Công công lấy ra một vật, đặt trên bàn làm Trần Lĩnh phải kinh hỉ, đây chính là vật ông cần lúc này.

Thanh Liên vừa gặm bánh bao vừa nhìn chiếc vòng xanh lục trên bàn, hoa văn lẫn cấu trúc vô cùng phức tạp, lại cho cô bé cảm giác không phải do con người làm ra. Thanh Liên mở to mắt nhìn Trần Lĩnh, ông liền giải thích: “Đây là Khế Ước Trận của một phong linh sư.”

Ánh mắt Thanh Liên càng kinh ngạc hơn, Khế Ước Trận chỉ có một vài linh sư có khả năng hiệu triệu nó. Họ sử dụng Khế Ước Trận để giam cầm yêu thú, biến chúng thành vũ khí của mình, những linh sư có thể ngộ ra Khế Ước Trận còn có một tên gọi khác, là triệu hồi sư.

“Chà, độ tinh khiết mười phần, các ngươi có thể lấy được Khế Ước Trận hoàn mĩ thế này đã làm lão phu đổi ý rồi, có lẽ ra sức giúp tiểu tử đó một phen cũng không thành vấn đề.” Trần Lĩnh vừa cầm Khế Ước Trận lên vừa soi xét xung quanh.

“Thế nhưng thiên hạ này, ngoài ta biết mộng thuật để lấy món hàng này ra còn có kẻ nào biết nữa sao?” Trần Lĩnh cau mày, ánh mắt lạnh xuống nhìn công công.

Vị công công kia vội vàng giải thích: “Không phải đâu tiền bối, là Vương, ngài ấy đụng phải một linh sư ma đạo, một kích giết hắn khiến hắn không kịp động niệm huỷ Khế Ước Trận, nhờ đó mới có được thứ này.”

“Là vậy sao...” Có lẽ ông hơi đa nghi rồi. Trần Lĩnh thu lấy Khế Ước Trận, đem Thanh Liên rời đi.

Công công đang suy nghĩ gì đó thì vội vàng hô lên: “Tiền bối, ngài chưa trả tiền.” Đáp lại lão là cơn gió thổi qua cửa sổ.

“Hôm nay quý lâu có món gà nướng, mại dô mại dô...”

“Bổn tiệm mới nhập về vải gấm Cửu Chân, mời mua mời mua...”

“Cá tươi đây...”

“...”

Từng tiếng reo hò kéo khách của những quầy hàng bên dưới truyền vào tai Thanh Liên, cô bé có thể thấy phố xá tấp nập từ trên cao, những đứa trẻ thì họp nhóm nô đùa, người lớn thì bận bịu, đến cả các con vật cũng chạy nhảy linh hoạt... Không hiểu sao Thanh Liên lại thấy hết sức sống động, cô bé cảm giác mình đang nhìn một bức tranh vô cùng hoàn mĩ.

Trần Lĩnh để ý đến biểu cảm của Thanh Liên, nghĩ nghĩ gì đó, ông liền bay xuống bên dưới. Ông mua cho Thanh Liên một cái chong chóng bằng giấy với bốn màu khá bắt mắt.

“Thế nào, thích chứ?” Trần Lĩnh vội hỏi Thanh Liên, thú thật đây là lần đầu tiên ông mua đồ chơi cho trẻ con nên không biết sở thích của chúng là gì, có lẽ là những vật bắt mắt chăng.

Thanh Liên nhìn những đứa trẻ mua chong chóng, thổi thổi vào nó thì cô bé cũng làm theo, thổi vào thì chong chóng bắt đầu xoay.

“Thích ạ.” Thanh Liên nở một nụ cười hồn nhiên, trả lời Trần Lĩnh. Mặc dù trong thâm tâm cô bé thấy món đồ chơi này cũng rất bình thường, nhưng đó là món đồ đầu tiên cô bé được tặng, giá trị chong chóng này trong lòng Thanh Liên rất cao. Hơn thế nữa, cô bé cảm nhận được Trần Lĩnh là thật tâm quan tâm mình, trong nội tâm sinh ra cảm giác ấm áp, gần gũi.

Nhìn thấy nụ cười của Thanh Liên, Trần Lĩnh cảm thấy rất vui, tâm ông cũng mềm đi, ông nói: “Nụ cười của nhóc rất đẹp, nhóc nên cười thật nhiều vào, không nên suốt ngày ủ rũ thế.”

Ông ấy còn khen nữa. Vào giờ khắc này, nếu có thang điểm đánh giá mức độ hạnh phúc của Thanh Liên có lẽ nó đã đạt tối đa rồi. Cô bé cảm thấy quyết định gia nhập ngọn núi thứ năm ngày đó không hề sai lầm, mình vừa được ăn món ăn ngon nhất, được dẫn đi chơi, thậm chí còn mua quà nữa.

Nhìn theo bóng lưng Trần Lĩnh, Thanh Liên càng thêm quyết tâm ở lại ngọn núi này hơn bao giờ hết, từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên Thanh Liên có được một nơi mà bản thân có thể an tâm, một nơi mà cô bé nên thuộc về.

“Thúc à, ngày mai ta học cái gì?” Thanh Liên mở mắt mong chờ hỏi Trần Lĩnh.

“Ngày mai sao...” Trần Lĩnh vuốt râu thâm thúy, nói: “Ha hả, không học gì cả, từ giờ cho đến hai tháng sau, phải xem thử liệu con có muốn học luyện trận hay không.”

Đáp lại ông là ánh mắt vô cùng kiên định, Trần Lĩnh xoa đầu cô bé, ông cũng rất mong chờ, chờ đến khi Thanh Liên trở thành đệ tử đầu tiên của mình.

Khi Trần Lĩnh và Thanh Liên bay về ngọn núi thứ năm cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, các vì sao lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời, những đứa trẻ sáng hôm nay xuống núi tham quan cũng đã trở về, hình như thiếu ai đó.

Là một nữ hài, bọn trẻ kể rằng sau khi đến ngọn núi thứ nhất, vì quá say mê không khí nhiệt huyết, sự đông đúc thi đua cùng các lão sư tận tình giảng dạy mà lựa chọn muốn rời đi.

So với nơi đó thì ngọn núi thứ năm này thật sự quá tẻ nhạt, Trần Lĩnh không hề thấy phản cảm, trái lại lựa chọn rời đi sớm cũng là một sự quyết đoán thông minh, tránh chậm trễ tu hành của bản thân.

Trong căn nhà trên ngọn núi, tuy mất đi một thành viên nhưng không khí vẫn rất sôi nổi. Bọn trẻ trò chuyện với nhau về ba ngọn núi kia.

“Ta thấy ngọn núi thứ nhất thật rộng, các lão sư ở đó cũng thật lợi hãi, họ có những công pháp công kích rất đẹp mắt...”

“Bên ngọn núi hai vui hơn, còn nhớ những viên đan dược đó không, ta thấy có một viên ngũ phẩm nữa đó, tin được không, là ngũ phẩm đấy.”

“Tẻ nhạt, còn không bằng những binh khí lấp lánh kia nữa.”

“...”

Chuyến tham quan hôm nay làm bọn trẻ mở rộng tầm mắt, đồng thời bọn họ càng cảm thấy nơi đây khá tẻ nhạt, đến lão sư cũng vô trách nhiệm nữa, đã hai ngày rồi không thấy vị sư phụ đó ở đâu, nhìn ba ngọn núi kia mà xem, đệ tử tranh đua học tập, sư phụ ôn tồn giảng giải, có đệ tử vào cùng với họ mà nay đã mạnh hơn khiến một vài đứa tiếc hận không thôi. Bọn họ chắc là bị úng nước rồi mới chọn nơi này.

“Quyết định rồi, ngày mai nếu lão sư phụ không xuất hiện lão tử sẽ gia nhập chiến linh sư.”

“Đúng thế, ở lại đây thật phí thời gian...”

“Nhìn lão sư người ta kìa, mặc y phục cũng rất có phong phạm linh sư, ở đây lại có một đại thúc ở trần như mấy tên hái hoa tặc, ta nghĩ lão sư phụ kia cũng chẳng ra gì...”

Có một nữ hài ở gần Thanh Liên, thấy Thanh Liên không hề nói chuyện, mấy canh giờ chỉ chăm chăm đọc sách thì hỏi: “Vị muội muội này, sách có gì hay mà cứ đọc hoài thế?”

Thanh Liên vẫn không trả lời, cô bé vẫn chăm chăm đọc sách, tựa là một câu truyện cổ tích về cây tre trăm đốt.

“Này, ta hỏi ngươi đó...”

“Này...”

Nữ hài kia nói tới lui, Thanh Liên vẫn chẳng động đậy gì. Trong mắt nữ hài, hành động này là đang phớt lờ mình khiến nữ hài hơi tức giận.

Ào! Một bóng nước bất ngờ tạt vào mặt Thanh Liên làm cô bé ướt cả người, rất may quyển sách trong tay chỉ bị nước xược qua.

Sự việc này thu hút những đứa trẻ kia, chúng nhìn Thanh Liên ướt sũng thì bắt đầu nói: “Còn tưởng gì, hóa ra là kẻ phế vật cả ngày vẫn chưa thể khai mở đan điền.” Bọn trẻ chưa có kinh nghiệm nhìn dòng linh khí của người khác nên vẫn tưởng Thanh Liên vẫn chưa trở thành linh sư.

“Ta thấy con đường ngươi đi không có khả năng đâu, tốt nhất nên rời núi đi.”

"Trở về bên ngoài đi, chúng ta trở thành linh sư rồi sẽ bảo vệ ngươi đấy, ha ha ha...”

“Nam Hoa muội muội à, cần gì phải bẩn tay...”

“Muội ấy có lòng tốt bắt chuyện thế mà bản thân giả đò làm ngơ...”

“Hứ! Còn giả bộ đọc sách thể hiện cái gì nữa.”

Trong mắt chúng Thanh Liên không thể trở thành linh sư thì là phàm nhân yếu kém, đồng thời bọn họ cho rằng học với Thanh Liên chính là hạ thấp chính mình, trong thâm tâm bắt đầu bài xích ngọn núi này, dù cho có biết sự lợi hại của luyện trận sư thế nào đi chăng nữa.

Lại là những ánh mắt đó! Thế nhưng không hiểu sao lúc này Thanh Liên lại không thấy uất ức, tức giận như mọi khi, chỉ là hơi khó hiểu, cô bé đọc sách, tu hành là việc của riêng bản thân, tại sao bọn họ lại cứ thích bình phẩm về người khác thế nhỉ.

Thanh Liên cầm cuốn sách lên, cô bé không thể ngủ trong này được rồi, bèn ra ngoài tìm nơi hong khô áo, đằng sau Thanh Liên vẫn là những tiếng nói to nhỏ công kích cô bé.

Trong khi đó, Trần Lĩnh vẫn đang ngồi sau một tảng đá, ông lấy trong nhẫn không gian ra cái Khế Ước Trận mà công công đưa cho mình, đồng thời lấy ra ba cái Khế Ước Trận khác, hai cái đỏ cam của hỏa linh sư, một cái xanh lục của phong linh sư.

Lúc này ánh mắt ông vô cùng kinh hỉ, cả người như có dòng điện chạy qua: “Quả nhiên, đúng như ta dự đoán...”

“Ha ha, nếu ta nghiên cứu thành công thứ đó, có lẽ Đại Việt này sẽ có một hồi sóng gió đây...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện