Gào...

Mộc long gầm thét, vọng khắp không gian tăm tối, trăm nghìn lưỡi lê gió đánh về phía Thanh Liên. Hai đạo công kích cách Thanh Liên mười tấc thì cô bé bắt đầu động tay.

Đột nhiên Già La và An Phi cảm thấy nguy hiểm, bước lui một chân. Ngay sau đó, không rõ vì đâu mà mộc long và lưỡi lê gió từ phía trên đánh xuống nơi hai người vừa lui bước.

“Vu thuật...”

“Trận pháp...” Già La kinh hãi, đòn vừa rồi bọn họ chưa hề tung hết sức, nhưng lĩnh phải cũng bị thương không nhẹ. Cái quan trọng là hắn không nhìn thấy Thanh Liên vẽ trận lúc nào cả.

Già La bắt đầu nâng cao cảnh giác, nhìn Thanh Liên, trầm giọng hỏi: “Ngươi là luyện trận sư?”

Thanh Liên không hề để ý đến chất vấn của Già La, cô bé chỉ đứng đó trầm tư. Quả nhiên trong thực chiến thị lực ảnh hưởng đến hành động quá nhiều, khoảng cách hai bên tương đối xa khiến dao động linh khí truyền tới quá loãn, không xác định được vị trí chính xác.

“Già La, mau đưa ta ra khỏi đây.” An Phi không kiên nhẫn nói.

“Chúng ta đã bị rơi vào không gian nào đó rồi, tên nhãi đó lấy bản thân làm mắt trận, muốn ra khỏi đây phải giết nó.” Già La vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Thanh Liên, chỉ cho cô bé chính là Đinh Đậu Đậu kia.

Già La lấy quyển trục trắng ra, múa bút tạo thành chú ngữ. Ngay sau đó, một trận pháp xuất hiện, bao phủ phía dưới chân ba người.

Đột nhiên Già La sử dụng bộ pháp trong giây lát tiếp cận Thanh Liên, tung ra một quyền.

Thanh Liên nhận ra dao động linh khí, vừa định khởi động phong thuẫn thì đột nhiên không còn cảm ứng với phong nguyên tố nữa. Thanh Liên vội vàng nhích thân tránh đi, một quyền kia không trúng đầu nhưng lại va phải bá vai.

Thanh Liên ôm vai lui ra xa, cả người như muốn tan vỡ. Cô bé cắn răng, không cho mình phát ra tiếng. Xương cốt bên trong đã rạn nứt, chỉ miễn cưỡng đi lại, trúng một quyền này thật sự chẳng khác nào đem sinh mạng Thanh Liên đoạn đi.

Thanh Liên có thể cảm thấy từng dây thần kinh tại vai mình, tại hai chân mình truyền đến những cảm giác thấu xương.

Đau quá! Thật sự quá đau! Chỉ một cú đánh vừa rồi mà tinh thần Thanh Liên gần như sụp đổ, cơ thể này đã luôn ở ngưỡng tử thần, nhất định không thể nhận thêm thương tổn nữa.

Già La thấy Thanh Liên lui ra giữ khoảng cách, khó hiểu với biểu hiện kia. Rõ ràng hai bên là linh Sĩ ngũ tinh, một quyền vừa rồi hắn chắc mẩm còn không thể đả thương được linh Sĩ nhị tinh, tam tinh nữa mà tại sao tên nhóc trước mắt này lại mang biểu hiện như cả thế giới sụp đổ chứ.

“Trường Sơn Du, ngươi là môn hạ Quang Huy tông.” Vừa nhìn thấy cách di chuyển, Già La lập tức nhận ra ngay.

Trận pháp bày ra dưới chân bỗng chốc tan vỡ trước ánh mắt kinh hãi của Già La. Hắn không nhìn thấy Thanh Liên vẽ chú ngữ lúc nào, cũng không nhìn thấy thủ pháp kết ấn đặt thù.

Khoan, phải rồi, tên nhóc trước mắt lấy bản thân làm mắt trận, như vậy cả không gian tối này cũng là một loại trận pháp, coi như là trận pháp thượng vị. Ở trong này thi triển trận pháp sẽ bị coi là trận pháp hạ vị, người thi triển trận pháp ban đầu hoàn toàn có khả năng vô hiệu nó dễ dàng.

“Chắc là thế rồi.” Già La tự cho rằng hướng suy nghĩ của mình là đúng, bởi hắn không biết rằng phương pháp luyện trận của Thanh Liên là hoàn toàn mới, chỉ có cô bé và Trần Lĩnh biết. Hiện người đã không còn nên thế gian này, chỉ duy nhất một mình Thanh Liên biết cách luyện trận không cần vẽ ra chú ngữ này.

Nếu thế... Từ lúc nào mà Quang Huy tông lại có môn đồ là luyện trận sư? Trăm năm qua, Trần Lĩnh chưa từng thu nhận đồ đệ, chuyện động trời thế này hắn là bọn họ phải biết một hai mới phải.

Hơn nữa trận pháp kỳ lạ cưỡng chế giáng cấp này vô cùng tinh diệu, không phải thứ luyện trận sư học đồ có thể làm ra được. Không như An Phi vẫn luôn xem nhẹ Thanh Liên, Già La vô cùng cẩn trọng.

Có thể luyện ra trận pháp ngoài kia, bản lĩnh không hề kém hơn hắn. Luyện trận sư không nhìn tuổi tác, tu vi mà nhìn vào hai thứ: lịch luyện và ngộ tính. Già La dựa vào lịch luyện mà có vị trí như hiện tại.

Trong mắt hắn, Thanh Liên trẻ như thế chính là luyện trận sư ngộ tính cực cao, độ nguy hiểm thật sự không hề thấp hơn linh Sĩ bát, cửu tinh.

Thanh Liên suy tư trong giây lát, khi khởi động trận pháp này, kéo bọn họ vào đây, Thanh Liên chỉ đơn thuần muốn kiểm tra khả năng hiện tại của bản thân mà thôi.

Kết quả thật sự thấp quá mức mong đợi, dù hiện tại có thể di chuyển hai chân nhưng mỗi bước đi, mỗi cái nhấc tay thôi đều là cực hình, là gánh nặng cho tinh thần của Thanh Liên.

Xem ra muốn luyện tập công pháp đối chiến là vô vọng rồi, vẫn là dựa vào trận pháp làm chủ công.

“Già La, khống chế tên nhãi đó lại.” An Phi giơ hai tay, phong nguyên tố xung quanh tạo thành hai vòng lốc xoáy mãnh liệt.

Đến Già La ở kế bên nếu không cẩn thận cũng bị hút vào, hừ lạnh: “Không cần ngươi nhắc.”

“Tật Phong Sậu Vũ!”

Hai bên cuồng phong theo hai nắm đấm kết hợp, tạo thành vòi rồng cao gần ba trượng, lốc xoáy mãnh liệt như muốn xé rách cả không gian. Rõ ràng là nàng ta đã muốn bung hết sức, hòng nhanh chóng tiêu diệt Thanh Liên.

An Phi có thực lực của linh Sĩ thập tinh, dù bị tạm thời giáng cấp nhưng nàng ta đối với năng lực của bản thân vô cùng tự tin, kinh nghiệm chinh chiến cho biết tên nhãi trước mắt này có cơ thể yếu đuối, không thể chịu nổi một kích này.

“Chết cho ta...” An Phi nhảy lên phía trên, đạo lốc xoáy mãnh liệt như xé rách không gian, mang theo hơi thở tử vong đánh xuống. Đòn tấn công này thi triển quá nhanh, căn bản chỉ có thể né tránh.

Thanh Liên vừa định sử dụng bộ pháp tránh đi thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên người, là trận pháp định thân. Thanh Liên lập tức đổi sang sử dụng trận truyền tống thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện bên dưới Thanh Liên, là trận pháp phong bế không gian.

Ở hướng kia, Già La đang cầm quyển trục với hai dòng chứ ngữ trên đó, nhếch môi đắc ý. Ngộ tính cao thì sao, hành động quá non nớt, dễ dàng bắt bài. Hắn tập trung nhìn Thanh Liên, muốn nhìn thử xem tên nhãi này thoát khỏi đây bằng cách nào

Đây là công kích ma pháp của linh Sĩ thập tinh, tuy sức mạnh giảm đi nhưng không phải thứ mà linh Sĩ ngũ tinh có thể đương đầu.

Sau khi đã xác định Chí Nam và Phạm Ngọc Châu đã chạy khỏi khu vực này rồi, đối mặt với lốc xoáy mãnh liệt đã không còn vướn bận.

Bang!

Cả không gian tối tan vỡ, Già La và An Phi kinh hãi, bọn họ bất ngờ rơi tự do ở trên không trung. Họ không ngờ rằng Thanh Liên chủ động giải khai không gian kín kia, đạo công kích của An Phi cũng theo đó mà kẹt lại, biến mất trong không gian kín ấy.

“Phong Thuẫn, khai.” An Phi sử dụng phong nguyên tố làm bệ đỡ.

“Mộc Thủ!” Những khối cây lớn đâm từ dưới đất lên, đỡ lấy thân Già La.

Thanh Liên đạp chân lên nóc nhà, nhíu mi một cái. Bàn chân truyền đến cảm giác vỡ nát ra toàn thân. Không có thị lực bình thường nên phản ứng quá trì trệ, chỉ có thể trực tiếp đáp chân. Thanh Liên cắn răng, cố nén lại cảm giác đau đớn ấy. Dưới lớp mặt nạ, Già La và An Phi không thấy được biểu cảm như sụp đổ của Thanh Liên.

Thanh Liên lấy ra một viên ngọc đỏ tươi, nhìn thấy thứ trên tay Thanh Liên, An Phi kinh hãi thốt lên: “Là yêu hạch của thú vương.”

Giờ phút này bọn họ mới để ý, cả ba người đều bị bao vây bởi hàng chục, hàng trăm bóng đen, mùi máu tươi tanh nồng trên đất bốc lên. Xung quanh đều là những mảnh thi thể người, hẳn là trước đó đã trải qua cuộc đánh giết nào đó rồi.

“Dạ Khuyển Nanh Giao.” Già La vừa dứt lời, ánh sáng chú ngữ dưới chân xuất hiện, cả thân thể Già La và An Phi đều bị khóa chặt.

Thanh Liên ở trên nóc nhà, bóp vụn yêu hạch trong tay, vứt vào bọn họ. Khắp cả người Già La và An Phi đều đã dính yêu khí từ yêu hạch.

Hú... ú... ú...

Tiếng tru vang lên ghê rợn trong đêm. Từng con Dạ Khuyển mang ánh mắt khát máu nhìn về phía Già La và An Phi.

“Chết tiệt, tại sao ta không di chuyển được?” An phi cố gắng vùng vẫy nhưng cơ thể cứ như dính chặt tại không trung vậy. Tu vi vẫn đang bị áp chế, đối mặt với đám chó khát máu này, nàng ta không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa.

“Già La, còn không mau giải vu thuật này đi, muốn chết sao.” An Phi quát lên giận dữ.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Già La không hề để ý đến tình cảnh nguy hiểm xung quanh, trầm giọng hỏi. Vừa rồi hắn không hề thấy thủ pháp giải trận của Thanh Liên, càng không thấy Thanh Liên kết trận mới lúc nào, Thanh Liên trong mắt hắn còn nguy hiểm hơn đám chó xung quanh.

Luyện trận sư lợi hại thế này, không lí gì hắn lại không biết được, hắn có cảm giác tên nhãi trên nóc nhà này có quan hệ rất lớn tới vị kia của Quang Huy tông.

Thanh Liên không hề đáp lời hắn, dửng dưng đứng yên đó, để mặc đám chó khát máu cắn xé Già La và An Phi.

“A... Con chó chết tiệt...” An Phi bị hai, ba con chó cắn vào da thịt trắng trẻo của mình, nàng ta không nhịn được đau đớn, khóc lên thảm thiết.

Gừ... ừ... ừ... Đám chó không dừng lại mà giật, cắn xé mái tóc của nàng ta nữa. Tinh thần của An Phi bị kích thích, trở nên hỗn loạn, nàng ta điên cuồng kích phát phong nhận ra xung quanh.

Dạ Khuyển Nanh Giao có thể chất Đồng Tâm, công kích này không làm gì được chúng, trái lại càng thêm kích thích thú tính trong người, chúng càng ra sức cắn vào người nàng ta.

Già La bị đám chó ngoạm lấy chân, khuôn mặt thống thổ chẳng kém là bao, hắn thử sử dụng trận pháp thượng vị là huyết trận đã thi triển ra toàn bộ trấn Văn Lang để giải trận, nhưng kỳ quái là hắn không cảm ứng được trận pháp đó nữa, như thể nó đã không còn thuộc về bản thân.

“Khốn khiếp, phải dùng tới nó rồi.” Già La điều động máu trong người mình, những con chó cắn phải máu thịt của hắn trước đó đột nhiên quay ra tấn công đồng loại xung quanh.

Già La điều khiển một con lấy máu mình, vẽ ra huyết chú. Hắn nhanh chóng dùng huyết chú giải khai trận pháp trói định của Thanh Liên, kéo An Phi ra khỏi đám chó khát máu này.

Cả thân thể đều là vết cắn chằng chịt, bạch y của An Phi nhiễm đỏ máu, đầu tói rối bù, có hơi hoảng loạn, sợ hãi nhìn đám chó bên dưới.

Nàng ta chưa từng chật vật thế này, hình ảnh tốt đẹp, tư thái ngạo nghễ tung hoành đều mất sạch, chỉ vì một tên nhãi vắt mũi chưa sạch. An Phi nhìn qua chỗ Thanh Liên đứng, bắn ra ánh mắt độc ác, phẫn nộ đến cực điểm.

“Nhãi ranh, tao muốn giết mày.” An Phi bất ngờ bị Già La đánh vào mộng huyệt, bất tỉnh đi. Hắn cõng nàng ta trên vai, nhìn về Thanh Liên.

“Ngươi biết bao nhiêu về truyền thừa?” Già La tò mò hỏi, Thanh Liên im lặng không trả lời, hắn lại nói thêm: “Vì để truyền thừa xuất hiện sớm, ngươi không tiếc dẫn dụ cả thú triều, hủy diệt nơi này sao?”

Ánh trăng lộ ra một chút rồi bóng đêm lại kéo đến, lúc này Thanh Liên mới bắt đầu mở miệng: “Kẻ muốn hủy diệt trấn Văn Lang là các ngươi, thú triều đến sớm không phải hợp với ý các ngươi sao?” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, câu chữ rõ ràng, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.

“Ha, từ khi nào Quang Huy tông lại thu nhận linh sư ma đạo thế này?” Già La dứt lời thì ẵm An phi vội vàng đào thoát khỏi đám Dạ Khuyển đang đuổi theo bên dưới, hắn có đôi khi quay đầu lại nhìn thân ảnh đứng trên nóc nhà kia.

Ngục Môn là tông môn của linh sư ma đạo, ít nhiều gì cũng vài lần chạm mặt với đệ tử, đám lão sư Quang Huy tông. Hắn luôn thấy được những nhiệt huyết, cống hiến, hành hiệp trượng nghĩa gì đó ở bọn họ.

Nhưng tên nhóc vừa rồi lại khác, ánh mắt đó mang một cỗ lệ khí rất nặng, lại thêm việc hiệu triệu thú triều đến mà không hề để ý đến an nguy của dân thường, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, ân hận.

Hành vi này, chỉ có linh sư trong ma đạo mới thực hiện. Khác với chính đạo, làm việc gì thì vẫn phải đặt an nguy của dân chúng lên trước, coi trọng danh dự, còn ma đạo, chẳng quản sinh mệnh của kẻ khác, chỉ cần đạt được mục đích là được.

Già La ngẫm nghĩ, có thể là một bên khác trà trộn vào Quang Huy tông chăng. Chẳng lẽ đã có ai đó biết về bí mật kia, cũng muốn nhắm đến như Ngục Môn bọn họ rồi.

“Có thể lắm, thứ đó còn giá trị hơn cả Hoàng Liên Vương và Hoàng Liên Hậu.” Già La nghĩ tới đây, cũng không tò mò về thân phận Thanh Liên nữa, có điều hắn vẫn nhớ tới cuộc chạm trán ngắn ngủi vừa rồi.

Già La không nhịn được, thốt lên một tiếng trong đêm: “Cường giả.” Nhiệt huyết trong người không hiểu sao rực cháy lên, hắn thật sự muốn so tài một lần nữa.

Khó khăn lắm mới gặp một luyện trận sư lợi hại đến thế này, tuy nhiên hắn phỏng đoán phía sau Thanh Liên có hậu phương, chuẩn bị mà đến, bản thân lưu lại lâu e rằng rất không tốt, chi bằng báo cáo chuyện này cho sư phụ biết, để người phái thêm nhân lực đến.

Già La híp mắt lại, trước hết phải nhanh chân thu lấy hai kiện bảo vật kia đã.

Thanh Liên nhìn Già La và An Phi từ từ ẩn sau màn đêm, cô bé nhìn vết thương do phong nhận gây ra trên tay mình.

Quả nhiên vẫn đánh giá bản thân quá cao rồi. Nếu không phải có trận pháp cưỡng chế giáng cấp, e rằng với cơ thể hiện tại Thanh Liên không chịu nổi áp lực từ một kích kia, huống chi là sượt qua như thế này.

Có điều, đây là lần đầu tiên Thanh Liên chân chính đối diện với một luyện trận sư khác, cô bé cảm thấy trình độ của Già La hoàn toàn vượt xa luyện trận sư của hai nhà Trần, Bạch trước đó.

Thủ pháp vẽ chú ngữ, tuy không nhanh bằng niệm nhưng đã đạt tới mức hoàn mĩ. Mọi trận pháp Thanh Liên thi triển ra, hắn đều có thể phá giải, thậm chí quay lại đánh trả.

Thanh Liên vốn tự tin rằng mình có thể nhanh chóng tiêu diệt đám người Ngục Môn này, nhưng qua chạm trán vừa rồi, cô bé nhận thấy năng lực của bản thân vẫn còn quá yếu. Vừa rồi Thanh Liên đã bất ngờ tập kích, thế mà không hề làm bọn họ rơi xuống hạ phong.

Nếu đám người Ngục Môn đó, kẻ nào cũng lợi hại như thế thì Thanh Liên phải làm quen với việc vận động trong bóng tối trước đã.

Hú... ú... ú...

Con đầu đàn bỗng nhiên nhìn đến Thanh Liên, nó ngửi thấy yêu khí trên người Thanh Liên, ra lệnh cho những con chó kia quay lại tấn công.

Thanh Liên ôm trán, tinh thần lại bắt đầu dao động, nói đúng hơn là tà lực bên trong, nó đang vùng vẫy thoát ra, xâm nhập ngược lại ý chí của Thanh Liên.

Mấy ngày qua Thanh Liên đã dùng tinh thần suy diễn quá nhiều thứ, chưa kịp nghỉ ngơi đã gặp phải trận chiến này, tiêu hao đêm nay thậm chí còn nhiều hơn cả những ngày qua khiến cho áp chế với tà lực yếu đi rồi.

Tử quang lóe lên, một lôi cầu bắn cực nhanh về phía Thanh Liên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện