Giọng nói lạnh nhạt phát ra, hai tỉ đệ nhìn nhau, sau một hồi đắn đo Ninh Nhất nói: “Là của phụ thân nô gia để lại cho, người đã hi sinh bảy năm trước rồi ạ.”
“Nô gia và đệ đệ sống cùng với nhũ mẫu đã mười năm, cho đến tháng trước vì lên rừng hái dược nhũ mẫu không may gặp ác thú mà bỏ mình.” Nói tới đây, hai hàng nước mắt của Ninh Nhất lã chã. Ninh Nhị ở bên cạnh an ủi tỉ mình.
Thanh Liên nhìn bọn họ một lượt, suy nghĩ gì đó thì lấy trong nhẫn không gian ra một gói đồ, nói: “Các ngươi không thể ở đây nữa, cầm lấy mà rời đi.”
“Này...” Chí Nam hơi nhíu mi: “Đột nhiên xông vào nhà người ta rồi lại đuổi người ta đi, hình như sư muội hơi kỳ đấy.”
Thanh Liên lườm Chí Nam, Ninh Nhất đã vội giải thích: “Nhũ mẫu khi còn sống bảo vệ nô gia và tiểu đệ khỏi bọn xấu xa dòm ngó, khi nhũ mẫu đi rồi bọn chúng bắt đầu kiếm chuyện.”
Ninh Nhất chỉ vào giỏ hành lí đã chuẩn bị từ trước, hơi ủy khuất nói: “Nô gia và đệ đệ vốn đã muốn rời đi ngay hôm nay,chỉ là xui xẻo bị bọn họ bắt gặp.”
“Vậy sao...” Giờ phút này Chí Nam mới vỡ lẽ, quay sang Thanh Liên định nói gì thì Thanh Liên quay mặt đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa gì cậu nữa.
“Ai da da, đừng giận ta mà.” Chí Nam trưng ra bộ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Thanh Liên.
Ninh Nhị lén nhìn vào túi đồ Thanh Liên đưa, sửng sốt hô lên: “Trời đất, tinh thạch, nhiều... Nhiều quá.”
Ninh Nhất có thể thấy được gần hai mươi viên, nàng vội vàng cầm lấy túi đồ đưa cho Thanh Liên, sợ hãi nói: “Linh sư đại nhân, ngài giúp chúng nô gia đánh đuổi bọn họ đi đã là ân huệ lớn rồi, nô gia không thể nhận thêm ơn huệ, xin ngài thu lại ạ.”
Chí Nam cũng nhìn thấy đống tinh thạch, cậu hít hà một hơi, thật sự không ngờ Thanh Liên lại có nhiều tinh thạch đến thế. Bình thường cậu cũng chẳng thấy Thanh Liên dùng chúng để tu luyện, thế mà hôm nay một hơi đã móc ra gần hai mươi viên, còn là loại trung phẩm nữa. Phú hào! Đại phú hào!
Chí Nam giơ ngón cái đầy hâm mộ với Thanh Liên, lm lườm qua, nói với hai tỉ đệ kia: “Đó là tiền để mua miếng đất này.” Một câu nói ngắn gọn xúc tích, không hề che giấu mục đích nào cả.
Ninh Nhất quan ngại nói: “Vậy cũng quá nhiều rồi.” Mảnh đất này do phụ thân để lại, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giá cũng chỉ năm khối tinh thạch sơ cấp là cùng. Sau khi nhũ mẫu chết, nàng và đệ đệ sắp rời đi rồi.
Đã được người ta cứu giúp, còn nhận lấy số tinh thạch đắt đỏ thế này, cảm giác không nên lắm, thế nhưng rời đi không có gì trong tay, cuộc sống sau này bọn họ thật không biết phải làm sao.
Thanh Liên đã hết kiên nhẫn, cô bé mở lời: “Mảnh đất này xứng đáng. Nhận đi.” Thanh Liên phát ra sát khí, giọng điệu không cho phép bọn họ từ chối nữa.
Hai tỉ đệ rụt người lại, sợ hãi nhìn Thanh Liên, sau đó miễn cưỡng tiếp nhận. Người chị Ninh Nhất lại nghĩ thầm Thanh Liên là ngoài lạnh trong nóng, muốn giúp đỡ mình nhưng ngại nói ra, chỉ mượn cớ mua đất mà cho bọn họ số tinh thạch này.
Trong thâm tâm Ninh Nhất đã thật sự nợ Thanh Liên một ân huệ lớn rồi, nàng quyết tâm rời đi, tìm người đó theo di thư của phụ thân mình, sẽ sớm trở lại báo đáp bọn họ.
“Vậy... Nô gia cùng đệ đệ xin cáo từ.” Ninh Nhất cúi đầu cảm tạ thì Chí Nam nói: “Khoan đã, hãy dán thứ này lên đầu rồi rời đi, tránh nguy hiểm.”
Thanh Liên có hơi kinh ngạc thoáng nhìn qua Chí Nam, không ngờ cái tên này bảo vệ phù tàng hình như báu vật lại dễ dàng đưa cho bọn họ thế. Chí Nam vẫn giữ nụ cười vô hại kia. Cô bé lại tập trung mục tiêu vào mảnh đất này.
Bọn họ cảm tạ rối rít rồi xách hành lí lên đường, cả hai người quay lại, nhìn căn lều mình đã sống mười năm nay, trong thâm tâm có một loại chua xót không nói lên lời. Bọn họ đã bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình.
“Làm việc tốt không cần hồi báo, cảm giác đúng là sáng khoái đấy. Sư muội à, ta không ngờ muội cũng có một mặt tốt đẹp thế này.” Chí Nam nhìn Thanh Liên, cười nói.
Thanh Liên:... Chẳng lẽ ta luôn xấu xa, độc ác thế sao? Thế rồi Thanh Liên đã tự trả lời mình bằng những cái xác lạnh trên đất.
Hai người lại trở nên yên tĩnh, cái nắng hầm ban trưa lan tỏa vào bên trong, tưởng chừng như sưởi ấm nhưng không. Bầu không khí có gì đó kỳ lạ, Chí Nam nhìn Thanh Liên quay mặt về phía mình, loay hoay làm gì đó trên đất, khuôn mặt cậu không còn tươi cười nữa mà xụ xuống, giọng nói trầm đi: “Vì sao... Vì sao muội lại giết những người đó?”
Những người đó trong miệng Chí Nam tất nhiên là đám người gặp ở đất rừng Hoan Châu và gần nhất là đám thị vệ vừa rồi. Giờ phút này Chí Nam mới hiểu rõ câu nói lúc đó của Thanh Liên, cái giết người của cậu và cái giết người của Thanh Liên hoàn toàn khác nhau.
Thanh Liên thoáng dừng tay, rồi lại tiếp tục việc của mình. Sau một hồi thì Thanh Liên trả lời: “Vì ta thích, chỉ có vậy thôi.” Một giọng nói nhẹ tựa lông hồng, dửng dưng như thể những mạng sống mà Thanh Liên tước đoạt chẳng đáng để tâm.
Chí Nam nắm chặt hai đấm lại, khó khăn mở miệng: “Là vì... Tà lực đó sao?” Vừa rồi có một phân cảnh lướt qua rất mơ hồ khi Thanh Liên giết bọn họ, thế nhưng Chí Nam vẫn có thể suy đoán ra được.
Chí Nam vẫn không hiểu, đêm qua rõ ràng bản thân đã dùng thân mình che chắn cho Thanh Liên khỏi luồng hắc khí ấy, tại sao trên người lại không có mệnh hệ gì. Rốt cuộc khoản thời gian ngất đi ấy Thanh Liên đã làm gì, tại sao trên người lại thấp thoáng tà khí? Cuối cùng Thanh Liên đã xong việc, cô bé quay mặt lại, mái tóc đen dài che đi một bên mắt, nhìn Chí Nam, nói: “Huynh nhìn lầm rồi.” Sau đó thì quay lưng bước ra khỏi căn lều.
Chí Nam vội vàng đuổi theo sau, hai người cứ sóng bước mà đi, không nói lời nào. Thanh Liên không mở miệng, Chí Nam cũng không, ánh mặt trời bắt đầu rơi xuống đỉnh làm bóng hai người in lên đất.
Cái nắng chói chang cũng khiến những người dân trở nên lười biếng rút vào nhà, trên đường chỉ lác đác vài người đi lại hoặc những cỗ xe thú chạy qua.
Sau một hồi im lặng thế Chí Nam lại là người phá vỡ bầu không khí, giơ tay đầu hàng trước, nói: “Được rồi, ta sẽ không hỏi muội nữa, nhưng mà muội đó, đừng có việc gì cũng để trong lòng như thế?”
Chí Nam thấy Thanh Liên vẫn im lặng thì chạy lên trước, cậu thấy Thanh Liên vẫn đang dán mắt vào miếng đất nhỏ cầm trên tay phải.
Chí Nam:... Lại không nghe mình nói rồi.
“Sư muội à, muội thật sự bỏ ra số tinh thạch đó chỉ để đổi lấy thứ này thôi sao?” Chí Nam vẫn còn khó hiểu cái này. Một miếng đất nhỏ thế này mà lại đổi gần hai mươi viên trung phẩm, thật sự không giống tác phong của Thanh Liên.
Mi không nhanh không chậm, từ tốn giải thích nhỏ: “Đất này, nếu như ta không lầm thì nó là Tụ Linh Thổ.”
“Sao, Tụ Linh...” Chí Nam vội lấy tay bịt miệng mình lại. Cậu biết đó là đất gì. Cũng giống như Tụ Linh trận, trận pháp có thể thu nạp linh khí thiên địa xung quanh để bản thân sử dụng, nhưng khác ở chỗ Tụ Linh trận là cưỡng ép. Vì thế nên linh khí thu vào có thể lẫn tạp chất nhưng Tụ Linh Thổ thì không, nó hoàn toàn không nhiễm tạp chất.
Cũng như thế, những mỏ quặng tinh thạch đều có lẫn tạp chất, chỉ có Tụ Linh Thổ là linh khí trong veo, loại đất này có khả năng thanh lọc tạp chất khỏi linh khí. Giá trị nó mang lại thật sự cao hơn hai mươi viên tinh thạch trung phẩm kia nhiều.
Còn vì sao Chí Nam biết ư? Khi học về linh sư sẽ liên quan rất nhiều đến tinh thạch và Tụ Linh Thổ cũng nằm trong số đó.
“Chà, giờ thì ta cảm thấy cho bọn họ hai cái phù tàng hình ấy còn lời chán! Ha ha, sư muội à, chúng ta lời to rồi.” Chí Nam vòng qua vai Thanh Liên, vỗ vỗ như huynh đệ tri kỉ.
Thanh Liên bị vỗ trúng cái vai bị gãy, nhíu mi tránh đi, nhìn Chí Nam bằng ánh mắt như sắp sửa quyết chiến khiến Chí Nam cười ngượng, giơ hai tay xin hàng.
“À, nhà của gia đình ta vốn ở gần đây, để ta dẫn muội đi.” Chí Nam nhanh nhẹn đi phía trước, dẫn đường cho Thanh Liên.
“Ấy, các người biết gì chưa, hình như Vương cho phong tỏa thành rồi.” Một giọng nói phát ra từ quán trà bên phải sau khi hai người rời đi.
“Ừ, đúng rồi, sáng nay ta có một lô hàng muốn vận chuyển vào trong, kết quả bị binh lính chặn ở cửa.”
“Nhằm nhò gì, ta còn lén nhảy vào trong nhưng bị trận pháp cản trở, họ thật sự đã phong tỏa thành rồi.”
“Hây dà, rốt cuộc thì đang có chuyện gì bên trong thế này, trượng phu ta còn bên trong đó...”
Những người dân quanh đó cũng xầm xì về việc phong tỏa thành, dường như cái nóng ban trưa cũng không thể ngăn cản bầu không khí trò chuyện náo nhiệt này.
“Nô gia và đệ đệ sống cùng với nhũ mẫu đã mười năm, cho đến tháng trước vì lên rừng hái dược nhũ mẫu không may gặp ác thú mà bỏ mình.” Nói tới đây, hai hàng nước mắt của Ninh Nhất lã chã. Ninh Nhị ở bên cạnh an ủi tỉ mình.
Thanh Liên nhìn bọn họ một lượt, suy nghĩ gì đó thì lấy trong nhẫn không gian ra một gói đồ, nói: “Các ngươi không thể ở đây nữa, cầm lấy mà rời đi.”
“Này...” Chí Nam hơi nhíu mi: “Đột nhiên xông vào nhà người ta rồi lại đuổi người ta đi, hình như sư muội hơi kỳ đấy.”
Thanh Liên lườm Chí Nam, Ninh Nhất đã vội giải thích: “Nhũ mẫu khi còn sống bảo vệ nô gia và tiểu đệ khỏi bọn xấu xa dòm ngó, khi nhũ mẫu đi rồi bọn chúng bắt đầu kiếm chuyện.”
Ninh Nhất chỉ vào giỏ hành lí đã chuẩn bị từ trước, hơi ủy khuất nói: “Nô gia và đệ đệ vốn đã muốn rời đi ngay hôm nay,chỉ là xui xẻo bị bọn họ bắt gặp.”
“Vậy sao...” Giờ phút này Chí Nam mới vỡ lẽ, quay sang Thanh Liên định nói gì thì Thanh Liên quay mặt đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa gì cậu nữa.
“Ai da da, đừng giận ta mà.” Chí Nam trưng ra bộ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Thanh Liên.
Ninh Nhị lén nhìn vào túi đồ Thanh Liên đưa, sửng sốt hô lên: “Trời đất, tinh thạch, nhiều... Nhiều quá.”
Ninh Nhất có thể thấy được gần hai mươi viên, nàng vội vàng cầm lấy túi đồ đưa cho Thanh Liên, sợ hãi nói: “Linh sư đại nhân, ngài giúp chúng nô gia đánh đuổi bọn họ đi đã là ân huệ lớn rồi, nô gia không thể nhận thêm ơn huệ, xin ngài thu lại ạ.”
Chí Nam cũng nhìn thấy đống tinh thạch, cậu hít hà một hơi, thật sự không ngờ Thanh Liên lại có nhiều tinh thạch đến thế. Bình thường cậu cũng chẳng thấy Thanh Liên dùng chúng để tu luyện, thế mà hôm nay một hơi đã móc ra gần hai mươi viên, còn là loại trung phẩm nữa. Phú hào! Đại phú hào!
Chí Nam giơ ngón cái đầy hâm mộ với Thanh Liên, lm lườm qua, nói với hai tỉ đệ kia: “Đó là tiền để mua miếng đất này.” Một câu nói ngắn gọn xúc tích, không hề che giấu mục đích nào cả.
Ninh Nhất quan ngại nói: “Vậy cũng quá nhiều rồi.” Mảnh đất này do phụ thân để lại, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giá cũng chỉ năm khối tinh thạch sơ cấp là cùng. Sau khi nhũ mẫu chết, nàng và đệ đệ sắp rời đi rồi.
Đã được người ta cứu giúp, còn nhận lấy số tinh thạch đắt đỏ thế này, cảm giác không nên lắm, thế nhưng rời đi không có gì trong tay, cuộc sống sau này bọn họ thật không biết phải làm sao.
Thanh Liên đã hết kiên nhẫn, cô bé mở lời: “Mảnh đất này xứng đáng. Nhận đi.” Thanh Liên phát ra sát khí, giọng điệu không cho phép bọn họ từ chối nữa.
Hai tỉ đệ rụt người lại, sợ hãi nhìn Thanh Liên, sau đó miễn cưỡng tiếp nhận. Người chị Ninh Nhất lại nghĩ thầm Thanh Liên là ngoài lạnh trong nóng, muốn giúp đỡ mình nhưng ngại nói ra, chỉ mượn cớ mua đất mà cho bọn họ số tinh thạch này.
Trong thâm tâm Ninh Nhất đã thật sự nợ Thanh Liên một ân huệ lớn rồi, nàng quyết tâm rời đi, tìm người đó theo di thư của phụ thân mình, sẽ sớm trở lại báo đáp bọn họ.
“Vậy... Nô gia cùng đệ đệ xin cáo từ.” Ninh Nhất cúi đầu cảm tạ thì Chí Nam nói: “Khoan đã, hãy dán thứ này lên đầu rồi rời đi, tránh nguy hiểm.”
Thanh Liên có hơi kinh ngạc thoáng nhìn qua Chí Nam, không ngờ cái tên này bảo vệ phù tàng hình như báu vật lại dễ dàng đưa cho bọn họ thế. Chí Nam vẫn giữ nụ cười vô hại kia. Cô bé lại tập trung mục tiêu vào mảnh đất này.
Bọn họ cảm tạ rối rít rồi xách hành lí lên đường, cả hai người quay lại, nhìn căn lều mình đã sống mười năm nay, trong thâm tâm có một loại chua xót không nói lên lời. Bọn họ đã bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình.
“Làm việc tốt không cần hồi báo, cảm giác đúng là sáng khoái đấy. Sư muội à, ta không ngờ muội cũng có một mặt tốt đẹp thế này.” Chí Nam nhìn Thanh Liên, cười nói.
Thanh Liên:... Chẳng lẽ ta luôn xấu xa, độc ác thế sao? Thế rồi Thanh Liên đã tự trả lời mình bằng những cái xác lạnh trên đất.
Hai người lại trở nên yên tĩnh, cái nắng hầm ban trưa lan tỏa vào bên trong, tưởng chừng như sưởi ấm nhưng không. Bầu không khí có gì đó kỳ lạ, Chí Nam nhìn Thanh Liên quay mặt về phía mình, loay hoay làm gì đó trên đất, khuôn mặt cậu không còn tươi cười nữa mà xụ xuống, giọng nói trầm đi: “Vì sao... Vì sao muội lại giết những người đó?”
Những người đó trong miệng Chí Nam tất nhiên là đám người gặp ở đất rừng Hoan Châu và gần nhất là đám thị vệ vừa rồi. Giờ phút này Chí Nam mới hiểu rõ câu nói lúc đó của Thanh Liên, cái giết người của cậu và cái giết người của Thanh Liên hoàn toàn khác nhau.
Thanh Liên thoáng dừng tay, rồi lại tiếp tục việc của mình. Sau một hồi thì Thanh Liên trả lời: “Vì ta thích, chỉ có vậy thôi.” Một giọng nói nhẹ tựa lông hồng, dửng dưng như thể những mạng sống mà Thanh Liên tước đoạt chẳng đáng để tâm.
Chí Nam nắm chặt hai đấm lại, khó khăn mở miệng: “Là vì... Tà lực đó sao?” Vừa rồi có một phân cảnh lướt qua rất mơ hồ khi Thanh Liên giết bọn họ, thế nhưng Chí Nam vẫn có thể suy đoán ra được.
Chí Nam vẫn không hiểu, đêm qua rõ ràng bản thân đã dùng thân mình che chắn cho Thanh Liên khỏi luồng hắc khí ấy, tại sao trên người lại không có mệnh hệ gì. Rốt cuộc khoản thời gian ngất đi ấy Thanh Liên đã làm gì, tại sao trên người lại thấp thoáng tà khí? Cuối cùng Thanh Liên đã xong việc, cô bé quay mặt lại, mái tóc đen dài che đi một bên mắt, nhìn Chí Nam, nói: “Huynh nhìn lầm rồi.” Sau đó thì quay lưng bước ra khỏi căn lều.
Chí Nam vội vàng đuổi theo sau, hai người cứ sóng bước mà đi, không nói lời nào. Thanh Liên không mở miệng, Chí Nam cũng không, ánh mặt trời bắt đầu rơi xuống đỉnh làm bóng hai người in lên đất.
Cái nắng chói chang cũng khiến những người dân trở nên lười biếng rút vào nhà, trên đường chỉ lác đác vài người đi lại hoặc những cỗ xe thú chạy qua.
Sau một hồi im lặng thế Chí Nam lại là người phá vỡ bầu không khí, giơ tay đầu hàng trước, nói: “Được rồi, ta sẽ không hỏi muội nữa, nhưng mà muội đó, đừng có việc gì cũng để trong lòng như thế?”
Chí Nam thấy Thanh Liên vẫn im lặng thì chạy lên trước, cậu thấy Thanh Liên vẫn đang dán mắt vào miếng đất nhỏ cầm trên tay phải.
Chí Nam:... Lại không nghe mình nói rồi.
“Sư muội à, muội thật sự bỏ ra số tinh thạch đó chỉ để đổi lấy thứ này thôi sao?” Chí Nam vẫn còn khó hiểu cái này. Một miếng đất nhỏ thế này mà lại đổi gần hai mươi viên trung phẩm, thật sự không giống tác phong của Thanh Liên.
Mi không nhanh không chậm, từ tốn giải thích nhỏ: “Đất này, nếu như ta không lầm thì nó là Tụ Linh Thổ.”
“Sao, Tụ Linh...” Chí Nam vội lấy tay bịt miệng mình lại. Cậu biết đó là đất gì. Cũng giống như Tụ Linh trận, trận pháp có thể thu nạp linh khí thiên địa xung quanh để bản thân sử dụng, nhưng khác ở chỗ Tụ Linh trận là cưỡng ép. Vì thế nên linh khí thu vào có thể lẫn tạp chất nhưng Tụ Linh Thổ thì không, nó hoàn toàn không nhiễm tạp chất.
Cũng như thế, những mỏ quặng tinh thạch đều có lẫn tạp chất, chỉ có Tụ Linh Thổ là linh khí trong veo, loại đất này có khả năng thanh lọc tạp chất khỏi linh khí. Giá trị nó mang lại thật sự cao hơn hai mươi viên tinh thạch trung phẩm kia nhiều.
Còn vì sao Chí Nam biết ư? Khi học về linh sư sẽ liên quan rất nhiều đến tinh thạch và Tụ Linh Thổ cũng nằm trong số đó.
“Chà, giờ thì ta cảm thấy cho bọn họ hai cái phù tàng hình ấy còn lời chán! Ha ha, sư muội à, chúng ta lời to rồi.” Chí Nam vòng qua vai Thanh Liên, vỗ vỗ như huynh đệ tri kỉ.
Thanh Liên bị vỗ trúng cái vai bị gãy, nhíu mi tránh đi, nhìn Chí Nam bằng ánh mắt như sắp sửa quyết chiến khiến Chí Nam cười ngượng, giơ hai tay xin hàng.
“À, nhà của gia đình ta vốn ở gần đây, để ta dẫn muội đi.” Chí Nam nhanh nhẹn đi phía trước, dẫn đường cho Thanh Liên.
“Ấy, các người biết gì chưa, hình như Vương cho phong tỏa thành rồi.” Một giọng nói phát ra từ quán trà bên phải sau khi hai người rời đi.
“Ừ, đúng rồi, sáng nay ta có một lô hàng muốn vận chuyển vào trong, kết quả bị binh lính chặn ở cửa.”
“Nhằm nhò gì, ta còn lén nhảy vào trong nhưng bị trận pháp cản trở, họ thật sự đã phong tỏa thành rồi.”
“Hây dà, rốt cuộc thì đang có chuyện gì bên trong thế này, trượng phu ta còn bên trong đó...”
Những người dân quanh đó cũng xầm xì về việc phong tỏa thành, dường như cái nóng ban trưa cũng không thể ngăn cản bầu không khí trò chuyện náo nhiệt này.
Danh sách chương