Nhưng đúng lúc này chú Thẩm lại đứng ngoài cửa ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Tiên sinh, Ôn Tử Thần đã dầm mưa ướt sũng mà vẫn không chịu đi, vẫn đứng ở đại sảnh chờ ngài. Tôi đã từ chối theo lời ngài, nhưng cậu ta lại nói ngài đã hiểu lầm cậu ta, Ôn Tử Thần chỉ muốn nói mấy câu, cầu xin ngài gặp cậu ta một lần.”
Hạ Đình Vãn liếc nhìn Tô Ngôn, y không nói gì, chỉ bực mình nằm xuống kéo chăn che kín tận đỉnh đầu.
Lúc tình dục im bặt đi, cơn mưa dầm dằng dai mấy ngày không dừng cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hạ Đình Vãn mất tự nhiên trốn trong chăn nghĩ, Tô Ngôn sẽ đi gặp Ôn Tử Thần sao? Tô Ngôn thoáng thở dài, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Đình Vãn cách lớp chăn, sau đó lập tức cao giọng: “Vào đi.”
Hạ Đình Vãn nghe thấy tiếng chú Thẩm vang lên: “Tiên sinh, Ôn tiên sinh đang ở dưới lầu dầm mưa ướt đẫm vừa khóc vừa gào, thật sự rất khó coi, nên tôi chỉ đành đến hỏi thăm ý của ngài một chút.”
“Chú, chú hãy xuống dưới nói lại với Ôn Tử Thần không sót chữ nào những lời tôi nói đây. Nếu cậu ta còn không đi thì cứ gọi bảo vệ.”
Giọng Tô Ngôn rất bình tĩnh, anh giảm tốc độ nói, từng câu từng chữ đều vững vàng, tạo cảm giác uy nghiêm bức người: “Những gì nên tra tôi đã tra, và cũng đã nói rất rõ ràng cho cậu ta. Nếu cậu ta cho rằng như thế là trừng phạt quá tàn nhẫn thì sai rồi. Việc Doãn Ninh đẩy Hạ Đình Vãn, tôi không quy hết trách nhiệm lên đầu cậu ta, nếu không cậu ta nghĩ rằng giờ mình còn có thể an nhàn thế à? Tôi không hiểu lầm, và cũng chẳng còn gì để nói nữa cả.”
“Nên là, trước khi tôi phát hỏa, hãy bảo cậu ta lập tức rời khỏi Hương Sơn, đừng trở lại nữa. Nghe rõ chưa, là không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Chú Thẩm không hỏi thêm câu nào nữa.
Nghe được câu “Doãn Ninh đẩy Hạ Đình Vãn”, tuy vẫn còn đang núp trong chăn, nhưng Hạ Đình Vãn cảm thấy tim mình bỗng đập thình thịch một cách khẩn trương.
Y không nghĩ ra được làm thế nào Tô Ngôn có thể khẳng định như vậy, lẽ nào chính Doãn Ninh tự mình thừa nhận sao.
Nhưng điều khiến y sợ không chỉ có chuyện này,
Giọng của Tô Ngôn gần như lạnh lẽo và hờ hững. Kẻ bị nói là Ôn Tử Thần, y vốn nên cảm thấy rất sảng khoái, nhưng có lẽ vì tính y quá nhạy cảm nên luôn luôn tìm được điểm chung trong những câu chuyện đáng lẽ không liên quan đến cảm xúc của mình để đồng cảm.
Y nhớ đến vẻ mặt của Tô Ngôn lúc lạnh lùng nói với y rằng “Tôi không yêu em, cũng chẳng hận em. Tôi không nợ em và cũng không lưu luyến”. Mặc dù bây giờ đã biết câu nói kia là giả dối, nhưng y vẫn thấy sợ hãi và hoang mang.
Dù Ôn Tử Thần đã khiến y phải ngột ngạt bực bội rất lâu, mà y cũng hi vọng Tô Ngôn sẽ sớm để Ôn Tử Thần rời khỏi cuộc sống của hai người. Thế mà lúc này Hạ Đình Vãn lại cảm thấy mình cũng giống một con chim sẻ nhỏ bé đang run lẩy bẩy. Y sống trên cành cây cổ thụ che trời là Tô Ngôn, y thấy hoảng sợ vì có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, nhưng cũng vì thế mà y cảm nhận được sự an toàn khi bị giam cầm.
Trong tính cách của Tô Ngôn có sự dịu dàng không thể chối cãi, nhưng chính con người dịu dàng này lại có hai bộ mặt, và còn cả sự mạnh mẽ áp bức giấu trong xương cốt nữa.
Mâu thuẫn như vậy, nhưng cũng thật quyến rũ.
Thi thoảng có vài khoảnh khắc Tô Ngôn cũng bộc lộ vẻ bá đạo mạnh mẽ của người làm cha, một khi đã quyết định thì không thể cứu vãn.
Trước mặt người đàn ông này, không có cơ hội để giải thích và cầu xin tha thứ.
Bởi vậy trong đoạn tình cảm ấy, nếu không có tình yêu say đắm tự nguyện tiến vào của anh thì kết cục của một bên khác có thể sẽ vô cùng thê thảm.
Hạ Đình Vãn cảm thấy chắc chắn mình đã say mê mị lực chất chồng giao hòa đầy thần bí của Tô Ngôn. Lúc tỉnh táo lại, y có thể nhận ra rằng, mình thật sự sẽ nhận được khoái cảm tình dục trong cường quyền, hay nói đúng hơn là trong khiêu khích và thần phục cường quyền.
Chắc chắn điều này thật bệnh hoạn, nhưng Tô Ngôn thật sự đã cho y dựa dẫm quá mức, nên y chẳng thấy sợ hãi rối rắm bao nhiêu với loại bệnh này.
Chỉ là lần đầu tiên y mơ hồ nhận ra, có thể Ôn Tử Thần cũng giống vậy. Cậu ta sợ Tô Ngôn, rồi lại vội vã quên mình muốn ở bên Tô Ngôn.
Dục vọng này giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, ấy là sự đói khát đến từ linh hồn.
….
“Ra đi.” Tô Ngôn giật giật góc chăn, thấp giọng nói: “Chú Thẩm đi rồi.”
Hạ Đình Vãn chui ra, đầu tiên là lặng lẽ để lộ đôi mắt. Y khẩn trương nhìn Tô Ngôn rồi chần chừ mãi mới nói: “Tô Ngôn, sao anh biết…”
“Em nghĩ mình có thể giấu được tôi ư?”
Đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn híp lại. Anh chỉ thản nhiên nhìn qua, nhưng Hạ Đình Vãn vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay anh một cách đáng thương: “Em, em không cố ý muốn lừa anh. Em chỉ nghĩ là chờ đến khi chuyện qua đi một thời gian thì anh có biết cũng không còn tức giận nữa, đến lúc đó sẽ thẳng thắn với anh.”
“Em sai rồi.” Tô Ngôn lạnh lùng nói: “Bất kể lúc nào biết thì tôi cũng sẽ giận. Em giấu tôi khiến tôi giận hơn, nhưng chân em còn đang bị đau, tôi không nỡ lòng mắng em, nên đành xử lý Ôn Tử Thần trước. Tôi biết em thật sự lo lắng cho Doãn Ninh, dù thằng bé đẩy ngã thì em cũng không cam lòng để tôi nổi giận với thằng bé, khiến Doãn Ninh càng thêm sợ hãi. Nhưng Đình Đình à, em phải hiểu rằng, một đứa trẻ đã làm ra chuyện này nhất định phải nhận lấy hậu quả, tuyệt đối không thể để nó cho rằng có thể dựa vào may mắn để giấu diếm được.”
“Em…” Hạ Đình Vãn cúi đầu, y không dám phản bác Tô Ngôn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi tiếp: “Tô Ngôn, sao anh biết được? Là Doãn Ninh nói cho anh hả?”
“Không phải.” Tô Ngôn thẳng thắn nói: “Hôm đó đến Thiên Lan Các đưa em đi bệnh viện, tôi đã thấy biểu hiện của Doãn Ninh rất kỳ lạ. Tuy thấy không bình thường, nhưng tình huống lúc đó khiến tôi không thể hỏi nhiều thêm. Dù em nói là tự mình ngã, nhưng với chuyện của em, chỉ cần có chút nghi ngờ là tôi sẽ tra xét ngay lập tức. Sau đó khi đến Thiên Lan Các lấy kịch bản “Tìm” cho em, tôi đã bảo người trích xuất camera cầu thang để xem.”
“Sao anh có thể xem camera được?”
Hạ Đình Vãn không khỏi ngẩn người. Y biết mức độ bảo mật của những khu nhà hạng sang như Thiên Lan Các, bình thường không phải ai cũng có thể xem camera một cách đơn giản được, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Ngôn lại khiến y lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Thiên Lan Các là sản nghiệp do tập đoàn Hanh Thái khai thác.”
“Em, em quên mất.”
“Sau khi xem được camera tôi đã có đáp án, nhưng điều khiến tôi muốn biết là tại sao thằng bé lại đột nhiên làm như vậy, liệu có người xui khiến hay không.” Tô Ngôn bình tĩnh nói tiếp: “Nên hôm nay khi về tôi đã tìm Doãn Ninh nói chuyện một lúc. Tôi nói cho thằng bé biết, hiện tại nó cần phải tuyệt đối thành thật, nếu không tôi sẽ cực kỳ tức giận. Doãn Ninh vẫn còn là một đứa bé, một khi sợ hãi thằng bé bèn thẳng thắn thừa nhận là mình đẩy, nhưng dù đã nhận, nhưng nó vẫn không thú nhận là Ôn Tử Thần sai mình đẩy hoặc ám chỉ mình đẩy.”
Hạ Đình Vãn không biết nên phản ứng thế nào. Y còn không nghĩ xa đến thế, cũng chưa từng cân nhắc đến khả năng Ôn Tử Thần giật dây sau lưng, lúc này khi nghe thấy Tô Ngôn nói vậy y bỗng cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
“Tôi không tin toàn bộ những lời Doãn Ninh nói, nên song song với việc nói chuyện với thằng bé, tôi còn sai chú Thẩm đi kiểm tra di động của Doãn Ninh, để nhân lúc thằng bé không hề chuẩn bị mà xem xem khoảng thời gian này rốt cuộc Ôn Tử Thần đã nói với thằng bé những gì. Trong điện thoại của Doãn Ninh không có lịch sử cuộc gọi gì với Ôn Tử Thần, nhưng mỗi ngày đều nói chuyện với cậu ta trên wechat. Chú Thẩm gửi lại những tin nhắn wechat đó cho tôi, sau đó tôi tỉ mỉ xem xét thì thấy Ôn Tử Thần đã làm hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất là bảo Doãn Ninh vẽ bức tranh ba người chúng tôi là một gia đình, sau đó mơ hồ biểu đạt ý muốn quay về. Chuyện thứ hai là Doãn Ninh đã thành thật báo chuyện mình giả bệnh để trở lại Hương Sơn cho Ôn Tử Thần biết, thế mà cậu ta không chỉ không khuyên thằng bé hoặc nói cho tôi biết, trái lại còn bảo với Doãn Ninh có thể thử thêm nhiều lần nữa, xem có cơ hội trở về hay không.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Tô Ngôn vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có một tia tức giận mơ hồ đang đè nén. Anh dừng một chút rồi trầm giọng nói: “Hoàn cảnh gia đình Ôn Tử Thần nghèo khó, tôi đã cho cậu ta mức lương và đãi ngộ vượt xa một hộ lý bình thường, thế mà cậu ta lại không làm tròn trách nhiệm. Chuyện vẽ tranh lần trước tôi đã thấy không ổn lắm, nhưng lúc đó lại đang bệnh, mặt khác Doãn Ninh lại quá mức dựa dẫm vào Ôn Tử Thần nên tôi vẫn lưỡng lự. Giờ lại phát hiện thêm hai chuyện rõ ràng nữa, đủ để tôi triệt để hủy bỏ hiệp ước với cậu ta.”
“Trừ chuyện đó thì đúng là không thấy tin nhắn cho thấy Ôn Tử Thần sai Doãn Ninh làm em bị thương. Đương nhiên, nếu lúc thằng bé và Ôn Tử Thần ở chung với nhau có lén nói riêng thì cũng không thể điều tra trên điện thoại được, nhưng phán đoán của tôi có thể dùng tin nhắn trò chuyện của Ôn Tử Thần và Doãn Ninh để chứng minh. Cậu ta nói hiểu lầm có lẽ là vì thấy chuyện này rất oan, nhưng cho dù trong chuyện này cậu ta không giật giây thì nếu không phải Ôn Tử Thần vẫn dung túng để cho Doãn Ninh nói dối và có ham muốn về Hương Sơn, thằng bé cũng không nhất thời bị kích thích mà đẩy em ngã.”
Hạ Đình Vãn khá sững sờ.
Tô Ngôn làm việc thật sự vừa nhanh vừa dứt khoát, tuyệt đối không bỏ sót.
Sau khi xem camera anh vẫn bình tĩnh thu xếp để gặp Doãn Ninh, vừa nói chuyện vừa sai người điều tra di động.
Lấy thủ đoạn này để xử lý chút việc vặt ấy thật sự là dư sức.
“Cậu ta không dám quay lại.” Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng tối xuống: “Tôi không thiếu tí tiền đó, nhưng nếu cậu ta dám xuất hiện, tôi sẽ bảo luật sư kiện để cậu ta phải nộp ra hết số tiền lương khủng nhận được lúc trước.”
Hạ Đình Vãn liếc nhìn Tô Ngôn, y không nói gì, chỉ bực mình nằm xuống kéo chăn che kín tận đỉnh đầu.
Lúc tình dục im bặt đi, cơn mưa dầm dằng dai mấy ngày không dừng cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Hạ Đình Vãn mất tự nhiên trốn trong chăn nghĩ, Tô Ngôn sẽ đi gặp Ôn Tử Thần sao? Tô Ngôn thoáng thở dài, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Đình Vãn cách lớp chăn, sau đó lập tức cao giọng: “Vào đi.”
Hạ Đình Vãn nghe thấy tiếng chú Thẩm vang lên: “Tiên sinh, Ôn tiên sinh đang ở dưới lầu dầm mưa ướt đẫm vừa khóc vừa gào, thật sự rất khó coi, nên tôi chỉ đành đến hỏi thăm ý của ngài một chút.”
“Chú, chú hãy xuống dưới nói lại với Ôn Tử Thần không sót chữ nào những lời tôi nói đây. Nếu cậu ta còn không đi thì cứ gọi bảo vệ.”
Giọng Tô Ngôn rất bình tĩnh, anh giảm tốc độ nói, từng câu từng chữ đều vững vàng, tạo cảm giác uy nghiêm bức người: “Những gì nên tra tôi đã tra, và cũng đã nói rất rõ ràng cho cậu ta. Nếu cậu ta cho rằng như thế là trừng phạt quá tàn nhẫn thì sai rồi. Việc Doãn Ninh đẩy Hạ Đình Vãn, tôi không quy hết trách nhiệm lên đầu cậu ta, nếu không cậu ta nghĩ rằng giờ mình còn có thể an nhàn thế à? Tôi không hiểu lầm, và cũng chẳng còn gì để nói nữa cả.”
“Nên là, trước khi tôi phát hỏa, hãy bảo cậu ta lập tức rời khỏi Hương Sơn, đừng trở lại nữa. Nghe rõ chưa, là không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Chú Thẩm không hỏi thêm câu nào nữa.
Nghe được câu “Doãn Ninh đẩy Hạ Đình Vãn”, tuy vẫn còn đang núp trong chăn, nhưng Hạ Đình Vãn cảm thấy tim mình bỗng đập thình thịch một cách khẩn trương.
Y không nghĩ ra được làm thế nào Tô Ngôn có thể khẳng định như vậy, lẽ nào chính Doãn Ninh tự mình thừa nhận sao.
Nhưng điều khiến y sợ không chỉ có chuyện này,
Giọng của Tô Ngôn gần như lạnh lẽo và hờ hững. Kẻ bị nói là Ôn Tử Thần, y vốn nên cảm thấy rất sảng khoái, nhưng có lẽ vì tính y quá nhạy cảm nên luôn luôn tìm được điểm chung trong những câu chuyện đáng lẽ không liên quan đến cảm xúc của mình để đồng cảm.
Y nhớ đến vẻ mặt của Tô Ngôn lúc lạnh lùng nói với y rằng “Tôi không yêu em, cũng chẳng hận em. Tôi không nợ em và cũng không lưu luyến”. Mặc dù bây giờ đã biết câu nói kia là giả dối, nhưng y vẫn thấy sợ hãi và hoang mang.
Dù Ôn Tử Thần đã khiến y phải ngột ngạt bực bội rất lâu, mà y cũng hi vọng Tô Ngôn sẽ sớm để Ôn Tử Thần rời khỏi cuộc sống của hai người. Thế mà lúc này Hạ Đình Vãn lại cảm thấy mình cũng giống một con chim sẻ nhỏ bé đang run lẩy bẩy. Y sống trên cành cây cổ thụ che trời là Tô Ngôn, y thấy hoảng sợ vì có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, nhưng cũng vì thế mà y cảm nhận được sự an toàn khi bị giam cầm.
Trong tính cách của Tô Ngôn có sự dịu dàng không thể chối cãi, nhưng chính con người dịu dàng này lại có hai bộ mặt, và còn cả sự mạnh mẽ áp bức giấu trong xương cốt nữa.
Mâu thuẫn như vậy, nhưng cũng thật quyến rũ.
Thi thoảng có vài khoảnh khắc Tô Ngôn cũng bộc lộ vẻ bá đạo mạnh mẽ của người làm cha, một khi đã quyết định thì không thể cứu vãn.
Trước mặt người đàn ông này, không có cơ hội để giải thích và cầu xin tha thứ.
Bởi vậy trong đoạn tình cảm ấy, nếu không có tình yêu say đắm tự nguyện tiến vào của anh thì kết cục của một bên khác có thể sẽ vô cùng thê thảm.
Hạ Đình Vãn cảm thấy chắc chắn mình đã say mê mị lực chất chồng giao hòa đầy thần bí của Tô Ngôn. Lúc tỉnh táo lại, y có thể nhận ra rằng, mình thật sự sẽ nhận được khoái cảm tình dục trong cường quyền, hay nói đúng hơn là trong khiêu khích và thần phục cường quyền.
Chắc chắn điều này thật bệnh hoạn, nhưng Tô Ngôn thật sự đã cho y dựa dẫm quá mức, nên y chẳng thấy sợ hãi rối rắm bao nhiêu với loại bệnh này.
Chỉ là lần đầu tiên y mơ hồ nhận ra, có thể Ôn Tử Thần cũng giống vậy. Cậu ta sợ Tô Ngôn, rồi lại vội vã quên mình muốn ở bên Tô Ngôn.
Dục vọng này giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, ấy là sự đói khát đến từ linh hồn.
….
“Ra đi.” Tô Ngôn giật giật góc chăn, thấp giọng nói: “Chú Thẩm đi rồi.”
Hạ Đình Vãn chui ra, đầu tiên là lặng lẽ để lộ đôi mắt. Y khẩn trương nhìn Tô Ngôn rồi chần chừ mãi mới nói: “Tô Ngôn, sao anh biết…”
“Em nghĩ mình có thể giấu được tôi ư?”
Đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn híp lại. Anh chỉ thản nhiên nhìn qua, nhưng Hạ Đình Vãn vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay anh một cách đáng thương: “Em, em không cố ý muốn lừa anh. Em chỉ nghĩ là chờ đến khi chuyện qua đi một thời gian thì anh có biết cũng không còn tức giận nữa, đến lúc đó sẽ thẳng thắn với anh.”
“Em sai rồi.” Tô Ngôn lạnh lùng nói: “Bất kể lúc nào biết thì tôi cũng sẽ giận. Em giấu tôi khiến tôi giận hơn, nhưng chân em còn đang bị đau, tôi không nỡ lòng mắng em, nên đành xử lý Ôn Tử Thần trước. Tôi biết em thật sự lo lắng cho Doãn Ninh, dù thằng bé đẩy ngã thì em cũng không cam lòng để tôi nổi giận với thằng bé, khiến Doãn Ninh càng thêm sợ hãi. Nhưng Đình Đình à, em phải hiểu rằng, một đứa trẻ đã làm ra chuyện này nhất định phải nhận lấy hậu quả, tuyệt đối không thể để nó cho rằng có thể dựa vào may mắn để giấu diếm được.”
“Em…” Hạ Đình Vãn cúi đầu, y không dám phản bác Tô Ngôn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi tiếp: “Tô Ngôn, sao anh biết được? Là Doãn Ninh nói cho anh hả?”
“Không phải.” Tô Ngôn thẳng thắn nói: “Hôm đó đến Thiên Lan Các đưa em đi bệnh viện, tôi đã thấy biểu hiện của Doãn Ninh rất kỳ lạ. Tuy thấy không bình thường, nhưng tình huống lúc đó khiến tôi không thể hỏi nhiều thêm. Dù em nói là tự mình ngã, nhưng với chuyện của em, chỉ cần có chút nghi ngờ là tôi sẽ tra xét ngay lập tức. Sau đó khi đến Thiên Lan Các lấy kịch bản “Tìm” cho em, tôi đã bảo người trích xuất camera cầu thang để xem.”
“Sao anh có thể xem camera được?”
Hạ Đình Vãn không khỏi ngẩn người. Y biết mức độ bảo mật của những khu nhà hạng sang như Thiên Lan Các, bình thường không phải ai cũng có thể xem camera một cách đơn giản được, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Ngôn lại khiến y lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Thiên Lan Các là sản nghiệp do tập đoàn Hanh Thái khai thác.”
“Em, em quên mất.”
“Sau khi xem được camera tôi đã có đáp án, nhưng điều khiến tôi muốn biết là tại sao thằng bé lại đột nhiên làm như vậy, liệu có người xui khiến hay không.” Tô Ngôn bình tĩnh nói tiếp: “Nên hôm nay khi về tôi đã tìm Doãn Ninh nói chuyện một lúc. Tôi nói cho thằng bé biết, hiện tại nó cần phải tuyệt đối thành thật, nếu không tôi sẽ cực kỳ tức giận. Doãn Ninh vẫn còn là một đứa bé, một khi sợ hãi thằng bé bèn thẳng thắn thừa nhận là mình đẩy, nhưng dù đã nhận, nhưng nó vẫn không thú nhận là Ôn Tử Thần sai mình đẩy hoặc ám chỉ mình đẩy.”
Hạ Đình Vãn không biết nên phản ứng thế nào. Y còn không nghĩ xa đến thế, cũng chưa từng cân nhắc đến khả năng Ôn Tử Thần giật dây sau lưng, lúc này khi nghe thấy Tô Ngôn nói vậy y bỗng cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
“Tôi không tin toàn bộ những lời Doãn Ninh nói, nên song song với việc nói chuyện với thằng bé, tôi còn sai chú Thẩm đi kiểm tra di động của Doãn Ninh, để nhân lúc thằng bé không hề chuẩn bị mà xem xem khoảng thời gian này rốt cuộc Ôn Tử Thần đã nói với thằng bé những gì. Trong điện thoại của Doãn Ninh không có lịch sử cuộc gọi gì với Ôn Tử Thần, nhưng mỗi ngày đều nói chuyện với cậu ta trên wechat. Chú Thẩm gửi lại những tin nhắn wechat đó cho tôi, sau đó tôi tỉ mỉ xem xét thì thấy Ôn Tử Thần đã làm hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất là bảo Doãn Ninh vẽ bức tranh ba người chúng tôi là một gia đình, sau đó mơ hồ biểu đạt ý muốn quay về. Chuyện thứ hai là Doãn Ninh đã thành thật báo chuyện mình giả bệnh để trở lại Hương Sơn cho Ôn Tử Thần biết, thế mà cậu ta không chỉ không khuyên thằng bé hoặc nói cho tôi biết, trái lại còn bảo với Doãn Ninh có thể thử thêm nhiều lần nữa, xem có cơ hội trở về hay không.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Tô Ngôn vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có một tia tức giận mơ hồ đang đè nén. Anh dừng một chút rồi trầm giọng nói: “Hoàn cảnh gia đình Ôn Tử Thần nghèo khó, tôi đã cho cậu ta mức lương và đãi ngộ vượt xa một hộ lý bình thường, thế mà cậu ta lại không làm tròn trách nhiệm. Chuyện vẽ tranh lần trước tôi đã thấy không ổn lắm, nhưng lúc đó lại đang bệnh, mặt khác Doãn Ninh lại quá mức dựa dẫm vào Ôn Tử Thần nên tôi vẫn lưỡng lự. Giờ lại phát hiện thêm hai chuyện rõ ràng nữa, đủ để tôi triệt để hủy bỏ hiệp ước với cậu ta.”
“Trừ chuyện đó thì đúng là không thấy tin nhắn cho thấy Ôn Tử Thần sai Doãn Ninh làm em bị thương. Đương nhiên, nếu lúc thằng bé và Ôn Tử Thần ở chung với nhau có lén nói riêng thì cũng không thể điều tra trên điện thoại được, nhưng phán đoán của tôi có thể dùng tin nhắn trò chuyện của Ôn Tử Thần và Doãn Ninh để chứng minh. Cậu ta nói hiểu lầm có lẽ là vì thấy chuyện này rất oan, nhưng cho dù trong chuyện này cậu ta không giật giây thì nếu không phải Ôn Tử Thần vẫn dung túng để cho Doãn Ninh nói dối và có ham muốn về Hương Sơn, thằng bé cũng không nhất thời bị kích thích mà đẩy em ngã.”
Hạ Đình Vãn khá sững sờ.
Tô Ngôn làm việc thật sự vừa nhanh vừa dứt khoát, tuyệt đối không bỏ sót.
Sau khi xem camera anh vẫn bình tĩnh thu xếp để gặp Doãn Ninh, vừa nói chuyện vừa sai người điều tra di động.
Lấy thủ đoạn này để xử lý chút việc vặt ấy thật sự là dư sức.
“Cậu ta không dám quay lại.” Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng tối xuống: “Tôi không thiếu tí tiền đó, nhưng nếu cậu ta dám xuất hiện, tôi sẽ bảo luật sư kiện để cậu ta phải nộp ra hết số tiền lương khủng nhận được lúc trước.”
Danh sách chương