Thu Tử Châu, người theo sau, vẻ mặt rối rắm dần dẫn lấy lại tinh thần.

Có phải bị ảo giác không? Thu Tử Châu bước đến bên cạnh Quý Phong, "Tôi lóa mắt sao? Chị dâu của tối, hình như vừa rồi đã làm chuyện gì kinh khủng."

Quý Phong muốn chết lặng: “...

Không phải hoa mắt đầu "

Sau khi Hạ An Nhiên làm nũng trong vòng tay Lăng Mặc một hồi, cô ngẩng đầu ngoan ngoãn nhín anh, "Sao anh lại ở đây? Anh cũng nghe nói cầu duyên ở đây linh nghiệm sao?"

Lăng Mặc lại nhìn con mèo hoang nhỏ ngốc nghếch, ảnh mặt mờ mịt nói “ Đến xem phu nhân dũng cảm như thế nào."

Hạ An Nhiên nhanh chóng lắc đầu, đưa tay chỉ thẳng vào Quý Phong, “Tôi làm sao có thể làm anh hùng, Quý Phong rất lợi hại

Sau đó, trước mặt Lăng Mặc, cô không chút do dự khen ngợi Quý Phong.

Cảnh sát giả yừa xuất hiện, tôi sắp sợ chết khiếp, nhưng may mắn thay Quý Phong một mình địch với sáu người, và quét sạch tất cả những người đó.

Quý Phong: “..

Vừa rồi Quý Phong có sức mạnh như vậy sao? Quý Phong thành thật nói, "Đây là công lao của cô, thiếu phu nhân"

Hạ An Nhiên vẻ mặt vô tội, "Sáu cảnh sát giả kia, không phải là anh xủ lí sao?"

Quý Phong……...

Cũng có thể nói như vậy, nhưng nếu không có Thiếu phu nhân rắc bột độc vào người cảnh sát giả đứng đầu. Thì những cảnh sát giả còn lại chĩa súng vào anh ta thì sẽ không nhất thời xuất hiện sơ hở.

Quý Phong mới nhân cơ hội để khuất phục mấy tên cảnh sát giả này, nhưng Thiếu phu nhân bây giờ rõ ràng là đang muốn phải chuyện trên đầu cậu... Cậu ta cũng không dám nói gì nên chỉ đành im lặng cúi đầu.

Lăng Mặc liếc nhìn Quý Phong đang im lặng, vẻ mặt lộ rõ, khẽ nhướng mắt, tầm mắt rơi vào căn phòng cách đó không xã, qua cánh cửa mở có thể thấy rõ trong phòng có bao nhiêu người đang không ngừng lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, cào xé dã thịt.

Lăng Mặc nhéo eo mèo hoang nhỏ nhàn nhạt hỏi: "Những người đó, là cô xử lí bọn họ sao?"

Hạ An Nhiên nhìn theo ánh mắt của Lăng Mặc, thấy đám người đang nằm vật vã trong phòng.

Hạ An Nhiên yếu ớt vô tội chớp mắt với Lăng Mặc vài cái, đáng thường nói. "Bọn họ, bọn họ lúc này đối xử với tôi rất kinh khủng. Tình thế cấp bách, đã dùng một ít dược nghiên cứu thất bại trước đây để bảo vệ bản thân. Những không ngờ, họ bị...... dị ứng? "

Thu Tử Châu ở một bên không khỏi co giật khỏe miệng, “Chị dâu, những người này đều bị trầy da, đồ dùng gì gây dị ứng?”

Hạ An Nhiên càng thêm vô tội, “Những người đó vốn dĩ rất tàn nhẫn, chỉ là một chút dị ứng làm cho người ta thấy ngứa ngứa mà thôi. Thật không ngờ, họ gãi dén trẫy da"

Lăng Mộ nhìn bộ dạng tự nhiên bịa chuyện của con mèo hoảng nhỏ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực, đưa tay sở đầu cô, nhàn nhạt nói: “ Nói như vậy, là do bọn họ có vấn đề

Hạ An Nhiên tỏ vẻ đáng thương, bất lực, tiếp tục vùi đầu trong vòng tay Lăng Mặc, "Đúng vậy, những người này quá đáng sợ, đêm nay nhất định tôi sẽ gặp ác mộng.

Thu Tử Châu: “..

Quý Phong:

Cô ấy gặp ác mộng sao? Nếu bọn người đó không gặp ác mộng, họ đã rất biết ơn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện