
Gào... Long mã trúng phải chính đòn tấn công của chính mình, tuy không hề tạo thành thương tổn nào nhưng nhân loại trước mắt đã chọc giận nó.
Miệng Thanh Liên chảy máu, cánh tay truyền đến cảm giác muốn nứt thành trăm mảnh. Lục phủ ngũ tạng bên trong cơ hồ đều vỡ tan sau một đòn này, đây chẳng khác nào hại người một lại tự tổn thương bản thân cả trăm lần.
Khè... Long mã lại phóng ra đạo tà lực, Thanh Liên lại phản ngược công kích.
Long mã dâng lên sóng thần cao chục trượng.
Phong Kình! Thanh Liên dụng hết linh lực, tạo ra lốc xoáy cuốn theo cả nước lạnh, chặn đứng hai bên sóng thần. Cả chân trời quang vì trận chiến này mà nổi lên giông tố
Gào... Long mã dâng lên sóng thần, nghiền nát vòi rồng, vó ngựa hủy diệt giáng xuống. Thanh Liên tránh đi, lại bị dư âm hất ra xa.
Long mã lại tiếp tục tấn công. Giờ phút này cả hai chẳng khác gì hai con dã thú đánh nhau hoang dại. Long mã xuất ra trăm đòn, Thanh Liên phản lại trăm đòn...
Vù... ù... Mặt biển nổi lên những vệt đỏ thẫm, huyết chú trên người Thanh Liên liên tục vỡ nát vì chịu không nổi lực lượng của Tướng lĩnh. Thanh Liên lại tạo huyết chú mới.
Mỗi lần tạo huyết chú, mỗi lần nhận lấy tà khí vào người, tình cảm trong đôi tử nhãn kia theo đó mà vơi đi, mang theo chút vô tình lạnh lẽo. Mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng...
Kiếm quang lóe lên, một góc móng ngựa bị chém xuống.
Gào... Long mã bạo phát tà lực phẫn nộ.
Trái ngược với nó, trên khuôn mặt vô hồn của Thanh Liên đã nở một nụ cười, một nụ cười không hề có bất cứ tâm tư tình cảm gì, cũng chẳng biết tại sao lại cười, chỉ đơn giản là muốn cười.
Uy áp cuồng bạo của Tướng lĩnh đánh tới, Thanh Liên buộc phải hi sinh chút tinh thần lực còn lại, vẽ chú ngữ chống lại uy áp. Uy áp vừa bị phá tan đi thì linh lực cuồng cuộng phía sau xông tới.
Uy áp có thể dùng trận pháp khắc chế, còn linh lực chỉ có thể dùng linh lực đối kháng. Truyền tống trận không thể sử dụng, bộ pháp Trường Sơn Du của Quang Huy tông không hề sánh kịp với tốc độ của long mã, một linh Sĩ nhỏ bé nào có thể sánh với yêu thú bậc Tướng lĩnh.
Ào... ào... ào...
Ở phía sau, ở xung quanh hai bên, sóng thần vươn cao chạm đến trời mây. Không một nơi nào để đào thoát, không có cách nào để đào thoát cả.
Cán cân cảm xúc trong ý thức lại nghiên về mặt tối.
Những sự kiện trước đây, từ yêu xà Lệ Kình, đụng độ đám người Ngục Môn cho đến nội chiến tại trấn Văn Lang, tinh thần của Thanh Liên đã sớm giác ngộ sinh tử rồi, nên bây giờ, khi đối diện với tồn tại mạnh mẽ hơn cả bản thân, xung quanh không hề có lối thoát nào Thanh Liên cũng chẳng hề khủng hoảng hay có chút sợ hãi nào.
Thịch! Thịch! Không phải, phải nói Thanh Liên đang phấn khích, cực kỳ phấn khích.
“Đây chính là cảm giác mà sư phụ từng nói sao, sự rung động khi đứng trước cường giả, sự thất bại hiển nhiên, sự bất lực mà bản thân không thể xoay chuyển sao?” Trên môi Thanh Liên nở một nụ cười, chẳng rõ là giấu đi nỗi sợ hãi hay phấn khích tột độ, chỉ biết, lúc này Thanh Liên thật sự rất muốn cười.
Cán cân cảm xúc của Vạn Xuân Vương lại trở về như ban đầu.
Ào... ào... Sóng thần phía sau đánh xuống.
Gào... Long mã bất ngờ bị sóng thần từ trên cao trút xuống. Nó không hiểu, đáng lẽ cơn sóng này phải đánh về nhân loại nhỏ bé trước mặt chứ.
Gào... Sóng thần không thể làm bị thương long mã, trái lại càng làm nó tức giận hơn.
Phù... Bây giờ, mỗi một phân tinh thần mất đi sẽ khiến tà lực trong người Thanh Liên mất đi một phần kiểm soát. Đường nào cũng chết, vậy thì chết cho đến giọt tinh thần cuối cùng đi.
Gào... Tốc độ của Tướng lĩnh quá nhanh, trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt Thanh Liên.
Phong Thuẫn, khai! Thanh Liên tránh thoát chỗ hiểm, sử dụng phong thuẫn va đập với cơ thể khổng lồ ấy. Cả người Thanh Liên rơi xuống biển sâu.
Vù... ù... Long mã ngụp xuống, ở phía trên há cái miệng khổng lồ ra, tập trung tà lực phóng về phía Thanh Liên.
Tốc độ của nó nhanh quá, cơ thể Thanh Liên quá chậm, không theo kịp ý nghĩ của bản thân, ngay cả chú ngữ chưa kịp tạo thành rồi.
Thanh Liên chỉ kịp hiệu triệu phong thuẫn, cầu may đỡ lấy đạo sóng tà lực này.
Bang!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đạo sóng tà lực mãnh liệt phá nát cả hộ thuẫn, đẩy Thanh Liên làm nát cả những dãy núi dưới vực sâu.
Ầm! Ầm! Đạo công kích của long mã bị chuyển dịch ra dãy núi phía ngoài xa. Những tảng đá lớn nứt ra, trôi nổi lềnh bềnh trong nước biển, những vệt tà lực quét qua bốc lên từng nhóm khói.
Trong dòng biển xanh còn lẫn những vệt đỏ tươi. Đôi tử nhãn lạnh buốt xuyên qua làn khói, nhìn thẳng vào long mã.
Dòng nước xung quanh Thanh Liên, vệt máu trôi nổi. Băng vải trắng dưới chân nhuộm đỏ máu, đến cả hai cánh tay cũng vậy. Thanh Liên để mặc dòng nước lau đi máu trên miệng.
Đau! Quá đau! Cảm giác như từng mạch máu trong người đứt ra, từng đường gân, cơ xương rạn nứt.
Cách biệt tu vi lớn hơn bản thân Thanh Liên mường tượng rất nhiều, ngay cả một kích đầu tiên cũng chẳng thể đỡ nổi. Thanh Liên nhìn dãy núi lớn bị đạo sóng tà lực san bằng kia, nếu không phải bản thân còn tỉnh táo chuyển hướng công kích vừa rồi đi, e rằng bản thân đã thịt nát xương tan dưới đòn vừa rồi.
Thanh Liên nhìn cánh tay run rẩy đỏ tươi của mình, tà khí nhàn nhạt lượn lờ trên đó, nói đúng hơn là cả người Thanh Liên đang bị tà khí vây quanh.
“Tà lực trong người sắp không khống chế nổi rồi.” Cả người Thanh Liên phát ra hắc khí nhàn nhạt, đôi tử nhãn bỗng nhiên lóe lên.
Gào... Long mã lại bồi thêm một đạo sóng tà lực, cả dòng nước như bị xé làm hai.
Tán Xạ Trận! Đạo sóng tà lực chạm phải trận pháp trước mắt Thanh Liên, bị phân tán thành tám hướng.
Vừa rồi long mã ra đòn quá nhanh, lần này Thanh Liên đã có chuẩn bị, canh chuẩn khoảnh khắc nó xuất lực lập tức niệm chú ngữ ngay.
Rầm! Vó ngựa khổng lồ dẫm mạnh xuống nơi Thanh Liên đang đứng. Nó nhìn xung quanh mà chẳng thấy Thanh Liên đâu. Bỗng nhiên nó cảm ứng được mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công được đẩy lên khỏi mặt biển.
Long mã nhấc cơ thể lên, chỉ chưa tới một giây đã tiếp cận mặt biển rồi, nó há cái miệng lớn định nuốt lấy mảnh chú ngữ kia thì mảnh chú ngữ đột nhiên biến mất trước mắt long mã.
Gào... Long mã ngoi lên khỏi mặt nước, vì những rung chấn vừa rồi mà hình thành nên những con sóng to nhỏ trên này. Thông qua những con sóng, nó nhìn thấy Thanh Liên trước mặt.
Mắt đối mắt với nhau, ai cũng muốn là kẻ nuốt chửng kẻ còn lại.
“Trường Sơn Du chỉ phát huy thế mạnh ở địa thế chật hẹp, ở nơi này hoàn toàn không có chỗ dụng. Về bộ pháp ta đã thua.”
“Về lực lượng, ta là linh Sĩ tam tinh, không thể so với Tướng lĩnh.” Xét về những khía cạnh kia, tỉ lệ sống sót của bản thân là không phần trăm chứ đừng nói đến chiến thắng.
“Chỉ còn một thứ có thể đánh được.” Là tinh thần lực, là một thân luyện trận sư này.
Thanh Liên rạch một vệt máu ở tay, vẽ ba huyết chú trước ngực mình, huyết quang lan ra toàn thân. Hai chân, hai cánh tay giăng đầy chú ngữ.
“Nếu ta không cược mạng mình vào trận này, không thể thắng được ngươi.” Mái tóc vốn đen dài trắng xóa một mảng...
“Tám năm trôi qua bình lặng, hôm nay Mộc Thanh Liên ta sẽ điên cuồng một phen với ngươi.” Tà lực vốn luôn bị tinh thần Thanh Liên áp chế, nay đã hoàn toàn giải khai ra.
Cán cân cảm xúc đã nghiên hẳn về một bên.
Khè... è... Đạo sóng tà lực bắn vào trận pháp trước mặt Thanh Liên, bị chia tách làm hai nguồn năng lượng, một hỏa một tà.
Thanh Liên né tránh hỏa lực, tạo chú ngữ đón lấy phần tà lực, để mặc cho tà khí đánh vào bản thân. Huyết trận toàn thân bộc phát, hấp thu toàn bộ tà khí, tà khí trong người càng lúc càng tăng cao.
Hai tay, hai chân, cả người Thanh Liên run rẩy kịch liệt vì đau đớn. Giờ phút này Thanh Liên chẳng quản được cơn đau nữa rồi, để mặc nó dày vò bản thân.
Hỏa lực của yêu thú Tướng lĩnh mạnh mẽ đến mức rơi xuống dòng nước lạnh cũng không tắt, nó cứ thế mà cháy bồng bềnh trên mặt nước.
Thanh Liên lấy một thanh kiếm từ nhẫn không gian ra, ánh sáng chú ngữ khắc lên đó.
Rẹt! Kiếm quang lóe lên, toàn bộ đạo tà lực vừa rồi theo đường kiếm chẻ đôi ngọn sóng, bắn ngược về phía long mã.
Ầm!
Gào... Long mã trúng phải chính đòn tấn công của chính mình, tuy không hề tạo thành thương tổn nào nhưng nhân loại trước mắt đã chọc giận nó.
Miệng Thanh Liên chảy máu, cánh tay truyền đến cảm giác muốn nứt thành trăm mảnh. Lục phủ ngũ tạng bên trong cơ hồ đều vỡ tan sau một đòn này, đây chẳng khác nào hại người một lại tự tổn thương bản thân cả trăm lần.
Khè... Long mã lại phóng ra đạo tà lực, Thanh Liên lại phản ngược công kích.
Long mã dâng lên sóng thần cao chục trượng.
Phong Kình! Thanh Liên dụng hết linh lực, tạo ra lốc xoáy cuốn theo cả nước lạnh, chặn đứng hai bên sóng thần. Cả chân trời quang vì trận chiến này mà nổi lên giông tố
Gào... Long mã dâng lên sóng thần, nghiền nát vòi rồng, vó ngựa hủy diệt giáng xuống. Thanh Liên tránh đi, lại bị dư âm hất ra xa.
Long mã lại tiếp tục tấn công. Giờ phút này cả hai chẳng khác gì hai con dã thú đánh nhau hoang dại. Long mã xuất ra trăm đòn, Thanh Liên phản lại trăm đòn...
Vù... ù... Mặt biển nổi lên những vệt đỏ thẫm, huyết chú trên người Thanh Liên liên tục vỡ nát vì chịu không nổi lực lượng của Tướng lĩnh. Thanh Liên lại tạo huyết chú mới.
Mỗi lần tạo huyết chú, mỗi lần nhận lấy tà khí vào người, tình cảm trong đôi tử nhãn kia theo đó mà vơi đi, mang theo chút vô tình lạnh lẽo. Mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng...
Kiếm quang lóe lên, một góc móng ngựa bị chém xuống.
Gào... Long mã bạo phát tà lực phẫn nộ.
Trái ngược với nó, trên khuôn mặt vô hồn của Thanh Liên đã nở một nụ cười, một nụ cười không hề có bất cứ tâm tư tình cảm gì, cũng chẳng biết tại sao lại cười, chỉ đơn giản là muốn cười.
Danh sách chương