Ánh lửa đổ nát bốc lên không trung, Già La nhìn thấy diện mạo của kẻ mới đến thì nghiến răng, nói: “An Phi, ngươi không ở Lam Giang mà lại chạy đến đây làm gì?”
Dưới lửa đỏ, một nữ nhân vận xiêm y trắng, đường nét mi thanh mục tú nhưng lại toát lên khí thế kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Tóc nàng ta đỏ như máu thịt, xõa dài qua vai hút hồn nam nhân. Thứ gây chú ý nhất chính là đôi mắt, một đôi mắt sâu thẳm, âm hiểm làm cho người khác cảm thấy áp bách, vừa như gặp tiên nữ, lại như yêu nữ câu hồn.
Hai khí chất chính tà trên người nàng ta vừa có vẻ như đối nghịch, lại hài hòa một cách kỳ lạ, đẹp đến mê người.
“Hừ, đám vu sư nam man các ngươi lúc nào cũng thích đùa bỡn sâu kiến thế này sao?” An Phi nhìn đống đổ nát, nhìn qua đám người chết trên đất rồi lại nhìn hai người Chí Nam và Phạm Ngọc Châu.
Ánh mắt nàng ta ít nhiều hiện lên một sự khinh bỉ, như nhìn con sâu cái kiến. Nàng ta vô thức thả ra chút khí tức của linh Sĩ thập tinh, vừa như muốn thị uy Già La, vừa muốn đùa bỡn hắn.
“Là luyện trận sư, không phải vu sư.” Khuôn mặt Già La hiện lên vẻ không vui: “An Phi, nếu ngươi còn không cút về chỗ mình, đừng trách ta ra tay độc ác.”
Già La chỉ là linh Sĩ bát tinh, nhưng hắn là luyện trận sư, nếu dốc hết bản lĩnh của mình hắn vẫn có tự tin mình có thể đánh với linh Sĩ thập tinh một phen.
An Phi không hề để tâm đến, nàng ta chớp đôi mắt đẹp, vuốt ve lọn tóc đen của mình, nói: “Chủ thượng vừa bói ra một quẻ hung, lệnh cho ta đến đây kiểm tra kế hoạch của ngươi.”
“Già La, tại sao ngươi dám thay đổi kế hoạch, tự tiện khởi động trận pháp của chủ thượng sớm hơn một tuần?” Khuôn mặt của An Phi cười thích thú như bắt được nhược điểm của đối phương.
“Ta tự có chủ trương, kế hoạch có thay đổi nhỏ nhưng kết quả vẫn trong tầm kiểm soát.” Già La không kiên nhẫn nói.
An Phi cũng không quản hắn có nghe lọt tai hay không, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao phó, nơi này đã không còn phận sự nữa rồi.
Nàng ta nhìn qua chỗ Chí Nam và Phạm Ngọc Châu. Một ánh nhìn đạm bạc nhưng lại khiến lòng người rét run, từng âm thanh lạnh lẽo truyền vào bên tai: “Giết lũ kiến, chỉ cần một cái nhấc tay là đủ.”
An Phi chĩa ngón tay thon dài của mình về phía hai người, linh lực cuồng bạo mạnh mẽ phóng ra. Đối mặt với lực lượng của linh Sĩ thập tinh, giờ phút này Chí Nam mới cảm thấy cậu thật nhỏ bé, chỉ như con kiến mặc người định đoạt.
Một cảm giác tử vong ập đến khiến cả hai không thể phản kháng, cũng không có sức phản kháng.
Thế nhân thường nói, trước cái chết, thời gian, không gian như ngừng lại, hóa thành khoảnh khắc vĩnh cửu. Đạo linh lực nghiền ép kia không hiểu sao lại đứng giữa không trung trước mắt Chí Nam.
“Đây là khoảnh khắc như thời không ngừng đọng mà thế nhân thường nói sao?” Không, không phải... Mà nó thật sự đứng yên đó.
Từng linh lực trong một kích vừa rồi từ từ tan ra trước con mắt kinh ngạc của Già La và An Phi.
Già La hơi cảnh giác, vậy ra cảm giác vừa rồi là thật.
Ánh sáng chú ngữ lóe lên bên dưới, toàn bộ khu vực quanh y quán Từ Tâm bị bao phủ bởi trận pháp.
“Trận pháp linh hoạt... Hự...”
Cả Già La và An Phi đều cảm nhận từng đợt rung chuyển bên trong cơ thể mình, linh lực trong người đang bị cưỡng chế giáng cấp.
“Già La, rốt cuộc đây là chuyện gì?” An Phi phẫn nộ quát, nàng ta không ngờ Già La dám tính kế mình. Nhưng lúc nhìn qua Già La thì thấy khuôn mặt cũng kinh ngạc như mình. Chẳng lẽ không phải...
“Ta không làm thứ này.” Già La lấy quyển trục trắng của mình ra, múa bút họa ra chứ ngữ. Hắn đưa tay lên niệm, càng niệm hắn càng thấy kinh hãi.
“Vô lí, mọi trận pháp nếu thi triển trên trận pháp ban đầu vô cùng dễ phá hủy. Tại sao ta lại không tìm được mắt trận?”
Tu vi của Già La và An Phi bị cưỡng chế giáng bậc, càng chậm dần khi ở mức linh Sĩ ngũ tinh. Đồng dạng, tu vi của Chí Nam lẫn Phạm Ngọc Châu không ngừng tăng lên, trở thành linh Sĩ ngũ tinh.
Chí Nam kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, cậu còn chưa trải qua đột phá, trở thành linh Sĩ nữa mà. Tuy nhiên, Chí Nam lại có cảm giác tu vi này lúc nào cũng sẽ rời đi, chỉ là tạm thời thăng cấp thôi.
“Linh Sĩ ngũ tinh...” Phạm Ngọc Châu nhìn vào hai bàn tay mình, cảm nhận cấp bậc linh khí hiện trong người. Không sai được, là linh Sĩ ngũ tinh.
Già La và An Phi đều không che giấu vẻ kinh hãi trong mắt mình. Một đứa trẻ linh Đồ cửu tinh trước đó và một phụ nhân linh Sĩ tam tinh, nay cũng trở thành linh Sĩ ngũ tinh, ngang với bây giờ của bọn họ.
“Rốt cuộc đây là trận pháp gì, sao ta lại chưa hề biết đến...” Già La cố gắng phá trận mà không thể, mắt trận đã bị giấu đi rồi.
“Già La, mau dừng vu thuật này lại cho ta.” An Phi bực tức nói.
“Là trận pháp...”
Vút...
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, bốn sợi dây leo xung quanh Già La thủ thế, đỡ lấy một cước của Chí Nam.
Xẹt! Lôi điện từ chân bộc phát tử quang khiến Già La phải lui lại. Khi tu vi đã ngang bằng, thì mộc hệ không thể nào chống lại lôi vốn là trời sinh tương khắc.
“Ha... Sức mạnh của linh Sĩ thật bá đạo...” Chí Nam cũng không hề tin một cước vừa rồi là do mình gây ra. Cơ thể của cậu chưa từng linh hoạt thế này, chỉ cần suy nghĩ muốn đá hắn thôi là cơ thể tự đưa ra phản ứng.
Mỗi nhịp đập, kinh mạch, xương cốt như hoàn toàn dung hòa với ý nghĩ, giờ phút này Chí Nam mới cảm thấy mình mới chân chính làm chủ hành động, làm chủ cơ thể của mình.
Thì ra đây chính là sự khác biệt với linh Đồ như cậu, bảo sao lúc đó tên cao to kia có thể dễ dàng đỡ lấy viên đạn ấy.
“Ngục Môn Tứ Thụ – Thu.”
Những lá xanh sắc nhọn bắn về phía Chí Nam. Lần này cậu không hề sợ hãi nữa mà bộc phát lôi đạo, chấn tan toàn bộ công kích. Dù cho công pháp có mạnh đi nữa nhưng mộc hệ không thể nào đối đầu với lôi hệ được.
An Phi lập tức nhảy lên mái hiên, định phi thân đi, nàng ta nghĩ chỉ cần thoát khỏi đây là áp chế sẽ tự động biến mất.
Bang!
An Phi va phải một bức màn vô hình bao trùm cả vùng xung quanh y quán.
Chí Nam lùi về chỗ Phạm Ngọc Châu, một bóng đen xuất hiện giữa Chí Nam và bà. Giọng nói non trẻ quen thuộc cất lên: “Không sao chứ?”
“Ờ, không...” Chí Nam chợt quay sang nhìn về hướng giọng nói. Một nam hài béo mập, ngũ quan anh tuấn hiện ra trong mắt. Nhìn diện mạo này, Chí Nam lập tức nhận ra ngay, là khuôn mặt cậu dùng để trà trộn vào Bách Hội Luyện Khí vừa rồi, là Đinh Đậu Đậu, một kẻ không có thật.
Người sử dụng mặt nạ dịch dung này, không ai khác là Thanh Liên.
Kinh ngạc thoáng qua trong mắt Chí Nam rồi biến mất, cậu nghĩ có lẽ Thanh Liên có cách nào đó để đứng dậy nên mới có thể đi ra đây.
“Ngươi là thằng nhóc ở Bách Hội Luyện Khí...” Già La nói.
Ngày đó hắn cũng có mặt ở đó, cũng chứng kiến vụ náo loạn do khuôn mặt này gây ra. Tuy nhiên hắn cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó, rằng tên nhóc trước mắt này không phải là Đinh Đậu Đậu đã từng xuất hiện kia.
Cảm giác khí chất có phần âm trầm, tĩnh mịch trái ngược với sự tinh nghịch, hào sảng kia.
Già La bất giác lui một nhịp, hắn ta thấy rõ tinh thần dao động của đứa trẻ trước mắt rất mạnh, trực giác chinh chiến nhiều năm mách bảo đứa trẻ trước mắt này không hề dễ đối phó.
“Mặc dù không biết công tử là ai nhưng cảm ơn vì đã cứu chúng ta.” Phạm Ngọc Châu không hề biết đó là Thanh Liên nhưng bà vô cùng cảm kích, bởi vừa rồi bọn họ đã suýt bị lực lượng của linh Sĩ thập tinh nghiền nát rồi.
Thanh Liên không hề để ý tới bà, ánh mắt cô bé vẫn luôn tập trung trên người Già La và An Phi, truyền âm cho hai người: “Huynh hãy dẫn phu nhân tìm chỗ an toàn mà núp đi, thú triều sắp bắt đầu rồi.”
“Hả, thú triều gì?” Lúc Chí Nam còn đang ngơ ngác thì cả thân thể Thanh Liên biến mất trong khoảnh khắc, đột nhiên xuất hiện phía sau Già La và An Phi.
“Ngươi...” Già La và An Phi chưa kịp phản ứng thì ánh sáng chú ngữ phát quang dưới chân.
Lại một trận pháp khác được thi triển, cả ba người cùng biến mất trước mắt Chí Nam và Phạm Ngọc Châu như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tại dãy rừng sâu thẳm ngăn cách Hoan Châu và trấn Văn Lang này, một nhóm đen hỗn loạn đang di chuyển rầm rộ.
Hú... ú... ú...
Đám Dạ Khuyển Nanh Giao ở bìa rừng Hoan Châu nghe thấy âm thanh của đồng loại thì cũng cất tiếng hú trong đêm.
Hú... ú... ú...
Cũng giống như con người có ngôn ngữ, loài vật cũng có ngôn ngữ riêng của mình. Đàn Dạ Khuyển Nanh Giao đông đảo kia to lớn hơn những con trong đàn ở bìa rừng Hoan Châu. Đám Dạ Khuyển gần bìa rừng đã đầu nhập vào trong đoàn.
Thông qua giao tiếp, bọn chúng biết được đàn Dạ Khuyển tới từ nơi khác này do một con Dạ Khuyển Nanh Giao Vương cai trị, hiện nó đã bị con người giết. Bọn chúng muốn trả thù cho con đầu đàn.
Sau khi tiếp nạp thêm thành viên mới, chúng tiếp tục di chuyển, hướng tới trấn Văn Lang. Nơi chúng ta đi, cỏ cây gãy đổ, các loài vật khác sợ hãi tránh đi.
Càng gần trấn Van Lang, chúng càng cảm nhận được yêu hạch thoát ra từ con đầu đàn. Chỉ khi yêu thú chết thì yêu hạch mới bị lấy ra, mới kích phát yêu khí nhàn nhạt mà chỉ yêu thú mới cảm nhận được.
Hú... ú...
Hú... ú... ú...
Những tiếng tru giận dữ, phẫn nộ vang lên trong đêm.
Dưới lửa đỏ, một nữ nhân vận xiêm y trắng, đường nét mi thanh mục tú nhưng lại toát lên khí thế kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Tóc nàng ta đỏ như máu thịt, xõa dài qua vai hút hồn nam nhân. Thứ gây chú ý nhất chính là đôi mắt, một đôi mắt sâu thẳm, âm hiểm làm cho người khác cảm thấy áp bách, vừa như gặp tiên nữ, lại như yêu nữ câu hồn.
Hai khí chất chính tà trên người nàng ta vừa có vẻ như đối nghịch, lại hài hòa một cách kỳ lạ, đẹp đến mê người.
“Hừ, đám vu sư nam man các ngươi lúc nào cũng thích đùa bỡn sâu kiến thế này sao?” An Phi nhìn đống đổ nát, nhìn qua đám người chết trên đất rồi lại nhìn hai người Chí Nam và Phạm Ngọc Châu.
Ánh mắt nàng ta ít nhiều hiện lên một sự khinh bỉ, như nhìn con sâu cái kiến. Nàng ta vô thức thả ra chút khí tức của linh Sĩ thập tinh, vừa như muốn thị uy Già La, vừa muốn đùa bỡn hắn.
“Là luyện trận sư, không phải vu sư.” Khuôn mặt Già La hiện lên vẻ không vui: “An Phi, nếu ngươi còn không cút về chỗ mình, đừng trách ta ra tay độc ác.”
Già La chỉ là linh Sĩ bát tinh, nhưng hắn là luyện trận sư, nếu dốc hết bản lĩnh của mình hắn vẫn có tự tin mình có thể đánh với linh Sĩ thập tinh một phen.
An Phi không hề để tâm đến, nàng ta chớp đôi mắt đẹp, vuốt ve lọn tóc đen của mình, nói: “Chủ thượng vừa bói ra một quẻ hung, lệnh cho ta đến đây kiểm tra kế hoạch của ngươi.”
“Già La, tại sao ngươi dám thay đổi kế hoạch, tự tiện khởi động trận pháp của chủ thượng sớm hơn một tuần?” Khuôn mặt của An Phi cười thích thú như bắt được nhược điểm của đối phương.
“Ta tự có chủ trương, kế hoạch có thay đổi nhỏ nhưng kết quả vẫn trong tầm kiểm soát.” Già La không kiên nhẫn nói.
An Phi cũng không quản hắn có nghe lọt tai hay không, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao phó, nơi này đã không còn phận sự nữa rồi.
Nàng ta nhìn qua chỗ Chí Nam và Phạm Ngọc Châu. Một ánh nhìn đạm bạc nhưng lại khiến lòng người rét run, từng âm thanh lạnh lẽo truyền vào bên tai: “Giết lũ kiến, chỉ cần một cái nhấc tay là đủ.”
An Phi chĩa ngón tay thon dài của mình về phía hai người, linh lực cuồng bạo mạnh mẽ phóng ra. Đối mặt với lực lượng của linh Sĩ thập tinh, giờ phút này Chí Nam mới cảm thấy cậu thật nhỏ bé, chỉ như con kiến mặc người định đoạt.
Một cảm giác tử vong ập đến khiến cả hai không thể phản kháng, cũng không có sức phản kháng.
Thế nhân thường nói, trước cái chết, thời gian, không gian như ngừng lại, hóa thành khoảnh khắc vĩnh cửu. Đạo linh lực nghiền ép kia không hiểu sao lại đứng giữa không trung trước mắt Chí Nam.
“Đây là khoảnh khắc như thời không ngừng đọng mà thế nhân thường nói sao?” Không, không phải... Mà nó thật sự đứng yên đó.
Từng linh lực trong một kích vừa rồi từ từ tan ra trước con mắt kinh ngạc của Già La và An Phi.
Già La hơi cảnh giác, vậy ra cảm giác vừa rồi là thật.
Ánh sáng chú ngữ lóe lên bên dưới, toàn bộ khu vực quanh y quán Từ Tâm bị bao phủ bởi trận pháp.
“Trận pháp linh hoạt... Hự...”
Cả Già La và An Phi đều cảm nhận từng đợt rung chuyển bên trong cơ thể mình, linh lực trong người đang bị cưỡng chế giáng cấp.
“Già La, rốt cuộc đây là chuyện gì?” An Phi phẫn nộ quát, nàng ta không ngờ Già La dám tính kế mình. Nhưng lúc nhìn qua Già La thì thấy khuôn mặt cũng kinh ngạc như mình. Chẳng lẽ không phải...
“Ta không làm thứ này.” Già La lấy quyển trục trắng của mình ra, múa bút họa ra chứ ngữ. Hắn đưa tay lên niệm, càng niệm hắn càng thấy kinh hãi.
“Vô lí, mọi trận pháp nếu thi triển trên trận pháp ban đầu vô cùng dễ phá hủy. Tại sao ta lại không tìm được mắt trận?”
Tu vi của Già La và An Phi bị cưỡng chế giáng bậc, càng chậm dần khi ở mức linh Sĩ ngũ tinh. Đồng dạng, tu vi của Chí Nam lẫn Phạm Ngọc Châu không ngừng tăng lên, trở thành linh Sĩ ngũ tinh.
Chí Nam kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, cậu còn chưa trải qua đột phá, trở thành linh Sĩ nữa mà. Tuy nhiên, Chí Nam lại có cảm giác tu vi này lúc nào cũng sẽ rời đi, chỉ là tạm thời thăng cấp thôi.
“Linh Sĩ ngũ tinh...” Phạm Ngọc Châu nhìn vào hai bàn tay mình, cảm nhận cấp bậc linh khí hiện trong người. Không sai được, là linh Sĩ ngũ tinh.
Già La và An Phi đều không che giấu vẻ kinh hãi trong mắt mình. Một đứa trẻ linh Đồ cửu tinh trước đó và một phụ nhân linh Sĩ tam tinh, nay cũng trở thành linh Sĩ ngũ tinh, ngang với bây giờ của bọn họ.
“Rốt cuộc đây là trận pháp gì, sao ta lại chưa hề biết đến...” Già La cố gắng phá trận mà không thể, mắt trận đã bị giấu đi rồi.
“Già La, mau dừng vu thuật này lại cho ta.” An Phi bực tức nói.
“Là trận pháp...”
Vút...
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, bốn sợi dây leo xung quanh Già La thủ thế, đỡ lấy một cước của Chí Nam.
Xẹt! Lôi điện từ chân bộc phát tử quang khiến Già La phải lui lại. Khi tu vi đã ngang bằng, thì mộc hệ không thể nào chống lại lôi vốn là trời sinh tương khắc.
“Ha... Sức mạnh của linh Sĩ thật bá đạo...” Chí Nam cũng không hề tin một cước vừa rồi là do mình gây ra. Cơ thể của cậu chưa từng linh hoạt thế này, chỉ cần suy nghĩ muốn đá hắn thôi là cơ thể tự đưa ra phản ứng.
Mỗi nhịp đập, kinh mạch, xương cốt như hoàn toàn dung hòa với ý nghĩ, giờ phút này Chí Nam mới cảm thấy mình mới chân chính làm chủ hành động, làm chủ cơ thể của mình.
Thì ra đây chính là sự khác biệt với linh Đồ như cậu, bảo sao lúc đó tên cao to kia có thể dễ dàng đỡ lấy viên đạn ấy.
“Ngục Môn Tứ Thụ – Thu.”
Những lá xanh sắc nhọn bắn về phía Chí Nam. Lần này cậu không hề sợ hãi nữa mà bộc phát lôi đạo, chấn tan toàn bộ công kích. Dù cho công pháp có mạnh đi nữa nhưng mộc hệ không thể nào đối đầu với lôi hệ được.
An Phi lập tức nhảy lên mái hiên, định phi thân đi, nàng ta nghĩ chỉ cần thoát khỏi đây là áp chế sẽ tự động biến mất.
Bang!
An Phi va phải một bức màn vô hình bao trùm cả vùng xung quanh y quán.
Chí Nam lùi về chỗ Phạm Ngọc Châu, một bóng đen xuất hiện giữa Chí Nam và bà. Giọng nói non trẻ quen thuộc cất lên: “Không sao chứ?”
“Ờ, không...” Chí Nam chợt quay sang nhìn về hướng giọng nói. Một nam hài béo mập, ngũ quan anh tuấn hiện ra trong mắt. Nhìn diện mạo này, Chí Nam lập tức nhận ra ngay, là khuôn mặt cậu dùng để trà trộn vào Bách Hội Luyện Khí vừa rồi, là Đinh Đậu Đậu, một kẻ không có thật.
Người sử dụng mặt nạ dịch dung này, không ai khác là Thanh Liên.
Kinh ngạc thoáng qua trong mắt Chí Nam rồi biến mất, cậu nghĩ có lẽ Thanh Liên có cách nào đó để đứng dậy nên mới có thể đi ra đây.
“Ngươi là thằng nhóc ở Bách Hội Luyện Khí...” Già La nói.
Ngày đó hắn cũng có mặt ở đó, cũng chứng kiến vụ náo loạn do khuôn mặt này gây ra. Tuy nhiên hắn cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó, rằng tên nhóc trước mắt này không phải là Đinh Đậu Đậu đã từng xuất hiện kia.
Cảm giác khí chất có phần âm trầm, tĩnh mịch trái ngược với sự tinh nghịch, hào sảng kia.
Già La bất giác lui một nhịp, hắn ta thấy rõ tinh thần dao động của đứa trẻ trước mắt rất mạnh, trực giác chinh chiến nhiều năm mách bảo đứa trẻ trước mắt này không hề dễ đối phó.
“Mặc dù không biết công tử là ai nhưng cảm ơn vì đã cứu chúng ta.” Phạm Ngọc Châu không hề biết đó là Thanh Liên nhưng bà vô cùng cảm kích, bởi vừa rồi bọn họ đã suýt bị lực lượng của linh Sĩ thập tinh nghiền nát rồi.
Thanh Liên không hề để ý tới bà, ánh mắt cô bé vẫn luôn tập trung trên người Già La và An Phi, truyền âm cho hai người: “Huynh hãy dẫn phu nhân tìm chỗ an toàn mà núp đi, thú triều sắp bắt đầu rồi.”
“Hả, thú triều gì?” Lúc Chí Nam còn đang ngơ ngác thì cả thân thể Thanh Liên biến mất trong khoảnh khắc, đột nhiên xuất hiện phía sau Già La và An Phi.
“Ngươi...” Già La và An Phi chưa kịp phản ứng thì ánh sáng chú ngữ phát quang dưới chân.
Lại một trận pháp khác được thi triển, cả ba người cùng biến mất trước mắt Chí Nam và Phạm Ngọc Châu như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tại dãy rừng sâu thẳm ngăn cách Hoan Châu và trấn Văn Lang này, một nhóm đen hỗn loạn đang di chuyển rầm rộ.
Hú... ú... ú...
Đám Dạ Khuyển Nanh Giao ở bìa rừng Hoan Châu nghe thấy âm thanh của đồng loại thì cũng cất tiếng hú trong đêm.
Hú... ú... ú...
Cũng giống như con người có ngôn ngữ, loài vật cũng có ngôn ngữ riêng của mình. Đàn Dạ Khuyển Nanh Giao đông đảo kia to lớn hơn những con trong đàn ở bìa rừng Hoan Châu. Đám Dạ Khuyển gần bìa rừng đã đầu nhập vào trong đoàn.
Thông qua giao tiếp, bọn chúng biết được đàn Dạ Khuyển tới từ nơi khác này do một con Dạ Khuyển Nanh Giao Vương cai trị, hiện nó đã bị con người giết. Bọn chúng muốn trả thù cho con đầu đàn.
Sau khi tiếp nạp thêm thành viên mới, chúng tiếp tục di chuyển, hướng tới trấn Văn Lang. Nơi chúng ta đi, cỏ cây gãy đổ, các loài vật khác sợ hãi tránh đi.
Càng gần trấn Van Lang, chúng càng cảm nhận được yêu hạch thoát ra từ con đầu đàn. Chỉ khi yêu thú chết thì yêu hạch mới bị lấy ra, mới kích phát yêu khí nhàn nhạt mà chỉ yêu thú mới cảm nhận được.
Hú... ú...
Hú... ú... ú...
Những tiếng tru giận dữ, phẫn nộ vang lên trong đêm.
Danh sách chương