Bảy năm sống trong sự ghẻ lạnh của mẫu thân thân sinh, bị kẻ hầu người hạ bắt chẹt mọi đường, Thanh Liên đã luôn nhìn xung quanh bằng một màu xám tối cho tới khi gia nhập ngọn núi thứ năm của Quang Huy tông, gặp được Trần Lĩnh, sư phụ của đời mình.
Trần Lĩnh như một tia sáng nhỏ xuyên qua bảy năm tăm tối, ở nơi này Thanh Liên được nếm trải những tia nắng ấm đầu tiên của đời mình. Cô bé được Trần Lĩnh quan tâm, được ăn ngon, được dẫn đi du ngoạn khắp nơi, được mua những món đồ chơi lạ, đêm đến có thể say giấc nồng...
Những tưởng khung cảnh êm đềm ấy kéo dài mãi mãi, ánh sáng ấm áp ấy sẽ không bao giờ tắt thế nhưng hiện thực hiện ra trước mắt Thanh Liên lại quá nghiệt ngã, cả người Trần Lĩnh đầy máu đỏ tươi, ông nhắm mắt lạnh lẽo nằm lại trong vòng tay của Chí Nam.
Tí tách! Tí tách! Thanh Liên không cầm được nước mắt của mình, những dòng nước mắt hoang mang lạc lẫm. Dù sống trong bảy năm tăm tối ấy, Thanh Liên cũng không hề rơi lệ nặng nề như khoảnh khắc này, nhìn khuôn mặt nhuộm đỏ máu, đôi mắt nhắm buông xuôi của Trần Lĩnh, Thanh Liên biết, tia nắng ấm áp ấy đã đi xa rồi, không còn trên đời này nữa, không còn những nụ cười hòa ái, không còn những lúc nghiêm nghị khi đàm đạo đánh cờ, không còn ai dắt cô bé đi khắp phố xá nữa rồi...
Thanh Liên đặt tay lên ngực mình, lồng ngực như bị chèn ép. Đau quá, nơi này đau quá, tim đau quá, cô bé muốn ngất đi như vừa rồi, muốn ở mãi trong hồi ức an lành ấy như lại không sao làm được, ánh mắt mở to tỉnh táo, không sao khép lại được. Thanh Liên cứ sững sờ rơi lệ, nhìn thân xác Trần Lĩnh lạnh dần đi, mặc cho giông tố nổi lên xung quanh.
Vù... ù... ù...
Linh khí thiên địa tán loạn, nổi thành từng đợt cuồng phong. Trên trời cao nứt ra một vệt dài, một đôi mắt từ bên ngoài vết nứt nhìn chằm vào thiên địa bên trong.
Linh áp cực mạnh đàn áp xuống nơi này, tuy Thanh Liên vẫn chưa thoát khỏi mất mát kia nhưng cô bé vẫn rất tỉnh táo, tử quang của truyền tống trận khởi động, Thanh Liên nghịch đảo toàn bộ chú ngữ khiến cả ba người dịch chuyển trở lại vị trí cách đó chục dặm, tránh được linh áp trấn xuống.
Rầm! Toàn bộ vùng đất đen trở thành bình địa, trong khoảnh khắc đó, có năm luồng linh thức xuyên qua cơn cuồng phong, xuất hiện trước khung cảnh huỷ diệt này. Cả năm Vương nương vào linh thức để chân thân xuất hiện, bọn họ vừa tới nơi đã đối mặt với con mắt từ bên ngoài nhìn vào ấy, cả năm người cùng dâng lên cảnh giác phòng hộ tối đa.
Vù... ù... ù... Linh lực của Hoàng làm thiên địa nổi lên dị tượng, những cơn cuồng phong điên cuồng gào thét. Trước Hoàng, tất cả chỉ là sâu kiến.
“Ha ha, một vạn năm qua đi mà các ngươi vẫn chẳng tiến bộ gì, năm quân Vương vẫn kém cỏi thế này sao.” Giọng nói vừa xuất ra thì một thân ảnh phản chiếu mờ ảo xuất hiện.
“Triệu Khuôn Dận, Hoàng của Tống quốc.” Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên trầm giọng kêu lên, trường kích tỏa ra sức nóng rực lửa.
Vạn năm trước khi đại trận thủ hộ Đại Việt mở ra, bên ngoài đã len lỏi vào trong Đại Việt mà Đại Việt cũng thế, có thể nhìn ra bên ngoài sau hơn mười vạn năm thái bình. Biết mình biết ta không bao giờ thiệt thòi cả, năm Vương có thể biết được có một vài Hoàng vẫn luôn để mắt vào Đại Việt này.
Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ, đứng trước ảnh phản chiếu của một Hoàng thôi mà bọn họ đã cảm giác được áp lực, nguy hiểm khủng khiếp chưa từng có. Năm Vương giơ ra ấn ký của mình, mỗi ấn ký là nơi ngũ linh phụ thể.
Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên, ngũ linh Phượng Hoàng với linh hỏa cháy rực.
Chiến Vương Mộc Trung Nhân, ngũ linh Lạc Hồng với ánh dương thuần khiết từ Bạch Hạc Kim Thiên.
Hồ Vương Lí Văn Bưu, ngũ linh Kỳ Lân với tử sắc huyền ảo.
Thực Vương Triệu Thanh Bích, ngũ linh Kim Quy phát ra lam khí nhu hòa.
Riêng Thanh Vương Trịnh Tráng, ấn ký của hắn không hoàn chỉnh, chỉ là những mảnh vỡ nát thô sơ. Những cố sự về ấn ký này bắt nguồn từ mười vạn năm trước, chủ nhân đầu tiên của ngũ linh Thiên Long, Việt Quốc Công Lí Thường Kiệt. Ngài bị chư Hoàng vây công, Thiên Long bị chúng xâu xé dẫn đến ấn ký hư hại như hiện nay.
Triệu Khuôn Dận nhìn những khí tức của ngũ linh phát ra một cách thèm thuồng, mặc dù không thể gọi được ngũ linh hóa hình nhưng vẫn rất huyền ảo mê hoặc, tuy nhiên hắn không hề ngu ngốc vọng động. Đại trận hộ quốc năm đó khởi động giết chết bao nhiêu Hoàng, dù lúc này là ảnh phản chiếu thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự áp chế tới từ đại trận này. Uy lực áp chế không bằng năm đó nhưng vẫn không phải thứ hắn có thể khinh thường.
“Ha, cứ tận hưởng quãng đời cuối cùng đi, khi đại trận này sụp đổ, đó sẽ là dấu chấm hết cho kiếp sâu bọ.”
Tống Triều Tam Thức – Toàn Phong Vẩn Thạch!
Mảnh đất bên dưới bị bốc lên, bị linh lực bóp nát thành trăm mảnh đá nhọn hóa thành cơn lốc xoáy mang theo linh lực chí tôn của Hoàng quét qua ngũ Vương.
Ngũ Vương sử dụng linh lực ngũ linh bị đẩy lui, lốc xoáy biến mất.
Ảnh phản chiếu của Triệu Khuôn Dận tan biến, linh lực của Hoàng vừa rời đi, bầu trời lại trở nên trong xanh, cuồng phong ngừng lại, mây mù tan đi.
“Phụt...” Thanh Vương Trịnh Tráng phun ra ngụm máu đỏ, đòn vừa rồi đã làm hắn bị nội thương, trầm giọng nói: “Hoàng, thật sự quá khủng khiếp...”
“Ha, con lừa Trịnh, có nhiêu đó mà cũng đả thương được ngươi.” Đan Vương khinh bỉ nói. Tuy hắn mạnh miệng là thế nhưng đòn vừa rồi cũng đả thương mạnh vào thân thể hắn.
Đan Vương nhìn bàn tay run rẩy của mình, nếu không phải ngày thường tập công pháp luyện thể e rằng sẽ như Thanh Vương.
“Linh lực ngũ linh kết hợp mà cũng bị uy lực của Hoàng đánh lui. Ta cảm thấy đòn vừa rồi chỉ là thăm dò thực lực, hắn vẫn chưa hề tung hết lực.” Mộc Trung Nhân trầm giọng lí giải, nếu thật sự đòn vừa rồi chỉ là thăm dò e rằng lúc Hoàng thật sự giáng lâm, cả năm Vương bọn họ cũng không phải là đối thủ của một Hoàng huống chi là chư Hoàng.
Thực Vương khoanh tay nhìn khe vứt trận pháp trên trời, thở dài nói: “Xem ra viễn cảnh yên bình mười vạn năm sắp kết thúc rồi.” Mười vạn năm thái bình của Đại Việt đều là trận pháp này che chở, nó ngày một suy yếu bọn họ cũng không làm được gì, hiện nay lại bị nứt ra một góc. Vết nứt này có lẽ là sự đánh dấu bắt đầu cho sự suy vong của Đại Việt.
“Mọi người, chúng ta thử sử dụng linh lực ngũ linh tạm thời vá lại trận pháp xem sao? Nếu như trận pháp dựa vào ngũ linh để triển khai thì chúng ta cũng có thể dùng chúng để vá trận.” Hồ Vương Lí Văn Bưu đề nghị.
Tại Đại Việt này, nếu là một luyện trận sư thì không thể không biết đến cái tên Trần Lĩnh, đệ nhất luyện trận sư của thành Thăng Long, cũng là đệ nhất tông sư luyện trận đương thời, dù Hồ Vương Lí Văn Bưu là Vương đi nữa trình độ luyện trận cũng chỉ dừng ở bậc Tướng lĩnh, kém hơn Trần Lĩnh một bậc.
Thế nhưng Trần Lĩnh không có ở nơi này, Hồ Vương Lí Văn Bưu là người am hiểu luyện trận nhất, lời hắn nói ra được bốn Vương đồng ý. Đứng trước an nguy của Đại Việt, bọn họ không hề giữ lại chút lực nào.
Linh lực của ngũ linh lại tỏa ra, Lí Văn Bưu lấy một quyển trục ra, dùng cây bút của mình vẽ những chú ngữ lên trên đó. Hắn vừa dừng bút, những chú ngữ trên đó kết thành trận pháp hoàn mĩ bao phủ cả năm Vương, năm luồng linh lực riêng biệt hòa quyện xoay vòng quanh khe nứt, chỉ ít giây sau khe nứt được vá lại, nhưng bọn họ vẫn cảm giác nó chưa được hoàn chỉnh, chỉ là loại chắp vá mà thôi.
“Hô, nó có hiệu nghiệm rồi, chỉ là... Ta cảm giác được nó vẫn có gì đó khác với đại trận thủ hộ.” Thực Vương nghi hoặc nêu lên.
Hồ Vương gật đầu, nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi, ngoài ra mọi người có cảm thấy ngũ linh có chuyện gì không?”
Cả bốn Vương chợt kinh ngạc, ở linh sư bậc này cảm nhận rất rõ về linh khí thiên địa, họ cảm giác được linh lực ngũ linh bên trong ấn ký bị suy yếu đi. Lí Văn Bưu trầm giọng giải thích: “Ngũ linh thủ hộ Đại Việt mấy vạn năm qua, năng lượng không phải là vô hạn, việc này luyện trận sư chúng ta đã nghiên cứu qua, chúng chỉ giảm mà không hề tăng.”
“Các vị, ta nói câu này có hơi sớm nhưng trong tương lai có lẽ ngũ linh sẽ không còn là bức tường che chở chúng ta nữa, chỉ có bản thân chúng ta thôi. Hiện giờ việc cấp bách nhất là phải đào tạo ra những cường giả mạnh mẽ cho thế hệ kế tiếp phòng trường hợp xấu nhất, thời bình của Đại Việt đã hết rồi.”
Cả năm Vương đều đã nhận thức về vấn đề này, ai cũng giữ nó trong lòng nhưng khi nghe Hồ Vương nói ra khiến tâm trạng họ càng thêm nặng nề, khiến bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng.
“Ta đồng ý với Hồ Vương.” Đan Vương là người phá bầu không khí này, hắn lại bồi thêm: “Việc ưu tiên tiếp theo là phải phong tỏa khu vực này, tránh cho những kẻ có tay chân của chư Hoàng mưu đồ đến khe nứt kia.”
Cả bốn Vương đều đồng ý, sau đó bọn họ còn bàn những chuyện khác tỉ như chuyện Mộc Trung Nhân gặp phải bốn tên cương thi vừa rồi...
Ở cách đó chục dặm, trên những tán cây xanh, một lão già già nua vẫn luôn nhìn về nơi ngũ Vương đang đứng.
“Chủ tử, ngũ Vương đã tới, có nên rút lui không?” Một hắc y nhân cẩn thận hỏi.
“Rút đi.” Lão già gật đầu nói, ánh mắt lão hiện lên sự lạnh lùng, dựa vào gốc cây đỡ trán lẩm bẩm: “Ta đã tưởng rằng mình lợi dụng bọn chúng, hóa ra kẻ bị lợi dụng từ đầu đã là ta. Ha ha, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân mà.”
“Chủ tử, vậy... Có nên vạch trần hắn không?” Hắc y nhân thổi gió bên tai.
“Ngươi bị ngu sao? Hắn ta đang nhìn chằm vào người nhà ta, làm thế chẳng khác nào tự ta khai đao với họ... Quên đi, xem như ta đã uổng phí bảy năm vậy.” Lão già phất tay nói.
“Chỉ là... Vừa rồi Lệ Kình đã biến đi đâu chứ, lúc đó ở quá xa nên không thể thấy được?”
Mặt trời lúc này đã bắt đầu ló dạng trên đỉnh đồi, những tia ấm ban mai xuyên qua từng khẽ lá. Tại bụi cây rậm rạp cách nơi ngũ Vương đang đứng chục dặm, ba bóng hình từ hư không xuất hiện.
Trần Lĩnh như một tia sáng nhỏ xuyên qua bảy năm tăm tối, ở nơi này Thanh Liên được nếm trải những tia nắng ấm đầu tiên của đời mình. Cô bé được Trần Lĩnh quan tâm, được ăn ngon, được dẫn đi du ngoạn khắp nơi, được mua những món đồ chơi lạ, đêm đến có thể say giấc nồng...
Những tưởng khung cảnh êm đềm ấy kéo dài mãi mãi, ánh sáng ấm áp ấy sẽ không bao giờ tắt thế nhưng hiện thực hiện ra trước mắt Thanh Liên lại quá nghiệt ngã, cả người Trần Lĩnh đầy máu đỏ tươi, ông nhắm mắt lạnh lẽo nằm lại trong vòng tay của Chí Nam.
Tí tách! Tí tách! Thanh Liên không cầm được nước mắt của mình, những dòng nước mắt hoang mang lạc lẫm. Dù sống trong bảy năm tăm tối ấy, Thanh Liên cũng không hề rơi lệ nặng nề như khoảnh khắc này, nhìn khuôn mặt nhuộm đỏ máu, đôi mắt nhắm buông xuôi của Trần Lĩnh, Thanh Liên biết, tia nắng ấm áp ấy đã đi xa rồi, không còn trên đời này nữa, không còn những nụ cười hòa ái, không còn những lúc nghiêm nghị khi đàm đạo đánh cờ, không còn ai dắt cô bé đi khắp phố xá nữa rồi...
Thanh Liên đặt tay lên ngực mình, lồng ngực như bị chèn ép. Đau quá, nơi này đau quá, tim đau quá, cô bé muốn ngất đi như vừa rồi, muốn ở mãi trong hồi ức an lành ấy như lại không sao làm được, ánh mắt mở to tỉnh táo, không sao khép lại được. Thanh Liên cứ sững sờ rơi lệ, nhìn thân xác Trần Lĩnh lạnh dần đi, mặc cho giông tố nổi lên xung quanh.
Vù... ù... ù...
Linh khí thiên địa tán loạn, nổi thành từng đợt cuồng phong. Trên trời cao nứt ra một vệt dài, một đôi mắt từ bên ngoài vết nứt nhìn chằm vào thiên địa bên trong.
Linh áp cực mạnh đàn áp xuống nơi này, tuy Thanh Liên vẫn chưa thoát khỏi mất mát kia nhưng cô bé vẫn rất tỉnh táo, tử quang của truyền tống trận khởi động, Thanh Liên nghịch đảo toàn bộ chú ngữ khiến cả ba người dịch chuyển trở lại vị trí cách đó chục dặm, tránh được linh áp trấn xuống.
Rầm! Toàn bộ vùng đất đen trở thành bình địa, trong khoảnh khắc đó, có năm luồng linh thức xuyên qua cơn cuồng phong, xuất hiện trước khung cảnh huỷ diệt này. Cả năm Vương nương vào linh thức để chân thân xuất hiện, bọn họ vừa tới nơi đã đối mặt với con mắt từ bên ngoài nhìn vào ấy, cả năm người cùng dâng lên cảnh giác phòng hộ tối đa.
Vù... ù... ù... Linh lực của Hoàng làm thiên địa nổi lên dị tượng, những cơn cuồng phong điên cuồng gào thét. Trước Hoàng, tất cả chỉ là sâu kiến.
“Ha ha, một vạn năm qua đi mà các ngươi vẫn chẳng tiến bộ gì, năm quân Vương vẫn kém cỏi thế này sao.” Giọng nói vừa xuất ra thì một thân ảnh phản chiếu mờ ảo xuất hiện.
“Triệu Khuôn Dận, Hoàng của Tống quốc.” Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên trầm giọng kêu lên, trường kích tỏa ra sức nóng rực lửa.
Vạn năm trước khi đại trận thủ hộ Đại Việt mở ra, bên ngoài đã len lỏi vào trong Đại Việt mà Đại Việt cũng thế, có thể nhìn ra bên ngoài sau hơn mười vạn năm thái bình. Biết mình biết ta không bao giờ thiệt thòi cả, năm Vương có thể biết được có một vài Hoàng vẫn luôn để mắt vào Đại Việt này.
Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ, đứng trước ảnh phản chiếu của một Hoàng thôi mà bọn họ đã cảm giác được áp lực, nguy hiểm khủng khiếp chưa từng có. Năm Vương giơ ra ấn ký của mình, mỗi ấn ký là nơi ngũ linh phụ thể.
Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên, ngũ linh Phượng Hoàng với linh hỏa cháy rực.
Chiến Vương Mộc Trung Nhân, ngũ linh Lạc Hồng với ánh dương thuần khiết từ Bạch Hạc Kim Thiên.
Hồ Vương Lí Văn Bưu, ngũ linh Kỳ Lân với tử sắc huyền ảo.
Thực Vương Triệu Thanh Bích, ngũ linh Kim Quy phát ra lam khí nhu hòa.
Riêng Thanh Vương Trịnh Tráng, ấn ký của hắn không hoàn chỉnh, chỉ là những mảnh vỡ nát thô sơ. Những cố sự về ấn ký này bắt nguồn từ mười vạn năm trước, chủ nhân đầu tiên của ngũ linh Thiên Long, Việt Quốc Công Lí Thường Kiệt. Ngài bị chư Hoàng vây công, Thiên Long bị chúng xâu xé dẫn đến ấn ký hư hại như hiện nay.
Triệu Khuôn Dận nhìn những khí tức của ngũ linh phát ra một cách thèm thuồng, mặc dù không thể gọi được ngũ linh hóa hình nhưng vẫn rất huyền ảo mê hoặc, tuy nhiên hắn không hề ngu ngốc vọng động. Đại trận hộ quốc năm đó khởi động giết chết bao nhiêu Hoàng, dù lúc này là ảnh phản chiếu thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự áp chế tới từ đại trận này. Uy lực áp chế không bằng năm đó nhưng vẫn không phải thứ hắn có thể khinh thường.
“Ha, cứ tận hưởng quãng đời cuối cùng đi, khi đại trận này sụp đổ, đó sẽ là dấu chấm hết cho kiếp sâu bọ.”
Tống Triều Tam Thức – Toàn Phong Vẩn Thạch!
Mảnh đất bên dưới bị bốc lên, bị linh lực bóp nát thành trăm mảnh đá nhọn hóa thành cơn lốc xoáy mang theo linh lực chí tôn của Hoàng quét qua ngũ Vương.
Ngũ Vương sử dụng linh lực ngũ linh bị đẩy lui, lốc xoáy biến mất.
Ảnh phản chiếu của Triệu Khuôn Dận tan biến, linh lực của Hoàng vừa rời đi, bầu trời lại trở nên trong xanh, cuồng phong ngừng lại, mây mù tan đi.
“Phụt...” Thanh Vương Trịnh Tráng phun ra ngụm máu đỏ, đòn vừa rồi đã làm hắn bị nội thương, trầm giọng nói: “Hoàng, thật sự quá khủng khiếp...”
“Ha, con lừa Trịnh, có nhiêu đó mà cũng đả thương được ngươi.” Đan Vương khinh bỉ nói. Tuy hắn mạnh miệng là thế nhưng đòn vừa rồi cũng đả thương mạnh vào thân thể hắn.
Đan Vương nhìn bàn tay run rẩy của mình, nếu không phải ngày thường tập công pháp luyện thể e rằng sẽ như Thanh Vương.
“Linh lực ngũ linh kết hợp mà cũng bị uy lực của Hoàng đánh lui. Ta cảm thấy đòn vừa rồi chỉ là thăm dò thực lực, hắn vẫn chưa hề tung hết lực.” Mộc Trung Nhân trầm giọng lí giải, nếu thật sự đòn vừa rồi chỉ là thăm dò e rằng lúc Hoàng thật sự giáng lâm, cả năm Vương bọn họ cũng không phải là đối thủ của một Hoàng huống chi là chư Hoàng.
Thực Vương khoanh tay nhìn khe vứt trận pháp trên trời, thở dài nói: “Xem ra viễn cảnh yên bình mười vạn năm sắp kết thúc rồi.” Mười vạn năm thái bình của Đại Việt đều là trận pháp này che chở, nó ngày một suy yếu bọn họ cũng không làm được gì, hiện nay lại bị nứt ra một góc. Vết nứt này có lẽ là sự đánh dấu bắt đầu cho sự suy vong của Đại Việt.
“Mọi người, chúng ta thử sử dụng linh lực ngũ linh tạm thời vá lại trận pháp xem sao? Nếu như trận pháp dựa vào ngũ linh để triển khai thì chúng ta cũng có thể dùng chúng để vá trận.” Hồ Vương Lí Văn Bưu đề nghị.
Tại Đại Việt này, nếu là một luyện trận sư thì không thể không biết đến cái tên Trần Lĩnh, đệ nhất luyện trận sư của thành Thăng Long, cũng là đệ nhất tông sư luyện trận đương thời, dù Hồ Vương Lí Văn Bưu là Vương đi nữa trình độ luyện trận cũng chỉ dừng ở bậc Tướng lĩnh, kém hơn Trần Lĩnh một bậc.
Thế nhưng Trần Lĩnh không có ở nơi này, Hồ Vương Lí Văn Bưu là người am hiểu luyện trận nhất, lời hắn nói ra được bốn Vương đồng ý. Đứng trước an nguy của Đại Việt, bọn họ không hề giữ lại chút lực nào.
Linh lực của ngũ linh lại tỏa ra, Lí Văn Bưu lấy một quyển trục ra, dùng cây bút của mình vẽ những chú ngữ lên trên đó. Hắn vừa dừng bút, những chú ngữ trên đó kết thành trận pháp hoàn mĩ bao phủ cả năm Vương, năm luồng linh lực riêng biệt hòa quyện xoay vòng quanh khe nứt, chỉ ít giây sau khe nứt được vá lại, nhưng bọn họ vẫn cảm giác nó chưa được hoàn chỉnh, chỉ là loại chắp vá mà thôi.
“Hô, nó có hiệu nghiệm rồi, chỉ là... Ta cảm giác được nó vẫn có gì đó khác với đại trận thủ hộ.” Thực Vương nghi hoặc nêu lên.
Hồ Vương gật đầu, nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi, ngoài ra mọi người có cảm thấy ngũ linh có chuyện gì không?”
Cả bốn Vương chợt kinh ngạc, ở linh sư bậc này cảm nhận rất rõ về linh khí thiên địa, họ cảm giác được linh lực ngũ linh bên trong ấn ký bị suy yếu đi. Lí Văn Bưu trầm giọng giải thích: “Ngũ linh thủ hộ Đại Việt mấy vạn năm qua, năng lượng không phải là vô hạn, việc này luyện trận sư chúng ta đã nghiên cứu qua, chúng chỉ giảm mà không hề tăng.”
“Các vị, ta nói câu này có hơi sớm nhưng trong tương lai có lẽ ngũ linh sẽ không còn là bức tường che chở chúng ta nữa, chỉ có bản thân chúng ta thôi. Hiện giờ việc cấp bách nhất là phải đào tạo ra những cường giả mạnh mẽ cho thế hệ kế tiếp phòng trường hợp xấu nhất, thời bình của Đại Việt đã hết rồi.”
Cả năm Vương đều đã nhận thức về vấn đề này, ai cũng giữ nó trong lòng nhưng khi nghe Hồ Vương nói ra khiến tâm trạng họ càng thêm nặng nề, khiến bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng.
“Ta đồng ý với Hồ Vương.” Đan Vương là người phá bầu không khí này, hắn lại bồi thêm: “Việc ưu tiên tiếp theo là phải phong tỏa khu vực này, tránh cho những kẻ có tay chân của chư Hoàng mưu đồ đến khe nứt kia.”
Cả bốn Vương đều đồng ý, sau đó bọn họ còn bàn những chuyện khác tỉ như chuyện Mộc Trung Nhân gặp phải bốn tên cương thi vừa rồi...
Ở cách đó chục dặm, trên những tán cây xanh, một lão già già nua vẫn luôn nhìn về nơi ngũ Vương đang đứng.
“Chủ tử, ngũ Vương đã tới, có nên rút lui không?” Một hắc y nhân cẩn thận hỏi.
“Rút đi.” Lão già gật đầu nói, ánh mắt lão hiện lên sự lạnh lùng, dựa vào gốc cây đỡ trán lẩm bẩm: “Ta đã tưởng rằng mình lợi dụng bọn chúng, hóa ra kẻ bị lợi dụng từ đầu đã là ta. Ha ha, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân mà.”
“Chủ tử, vậy... Có nên vạch trần hắn không?” Hắc y nhân thổi gió bên tai.
“Ngươi bị ngu sao? Hắn ta đang nhìn chằm vào người nhà ta, làm thế chẳng khác nào tự ta khai đao với họ... Quên đi, xem như ta đã uổng phí bảy năm vậy.” Lão già phất tay nói.
“Chỉ là... Vừa rồi Lệ Kình đã biến đi đâu chứ, lúc đó ở quá xa nên không thể thấy được?”
Mặt trời lúc này đã bắt đầu ló dạng trên đỉnh đồi, những tia ấm ban mai xuyên qua từng khẽ lá. Tại bụi cây rậm rạp cách nơi ngũ Vương đang đứng chục dặm, ba bóng hình từ hư không xuất hiện.
Danh sách chương