Tô Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang đứng trên cầu thang. Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn anh, đó là người đàn ông chung chăn chung gối với y năm năm, thế nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi đã xa lạ đến độ không biết nên mở miệng thế nào.

“Ngồi đi.”

Tô Ngôn đi xuống, anh không né tránh Hạ Đình Vãn, vẫn nhẹ nhàng đỡ eo cậu thanh niên kia một cái, nhẹ nhàng nói với cậu ta: “Tôi muốn nói chuyện một mình với Hạ tiên sinh.”

“Vâng.” Ánh mắt nhìn Tô Ngôn của thanh niên kia vừa ngoan ngoãn vừa rực rỡ, cậu ta nghe lời gật gật đầu: “Vậy em đi tìm Ninh Ninh đây.”

Nét mặt không thể giả dối được. Chỉ nhìn một cái, Hạ Đình Vãn đã biết người thanh niên kia ái mộ Tô Ngôn. Mà động tác và ngôn ngữ của Tô Ngôn cũng đã công nhận vị trí của cậu ta trong Tô trạch.

Hạ Đình Vãn đột nhiên cảm thấy sự xuất hiện của mình ở nơi đây là một sai lầm lớn.

Một tháng trước, chỗ này còn là nhà của y, thế nhưng hôm nay y như một vị khách không mời mà đến. Buồn cười biết bao, y còn tưởng rằng Tô Ngôn không dứt bỏ được, còn tưởng rằng bản thân mình sẽ có cơ hội thử lại lần nữa.

“Có chuyện gì thế?”

Tô Ngôn rót một chén trà cho Hạ Đình Vãn, sau đó ngồi xuống đối diện y. Thần sắc anh bình thản, ánh nhìn chỉ lướt qua người Hạ Đình Vãn, khách sáo xa cách, không chút dư thừa.

Sắc mặt Hạ Đình Vãn tái nhợt. Y chỉnh sửa kiểu tóc, lựa chọn quần áo, cho mình khí thế, tất cả đều hóa thành một vai hề đang biểu diễn. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả ý chí chiến đấu của y tan biến sạch sẽ: “Em… Hôm nay em mới phát hiện là mình còn một vài món đồ đã thu xếp chưa lấy được.”

“Tôi sẽ sai quản gia kiểm tra một chút, nếu có quên thì ngày mai sẽ bảo người đưa đến cho em.”

Cái cớ vụng về Hạ Đình Vãn nghĩ ra khi mới đến đương nhiên bị Tô Ngôn thuận miệng phá hủy ngay lập tức. Tô Ngôn khom người, tuy chưa đứng lên, thế nhưng đã mơ hồ lộ ra ý tứ thúc giục: “Còn có chuyện gì khác không?”

“Không có, em…”

Hạ Đình Vãn trả lời theo bản năng, thế nhưng khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn, mũi y vẫn đau xót.

“Tô Ngôn, tại sao lại ly hôn với em?”

Rốt cuộc y vẫn ngang bướng lên tiếng.

“Anh thích người khác sao? Nhưng anh đã nói với em, khi đó anh đã nói với em, em là hoàng tử bé của anh, mãi mãi vẫn là… Anh không nhớ nữa sao anh?”

Những lời tâm tình lúc tình yêu đương nồng, nhưng nói ra vào lúc này lại khiến kẻ khác cảm thấy vừa khó chịu vừa xấu hổ. Hạ Đình Vãn biết câu hỏi của mình quá tùy hứng, thế nhưng tại sao Tô Ngôn có thể thay lòng đổi dạ được.

Sao có thể nói với y những lời đó, sau đó mới thay lòng đổi dạ, sao có thể ném năm năm nâng niu y trong lòng bàn tay xuống đất cơ chứ.

Nếu như tình yêu có thời hạn, nếu như y chỉ có thể làm hoàng tử bé được năm năm, vậy tại sao trước đây không nói cho y biết.

“Hạ Đình Vãn.”

Đôi mắt của Tô Ngôn lần đầu tiên dừng trên người Hạ Đình Vãn. Mặt mày anh đanh lại, lộ ra thần sắc nghiêm túc.

“Năm năm trước khi chúng ta kết hôn, người nói bị ép buộc chứ không tình nguyện là em; người nói mình thích những người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai hơn là em; người cương quyết muốn ký vào thỏa thuận trước khi cưới nói khi ly hôn sẽ không cần tiền của tôi là em; người uống say đến mức hôn gã đàn ông khác rồi bị báo chí chụp ảnh là em; nửa năm trước, người nổi giận với tôi rồi say rượu phóng nhanh cũng là em. Em là người không có cảm giác an toàn và sĩ diện, có làm gì sai cũng bắt người khác phải cho mình bậc thang mới thoáng chịu thua. Cuộc hôn nhân của tôi và em, đến bây giờ em vẫn không hề quan tâm. Nhiều năm như vậy, vì yêu em mà thể diện tôi cho, tâm hồn tôi cũng cho. Tôi mệt mỏi rồi.”

Thân thể Hạ Đình Vãn run rẩy, rõ ràng y đến chất vấn đáp án, thế nhưng nghe mỗi một chữ Tô Ngôn nói y đều khó chịu đến mức muốn bịt tai lại.

Khi Tô Ngôn nói đến từ cuối cùng, nước mắt đã ngập tràn mắt y, y phải dùng hết sức mới không bật khóc trước mặt Tô Ngôn.

Dũng khí y vừa miễn cưỡng chắp vá lại, giờ đã tan tác nghìn mảnh.

Năm năm rồi, Tô Ngôn chưa bao giờ nhắc lại chuyện cũ với y.

Dù có giận đến đâu, chỉ cần xin tha thứ và bỏ qua thì từ đó Tô Ngôn sẽ không nhắc đến nữa. Cho nên có những sai lầm mà đến cả Hạ Đình Vãn cũng quên mất.

“Em sai rồi,” y nghẹn ngào: “Tiên sinh, em biết sai rồi…”

Câu trước y còn gọi Tô Ngôn, thế nhưng câu sau đã đổi thành tiên sinh.

Trước đây chỉ khi lên giường làm nũng y mới gọi Tô Ngôn là “Tiên sinh”, lúc này kêu như vậy là vì y sợ.

Y chưa từng thẳng thắn dứt khoát nhận sai trước mặt Tô Ngôn như vậy bao giờ, thế nhưng dù làm vậy, đáy lòng y vẫn tràn đầy khủng hoảng.

Thậm chí y còn muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này, như vậy sẽ có thể không cần nghe lời kế tiếp của Tô Ngôn.

“Tôi mệt mỏi rồi, cũng không muốn nghĩ cho mặt mũi của em nữa. Em đã hỏi tôi, vậy thì tôi sẽ nói cho em biết.”

Giọng Tô Ngôn trầm thấp, anh lặp lại thêm một từ “Mệt mỏi” nữa, thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, chỉ chậm rãi nói: “Tôi ly hôn, là vì không còn thương em nữa, không liên quan gì đến người khác cả. Tôi không yêu em, cũng chẳng hận em, tôi không nợ em, cũng chẳng luyến lưu em. Vì thế nếu như không còn chuyện gì nữa, sau này em cũng không cần nói tạm biệt hẹn gặp lại đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện