Tô Ngôn ôm lấy Hạ Đình Vãn, sau đó nâng mặt y lên hôn thật nồng nhiệt.

Hạ Đình Vãn nhắm hai mắt lại, đã lâu lắm rồi y chưa hôn Tô Ngôn. Khi chạm đến bờ môi anh, mắt y bỗng cay cay, làn mi cũng run rẩy.

Lúc này Tô Ngôn hung hãn hơn rất nhiều so với bình thường, anh cắn mạnh, mút mát từng lần từng lần lên đôi môi Hạ Đình Vãn.

Y khó chịu ưm một tiếng, nhưng lập tức gấp gáp hé môi ra.

Bỗng Tô Ngôn nghiêng người lại đè lên người y, giữ đầu y và hôn càng sâu hơn.

Hai chiếc lưỡi nóng rừng rực quấn quýt dây dưa lấy nhau, Tô Ngôn thô bạo xông vào sâu trong miệng y, sau đó dùng lưỡi liếm láp quét qua phần lợi. Lúc lướt qua niêm mạc khoang miệng nhạy cảm, y có cảm giác mình đang bị một chiếc lưỡi mèo với phần xước mang rô liếm láp kỹ càng, kích thích đến độ lưng y cũng muốn co rúm lại.

Y muốn cắn Tô Ngôn theo bản năng, nhưng lại bị anh dùng ngón tay siết chặt lấy cằm, chỉ có thể ưm ưm rên rỉ thành tiếng.

Y bị hôn đến độ gần như không thể thở nổi, mãi đến khi được Tô Ngôn buông ra mới há miệng thở hổn hển liên tục.

Tô Ngôn chống hai tay bên đầu Hạ Đình Vãn, ánh mắt anh sâu thẳm, tư thế này tựa như một con sư tử đang nhìn chằm chằm vào con mồi đã bị bắt giữ của mình.

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, mắt y ướt đẫm: “Tô Ngôn, còn anh, anh có muốn em không?”

“Muốn.”

Tô Ngôn cúi đầu. Cái hôn này rất nhẹ, nhẹ như cánh chuồn lướt nước. Đầu tiên là lướt qua cánh môi đã bị tàn phá bừa bãi, sau đó đến bờ vai, cần cổ, còn cả xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra ngoài của Hạ Đình Vãn.

Sau đó anh nhẹ nhàng vén một góc chăn lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, bờ ngực trắng nõn của Hạ Đình Vãn nhuộm một tầng đỏ ửng thật mỏng.

Xuống chút nữa, trên phần bụng bằng phẳng bỗng có mấy vết sẹo hình tròn nhìn thấy mà giật mình.

Là dấu vết để lại do bị dụi mạnh tàn thuốc lá vào da, qua nhiều năm, nó đã biến thành màu xám trắng, nhưng vẫn lồi lõm khó coi như trước.

Tô Ngôn cúi người xuống hôn lên vết sẹo xấu xí kia rất nhiều lần, sau đó lại dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp.

Nước mắt Hạ Đình Vãn bỗng rơi xuống.

Tô Ngôn đã hôn qua nơi ấy trăm ngàn lần, nhưng lúc này y vẫn bỗng cảm thấy tủi thân mà bật khóc.

Trước mặt người thân yêu nhất, dù làm thế nào cũng không thể mạnh mẽ được, chỉ muốn đáng thương trưng ra cho người ấy xem, cho người ấy nhìn….

Từ nhỏ em đã không được thế giới này đối xử tử tế, chỉ có mình anh là tốt với em nhất.

Thế nên, có thể mãi mãi đối xử tốt với em như vậy được không.

“Tiểu tinh linh của tôi.” Tô Ngôn thấp giọng nói, anh khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt đượm nỗi yêu thương.

Hạ Đình Vãn khịt khịt mũi một cái, lấy tay vuốt ve mái tóc Tô Ngôn.

Tô Ngôn hôn lên cái rốn tròn tròn của y một cái, rồi lại tiến lên trên một chút. Anh đè vai y, lại mút lấy đầu nhũ, dùng lực càng lúc càng mạnh, dần dần biến thành gặm cắn, mạnh mẽ nghiền nát bộ phận mềm mại non tơ kia.

Tô Ngôn ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trong đó là dục vọng và ham muốn gần như khát máu.

Hạ Đình Vãn cảm thấy đầu nhũ mình vừa sưng vừa đau, nhưng cơn đau ấy lại khiến y nhanh chóng hưng phấn. Y hơi chống người dậy nhìn Tô Ngôn, dường như đang đối diện với một con vật họ mèo cỡ bự.

Tuy y rất yếu ớt, biết rằng người đàn ông mạnh mẽ này sẽ bảo vệ mình, nhưng vẫn cố ý muốn bay lên.

Dường như bản thân dục vọng luôn kèm theo khiêu khích, y muốn chống lại Tô Ngôn, nhưng vẫn bị bắt giữ, bị chiếm lấy.

Hạ Đình Vãn vòng chân qua hông Tô Ngôn, muốn chuyển mình đặt anh xuống dưới thân. Nhưng Tô Ngôn không chịu, bèn nhấn người y một cái: “Đừng lộn xộn.”

Ánh mắt anh càng lúc càng lộ vẻ hoang dã. Nhưng càng bị ngăn lại, Hạ Đình Vãn càng muốn giãy giụa. Trước đây khi làm tình với Tô Ngôn, y rất thích tư thế cưỡi ngựa, muốn cưỡi trên người Tô Ngôn mà ngang ngược.

Hạ Đình Vãn thích dằn vặt, giống như một con thú con không biết nông sâu. Sức y không lớn bằng Tô Ngôn, Tô Ngôn không cho, y chẳng có cách nào lật người lại được, nhất thời giận đến mức vô ý đạp một cái.

Nhưng y đã quên mất thương thế của mình, cái đạp này đạp thẳng lên cột giường, đau đến mức “Á” một tiếng thật to.

Tô Ngôn lập tức ngồi thẳng lên nắm lấy chân y cẩn thận xem xét, mãi đến khi xác nhận không có việc gì mới nhẹ nhàng thả xuống.

“Không phải đã nói em đừng có lộn xộn à?” Ánh mắt Tô Ngôn xẹt tia lửa giận, anh lật người Hạ Đình Vãn lại, vén chiếc áo ngủ mỏng manh lên, sau đó đánh mạnh một cái lên cặp mông lõa lồ của y.

Anh ra tay rất nặng, nặng đến mức vành mắt Hạ Đình Vãn đỏ bừng: “Anh!”

Mông y đau rát, mặt cũng bỏng ran. Y giận dỗi trừng Tô Ngôn rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, cố ý bày ra vẻ không phục.

Tô Ngôn nghiêm mặt: “Em có nghe lời không hả?”

Ban đầu Hạ Đình Vãn vẫn cứng đầu, bướng bỉnh không chịu nói.

“Bốp” một tiếng.

Tô Ngôn cũng không nói thêm câu nào.

“Hưm….” Giọt lệ vốn vẫn đang đảo quanh hốc mắt Hạ Đình Vãn, lúc này thoáng tuôn ra ào ạt. Y vừa đau vừa xấu hổ, nhưng lại bỗng thấy hưng phấn lạ thường.

Mông nóng rẫy ran rát, phía trước càng cứng hơn, thậm chí còn lặng lẽ rỉ nước, mỗi giây thần kinh đều đang giần giật khát cầu an ủi.

Y lập tức mềm mại ngay, nức nở chui vào lòng Tô Ngôn như chú mèo con: “Em nghe lời mà, không lộn xộn nữa, thật sự không lộn xộn nữa.”

Tô Ngôn dùng tay vuốt ve bờ mông bị đánh đến nỗi hơi nóng lên của Hạ Đình Vãn, sau đó từ từ nhào nặn. Anh nói nhỏ bên tai y: “Bé con, người ta nói trước mặt tôi em rất lợi hại, nhưng không đúng. Vì người khác không biết được trên giường tôi em ngoan ngoãn đến chừng nào, đúng không?”

Tô Ngôn dịu dàng nâng mặt Hạ Đình Vãn lên. Khuôn mặt y được trời ưu ái, nho nhỏ, giống như có thể khiến người ta ôm trọn trong lòng bàn tay, đôi mắt hoa đào ăm ắp nước mắt long lanh khao khát, chiếc mũi hơi hếch như chú hươu con, khiến dục vọng của y nom thật tinh khiết đơn thuần.

Tô Ngôn cúi đầu nhìn y rồi hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, bất cứ việc gì làm vì em đều do tôi tình nguyện, người khác không cần hiểu.”

“Ừm….”

Hạ Đình Vãn ôm cổ Tô Ngôn, run rẩy rên rỉ một tiếng, cả người mềm oặt.

Những lời nhỏ nhẹ dịu dàng sau đau đớn này khiến y hưng phấn đến mức không kìm chế được bản thân.

Từ trong xương cốt y là một kẻ rất mâu thuẫn, sẽ luôn chống lại Tô Ngôn, sẽ khiêu khích chống đối, rồi lại bị nghiêm khắc đàn áp. Y khát vọng sự tha thứ của Tô Ngôn, khát vọng được Tô Ngôn trừng phạt, rồi lại ôm mình vào lòng.

“Tô Ngôn, em muốn.” Hạ Đình Vãn nức nở cầu khẩn bên tai Tô Ngôn: “Bên dưới cứng lắm, cứng đến nỗi khó chịu….”

Tô Ngôn nở nụ cười trầm thấp.

******

Tác giả có lời:

Hạ heo con: QAQ bảo anh xoa xoa cơ mà, sao lại đánh em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện