Vù... ù... ù...

Gió lạnh thổi qua các khẽ lá, tiếng mưa xào xạc, hai thân ảnh nhỏ bé luồng lách qua những cành cây to, lũ rết lớn đuổi theo sát nút, nơi chúng đi qua cây cối bị nhiễm tà, sinh mệnh dần trở nên cuồng bạo.

Bước chân của Thanh Liên đã hơi nặng trĩu, cô bé là linh Đồ nhất tinh, để giữ khoảng cách thế này đã liên tục sử dụng linh lực gia trì, linh lực trong cơ thể không còn nhiều nữa.

Pằng! Bỗng nhiên Chí Nam nổ súng, viên đạn bay sượt qua đầu Thanh Liên, ghim lên bóng đen định tập kích cô bé.

Vụt! Một đạo ý niệm sắc bén phóng về phía sau Chí Nam, cắt qua một góc bụng con rết làm nó lùi lại.

“Hô, sư muội, không ngờ muội còn bài tẩy đấy.” Chí Nam cười nói, vừa rồi thật nguy hiểm, chỉ lơ là giây lát thôi là bị tập kích ngay.

Thanh Liên lườm Chí Nam, cô bé cũng ngạc nhiên vì tên này lại lén đem theo món đồ kia, nếu trong tỉ thí vừa rồi mà bị sư phụ phát hiện, chắc chắn sẽ lĩnh phạt rất nặng, sư phụ mặc dù thích nghiên cứu nhưng lại rất ghét vũ khí đó.

Thanh Liên để ý tới con rết bị mình cắt xuyên qua một góc bụng vừa rồi. Thanh Liên đã quên mất tinh thần lực ở bình thường có tính quán triệt, khi cụ hiện sẽ có thể đánh vào hiện vật, có lực xuyên thấu rất mạnh.

“Sư muội à, sắp đến rồi, cố lên.” Chí Nam mừng rỡ, đỉnh ngọn đã ở trong tầm mắt hai người, Chí Nam có thể cảm thấy linh lực còn lại trong người Thanh Liên không còn nhiều nữa.

Cơn mưa nặng hạt cũng không thể cản được sự vui mừng trong ánh mắt. Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen lớn từ mạng phải đánh tạt qua. Trước khi ý thức nhận ra thì cả Thanh Liên và Chí Nam bị trúng đòn.

Rầm! Cả cơ thể Thanh Liên và Chí Nam va đập mạnh làm đổ gãy cả thân cây. Thanh Liên từ dưới đất đứng dậy, va đập quá mạnh khiến tay trái và sống lưng tê rần, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể. Thanh Liên cắn răng nhịn đau.

Còn Chí Nam là linh Đồ nhất tinh, va chạm thế này chỉ hơi đau một chút thôi.

Con rết lớn chắn trước mặt hai người, nó nhe hàm răng sắc nhọn, trước sau đều là địch, Thanh Liên động ý niệm nhanh chóng vẽ hai chú ngữ nhỏ trên đất. Trong khoảnh khắc con rết tấn công lần nữa, Trần Lĩnh đã kịp chạm vào người Chí Nam, cả hai cùng biến mất trước những ánh mắt đói khát kia.

Thanh Liên và Chí Nam đồng thời xuất hiện ở cành cây vừa rồi. Không may là thân cây đã biến thành tà linh, nó gào lên một tiếng hấp dẫn ánh mắt của đám rết, bọn chúng hướng đến chỗ đó thì hai người lại xuất hiện ở nơi vừa rồi.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Chí Nam có cảm giác muốn nôn ọe ra, một màn vừa rồi đã tạo ra khoản trống lần nữa, cả hai lập tức chạy đi.

“Này sư muội, vừa rồi muội làm gì thế?” Trong tình cảnh này mà Chí Nam vẫn còn tâm trí để tò mò.

Vài giây im lặng, Thanh Liên giải thích: “Ta luôn đánh dấu bước chân, chỉ cần nguy hiểm có thể lập tức rút về nơi đó.”

“Hô, lợi hại lợi hại. Có thể dạy ta không?” Chí Nam cười nói. Ma pháp hữu dụng thế này có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt đấy.

Thanh Liên lườm qua, im lặng không nói gì. Cơn mưa nặng hạt che đi vẻ mặt khó coi của cô bé, vừa rồi va đập quá nặng, cảm giác đau nhức vẫn dai dẳng. Thanh Liên phải dùng linh lực gia trì nhiều lần để tăng tốc, vừa để áp cơn đau xuống nên linh lực còn lại trong người không còn quá hai phần.

Tiêu tốn linh lực quá nhanh, không thể chổng đỡ thêm nữa.

Bùm!

Một vụ nổ cực lớn đột ngột ập đến, dư chấn cực mạnh tạt qua cả năm ngọn núi, hất văng cả Thanh Liên và Chí Nam. Hai người rơi xuống với tốc độ rất nhanh, phía dưới là con sông Tô Lịch lạnh ngắt.

Bùm!

Lại một vụ nổ khác lan đến, lần này là một tràng tử khí, lan đi với tốc độ cực nhanh. Trong khoảnh khắc đó, Chí Nam đã bắt được tay Thanh Liên, cậu ôm Thanh Liên vào lòng, tạo phòng hộ cho cả hai, nói: “Bắt được muội rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, Thanh Liên thấy được vụ nổ mạnh mẽ lan đến, thổi nát cả phòng hộ của cả hai, Chí Nam dùng tấm lưng mình che chắn trước Thanh Liên.

Thịch!

Bên trong Thanh Liên như có dòng điện chạy qua, mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc đó. Cả hai người cùng rơi xuống lòng sông Tô Lịch chảy siết.

Vụ nổ vừa rồi làm rung chấn không gian, khiến cho một vài chú ngữ kết cấu trong trận pháp bảo vệ Quang Huy tông bị thay đổi. Dưới dòng sông này, một lỗ hổng vô hình hình thành, hút lấy cả Thanh Liên và Chí Nam.

Ào... ào... ào...

Lực nước chảy siết đã giữ cho hai người không bị thương. Thanh Liên bơi lên mặt nước, cô bé vội vàng nhìn xung quanh, không thấy Chí Nam đâu thì bắt đầu lo lắng. Dòng nước đen hợp với trời đêm cản trở tầm nhìn, Thanh Liên phải sử dụng thần thức dò xét.

Cách cô bé không xa, một thân nhiệt đỏ dần chìm xuống nước, là Chí Nam. Thanh Liên vội vàng bơi lại đó, cô bé cố sức đỡ lấy Chí Nam, xuôi dòng bơi vào bờ. Vừa lên bờ, Thanh Liên vội vàng kiểm tra hơi thở của Chí Nam.

Thanh Liên nhẹ nhõm đi, hơi thở vẫn đều đặn, chỉ là vụ nổ quá mạnh dẫn đến bất tỉnh, cả người Chí Nam đầy máu nhưng còn may mắn giữ được mạng. Thanh Liên chỉ là linh Đồ nhất tinh, nếu vừa rồi bản thân lĩnh phải dư lực vụ nổ có lẽ là cửu tử nhất sinh rồi. Hai người đều ướt sũng, mưa trên trời vẫn rơi chưa dứt.

Bỗng nhiên Thanh Liên phát hiện nơi cổ tay mình có một vết đen nhỏ, vết đen bắt đầu khuếch trương ra làm Thanh Liên ngạc nhiên, là tà khí, cô bé đã nhiễm phải tà khí.

Thanh Liên nhìn qua chỗ Chí Nam, càng kinh hãi hơn khi tà lực đã lan ra nửa người, chắc chắn là do vụ nổ vừa rồi, bọn họ đã bị nhiễm tà. Thanh Liên đã không giữ nổi bình tĩnh nữa, trong đầu cô bé là một mảng hỗn loạn.

Thanh Liên lướt qua mọi loại trận pháp mình biết, vừa đặt giả thiết vừa xử lí những kết quả có khả năng xảy ra. Tâm Thanh Liên đang bị loạn, mạch suy nghĩ vì thế cũng hỗn loạn.

“Phải làm sao bây giờ...” Đây là lần đầu tiên Thanh Liên quẫn bách thế này, ngay cả những bài lí thuyết của Trần Lĩnh cũng chưa làm khó được Thanh Liên.

"... Nếu muội có mệnh hệ gì ta nghĩ rằng ta của ngày mai sẽ không thể nào tha thứ cho ta của hôm nay.”

Trong đầu Thanh Liên lại nhớ tới những hình ảnh vừa qua, khi tất cả đã ở nơi an toàn, chính tên ngốc này đã chạy khỏi nơi đó, nắm tay cô bé chạy đi. Cũng chính tên ngốc này khi vụ nổ xảy ra đã không ngần ngại chắn phía trước...

Cả không gian chợt yên tĩnh, những hạt mưa rơi như dừng lại trong khoảnh khắc này. Thanh Liên chăm chú nhìn Chí Nam, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng ấy có chút gợn sóng.

“Huynh, đúng là ngu ngốc.” Khuôn mặt Thanh Liên trầm xuống, nước mưa làm ướt sũng mái tóc đen dài, ướt luôn cả chiếc nơ cài tóc trên đầu. Cô bé cụ hiện tinh thần lực, vẽ các chú ngữ dưới mặt đất ẩm ướt. Phương pháp này Thanh Liên chưa từng cân nhắc qua, cũng không có ý định dùng đến nhưng đoạn ký ức vừa rồi khiến Thanh Liên hạ quyết tâm.

Dưới cơn mưa, lam quang hiện ra vô cùng rõ ràng. Thanh Liên tập trung tinh thần, liên tục phát họa những chú ngữ phức tạp, gần một khắc sau chú ngữ đã hoàn thành.

Vết đen trên người Chí Nam đã lan ra rất nhanh rồi, Thanh Liên liền kết trận. Mọi điều kiện, cấu trúc đã hoàn thành, cô bé lập tức khai trận.

Chí Nam được Thanh Liên đẩy đến nằm giữa trận pháp. Trận pháp giải khai phát huy tác dụng, toàn bộ tà khí nhiễm trên người Chí Nam như bị lực lượng vô hình đẩy về phía Thanh Liên.

Thanh Liên hơi run tay nhưng ánh mắt cô bé chẳng có chút hối hận nào. Tà khí trên người Chí Nam bị trận pháp chuyển dời toàn bộ qua Thanh Liên. Cả quá trình, Thanh Liên không hề cảm thấy đau nhức, nhưng ý thức cảm nhận rất rõ có thứ gì đó đang thay đổi, đang bị khuếch trương lên.

Cả người Thanh Liên run rẩy, tà khí không chỉ xâm thực cơ thể Thanh Liên mà còn đánh vào ý thức. Giờ phút này, Thanh Liên có cảm giác muốn giết ai đó, dục vọng cực kỳ mãnh liệt. Đây không phải vấn đề quyết tâm chống cự được hay không mà thuộc về bản chất như lúc người ta bị bệnh, phải nương nhờ đến thuốc thang, ý chí mạnh đến đâu cũng không giữ lại bệnh được.

Thanh Liên nhìn đến Chí Nam nằm trên đất, trong đầu cô bé cứ ong ong, nổi lên sát tâm. Cả cơ thể đen dần, tà khí sắp xâm thực hoàn toàn rồi.

Bỗng nhiên từng tiếng động lớn phía dưới lòng sông phát ra, Thanh Liên quay đầu lại thì thấy lũ rết đã đi theo mình tới tận đây, chỉ cách chỗ hai người gần bốn trượng. Thanh Liên lại nhìn qua chỗ Chí Nam, nhân lúc tâm trí mình còn thanh tỉnh, Thanh Liên giải khai toàn bộ huyệt đạo trên người, đánh nát cả đan điền của mình.

Linh khí trong cơ thể hoàn toàn thoát ra ngoài, không có đan điền, vô duyên với linh khí, con đường tu hành này chấm dứt ở đây. Thanh Liên không hề hối hận hay tiếc nuối gì, cô bé lấy một giọt máu tươi vẽ nên chú ngữ trung tâm rồi niệm chú kết trận, một trận pháp mà cô bé đã nghiên cứu ra, đến cả Trần Lĩnh cô bé cũng giấu nhẹm đi.

Một giây sau đó, linh khí xung quanh cuồng cuộn chảy vào người Thanh Liên mặc cho đan điền đã bị huỷ. Tu vi của Thanh Liên tăng chóng mặt, từ linh Đồ nhất tinh thăng tới nhị tinh, tam tinh, tứ tinh... đến cửu tinh bắt đầu chậm dần. Ngay sau đó, Thanh Liên đột phá.

Thanh Liên, linh Sĩ nhất tinh. Tám tuổi là linh Sĩ, trong lịch sử linh sư thiên hạ chưa từng có ai. Cả quá trình đột phá không hề thông qua bế quan, tẩy gân cốt gì, cứ như thế mà đột phá, vô cùng nhẹ nhàng.

Thanh Liên không hề vui sướng gì, trong mắt cô bé là một mảng lạnh lẽo. Sư phụ đã đưa cho mình một cái nhẫn không gian, trong đó có rất nhiều vũ khí, Thanh Liên lấy thanh kiếm cô bé thường luyện tập ra. Sau một giây suy nghĩ thì lấy một thanh đao ra.

Không giống như kiếm có hai lưỡi sắc nhọn, đao chỉ có một lưỡi. Kiếm mang thiên hướng linh hoạt, đao mang thiên hướng bạo phát lực đạo nhiều hơn.

“Không nghĩ nữa.” Tay phải cầm đao tay trái cầm kiếm, mặc dù chưa từng đi sâu vào luyện kiếm pháp và đao pháp, thế nhưng Thanh Liên đã quan sát về cách đám trẻ thể hiện ở cuộc khảo hạch, đại khái là... cứ vung lên mà chém thôi.

Trước mặt Thanh Liên là một đoàn rết, con nào con nấy đều mang tu vi linh Đồ cửu tinh, không quá cách biệt. Để dụ chúng rời xa nơi này, Thanh Liên đánh liều xông về phía chúng trước.

Đoàng... đoàng...

Cơn mưa đên vẫn lạnh lẽo, không ngừng rơi, dưới tử quang của sấm chớp, một bóng người nhỏ bé vùng vẫy bên trong đàn rết đói khát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện