Lăng Mặc vốn nghĩ rằng những gì mèo hoang nhỏ nói với Bùi Kì là "sự xấu xã của gia đình", không ngờ vẫn còn một đống chuyện khác nữa.

Con mèo hoang nhỏ đầy oán hận với Lăng Mặc!

Sau khi Hạ An Nhiên mắng rất nhiều, cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Mặc, cô ấy bày ra một tư thế đáng yêu dễ thương, chớp mặt mây cải. "Anh vừa nói tôi có gì thì cứ nói trước mặt anh! Nếu bây giờ anh tức giận, tôi chỉ có thể cùng Bùi Kì nói chuyện như trước."

Ai bảo tên điên này vẫn quan tâm đến danh tiếng hắc ám của mình? Này, cuối cùng hôm nay Hạ An Nhiên có thể xử lý được tên điên bệnh hoạn này, thật vui vẻ!

Nhưng Hạ An Nhiên không hề tự hào về điều đó trong ba giây, khi nghe Lăng Mặc nhàn nhạt hỏi: "Ngày mai muốn đi xem phim hoạt hình xem sao?"

Hạ An Nhiên sững sờ, tên điên bệnh hoạn này vào phòng từ khi nào, có nghe thấy tên cuốn truyện tranh kia không? Hạ An Nhiên sắc mặt lập tức đỏ bừng hỏi: "Anh còn nghe thấy gì nữa?"

Lăng Mặc: "Ngoài việc đi xem phim hoạt hình, còn điều gì khác nữa sao?" Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tên điên đó chỉ nghe nói đến chuyện đi xem phim vào ngày mai.

HạAn Nhiên vẫn bình tĩnh, mặt không chút thay đổi. Đều là chuyện của phụ nữ, anh nghe xong sẽ thổi lỗ tai."

Nói xong, cô vô tội chớp mắt với Lăng Mặc vài cái. "Ngày mai tôi muốn đi xem hoạt hình với Bùi Kì, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Lăng Mặc khóe mắt hơi co lại, "Tôi không có ý kiến gì, nhưng vừa nghe những lời nói thật của phu nhân, tôi nghĩ phu nhân ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."

Hạ An Nhiên khóe miệng giật giật, yếu ớt nói, "... Tôi có thể rút lại những gì vừa nói không?"

Lăng Mặc lạnh lùng liếc cô một cái, "Cô nghĩ là được hay không?"

Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười, "Thật ra, ngoại trừ tính cách ra thì mọi thứ của anh đều là ựu điểm. Nhìn anh, khôn ngoan và thông minh, quyết đoán, mưu lược, mấu chốt vẫn là tốt. Đối mặt với nhan sắc của anh, đều khiến các cô gái mê mệt"

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ, nói một tràng khen ngợi vô tình mặt không chút thay đổi, khỏe miệng có giật kịch liệt.

Lăng Mặc nhìn thấy miệng của con mèo hoang nhỏ cứ luyên thuyền khổng thôi.

Anh bóp lấy mặt con mèo hoang nhỏ bé, thẳng thừng ra lệnh: "Tứ bấy giờ trở đi cô không được ngừng nỗi những lời khiến tôi thoải mái, ngày mai tôi sẽ cho cô ra ngoài."

Hạ An Nhiên ngây ngẩn cả người.

Vẫn nên khen ngợi anh ấy. Vì muốn được ra ngoài, phải như vậy thôi, không còn cách khác.

Chỉ có thể đi ngược lại với lương tâm mà khen ngợi một chút.

Sáng sớm dậy, Hạ An Nhiên chỉ có một cảm giác chua miệng!

Đến nỗi khi ăn sáng, cô vẫn hết lần này đến lần khác xoa miệng.

Thấy như vậy, Tôn quản gia không khỏi lo lắng, "Thiếu phu nhân, cô có khó chịu không? Miệng có vấn đề gì sao?"

Hạ An Nhiên hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Mặc đang ăn tao nhã ở bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không sao!"

Sau khi nghe những lời của Hạ An Nhiên. Tôn, quản gia cảm thấy không nên hỏi thêm, vì vậy ông ấy chỉ có thể bước sang một bên trong im lặng.

Chỉ là Hạ An Nhiên thật sự ngột ngạt khi nhìn thấy bộ dạng của Lăng Mặc đối với cô không một chút quan tâm, "Anh bắt tôi phải dùng miệng cả đềm, mà anh vẫn cảm thấy thanh thản nhữ vậy, lương tâm đâu?" .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Lăng Mặc liếc nhìn con mèo hoang nhỏ, chậm rãi nói: "Tôi vui vẻ là được rồi."

Hạ An Nhiên muốn khóc, cô đã gặp phải biến thái phi thường nào rồi!!!

Tôn quản đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện này lập tức rồi tung cả lên, Thiếu gia chỉ biết hành hạ Thiếu phu nhân?

Thiếu phu nhân thật đáng thương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện