Ánh mắt Trần Lĩnh trở nên nghiêm túc, Thanh Liên cảm nhận được lời nói sắp tới của Trần Lĩnh thật sự quan trọng, tâm cô bé cũng hơi động theo.
“Vô Ưu, con có muốn bái ta làm sư phụ không?” Khuôn mặt Trần Lĩnh trở nên nhu hòa đi, ông nhìn thẳng vào Thanh Liên mà hỏi.
Không chần chừ, Thanh Liên lập tức gật đầu, nói: “Con nguyện ý ạ.” Từ khi đến ngọn núi này, khoảng thời gian chung sống với Trần Lĩnh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô bé, có thể tự do đọc sách, luyện võ rồi đến nấu ăn... vô cùng hạnh phúc, chỉ một tuần qua, cô bé đã coi nơi này như là nhà của mình rồi, ở đây, Thanh Liên có thể làm mọi thứ theo ý thích mà không bị gò bó, giam cầm.
Câu trả lời của Thanh Liên không nằm ngoài dự đoán của Trần Lĩnh, thế nhưng khi nghe chính miệng cô bé nói ra khiến ông có chút vui sướng, bởi Thanh Liên thật sự khá xa đám trẻ kia, không phải về mặt thực lực hay thiên phú, mà là về tâm tính. Tâm tĩnh như dòng sông, tính nhàn tựa cơn gió, không kiêu ngạo không tranh đấu, cũng không có dã tâm bừng bừng. Tính cách này, thật sự khiến người ta yêu thích.
“Được, sau đây con phải tiến hành nghi thức bái sư, hãy dập đầu ba cái với ta, con chính thức trở thành đồ đệ ta.”
Thanh Liên làm theo lời Trần Lĩnh, cô bé dập đầu ba cái, không có cảm giác xấu hổ gì cả, Thanh Liên cảm thấy có một sự vinh dự và ý nghĩa vô cùng từ ba cái dập đầu này, đồng thời bức tường ngăn cách nào đó trong tâm mình với Quang Huy tông tiêu tán, từ nay, Thanh Liên chính thức trở thành đệ tử Quang Huy tông.
“Đồ đệ ngoan, sau đây ta sẽ dẫn con tới một nơi.” Trần Lĩnh cười nói, sau đó ông đặt tay xuống dưới đất. Một giây sau đó, những chú ngữ mang lục quang xuất hiện trên đất, kết thành vòng tròn.
Thanh Liên dành phần lớn thời gian đọc sách, cũng biết đến trận pháp thông qua trang sách và nhìn thấy trận pháp một tuần trước ở căn nhà tuyển mộ đệ tử, đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc trận pháp gần đến thế, có một sự thú vị nho nhỏ.
Trần Lĩnh vừa vẽ vòng tròn kết nối những chú ngữ kia, vừa giảng giải: “Đây là cảnh giới cao nhất của luyện trận sư, tay không kết trận, không cần những thứ đồ vật ngoại thân. Trận pháp mà ta vừa thi triển có thể phong bế ngọn núi này, ngăn bên ngoài nhìn hay cảm ứng vào bên trong.”
Vòng tròn pháp trận hoàn thành, Trần Lĩnh lấy một quyển trục trong không gian giới chỉ ra, ông tới gần Thanh Liên, mở quyển trục ra, đặt ngón trỏ của mình vào giữa đoạn chú ngữ viết trên quyển trục.
Sau một giây, chú ngữ kia quay vòng quanh ngón tay Trần Lĩnh, chúng cắt qua da ông, máu từ đó nhỏ xuống, những chú ngữ khác trên quyển trục đồng loạt chuyển màu thành màu máu đỏ tươi. Chỉ trong một khắc đó, huyết quang vừa lóe lên trước mắt Thanh Liên, hai người đã xuất hiện ở một căn phòng xa lạ nào đó, xung quanh tràng ngập âm u quỷ khí.
Thanh Liên hơi kinh ngạc, bọn họ thế mà xuất hiện tại một nghĩa trang, bởi trước mắt cô bé, có rất nhiều ngôi mộ. Cô bé có thể thấy quang cảnh xung quanh là nhờ ánh sáng từ quyển trục mà Trần Lĩnh đang cầm phát ra.
Trần Lĩnh đi phía trước, Thanh Liên đi phía sau. Trái với dự đoán của ông, Thanh Liên không hề sợ hãi nơi này chút nào, không phải cô bé cố gắng biểu hiện ra, mà Thanh Liên thật sự chẳng sợ chút nào cả, tâm tình, nhịp tim tĩnh vô cùng.
“Tâm tính bậc này...” Trần Lĩnh nhớ lại bản thân mình lúc mới vào đây, dù ông đã là một thanh niên hơn mười lăm tuổi, thế nhưng không tránh khỏi một phen sợ hãi. Không phải loại sợ hãi với yêu ma, mà là một bản năng nào đó trong linh hồn sinh ra kinh sợ với sự âm u quỷ khí.
Ông dẫn Thanh Liên đi qua một hành lang, hai bên nhìn đâu cũng là bia mộ, còn có khói sương tỏa mờ ảo, những con côn trùng chuyển động trong bóng tối cùng những âm vọng không biết bắt nguồn từ đâu... tất cả chúng vô hình hội hợp mà tạo nên không khí âm trầm đáng sợ nơi đây.
“Gần ba thế kỷ trước, lúc Đại Việt thái bình an ổn nhất, đã có một tông phái ma đạo xuất hiện, nhấc lên một hồi phong ba khiến dân chúng lầm than, trăm họ tan nhà nát cửa.” Trần Lĩnh vừa đi vừa kể với Thanh Liên, Thanh Liên vô cùng chăm chú lắng nghe.
Ông bước qua một ngôi mộ, nhìn cỏ hoa trên đó đã mục nát thì thở dài: “À, có lẽ bây giờ đã không còn ai nhớ tới nữa rồi.”
“Tên tông phái này là Hắc Dạ, cái tên này đã từng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân Đại Việt gần ba trăm năm trước, vào lúc tất cả đang ngủ say, Hắc Dạ như một mồi lửa bất chợt đốt lên trong đêm, đánh cho tất cả không kịp trở tay.”
“Hắc Dạ bí ẩn đến mức cả ngũ Vương cũng không hề có bất cứ thông tin nào, dẫn đến cuộc chiến kéo dài dai dẳng hơn mười năm trời thì tất cả mới chấm dứt, Hắc Dạ cũng từ đó xuống khỏi khán đài lịch sử.”
Nghe câu chuyện Trần Lĩnh kể, ánh sáng trong mắt Thanh Liên chợt lóe lên. Cô bé đã có thể làm hội tụ tinh thần lực, suy nghĩ cũng vì thế chạm tới điểm mấu chốt, Thanh Liên rất rõ ràng vì sao tại nơi âm u thế này mà Trần Lĩnh lại kể cho cô bé nghe câu chuyện xưa kia.
“Nơi này... Là bọn họ sao?” Thanh Liên nhìn qua Trần Lĩnh, hỏi.
“Đúng như con nghĩ đấy, đây là mộ phần của những thành viên Hắc Dạ đã ngã xuống năm đó.” Trần Lĩnh trả lời Thanh Liên vô cùng thản nhiên.
“Vậy người... Là linh sư ma đạo?” Ánh mắt Thanh Liên hiện lên chút kinh ngạc, tuy nhiên cô bé vẫn chẳng có vẻ sợ hãi nào. Một người biết câu chuyện đã bị người đời lãng quên, lại rõ ràng biết chính xác cả mộ phần này, chỉ có một khả năng, Trần Lĩnh cũng là người của bọn họ.
Linh sư ma đạo, cả thiên hạ không dung, quyết chí tiêu trừ, thế nhưng người trước mắt Thanh Liên là Trần Lĩnh, người đã mang tới những tia sáng đầu tiên cho cô bé từ khi sinh ra tới nay, là người cho Thanh Liên cảm giác tồn tại chân thực nhất. Linh sư ma đạo thì có sao, chỉ cần là Trần Lĩnh, cô bé sẽ không bao giờ ghét.
“Ha ha, không sai, ta cũng là thành viên của Hắc Dạ, là linh sư ma đạo.” Trần Lĩnh trả lời vô cùng sảng khoái, không hề giấu diếm gì cả, trái lại ông có chút kinh ngạc khi Thanh Liên biết mình là một linh sư ma đạo mà ánh mắt cô bé nhìn mình chẳng hề thay đổi.
Phàm là những gì liên quan tới linh sư ma đạo, thế nhân sẽ phẫn nộ, thiên hạ sẽ tru diệt, bài xích ngươi.
“Con, không sợ ta sao?” Trần Lĩnh hỏi.
Thanh Liên lập tức lắc đầu.
“Vì sao không sợ?”
“Không sợ, trước đó không, bây giờ không, sau này cũng không, bởi vì người là sư phụ con.” Thanh Liên trả lời vô cùng đanh thép, lời nói trong suốt không hề giả dối, ánh mắt vẫn cứ bình tĩnh như thế.
“Ha ha, tốt lắm, không sợ là rất tốt.” Trần Lĩnh dẫn Thanh Liên tới căn nhà ở cuối hành lang này, từ nơi đó, Thanh Liên có thể cảm thấy có gì đó rất uy nghiêm.
Căn nhà không có cửa đóng, hai người cứ thể đi vào. Ở bên ngoài nó chẳng khác gì những ngôi nhà bình thường kia, nhưng bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác, rộng đến không tưởng.
Có rất nhiều ngọn núi nhỏ san sát nhau, trên chúng chứa đầy những viên tinh thạch mà Thanh Liên thường thấy. Trần Lĩnh cũng tiện giới thiệu: “Chúng tuy là tinh thạch nhưng lại không dùng được, tinh thạch nơi này đã bị làm cho ô uế, linh khí trữ bên trong cũng vì vậy mà trở thành tử khí, hấp thu vào người cực kỳ có hại cho kinh mạch. Con cũng không cần lo lắng, chỉ khi hấp thu mới bị thôi.”
Hai người dừng trước một tấm bảng khổng lồ, Trần Lĩnh sờ vào bảng niệm chú ngữ gì đó khiến nó động dậy, ông quay lại, nói: “Từ đầu, lúc có ý định nhận con làm đệ tử đã định sẽ nói cho con nghe về Hắc Dạ, tránh cho những hiểu lầm không đáng có về sau.”
“Cũng nói cho con biết bái ta làm sư phụ thì con không phải là đệ tử của Quang Huy tông mà là Hắc Dạ chúng ta. Nào, đến đây.” Trần Lĩnh dùng tinh thần lực vẽ một pháp chú nhỏ trên tấm bảng khổng lồ.
“Con chỉ cần đặt ngón tay vào đó, thề với bản thân mình: “Trung thành, tận tâm vì Đại Việt.”
Thanh Liên làm theo lời Trần Lĩnh, đặt ngón trỏ vào chú pháp kia, đọc to lời thề: “Con, Mộc Thanh Liên, thề trung thành, tận tâm vì Đại Việt.” Cô bé có chỗ thắc mắc, vì sao Hắc Dạ gây nên nỗi kinh hoàng cho thiên hạ năm đó lại có lời thề thốt như thế này.
“Hửm, tên của con chẳng phải là Vô Ưu sao?” Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên hỏi, ông đã quen gọi cô bé với cái tên Vô Ưu rồi, tưởng rằng đó mới là tên thật.
Thanh Liên hơi trầm mặt xuống, sau một giây thì giải thích: “Vô Ưu là phong hiệu của con, chưa có ai đặt tên cho con cả, con tự đặt đấy ạ.” Thanh Liên giải thích với Trần Lĩnh mà khuôn mặt chẳng hề đổi sắc, với cô bé, việc này chẳng có gì to tát cả.
“Con...” Không hiểu sao nghe Thanh Liên nói vậy, Trần Lĩnh lại thấy có phần nghẹn ngào. Tên gọi của một người là do phụ huynh đặt, mang một ý nghĩa công nhận sự tồn tại của người đó trên đời, kể cả là đứa bé ăn mày như ông năm đó cũng được đặt tên, thế mà cô bé trước mắt mình, dù sinh ra trong vương tộc nhưng đến cả cái tên cũng không có, chỉ tự mình đặt lấy.
Lời nói vô cùng thản nhiên, ánh mắt quá đỗi bình đạm như thế lại khiến ông có phần đau lòng. Đây có lẽ là lí do mà đứa bé này lúc nào cũng lãnh đạm với mọi thứ, xa cách thế nhân. Trong lòng Trần Lĩnh đưa ra quyết định, Thanh Liên là đệ tử đầu tiên của ông, nếu đã không có ai cho Thanh Liên cuộc sống tốt, ông sẽ cho cô bé, nếu không có ai công nhận, ông sẽ luôn công nhận.
Những chú pháp mà Trần Lĩnh viết ra cắt qua da Thanh Liên, lấy của cô bé một giọt máu. Chỉ một giây sau, tên của Thanh Liên đã ở trên tấm bảng lớn, đặt cùng với những cái tên khác.
“Được rồi, giờ con đã là đệ tử của Hắc Dạ chúng ta, ta sẽ kể cho con một vài câu chuyện.” Trần Lĩnh bắt đầu kể: “Ở trong một khu rừng nọ, có một chú thỏ con hết ăn rồi ngủ, ngày qua ngày chú ta luôn lặp lại sinh hoạt đơn giản như thế, sống vui vẻ vô tư trong khu rừng yên bình của mình cho tới một hôm.”
“Một con cáo tình cờ đi ngang đó, thấy con thỏ nhỏ thơm ngon trước mặt thì nổi cơn đói khát. Nó đến rất gần mà thỏ con chẳng hề phát giác, bởi từ nhỏ nó đã sống trong sự an toàn, vô lo vô nghĩ. Khi phát giác bất thường, một màn ta đuổi ngươi chạy kịch tính xảy ra, kết quả thỏ con may mắn trốn thoát, nhưng một bên tai của nó bị con cáo gặm lấy.”
“Dù mất một bên tai, thế nhưng nó đã học được bài học đắt giá, sự đau đớn thoáng qua lúc đó trở thành kinh nghiệm khi nó trưởng thành. Sau này nó gặp phải những sinh vật còn hung tợn hơn con cáo lúc đầu như chó, sói, hổ nhưng lần này nó đã có được sự cảnh giác, luôn phòng bị những nguy hiểm tới gần để lảng tránh.”
Trần Lĩnh kể xong thì nhìn Thanh Liên, trong mắt cô bé là một mảng sương mù, thế nhưng đã sắp có dấu hiệu lóe sáng.
Không làm Trần Lĩnh thất vọng, Thanh Liên đã ngộ được ẩn ý từ câu chuyện mà Trần Lĩnh kể vừa rồi, cô bé nói: “Hắc Dạ, chính là con cáo kia.”
“Ha ha, rất nhạy bén, Hắc Dạ chúng ta chính là con cáo kia.” Với một đứa trẻ bảy tuổi mà ngộ tính lại cao thế này, Trần Lĩnh không khỏi tưởng tượng đến thành tựu tương lai của Thanh Liên, chắc chắn sẽ phong quang rực rỡ.
Trần Lĩnh lại tiếp tục kể: “Một vạn năm trước, đại trận hộ quốc che chở Đại Việt suy yếu, những linh Đồ bên ngoài có cơ hội xâm nhập vào Đại Việt. Chúng ta đã sống quá yên bình suốt mấy vạn năm qua, lũ linh sư xâm nhập kia chỉ là cấp bậc Đồ giả, vẫn không tạo thành uy hiếp đang kể. Đại Việt lúc này chính là con thỏ con kia, say giấc trong yên bình.”
“Hắc Dạ chúng ta thì khác, đây là tông môn của luyện trận sư, tập hợp những luyện trận sư ưu tú cả về thực lực lẫn tâm tính, đã sớm nhận ra khung cảnh thái bình này đã tới hồi kết rồi.”
Trần Lĩnh ngồi lên trên một khúc cây, nhìn Thanh Liên, nói: “Nếu như con thỏ trong câu chuyện kia, nếu ngay từ đầu gặp những kẻ săn mồi mạnh mẽ như sói, hổ mà không phải là con cáo kia, thì kết quả sẽ ra sao?”
“Chết.” Thanh Liên trả lời ngay lập tức.
“Đúng, chết ngay lập tức. Bức tường bảo vệ kia, nhìn thì yên bình nhưng chỉ là sóng lớn chưa ập tới mà thôi. Ở bên ngoài đó, chư Hoàng vẫn chực chờ chúng ta, bọn chúng là sói, là hổ còn chúng ta là những con thỏ đang say mèm ngủ mơ.”
“Nhưng chúng ta khác, Hắc Dạ không muốn chỉ làm con thỏ ấy trở nên cảnh giác, trưởng thành mà muốn bồi dưỡng ra một con sói, một con hổ thực thụ. Dù có là Vương mạnh mẽ thì năm đó cũng không thể chống lại chư Hoàng vây công, muốn bảo vệ chính mình, Đại Việt phải sinh ra một chân Hoàng, chỉ có Hoàng mới đối chiến với Hoàng được.”
Lúc này vẻ lãnh đạm trong Thanh Liên tan đi, cô bé kinh ngạc nhìn Trần Lĩnh, kinh ngạc vì những gì mình nghe được. Hoàng, thiên hạ chí tôn, mục đích tồn tại của Hắc Dạ quả thật còn lớn hơn Thanh Liên tưởng rất nhiều. Lịch sử Đại Việt, rất nhiều Vương ra đi, Vương khác nối tiếp nhưng tuyệt nhiên chưa từng xuất hiện Hoàng.
Thanh Liên đã đọc về những điển tích từ ngũ Vương khai quốc, càng biết rõ tầm quan trọng của Hoàng Đại Việt so với những người tầng dưới. Chỉ với ngũ linh đại trận đã ngăn chặn Hoàng tấn công Đại Việt hơn mười vạn năm qua, nếu thật sự có Hoàng được sinh ra, vậy chẳng phải, thực lực của Đại Việt còn mạnh hơn các quốc gia kia sao.
“Năm đó lúc ta gia nhập Hắc Dạ, phong vân đã khuấy động lên toàn bộ Đại Việt. Các thành viên của Hắc Dạ, không việc ác gì không dám làm, giết người cướp của, đồ thành diệt tộc... Những linh sư thiên tài trẻ tuổi chết trong tay Hắc Dạ không ít. Loạn thế sinh anh hùng, những linh sư được tôi luyện trong chiến loạn trở thành cường giả, càng bị bức ép, giết hại con thỏ sẽ cắn người.”
“Mười năm Hắc Dạ tung hoành, linh sư chết như rạ, cường giả trưởng thành mọc lên như mây, trưởng thành cả về tâm tính lẫn thực lực. Bọn họ càng hận Hắc Dạ bao nhiêu sẽ càng luyện tập nâng cao thực lực, trả thù càng mạnh mẽ bấy nhiêu.”
Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên một giây, ông hỏi: “Thanh Liên, đây chính là con đường của chúng ta, nguyện rước hết mọi tiếng xấu, bị thiên hạ phỉ nhổ, bị đuổi giết khắp Đại Việt. Chúng ta là linh sư ma đạo, không thể phủ nhận điều đó, thế nhưng chúng ta biết việc mình đang làm, làm vì cái gì, luôn có một mấu chốt cuối cùng, không bao giết những linh sư có thiện tâm thật sự, những linh sư chiến đấu vì quốc gia.”
“Thanh Liên, con sẵn sàng bước trên con đường này chứ, bước trên con đường của một bóng ma ẩn mình sau Đại Việt? Con đường này chú định sẽ mất mát rất nhiều thứ, con hãy suy nghĩ kỹ về lựa chọn của bản thân, ta sẽ không cưỡng ép.” Trần Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Thanh Liên, ông không yêu cầu cô bé trả lời ngay mà cho thời gian để suy nghĩ.
Thanh Liên hơi ngẫm lại bảy năm qua của bản thân mình, chỉ là một sự tồn tại tạm bợ bên cạnh những câu truyện cổ tích, ăn hôm nay nghĩ tới món ngày mai, cô bé cũng chẳng hề có mong ước gì cao xa cả, thứ mình truy cầu là những bữa ăn ngon cũng đã đạt được, còn gì quan trọng để mất đi chứ.
Thanh Liên lập tức trả lời: “Vâng, con là đệ tử Hắc Dạ, từ hôm nay, con sẽ luôn là bóng đêm của Đại Việt.” Ánh mắt của cô bé vô cùng quyết tâm, không hề lung lay, miễn cưỡng hay tiếc nuối nào cả.
Trước khi hỏi Thanh Liên câu này, ông cũng đã đoán được lựa chọn của cô bé rồi. Vốn chưa từng để tâm tới thứ gì, chưa từng có thứ để mất, lựa chọn con đường này chẳng thành vấn đề.
Trong mắt ông, Thanh Liên là đứa trẻ có tinh thần lực lẫn ngộ tính cực kỳ cao, lại có tâm tính lãnh đạm bậc này, là người thích hợp nhất để hoàn thiện lí tưởng của Hắc Dạ, mai sau con bé có thể lãnh đạo Hắc Dạ, tìm ra một tôn Hoàng bảo hộ Đại Việt.
Việc bây giờ của ông chỉ là bồi dưỡng cho con bé cách phân biệt trái phải của thế nhân, từ đó mới không làm đường lạc lối.
“Sư phụ, vậy những người khác đâu ạ?” Thanh Liên bất chợt hỏi.
“Họ sao? Chúng ta là hai người cuối cùng của Hắc Dạ tông rồi.” Trần Lĩnh lập tức giải đáp.
Thanh Liên:...
“Vô Ưu, con có muốn bái ta làm sư phụ không?” Khuôn mặt Trần Lĩnh trở nên nhu hòa đi, ông nhìn thẳng vào Thanh Liên mà hỏi.
Không chần chừ, Thanh Liên lập tức gật đầu, nói: “Con nguyện ý ạ.” Từ khi đến ngọn núi này, khoảng thời gian chung sống với Trần Lĩnh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô bé, có thể tự do đọc sách, luyện võ rồi đến nấu ăn... vô cùng hạnh phúc, chỉ một tuần qua, cô bé đã coi nơi này như là nhà của mình rồi, ở đây, Thanh Liên có thể làm mọi thứ theo ý thích mà không bị gò bó, giam cầm.
Câu trả lời của Thanh Liên không nằm ngoài dự đoán của Trần Lĩnh, thế nhưng khi nghe chính miệng cô bé nói ra khiến ông có chút vui sướng, bởi Thanh Liên thật sự khá xa đám trẻ kia, không phải về mặt thực lực hay thiên phú, mà là về tâm tính. Tâm tĩnh như dòng sông, tính nhàn tựa cơn gió, không kiêu ngạo không tranh đấu, cũng không có dã tâm bừng bừng. Tính cách này, thật sự khiến người ta yêu thích.
“Được, sau đây con phải tiến hành nghi thức bái sư, hãy dập đầu ba cái với ta, con chính thức trở thành đồ đệ ta.”
Thanh Liên làm theo lời Trần Lĩnh, cô bé dập đầu ba cái, không có cảm giác xấu hổ gì cả, Thanh Liên cảm thấy có một sự vinh dự và ý nghĩa vô cùng từ ba cái dập đầu này, đồng thời bức tường ngăn cách nào đó trong tâm mình với Quang Huy tông tiêu tán, từ nay, Thanh Liên chính thức trở thành đệ tử Quang Huy tông.
“Đồ đệ ngoan, sau đây ta sẽ dẫn con tới một nơi.” Trần Lĩnh cười nói, sau đó ông đặt tay xuống dưới đất. Một giây sau đó, những chú ngữ mang lục quang xuất hiện trên đất, kết thành vòng tròn.
Thanh Liên dành phần lớn thời gian đọc sách, cũng biết đến trận pháp thông qua trang sách và nhìn thấy trận pháp một tuần trước ở căn nhà tuyển mộ đệ tử, đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc trận pháp gần đến thế, có một sự thú vị nho nhỏ.
Trần Lĩnh vừa vẽ vòng tròn kết nối những chú ngữ kia, vừa giảng giải: “Đây là cảnh giới cao nhất của luyện trận sư, tay không kết trận, không cần những thứ đồ vật ngoại thân. Trận pháp mà ta vừa thi triển có thể phong bế ngọn núi này, ngăn bên ngoài nhìn hay cảm ứng vào bên trong.”
Vòng tròn pháp trận hoàn thành, Trần Lĩnh lấy một quyển trục trong không gian giới chỉ ra, ông tới gần Thanh Liên, mở quyển trục ra, đặt ngón trỏ của mình vào giữa đoạn chú ngữ viết trên quyển trục.
Sau một giây, chú ngữ kia quay vòng quanh ngón tay Trần Lĩnh, chúng cắt qua da ông, máu từ đó nhỏ xuống, những chú ngữ khác trên quyển trục đồng loạt chuyển màu thành màu máu đỏ tươi. Chỉ trong một khắc đó, huyết quang vừa lóe lên trước mắt Thanh Liên, hai người đã xuất hiện ở một căn phòng xa lạ nào đó, xung quanh tràng ngập âm u quỷ khí.
Thanh Liên hơi kinh ngạc, bọn họ thế mà xuất hiện tại một nghĩa trang, bởi trước mắt cô bé, có rất nhiều ngôi mộ. Cô bé có thể thấy quang cảnh xung quanh là nhờ ánh sáng từ quyển trục mà Trần Lĩnh đang cầm phát ra.
Trần Lĩnh đi phía trước, Thanh Liên đi phía sau. Trái với dự đoán của ông, Thanh Liên không hề sợ hãi nơi này chút nào, không phải cô bé cố gắng biểu hiện ra, mà Thanh Liên thật sự chẳng sợ chút nào cả, tâm tình, nhịp tim tĩnh vô cùng.
“Tâm tính bậc này...” Trần Lĩnh nhớ lại bản thân mình lúc mới vào đây, dù ông đã là một thanh niên hơn mười lăm tuổi, thế nhưng không tránh khỏi một phen sợ hãi. Không phải loại sợ hãi với yêu ma, mà là một bản năng nào đó trong linh hồn sinh ra kinh sợ với sự âm u quỷ khí.
Ông dẫn Thanh Liên đi qua một hành lang, hai bên nhìn đâu cũng là bia mộ, còn có khói sương tỏa mờ ảo, những con côn trùng chuyển động trong bóng tối cùng những âm vọng không biết bắt nguồn từ đâu... tất cả chúng vô hình hội hợp mà tạo nên không khí âm trầm đáng sợ nơi đây.
“Gần ba thế kỷ trước, lúc Đại Việt thái bình an ổn nhất, đã có một tông phái ma đạo xuất hiện, nhấc lên một hồi phong ba khiến dân chúng lầm than, trăm họ tan nhà nát cửa.” Trần Lĩnh vừa đi vừa kể với Thanh Liên, Thanh Liên vô cùng chăm chú lắng nghe.
Ông bước qua một ngôi mộ, nhìn cỏ hoa trên đó đã mục nát thì thở dài: “À, có lẽ bây giờ đã không còn ai nhớ tới nữa rồi.”
“Tên tông phái này là Hắc Dạ, cái tên này đã từng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân Đại Việt gần ba trăm năm trước, vào lúc tất cả đang ngủ say, Hắc Dạ như một mồi lửa bất chợt đốt lên trong đêm, đánh cho tất cả không kịp trở tay.”
“Hắc Dạ bí ẩn đến mức cả ngũ Vương cũng không hề có bất cứ thông tin nào, dẫn đến cuộc chiến kéo dài dai dẳng hơn mười năm trời thì tất cả mới chấm dứt, Hắc Dạ cũng từ đó xuống khỏi khán đài lịch sử.”
Nghe câu chuyện Trần Lĩnh kể, ánh sáng trong mắt Thanh Liên chợt lóe lên. Cô bé đã có thể làm hội tụ tinh thần lực, suy nghĩ cũng vì thế chạm tới điểm mấu chốt, Thanh Liên rất rõ ràng vì sao tại nơi âm u thế này mà Trần Lĩnh lại kể cho cô bé nghe câu chuyện xưa kia.
“Nơi này... Là bọn họ sao?” Thanh Liên nhìn qua Trần Lĩnh, hỏi.
“Đúng như con nghĩ đấy, đây là mộ phần của những thành viên Hắc Dạ đã ngã xuống năm đó.” Trần Lĩnh trả lời Thanh Liên vô cùng thản nhiên.
“Vậy người... Là linh sư ma đạo?” Ánh mắt Thanh Liên hiện lên chút kinh ngạc, tuy nhiên cô bé vẫn chẳng có vẻ sợ hãi nào. Một người biết câu chuyện đã bị người đời lãng quên, lại rõ ràng biết chính xác cả mộ phần này, chỉ có một khả năng, Trần Lĩnh cũng là người của bọn họ.
Linh sư ma đạo, cả thiên hạ không dung, quyết chí tiêu trừ, thế nhưng người trước mắt Thanh Liên là Trần Lĩnh, người đã mang tới những tia sáng đầu tiên cho cô bé từ khi sinh ra tới nay, là người cho Thanh Liên cảm giác tồn tại chân thực nhất. Linh sư ma đạo thì có sao, chỉ cần là Trần Lĩnh, cô bé sẽ không bao giờ ghét.
“Ha ha, không sai, ta cũng là thành viên của Hắc Dạ, là linh sư ma đạo.” Trần Lĩnh trả lời vô cùng sảng khoái, không hề giấu diếm gì cả, trái lại ông có chút kinh ngạc khi Thanh Liên biết mình là một linh sư ma đạo mà ánh mắt cô bé nhìn mình chẳng hề thay đổi.
Phàm là những gì liên quan tới linh sư ma đạo, thế nhân sẽ phẫn nộ, thiên hạ sẽ tru diệt, bài xích ngươi.
“Con, không sợ ta sao?” Trần Lĩnh hỏi.
Thanh Liên lập tức lắc đầu.
“Vì sao không sợ?”
“Không sợ, trước đó không, bây giờ không, sau này cũng không, bởi vì người là sư phụ con.” Thanh Liên trả lời vô cùng đanh thép, lời nói trong suốt không hề giả dối, ánh mắt vẫn cứ bình tĩnh như thế.
“Ha ha, tốt lắm, không sợ là rất tốt.” Trần Lĩnh dẫn Thanh Liên tới căn nhà ở cuối hành lang này, từ nơi đó, Thanh Liên có thể cảm thấy có gì đó rất uy nghiêm.
Căn nhà không có cửa đóng, hai người cứ thể đi vào. Ở bên ngoài nó chẳng khác gì những ngôi nhà bình thường kia, nhưng bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác, rộng đến không tưởng.
Có rất nhiều ngọn núi nhỏ san sát nhau, trên chúng chứa đầy những viên tinh thạch mà Thanh Liên thường thấy. Trần Lĩnh cũng tiện giới thiệu: “Chúng tuy là tinh thạch nhưng lại không dùng được, tinh thạch nơi này đã bị làm cho ô uế, linh khí trữ bên trong cũng vì vậy mà trở thành tử khí, hấp thu vào người cực kỳ có hại cho kinh mạch. Con cũng không cần lo lắng, chỉ khi hấp thu mới bị thôi.”
Hai người dừng trước một tấm bảng khổng lồ, Trần Lĩnh sờ vào bảng niệm chú ngữ gì đó khiến nó động dậy, ông quay lại, nói: “Từ đầu, lúc có ý định nhận con làm đệ tử đã định sẽ nói cho con nghe về Hắc Dạ, tránh cho những hiểu lầm không đáng có về sau.”
“Cũng nói cho con biết bái ta làm sư phụ thì con không phải là đệ tử của Quang Huy tông mà là Hắc Dạ chúng ta. Nào, đến đây.” Trần Lĩnh dùng tinh thần lực vẽ một pháp chú nhỏ trên tấm bảng khổng lồ.
“Con chỉ cần đặt ngón tay vào đó, thề với bản thân mình: “Trung thành, tận tâm vì Đại Việt.”
Thanh Liên làm theo lời Trần Lĩnh, đặt ngón trỏ vào chú pháp kia, đọc to lời thề: “Con, Mộc Thanh Liên, thề trung thành, tận tâm vì Đại Việt.” Cô bé có chỗ thắc mắc, vì sao Hắc Dạ gây nên nỗi kinh hoàng cho thiên hạ năm đó lại có lời thề thốt như thế này.
“Hửm, tên của con chẳng phải là Vô Ưu sao?” Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên hỏi, ông đã quen gọi cô bé với cái tên Vô Ưu rồi, tưởng rằng đó mới là tên thật.
Thanh Liên hơi trầm mặt xuống, sau một giây thì giải thích: “Vô Ưu là phong hiệu của con, chưa có ai đặt tên cho con cả, con tự đặt đấy ạ.” Thanh Liên giải thích với Trần Lĩnh mà khuôn mặt chẳng hề đổi sắc, với cô bé, việc này chẳng có gì to tát cả.
“Con...” Không hiểu sao nghe Thanh Liên nói vậy, Trần Lĩnh lại thấy có phần nghẹn ngào. Tên gọi của một người là do phụ huynh đặt, mang một ý nghĩa công nhận sự tồn tại của người đó trên đời, kể cả là đứa bé ăn mày như ông năm đó cũng được đặt tên, thế mà cô bé trước mắt mình, dù sinh ra trong vương tộc nhưng đến cả cái tên cũng không có, chỉ tự mình đặt lấy.
Lời nói vô cùng thản nhiên, ánh mắt quá đỗi bình đạm như thế lại khiến ông có phần đau lòng. Đây có lẽ là lí do mà đứa bé này lúc nào cũng lãnh đạm với mọi thứ, xa cách thế nhân. Trong lòng Trần Lĩnh đưa ra quyết định, Thanh Liên là đệ tử đầu tiên của ông, nếu đã không có ai cho Thanh Liên cuộc sống tốt, ông sẽ cho cô bé, nếu không có ai công nhận, ông sẽ luôn công nhận.
Những chú pháp mà Trần Lĩnh viết ra cắt qua da Thanh Liên, lấy của cô bé một giọt máu. Chỉ một giây sau, tên của Thanh Liên đã ở trên tấm bảng lớn, đặt cùng với những cái tên khác.
“Được rồi, giờ con đã là đệ tử của Hắc Dạ chúng ta, ta sẽ kể cho con một vài câu chuyện.” Trần Lĩnh bắt đầu kể: “Ở trong một khu rừng nọ, có một chú thỏ con hết ăn rồi ngủ, ngày qua ngày chú ta luôn lặp lại sinh hoạt đơn giản như thế, sống vui vẻ vô tư trong khu rừng yên bình của mình cho tới một hôm.”
“Một con cáo tình cờ đi ngang đó, thấy con thỏ nhỏ thơm ngon trước mặt thì nổi cơn đói khát. Nó đến rất gần mà thỏ con chẳng hề phát giác, bởi từ nhỏ nó đã sống trong sự an toàn, vô lo vô nghĩ. Khi phát giác bất thường, một màn ta đuổi ngươi chạy kịch tính xảy ra, kết quả thỏ con may mắn trốn thoát, nhưng một bên tai của nó bị con cáo gặm lấy.”
“Dù mất một bên tai, thế nhưng nó đã học được bài học đắt giá, sự đau đớn thoáng qua lúc đó trở thành kinh nghiệm khi nó trưởng thành. Sau này nó gặp phải những sinh vật còn hung tợn hơn con cáo lúc đầu như chó, sói, hổ nhưng lần này nó đã có được sự cảnh giác, luôn phòng bị những nguy hiểm tới gần để lảng tránh.”
Trần Lĩnh kể xong thì nhìn Thanh Liên, trong mắt cô bé là một mảng sương mù, thế nhưng đã sắp có dấu hiệu lóe sáng.
Không làm Trần Lĩnh thất vọng, Thanh Liên đã ngộ được ẩn ý từ câu chuyện mà Trần Lĩnh kể vừa rồi, cô bé nói: “Hắc Dạ, chính là con cáo kia.”
“Ha ha, rất nhạy bén, Hắc Dạ chúng ta chính là con cáo kia.” Với một đứa trẻ bảy tuổi mà ngộ tính lại cao thế này, Trần Lĩnh không khỏi tưởng tượng đến thành tựu tương lai của Thanh Liên, chắc chắn sẽ phong quang rực rỡ.
Trần Lĩnh lại tiếp tục kể: “Một vạn năm trước, đại trận hộ quốc che chở Đại Việt suy yếu, những linh Đồ bên ngoài có cơ hội xâm nhập vào Đại Việt. Chúng ta đã sống quá yên bình suốt mấy vạn năm qua, lũ linh sư xâm nhập kia chỉ là cấp bậc Đồ giả, vẫn không tạo thành uy hiếp đang kể. Đại Việt lúc này chính là con thỏ con kia, say giấc trong yên bình.”
“Hắc Dạ chúng ta thì khác, đây là tông môn của luyện trận sư, tập hợp những luyện trận sư ưu tú cả về thực lực lẫn tâm tính, đã sớm nhận ra khung cảnh thái bình này đã tới hồi kết rồi.”
Trần Lĩnh ngồi lên trên một khúc cây, nhìn Thanh Liên, nói: “Nếu như con thỏ trong câu chuyện kia, nếu ngay từ đầu gặp những kẻ săn mồi mạnh mẽ như sói, hổ mà không phải là con cáo kia, thì kết quả sẽ ra sao?”
“Chết.” Thanh Liên trả lời ngay lập tức.
“Đúng, chết ngay lập tức. Bức tường bảo vệ kia, nhìn thì yên bình nhưng chỉ là sóng lớn chưa ập tới mà thôi. Ở bên ngoài đó, chư Hoàng vẫn chực chờ chúng ta, bọn chúng là sói, là hổ còn chúng ta là những con thỏ đang say mèm ngủ mơ.”
“Nhưng chúng ta khác, Hắc Dạ không muốn chỉ làm con thỏ ấy trở nên cảnh giác, trưởng thành mà muốn bồi dưỡng ra một con sói, một con hổ thực thụ. Dù có là Vương mạnh mẽ thì năm đó cũng không thể chống lại chư Hoàng vây công, muốn bảo vệ chính mình, Đại Việt phải sinh ra một chân Hoàng, chỉ có Hoàng mới đối chiến với Hoàng được.”
Lúc này vẻ lãnh đạm trong Thanh Liên tan đi, cô bé kinh ngạc nhìn Trần Lĩnh, kinh ngạc vì những gì mình nghe được. Hoàng, thiên hạ chí tôn, mục đích tồn tại của Hắc Dạ quả thật còn lớn hơn Thanh Liên tưởng rất nhiều. Lịch sử Đại Việt, rất nhiều Vương ra đi, Vương khác nối tiếp nhưng tuyệt nhiên chưa từng xuất hiện Hoàng.
Thanh Liên đã đọc về những điển tích từ ngũ Vương khai quốc, càng biết rõ tầm quan trọng của Hoàng Đại Việt so với những người tầng dưới. Chỉ với ngũ linh đại trận đã ngăn chặn Hoàng tấn công Đại Việt hơn mười vạn năm qua, nếu thật sự có Hoàng được sinh ra, vậy chẳng phải, thực lực của Đại Việt còn mạnh hơn các quốc gia kia sao.
“Năm đó lúc ta gia nhập Hắc Dạ, phong vân đã khuấy động lên toàn bộ Đại Việt. Các thành viên của Hắc Dạ, không việc ác gì không dám làm, giết người cướp của, đồ thành diệt tộc... Những linh sư thiên tài trẻ tuổi chết trong tay Hắc Dạ không ít. Loạn thế sinh anh hùng, những linh sư được tôi luyện trong chiến loạn trở thành cường giả, càng bị bức ép, giết hại con thỏ sẽ cắn người.”
“Mười năm Hắc Dạ tung hoành, linh sư chết như rạ, cường giả trưởng thành mọc lên như mây, trưởng thành cả về tâm tính lẫn thực lực. Bọn họ càng hận Hắc Dạ bao nhiêu sẽ càng luyện tập nâng cao thực lực, trả thù càng mạnh mẽ bấy nhiêu.”
Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên một giây, ông hỏi: “Thanh Liên, đây chính là con đường của chúng ta, nguyện rước hết mọi tiếng xấu, bị thiên hạ phỉ nhổ, bị đuổi giết khắp Đại Việt. Chúng ta là linh sư ma đạo, không thể phủ nhận điều đó, thế nhưng chúng ta biết việc mình đang làm, làm vì cái gì, luôn có một mấu chốt cuối cùng, không bao giết những linh sư có thiện tâm thật sự, những linh sư chiến đấu vì quốc gia.”
“Thanh Liên, con sẵn sàng bước trên con đường này chứ, bước trên con đường của một bóng ma ẩn mình sau Đại Việt? Con đường này chú định sẽ mất mát rất nhiều thứ, con hãy suy nghĩ kỹ về lựa chọn của bản thân, ta sẽ không cưỡng ép.” Trần Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Thanh Liên, ông không yêu cầu cô bé trả lời ngay mà cho thời gian để suy nghĩ.
Thanh Liên hơi ngẫm lại bảy năm qua của bản thân mình, chỉ là một sự tồn tại tạm bợ bên cạnh những câu truyện cổ tích, ăn hôm nay nghĩ tới món ngày mai, cô bé cũng chẳng hề có mong ước gì cao xa cả, thứ mình truy cầu là những bữa ăn ngon cũng đã đạt được, còn gì quan trọng để mất đi chứ.
Thanh Liên lập tức trả lời: “Vâng, con là đệ tử Hắc Dạ, từ hôm nay, con sẽ luôn là bóng đêm của Đại Việt.” Ánh mắt của cô bé vô cùng quyết tâm, không hề lung lay, miễn cưỡng hay tiếc nuối nào cả.
Trước khi hỏi Thanh Liên câu này, ông cũng đã đoán được lựa chọn của cô bé rồi. Vốn chưa từng để tâm tới thứ gì, chưa từng có thứ để mất, lựa chọn con đường này chẳng thành vấn đề.
Trong mắt ông, Thanh Liên là đứa trẻ có tinh thần lực lẫn ngộ tính cực kỳ cao, lại có tâm tính lãnh đạm bậc này, là người thích hợp nhất để hoàn thiện lí tưởng của Hắc Dạ, mai sau con bé có thể lãnh đạo Hắc Dạ, tìm ra một tôn Hoàng bảo hộ Đại Việt.
Việc bây giờ của ông chỉ là bồi dưỡng cho con bé cách phân biệt trái phải của thế nhân, từ đó mới không làm đường lạc lối.
“Sư phụ, vậy những người khác đâu ạ?” Thanh Liên bất chợt hỏi.
“Họ sao? Chúng ta là hai người cuối cùng của Hắc Dạ tông rồi.” Trần Lĩnh lập tức giải đáp.
Thanh Liên:...
Danh sách chương