Quang Huy tông là nơi đào tạo linh sư bậc nhất thành Thăng Long này, những đứa trẻ đến tuổi nhất định sẽ được kiểm tra linh căn, nếu có sẽ được gia nhập tông môn này, qua độ tuổi này bọn họ chỉ có thể chọn lựa những tông phái khác, đây là luật lệ nghiêm khắc của Quang Huy tông.
Những kẻ trưởng thành ở nơi này đều là hạng tinh anh trong tinh anh, mỗi đời quân Vương mảnh đất Thăng Long này đều xuất phát từ đây, ai cũng có ảnh hưởng lớn với xã tắc cả. Từ đệ tử cho đến các lão sư, trưởng lão hay chưởng môn đều làm việc quang minh chính đại, luôn mang nhiệm vụ đối đầu với linh sư ma đạo, giữ cho người dân được an toàn. Trong mắt người dân thành Thăng Long, địa vị của Quang Huy tông còn lớn hơn cả vương thất.
Chính vì có những đóng góp to lớn ấy mà những đệ tử, lão sư hay các trưởng lão chết vì tông môn đều được an táng đầy đủ tại Quang Huy tông này, cái tên của họ, cống hiến của họ, giá trị của họ được lưu danh trên bài vị, để hậu thế noi theo mà phát huy.
Hằng năm, chưởng môn có nhiệm vụ đưa các đệ tử đến phần mộ thăm viếng, phần mộ này đặt ở nơi sâu nhất trong không gian này, trời sáng nơi này chỉ như các phần mộ bình thường khác thế nhưng lúc mặt trời xuống núi thì lại mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đám đệ tử đông đúc bước vào phần mộ, ánh trắng chiếu mập mờ cùng những màn sương đêm tạo nên cảm giác rùng rợn, các đệ tử yếu bóng vía hơi đi nép mình vào các đệ tử khác.
Chí Nam đi bên cạnh Thanh Liên, vừa đi vừa nói: “Ta nghe nói rằng đã từng có đệ tử nào đó ra ngoài vào ban đêm, trùng hợp đi lạc vào phần mộ này mà thấy được người chết hiển linh đấy.” Chất giọng trầm thấp phát ra như muốn dọa ma Thanh Liên.
Thanh Liên lườm cậu, cô bé vẫn quan sát xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô bé tới nơi chốn cất người mất thế này, quả thật nơi này có diện tích rất lớn, thật sự có rất nhiều linh sư đã cống hiến hết mình vì Quang Huy tông này, mỗi nơi bọn họ nằm lại đều được bài trí sạch đẹp mỗi năm, trên mỗi bia mộ đều ghi lại những chiến công, đóng góp lúc còn sống.
“Lão sư à, tại sao nơi này lại không có bài vị của Vương tộc chúng ta?” Mộc Kim Ưng khó hiểu hỏi.
Một lão sư trong đám đó là lão sư chỉ dạy nàng, nghe vậy thì giải thích: “Vương tộc có bài vị riêng của mình, về điểm này con có thể trở về hỏi mẫu phi của mình sẽ biết rõ hơn.”
Mộc Kim Ưng, Mộc Kỳ, các vương tử và công chúa khác đều cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có sự tách biệt như thế nhỉ.
Võ Cực Lạc dẫn đám đệ tử đến nơi đặt bài vị của người đã khuất, trên đó chi chít những khuôn mặt, nhiều vô kể. Bài vị vô cùng sạch sẽ, luôn được quét dọn mỗi ngày. Bà lấy trong nhẫn không gian ra một bó nhang, dùng lửa đốt qua chúng, mùi nhang trầm ấm với hương thơm gồ ghề tỏa khắp mộ phần.
Nhị trưởng lão ở phía sau quay lại với đám đệ tử, quát lớn: “Tất cả các ngươi hãy chắp tay, thành khẩn cúi đầu với các bậc tiền bối.”
Đám đệ tử từ mới đến đến lâu năm chắp tay phía trước, hơi khom lưng cúi đầu, cả Thanh Liên và Chí Nam cũng thế. Dù sau này bọn họ có là linh sư vượt trội hơn người đi trước hay thân phận tôn quý của Vương tộc đi nữa thì vẫn phải kính trọng phần tôn ti này. Đây chính là một lời hứa của giới trẻ, sự chuyển giao trách nhiệm gánh vác việc đời, sự tiếp nối những điều tốt đẹp, thay người đi trước hoàn thiện phần nhân nghĩa dở dang, hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.
Trong tim đám trẻ lúc này không hiểu sao lại sinh ra một nỗi khát vọng, khát vọng cống hiến, khát vọng bản thân sớm trưởng thành để làm một điều gì đó, dù là tiểu ý hay đại ý đều có ý muốn xây dựng xã tắc mai sau. Khoảnh khắc này có thể kéo dài hoặc vụt tắt trong tâm niệm mỗi người, nhưng tại đây thì nó đang cháy sáng rực rỡ.
Nam Hoa có hơi liếc mắt về phía Thanh Liên, tự nhủ: “Phải rồi, mình còn có việc đại nghĩa, sao phải so đo cùng cái đồ này.”
Võ Cực Lạc đại diện cho Quang Huy tông đốt nhang mặc niệm suốt nửa canh giờ, sau đó bà bước lên chỗ lư hương lớn trước bài vị, nhẹ nhàng cắm lên đó từng nén nhang.
“Các ngươi hãy lấy những cây nhang này đốt cho từng người, ở bên cạnh trò chuyện với người đã khuất, xin những điều tốt đẹp nhất, họ sẽ chúc phúc cho các ngươi.” Bà và các trưởng lão lấy ra rất nhiều nhang, nhang này không nồng mùi như bó trước mà phản phất hương thơm khiến các đệ tử rất dễ chịu.
Thanh Liên cũng lấy mấy cái, Chí Nam ở bên cạnh cô bé lại cầm tờ giấy, đọc cho Thanh Liên nghe: “Lễ viếng mộ, đệ tử phải tới từng ngôi mộ, cắm từng nén nhang lên đó, mặc niệm với người đã khuất, cầu xin họ chúc phúc cho mình những điều tốt đẹp nhất...”
Chí Nam vừa đọc xong thì thấy Thanh Liên đã đi cắm nhang mất rồi, cậu cũng phải nhanh chân đi cắm thôi.
Thanh Liên đi một mình tới chỗ các ngôi mộ đầu tiên, cô bé không muốn bỏ qua ai cả. Thanh Liên cắm cây nhang đầu tiên ra, vừa định mặc niệm thì ngẩn người. Cô bé chẳng có điều gì khiến bản thân tâm niệm cả, đến Quang Huy tông này Thanh Liên đã được ăn ngon, được trở thành linh sư, được sống với những con người tốt đẹp.
Mọi ao ước đều đã thành sự thật rồi, nhân sinh của Thanh Liên đã viên mãn rồi, không còn gì để truy cầu cả. Sau một giây ngập ngừng ấy, Thanh Liên nhẹ nhàng chắp hai tay lại, thành khẩn nói: “Xin các vị hãy chúc phúc cho những người bên cạnh ta được một đời bình an.”
Bỗng nhiên Thanh Liên thấy một bóng đen lập lờ xuất hiện trước bia mộ này, sau đó thì nhiều bóng đen mờ mờ ảo ảo khác xuất hiện cạnh những bia mộ kia. Thanh Liên không thấy mặt bọn họ, chỉ thấy họ ngồi bệt xuống bên cạnh các bia mộ, dáng vẻ mang theo chút đượm buồn.
Thanh Liên nhìn xung quanh, thấy các đệ tử, lão sư khác có hành động rất bình thường như thể không ai chú ý đến đám người đen này cả, cảm giác như bọn họ đang vô hình trước tất cả.
Bỗng có ai đó vỗ vai cô bé, là Chí Nam với khuôn mặt tươi cười đầy son phấn và nước hoa, cười hỏi: “Sao thất thần thế?”
“Huynh...” Thanh Liên chỉ chỉ về phía bóng đen trước mặt mình, nói: “Có thấy người đó không?”
“Thấy ai cơ?” Chí Nam khó hiểu nhìn về hướng ngón tay Thanh Liên chỉ vào khoản không. Đột nhiên cậu hơi lùi lại, bộ dáng cảnh giác nhìn Thanh Liên, nói: “Này sư muội à, dọa ma là không tốt đâu đấy.”
“Họ ở ngay đó kìa...” Thanh Liên thấy khó hiểu, chẵng lẽ chỉ mình cô bé thấy được sao? “Được rồi được rồi, muội cắm nhang tiếp đi, ta không làm phiền nữa.” Chí Nam quay ngoắc đi mà không nói gì nữa. Vừa đi vừa vỗ ngực an ủi tâm hồn nhỏ bé của mình.
Thanh Liên hơi nhíu mi, cô bé thử lấy tay sờ vào thân thể đen trước mắt này thì thấy bàn tay mình xuyên qua đó, người đó cũng không hề để ý đến Thanh Liên. Dường như cả hai đều vô hình trước đối phương vậy.
Một giây sau đó lại xảy ra một sự việc lạ lùng, tất cả đám người đen kia cùng đứng lên, cái đỉnh đầu hướng về nơi nào đó, hình như là sông Tô Lịch thì phải. Đột nhiên tim Thanh Liên đập thịch một cái, lông tơ trên tay dựng thẳng lên, cả cơ thể như có dòng điện nhẹ chạy qua.
Cảm giác như âm thanh của điềm báo vậy, cảm giác rất không lành. Đám người đen kia bay chạy tán loạn mà đám đệ tử, lão sư, trưởng lão thậm chí là cả chưởng môn cũng chẳng biết, chẳng thấy gì cả. Bọn họ sợ hãi thứ gì đó, có thứ gì đó... đang đến.
Đám người đen đồng loạt trốn vào các bia mộ, ngay sau đó sự việc xảy ra đúng như cảm giác của Thanh Liên, động đất. Từng cơn động đất rung rung nhè nhẹ bên dưới xuất hiện, sự rung chuyển ngày càng mạnh, làm lắc lư đám đệ tử khiến một vài đứa trong họ té ngã xuống đất.
“Có chuyện gì vậy...”
“Lão sư, ta sợ quá...”
“Đừng giẫm lên người ta...”
Đám lão sư phải ra sức trấn an lũ trẻ, không để bọn trẻ hoảng loạn. Thất trưởng lão điều động linh lực, căng cơ bắp lên xé rách áo bào. Ông ta tập trung linh lực vào đấm tay phải, hướng xuống mặt đất đánh xuống.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn!
Lực đạo của một quyền đối chọi với dư chấn của động đất tạo ra chấn động nhẹ trong lòng đất, cuối cùng trận động đất đã dừng lại nơi này. Thất trưởng lão thở phù một tiếng, đám học trò chưa kịp cảm kích thì tại mảnh đất cách nơi này gần hai dặm, mặt đất bị vỡ ra. Những vết nứt lan ra với tốc độ không tưởng rồi sụp đổ xuống.
Ầm... Ầm... Ầm...
Một sinh vật khổng lồ trồi lên khỏi đất làm bao nhiêu cây cối gãy đổ, dưới bầu trời đêm, ánh trăng chiếu sáng qua ba cái đầu khổng lồ với đôi mắt đỏ hoe nhìn về đám người Quang Huy tông, xung quanh phát ra tử khí âm tà.
“Không thể nào, sao nó có thể thoát được...” Thất trưởng lão kinh hãi hô.
“Chẳng lẽ phong ấn có vấn đề...” Nhị trưởng lão triệu hồi thanh đao của mình, thủ thế phòng bị.
Võ Cực Lạc nắm chặt thanh kiếm trong tay, chắn trước các đệ tử non nớt, khuôn mặt trở nên âm trầm nhìn bóng đen khổng lồ kia: “Linh Huyết Đằng Xà, Lệ Kình.”
Bầu trời đêm cô độc, mây mờ phủ khắp không trung cùng tiếng gió cứa lòng người, tiếng rít xè ghê rợn của yêu xà hoà quyện tạo nên bản giao hưởng hỗn loạn.
Những kẻ trưởng thành ở nơi này đều là hạng tinh anh trong tinh anh, mỗi đời quân Vương mảnh đất Thăng Long này đều xuất phát từ đây, ai cũng có ảnh hưởng lớn với xã tắc cả. Từ đệ tử cho đến các lão sư, trưởng lão hay chưởng môn đều làm việc quang minh chính đại, luôn mang nhiệm vụ đối đầu với linh sư ma đạo, giữ cho người dân được an toàn. Trong mắt người dân thành Thăng Long, địa vị của Quang Huy tông còn lớn hơn cả vương thất.
Chính vì có những đóng góp to lớn ấy mà những đệ tử, lão sư hay các trưởng lão chết vì tông môn đều được an táng đầy đủ tại Quang Huy tông này, cái tên của họ, cống hiến của họ, giá trị của họ được lưu danh trên bài vị, để hậu thế noi theo mà phát huy.
Hằng năm, chưởng môn có nhiệm vụ đưa các đệ tử đến phần mộ thăm viếng, phần mộ này đặt ở nơi sâu nhất trong không gian này, trời sáng nơi này chỉ như các phần mộ bình thường khác thế nhưng lúc mặt trời xuống núi thì lại mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đám đệ tử đông đúc bước vào phần mộ, ánh trắng chiếu mập mờ cùng những màn sương đêm tạo nên cảm giác rùng rợn, các đệ tử yếu bóng vía hơi đi nép mình vào các đệ tử khác.
Chí Nam đi bên cạnh Thanh Liên, vừa đi vừa nói: “Ta nghe nói rằng đã từng có đệ tử nào đó ra ngoài vào ban đêm, trùng hợp đi lạc vào phần mộ này mà thấy được người chết hiển linh đấy.” Chất giọng trầm thấp phát ra như muốn dọa ma Thanh Liên.
Thanh Liên lườm cậu, cô bé vẫn quan sát xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô bé tới nơi chốn cất người mất thế này, quả thật nơi này có diện tích rất lớn, thật sự có rất nhiều linh sư đã cống hiến hết mình vì Quang Huy tông này, mỗi nơi bọn họ nằm lại đều được bài trí sạch đẹp mỗi năm, trên mỗi bia mộ đều ghi lại những chiến công, đóng góp lúc còn sống.
“Lão sư à, tại sao nơi này lại không có bài vị của Vương tộc chúng ta?” Mộc Kim Ưng khó hiểu hỏi.
Một lão sư trong đám đó là lão sư chỉ dạy nàng, nghe vậy thì giải thích: “Vương tộc có bài vị riêng của mình, về điểm này con có thể trở về hỏi mẫu phi của mình sẽ biết rõ hơn.”
Mộc Kim Ưng, Mộc Kỳ, các vương tử và công chúa khác đều cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có sự tách biệt như thế nhỉ.
Võ Cực Lạc dẫn đám đệ tử đến nơi đặt bài vị của người đã khuất, trên đó chi chít những khuôn mặt, nhiều vô kể. Bài vị vô cùng sạch sẽ, luôn được quét dọn mỗi ngày. Bà lấy trong nhẫn không gian ra một bó nhang, dùng lửa đốt qua chúng, mùi nhang trầm ấm với hương thơm gồ ghề tỏa khắp mộ phần.
Nhị trưởng lão ở phía sau quay lại với đám đệ tử, quát lớn: “Tất cả các ngươi hãy chắp tay, thành khẩn cúi đầu với các bậc tiền bối.”
Đám đệ tử từ mới đến đến lâu năm chắp tay phía trước, hơi khom lưng cúi đầu, cả Thanh Liên và Chí Nam cũng thế. Dù sau này bọn họ có là linh sư vượt trội hơn người đi trước hay thân phận tôn quý của Vương tộc đi nữa thì vẫn phải kính trọng phần tôn ti này. Đây chính là một lời hứa của giới trẻ, sự chuyển giao trách nhiệm gánh vác việc đời, sự tiếp nối những điều tốt đẹp, thay người đi trước hoàn thiện phần nhân nghĩa dở dang, hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.
Trong tim đám trẻ lúc này không hiểu sao lại sinh ra một nỗi khát vọng, khát vọng cống hiến, khát vọng bản thân sớm trưởng thành để làm một điều gì đó, dù là tiểu ý hay đại ý đều có ý muốn xây dựng xã tắc mai sau. Khoảnh khắc này có thể kéo dài hoặc vụt tắt trong tâm niệm mỗi người, nhưng tại đây thì nó đang cháy sáng rực rỡ.
Nam Hoa có hơi liếc mắt về phía Thanh Liên, tự nhủ: “Phải rồi, mình còn có việc đại nghĩa, sao phải so đo cùng cái đồ này.”
Võ Cực Lạc đại diện cho Quang Huy tông đốt nhang mặc niệm suốt nửa canh giờ, sau đó bà bước lên chỗ lư hương lớn trước bài vị, nhẹ nhàng cắm lên đó từng nén nhang.
“Các ngươi hãy lấy những cây nhang này đốt cho từng người, ở bên cạnh trò chuyện với người đã khuất, xin những điều tốt đẹp nhất, họ sẽ chúc phúc cho các ngươi.” Bà và các trưởng lão lấy ra rất nhiều nhang, nhang này không nồng mùi như bó trước mà phản phất hương thơm khiến các đệ tử rất dễ chịu.
Thanh Liên cũng lấy mấy cái, Chí Nam ở bên cạnh cô bé lại cầm tờ giấy, đọc cho Thanh Liên nghe: “Lễ viếng mộ, đệ tử phải tới từng ngôi mộ, cắm từng nén nhang lên đó, mặc niệm với người đã khuất, cầu xin họ chúc phúc cho mình những điều tốt đẹp nhất...”
Chí Nam vừa đọc xong thì thấy Thanh Liên đã đi cắm nhang mất rồi, cậu cũng phải nhanh chân đi cắm thôi.
Thanh Liên đi một mình tới chỗ các ngôi mộ đầu tiên, cô bé không muốn bỏ qua ai cả. Thanh Liên cắm cây nhang đầu tiên ra, vừa định mặc niệm thì ngẩn người. Cô bé chẳng có điều gì khiến bản thân tâm niệm cả, đến Quang Huy tông này Thanh Liên đã được ăn ngon, được trở thành linh sư, được sống với những con người tốt đẹp.
Mọi ao ước đều đã thành sự thật rồi, nhân sinh của Thanh Liên đã viên mãn rồi, không còn gì để truy cầu cả. Sau một giây ngập ngừng ấy, Thanh Liên nhẹ nhàng chắp hai tay lại, thành khẩn nói: “Xin các vị hãy chúc phúc cho những người bên cạnh ta được một đời bình an.”
Bỗng nhiên Thanh Liên thấy một bóng đen lập lờ xuất hiện trước bia mộ này, sau đó thì nhiều bóng đen mờ mờ ảo ảo khác xuất hiện cạnh những bia mộ kia. Thanh Liên không thấy mặt bọn họ, chỉ thấy họ ngồi bệt xuống bên cạnh các bia mộ, dáng vẻ mang theo chút đượm buồn.
Thanh Liên nhìn xung quanh, thấy các đệ tử, lão sư khác có hành động rất bình thường như thể không ai chú ý đến đám người đen này cả, cảm giác như bọn họ đang vô hình trước tất cả.
Bỗng có ai đó vỗ vai cô bé, là Chí Nam với khuôn mặt tươi cười đầy son phấn và nước hoa, cười hỏi: “Sao thất thần thế?”
“Huynh...” Thanh Liên chỉ chỉ về phía bóng đen trước mặt mình, nói: “Có thấy người đó không?”
“Thấy ai cơ?” Chí Nam khó hiểu nhìn về hướng ngón tay Thanh Liên chỉ vào khoản không. Đột nhiên cậu hơi lùi lại, bộ dáng cảnh giác nhìn Thanh Liên, nói: “Này sư muội à, dọa ma là không tốt đâu đấy.”
“Họ ở ngay đó kìa...” Thanh Liên thấy khó hiểu, chẵng lẽ chỉ mình cô bé thấy được sao? “Được rồi được rồi, muội cắm nhang tiếp đi, ta không làm phiền nữa.” Chí Nam quay ngoắc đi mà không nói gì nữa. Vừa đi vừa vỗ ngực an ủi tâm hồn nhỏ bé của mình.
Thanh Liên hơi nhíu mi, cô bé thử lấy tay sờ vào thân thể đen trước mắt này thì thấy bàn tay mình xuyên qua đó, người đó cũng không hề để ý đến Thanh Liên. Dường như cả hai đều vô hình trước đối phương vậy.
Một giây sau đó lại xảy ra một sự việc lạ lùng, tất cả đám người đen kia cùng đứng lên, cái đỉnh đầu hướng về nơi nào đó, hình như là sông Tô Lịch thì phải. Đột nhiên tim Thanh Liên đập thịch một cái, lông tơ trên tay dựng thẳng lên, cả cơ thể như có dòng điện nhẹ chạy qua.
Cảm giác như âm thanh của điềm báo vậy, cảm giác rất không lành. Đám người đen kia bay chạy tán loạn mà đám đệ tử, lão sư, trưởng lão thậm chí là cả chưởng môn cũng chẳng biết, chẳng thấy gì cả. Bọn họ sợ hãi thứ gì đó, có thứ gì đó... đang đến.
Đám người đen đồng loạt trốn vào các bia mộ, ngay sau đó sự việc xảy ra đúng như cảm giác của Thanh Liên, động đất. Từng cơn động đất rung rung nhè nhẹ bên dưới xuất hiện, sự rung chuyển ngày càng mạnh, làm lắc lư đám đệ tử khiến một vài đứa trong họ té ngã xuống đất.
“Có chuyện gì vậy...”
“Lão sư, ta sợ quá...”
“Đừng giẫm lên người ta...”
Đám lão sư phải ra sức trấn an lũ trẻ, không để bọn trẻ hoảng loạn. Thất trưởng lão điều động linh lực, căng cơ bắp lên xé rách áo bào. Ông ta tập trung linh lực vào đấm tay phải, hướng xuống mặt đất đánh xuống.
Thiết Hình Ngưu Quyền – Chấn Sơn!
Lực đạo của một quyền đối chọi với dư chấn của động đất tạo ra chấn động nhẹ trong lòng đất, cuối cùng trận động đất đã dừng lại nơi này. Thất trưởng lão thở phù một tiếng, đám học trò chưa kịp cảm kích thì tại mảnh đất cách nơi này gần hai dặm, mặt đất bị vỡ ra. Những vết nứt lan ra với tốc độ không tưởng rồi sụp đổ xuống.
Ầm... Ầm... Ầm...
Một sinh vật khổng lồ trồi lên khỏi đất làm bao nhiêu cây cối gãy đổ, dưới bầu trời đêm, ánh trăng chiếu sáng qua ba cái đầu khổng lồ với đôi mắt đỏ hoe nhìn về đám người Quang Huy tông, xung quanh phát ra tử khí âm tà.
“Không thể nào, sao nó có thể thoát được...” Thất trưởng lão kinh hãi hô.
“Chẳng lẽ phong ấn có vấn đề...” Nhị trưởng lão triệu hồi thanh đao của mình, thủ thế phòng bị.
Võ Cực Lạc nắm chặt thanh kiếm trong tay, chắn trước các đệ tử non nớt, khuôn mặt trở nên âm trầm nhìn bóng đen khổng lồ kia: “Linh Huyết Đằng Xà, Lệ Kình.”
Bầu trời đêm cô độc, mây mờ phủ khắp không trung cùng tiếng gió cứa lòng người, tiếng rít xè ghê rợn của yêu xà hoà quyện tạo nên bản giao hưởng hỗn loạn.
Danh sách chương