Khoảng hai canh giờ sau, lúc này ánh sao trên bầu trời đã hiện rõ, tất cả cùng bước vào trận khảo hạch lần hai, cũng là lần quan trọng nhất. Lứa đệ tử năm nay ai ai cũng mang theo vẻ mặt mong chờ háo hức.
Lôi đài thi đấu xây dựng vô cùng chắc chắn, có vòng tròn phòng hộ để đệ tử thoải mái phát huy hết thực lực mà không sợ làm bị thương mọi người. Có năm cái lôi đài lớn, trong đó hai lôi đài thuộc về luyện khí sư và luyện đan sư, ba lôi đài còn lại là của chiến linh sư.
Chiến linh sư chia ra nhiều trường phái, mỗi trường phái tinh thông một loại vũ khí và công pháp xoay quanh nó. Trong đó đao tu và kiếm tu là đa số, đám đệ tử đeo khăn tay mang màu của tông phái mình vào, các lão sư học đường căn dặn đủ điều. Các trưởng lão bắt đầu bốc thăm chia phái đấu gồm thương phái đánh với kiếm phái, đao phái đánh với côn phái, quyền phái với tiễn phái, phi đao...
“Lâm Khôi đánh với Trịnh Sâm...”
“Châu Vũ đánh với Kim La...”
“Trần Ánh lên cùng Mạnh Hùng...”
Cuộc khảo hạch lần hai chính thức bắt đầu.
Thanh Liên đi qua từng lôi đài, quan sát xem thế mạnh yếu của từng trường phái. Sau khi xem Võ Cực Lạc múa kiếm trên ngọn núi thứ năm, tiêu chuẩn của cô bé hình như hơi cao rồi, đám đệ tử mới này đánh ra thân pháp phái mình chỉ là loại căn bản, có chút tương đồng nhau. Thanh Liên vẫn chưa nhìn ra được sự khác biệt của từng trường phái trên người bọn họ, quả thật cấp bậc lẫn kiếm pháp của Võ Cực Lạc quá cao, bọn trẻ là hạt cát trên mặt đất còn bà là đám mây trên bầu trời.
Cuộc đấu liên tục diễn ra, người chiến thắng thì hưởng lấy vinh quang, kẻ thua thì day dứt bực bội. Thập nhất vương tử Mộc Kỳ vừa bước lên lôi đài đầu tiên, đối thủ của hắn là một nam hài cao hơn bản thân một cái đầu, trên tay cầm phi đao sắc bén.
Cả hai người vừa thi lễ xong thì cùng lao vào nhau trao đổi thân pháp. Với tu vi vượt trội Mộc Kỳ đã lập tức áp đảo nam hài kia, đánh hắn liên tục thoái lui. Thiết Hình Ngưu Quyền tầng sơ cấp của quyền phái được hắn phát huy vô cùng thành thục, nam hài kia bị cuốn vào lối đánh táo bạo của Mộc Kỳ, đã sắp thua cuộc rồi.
“Quyền pháp của Mộc Kỳ quá bá đạo, phi đao căn bản không có cửa...”
“Không hổ là đệ nhất khóa này...”
“Ta thấy tên kia cũng thật ngu ngốc, cầm phi đao lại đánh cận chiến với quyền pháp. Nếu hắn có thể vận dụng Vân Du bộ của phi đao phái, giữ vị trí tốt thì đâu bị đánh đến nỗi này...”
“Hắn sắp thua rồi...”
Trong những lời bình luận sôi nổi kia có đôi chút lẫn vào đó những tiếng ái nam ái nữ, vừa hay những lời ấy truyền được đến tai nam hài cầm phi đao.
“Phải rồi, ta không nên so cận chiến với hắn.” Nam hài cầm phi đao vội vàng chuyển hướng giữ khoản trống, thay đổi cách tấn công. Hắn liên tục đứng từ xa phóng phi đao, liên tục đổi hướng tránh Mộc Kỳ tiếp cận.
Mộc Kỳ liên tục bị gây khó dễ bởi phi đao tấn công tầm xa, hắn tránh né liên tục. Mặc dù tu vi hai bên cách biệt hai tiểu cảnh giới thế như không quyền đụng phải phi đao vẫn có chút bất lợi.
Những đám trẻ bên dưới không ngờ nam hài dùng phi đao từ chỗ thua lại có thể vực dậy, đấu ngang cơ với Mộc Kỳ trong thời gian ngắn như thế. Cuối cùng Mộc Kỳ thắng bằng một quyền nện giữa ngực khiến nam hài kia hộc máu, ngã xuống lôi đài.
“Đa tạ đã nhường.” Mộc Kỳ chắp tay thi lễ, thái độ ôn hòa nhã nhặn này xuất phát từ sự giáo dưỡng của Vương hậu, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là con của Vương hậu đều có giáo dưỡng cả. Vị nam hài kia thua mà không hề cảm thấy nhục nhã, trái lại còn có chút bội phục trong tâm.
Thất trưởng lão vô cùng hài lòng với thái độ của Mộc Kỳ, thập trưởng lão không hề thấy mất mặt khi đệ tử ưu tú nhất của mình bị đánh bại. Bà ta nhìn qua thất trưởng lão nói: “Ông thật có phúc khi thu được đồ đệ ưu tú thế này.” Đồ đệ bà ta bại dưới tay Mộc Kỳ không uổng.
“Ha ha, hắn cũng chỉ hơn đồ đệ của bà một chút thôi, vẫn còn kém lắm. Trái lại đồ đệ của bà rất thuần thục công pháp phi đao, có thể vượt hai tiểu cảnh giới chiến với vương tử.” Thất trưởng lão vuốt râu cười nói, ông ta cũng thầm kinh hãi, nếu không phải Mộc Kỳ cách biệt hai tiểu cảnh giới kia, e rằng sẽ bị nam hài cầm phi đao kia đánh bại, quả nhiên lứa đệ tử năm nay ngọa hổ tàng long như lời chưởng môn nói, ai cũng không thể khinh thường.
Chí Nam len lỏi khỏi đám người ở lôi đài thứ nhất, trong tay cậu là một bịch chứa vài viên tinh thạch trung phẩm. Chí Nam rút một tờ giấy ra, trên đó là danh sách những khách hàng hôm nay của cậu, đột nhiên cảm thấy ai đó đang nhìn mình, Chí Nam ngẩn đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Liên.
“Ách, sư muội, làm ta hết hồn...” Chí Nam vỗ vỗ ngực mình, tỏ vẻ hết hồn đến mức muốn rớt cả phấn trang điểm ra.
Thanh Liên lườm qua Chí Nam rồi bước qua chỗ lôi đài khác. Một năm này cô bé đã biết được bí mật của cái tên này. Chí Nam là đồng bọn của sư phụ mình, chuyên gia đi gây sự dẫn tới những tranh đấu nhỏ lẻ trong Quang Huy tông. Sư phụ nói rằng nhờ cậu ta mà giữa đám trẻ luôn có sự ganh đua tranh đấu, cọ xát tiến bộ lên, đây là hành động tốt.
Thậm chí trong những cuộc đấu lôi đài, Chí Nam cũng lén chỉ điểm cho đám đệ tử kia, mục đích cũng là giúp đám trẻ trở nên tiến bộ hơn, đây cũng là hành động tốt. Hành động tốt ư, tốt mà lại có cả tiền thưởng thế kia. Chí Nam từng kể vu vơ rằng trước đó cậu ta và sư phụ kinh doanh cá cược giữa các cuộc đấu, điều này làm mất đi vẻ trang nghiêm của Quang Huy tông nên bị cao tầng cấm cản, không còn cách nào khác phải chuyển qua hình thức này.
Sư phụ cũng từng nói, luyện trận vô cùng tốn kém, một trận pháp được tạo ra từ tinh thần rất trân quý, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng đến để tránh bản thân gặp nguy hiểm. Còn bình thường luyện trận đều sử dụng linh khí từ tinh thạch để vẽ trận, tiêu tốn vô cùng. Chính vì những điều kiện hà khắc này mà rất ít linh sư tinh thông con đường này.
Ở bên hai lôi đài kia, những đệ tử nổi bật cũng dần chiếm hết nổi bật. Nam Hoa thuộc kiếm phái của chưởng môn, Lưu Triệt thuộc côn phái của bát trưởng lão, Đại Lực thuộc thương phái, Mộc Kim Ưng thuộc đao phái của nhị trưởng lão, Trần Sa, Mã Phú...
Mọi lôi đài đều có dấu ấn của Chí Nam, nhờ vậy nên có vài đệ tử không thuộc tầng tinh anh lại may mắn vượt mặt bao nhiêu người. Chí Nam rút kinh nghiệm từ việc kinh doanh cá cược bị bắt mà làm việc vô cùng êm ả, chưa từng lộ ra sơ hở nào, đến những đệ tử khách hàng biết việc cũng không hề có thân thích gì với cao tầng Quang Huy tông cả.
Nam Hoa vừa đánh bại tuyển thủ cuối cùng của lôi đài thứ hai để bước vào trận bán kết. Có thể nói nhân khí của nàng ta lúc này vô cùng tốt, mạch bất bại vẫn chưa có ai ngắt quãng được, không hổ là đệ tử của chưởng môn.
“Vị sư muội này thật lợi hại, thân pháp kiếm kỹ bậc này vượt qua cả đám đệ tử năm hai...”
“Còn phải nói, người ta là đệ tử của chưởng môn mà, ngài ấy có rất ít đệ tử, nhưng tất cả đều là tinh anh của một thế hệ...'
“Những đệ tử trước kia đều tốt nghiệp rồi, đã lâu chưởng môn chưa thu được đệ tử, có thể nói Nam Hoa chính là đồ đệ xuất sắc nhất của ngài ấy...”
“Thật hâm mộ, ta cũng cố gắng đầu nhập được vào đó...”
“Ngươi mơ tưởng à...”
Từng tiếng bình luận, những ánh mắt hâm mộ, ghen tị từ đám đệ tử tập trung vào người Nam Hoa càng làm cho nàng ta cảm giác ưu việt, xuất thân thấp kém của nàng ta đã không còn là nỗi nhục trong lòng mà còn tô vẽ thêm cho sự nỗ lực của mình.
Bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy Thanh Liên trong đám đệ tử bên dưới, nghĩ nghĩ gì đó thì nàng ta cười nham hiểm, chĩa thanh kiếm của mình xuống dưới, nói: “Đây chẳng phải là vị đồng bạn luyện trận sư sao?”
Lôi đài thi đấu xây dựng vô cùng chắc chắn, có vòng tròn phòng hộ để đệ tử thoải mái phát huy hết thực lực mà không sợ làm bị thương mọi người. Có năm cái lôi đài lớn, trong đó hai lôi đài thuộc về luyện khí sư và luyện đan sư, ba lôi đài còn lại là của chiến linh sư.
Chiến linh sư chia ra nhiều trường phái, mỗi trường phái tinh thông một loại vũ khí và công pháp xoay quanh nó. Trong đó đao tu và kiếm tu là đa số, đám đệ tử đeo khăn tay mang màu của tông phái mình vào, các lão sư học đường căn dặn đủ điều. Các trưởng lão bắt đầu bốc thăm chia phái đấu gồm thương phái đánh với kiếm phái, đao phái đánh với côn phái, quyền phái với tiễn phái, phi đao...
“Lâm Khôi đánh với Trịnh Sâm...”
“Châu Vũ đánh với Kim La...”
“Trần Ánh lên cùng Mạnh Hùng...”
Cuộc khảo hạch lần hai chính thức bắt đầu.
Thanh Liên đi qua từng lôi đài, quan sát xem thế mạnh yếu của từng trường phái. Sau khi xem Võ Cực Lạc múa kiếm trên ngọn núi thứ năm, tiêu chuẩn của cô bé hình như hơi cao rồi, đám đệ tử mới này đánh ra thân pháp phái mình chỉ là loại căn bản, có chút tương đồng nhau. Thanh Liên vẫn chưa nhìn ra được sự khác biệt của từng trường phái trên người bọn họ, quả thật cấp bậc lẫn kiếm pháp của Võ Cực Lạc quá cao, bọn trẻ là hạt cát trên mặt đất còn bà là đám mây trên bầu trời.
Cuộc đấu liên tục diễn ra, người chiến thắng thì hưởng lấy vinh quang, kẻ thua thì day dứt bực bội. Thập nhất vương tử Mộc Kỳ vừa bước lên lôi đài đầu tiên, đối thủ của hắn là một nam hài cao hơn bản thân một cái đầu, trên tay cầm phi đao sắc bén.
Cả hai người vừa thi lễ xong thì cùng lao vào nhau trao đổi thân pháp. Với tu vi vượt trội Mộc Kỳ đã lập tức áp đảo nam hài kia, đánh hắn liên tục thoái lui. Thiết Hình Ngưu Quyền tầng sơ cấp của quyền phái được hắn phát huy vô cùng thành thục, nam hài kia bị cuốn vào lối đánh táo bạo của Mộc Kỳ, đã sắp thua cuộc rồi.
“Quyền pháp của Mộc Kỳ quá bá đạo, phi đao căn bản không có cửa...”
“Không hổ là đệ nhất khóa này...”
“Ta thấy tên kia cũng thật ngu ngốc, cầm phi đao lại đánh cận chiến với quyền pháp. Nếu hắn có thể vận dụng Vân Du bộ của phi đao phái, giữ vị trí tốt thì đâu bị đánh đến nỗi này...”
“Hắn sắp thua rồi...”
Trong những lời bình luận sôi nổi kia có đôi chút lẫn vào đó những tiếng ái nam ái nữ, vừa hay những lời ấy truyền được đến tai nam hài cầm phi đao.
“Phải rồi, ta không nên so cận chiến với hắn.” Nam hài cầm phi đao vội vàng chuyển hướng giữ khoản trống, thay đổi cách tấn công. Hắn liên tục đứng từ xa phóng phi đao, liên tục đổi hướng tránh Mộc Kỳ tiếp cận.
Mộc Kỳ liên tục bị gây khó dễ bởi phi đao tấn công tầm xa, hắn tránh né liên tục. Mặc dù tu vi hai bên cách biệt hai tiểu cảnh giới thế như không quyền đụng phải phi đao vẫn có chút bất lợi.
Những đám trẻ bên dưới không ngờ nam hài dùng phi đao từ chỗ thua lại có thể vực dậy, đấu ngang cơ với Mộc Kỳ trong thời gian ngắn như thế. Cuối cùng Mộc Kỳ thắng bằng một quyền nện giữa ngực khiến nam hài kia hộc máu, ngã xuống lôi đài.
“Đa tạ đã nhường.” Mộc Kỳ chắp tay thi lễ, thái độ ôn hòa nhã nhặn này xuất phát từ sự giáo dưỡng của Vương hậu, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là con của Vương hậu đều có giáo dưỡng cả. Vị nam hài kia thua mà không hề cảm thấy nhục nhã, trái lại còn có chút bội phục trong tâm.
Thất trưởng lão vô cùng hài lòng với thái độ của Mộc Kỳ, thập trưởng lão không hề thấy mất mặt khi đệ tử ưu tú nhất của mình bị đánh bại. Bà ta nhìn qua thất trưởng lão nói: “Ông thật có phúc khi thu được đồ đệ ưu tú thế này.” Đồ đệ bà ta bại dưới tay Mộc Kỳ không uổng.
“Ha ha, hắn cũng chỉ hơn đồ đệ của bà một chút thôi, vẫn còn kém lắm. Trái lại đồ đệ của bà rất thuần thục công pháp phi đao, có thể vượt hai tiểu cảnh giới chiến với vương tử.” Thất trưởng lão vuốt râu cười nói, ông ta cũng thầm kinh hãi, nếu không phải Mộc Kỳ cách biệt hai tiểu cảnh giới kia, e rằng sẽ bị nam hài cầm phi đao kia đánh bại, quả nhiên lứa đệ tử năm nay ngọa hổ tàng long như lời chưởng môn nói, ai cũng không thể khinh thường.
Chí Nam len lỏi khỏi đám người ở lôi đài thứ nhất, trong tay cậu là một bịch chứa vài viên tinh thạch trung phẩm. Chí Nam rút một tờ giấy ra, trên đó là danh sách những khách hàng hôm nay của cậu, đột nhiên cảm thấy ai đó đang nhìn mình, Chí Nam ngẩn đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thanh Liên.
“Ách, sư muội, làm ta hết hồn...” Chí Nam vỗ vỗ ngực mình, tỏ vẻ hết hồn đến mức muốn rớt cả phấn trang điểm ra.
Thanh Liên lườm qua Chí Nam rồi bước qua chỗ lôi đài khác. Một năm này cô bé đã biết được bí mật của cái tên này. Chí Nam là đồng bọn của sư phụ mình, chuyên gia đi gây sự dẫn tới những tranh đấu nhỏ lẻ trong Quang Huy tông. Sư phụ nói rằng nhờ cậu ta mà giữa đám trẻ luôn có sự ganh đua tranh đấu, cọ xát tiến bộ lên, đây là hành động tốt.
Thậm chí trong những cuộc đấu lôi đài, Chí Nam cũng lén chỉ điểm cho đám đệ tử kia, mục đích cũng là giúp đám trẻ trở nên tiến bộ hơn, đây cũng là hành động tốt. Hành động tốt ư, tốt mà lại có cả tiền thưởng thế kia. Chí Nam từng kể vu vơ rằng trước đó cậu ta và sư phụ kinh doanh cá cược giữa các cuộc đấu, điều này làm mất đi vẻ trang nghiêm của Quang Huy tông nên bị cao tầng cấm cản, không còn cách nào khác phải chuyển qua hình thức này.
Sư phụ cũng từng nói, luyện trận vô cùng tốn kém, một trận pháp được tạo ra từ tinh thần rất trân quý, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng đến để tránh bản thân gặp nguy hiểm. Còn bình thường luyện trận đều sử dụng linh khí từ tinh thạch để vẽ trận, tiêu tốn vô cùng. Chính vì những điều kiện hà khắc này mà rất ít linh sư tinh thông con đường này.
Ở bên hai lôi đài kia, những đệ tử nổi bật cũng dần chiếm hết nổi bật. Nam Hoa thuộc kiếm phái của chưởng môn, Lưu Triệt thuộc côn phái của bát trưởng lão, Đại Lực thuộc thương phái, Mộc Kim Ưng thuộc đao phái của nhị trưởng lão, Trần Sa, Mã Phú...
Mọi lôi đài đều có dấu ấn của Chí Nam, nhờ vậy nên có vài đệ tử không thuộc tầng tinh anh lại may mắn vượt mặt bao nhiêu người. Chí Nam rút kinh nghiệm từ việc kinh doanh cá cược bị bắt mà làm việc vô cùng êm ả, chưa từng lộ ra sơ hở nào, đến những đệ tử khách hàng biết việc cũng không hề có thân thích gì với cao tầng Quang Huy tông cả.
Nam Hoa vừa đánh bại tuyển thủ cuối cùng của lôi đài thứ hai để bước vào trận bán kết. Có thể nói nhân khí của nàng ta lúc này vô cùng tốt, mạch bất bại vẫn chưa có ai ngắt quãng được, không hổ là đệ tử của chưởng môn.
“Vị sư muội này thật lợi hại, thân pháp kiếm kỹ bậc này vượt qua cả đám đệ tử năm hai...”
“Còn phải nói, người ta là đệ tử của chưởng môn mà, ngài ấy có rất ít đệ tử, nhưng tất cả đều là tinh anh của một thế hệ...'
“Những đệ tử trước kia đều tốt nghiệp rồi, đã lâu chưởng môn chưa thu được đệ tử, có thể nói Nam Hoa chính là đồ đệ xuất sắc nhất của ngài ấy...”
“Thật hâm mộ, ta cũng cố gắng đầu nhập được vào đó...”
“Ngươi mơ tưởng à...”
Từng tiếng bình luận, những ánh mắt hâm mộ, ghen tị từ đám đệ tử tập trung vào người Nam Hoa càng làm cho nàng ta cảm giác ưu việt, xuất thân thấp kém của nàng ta đã không còn là nỗi nhục trong lòng mà còn tô vẽ thêm cho sự nỗ lực của mình.
Bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy Thanh Liên trong đám đệ tử bên dưới, nghĩ nghĩ gì đó thì nàng ta cười nham hiểm, chĩa thanh kiếm của mình xuống dưới, nói: “Đây chẳng phải là vị đồng bạn luyện trận sư sao?”
Danh sách chương