Sau khi Lăng Mặc giao việc xong, anh cúp điện thoại.

Sau đó, ánh mắt anh rơi vào cô gái nhỏ bé nằm bên cạnh.

Cô giống như một con mèo nhỏ ăn không biết đủ, cứ ôm chặt lấy vòng tay của anh.

Lăng Mặc duỗi một cánh tay ra ôm chặt lấy cô, trong khi bàn tay mảnh khảnh kia nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại vài cái. Sau một lúc, anh nhấp vào hộp thư email, mở ra một file trong các tập.

Tập tin chứa thông tin cá nhân của Hạ An Nhiên.

Tuy nhiên, thông tin cá nhân của cô quá ít.

Trong trại trẻ mồ côi nơi Hạ An Nhiên từng sống, cách đây vài năm đã xảy ra một trận hỏa hoạn, thông tin cá nhân và quá trình trưởng thành của tất cả những đứa trẻ trong trại mồ côi đều không còn.

Thậm chí là, thông tin cá nhân của Hạ An Nhiên trước năm mười lăm tuổi, chỉ còn lại ghi chú đăng ký do bộ phận liên quan gửi đến trại trẻ mồ côi vào năm đó, và hồ sơ rời trại trẻ mồ côi của cô.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô như người vô hình, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên hệ thống(thông tin do nhà nước quản lí).

Tuy nhiên, người của Lăng Mặc vẫn tìm ra một số mạnh mối chưa hoàn thiện.

Những manh mối này chỉ ra rõ ràng...

Cô ở trong mắt mọi người, là một người vợ xấu xí quê mùa sống ở nông thôn còn chưa học hết cấp ba, nhưng không hề đơn giản.

Sau khi đọc thông tin bất thường và không đầy đủ, ánh mắt Lăng

Mặc cuối cùng rơi vào tài liệu, bức ảnh duy nhất được đính kèm.

Trong bức ảnh, một người nhỏ nhắn ngọt ngào với đường nét khuôn mặt thanh tú đang ngồi trước ống kính một cách uyển chuyển và mềm mại, đôi mắt sáng và nhanh nhẹn, giống như ánh sáng vô tận từ các vì sao...

Cũng giống như đêm đó, trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.

Tay Lăng Mặc nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay anh vài cái, anh thì thào nói: "Em rốt cuộc đang giấu bao nhiều bí mật?"

Chỉ là Hạ An Nhiên ngủ ngon, nào có thể có trả lời chứ? Khóe miệng Lăng Mặc gợi lên một vòng cung khó coi, "Bí mật từ từ lộ ra, sẽ càng thú vị."

Đối với bước tiếp theo... ít nhất hãy để con mèo hoang nhỏ này, để cô thu hồi tâm trí.

Lặng Mặc thản nhiên đặt điện thoại di động ở một bên, sau khi nằm xuống, giúp Hạ An Nhiên vén chăn bông, ôm cô, cùng nhau ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, Hạ An Nhiên ngủ rất ngon thì tỉnh dậy đã thấy mình giống như một con bạch tuộc, đang ôm... một tên bệnh hoạn mất trí Cô vẫn còn mơ hồ, nhưng đã tỉnh dậy ngay lập tức.

Cô còn đang chiếm tiện nghi của tên điên này, chế bản thân chết chưa đủ nhanh sao? ТrцуeлAРР.cом trang *web cập nhật nhanh nhất

Hạ An Nhiên nhanh chóng muốn giữ khoảng cách với tên điên này.

Nhưng vào lúc này, cô nghe thấy một giọng nói đanh thép, "Giữ cô ở bên cạnh tôi là rất đúng đắn. Mới sáng sớm thôi đã mang lại cho tôi phấn khích lớn như vậy."

Nghe vậy, Hạ An Nhiên cười nhẹ với Lăng Mặc, trên mặt lộ ra vẻ đúng đắn nghiêm chỉnh. "Chính vì biết vị trí của bản thân, nên lúc nào tôi cũng phải làm công việc của mình. Như đã nói, hứng thú của ngày hôm nay nằm ở buổi sáng. Buổi sáng vui vẻ mà tôi dành cho anh, hãy nhận lấy nhé

Cô ôm anh nhiều như vậy chỉ để kích thích anh.

Cô ấy thực sự đã vì anh là khổ cực rồi!

Tuy nhiên, khi Hạ An Nhiên lặng lẽ muốn giữ khoảng cách với tên bệnh này, Lăng Mặc đột nhiên lại gần, u ám nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Hạ An Nhiên trái tim rùng mình, "Anh, anh làm gì vậy!"

Lăng Mặc môi mỏng khẽ nhúc nhích, "Tối hôm qua không ăn, hiệu quả rất tốt." Hạ An Nhiên đêm qua không ăn, vì Lăng Mặc đột nhiên tỉnh dậy, bữa tối một miếng cũng không có ăn, lúc này có thực sự rất đói.

Nhưng lời của tên bệnh này có ý gì?

Hạ An Nhiên chậm rãi nhận ra điều gì đó, lập tức xuống giường chạy vào phòng tắm.

Nhìn vào gương.

Khuôn mặt sưng vù hôm qua hôm nay đã thu nhỏ lại một nửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện