Phía bắc Đại Việt, kể từ khi các quốc gia phát động cuộc tấn công vào lãnh thổ Đại Việt đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh to nhỏ, là nơi bị chư quốc tấn công nhiều nhất. Bởi tân Vương của họ chỉ vừa mới xuất hiện, là vương yếu nhất...
Tân Vương trấn thủ phương bắc Đại Việt, Nhụy Kiều Tướng Quân Triệu Thị Trinh, cũng là nữ Vương duy nhất trong ngũ Vương Đại Việt. Nghe đến cái tên này, những đoàn quân xâm lược bại trận trước đó đều khiếp vía.
Mắt phượng mày ngài, tư thái hiên ngang lâm lẫm, khí thế chính trực công minh, bà ra trận mặc áo giáp vàng, đi guốc ngà, cài trâm vàng, cưỡi Độc Giác Mãnh Tượng, là một hung thú làm loạn phương bắc này năm xưa, nay bị thuần phục dưới chân bà.
Đã qua một năm kể từ chư quốc bắt tay thôn tính Đại Việt, bà cùng người dân đã giữ sạch biên giới phía bắc này. Vì là tân Vương nên bị bọn họ nhòm ngó trước tiên, thế nhưng phòng tuyến phía bắc vẫn sạch bóng quân thù, nguyên do đến từ công pháp tu luyện mà nơi đây nắm giữ, do bà sáng tạo ra, Cự Nhân Di Sơn.
Tu sĩ tu luyện qua công pháp của bà có thể dựa vào một niệm biến hóa cơ thể trở nên to lớn, cao chục trượng, ra lực cũng mạnh mẽ hơn mấy phần, có thể dời núi lấp sông, một người địch trăm quân.
Là công pháp tu luyện sẽ luôn có nhược điểm đi kèm và Cự Nhân Di Sơn cũng vậy. Nó có thể giúp thân thể trở nên cao to khổng lồ, quyền cước ra đòn mạnh mẽ hơn, đổi lại linh lực hộ thân bị suy giảm đến mức cực thấp, chịu thương tích có thể nhận đau đớn gấp nhiều lần.
Hiện tại, bọn họ đang phải đối mặt với tình huống tệ nhất, Đông Ngô quốc sử dụng lực lượng toàn tộc đánh thẳng vào nơi này.
Rầm! Cự nhân cao chục trượng ngã xuống gây ra một cơn sóng tầm trung cuốn những binh sĩ bên dưới.
“Khốn khiếp, bọn chúng đông quá.” Một viên tướng dưới trướng Vương nghiến răng, ông đang bị năm, sáu binh đoàn của địch vây công, không thể dời xác của đồng đội ngã xuống.
Mỗi binh đoàn phát động ma pháp, kết nối với nhau trở thành một đại trận vây khốn viên tướng này.
“Thanh thế lớn nhưng uy lực lại không đủ, vọng tưởng làm bị thương Lý mỗ sao, phá cho ta.” Viên tướng họ Lý thi triển thuật pháp phá tan trận, dư lực đánh rớt cả sáu đoàn binh kia xuống dòng nước lạnh.
Ông nhìn bọn chúng chìm xuống nước mà chẳng mấy vui vẻ gì, lại nhìn qua những cự nhân khác cũng đang bị vây công kịch liệt, tình hình nơi này không hề lạc quan chút nào, bọn họ sắp vỡ trận rồi.
Mưu sĩ của Đông Ngô quá mức gian xảo, bọn chúng liên tục tập kích Cửu Chân trong một năm qua khiến Vương của bọn họ phải ở lại trấn thủ nơi đó và lần này cũng vậy, có tới hai Vương của Đông Ngô xuất trận tiến công Bồ Điền. Chỉ là âm mưu phía sau đó bọn họ hoàn toàn không ngờ được, đội quân còn lại của chúng muốn vượt giang môn Lạch Trường đánh vào đất Việt.
Ông được lệnh Vương gấp rút dẫn theo các tinh anh mạnh nhất phương bắc này thủ vững nơi này, còn ngài ấy một mình đấu hai Vương của chúng với số binh sĩ ít ỏi kia.
Ở nơi này dường như đã bị bọn chúng triển khai ma pháp nào đó, khiến cho những binh sĩ Đông Ngô mỗi lần bị thương, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, lặn xuống nước sẽ nhanh chóng lành lại và có thể tiếp tục chiến đấu. Đây tuyệt đối là khắc tinh của Cự Nhân Di Sơn.
Hải Long Tam Vĩ Kích!
Một trường kích mang theo linh lực cực mạnh bất ngờ phóng thẳng về phía viên tướng này.
“A...” Trường kích xuyên thủng qua nội thể, từng đốt xương trong cơ thể rạng nứt. Một kích này đánh cho viên tướng họ Lý trở về nhân dạng ban đầu, cơ thể ông nhuộm đỏ máu rơi xuống dòng nước lạnh.
Bỗng một bàn tay lớn xuất hiện đỡ lấy cả thân thể ông. Nhìn thấy diện mạo người vừa đỡ lấy ông, tâm trí mừng rỡ, bỏ qua cả đau đớn, không nhịn được hô lên: “Vương...”
“Lý tướng quân, xin lỗi, ta đến trễ rồi...”
Cự nhân vừa đến là Vương trấn thủ phương bắc này, Nhụy Kiều Tướng Quân Triệu Thị Trinh.
Bà xuất hiện ở nơi này, tức hai Vương của chúng đã bị giết. Khuôn mặt, mái tóc đen dài và cả bộ chiến giáp vàng, nhuộm đỏ trong máu. Bộ chiến giáp còn bị vỡ nứt vài chỗ chứng tỏ cuộc đối chiến đó phải kinh hoàng đến bậc nào.
“Hộc hộc...” Viên tướng họ Lý ho ra máu, ông nằm gọn trong lòng bàn tay Vương của mình, ý thức dần mất đi nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên môi: “Ngài đã đến, ta... Rất vui...” vì ngài còn sống...
Hơi thở sinh mệnh vụt tắt, ông ấy ra đi trong bàn tay Vương của mình, với một nụ cười thanh thản, không chút lo âu.
Bà nhìn người đã khuất, nén lệ tuông rơi. Bà động một ý niệm triệu hoán ngọn lửa, hỏa thiêu ông.
Nhụy Kiều Tướng Quân lấy ánh mắt nhìn khắp dòng sông này, hàng chục cự nhân ngã xuống, hơn nghìn binh sĩ tử trận, máu của họ nhuộm đỏ lòng sông. Ánh mắt của bà dấy lên bao nhiêu tư vị, buồn bã, phẫn nộ, mất mát, không cam lòng...
“Mọi người đều bỏ ta mà đi hết rồi sao...” Âm thanh cô độc thê lương, có chút mệt mỏi làm ảm đạm cả sắc trời.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên trước mặt, một con thủy quái ở dưới nước sâu từ từ ngoi lên, kích thước này phải to lớn hơn cả những cự nhân ba phần, trên đầu nó, một người đàn ông đứng ở đó, trường kích vừa rồi là do người đàn ông này phóng ra.
“Được diện kiến tận mắt, quả không phụ hai chữ Nhụy Kiều này. Dung mạo của ngài có thể so được vài phần Điêu Thuyền tiên tử... Nhưng, cũng chỉ vài phần mà thôi.”
Người đàn ông đứng trên lưng thủy quái thân cao gần một trượng, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kích. Ông ta vừa có khí tức ngạo nghễ bá đạo của mãnh tướng nơi sa trường, lại có ánh nhìn cơ trí của người đọc sách, văn võ song toàn.
Ông ta là Lã Mông, đại tướng mạnh nhất Đông Ngô chỉ sau vị Hoàng kia, tu vi của ông ta đã là đỉnh trong Vương, nửa bước thành Hoàng.
“Trước đến giờ bản Vương chưa từng dùng nhan sắc để đánh giặc...” Nhụy Kiều Tướng Quân bình ổn lại tâm mình, cầm chặt thanh đao nhuộm đỏ máu, giơ lên trời, hướng về Lã Mông bổ xuống một đao.
Đoạn Hải Bộc Phá Sơn! Một đao bổ xuống rẽ đôi dòng nước.
Keng! Khí thế của chủ nhân và uy lực của hai binh khí đối đầu, dư âm quét tàn toàn bộ nước của dòng sông này.
“Hự! Đao ý thật mãnh liệt, ngươi đã giết liền hai Vương mà vẫn còn lực đạo mạnh thế này, ta không tin ngươi chỉ vừa đặt chân vào địa vị của Vương.” Để chống được một đao này, ông ta đã phải dùng một phần lực lượng của mình. Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhụy Kiều Tướng Quân.
“Đúng là bán Hoàng, một đòn không thể giải quyết được ngươi...” Bà lấy tay lau đi vết máu trên mặt, mắt đối mắt với ông ta, tiếp tục nói: “Quả thật một tân Vương như ta hoàn toàn không đánh nổi hai tên kia, thậm chí là ngươi. Thế nhưng ta lại có thứ này...”
Toàn thân bà phát ra kim quang, khí tức kim quang lờ mờ hóa thành thân ảnh ngự trị trên đỉnh đầu Nhụy Kiều Tướng Quân.
“Ngũ linh Kim Quy...” Lã Mông trầm giọng: “Bản Vương cũng muốn xem thử huyền diệu trong đó...”
Khi Kim Quy xuất hiện thì cùng lúc đó, một vật từ từ lộ ra khỏi sông.
“Hoàng Kỳ! Từ lúc nào...” Một cảm giác sợ hãi nhẹ chợt lướt qua tâm trí bà ngay khi nhìn thấy vật đó.
Thiên địa kéo dị tượng, linh khí xung quanh đột nhiên tăng mạnh, một cảm giác áp bức tuyệt đối như thái sơn đè xuống người bà. Không gian trước mặt đang nứt ra, một thân ảnh từ trên không xuất thế.
“Hoàng...” Bà nghiến răng, tay cầm chặt thanh đao của mình, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, Lã Mông ở trên lưng thủy quái chắp tay cùi đầu, sử dụng kính ngữ: “Tham kiến Hoàng giá lâm...”
“Không cần đa lễ.” Hoàng của Đông Ngô quốc, xưng hiệu Tôn Hoàng, là một trong những Hoàng sở hữu lực lượng mạnh nhất thiên hạ.
Hắn vừa xuất hiện, nước sông tan biến, mặt đất vỡ nát, linh khí xung quanh lưu chuyển, vì sự xuất hiện của hắn mà sinh thái nơi đây chuyển dời. Chỉ một ánh nhìn của hắn đã khiến Nhụy Kiều Tướng Quân phải lui hai bước.
“Cô thật không ngờ, ngũ linh Kim Quy lại chọn một nữ nhân làm chủ... Cũng tốt, giết ngươi đoạt lấy Kim Quy, sau đó thôn tính Đại Việt này sau...”
Đất đá chục dặm xung quanh như bị một bàn tay vô hình nhấc lên không trung, tạo thành những mũi nhọn lớn hướng về bà.
“Hờ, thôn tính Đại Việt sao.” Bà cầm chặt đao, linh lực của ngũ linh Kim Quy bạo phát mạnh mẽ, càng lúc càng mạnh lên. “Trừ phi bản Vương chết, hôm nay đừng hòng kẻ nào đặt chân lên đất Việt.”
Lực lượng ngũ linh Kim Quy phụ thể khiến linh lực xoay chuyển quanh bà tăng mạnh, làm Tôn Hoàng phải nhìn bằng con mắt khác, hắn nở nụ cười khoái chí, xen lẫn tham lam: “Thật mạnh... Nó phải là của cô...” Lực lượng này đã hoàn toàn vượt qua Vương rồi, là lực lượng của một chân Hoàng. Hơn thế nữa, huyền diệu từ ngũ linh có một loại mê hoặc không nhỏ đối với những cường giả chạm đến tầng mây như Hoàng.
Nhụy Kiều Tướng Quân vô tung vô ảnh vượt qua người Tôn Hoàng, nhắm vào Lã Mông ở phía sau, bổ xuống một đao kinh thiên.
“Ngươi...”
…
Phía đông nam Đại Việt do Ngô Vũ Vương trấn thủ, nửa năm trước xảy ra đại chiến với quân đội Nam Hán trên Bạch Đằng Giang.
Nam Hán quốc có Hoàng tọa trấn, nguyên danh là Lưu Nham. Kẻ này được biết tới là yếu kém nhất trong chư Hoàng đương thời, hắn không thích mạo hiểm xuất trận, luôn ở sau màn, để Hoàng Kỳ của mình trong quân đội để giám sát, điều binh, nói trắng ra y là một kẻ hèn nhát.
Lưu Nham là một kẻ rất tham lam, thèm khát cả sức mạnh lẫn uy danh. Hắn không ra trận, không hiểu về đánh trận nhưng lại muốn khống chế tất cả. Không biết rõ về ngũ linh Đại Việt đã vội vàng ra tay trước, hòng chiếm lấy ngũ linh Kỳ Lân của Ngô Vũ Vương, vì thế quân Nam Hán đã thất bại thảm hại.
Ngô Vũ Vương, một trong tam Vương mạnh nhất Đại Việt, sở trường của ngài là ma pháp trận, kết hợp với ngũ linh Kỳ Lân thiên về huyễn thuật biến toàn bộ Bạch Đằng Giang này thành một trận pháp lớn, chuẩn bị cho việc phòng thủ trước sự tấn công của các quốc gia khác.
Chỉ huy tổng của quân Nam Hán lại là Lưu Nham, kẻ cực ít lộ mặt trên chiến trường, không có kinh nghiệm phỏng đoán thế trận này cộng thêm việc hắn vô cùng tự tin vào quyền uy của Hoàng khiến cho quân đội của mình toàn diệt tại đây, Hoàng Kỳ bị Ngô Vũ Vương đập tan.
Lưu Nham mất đi Hoàng Kỳ, mất cả tấm khiên là quân đội của mình, đã bị Triệu Hoàng cùng các Vương của Tống quốc vây công tiêu diệt, Nam Hán quốc biến mất khỏi bản đồ thiên hạ.
Quân Nam Hán tuy bị diệt nhưng đã vô tình làm bại lộ những cạm bẫy mà Ngô Vũ Vương cùng thủ hạ của ngài dày công chuẩn bị, hiện tại thành trì ngài trấn thủ đang phải đối mặt với tình hình hết sức tồi tệ.
Tống quốc, Đảo quốc, Hàn quốc hợp lực vây công...
Ầm...
Một thân ảnh từ trên không rơi xuống, dư lực làm nước sông tản ra tứ phương.
“Khặc!” Ngô Vũ Vương bị trọng thương, miệng phun ra một ngụm máu. Cơ thể ngài đầy thương tích, xương hai chân gãy vài cái, linh lực tán loạn, hơi thở trở nên nặng nề, có chút mệt mỏi...
Trên không trung, có ba thân ảnh đằng không phi hành, khí thế chí tôn vô thượng, thiên địa bị biến xung quanh cũng do sự xuất hiện của ba người này mà thành. Chỉ một người trong ba đã có lực lượng vượt xa Ngô Vũ Vương...
“Ngô Vũ Vương, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gia nhập vào chúng ta, giao ra ngũ linh Kỳ Lân. Đầu hàng ta, những thuộc hạ đã chết dưới tay ngươi ta sẽ không truy cứu, đầu hàng ta, ngươi sẽ có địa vị dưới một người, trên vạn người...” Kẻ đằng không phi hành có khí thế cao nhất trong ba người cất lời.
Ngô Vũ Vương không hề nhìn hắn mà nhìn thành trì đổ nát kia, trong mắt xẹt qua hoài niệm cùng đau thương, nơi đây có một vị trí quan trọng trong lòng ngài, là nơi lưu giữ tuổi thơ của ngài, là nơi ngài tu luyện, thành danh cũng tại nơi này, thành trì này từ lúc nào đã trở thành minh chứng cho cuộc đời ngài.
Trải qua thời tiết khốc liệt, thú triều, ngoại xâm bên ngoài dòm ngó trăm năm vẫn sừng sững vững vàng, nay vì tứ phương vây công mà tan vỡ, trở thành đống đổ nát. Ngô Vũ Vương quặn đau trong lòng, thành trì sụp đổ tựa như sinh mệnh của ngài đã buông xuôi.
“Hầy! Đúng là có chút không cam tâm...”
Ngài lại nhìn chiến trường xung quanh, binh sĩ của ngài, con dân của ngài, những người đã sống cùng mái nhà, là huynh đệ trăm năm, đang chiến đấu khắp nơi, tử vong khốc liệt tràn ngập chiến trường, cho đến giờ chưa có một ai đào ngũ, chưa một ai chạy trốn, huynh đệ bên cạnh ngã xuống, chiến ý của họ bùng lên càng mạnh mẽ.
Thương tích trầm trọng, thế nhưng trên mắt ngài chẳng có chút tuyệt vọng nào, nhìn thấy cảnh này khiến cho phần nào trong tâm hồn được xoa dịu, như một tia sáng nhỏ chiếu lên trong bầu trời tăm tối. Ngô Vũ Vương nở một nụ cười đầy tự hào, không chút tiếc nuối.
“Nói rất đúng, điều kiện dụ hoặc như thế, sao ta có thể từ chối...” Hoàng trên cao chưa kịp vui mừng thì Ngô Vũ Vương đã lạnh giọng: “Thế nhưng đồng bào của ta, dân ta, binh sĩ của ta đang đấu tranh quên mình, ta là Vương của họ há có thể chạy trốn...”
Ngài lấy tay lau khuôn mặt đầy máu của mình, vừa động niệm triệu hồi ngũ linh Kỳ Lân xuất hiện...
Kỳ Lân vừa xuất hiện, linh lực huyền diệu thâm ảo bao quanh Ngô Vũ Vương khiến cho ánh mắt của tam hoàng cao cao tại thượng lóe lên tham lam.
Linh lực từ Kỳ Lân thoáng chốc làm lành đôi chân, Ngô Vũ Vương từ mặt nước đứng dậy, hướng về tam Vương trên không trung, giơ nắm đấm lên với lòng quyết tâm vững vàng như thái sơn, quát lớn: “Triệu Hoàng, Nhật Hoàng, Lí Hoàng, bản Vương sống là người Đại Việt, chết là ma đất Việt...”
Tiếng quát mạnh mẽ, mang theo niềm tin rực cháy thổi bùng thêm chiến ý của binh sĩ Đại Việt, bọn họ càng đánh càng hăng lên.
Triệu Hoàng đứng giữa tam Hoàng cau mày, nhìn xuống Ngô Vũ Vương bằng ánh mắt khinh thường, lắc đầu thất vọng, để lại một câu: “Không biết thức thời, nếu đã vậy bản Hoàng sẽ thành toàn cho ngươi...”
Triệu Hoàng dùng ngón tay động niệm, từng ngọn núi xung quanh bị bốc lên không trung, lại bị hỏa diễm cuồn cuộn phủ lên.
“Tống Triều Nhị Thức – Vẩn Thạch Hạ Thế.”
Ngô Vũ Vương không hề chạy trốn, ngài cùng ngũ linh Kỳ Lân, quyết tâm tử chiến với Hoàng chí tôn.
“Đến đây, Hoàng, hôm nay lão phu sẽ tử chiến với các ngươi...”
…
Thành Thăng Long, biểu tượng của Đại Việt, là thành trì có lịch sử lâu đời nhất kể từ khi quốc gia được hình thành, cũng là vùng đất được ca tụng là “Địa Linh Nhân Kiệt” khi ngũ Vương, năm cường giả đứng đầu Đại Việt đều xuất thân tại nơi này.
Trong thành có một ngọn núi lớn nằm cạnh bên cung điện. Ngọn núi này trong mắt dân thường có một loại cảm giác phiêu dật mờ ảo, làm người không nhịn được mà kính trọng. Thật vậy, đến cả ngũ Vương cũng dành thời gian lên núi bái lạy mỗi năm một lần.
Trên núi có một ngôi đền lớn được dòng suối thiên nhiên thanh mát bảo vệ, lúc này có một đám người đang đứng bên ngoài ngôi đền, khuôn mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không yên trong lòng.
Trái ngược với bên ngoài, bên trong ngôi đền lúc này tĩnh lặng vô cùng. Những đốm sáng nhỏ lơ lửng thắp sáng bên trong, thường nói mỗi khi một sinh mệnh chào đời sẽ được ghi vào sổ sinh tử của thiên địa, mỗi một đốm sáng này, chính là một kiếp người. Nó lưu giữ hồi ức của một đời người từ khi sinh ra cho đến lúc từ trần.
Và mỗi đốm sáng ấy liên quan mật thiết với nhau, kết nối vào nhau tạo thành thiên thư quán xuyến toàn bộ vận mệnh của Đại Việt.
Có hai thân ảnh đang đứng trước thiên thư, một lão bà và một thiếu nữ. Thiếu nữ đứng phía sau liên tục truyền linh lực của mình cho lão bà, lão bà ở trong tư thế dang hai tay đã hơn một tuần rồi, ánh mắt phát ra lam quang.
Bỗng hai tay của bà trở nên run rẩy, lam quang trong mắt mờ nhạt dần, khuôn mặt bà tái đi, có chút thổng khổ.
“Phụt...” Lão bà phun ra một ngụm máu đen, cả cơ thể đổ xuống đất.
“Bạch sư phụ...” Thiếu nữ hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng đỡ bà dậy.
Đột nhiên bà lão rơi lệ, ánh mắt trở nên tuyệt vọng, miệng thều thào: “Trời muốn diệt Đại Việt ta rồi...” Nói ra câu này, khuôn mặt bà như già đi.
“Sư phụ, người đã nhìn thấy điều gì...” Thiếu nữ chưa nói hết lời thì thiên thư trước mặt hóa đen, đây là điềm xấu, cực xấu.
“Chuyện này... Sao có thể chứ...” Ánh mắt thiếu nữ trở nên kinh hãi, nàng chưa từng thấy thiên thư như vậy.
Không dừng lại đó, một hình chiếu đột ngột hiện lên trên thiên thư, phía tây nam Đại Việt nơi đâu cũng là hoang tàn, xác người nhuộm đỏ đất bằng, cây xanh, chiến hỏa phủ trời. Những ngọn núi hùng vĩ trong ký ức thiếu nữ chỉ còn là đống đổ nát, dòng sông cũng trở nên đen kịt, đến cả cây rừng xanh tươi bị chiến hỏa quét qua chỉ còn lại đống tro tàn.
Bà lão kinh hãi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất lời: “Tiểu Lệ, mau, mau lấy lăng kính ra, ta muốn xem tình hình ngũ Vương...” Thiên thư hắc hóa, bao gồm cả thiên mệnh của ngũ Vương trong đó, một loại dự cảm không lành xẹt qua trong đầu bà.
Thiếu nữ nghe thấy âm thanh thúc giục, vội vàng triệu hồi năm lăng kính. Pháp bảo này có chứa linh lực của cả năm Vương, chỉ có nơi này mới có thể điều động để thấy được bọn họ.
Lăng kính đầu tiên chứa linh lực của Bắc Bình Vương, nó bắt đầu lóe sáng lên, nhưng không có bất cứ hình ảnh nào hiện lên cả. Bà lão bình tĩnh nói: “Ngũ linh Phượng Hoàng vẫn còn tồn tại, chắc thằng bé đã tiến vào lĩnh vực, trong năm Vương nó là người duy nhất có hi vọng thành Hoàng. Xem tiếp đi...” Tuy có chút lo lắng nhưng bà rất tự tin về thực lực của Bắc Bình Vương.
Lăng kính thứ hai là của Đại Vương, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng. Ngài đang giao thủ với Hoàng của Nguyên quốc và ba Vương khác. Tình hình hết sức tệ, dù cho có ngũ linh Lạc Hồng phụ thể cũng không thể nào chống lại một chân Hoàng được, đã sắp rơi xuống hạ phong.
Các lăng kính khác cũng lần lượt hiện ảnh lên. Phía bắc Đại Việt, Nhụy Kiều Tướng Quân bộc phát lực lượng miểu sát Vương Lã Mông, thế nhưng đứng trước Tôn Hoàng, bà vô lực phản kháng, dòng sông, đồi núi xung quanh vì trận chiến mà tan hoang, trở thành bình địa.
Nhìn tới đây, cả bà lão và thiếu nữ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên ảm đạm. Hình ảnh lăng kính của Ngô Vũ Vương phía đông nam chiếu lên, ngài đang nằm bất tỉnh trên mặt nước, thương tích, máu bê bết cơ thể, tam Hoàng dùng một tay huỷ diệt toàn bộ quân kháng chiến.
Hình ảnh từ lăng kính cuối cùng chiếu đến, như làm tất cả bùng nổ, như lấy hết mọi hi vọng của họ đi. Bà lão không giữ nổi tâm mình mà một quyền đập vỡ kính, thiếu nữ thì ôm mặt rơi lệ.
Lí do quân địch có thể tràn vào từ phía tây nam là do Vương trấn thủ nơi này, Việt Quốc Công, chủ nhân của ngũ linh Thiên Long, tử trận. Ngài bị dịch chuyển tới Chiêm quốc, bị thập Hoàng vây công, bị hạ sát bởi Thủy Hoàng, kẻ được xưng tụng là đệ nhất nhân trong chư Hoàng. Bọn chúng hiện đang xâu xé Thiên Long thành mười phần, hòng triệt để giết chết ngũ linh Thiên Long.
“Tiểu Lệ, nhân lúc ý thức của Thiên Long vẫn tồn tại, chúng ta phải nhanh chóng sử dụng đại trận...” Bà lão định nói gì thì nhìn thấy đồ đệ của mình vẫn đang ôm mặt rơi lệ. Trong thoáng chốc đó, bà không biết nói gì, chỉ mặc nàng phát tiết cảm xúc.
Cả căn phòng lặng thinh, chỉ còn lại tiếng khóc thê lương đau lòng.
“Sư phụ... Hức... Hức...” Thiếu nữ thủ thỉ: “Đại Việt ta... Chẳng lẽ xong thật rồi sao?” Ánh mắt nàng hiện lên vẻ tuyệt vọng, cũng có chút hi vọng nhỏ bé, mong chờ câu trả lời từ bà lão.
Thấy điều đó, lão bà nắm chặt nắm đấm, không có dũng khí cho đồ đệ mình xem thiên mệnh bản thân đã thấy. Bà từ ái đặt tay lên vai thiếu nữ, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nha đầu ngốc, không cần bi quan như vậy. Chỉ có tiếp tục sống, chúng ta mới còn hi vọng, tiếp tục sống, chúng ta rồi sẽ có cách...”
Nghe thấy giọng nói ấm áp trìu mến, thiếu nữ ngừng khóc, nhìn bà lão bằng ánh mắt sáng ngời, nói: “Thật sao ạ...” Giọng nói có phần khó tin, nhưng nhiều hơn là hi vọng.
Nhìn thấy hi vọng từ ánh mắt của thiếu nữ, bà lão càng đau đớn hơn, cố hết sức gật đầu một cái. Cái gật đầu này hết sức nặng nề, nhưng nó đã trở thành điểm tựa tinh thần cho thiếu nữ yếu ớt. Nàng vỗ ngực, thở phù: “Tốt quá rồi. Đồ đệ sẽ lập tức chuẩn bị phép khai trận...”
Bỗng những tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào: “Không xong rồi, là Hoàng Kỳ...”
“Bọn chúng đánh đến rồi...”
“Chẳng lẽ Vương đã...”
“Không thể nào, Việt Quốc Công, Vương của chúng ta sao có thể bại được...”
“...”
Cánh của đền được mở ra, nhóm người bên ngoài cũng không còn chú ý nữa, thứ chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của họ là năm Hoàng Kỳ sừng sững cắm ở phía ngoài xa kia.
“Sư phụ, bọn chúng đánh tới rồi...” Thiếu nữ hoảng hốt, xen lẫn sợ hãi khi thấy Hoàng Kỳ.
Xung quanh ngôi đền lúc này, một bầu không khí ngưng trọng bao phủ tất cả. Bà lão với lịch luyện trăm năm, tâm tính trầm ổn nhanh chóng tỉnh táo, quay sang ra lệnh cho thiếu nữ đồ đệ kia: “Nhanh, con mau thi trận. Ta sẽ cản chúng...”
“Sư phụ, người...” Ánh mắt thiếu nữ đỏ nhòe lệ, nàng đứng lặng người. Đó là năm Hoàng, chí tôn thiên hạ, sư phụ đi chẳng khác nào chịu chết.
Bà lão đặt tay lên đầu thiếu nữ, vừa dịu dàng xoa đầu vừa nói: “Tiểu Lệ, nhớ lời ta, còn sống sẽ còn hi vọng...”
Nói rồi bà lão để thiếu nữ một mình trong đền, dùng ma pháp phong bế toàn bộ ngôi đền lại. Bà lão đứng ngoài, chạm tay vào ngôi đền một cách nhẹ nhàng, như người sắp từ giã mọi thứ, lẩm bẩm: “Xin lỗi tiểu Lệ vì đã cho con hi vọng mà ngay cả ta cũng không dám tin...”
“Thiên mệnh của Đại Việt đều là cửa tử...” Bà lão quay sang, nhìn năm Hoàng Kỳ ở phía xa xa kia bằng ánh mắt quật cường. “Hầy! Chỉ hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện ở tương lai...”
Cả năm lăng kính phát ra linh lực ngũ Vương, tạo ra một vòng bảo hộ ẩn giấu ngôi đền khỏi bên ngoài.
Cuồng phong nổi lên, đất bằng rạn nứt, cây rừng ảm đạm, thiên địa hiển dị tượng, linh lực khổng lồ tỏa ra từ năm Hoàng Kỳ như muốn đè ép, phá nát toàn bộ không gian nơi đây.
Các đệ tử ngôi đền không chịu nổi uy áp, thổ huyết bỏ mình, từ ngôi đền cho đến chân núi đều là thi cốt, máu của họ nhuộm đỏ cả ngọn núi. Chỉ còn một mình bà lão vẫn đứng vững vàng trước cuồng phong.
Lúc này bà không thấy sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy một loạt cảm giác thê lương, đau lòng, bất lực từ cơn gió truyền đến. Bà nắm chặt cây trượng trong tay, nhìn năm thân ảnh đằng không vừa xuất hiện từ trong không trung.
“Ha, không ngờ được Thiên Mệnh Ti của vùng đất này lại được đặt ở nơi hoang sơ hẻo lánh như vậy...” Một giọng nói từ một kẻ trong năm Hoàng phát ra, mang theo một loại ma lực khiến người nghe phải thần phục, kính sợ.
“Vậy ra nguồn gốc của ngũ linh Đại Việt thật sự nằm trong ngọn núi này sao...” Thủy Hoàng, đệ nhất nhân trong chư Hoàng cảm giác được hình như có thứ gì đó ẩn hiện lờ mờ trên ngọn núi, hắn lập tức ra tay.
“Hoang Địa Dạ U Minh.”
Cả bầu trời nơi đây bị che mờ bởi bóng tối, từng tiếng hét âm u vọng từ khung thương, tiếng thét của những bại tướng chết dưới tay Thủy Hoàng. Toàn bộ nơi này đều bị kéo vào lĩnh vực của hắn. Linh lực vạn vật không ngừng bị rút đi, sinh vật càng yếu linh lực hao mòn càng nhanh.
Linh lực năm Hoàng xuất ra chấn áp thiên địa nơi đây, đất đai trăm dặm sạt lở tạo thành những khe rãnh gồ ghề, sâu như vô tận.
Cao Dương Hoàng, đệ nhị Hoàng, hắn ta chỉ ngón tay mình xuống ngọn núi. Dưới linh lực cuồn cuộn, bàn tay bắn ra đạo kình khí hóa hình thành bàn tay khổng lồ nghiền nát vạn vật.
Nhật Nguyệt Luân Chuyển – Phản Chấn!
Đỉnh đầu trượng mang nhật tượng, đáy trượng mang nguyệt tượng, phát ra bạch quang thanh khiết, ánh sáng mở rộng bao trùm toàn bộ ngọn núi và xung quanh hai dặm.
Công kích từ lĩnh vực của Thủy Hoàng và đệ nhị Hoàng bị phản lại khi va chạm vào luồng ánh sáng ấy. Đồng thời bà lão cũng ho ra ngụm máu đen kịt, kinh mạch, xương cốt bên trong vỡ nát. Bà đã đến giới hạn, dốc toàn bộ tu vi của đời mình cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được nửa chiêu của Hoàng.
“Hô, không ngờ ngoài Vương ra, còn có kẻ có thể chặn được nửa đòn này của ta sao.” Cao Dương Hoàng liếm khóe môi, hắn càng mong chờ lấy được bí mật của ngũ linh Đại Việt hơn rồi.
Uy nghiêm của Hoàng không thể mạo phạm, bà lão đã chặn được nửa chiêu này của hắn đã làm hắn mất mặt trước bốn vị kia, không thể tha chết được. Linh lực ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ, giáng xuống toàn thân bà lão, linh lực mang theo uy áp vô thượng.
“Hoàng, đúng là thiên địa chí tôn...” Đó là suy nghĩ của bà lão thoáng qua trước lúc tử biệt. Bà không thể chịu nổi linh lực của Hoàng, nhục thân tan vỡ, bỏ mình.
“Sư phụ...” Một tiếng khóc thê lương vọng khắp ngôi đền, thiếu nữ ngồi rụp xuống dưới, chứng kiến cái chết của sư phụ mình và các đồng môn, chứng kiến hồi kết của Đại Việt khiến tâm thần nàng chịu không nổi.
Cả ngôi đền như chìm vào sự yên tĩnh tuyệt vọng, chỉ còn lại tiếng khóc của thiếu nữ.
Ngôi đền được linh lực ngũ linh bảo vệ đã tránh khỏi sức mạnh của Hoàng, thế nhưng ngũ cảm của bọn họ thì không. Cả năm Hoàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của ngôi đền.
“Tần huynh, ta cảm nhận được có thứ gì đó trên ngọn núi... Rất cổ quái...” Cao Dương Hoàng quay sang Thủy Hoàng nói, lúc nãy bàn tay khổng lồ kia quét qua tất cả thì có một khoảng trống nó không thể nào luồng qua được, chính là ngôi đền kia.
Cả năm Hoàng nhất trí, liên tục xuất thủ tấn công vào vị trí ngôi đền, rất có thể đây chính là đầu địa mạch của đất Việt. Ngôi đền có linh lực ngũ linh nhàn nhạt bảo vệ chống đỡ. Thế nhưng đứng trước thực lực của chân Hoàng, rất nhanh vòng phòng hộ đã xuất hiện vết nứt.
Trong khi đó, thiếu nữ vẫn thẩn thờ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn lên lăng kính, tâm trí nàng vẫn còn chìm trong khung cảnh kia, cái chết của sư phụ. Một cảm giác tuyệt vọng, uất ức nhấn chìm toàn bộ ngôi đền cũng như cả Đại Việt này.
Đầu óc nàng bây giờ bối rối, không phương hướng. Ngũ Vương bại trận, ngũ linh Thiên Long thì bị giết chết, sắp tới có lẽ sẽ là Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy, Lạc Hồng... Tất cả kết thúc rồi, Đại Việt, xong rồi.
Ánh mắt thiếu nữ đờ đẫn, mờ mịt nhìn trận pháp trên sàn, là một trận pháp còn dang dở do sư phụ nàng viết nên, chỉ cần hơn mười nét nữa là trận thành. Thế nhưng lúc này thiếu nữ đã bị khủng hoảng trầm trọng, mười nét trước mắt này như xa tận chân trời, vô tâm vô lực vẽ...
“Còn sống là còn hi vọng...”
Bỗng một câu nói cuối cùng của sư phụ vang vảng bên tai nàng. Câu nói khiến tinh thần nàng thoáng trở lại, tim bắt đầu đập thịch. Câu nói chứa ma lực xua tan đi khủng hoảng trong thoáng chốc, mặc cho bên ngoài tuyệt vọng bao phủ.
“Phải... Còn sống là còn hi vọng...” Thiếu nữ nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, nàng bám lấy tia hi vọng cuối cùng này mà đứng lên.
Nàng bắt đầu nhớ lại những gì mà sư phụ dạy, từ từ vẽ nên trận pháp ở giữa ngôi đền. Dù ngoài kia các Hoàng vẫn không ngừng công kích, nhưng nàng vẫn bình tĩnh mà xử lí từng văn minh.
Vết nứt của vòng phòng hộ càng lớn ra, thủ pháp của nàng càng nhanh. Đây không chỉ là cuộc chạy đua bình thường, mà đây là cuộc đua sống còn, thiên mệnh của Đại Việt đặt toàn bộ vào giờ khắc này.
Bang!
Một tiếng vỡ nứt vang vọng, tiếng vang của tử thần, ngôi đền đã mất đi sự bảo hộ, thiên mệnh của Đại Việt đứng trước vực sâu tử thần.
“Hà, thì ra nơi đây có một ngôi đền...”
“Vì sao nơi đây lại được linh lực ngũ linh bảo vệ chứ?” Không cần nghĩ cũng biết, nơi này có thứ bọn chúng muốn.
“...”
Bỗng cả ngôi đền phát ra bạch quang, chiếu thẳng lên tận trời cao, xé tan bóng tối của Thủy Hoàng. Không chỉ ngôi đền, toàn bộ vùng đất đều phát ra bạch quang.
“Cái gì thế...” Không hiểu sao Thủy Hoàng nhìn đến luồng sáng ấy lại có dự cảm không lành. Nhân lúc các Hoàng không chú ý, hắn ta lén làm vài động tác.
Cùng lúc đó, trên một chiến trường rộng lớn tại thảo nguyên. Đại Vương bị Hoàng của Nguyên quốc đánh trọng thương nằm trên đất. Lúc ý thức sắp mất dần thì cả người phát ra kim quang.
Kim quang mạnh mẽ tỏa ra đánh ngã cả Hoàng của Nguyên quốc, sau đó hội tụ chiếu thẳng lên trời cao.
Tại đông bắc Đại Việt lúc này, sau khi Nguyễn Phúc Ánh hoàn thành việc phong ấn Hoàng của Thanh quốc vào lòng đất thì cả cơ thể bắt đầu nóng lên. Linh lực của ngũ linh Phượng Hoàng phát ra huyết quang xông thẳng lên trời cao.
“Gì thế này...” Nguyễn Phúc Ánh cảm thấy có gì đó đang cưỡng chế trích xuất lực lượng của Phượng Hoàng, thế nhưng gã lại hoàn toàn không thể kháng cự, mặc cho dị biến xảy ra.
Tại phía bắc, Nhụy Kiều Tướng Quân đang chìm dưới con sông lạnh đột nhiên bùng phát linh lực mạnh mẽ. Ngũ linh Kim Quy phát ra lam quang bắn thẳng lên lên trời cao.
“Luồng ánh sáng này là gì, dường như đến ta cũng cảm thấy có chút uy hiếp...” Hoàng của Đông Ngô đứng trên không, nhìn về phía lam quang bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tại Chiêm quốc, nơi ngũ linh Thiên Long bị các Hoàng xâu xé. Khi năm cột sáng từ đất Việt phóng thẳng lên trời cao sinh ra một loại liên kết mơ hồ với chút ý thức còn xót lại của Thiên Long.
Những bộ phận cơ thể của nó ở trong người các Hoàng bạo phát linh lực mãnh liệt, trực tiếp xuyên qua thân thể các Hoàng, khiến bọn họ đột tử. Những đạo lục quang hội tụ thành một, phóng thẳng lên trời cao.
Cả sáu cột quang trụ trấn trời đang phong tỏa toàn bộ Đại Việt, trấn áp hoàn toàn lực lượng của những kẻ xâm lược. Văn minh đại trận hình thành, trải dài khắp lãnh thổ Đại Việt, vòng phòng hộ mờ ảo dựng lên, cách li hoàn toàn Đại Việt khỏi bên ngoài.
Ngày hôm nay, là ngày mở đầu cho mười vạn năm thái bình thịnh thế. Muôn dân Đại Việt an cư lạc nghiệp, được sống trong yên bình, không phải đối mặt với các cường quốc, với chư Hoàng đáng sợ nữa.
Ngày hôm nay sẽ khắc ghi mãi trong tâm trí của thế hệ mai sau.
Ngày hôm nay, Đại Việt chính thức khai sinh.
Tân Vương trấn thủ phương bắc Đại Việt, Nhụy Kiều Tướng Quân Triệu Thị Trinh, cũng là nữ Vương duy nhất trong ngũ Vương Đại Việt. Nghe đến cái tên này, những đoàn quân xâm lược bại trận trước đó đều khiếp vía.
Mắt phượng mày ngài, tư thái hiên ngang lâm lẫm, khí thế chính trực công minh, bà ra trận mặc áo giáp vàng, đi guốc ngà, cài trâm vàng, cưỡi Độc Giác Mãnh Tượng, là một hung thú làm loạn phương bắc này năm xưa, nay bị thuần phục dưới chân bà.
Đã qua một năm kể từ chư quốc bắt tay thôn tính Đại Việt, bà cùng người dân đã giữ sạch biên giới phía bắc này. Vì là tân Vương nên bị bọn họ nhòm ngó trước tiên, thế nhưng phòng tuyến phía bắc vẫn sạch bóng quân thù, nguyên do đến từ công pháp tu luyện mà nơi đây nắm giữ, do bà sáng tạo ra, Cự Nhân Di Sơn.
Tu sĩ tu luyện qua công pháp của bà có thể dựa vào một niệm biến hóa cơ thể trở nên to lớn, cao chục trượng, ra lực cũng mạnh mẽ hơn mấy phần, có thể dời núi lấp sông, một người địch trăm quân.
Là công pháp tu luyện sẽ luôn có nhược điểm đi kèm và Cự Nhân Di Sơn cũng vậy. Nó có thể giúp thân thể trở nên cao to khổng lồ, quyền cước ra đòn mạnh mẽ hơn, đổi lại linh lực hộ thân bị suy giảm đến mức cực thấp, chịu thương tích có thể nhận đau đớn gấp nhiều lần.
Hiện tại, bọn họ đang phải đối mặt với tình huống tệ nhất, Đông Ngô quốc sử dụng lực lượng toàn tộc đánh thẳng vào nơi này.
Rầm! Cự nhân cao chục trượng ngã xuống gây ra một cơn sóng tầm trung cuốn những binh sĩ bên dưới.
“Khốn khiếp, bọn chúng đông quá.” Một viên tướng dưới trướng Vương nghiến răng, ông đang bị năm, sáu binh đoàn của địch vây công, không thể dời xác của đồng đội ngã xuống.
Mỗi binh đoàn phát động ma pháp, kết nối với nhau trở thành một đại trận vây khốn viên tướng này.
“Thanh thế lớn nhưng uy lực lại không đủ, vọng tưởng làm bị thương Lý mỗ sao, phá cho ta.” Viên tướng họ Lý thi triển thuật pháp phá tan trận, dư lực đánh rớt cả sáu đoàn binh kia xuống dòng nước lạnh.
Ông nhìn bọn chúng chìm xuống nước mà chẳng mấy vui vẻ gì, lại nhìn qua những cự nhân khác cũng đang bị vây công kịch liệt, tình hình nơi này không hề lạc quan chút nào, bọn họ sắp vỡ trận rồi.
Mưu sĩ của Đông Ngô quá mức gian xảo, bọn chúng liên tục tập kích Cửu Chân trong một năm qua khiến Vương của bọn họ phải ở lại trấn thủ nơi đó và lần này cũng vậy, có tới hai Vương của Đông Ngô xuất trận tiến công Bồ Điền. Chỉ là âm mưu phía sau đó bọn họ hoàn toàn không ngờ được, đội quân còn lại của chúng muốn vượt giang môn Lạch Trường đánh vào đất Việt.
Ông được lệnh Vương gấp rút dẫn theo các tinh anh mạnh nhất phương bắc này thủ vững nơi này, còn ngài ấy một mình đấu hai Vương của chúng với số binh sĩ ít ỏi kia.
Ở nơi này dường như đã bị bọn chúng triển khai ma pháp nào đó, khiến cho những binh sĩ Đông Ngô mỗi lần bị thương, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, lặn xuống nước sẽ nhanh chóng lành lại và có thể tiếp tục chiến đấu. Đây tuyệt đối là khắc tinh của Cự Nhân Di Sơn.
Hải Long Tam Vĩ Kích!
Một trường kích mang theo linh lực cực mạnh bất ngờ phóng thẳng về phía viên tướng này.
“A...” Trường kích xuyên thủng qua nội thể, từng đốt xương trong cơ thể rạng nứt. Một kích này đánh cho viên tướng họ Lý trở về nhân dạng ban đầu, cơ thể ông nhuộm đỏ máu rơi xuống dòng nước lạnh.
Bỗng một bàn tay lớn xuất hiện đỡ lấy cả thân thể ông. Nhìn thấy diện mạo người vừa đỡ lấy ông, tâm trí mừng rỡ, bỏ qua cả đau đớn, không nhịn được hô lên: “Vương...”
“Lý tướng quân, xin lỗi, ta đến trễ rồi...”
Cự nhân vừa đến là Vương trấn thủ phương bắc này, Nhụy Kiều Tướng Quân Triệu Thị Trinh.
Bà xuất hiện ở nơi này, tức hai Vương của chúng đã bị giết. Khuôn mặt, mái tóc đen dài và cả bộ chiến giáp vàng, nhuộm đỏ trong máu. Bộ chiến giáp còn bị vỡ nứt vài chỗ chứng tỏ cuộc đối chiến đó phải kinh hoàng đến bậc nào.
“Hộc hộc...” Viên tướng họ Lý ho ra máu, ông nằm gọn trong lòng bàn tay Vương của mình, ý thức dần mất đi nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên môi: “Ngài đã đến, ta... Rất vui...” vì ngài còn sống...
Hơi thở sinh mệnh vụt tắt, ông ấy ra đi trong bàn tay Vương của mình, với một nụ cười thanh thản, không chút lo âu.
Bà nhìn người đã khuất, nén lệ tuông rơi. Bà động một ý niệm triệu hoán ngọn lửa, hỏa thiêu ông.
Nhụy Kiều Tướng Quân lấy ánh mắt nhìn khắp dòng sông này, hàng chục cự nhân ngã xuống, hơn nghìn binh sĩ tử trận, máu của họ nhuộm đỏ lòng sông. Ánh mắt của bà dấy lên bao nhiêu tư vị, buồn bã, phẫn nộ, mất mát, không cam lòng...
“Mọi người đều bỏ ta mà đi hết rồi sao...” Âm thanh cô độc thê lương, có chút mệt mỏi làm ảm đạm cả sắc trời.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên trước mặt, một con thủy quái ở dưới nước sâu từ từ ngoi lên, kích thước này phải to lớn hơn cả những cự nhân ba phần, trên đầu nó, một người đàn ông đứng ở đó, trường kích vừa rồi là do người đàn ông này phóng ra.
“Được diện kiến tận mắt, quả không phụ hai chữ Nhụy Kiều này. Dung mạo của ngài có thể so được vài phần Điêu Thuyền tiên tử... Nhưng, cũng chỉ vài phần mà thôi.”
Người đàn ông đứng trên lưng thủy quái thân cao gần một trượng, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kích. Ông ta vừa có khí tức ngạo nghễ bá đạo của mãnh tướng nơi sa trường, lại có ánh nhìn cơ trí của người đọc sách, văn võ song toàn.
Ông ta là Lã Mông, đại tướng mạnh nhất Đông Ngô chỉ sau vị Hoàng kia, tu vi của ông ta đã là đỉnh trong Vương, nửa bước thành Hoàng.
“Trước đến giờ bản Vương chưa từng dùng nhan sắc để đánh giặc...” Nhụy Kiều Tướng Quân bình ổn lại tâm mình, cầm chặt thanh đao nhuộm đỏ máu, giơ lên trời, hướng về Lã Mông bổ xuống một đao.
Đoạn Hải Bộc Phá Sơn! Một đao bổ xuống rẽ đôi dòng nước.
Keng! Khí thế của chủ nhân và uy lực của hai binh khí đối đầu, dư âm quét tàn toàn bộ nước của dòng sông này.
“Hự! Đao ý thật mãnh liệt, ngươi đã giết liền hai Vương mà vẫn còn lực đạo mạnh thế này, ta không tin ngươi chỉ vừa đặt chân vào địa vị của Vương.” Để chống được một đao này, ông ta đã phải dùng một phần lực lượng của mình. Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhụy Kiều Tướng Quân.
“Đúng là bán Hoàng, một đòn không thể giải quyết được ngươi...” Bà lấy tay lau đi vết máu trên mặt, mắt đối mắt với ông ta, tiếp tục nói: “Quả thật một tân Vương như ta hoàn toàn không đánh nổi hai tên kia, thậm chí là ngươi. Thế nhưng ta lại có thứ này...”
Toàn thân bà phát ra kim quang, khí tức kim quang lờ mờ hóa thành thân ảnh ngự trị trên đỉnh đầu Nhụy Kiều Tướng Quân.
“Ngũ linh Kim Quy...” Lã Mông trầm giọng: “Bản Vương cũng muốn xem thử huyền diệu trong đó...”
Khi Kim Quy xuất hiện thì cùng lúc đó, một vật từ từ lộ ra khỏi sông.
“Hoàng Kỳ! Từ lúc nào...” Một cảm giác sợ hãi nhẹ chợt lướt qua tâm trí bà ngay khi nhìn thấy vật đó.
Thiên địa kéo dị tượng, linh khí xung quanh đột nhiên tăng mạnh, một cảm giác áp bức tuyệt đối như thái sơn đè xuống người bà. Không gian trước mặt đang nứt ra, một thân ảnh từ trên không xuất thế.
“Hoàng...” Bà nghiến răng, tay cầm chặt thanh đao của mình, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, Lã Mông ở trên lưng thủy quái chắp tay cùi đầu, sử dụng kính ngữ: “Tham kiến Hoàng giá lâm...”
“Không cần đa lễ.” Hoàng của Đông Ngô quốc, xưng hiệu Tôn Hoàng, là một trong những Hoàng sở hữu lực lượng mạnh nhất thiên hạ.
Hắn vừa xuất hiện, nước sông tan biến, mặt đất vỡ nát, linh khí xung quanh lưu chuyển, vì sự xuất hiện của hắn mà sinh thái nơi đây chuyển dời. Chỉ một ánh nhìn của hắn đã khiến Nhụy Kiều Tướng Quân phải lui hai bước.
“Cô thật không ngờ, ngũ linh Kim Quy lại chọn một nữ nhân làm chủ... Cũng tốt, giết ngươi đoạt lấy Kim Quy, sau đó thôn tính Đại Việt này sau...”
Đất đá chục dặm xung quanh như bị một bàn tay vô hình nhấc lên không trung, tạo thành những mũi nhọn lớn hướng về bà.
“Hờ, thôn tính Đại Việt sao.” Bà cầm chặt đao, linh lực của ngũ linh Kim Quy bạo phát mạnh mẽ, càng lúc càng mạnh lên. “Trừ phi bản Vương chết, hôm nay đừng hòng kẻ nào đặt chân lên đất Việt.”
Lực lượng ngũ linh Kim Quy phụ thể khiến linh lực xoay chuyển quanh bà tăng mạnh, làm Tôn Hoàng phải nhìn bằng con mắt khác, hắn nở nụ cười khoái chí, xen lẫn tham lam: “Thật mạnh... Nó phải là của cô...” Lực lượng này đã hoàn toàn vượt qua Vương rồi, là lực lượng của một chân Hoàng. Hơn thế nữa, huyền diệu từ ngũ linh có một loại mê hoặc không nhỏ đối với những cường giả chạm đến tầng mây như Hoàng.
Nhụy Kiều Tướng Quân vô tung vô ảnh vượt qua người Tôn Hoàng, nhắm vào Lã Mông ở phía sau, bổ xuống một đao kinh thiên.
“Ngươi...”
…
Phía đông nam Đại Việt do Ngô Vũ Vương trấn thủ, nửa năm trước xảy ra đại chiến với quân đội Nam Hán trên Bạch Đằng Giang.
Nam Hán quốc có Hoàng tọa trấn, nguyên danh là Lưu Nham. Kẻ này được biết tới là yếu kém nhất trong chư Hoàng đương thời, hắn không thích mạo hiểm xuất trận, luôn ở sau màn, để Hoàng Kỳ của mình trong quân đội để giám sát, điều binh, nói trắng ra y là một kẻ hèn nhát.
Lưu Nham là một kẻ rất tham lam, thèm khát cả sức mạnh lẫn uy danh. Hắn không ra trận, không hiểu về đánh trận nhưng lại muốn khống chế tất cả. Không biết rõ về ngũ linh Đại Việt đã vội vàng ra tay trước, hòng chiếm lấy ngũ linh Kỳ Lân của Ngô Vũ Vương, vì thế quân Nam Hán đã thất bại thảm hại.
Ngô Vũ Vương, một trong tam Vương mạnh nhất Đại Việt, sở trường của ngài là ma pháp trận, kết hợp với ngũ linh Kỳ Lân thiên về huyễn thuật biến toàn bộ Bạch Đằng Giang này thành một trận pháp lớn, chuẩn bị cho việc phòng thủ trước sự tấn công của các quốc gia khác.
Chỉ huy tổng của quân Nam Hán lại là Lưu Nham, kẻ cực ít lộ mặt trên chiến trường, không có kinh nghiệm phỏng đoán thế trận này cộng thêm việc hắn vô cùng tự tin vào quyền uy của Hoàng khiến cho quân đội của mình toàn diệt tại đây, Hoàng Kỳ bị Ngô Vũ Vương đập tan.
Lưu Nham mất đi Hoàng Kỳ, mất cả tấm khiên là quân đội của mình, đã bị Triệu Hoàng cùng các Vương của Tống quốc vây công tiêu diệt, Nam Hán quốc biến mất khỏi bản đồ thiên hạ.
Quân Nam Hán tuy bị diệt nhưng đã vô tình làm bại lộ những cạm bẫy mà Ngô Vũ Vương cùng thủ hạ của ngài dày công chuẩn bị, hiện tại thành trì ngài trấn thủ đang phải đối mặt với tình hình hết sức tồi tệ.
Tống quốc, Đảo quốc, Hàn quốc hợp lực vây công...
Ầm...
Một thân ảnh từ trên không rơi xuống, dư lực làm nước sông tản ra tứ phương.
“Khặc!” Ngô Vũ Vương bị trọng thương, miệng phun ra một ngụm máu. Cơ thể ngài đầy thương tích, xương hai chân gãy vài cái, linh lực tán loạn, hơi thở trở nên nặng nề, có chút mệt mỏi...
Trên không trung, có ba thân ảnh đằng không phi hành, khí thế chí tôn vô thượng, thiên địa bị biến xung quanh cũng do sự xuất hiện của ba người này mà thành. Chỉ một người trong ba đã có lực lượng vượt xa Ngô Vũ Vương...
“Ngô Vũ Vương, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gia nhập vào chúng ta, giao ra ngũ linh Kỳ Lân. Đầu hàng ta, những thuộc hạ đã chết dưới tay ngươi ta sẽ không truy cứu, đầu hàng ta, ngươi sẽ có địa vị dưới một người, trên vạn người...” Kẻ đằng không phi hành có khí thế cao nhất trong ba người cất lời.
Ngô Vũ Vương không hề nhìn hắn mà nhìn thành trì đổ nát kia, trong mắt xẹt qua hoài niệm cùng đau thương, nơi đây có một vị trí quan trọng trong lòng ngài, là nơi lưu giữ tuổi thơ của ngài, là nơi ngài tu luyện, thành danh cũng tại nơi này, thành trì này từ lúc nào đã trở thành minh chứng cho cuộc đời ngài.
Trải qua thời tiết khốc liệt, thú triều, ngoại xâm bên ngoài dòm ngó trăm năm vẫn sừng sững vững vàng, nay vì tứ phương vây công mà tan vỡ, trở thành đống đổ nát. Ngô Vũ Vương quặn đau trong lòng, thành trì sụp đổ tựa như sinh mệnh của ngài đã buông xuôi.
“Hầy! Đúng là có chút không cam tâm...”
Ngài lại nhìn chiến trường xung quanh, binh sĩ của ngài, con dân của ngài, những người đã sống cùng mái nhà, là huynh đệ trăm năm, đang chiến đấu khắp nơi, tử vong khốc liệt tràn ngập chiến trường, cho đến giờ chưa có một ai đào ngũ, chưa một ai chạy trốn, huynh đệ bên cạnh ngã xuống, chiến ý của họ bùng lên càng mạnh mẽ.
Thương tích trầm trọng, thế nhưng trên mắt ngài chẳng có chút tuyệt vọng nào, nhìn thấy cảnh này khiến cho phần nào trong tâm hồn được xoa dịu, như một tia sáng nhỏ chiếu lên trong bầu trời tăm tối. Ngô Vũ Vương nở một nụ cười đầy tự hào, không chút tiếc nuối.
“Nói rất đúng, điều kiện dụ hoặc như thế, sao ta có thể từ chối...” Hoàng trên cao chưa kịp vui mừng thì Ngô Vũ Vương đã lạnh giọng: “Thế nhưng đồng bào của ta, dân ta, binh sĩ của ta đang đấu tranh quên mình, ta là Vương của họ há có thể chạy trốn...”
Ngài lấy tay lau khuôn mặt đầy máu của mình, vừa động niệm triệu hồi ngũ linh Kỳ Lân xuất hiện...
Kỳ Lân vừa xuất hiện, linh lực huyền diệu thâm ảo bao quanh Ngô Vũ Vương khiến cho ánh mắt của tam hoàng cao cao tại thượng lóe lên tham lam.
Linh lực từ Kỳ Lân thoáng chốc làm lành đôi chân, Ngô Vũ Vương từ mặt nước đứng dậy, hướng về tam Vương trên không trung, giơ nắm đấm lên với lòng quyết tâm vững vàng như thái sơn, quát lớn: “Triệu Hoàng, Nhật Hoàng, Lí Hoàng, bản Vương sống là người Đại Việt, chết là ma đất Việt...”
Tiếng quát mạnh mẽ, mang theo niềm tin rực cháy thổi bùng thêm chiến ý của binh sĩ Đại Việt, bọn họ càng đánh càng hăng lên.
Triệu Hoàng đứng giữa tam Hoàng cau mày, nhìn xuống Ngô Vũ Vương bằng ánh mắt khinh thường, lắc đầu thất vọng, để lại một câu: “Không biết thức thời, nếu đã vậy bản Hoàng sẽ thành toàn cho ngươi...”
Triệu Hoàng dùng ngón tay động niệm, từng ngọn núi xung quanh bị bốc lên không trung, lại bị hỏa diễm cuồn cuộn phủ lên.
“Tống Triều Nhị Thức – Vẩn Thạch Hạ Thế.”
Ngô Vũ Vương không hề chạy trốn, ngài cùng ngũ linh Kỳ Lân, quyết tâm tử chiến với Hoàng chí tôn.
“Đến đây, Hoàng, hôm nay lão phu sẽ tử chiến với các ngươi...”
…
Thành Thăng Long, biểu tượng của Đại Việt, là thành trì có lịch sử lâu đời nhất kể từ khi quốc gia được hình thành, cũng là vùng đất được ca tụng là “Địa Linh Nhân Kiệt” khi ngũ Vương, năm cường giả đứng đầu Đại Việt đều xuất thân tại nơi này.
Trong thành có một ngọn núi lớn nằm cạnh bên cung điện. Ngọn núi này trong mắt dân thường có một loại cảm giác phiêu dật mờ ảo, làm người không nhịn được mà kính trọng. Thật vậy, đến cả ngũ Vương cũng dành thời gian lên núi bái lạy mỗi năm một lần.
Trên núi có một ngôi đền lớn được dòng suối thiên nhiên thanh mát bảo vệ, lúc này có một đám người đang đứng bên ngoài ngôi đền, khuôn mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không yên trong lòng.
Trái ngược với bên ngoài, bên trong ngôi đền lúc này tĩnh lặng vô cùng. Những đốm sáng nhỏ lơ lửng thắp sáng bên trong, thường nói mỗi khi một sinh mệnh chào đời sẽ được ghi vào sổ sinh tử của thiên địa, mỗi một đốm sáng này, chính là một kiếp người. Nó lưu giữ hồi ức của một đời người từ khi sinh ra cho đến lúc từ trần.
Và mỗi đốm sáng ấy liên quan mật thiết với nhau, kết nối vào nhau tạo thành thiên thư quán xuyến toàn bộ vận mệnh của Đại Việt.
Có hai thân ảnh đang đứng trước thiên thư, một lão bà và một thiếu nữ. Thiếu nữ đứng phía sau liên tục truyền linh lực của mình cho lão bà, lão bà ở trong tư thế dang hai tay đã hơn một tuần rồi, ánh mắt phát ra lam quang.
Bỗng hai tay của bà trở nên run rẩy, lam quang trong mắt mờ nhạt dần, khuôn mặt bà tái đi, có chút thổng khổ.
“Phụt...” Lão bà phun ra một ngụm máu đen, cả cơ thể đổ xuống đất.
“Bạch sư phụ...” Thiếu nữ hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng đỡ bà dậy.
Đột nhiên bà lão rơi lệ, ánh mắt trở nên tuyệt vọng, miệng thều thào: “Trời muốn diệt Đại Việt ta rồi...” Nói ra câu này, khuôn mặt bà như già đi.
“Sư phụ, người đã nhìn thấy điều gì...” Thiếu nữ chưa nói hết lời thì thiên thư trước mặt hóa đen, đây là điềm xấu, cực xấu.
“Chuyện này... Sao có thể chứ...” Ánh mắt thiếu nữ trở nên kinh hãi, nàng chưa từng thấy thiên thư như vậy.
Không dừng lại đó, một hình chiếu đột ngột hiện lên trên thiên thư, phía tây nam Đại Việt nơi đâu cũng là hoang tàn, xác người nhuộm đỏ đất bằng, cây xanh, chiến hỏa phủ trời. Những ngọn núi hùng vĩ trong ký ức thiếu nữ chỉ còn là đống đổ nát, dòng sông cũng trở nên đen kịt, đến cả cây rừng xanh tươi bị chiến hỏa quét qua chỉ còn lại đống tro tàn.
Bà lão kinh hãi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất lời: “Tiểu Lệ, mau, mau lấy lăng kính ra, ta muốn xem tình hình ngũ Vương...” Thiên thư hắc hóa, bao gồm cả thiên mệnh của ngũ Vương trong đó, một loại dự cảm không lành xẹt qua trong đầu bà.
Thiếu nữ nghe thấy âm thanh thúc giục, vội vàng triệu hồi năm lăng kính. Pháp bảo này có chứa linh lực của cả năm Vương, chỉ có nơi này mới có thể điều động để thấy được bọn họ.
Lăng kính đầu tiên chứa linh lực của Bắc Bình Vương, nó bắt đầu lóe sáng lên, nhưng không có bất cứ hình ảnh nào hiện lên cả. Bà lão bình tĩnh nói: “Ngũ linh Phượng Hoàng vẫn còn tồn tại, chắc thằng bé đã tiến vào lĩnh vực, trong năm Vương nó là người duy nhất có hi vọng thành Hoàng. Xem tiếp đi...” Tuy có chút lo lắng nhưng bà rất tự tin về thực lực của Bắc Bình Vương.
Lăng kính thứ hai là của Đại Vương, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng. Ngài đang giao thủ với Hoàng của Nguyên quốc và ba Vương khác. Tình hình hết sức tệ, dù cho có ngũ linh Lạc Hồng phụ thể cũng không thể nào chống lại một chân Hoàng được, đã sắp rơi xuống hạ phong.
Các lăng kính khác cũng lần lượt hiện ảnh lên. Phía bắc Đại Việt, Nhụy Kiều Tướng Quân bộc phát lực lượng miểu sát Vương Lã Mông, thế nhưng đứng trước Tôn Hoàng, bà vô lực phản kháng, dòng sông, đồi núi xung quanh vì trận chiến mà tan hoang, trở thành bình địa.
Nhìn tới đây, cả bà lão và thiếu nữ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên ảm đạm. Hình ảnh lăng kính của Ngô Vũ Vương phía đông nam chiếu lên, ngài đang nằm bất tỉnh trên mặt nước, thương tích, máu bê bết cơ thể, tam Hoàng dùng một tay huỷ diệt toàn bộ quân kháng chiến.
Hình ảnh từ lăng kính cuối cùng chiếu đến, như làm tất cả bùng nổ, như lấy hết mọi hi vọng của họ đi. Bà lão không giữ nổi tâm mình mà một quyền đập vỡ kính, thiếu nữ thì ôm mặt rơi lệ.
Lí do quân địch có thể tràn vào từ phía tây nam là do Vương trấn thủ nơi này, Việt Quốc Công, chủ nhân của ngũ linh Thiên Long, tử trận. Ngài bị dịch chuyển tới Chiêm quốc, bị thập Hoàng vây công, bị hạ sát bởi Thủy Hoàng, kẻ được xưng tụng là đệ nhất nhân trong chư Hoàng. Bọn chúng hiện đang xâu xé Thiên Long thành mười phần, hòng triệt để giết chết ngũ linh Thiên Long.
“Tiểu Lệ, nhân lúc ý thức của Thiên Long vẫn tồn tại, chúng ta phải nhanh chóng sử dụng đại trận...” Bà lão định nói gì thì nhìn thấy đồ đệ của mình vẫn đang ôm mặt rơi lệ. Trong thoáng chốc đó, bà không biết nói gì, chỉ mặc nàng phát tiết cảm xúc.
Cả căn phòng lặng thinh, chỉ còn lại tiếng khóc thê lương đau lòng.
“Sư phụ... Hức... Hức...” Thiếu nữ thủ thỉ: “Đại Việt ta... Chẳng lẽ xong thật rồi sao?” Ánh mắt nàng hiện lên vẻ tuyệt vọng, cũng có chút hi vọng nhỏ bé, mong chờ câu trả lời từ bà lão.
Thấy điều đó, lão bà nắm chặt nắm đấm, không có dũng khí cho đồ đệ mình xem thiên mệnh bản thân đã thấy. Bà từ ái đặt tay lên vai thiếu nữ, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nha đầu ngốc, không cần bi quan như vậy. Chỉ có tiếp tục sống, chúng ta mới còn hi vọng, tiếp tục sống, chúng ta rồi sẽ có cách...”
Nghe thấy giọng nói ấm áp trìu mến, thiếu nữ ngừng khóc, nhìn bà lão bằng ánh mắt sáng ngời, nói: “Thật sao ạ...” Giọng nói có phần khó tin, nhưng nhiều hơn là hi vọng.
Nhìn thấy hi vọng từ ánh mắt của thiếu nữ, bà lão càng đau đớn hơn, cố hết sức gật đầu một cái. Cái gật đầu này hết sức nặng nề, nhưng nó đã trở thành điểm tựa tinh thần cho thiếu nữ yếu ớt. Nàng vỗ ngực, thở phù: “Tốt quá rồi. Đồ đệ sẽ lập tức chuẩn bị phép khai trận...”
Bỗng những tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào: “Không xong rồi, là Hoàng Kỳ...”
“Bọn chúng đánh đến rồi...”
“Chẳng lẽ Vương đã...”
“Không thể nào, Việt Quốc Công, Vương của chúng ta sao có thể bại được...”
“...”
Cánh của đền được mở ra, nhóm người bên ngoài cũng không còn chú ý nữa, thứ chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của họ là năm Hoàng Kỳ sừng sững cắm ở phía ngoài xa kia.
“Sư phụ, bọn chúng đánh tới rồi...” Thiếu nữ hoảng hốt, xen lẫn sợ hãi khi thấy Hoàng Kỳ.
Xung quanh ngôi đền lúc này, một bầu không khí ngưng trọng bao phủ tất cả. Bà lão với lịch luyện trăm năm, tâm tính trầm ổn nhanh chóng tỉnh táo, quay sang ra lệnh cho thiếu nữ đồ đệ kia: “Nhanh, con mau thi trận. Ta sẽ cản chúng...”
“Sư phụ, người...” Ánh mắt thiếu nữ đỏ nhòe lệ, nàng đứng lặng người. Đó là năm Hoàng, chí tôn thiên hạ, sư phụ đi chẳng khác nào chịu chết.
Bà lão đặt tay lên đầu thiếu nữ, vừa dịu dàng xoa đầu vừa nói: “Tiểu Lệ, nhớ lời ta, còn sống sẽ còn hi vọng...”
Nói rồi bà lão để thiếu nữ một mình trong đền, dùng ma pháp phong bế toàn bộ ngôi đền lại. Bà lão đứng ngoài, chạm tay vào ngôi đền một cách nhẹ nhàng, như người sắp từ giã mọi thứ, lẩm bẩm: “Xin lỗi tiểu Lệ vì đã cho con hi vọng mà ngay cả ta cũng không dám tin...”
“Thiên mệnh của Đại Việt đều là cửa tử...” Bà lão quay sang, nhìn năm Hoàng Kỳ ở phía xa xa kia bằng ánh mắt quật cường. “Hầy! Chỉ hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện ở tương lai...”
Cả năm lăng kính phát ra linh lực ngũ Vương, tạo ra một vòng bảo hộ ẩn giấu ngôi đền khỏi bên ngoài.
Cuồng phong nổi lên, đất bằng rạn nứt, cây rừng ảm đạm, thiên địa hiển dị tượng, linh lực khổng lồ tỏa ra từ năm Hoàng Kỳ như muốn đè ép, phá nát toàn bộ không gian nơi đây.
Các đệ tử ngôi đền không chịu nổi uy áp, thổ huyết bỏ mình, từ ngôi đền cho đến chân núi đều là thi cốt, máu của họ nhuộm đỏ cả ngọn núi. Chỉ còn một mình bà lão vẫn đứng vững vàng trước cuồng phong.
Lúc này bà không thấy sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy một loạt cảm giác thê lương, đau lòng, bất lực từ cơn gió truyền đến. Bà nắm chặt cây trượng trong tay, nhìn năm thân ảnh đằng không vừa xuất hiện từ trong không trung.
“Ha, không ngờ được Thiên Mệnh Ti của vùng đất này lại được đặt ở nơi hoang sơ hẻo lánh như vậy...” Một giọng nói từ một kẻ trong năm Hoàng phát ra, mang theo một loại ma lực khiến người nghe phải thần phục, kính sợ.
“Vậy ra nguồn gốc của ngũ linh Đại Việt thật sự nằm trong ngọn núi này sao...” Thủy Hoàng, đệ nhất nhân trong chư Hoàng cảm giác được hình như có thứ gì đó ẩn hiện lờ mờ trên ngọn núi, hắn lập tức ra tay.
“Hoang Địa Dạ U Minh.”
Cả bầu trời nơi đây bị che mờ bởi bóng tối, từng tiếng hét âm u vọng từ khung thương, tiếng thét của những bại tướng chết dưới tay Thủy Hoàng. Toàn bộ nơi này đều bị kéo vào lĩnh vực của hắn. Linh lực vạn vật không ngừng bị rút đi, sinh vật càng yếu linh lực hao mòn càng nhanh.
Linh lực năm Hoàng xuất ra chấn áp thiên địa nơi đây, đất đai trăm dặm sạt lở tạo thành những khe rãnh gồ ghề, sâu như vô tận.
Cao Dương Hoàng, đệ nhị Hoàng, hắn ta chỉ ngón tay mình xuống ngọn núi. Dưới linh lực cuồn cuộn, bàn tay bắn ra đạo kình khí hóa hình thành bàn tay khổng lồ nghiền nát vạn vật.
Nhật Nguyệt Luân Chuyển – Phản Chấn!
Đỉnh đầu trượng mang nhật tượng, đáy trượng mang nguyệt tượng, phát ra bạch quang thanh khiết, ánh sáng mở rộng bao trùm toàn bộ ngọn núi và xung quanh hai dặm.
Công kích từ lĩnh vực của Thủy Hoàng và đệ nhị Hoàng bị phản lại khi va chạm vào luồng ánh sáng ấy. Đồng thời bà lão cũng ho ra ngụm máu đen kịt, kinh mạch, xương cốt bên trong vỡ nát. Bà đã đến giới hạn, dốc toàn bộ tu vi của đời mình cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được nửa chiêu của Hoàng.
“Hô, không ngờ ngoài Vương ra, còn có kẻ có thể chặn được nửa đòn này của ta sao.” Cao Dương Hoàng liếm khóe môi, hắn càng mong chờ lấy được bí mật của ngũ linh Đại Việt hơn rồi.
Uy nghiêm của Hoàng không thể mạo phạm, bà lão đã chặn được nửa chiêu này của hắn đã làm hắn mất mặt trước bốn vị kia, không thể tha chết được. Linh lực ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ, giáng xuống toàn thân bà lão, linh lực mang theo uy áp vô thượng.
“Hoàng, đúng là thiên địa chí tôn...” Đó là suy nghĩ của bà lão thoáng qua trước lúc tử biệt. Bà không thể chịu nổi linh lực của Hoàng, nhục thân tan vỡ, bỏ mình.
“Sư phụ...” Một tiếng khóc thê lương vọng khắp ngôi đền, thiếu nữ ngồi rụp xuống dưới, chứng kiến cái chết của sư phụ mình và các đồng môn, chứng kiến hồi kết của Đại Việt khiến tâm thần nàng chịu không nổi.
Cả ngôi đền như chìm vào sự yên tĩnh tuyệt vọng, chỉ còn lại tiếng khóc của thiếu nữ.
Ngôi đền được linh lực ngũ linh bảo vệ đã tránh khỏi sức mạnh của Hoàng, thế nhưng ngũ cảm của bọn họ thì không. Cả năm Hoàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của ngôi đền.
“Tần huynh, ta cảm nhận được có thứ gì đó trên ngọn núi... Rất cổ quái...” Cao Dương Hoàng quay sang Thủy Hoàng nói, lúc nãy bàn tay khổng lồ kia quét qua tất cả thì có một khoảng trống nó không thể nào luồng qua được, chính là ngôi đền kia.
Cả năm Hoàng nhất trí, liên tục xuất thủ tấn công vào vị trí ngôi đền, rất có thể đây chính là đầu địa mạch của đất Việt. Ngôi đền có linh lực ngũ linh nhàn nhạt bảo vệ chống đỡ. Thế nhưng đứng trước thực lực của chân Hoàng, rất nhanh vòng phòng hộ đã xuất hiện vết nứt.
Trong khi đó, thiếu nữ vẫn thẩn thờ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn lên lăng kính, tâm trí nàng vẫn còn chìm trong khung cảnh kia, cái chết của sư phụ. Một cảm giác tuyệt vọng, uất ức nhấn chìm toàn bộ ngôi đền cũng như cả Đại Việt này.
Đầu óc nàng bây giờ bối rối, không phương hướng. Ngũ Vương bại trận, ngũ linh Thiên Long thì bị giết chết, sắp tới có lẽ sẽ là Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Kim Quy, Lạc Hồng... Tất cả kết thúc rồi, Đại Việt, xong rồi.
Ánh mắt thiếu nữ đờ đẫn, mờ mịt nhìn trận pháp trên sàn, là một trận pháp còn dang dở do sư phụ nàng viết nên, chỉ cần hơn mười nét nữa là trận thành. Thế nhưng lúc này thiếu nữ đã bị khủng hoảng trầm trọng, mười nét trước mắt này như xa tận chân trời, vô tâm vô lực vẽ...
“Còn sống là còn hi vọng...”
Bỗng một câu nói cuối cùng của sư phụ vang vảng bên tai nàng. Câu nói khiến tinh thần nàng thoáng trở lại, tim bắt đầu đập thịch. Câu nói chứa ma lực xua tan đi khủng hoảng trong thoáng chốc, mặc cho bên ngoài tuyệt vọng bao phủ.
“Phải... Còn sống là còn hi vọng...” Thiếu nữ nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, nàng bám lấy tia hi vọng cuối cùng này mà đứng lên.
Nàng bắt đầu nhớ lại những gì mà sư phụ dạy, từ từ vẽ nên trận pháp ở giữa ngôi đền. Dù ngoài kia các Hoàng vẫn không ngừng công kích, nhưng nàng vẫn bình tĩnh mà xử lí từng văn minh.
Vết nứt của vòng phòng hộ càng lớn ra, thủ pháp của nàng càng nhanh. Đây không chỉ là cuộc chạy đua bình thường, mà đây là cuộc đua sống còn, thiên mệnh của Đại Việt đặt toàn bộ vào giờ khắc này.
Bang!
Một tiếng vỡ nứt vang vọng, tiếng vang của tử thần, ngôi đền đã mất đi sự bảo hộ, thiên mệnh của Đại Việt đứng trước vực sâu tử thần.
“Hà, thì ra nơi đây có một ngôi đền...”
“Vì sao nơi đây lại được linh lực ngũ linh bảo vệ chứ?” Không cần nghĩ cũng biết, nơi này có thứ bọn chúng muốn.
“...”
Bỗng cả ngôi đền phát ra bạch quang, chiếu thẳng lên tận trời cao, xé tan bóng tối của Thủy Hoàng. Không chỉ ngôi đền, toàn bộ vùng đất đều phát ra bạch quang.
“Cái gì thế...” Không hiểu sao Thủy Hoàng nhìn đến luồng sáng ấy lại có dự cảm không lành. Nhân lúc các Hoàng không chú ý, hắn ta lén làm vài động tác.
Cùng lúc đó, trên một chiến trường rộng lớn tại thảo nguyên. Đại Vương bị Hoàng của Nguyên quốc đánh trọng thương nằm trên đất. Lúc ý thức sắp mất dần thì cả người phát ra kim quang.
Kim quang mạnh mẽ tỏa ra đánh ngã cả Hoàng của Nguyên quốc, sau đó hội tụ chiếu thẳng lên trời cao.
Tại đông bắc Đại Việt lúc này, sau khi Nguyễn Phúc Ánh hoàn thành việc phong ấn Hoàng của Thanh quốc vào lòng đất thì cả cơ thể bắt đầu nóng lên. Linh lực của ngũ linh Phượng Hoàng phát ra huyết quang xông thẳng lên trời cao.
“Gì thế này...” Nguyễn Phúc Ánh cảm thấy có gì đó đang cưỡng chế trích xuất lực lượng của Phượng Hoàng, thế nhưng gã lại hoàn toàn không thể kháng cự, mặc cho dị biến xảy ra.
Tại phía bắc, Nhụy Kiều Tướng Quân đang chìm dưới con sông lạnh đột nhiên bùng phát linh lực mạnh mẽ. Ngũ linh Kim Quy phát ra lam quang bắn thẳng lên lên trời cao.
“Luồng ánh sáng này là gì, dường như đến ta cũng cảm thấy có chút uy hiếp...” Hoàng của Đông Ngô đứng trên không, nhìn về phía lam quang bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tại Chiêm quốc, nơi ngũ linh Thiên Long bị các Hoàng xâu xé. Khi năm cột sáng từ đất Việt phóng thẳng lên trời cao sinh ra một loại liên kết mơ hồ với chút ý thức còn xót lại của Thiên Long.
Những bộ phận cơ thể của nó ở trong người các Hoàng bạo phát linh lực mãnh liệt, trực tiếp xuyên qua thân thể các Hoàng, khiến bọn họ đột tử. Những đạo lục quang hội tụ thành một, phóng thẳng lên trời cao.
Cả sáu cột quang trụ trấn trời đang phong tỏa toàn bộ Đại Việt, trấn áp hoàn toàn lực lượng của những kẻ xâm lược. Văn minh đại trận hình thành, trải dài khắp lãnh thổ Đại Việt, vòng phòng hộ mờ ảo dựng lên, cách li hoàn toàn Đại Việt khỏi bên ngoài.
Ngày hôm nay, là ngày mở đầu cho mười vạn năm thái bình thịnh thế. Muôn dân Đại Việt an cư lạc nghiệp, được sống trong yên bình, không phải đối mặt với các cường quốc, với chư Hoàng đáng sợ nữa.
Ngày hôm nay sẽ khắc ghi mãi trong tâm trí của thế hệ mai sau.
Ngày hôm nay, Đại Việt chính thức khai sinh.
Danh sách chương