Vốn dĩ Hạ An Nhiên còn muốn trước mặt Lăng Mặc thể hiện “ lòng trung thành một chút, kiến quyết giữ khoảng cách với tiểu tai họa Bùi Kỳ kia.

Vì thế, cô còn cố ý bật loa ngoài điện thoại.

Để Lăng Mặc biết được cô trong sáng vô tư như thế nào.

Nhưng Hạ An Nhiên cũng choáng váng khi nghe những lời khó chịu Bùi Kỳ nói.

Còn trong điện thoại, Bùi Kỳ vẫn còn tức giận lên án tố cáo. Mình biết, sắp xếp cho cậu và Ngôn Duy gặp nhau thì có chút có lỗi với Diêm Vương sống”

Nhưng cậu với Ngôn Duy vốn dĩ đã là một đôi, lại đột ngột bị chia tách ra.”

Hai người đã đủ đáng thương rồi, không ngờ rằng, Diêm vương sống còn ra tay ác độc với Ngôn Duy như thế!” “ Lúc mình đến khách sạn, cậu ta đã bị đánh đến mức chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!” 66 Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, chưa biết sống chết như nào!”

Diêm vương sống sao có thể không coi trọng mạng sống của con người như thế.”

Bản thân anh ta sắp chết rồi, còn muốn kéo theo người chết cùng có đúng không, anh ta sao có thể độc ác tàn nhẫn như thế!”

Bùi Kỳ nói đến cuối cùng còn bắt đầu hét lên.

Hạ An Nhiên hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận cổ ấy tức giận như vậy.

Hơn nữa, căn bản không ngờ rằng, sau khi cô ấy rời khỏi khách sạn còn xảy ra chuyện như vậy.

Hạ An Nhiên ngẩng đầu, nhìn Lăng Mặc ở bên cạnh, vẻ mặt không tin tưởng chất vấn: “ Anh cho người ra tay với Cố Ngôn Duy?"

Bùi Kỳ nghe thấy lời Hạ An Nhiên nói ở đầu dây bên kia điện thoại, những lời giận dữ ban đầu đã ngừng lại.

Nhưng sau đó, lại tức giận hét lên một câu, “ Thiện 66 giả ác báo, Diêm vương sống, anh làm chuyện các nhiều rồi, cũng sẽ có ngày gặp báo ứng!”

Sau khi vứt xuống những lời này, “ rầm” một tiếng liền tắt điện thoại. Đầu Hạ An Nhiên ù ù ù, tay cầm điện thoại cũng vô lực trượt xuống giường.

Đội mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc, cắn răng nói gắn từng chữ, “ Cô Ngôn Duy là ân nhân cứu mạng của tôi!”

Lặng Mặc nhìn đôi mắt của con mèo hoang nhỏ chứa đầy hận ý, lạnh mặt nhắc nhở, “Đừng quên thân phận của mình, cổ là vợ của tôi.”

Hạ An Nhiên cười khổ, “ Chỉ vì tôi là vợ của anh, cho nên tôi có tiếp xúc với người đàn ông khác, anh sẽ ra tay giết người đó sao?” Tuy rằng đã biết Lăng Mặc đối với người khác rất độc ác.

Trước đây anh ta xử lí người khác, đều là những người mà bản thân họ đã làm việc ác.

Nhưng còn Cổ Ngôn Duy thì sao? Cậu ta là một người vô tội.

Hạ An Nhiên đột nhiên nâng cao giọng nói, phẫn nộ lên án, “ Sao anh có thể máu lạnh như thế!

Toàn thân Lăng Mặc được bao phủ một cỗ lạnh lẽo, lạnh như băng nhìn Hạ An Nhiên, “ Bây giờ cô đang vì một người đàn ông mà nổi giận với tối?

Cơ thể Hạ An Nhiên đang phát run lên, nhưng giọng nói lại không chút sợ sệt, tức giận hét, “Đúng, tôi tức giận! Tôi nhìn anh không thoải mái. Nhìn anh......buồn nôn!”

Lăng Mặc tiến lên một bước, hung hãn nâng cằm Hạ

An Nhiên lên, “ Cô nói cái gì!!!”

Hạ An Nhiên nhấn mạnh từng từ, “ Anh chính là một tên biến thái!!!”

Lực đạo trên tay Lăng Mặc lập tức tăng lên, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Tôn quản gia vốn là có lòng tốt tìm Triệu Dư Thi khám bệnh cho Thiếu phu nhân. Nhưng không ngờ rằng, Triệu Dư Thi lại chọc giận Thiếu gia và thiếu phu nhân, bị vệ sĩ bên cạnh Thiếu gia trực tiếp phế đi.

Sau khi Tôn quan gia xử lý xong chuyện của Triệu Dư Thi liền đi lên lầu xem tình hình của Thiếu phu nhân, xem có cần phải mời bác sĩ hay không.

Đến cửa phòng, Tôn quản gia đang chuẩn bị gõ cửa.

Đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng hét lớn của Thiếu phu nhân….......

Tôn quản gia giật mình một cái: Thiếu gia và thiếu phu nhân đang cãi nhau?

Nhất thời cũng không quan tâm đến quy tắc nữa, đẩy của tiến vào.

Chỉ nhìn thấy Thiếu gia nhà mình đang hung hãn tức giận nằm cắm của thiếu phu nhân, rất tức giận giống như muốn ăn người ta.

Tôn quản gia nhạnh chóng tiến lên, mở miệng khuyên Lăng Mặc, “ Thiếu gia, cậu buông thiếu phu nhân ra di!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện