“Nương, nữ nhi ca ca, nhìn kìa...” Cô nhóc Kim Bảo chỉ chỉ về phía cột sáng truyền thừa ở trung tâm trấn Văn Lang kia.
“Đó là gì thế?”
“Oa, nó đẹp quá...”
Phạm Ngọc Châu và Chí Nam nhìn đến cột sáng kia, vì kí ức kia đã bị xóa nên phải mất một lúc Phạm Ngọc Châu mới nói: “Là truyền thừa... Dấu hiệu của truyền thừa đấy...”
“Truyền thừa sao?” Chí Nam nghiêng đầu hỏi.
“Phải đấy, ta có đọc trong sách, nói đây chính là truyền thừa chi môn. Chỉ là không biết truyền thừa của linh sư bậc nào.” Phạm Ngọc Châu giải thích, vì không còn ký ức nên cũng có thể coi đây là lần đầu tiên bà tận mắt thấy truyền thừa.
Chỉ là bà cũng như Chí Nam, không có vẻ hứng thú trên mặt, trái lại có một loại cảm giác nào đó rất quen thuộc, dường như bản thân đã gặp qua cảnh tượng này thì phải.
“Con muốn vào truyền thừa...”
“Con cũng muốn...”
“Nương, hay người dẫn con đi đi.”
“Không được,” Phạm Ngọc Châu lập tức từ chối, giải thích: “Ta không biết bên trong có điều gì, nếu là truyền thừa của linh sư mạnh mẽ e rằng rất nguy hiểm.”
Đám trẻ háo hức thì xụ mặt xuống, trẻ con vốn hiếu kỳ ham vui, tò mò với mọi thứ. Đặc biệt là truyền thừa trước mắt kích thích chúng rất nhiều, không chỉ đám trẻ thơ, mà kể cả là linh sư hay phàm nhân có hiểu biết, truyền thừa luôn là một cạm bẫy ngọt chết người.
Dù biết là bẫy nhưng lại cứ muốn đi vào, nếm thử đường mật trong đó.
“Nương, ca ca, có người chết kìa...” Đám trẻ phát hiện có rất nhiều xác người và chó nằm khắp nơi trên đường. Bọn họ không hiểu, rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại không nhớ gì hết nhỉ.
“Nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trong giọng nói của Chí Nam mang theo vẻ hoang mang. Chỉ một cái chớp mắt, y quán Từ Tâm rộng lớn nay chỉ còn là đống phế tích, người chết như rạ khắp nơi.
Bỗng nhiên một giọng nói vang vọng: “Ở đây, có người còn sống nè.”
Một đám đông kéo đến, nhìn thấy Chí Nam và Phạm Ngọc Châu thì nhận ra, nói: “Phạm phu nhân, thật may mắn vì ngài còn sống.”
“Là Tú huynh đó sao?” Phạm Ngọc Châu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, vậy ra vẫn còn người sống xung quanh.
Kẻ dẫn đầu là gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Minh Tú, phụ thân của Nguyễn Bá Tĩnh và Nguyễn Thiên Phước bằng hữu của Chí Nam.
“Ha, Chí Nam, cái đồ ẻo lả nhà ngươi sao còn chưa chết.” Nguyễn Thiên Phước vòng tay qua cổ Chí Nam, cười nói. Tuy câu chữ rất lỗ mãng nhưng lại có thể nghe ra từng tiếng thở phào của hắn.
Chí Nam tránh thoát khỏi cái khoát vai của hắn, hỏi: “Thiên Phước, rốt cuộc nơi này vừa xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều chó với người chết thế này?”
“Hả, ngươi không biết?” Thiên Phước kinh ngạc nhìn Chí Nam, hỏi lại: “Tối qua ngươi ở đâu?”
“Ta cùng gia đình ngủ say, đến sáng mở mắt đã thấy như thế này rồi.” Chí Nam không hề che giấu gì, nói hết.
Bằng hữu Thiên Phước giải thích: “Ngươi thật sự rất may mắn đó, hôm qua Bạch gia bị Hồ gia tấn công, trong lúc phụ thân ta dẫn người chi viện Bạch phủ thì đột nhiên đám Dạ Khuyển Nanh Giao từ đâu xuất hiện, tạo thành thú triều lớn càn quét toàn bộ trấn Văn Lang.”
“Khi chúng ta tới, toàn bộ chiến sĩ Trần gia đã hi sinh ngăn chặn lũ chó điên này, chỉ còn lại gia quyến của họ.”
“Thật sao?” Chí Nam không thể tin được, hỏi lại. Động tĩnh lớn thế này, sao bọn họ lại không nghe được chứ? “Thật, ta đùa ngươi làm gì, nếu không tin vậy giải thích cái đống đó đi.” Nói rồi Thiên Phước chỉ chỉ về phía đống xác nằm la liệt trên đất.
Sau đó hai đứa trẻ lại trò chuyện với nhau, có vài sự kiện mà Thiên Phước nói, Chí Nam lại không nhớ gì cả nhưng cậu lại có cảm giác như mình đã từng kinh qua rồi.
Nguyễn Minh Tú nói: “Phạm phu nhân, có rất nhiều linh sư đang bị trọng thương nặng, chúng ta không có nhiều đan dược với đại phu để chống đỡ, tại hạ hi vọng ngài có thể bỏ chút sức lực tới hỗ trợ.” Gia chủ Nguyễn gia vào thẳng vấn đề chính, đây là lí do ông ta đi khắp trấn Văn Lang tìm kiếm đại phu còn sống.
Phạm Ngọc Châu suy nghĩ chút, cười nói: “Hỗ trợ không phải là không được, chỉ là ta bận phải xây dựng lại y quán.” Ý trên mặt chữ rất rõ ràng, nếu muốn bà tương trợ phải giúp xây lại y quán.
“Hô, điều này Phạm phu nhân yên tâm vì ta mang rất nhiều hạ nhân đến, bọn họ có thể xây dựng lại y quán, nhiều nhất là năm ngày. Ngoài ra ta có thể miễn phí cho ngài và đám trẻ nghỉ ngơi trong khách trọ của ta đến khi y quán hoàn thành.” Gia chủ Nguyễn gia cười nói.
Quả thật hiện nay bà không biết liệu thợ xây có còn nhà nào sống sót hay không, nếu có thể được Nguyễn gia giúp đỡ xây lại y quán quả thật bà được lợi rất nhiều, chỉ phải bỏ chút sức hỗ trợ trị liệu.
Phạm Ngọc Châu lập tức quyết định: “Được, ta đồng ý hỗ trợ ngài.”
Gia chủ Nguyễn gia mừng rỡ, chắp tay nói: “Đa tạ.”
“Chí Nam, ngươi biết gì không, ta từ chỗ đệ đệ ta biết được truyền thừa này, Vương cho phép toàn bộ linh sư học đồ vào đó thám hiểm đấy.” Thiên Phước nói nhỏ bên tai.
“Ta là luyện khí sư, ngươi nói chuyện này cho ta làm gì?” Chí Nam khó hiểu hỏi ngược, bởi từ trước tới nay, khi truyền thừa mở ra thì chỉ có những chiến linh sư mới được tham gia.
“Lần này không giới hạn chức nghiệp, luyện đan sư, luyện khí sư đều được tham gia cả.” Nói rồi Thiên Phước híp mắt lại, đắc ý cười: “Ta còn nghe nói, kẻ nào đạt được truyền thừa này, sẽ là tân Vương tiếp theo của thành Thăng Long.”
Nghe đến đây ánh mắt Chí Nam mở to, hỏi: “Thật không, nếu vậy... Chẳng phải nói truyền thừa này là của... Quân Vương?”
Thiên Phước gật đầu liên tục: “Không sai, đây là truyền thừa của quân Vương. Cơ hội tốt thế này chúng ta phải chiếm lấy mới được.”
Hắn nhìn về phía truyền thừa, lại nói: “Nếu ta có thể thành Vương, ta sẽ miễn phí tiền cơm cho ngươi.”
Chí Nam:...
“Thành Vương sao...” Chí Nam bất giác nhìn về phá truyền thừa. Nếu nắm được truyền thừa ấy, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ có khởi sắc.
Giờ phút này, cả Phạm Ngọc Châu, Chí Nam lẫn đám trẻ nhỏ không hề hỏi đến những bệnh nhân đã khuất kia như một điều cực kỳ hiển nhiên. Bởi tất cả đã mất đi ký ức một năm qua, ấn tượng về Thanh liên, về gạo linh khí, về trận chiến ác liệt đêm qua, tất cả đã hóa thành hư không.
Trong lúc này, tại không gian bên trong truyền thừa, Thanh liên đang cuốc bộ qua khu rừng rậm lớn dưới chân núi, đi theo sợi tơ đỏ.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt non trẻ, làm rõ rệt đôi đồng tử tím âm u của Thanh liên. Theo sau Thanh liên là tên thủ lĩnh toán cướp kia, hắn bị treo ngược trên không, bị linh lực khóa chặt tứ chi.
Cả đoạn đường này hắn đã hò hét đến rát cổ họng, kết quả đối phương chẳng đoái hoài gì đến mình cả, bây giờ hắn cũng chẳng buồn nói nữa.
Tên thủ lĩnh nhìn ra được, tu vi của Thanh liên chỉ là linh Đồ nhất tinh, tuy linh lực khóa hắn rất quái dị nhưng nếu có thể thoát ra, hắn tự tin mình có thể giết tên nhãi trước mắt này.
Cả đoạn đường này, tên thủ lĩnh bị kinh diễm không ngớt. Nội trong khu rừng này đã có rất nhiều dược liệu cực phẩm, nếu hái được đống này ra ngoài bán, có thể mười đời không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Nghĩ đến đống dược liệu đổi ra hàng trăm, hàng vạn khối tinh thạch khiến hắn đỏ mắt vô cùng.
Khéc... éc... éc...
Bỗng nhiên những tiếng khỉ vang lên bên tai. Tên thủ lĩnh nhìn qua thì thấy trên những táng cây kia có rất nhiều con khỉ đang trú ngụ, ánh mắt hắn lóe lên một ý nghĩ.
Còn Thanh liên, cô bé không hề quan tâm tới đống bảo vật kia, chỉ một đường đi theo sợi tơ đỏ. Tên thủ lĩnh đã im lặng được nửa canh giờ thì bắt đầu nói: “Này tên nhóc...”
“Nếu ngươi cứ dùng linh lực trói buộc ta như thế sẽ tiêu tốn rất nhiều đấy. Ngươi xem, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, chi bằng thả ta đi, như vậy ngươi có thể bảo toàn linh lực, lúc đối mặt với nguy hiểm còn có chỗ dùng.”
Thanh liên quay đầu lại nhìn, nghĩ nghĩ gì đó. Đúng như tên thủ lĩnh nói, hắn không có khả năng chạy đi, đánh cũng không lại mình, có lẽ không cần phải lãng phí linh lực vô ích.
Thanh liên hiệu lệnh cho linh lực rút đi, khiến tên thủ lĩnh té sõng soài ra đất, sau đó quay lưng đi tiếp, như thể vô cùng xem nhẹ hắn. Điều này làm tên thủ lĩnh hơi nóng mặt, hắn không ngờ mình lại bị một đứa trẻ thế này khinh thường.
“Được lắm, ta tung hoành giang hồ chục năm, một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám xem thường lão tử sao.”
Hắn lấy trong người ra một cây sáo, cất tiếng sáo lên. Tiếng sáo lan rộng đến đám khỉ trên cây phía xa kia, như đang thôi miên lấy lũ khỉ.
Những dao động linh lực truyền đến làm Thanh liên quay đầu lại, thấy tên đó đang thổi sáo, tiếng sáo như câu hồn bọn khỉ kia, ánh mắt của chúng hướng về phía Thanh liên như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé.
“Ngự thú chi thuật, thiên hạ vô địch. Nhãi ranh, đỡ lấy tuyệt học của ta đi.” Tiếng sáo phát động, từng sóng âm đánh vào tinh thần lũ khỉ, lúc chúng định xông lên tấn công thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cách li hoàn toàn tiếng sáo và lũ khỉ.
Đám khỉ không hiểu bản thân vừa xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh khỏi cơn mê mang thì nhảy đi chỗ khác.
“Chuyện gì thế này?” Tên thủ lĩnh khó hiểu trong lòng, đối với yêu thú bậc linh Đồ, hắn tự tin mình có thê điều khiến chúng thông qua tiếng sáo, tại sao trong này lại không có hiệu quả? Hay bản thân thổi sai bài rồi?
“Vẫn là nên nhốt ngươi lại.”
Thanh liên vừa định bắt hắn lại thì một tảng đá khổng lồ từ trên không phóng xuống, khiến bọn họ phải lui ra hai bên né tránh.
Gà... à... à...
Có hai bóng đen lớn xuất hiện, nhìn đến chúng, tên thủ lĩnh kinh hãi thốt lên: “Thiết Viên Cự Lâm ở phía bắc rừng Hoan Châu.” Và chúng đi theo đàn.
Hắn vừa nghĩ đến thì lập tức được chứng thực, một đàn Thiết Viên Cự Lâm xuất hiện đông đảo, rõ ràng là bọn chúng bị tiếng sáo vừa rồi hấp dẫn đến nhưng thay vì bị kiểm soát tâm trí, chúng càng bực tức hơn vì kẻ làm phiền chúng.
Gà... à... à...
Con nào con nấy đều to lớn đến hai trượng, chúng nhìn Thanh liên và tên thủ lĩnh với ánh mắt thù địch. Con thấp nhất trong chúng cũng là linh Sĩ tam tinh, bằng với Thanh liên, đối chọi với đám này, Thanh liên không ngần ngại gì cả, lập tức truyền tống chạy đi, không còn quản sống chết của tên kia.
Thanh liên truyền tống đến bên dòng sông lớn, chảy ngang qua không gian.
Thanh liên nhìn đến dòng sông sâu thẳm phía trước. Từ đêm qua tới nay Thanh liên chưa ăn gì cả nên có chút đói bụng, Thanh liên cúi người xuống, lấy tay với chút nước lên uống. Tuy không có dư vị gì trong miệng nhưng có lẽ sẽ giảm đói phần nào.
Ở dòng nước phía xa xa, một vài bóng đen lớn lập lờ trên mặt nước, bí ẩn quan sát Thanh liên uống nước gần bờ.
Bỗng nhiên bóng đen phóng lên khỏi mặt nước, cùng lúc đó Thanh liên cũng rút kiếm ra.
“Đó là gì thế?”
“Oa, nó đẹp quá...”
Phạm Ngọc Châu và Chí Nam nhìn đến cột sáng kia, vì kí ức kia đã bị xóa nên phải mất một lúc Phạm Ngọc Châu mới nói: “Là truyền thừa... Dấu hiệu của truyền thừa đấy...”
“Truyền thừa sao?” Chí Nam nghiêng đầu hỏi.
“Phải đấy, ta có đọc trong sách, nói đây chính là truyền thừa chi môn. Chỉ là không biết truyền thừa của linh sư bậc nào.” Phạm Ngọc Châu giải thích, vì không còn ký ức nên cũng có thể coi đây là lần đầu tiên bà tận mắt thấy truyền thừa.
Chỉ là bà cũng như Chí Nam, không có vẻ hứng thú trên mặt, trái lại có một loại cảm giác nào đó rất quen thuộc, dường như bản thân đã gặp qua cảnh tượng này thì phải.
“Con muốn vào truyền thừa...”
“Con cũng muốn...”
“Nương, hay người dẫn con đi đi.”
“Không được,” Phạm Ngọc Châu lập tức từ chối, giải thích: “Ta không biết bên trong có điều gì, nếu là truyền thừa của linh sư mạnh mẽ e rằng rất nguy hiểm.”
Đám trẻ háo hức thì xụ mặt xuống, trẻ con vốn hiếu kỳ ham vui, tò mò với mọi thứ. Đặc biệt là truyền thừa trước mắt kích thích chúng rất nhiều, không chỉ đám trẻ thơ, mà kể cả là linh sư hay phàm nhân có hiểu biết, truyền thừa luôn là một cạm bẫy ngọt chết người.
Dù biết là bẫy nhưng lại cứ muốn đi vào, nếm thử đường mật trong đó.
“Nương, ca ca, có người chết kìa...” Đám trẻ phát hiện có rất nhiều xác người và chó nằm khắp nơi trên đường. Bọn họ không hiểu, rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại không nhớ gì hết nhỉ.
“Nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trong giọng nói của Chí Nam mang theo vẻ hoang mang. Chỉ một cái chớp mắt, y quán Từ Tâm rộng lớn nay chỉ còn là đống phế tích, người chết như rạ khắp nơi.
Bỗng nhiên một giọng nói vang vọng: “Ở đây, có người còn sống nè.”
Một đám đông kéo đến, nhìn thấy Chí Nam và Phạm Ngọc Châu thì nhận ra, nói: “Phạm phu nhân, thật may mắn vì ngài còn sống.”
“Là Tú huynh đó sao?” Phạm Ngọc Châu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, vậy ra vẫn còn người sống xung quanh.
Kẻ dẫn đầu là gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Minh Tú, phụ thân của Nguyễn Bá Tĩnh và Nguyễn Thiên Phước bằng hữu của Chí Nam.
“Ha, Chí Nam, cái đồ ẻo lả nhà ngươi sao còn chưa chết.” Nguyễn Thiên Phước vòng tay qua cổ Chí Nam, cười nói. Tuy câu chữ rất lỗ mãng nhưng lại có thể nghe ra từng tiếng thở phào của hắn.
Chí Nam tránh thoát khỏi cái khoát vai của hắn, hỏi: “Thiên Phước, rốt cuộc nơi này vừa xảy ra chuyện gì, tại sao nhiều chó với người chết thế này?”
“Hả, ngươi không biết?” Thiên Phước kinh ngạc nhìn Chí Nam, hỏi lại: “Tối qua ngươi ở đâu?”
“Ta cùng gia đình ngủ say, đến sáng mở mắt đã thấy như thế này rồi.” Chí Nam không hề che giấu gì, nói hết.
Bằng hữu Thiên Phước giải thích: “Ngươi thật sự rất may mắn đó, hôm qua Bạch gia bị Hồ gia tấn công, trong lúc phụ thân ta dẫn người chi viện Bạch phủ thì đột nhiên đám Dạ Khuyển Nanh Giao từ đâu xuất hiện, tạo thành thú triều lớn càn quét toàn bộ trấn Văn Lang.”
“Khi chúng ta tới, toàn bộ chiến sĩ Trần gia đã hi sinh ngăn chặn lũ chó điên này, chỉ còn lại gia quyến của họ.”
“Thật sao?” Chí Nam không thể tin được, hỏi lại. Động tĩnh lớn thế này, sao bọn họ lại không nghe được chứ? “Thật, ta đùa ngươi làm gì, nếu không tin vậy giải thích cái đống đó đi.” Nói rồi Thiên Phước chỉ chỉ về phía đống xác nằm la liệt trên đất.
Sau đó hai đứa trẻ lại trò chuyện với nhau, có vài sự kiện mà Thiên Phước nói, Chí Nam lại không nhớ gì cả nhưng cậu lại có cảm giác như mình đã từng kinh qua rồi.
Nguyễn Minh Tú nói: “Phạm phu nhân, có rất nhiều linh sư đang bị trọng thương nặng, chúng ta không có nhiều đan dược với đại phu để chống đỡ, tại hạ hi vọng ngài có thể bỏ chút sức lực tới hỗ trợ.” Gia chủ Nguyễn gia vào thẳng vấn đề chính, đây là lí do ông ta đi khắp trấn Văn Lang tìm kiếm đại phu còn sống.
Phạm Ngọc Châu suy nghĩ chút, cười nói: “Hỗ trợ không phải là không được, chỉ là ta bận phải xây dựng lại y quán.” Ý trên mặt chữ rất rõ ràng, nếu muốn bà tương trợ phải giúp xây lại y quán.
“Hô, điều này Phạm phu nhân yên tâm vì ta mang rất nhiều hạ nhân đến, bọn họ có thể xây dựng lại y quán, nhiều nhất là năm ngày. Ngoài ra ta có thể miễn phí cho ngài và đám trẻ nghỉ ngơi trong khách trọ của ta đến khi y quán hoàn thành.” Gia chủ Nguyễn gia cười nói.
Quả thật hiện nay bà không biết liệu thợ xây có còn nhà nào sống sót hay không, nếu có thể được Nguyễn gia giúp đỡ xây lại y quán quả thật bà được lợi rất nhiều, chỉ phải bỏ chút sức hỗ trợ trị liệu.
Phạm Ngọc Châu lập tức quyết định: “Được, ta đồng ý hỗ trợ ngài.”
Gia chủ Nguyễn gia mừng rỡ, chắp tay nói: “Đa tạ.”
“Chí Nam, ngươi biết gì không, ta từ chỗ đệ đệ ta biết được truyền thừa này, Vương cho phép toàn bộ linh sư học đồ vào đó thám hiểm đấy.” Thiên Phước nói nhỏ bên tai.
“Ta là luyện khí sư, ngươi nói chuyện này cho ta làm gì?” Chí Nam khó hiểu hỏi ngược, bởi từ trước tới nay, khi truyền thừa mở ra thì chỉ có những chiến linh sư mới được tham gia.
“Lần này không giới hạn chức nghiệp, luyện đan sư, luyện khí sư đều được tham gia cả.” Nói rồi Thiên Phước híp mắt lại, đắc ý cười: “Ta còn nghe nói, kẻ nào đạt được truyền thừa này, sẽ là tân Vương tiếp theo của thành Thăng Long.”
Nghe đến đây ánh mắt Chí Nam mở to, hỏi: “Thật không, nếu vậy... Chẳng phải nói truyền thừa này là của... Quân Vương?”
Thiên Phước gật đầu liên tục: “Không sai, đây là truyền thừa của quân Vương. Cơ hội tốt thế này chúng ta phải chiếm lấy mới được.”
Hắn nhìn về phía truyền thừa, lại nói: “Nếu ta có thể thành Vương, ta sẽ miễn phí tiền cơm cho ngươi.”
Chí Nam:...
“Thành Vương sao...” Chí Nam bất giác nhìn về phá truyền thừa. Nếu nắm được truyền thừa ấy, có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ có khởi sắc.
Giờ phút này, cả Phạm Ngọc Châu, Chí Nam lẫn đám trẻ nhỏ không hề hỏi đến những bệnh nhân đã khuất kia như một điều cực kỳ hiển nhiên. Bởi tất cả đã mất đi ký ức một năm qua, ấn tượng về Thanh liên, về gạo linh khí, về trận chiến ác liệt đêm qua, tất cả đã hóa thành hư không.
Trong lúc này, tại không gian bên trong truyền thừa, Thanh liên đang cuốc bộ qua khu rừng rậm lớn dưới chân núi, đi theo sợi tơ đỏ.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt non trẻ, làm rõ rệt đôi đồng tử tím âm u của Thanh liên. Theo sau Thanh liên là tên thủ lĩnh toán cướp kia, hắn bị treo ngược trên không, bị linh lực khóa chặt tứ chi.
Cả đoạn đường này hắn đã hò hét đến rát cổ họng, kết quả đối phương chẳng đoái hoài gì đến mình cả, bây giờ hắn cũng chẳng buồn nói nữa.
Tên thủ lĩnh nhìn ra được, tu vi của Thanh liên chỉ là linh Đồ nhất tinh, tuy linh lực khóa hắn rất quái dị nhưng nếu có thể thoát ra, hắn tự tin mình có thể giết tên nhãi trước mắt này.
Cả đoạn đường này, tên thủ lĩnh bị kinh diễm không ngớt. Nội trong khu rừng này đã có rất nhiều dược liệu cực phẩm, nếu hái được đống này ra ngoài bán, có thể mười đời không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Nghĩ đến đống dược liệu đổi ra hàng trăm, hàng vạn khối tinh thạch khiến hắn đỏ mắt vô cùng.
Khéc... éc... éc...
Bỗng nhiên những tiếng khỉ vang lên bên tai. Tên thủ lĩnh nhìn qua thì thấy trên những táng cây kia có rất nhiều con khỉ đang trú ngụ, ánh mắt hắn lóe lên một ý nghĩ.
Còn Thanh liên, cô bé không hề quan tâm tới đống bảo vật kia, chỉ một đường đi theo sợi tơ đỏ. Tên thủ lĩnh đã im lặng được nửa canh giờ thì bắt đầu nói: “Này tên nhóc...”
“Nếu ngươi cứ dùng linh lực trói buộc ta như thế sẽ tiêu tốn rất nhiều đấy. Ngươi xem, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, chi bằng thả ta đi, như vậy ngươi có thể bảo toàn linh lực, lúc đối mặt với nguy hiểm còn có chỗ dùng.”
Thanh liên quay đầu lại nhìn, nghĩ nghĩ gì đó. Đúng như tên thủ lĩnh nói, hắn không có khả năng chạy đi, đánh cũng không lại mình, có lẽ không cần phải lãng phí linh lực vô ích.
Thanh liên hiệu lệnh cho linh lực rút đi, khiến tên thủ lĩnh té sõng soài ra đất, sau đó quay lưng đi tiếp, như thể vô cùng xem nhẹ hắn. Điều này làm tên thủ lĩnh hơi nóng mặt, hắn không ngờ mình lại bị một đứa trẻ thế này khinh thường.
“Được lắm, ta tung hoành giang hồ chục năm, một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám xem thường lão tử sao.”
Hắn lấy trong người ra một cây sáo, cất tiếng sáo lên. Tiếng sáo lan rộng đến đám khỉ trên cây phía xa kia, như đang thôi miên lấy lũ khỉ.
Những dao động linh lực truyền đến làm Thanh liên quay đầu lại, thấy tên đó đang thổi sáo, tiếng sáo như câu hồn bọn khỉ kia, ánh mắt của chúng hướng về phía Thanh liên như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé.
“Ngự thú chi thuật, thiên hạ vô địch. Nhãi ranh, đỡ lấy tuyệt học của ta đi.” Tiếng sáo phát động, từng sóng âm đánh vào tinh thần lũ khỉ, lúc chúng định xông lên tấn công thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cách li hoàn toàn tiếng sáo và lũ khỉ.
Đám khỉ không hiểu bản thân vừa xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh khỏi cơn mê mang thì nhảy đi chỗ khác.
“Chuyện gì thế này?” Tên thủ lĩnh khó hiểu trong lòng, đối với yêu thú bậc linh Đồ, hắn tự tin mình có thê điều khiến chúng thông qua tiếng sáo, tại sao trong này lại không có hiệu quả? Hay bản thân thổi sai bài rồi?
“Vẫn là nên nhốt ngươi lại.”
Thanh liên vừa định bắt hắn lại thì một tảng đá khổng lồ từ trên không phóng xuống, khiến bọn họ phải lui ra hai bên né tránh.
Gà... à... à...
Có hai bóng đen lớn xuất hiện, nhìn đến chúng, tên thủ lĩnh kinh hãi thốt lên: “Thiết Viên Cự Lâm ở phía bắc rừng Hoan Châu.” Và chúng đi theo đàn.
Hắn vừa nghĩ đến thì lập tức được chứng thực, một đàn Thiết Viên Cự Lâm xuất hiện đông đảo, rõ ràng là bọn chúng bị tiếng sáo vừa rồi hấp dẫn đến nhưng thay vì bị kiểm soát tâm trí, chúng càng bực tức hơn vì kẻ làm phiền chúng.
Gà... à... à...
Con nào con nấy đều to lớn đến hai trượng, chúng nhìn Thanh liên và tên thủ lĩnh với ánh mắt thù địch. Con thấp nhất trong chúng cũng là linh Sĩ tam tinh, bằng với Thanh liên, đối chọi với đám này, Thanh liên không ngần ngại gì cả, lập tức truyền tống chạy đi, không còn quản sống chết của tên kia.
Thanh liên truyền tống đến bên dòng sông lớn, chảy ngang qua không gian.
Thanh liên nhìn đến dòng sông sâu thẳm phía trước. Từ đêm qua tới nay Thanh liên chưa ăn gì cả nên có chút đói bụng, Thanh liên cúi người xuống, lấy tay với chút nước lên uống. Tuy không có dư vị gì trong miệng nhưng có lẽ sẽ giảm đói phần nào.
Ở dòng nước phía xa xa, một vài bóng đen lớn lập lờ trên mặt nước, bí ẩn quan sát Thanh liên uống nước gần bờ.
Bỗng nhiên bóng đen phóng lên khỏi mặt nước, cùng lúc đó Thanh liên cũng rút kiếm ra.
Danh sách chương