Hạ An Nhiên biết mình không thể trốn tránh nên chỉ có thể yếu ớt đáp lại, “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi.” Tôn quản gia thấy Hạ An Nhiên đang có tâm trạng không tốt, Thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị rất nhiều món tráng miệng cho cô ở tầng dưới. Cổ có muốn dùng một chút không? "

Ông ấy thấp giọng nói thêm, “Tôi nhất định sẽ không để cho thiếu gia biết.”

Hạ An Nhiên cảm giác được Tôn quản gia đối với cô rất thân thiện, luôn bí mật không cho Lăng Mặc biết chuyện ông chuẩn bị đồ ngọt cho cô. Đây chính là lợi ích của việc cứu Lăng Mặc trước đây.

Tôn quản gia là kiểu người có qua có lại, thật là tốt bung.

Hạ An Nhiên ngoan ngoãn chớp mắt với Tôn quản gia vài cái, nói: "Tổi bây giờ có chút bận, tôi có thể mang nó lên phòng ăn được không?"

Tôn quản gia gật đầu “ Tất nhiên rồi”

Tôn quản gia nhắc nhở, "Ăn ở trong phòng có mùi, nhớ đừng để mùi bám quá lâu, để cho thiếu gia không phát hiện."

Hạ An Nhiên dịu dàng nhìn Tôn quản gia, "Bác Tôn, thật tốt."

Tôn quản gia không thể chịu được "cuộc tấn công dễ thương" của Thiếu phu nhân, nhanh chóng lui ra.

Ngay sau đó, Tôn quản gia đã đem đồ tráng miệng lên.

Hạ An Nhiên ngày thường vốn đặc biệt thích đồ ngọt điểm tâm các loại, hôm nay không biết thế nào lại nhìn những thứ đó trông có vẻ ngọt và béo ngậy làm cho cô cảm thấy chán ăn.

Trên đĩa thức ăn có vài quả mận, có vị chua làm cho cô cảm thấy ngon miệng. Chỉ là chỉ có một quả mận thôi, mới ăn đã hết sạch.

Hạ An Nhiên phàn nàn, "Đầu bếp keo kiệt, chỉ cho một quả!"

Cô muốn một đĩa mận lớn hơn cơ!

Vừa lúc Hạ An Nhiên đang phân vân không biết có nên vào bếp tìm mận để ăn không thì điện thoại reo.

Đây là dãy số dài, sau khi kết nối, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia, "Lại ăn vụng? Hạ An Nhiên vừa ăn mận xong liền đau tim.

Kẻ điên này có khả năng nhìn xuyên tường hay sao?

Tuy nhiên, cho dù hiện tại có chút chột dạ, Hạ An Nhiên cũng phải mạnh miệng. "Anh cho rằng tối ăn trộm đồ ăn sao? Hừ, để cho Tôn quản gia nhìn chằm chằm vào tôi, tôi làm sao dám ăn nhiều, tôi rất nhanh đói" " Tôn quản gia cũng không làm khó tôi như anh " 11 “Giữa con người với con người nhất định phải có lòng tin. Anh không tin tưởng tôi đã đành, bây giờ còn không tin tưởng Tôn quản gia?”

Nhanh chóng đổi chủ đề,“ Buổi tối ở tòa nhà chính có tiệc, anh mau trở về đi. Tôi không muốn đi một mình. "Hôm nay ở trên núi không phải là dũng cảm sao? Tại sao bây giờ lại vậy?" *

Hạ An Nhiên biết hôm nay dũng cảm ở trong chùa, sẽ không thoát được sẽ bị Lặng Mặc nói, liền thở dài một hơi, đáng thương nói: “ Ở trong nhà anh thì phải nhữ vậy, không lại bị nhốt trong phòng tối, rất đáng sợ"

Lăng Mặc: "Ô, sau đêm nay, nó sẽ không còn nữa."

Hạ An Nhiên: “

Tên điên này có ý gì? Muốn nhắn nhủ cái gì? Nhưng cô không nghĩ nhiều, lại nhắc nhở: "Bữa tối ở tòa nhà chính lúc sáu giờ. Ngày đầu tiên đi làm anh cũng không nên tăng ca chữ, về nhà sớm một chút"

Lăng Mặc trầm giọng nói, nhẹ giọng nói: "Phu nhân muốn tôi trở về, cô có thể cầu xin tôi về sớm đi"

Hạ An Nhiên: “

Cầu xin cái đầu anh, ở một mình cô cũng rất thoải mái.

Hạ An Nhiên không muốn nói chuyện với tên điên này nữa nên tức giận cúp điện thoại.

Chỉ là sau khi cúp điện thoại, cô đột nhiên thắc mắc, làm sao tên điên kia lại biết số điện thoại của cô?

Hơn nữa, còn gọi điện bắt cô ấy cầu xin sao?

Hạ An Nhiên cau mày, "Thật kỳ lạ."

Nhưng cô ấy lười suy nghĩ quá, liền lưu danh bạ dãy số vừa rồi tử bản keo kiệt bệnh mất trí

Nhìn cái tên này, Hạ An Nhiên khẽ nhếch mày cười. " Cái tên này nhìn vừa mắt"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện