Đầu óc Bùi Kì, sững sờ, hoảng hốt đi đến bên cạnh Hạ An Nhiên "Ý cô là gì?" “Những người đó hoàn toàn không phải là tu sĩ thật.”
Bùi Kì sũng sở, “Cô có nhầm lẫn nào không?”
Hạ An Nhiên nhanh chóng giải thịch, "Đối với những tu sĩ bình thường, những dấu chấm trên đầu là biểu tượng cho địa vị của họ. Càng nhiều thì địa vị càng cao, tu luyện càng cao. Nhưng những người đó đều chín dấu chấm trễn đầu. Dù trong một số ngôi chùa lớn, thị trụ trì cả đời tu hành cũng chỉ có nhiều nhất là chín dấu.
Bùi Kì phát hiện ra rằng cô ấy đã bổ sung thêm một điểm kiến thức mới.
Hạ An Nhiên kéo Bùi Kì đến bên cửa sổ," Bọn họ hẳn là đang đợi cho chúng ta hôn mê, cô nền nhanh chóng đi đi."
Bùi Kì khó hiểu, “Cô không đi với tôi sao?”
Ánh mắt Hạ An Nhiên chìm xuống, “Cô nghĩ trong chùa này chỉ có mấy vị sư đó sao?”
Bùi Kì “Chẳng lẽ còn có người khác sao?” “Có dấu hiệu có người ở trong các căn phòng ở sân sau, tôi ước chừng không dưới mười người! Chúng ta cùng nhau rời đi, rất dễ bị lộ, sẽ nguy hiểm hơn. Tôi ở lại đây ít nhất tôi có thể che đậy, để họ không phát hiện ra rằng cô đã chạy trốn trong lúc này.
Hạ An Nhiên nói xong liền ôm Bùi Kì đẩy cô ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh mắng: "Nếu cô chậm trễ, hai chúng ta sẽ cùng chết." Bùi Kì biết mình không thể ở lại đây thêm nữa, nghiến rằng quay đầu bỏ chạy.
Hạ An Nhiên đóng cửa sổ. Ngay khi bước vào ngôi đền, cô cảm thấy có chút vấn đề, không cần biết là ngôi chùa nào, chính là nhất định sẽ không để cho Lư hương ở chính điện tắt. Nhưng chiếc lư hương lớn trước chính điện của ngôi chùa rõ ràng đã lầu rồi chưa được đốt" Mặc khác thanh âm làm cho Bùi Kì sợ hãi “ Âm ầm” lúc nảy, căng bản không phải là tiếng gió.
Dường như miệng của một người nào đó đã bị chặn lại, và âm thanh đau khổ phát ra, và giọng nói đó phát ra từ sân sau này.
Hạ An Nhiên vốn định rời khỏi nơi không an toàn này nhanh chóng, sau đó gọi cảnh sát.
Cô không nghĩ tới khi cả hai bọn họ vừa bước tới cửa, liền có một vị tu sĩ từ chính điện đi ra, tư thể nói chuyện như vậy, không dễ dàng để bọn họ rời đi, nếu lúc đó muốn chạy, thì cũng không vấn đề gì. Nhưng có Bùi Kì ở đó, không thể nào mạo hiểm được.
Đó là lý do tại sao cô chọn ở lại và theo dõi tình hình, sau đó tìm cơ hội trốn thoát. Các tu sĩ giả muốn làm cô và Bùi Kì choáng váng bằng cách đánh thuốc mê họ trong đồ ăn. Đây cũng chính là cơ hội, để cho Bùi Kì có thể chạy đi trước.
Đương nhiên, cô để cho Bùi Kì đi trước, không phải chỉ muốn bảo vệ tốt cho Bùi KÌ, quan trọng hơn là Bùi Kì đi rồi, thì cổ sẽ thoải mái giải quyết mọi chuyện hơn.
Hạ An Nhiên vẻ mặt bình tĩnh lại ngồi vào bàn. đồ ăn có độc trên bàn, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, “Chơi độc ở trước mắt tôi, còn non lắm
Cô khịt mũi, "Để tôi cho các người nhìn xem, độc dược là gì"
Không bao lâu, có một vị sư gõ cửa, “Nữ thí chủ, dùng bữa có vừa miệng không?” HạAn Nhiên không trả lời, một lúc sau, cửa bị “cạch” một tiếng đẩy ra.
Một vị sư trẻ tuổi đi vào. Nhưng, nhìn chỉ có một người đang nằm trên bàn, nhà sự trẻ tuổi nghiêng về phía trước nghi ngờ, "Làm sao chỉ có một người, còn một người nữa đầu?"
Ngay khi vị sư đang lẩm bẩm, HạAn Nhiên đột nhiên ngâng đầu lên, nín thở vươn tay ném một đám bột màu trắng về phía người đó.
Vì quá hoảng loạn, người đó đã hít vào một lượng lớn chất bột. Ánh mắt anh ta lóe lên rồi lại mất, có thể từ từ mềm ra.
Hạ An Nhiên đứng dậy nhanh chóng đóng cửa lại, lôi tu sĩ đang nằm trên mặt đất vào góc tường, một lúc sau, lại có thêm một tiếng gõ cửa
Bùi Kì sũng sở, “Cô có nhầm lẫn nào không?”
Hạ An Nhiên nhanh chóng giải thịch, "Đối với những tu sĩ bình thường, những dấu chấm trên đầu là biểu tượng cho địa vị của họ. Càng nhiều thì địa vị càng cao, tu luyện càng cao. Nhưng những người đó đều chín dấu chấm trễn đầu. Dù trong một số ngôi chùa lớn, thị trụ trì cả đời tu hành cũng chỉ có nhiều nhất là chín dấu.
Bùi Kì phát hiện ra rằng cô ấy đã bổ sung thêm một điểm kiến thức mới.
Hạ An Nhiên kéo Bùi Kì đến bên cửa sổ," Bọn họ hẳn là đang đợi cho chúng ta hôn mê, cô nền nhanh chóng đi đi."
Bùi Kì khó hiểu, “Cô không đi với tôi sao?”
Ánh mắt Hạ An Nhiên chìm xuống, “Cô nghĩ trong chùa này chỉ có mấy vị sư đó sao?”
Bùi Kì “Chẳng lẽ còn có người khác sao?” “Có dấu hiệu có người ở trong các căn phòng ở sân sau, tôi ước chừng không dưới mười người! Chúng ta cùng nhau rời đi, rất dễ bị lộ, sẽ nguy hiểm hơn. Tôi ở lại đây ít nhất tôi có thể che đậy, để họ không phát hiện ra rằng cô đã chạy trốn trong lúc này.
Hạ An Nhiên nói xong liền ôm Bùi Kì đẩy cô ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh mắng: "Nếu cô chậm trễ, hai chúng ta sẽ cùng chết." Bùi Kì biết mình không thể ở lại đây thêm nữa, nghiến rằng quay đầu bỏ chạy.
Hạ An Nhiên đóng cửa sổ. Ngay khi bước vào ngôi đền, cô cảm thấy có chút vấn đề, không cần biết là ngôi chùa nào, chính là nhất định sẽ không để cho Lư hương ở chính điện tắt. Nhưng chiếc lư hương lớn trước chính điện của ngôi chùa rõ ràng đã lầu rồi chưa được đốt" Mặc khác thanh âm làm cho Bùi Kì sợ hãi “ Âm ầm” lúc nảy, căng bản không phải là tiếng gió.
Dường như miệng của một người nào đó đã bị chặn lại, và âm thanh đau khổ phát ra, và giọng nói đó phát ra từ sân sau này.
Hạ An Nhiên vốn định rời khỏi nơi không an toàn này nhanh chóng, sau đó gọi cảnh sát.
Cô không nghĩ tới khi cả hai bọn họ vừa bước tới cửa, liền có một vị tu sĩ từ chính điện đi ra, tư thể nói chuyện như vậy, không dễ dàng để bọn họ rời đi, nếu lúc đó muốn chạy, thì cũng không vấn đề gì. Nhưng có Bùi Kì ở đó, không thể nào mạo hiểm được.
Đó là lý do tại sao cô chọn ở lại và theo dõi tình hình, sau đó tìm cơ hội trốn thoát. Các tu sĩ giả muốn làm cô và Bùi Kì choáng váng bằng cách đánh thuốc mê họ trong đồ ăn. Đây cũng chính là cơ hội, để cho Bùi Kì có thể chạy đi trước.
Đương nhiên, cô để cho Bùi Kì đi trước, không phải chỉ muốn bảo vệ tốt cho Bùi KÌ, quan trọng hơn là Bùi Kì đi rồi, thì cổ sẽ thoải mái giải quyết mọi chuyện hơn.
Hạ An Nhiên vẻ mặt bình tĩnh lại ngồi vào bàn. đồ ăn có độc trên bàn, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, “Chơi độc ở trước mắt tôi, còn non lắm
Cô khịt mũi, "Để tôi cho các người nhìn xem, độc dược là gì"
Không bao lâu, có một vị sư gõ cửa, “Nữ thí chủ, dùng bữa có vừa miệng không?” HạAn Nhiên không trả lời, một lúc sau, cửa bị “cạch” một tiếng đẩy ra.
Một vị sư trẻ tuổi đi vào. Nhưng, nhìn chỉ có một người đang nằm trên bàn, nhà sự trẻ tuổi nghiêng về phía trước nghi ngờ, "Làm sao chỉ có một người, còn một người nữa đầu?"
Ngay khi vị sư đang lẩm bẩm, HạAn Nhiên đột nhiên ngâng đầu lên, nín thở vươn tay ném một đám bột màu trắng về phía người đó.
Vì quá hoảng loạn, người đó đã hít vào một lượng lớn chất bột. Ánh mắt anh ta lóe lên rồi lại mất, có thể từ từ mềm ra.
Hạ An Nhiên đứng dậy nhanh chóng đóng cửa lại, lôi tu sĩ đang nằm trên mặt đất vào góc tường, một lúc sau, lại có thêm một tiếng gõ cửa
Danh sách chương