Lúc hai người còn ngọt ngào, hai chữ ngoan nào này có thể khiến tất cả nóng nảy và bất an của y trở lại bình thường.

Tuy khắp người y đều là gai nhọn phản nghịch, nhưng sâu trong lòng, y vẫn lưu luyến si mê những chăm sóc và bao dung của Tô Ngôn.

Vừa nghe đến hai chữ kia y sẽ cảm thấy an toàn.

Nhưng bây giờ, y thật sự bất lực.

Y kém cỏi thế đấy, ngoại trừ yếu ớt hỏi hai câu, còn lại thì không làm được gì nữa. Y không có cách nào tiến lại gần Tô Ngôn nên chỉ có thể cáu kỉnh cúp điện thoại như trẻ con. Nhưng làm thế thì có ích gì đâu, ngẫm lại cũng cảm thấy nản lòng.

Tình cảm của y và Tô Ngôn tựa như bèo trong gió, y có thể cảm nhận, có thể thấy thứ yếu ớt kia tồn tại, nhưng không tài nào bắt được.

Làm thế nào cũng không bắt được.

Quả nhiên chỉ một lát sau Ôn Tử Thần đã đến.

Hạ Đình Vãn không có hứng nói chuyện với cậu ta, nhưng cậu ta lại rất nhiệt tình add wechat của Hạ Đình Vãn, nói có tình huống gì sẽ báo cho y biết ngay lập tức.

Hạ Đình Vãn nghĩ đến quan hệ với Doãn Ninh, lại thêm việc Tô Ngôn bị bệnh không nên quấy rầy, vì thế vẫn nhẫn nhịn nỗi khó chịu mà add Ôn Tử Thần, sau đó lại cho cậu ta vào nhóm bạn bè không thể nhìn thấy tin của mình.

Doãn Ninh đi rồi, Hạ Đình Vãn ngồi một mình trên chiếc giường trong ngôi nhà mới, nhắm chặt mắt lại. Ngoài cửa sổ đang đổ một lớp sương mù mờ ảo, giống như có thể nhìn thấy lá rơi trong đêm thu.

Trong nháy mắt đó, nỗi cô độc khó thể hình dung bỗng tràn ra từ trong da thịt.

Y cuộn mình vào trong chăn, để lớp vải vóc nhẹ nhàng vuốt ve làn da. Thật sự cô đơn và lạnh lẽo.

Y khát khao cái ôm của Tô Ngôn khôn cùng, nỗi khát khao khiến y yếu ớt như một chú mèo con mới sinh.

…..

Đến rạng sáng, Tô Ngôn và Ôn Tử Thần đều gửi tin nhắn cho y, nói Doãn Ninh không sao, chỉ là đau bụng bình thường thôi, đã ngủ lại ở Hương Sơn.

Tô Ngôn còn gửi cho y một tấm ảnh chụp, là nhiệt kế.

Bên trên hiện lên con số 36,5 độ, Tô Ngôn còn thêm một câu nữa: “Đã hạ sốt rồi, không sao đâu.”

Hạ Đình Vãn trả lời một câu “Em biết rồi”, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi..

Qua một đêm, Doãn Ninh lại về Thiên Lan Các.

Một ngày sau đó, cậu nhóc lại bắt đầu tỏ ra rất khó chịu, nằm trong phòng nói với Hạ Đình Vãn rằng mình đau bụng, muốn tìm Ôn Tử Thần.

Ồn ào mãi đến trưa hôm sau vẫn còn kêu đau bụng, dỗ thế nào cũng không chịu ăn cơm tối.

Trong nhà Triệu Nam Thù có chút việc nên hai ngày cuối tuần này không ở thành phố H. Tô Ngôn đang bị ốm, y không muốn vì chút việc vặt này mà khiến anh không được nghỉ ngơi, vì thế y chẳng có ai để bàn bạc cả.

Hạ Đình Vãn thật sự quá mệt mỏi, y không biết nên làm thế nào với Doãn Ninh, y cảm thấy mình sắp bị giày vò đến ngã bệnh luôn rồi.

Cuối cùng y vẫn thuận theo ý cậu bé.

Lần này thậm chí y không liên hệ với Tô Ngôn, chỉ trực tiếp gọi cho Ôn Tử Thần bảo cậu ta đưa Doãn Ninh về Hương Sơn một đêm.

Nhưng Hạ Đình Vãn không ngờ tình hình lại càng lúc càng tệ.

Sau khi Doãn Ninh trở về, cứ cách hai ngày lại đổi một lý do, nói mình đau đầu. Thế nhưng Hạ Đình Vãn sờ trán thì lại không hề thấy nóng.

Doãn Ninh ồn ào đương nhiên chỉ vì một thứ — muốn Ôn Tử Thần ở bên mình.

Lần này Hạ Đình Vãn thật sự khó có thể dễ dàng tha thứ.

Thật ra lần thứ hai Doãn Ninh gây rối là y đã nổi lòng nghi ngờ. Y cũng đã từng là con nít, chút thủ đoạn vặt này chẳng hề khó đoán.

Quan hệ giữa y và Doãn Ninh không tốt, mà y cũng không muốn khiến cậu bé không vui. Vì thế lần một lần hai cậu bé giả bệnh để tìm Ôn Tử Thần khiến y rất khó chịu, nhưng y vẫn cố nhịn.

Nhưng đến lần thứ ba này, y vẫn hơi tức giận.

Y thật lòng đối xử tốt với Doãn Ninh, Doãn Ninh có thể không tha thứ, nhưng cậu nhóc lại lừa dối y khiến y thật sự bực bội.

Hạ Đình Vãn không hề tỏ vẻ gì với Doãn Ninh, cũng không trực tiếp vạch trần mà cố gắng bình tĩnh ngồi xổm bên giường, nói: “Ninh Ninh, không phải anh không cho em đến Hương Sơn, nhưng em cứ bệnh mãi như vậy khiến anh thật sự lo lắng. Để anh đưa em đến gặp bác sĩ lấy chút thuốc để anh yên tâm, sau đó lại dẫn em đi Hương Sơn.”

“Tôi không muốn đi bác sĩ.” Doãn Ninh núp trong chăn, cậu bé không nhìn Hạ Đình Vãn, chỉ quật cường cúi nhìn góc giường.

Vẻ mặt và cử chỉ không hề kiêng dè của cậu nhóc khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi cáu.

“Ninh Ninh, em phải đi bệnh viện với anh.” Hạ Đình Vãn nhìn Doãn Ninh chằm chằm, gằn từng chữ lần nữa: “Không phải anh đang thương lượng với em, nếu bị bệnh thì phải đến bệnh viện.”

Doãn Ninh ngây người một lúc, cậu nhóc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn về phía Hạ Đình Vãn.

Hạ Đình Vãn chưa từng cứng rắn kiên quyết như vậy với Doãn Ninh. Cho đến giờ y vẫn không ngờ được, hóa ra mình cũng sẽ tức giận với Doãn Ninh.

Y cho rằng cảm giác áy náy và mang tội sẽ khiến mình bao dung được hết mọi thứ. Nhưng khi thật sự ở chung, đó vẫn là suy nghĩ quá mức lý tưởng hóa.

Huống chi Hạ Đình Vãn vẫn là con chim công nhỏ luôn được Tô Ngôn sủng ái. Y đã quen được nâng niu trong lòng bàn tay, còn việc chăm sóc một đứa bé đã từng bị thương kia, y thật sự lạ lẫm và vụng về.

“Tôi, tôi không đi…” Doãn Ninh mở miệng nói, rõ ràng giọng điệu đã dao động hơn, không còn kiên định như hồi nãy nữa.

“Em nhất định phải đi.” Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu. Y ngừng lại một lúc, thấy Doãn Ninh vẫn còn bướng bỉnh, chỉ có thể tiếp tục nói: “Anh sẽ bảo Tô Ngôn nói bác sĩ nhi khoa đến đây kiểm tra tỉ mỉ cho em một lần, để Tô Ngôn xem rốt cuộc là có vấn đề gì.”

Đây là đòn sát thủ của y.

Quả nhiên nghe y nhắc đến tên Tô Ngôn, Doãn Ninh ngồi phắt dậy. Cậu bé dùng ngón tay siết chặt chăn, đôi mắt tràn ngập khẩn trương và cả tức giận nhìn y chằm chằm.

Hạ Đình Vãn quyết tâm cứng rắn đến cùng, y đứng dậy nói: “Em đi thay quần áo đi, anh sẽ đứng chờ em bên ngoài.”

Hạ Đình Vãn là một người có sức quan sát cảm xúc người khác rất bén nhạy.

Tuy Ôn Tử Thần và Tô Ngôn chưa từng nói gì, nhưng y có thể nhận ra rất rõ — Doãn Ninh thân thiết và ỷ lại Ôn Tử Thần, nhưng với Tô Ngôn, Doãn Ninh lại có sự kính nể đối với uy quyền của người cha.

Nói thẳng ra là không phải giống với bản thân y trong năm năm qua đấy ư. Tô Ngôn tuy dịu dàng, nhưng anh vẫn có vẻ uy nghiêm và sức nặng vô hình.

Dù lúc tùy hứng ngang bướng nhất, thì từ sâu trong đáy lòng y vẫn luôn có sự tôn trọng khó mà nói rõ được với anh. Tô Ngôn không cáu kỉnh với y, nhưng hễ cứ sầm mặt xuống y sẽ muốn xin tha theo bản năng.

Vì thế đương nhiên y có thể hiểu được cảm xúc của Doãn Ninh.

Hạ Đình Vãn đến phòng khách chờ Doãn Ninh. Ban nãy y đứng lên đột ngột quá, khiến bây giờ đầu y cứ choáng váng.

Hai hôm nay tâm trạng và cảm xúc của y đều rất kém, ăn cơm cũng không đúng bữa. Y cảm thấy chân mình như nhũn ra, bèn cầm một miếng chocolate cố gắng ngậm vào miệng, sau đó cũng không để ý nữa.

Chỉ lát sau Doãn Ninh mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt cúi đầu bước ra. Cậu nhóc không thèm để ý đến Hạ Đình Vãn, chỉ im lặng đứng ở đó.

Hạ Đình Vãn không nói gì, chỉ đi trước mở cửa. Nhưng lúc đến thang máy, y phát hiện nó đang được sửa chữa không thể đi được, nhất thời có hơi bực dọc.

Nhà y ở tầng mười lăm, bình thường đi bộ xuống cũng không sao, nhưng bây giờ…

Hạ Đình Vãn quay đầu lại đi đến bên cạnh Doãn Ninh, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé. Hai người đi xuống mấy bậc thang, Hạ Đình Vãn suy nghĩ một chút rồi vẫn bất đắc dĩ nói: “Ninh Ninh, em có thể xuống lầu được không? Đầu có thấy choáng không? Hay là bảo bác sĩ qua đây nhé?”

Thực sự y đã xác định được đứa bé này đang giả vờ bệnh, nhưng dù chỉ có khả năng 1% là sự thật, y vẫn lo lắng cho Doãn Ninh, lo cậu bé bị bệnh thật, đi bộ xuống lầu sẽ choáng váng khó chịu nhưng vẫn quật cường không chịu nói cho y biết.

Nhưng không ngờ Doãn Ninh lại hiểu nhầm ý của y, cậu bé ngẩng phắt đầu lên: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Hạ Đình Vãn ngây ngẩn. Doãn Ninh đang nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt rất khẩn thiết, nhưng bên trong lại chứa đầy phẫn hận.

Doãn Ninh thật sự hận y.

Trong nháy mắt y thấy thật sự trống trải mờ mịt, đồng thời cảm giác đau đớn cũng trào lên. Y dừng chân ở bậc thang, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Ninh Ninh, thật ra… Em không bị bệnh, đúng không?”

Rốt cuộc y không kìm được nữa, vẫn trực tiếp bóc trần lời nói dối của Doãn Ninh.

Doãn Ninh tròn mắt, có lẽ cậu không ngờ được Hạ Đình Vãn lại hỏi thẳng thắn như vậy, sắc mặt thoắt cái đỏ bừng, khóe mắt giần giật: “Tôi, tôi…’

“Lần đầu tiên em ốm, cả nửa đêm anh bị giày vò, còn gọi Tô Ngôn tỉnh giấc nữa, nhưng thật ra lần ấy em đã bắt đầu lừa dối bọn anh rồi.”

“Tôi không làm thế!”

Nghe y nói đến đây, Doãn Ninh muốn thoát khỏi tay Hạ Đình Vãn một cách dữ dội, cậu nhìn chằm chặp Hạ Đình Vãn, trong mắt lại nổi lên vẻ nóng nảy và tàn bạo lúc xé tranh lần trước.

Hạ Đình Vãn nắm chặt tay cậu bé theo bản năng, chậm rãi nói: “Sau đó là lần thứ hai, và cả lần này nữa…”

“Tôi nói, tôi không làm thế!” Doãn Ninh lớn tiếng gào thét.

Cậu vung tay thật mạnh, nhưng không hất tay Hạ Đình Vãn ra được, đột nhiên sau đó như mất khống chế hung hăng đẩy mạnh Hạ Đình Vãn một phát.

“Rầm —-“

Hạ Đình Vãn thật sự không ngờ Doãn Ninh sẽ dùng sức đẩy mình thế này. Y vốn hơi yếu ớt, thậm chí còn chưa kịp túm lan can đã lảo đảo ngã mạnh xuống bốn năm bậc cầu thang.

“Tôi không làm…” Doãn Ninh vẫn đang kêu to, nhưng còn chưa dứt câu cậu đã hoảng hốt nhìn Hạ Đình Vãn ngã lăn sõng soài dưới sàn nhà bằng đá cẩm thạch, âm cuối cùng nín bặt.

Trong nháy mắt, Hạ Đình Vãn nghĩ hình như mình đã chết rồi.

Đột nhiên chới với giữa không trung, sau đó cơn đau kịch liệt úp tới dường như muốn đâm thủng người y, trong khoảnh khắc ngắn ngủi y đau đến nỗi dường như linh hồn cũng rời khỏi xác.

Hạ Đình Vãn cố gắng hít thở, nhất thời y không phân biệt được trên người mình chỗ nào có vấn đề, chỉ theo bản năng vịn lan can muốn đứng dậy. Nhưng vừa dùng sức, y đã không kìm được mà hét thảm một tiếng.

Lúc này y mới nhận ra chân phải mình đang đau như kim châm muối xát.

Y cúi đầu xuống nhìn, mặt mày đẫm mồ hôi lạnh. Phần bàn chân cách đôi giày da mềm không biết bị thương thế nào, nhưng ống quần trái bị lan can bằng sắt khắc hoa văn cắt một đường rất dài, thịt bên đùi cũng rách, lúc này máu me đầm đìa nom rất đáng sợ.

Nhưng cũng nhờ vậy mà y dần dần tỉnh táo lại. Y nhận ra hẳn mình chỉ bị thương phần ngoài, nhiều lắm thì chân phải gãy xương, không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Doãn Ninh mới lảo đảo chạy xuống lầu. Nhìn thấy dáng vẻ của y, Doãn Ninh ngồi phịch xuống trước mặt y, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, đôi môi vì quá sợ hãi mà run rẩy nói năng lộn xộn: “Em, em…”

Hạ Đình Vãn nhìn Doãn Ninh trước mặt. Cậu bé này vừa mở miệng đã sợ đến độ trào nước mắt, giọng run như cầy sấy.

Cảm giác luống cuống và sợ hãi này không thể giả vờ được.

Trong nháy mắt đó, thế mà y lại cảm thấy rất đau lòng.

Y hiểu.

Cái ngày y vừa biết mình tông phải người ấy, cũng đã như vậy.

Y quỳ thụp xuống sàn bệnh viện, nỗi sợ hãi như một cái giếng sâu thăm thẳm, mà y lại rơi tự do trong đó.

Hạ Đình Vãn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, vì đau đớn nên y khẽ co người lại. Y chậm rãi vươn tay ra xoa xoa lên mặt Doãn Ninh

Doãn Ninh không kìm được nữa, bắt đầu òa lên khóc hu hu.

“Đừng sợ, anh không sao đâu.” Hạ Đình Vãn cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt.

Y lấy điện thoại trong túi ra mở khóa rồi bấm số điện thoại Tô Ngôn.

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy cũng khiến y đau đến nỗi hít hơi lạnh. Y đau đớn khôn cùng, không thể nói nổi một câu dài, chỉ có thể run rẩy đưa di động cho Doãn Ninh, nhỏ giọng nói: “Giúp, giúp anh gọi điện thoại, bảo anh Tô Ngôn qua đây một chuyến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện