Lúc tiểu hoa đang hot Cố Thiến tới, cô không chỉ dẫn theo trợ lý mà còn đưa cả thợ trang điểm của mình, vừa đến biệt thự đã bắt đầu tô vẽ.
“Thầy Hạ, em là người mê phim của anh lâu rồi, lần này thật sự quá vinh hạnh khi được hợp tác với anh.”
Cố Thiến ngồi dưới tán dù bên bể bơi chào hỏi Hạ Đình Vãn. Giọng cô rất cao, nhưng không biết có phải vì thợ trang điểm đang đánh phấn phủ không mà mặt cô nàng không hề có biểu cảm gì, cũng chẳng nhìn ra vẻ vô cùng vui sướng.
“Đừng nói thế, tôi cũng rất vui khi có thể tham gia chương trình này.” Hạ Đình Vãn uống nước dừa, có hơi lúng túng. Y hoàn toàn không quen Cố Thiến, cô nàng gọi mình là thầy Hạ khiến y cảm thấy rất bối rối.
Lý Khải Văn và Cố Thiến hẳn là có qua lại, lúc nói đến Hình Nhạc, Lý Khải Văn vừa cười vừa nói: “Nghe nói Hình Nhạc làm việc rất liều mạng nên bị bệnh. Anh ấy đang kín lịch như vậy, liệu có quá vội vã không?”
Cố Thiến là nghệ sĩ của Thiều Quang Ent, giờ đã là sư huynh muội với Hình Nhạc. Lý Khải Văn hỏi cô chuyện này cũng không kỳ quái lắm, nhưng phản ứng của cô nàng khá là lạ.
“Bị bệnh cũng không nhất định là mệt quá đâu.”
Cố Thiến nở một nụ cười có phần coi thường và mang thâm ý.
Tuy cô che giấu rất nhanh, nhưng Hạ Đình Vãn vốn rất mẫn cảm với biểu cảm dù là nhỏ nhất của người khác, y đã nhận ra chút gì đó khác lạ từ khóe miệng rũ xuống của Cố Thiến.
Mặc dù Cố Thiến và Hình Nhạc là nghệ sĩ cùng một công ty, nhưng hình như quan hệ lại không tốt lắm. Cảm giác ấy khiến lòng Hạ Đình Vãn có phần khó chịu mơ hồ.
Lúc ba người họ đang nói chuyện, Kỷ Triển vẫn đeo tai nghe nằm trên chiếc ghế bên cạnh nghe nhạc.
Cậu mở âm lượng rất to, dù cách vài bước Hạ Đình Vãn cũng loáng thoáng nghe thấy nhịp trống giai điệu nhạc Rock. Nhìn thấy dáng vẻ sung sướng hưởng thụ ánh nắng Thái Lan, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt người khác của Kỷ Triển, Hạ Đình Vãn cũng có hơi ước ao.
Khi màn đêm buông xuống, mấy máy quay trong biệt thự đã lắp đặt xong xuôi, đạo diễn và toàn bộ tổ ghi hình cũng đã đến đầy đủ.
Hình Nhạc vừa xuống máy bay, tinh thần không được tốt lắm, quầng mắt hơi đen vì không ngủ đủ giấc.
Vừa đến biệt thự, hắn đã được trợ lý và mấy chuyên gia make-up vây quanh nghiêm túc trang điểm tạo hình, không kịp chào hỏi Hạ Đình Vãn, còn có một trợ lý vội vàng chạy ra ngoài mua cà phê cho hắn.
Lúc sắp ghi hình chương trình, Hạ Đình Vãn rất lo lắng về vết sẹo. Vì vấn đề chi tiêu nên y không đưa thợ trang điểm của mình sang, vốn định nhờ người của chương trình che sẹo dựa theo ánh sáng trong biệt thự.
Nhưng nhìn mấy chuyên viên trang điểm của chương trình đều đang bận rộn bên người Hình Nhạc, Hạ Đình Vãn suy nghĩ một lát, cũng hiểu được lúc này mình chen ngang thì có hơi xấu hổ nên y và Triệu Nam Thù tìm một góc an tĩnh tự mình động thủ.
Triệu Nam Thù biết trang điểm căn bản, hơn nữa trước khi đi Jayden đã chuẩn bị kem che khuyết điểm với rất nhiều tông màu. Để Triệu Nam Thù phối hợp mấy màu cần thiết, dù không bằng thợ trang điểm chuyên nghiệp thì cũng có thể tạo ra hiệu quả tàm tạm.
Triệu Nam Thù vừa dùng cọ tỉ mỉ bôi kem che khuyết điểm cho Hạ Đình Vãn vừa nhỏ giọng nói: “Ông chủ, Hình Nhạc cũng phô trương hơi quá nhỉ?”
Hạ Đình Vãn lắc đầu: “Chờ họ làm xong rồi mình nhờ chuyên gia trang điểm tút tát lại sau cùng, không sao đâu.”
Tuy y ở trong giới showbiz, thế nhưng cho đến giờ vẫn không có khái niệm tranh đoạt. Năm năm trước, đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt mãi mãi là do người khác chủ động dâng lên tay y. Người ta nói y tùy hứng, nhưng trái lại, y không hề quý trọng những thứ đó chút nào.
Huống chi, dù thế nào đi chăng nữa, y cũng rất khó nảy sinh ác cảm với Hình Nhạc.
Có lẽ Hình Nhạc có thể được coi là nam thần tuổi thanh xuân của y. Cái năm mười sáu mười bảy tuổi ấy, Hình Nhạc là kiểu thiếu niên đẹp trai chói mắt giữa đám người, lúc cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh, vừa rạng rỡ vừa tràn đầy sức sống.
Khi đó y đã biết tính hướng của mình, Hình Nhạc là bạn tốt của y, cũng là mối tình đầu mông lung.
Sau lần đột nhiên hôn nhau ấy, quan hệ giữa y và Hình Nhạc bắt đầu trở nên khó nói.
Y đã từng nghĩ mình thích Hình Nhạc, thế nhưng lúc hôn môi lại không cảm thấy mơ màng. Lúc tay Hình Nhạc len vào trong quần áo, nỗi bất an mạnh mẽ và chống cự đột nhiên bao vây lấy y, bản năng khiến y đẩy Hình Nhạc ra.
Hình như Hình Nhạc cũng xấu hổ, một quãng thời gian dài sau đó không liên lạc với y nữa. Y khá ủ rũ, còn có chút mất mát, thế nhưng tình cảm ấy nhanh chóng trôi qua, cũng chẳng để lại vết tích gì sâu đậm.
Sau đó y và Tô Ngôn kết hôn, có một lần y lỡ miệng nói ra.
Tuy lúc đó Tô Ngôn không nói gì, nhưng tối đó lúc làm tình với y lại dữ dội tàn nhẫn hơn bình thường. Y biết Tô Ngôn đang ghen, bên ngoài thì làm nũng cầu xin tha thứ, trong lòng lại có chút đắc ý mơ hồ.
So sánh với tình yêu say đắm mãnh liệt với Tô Ngôn, đoạn thời gian thinh thích Hình Nhạc kia chẳng qua chỉ là một ảo mộng mềm mại thuở niên thiếu ngây thơ.
Giờ nhớ lại, nó chỉ như một cơn gió nhẹ sau buổi trưa hè, chẳng có gì đau đớn xót xa.
Có lẽ đã qua mấy năm, chút xấu hổ thẹn thùng khi ấy cũng chẳng còn, thế nên trong lòng y, ấn tượng về Hình Nhạc chỉ còn lại những gì đẹp đẽ. Dù trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện khiến y thấy lợn cợn trong lòng, nhưng cảm giác tốt đẹp ấy vẫn không mất đi, thậm chí mỗi lần nghĩ đến Hình Nhạc y vẫn cảm thấy rất thân thiết.
Đúng lúc đó, Hình Nhạc đã sửa soạn xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng đứng lên đi về phía Hạ Đình Vãn.
Sau khi trang điểm và làm tóc, trên mặt Hình Nhạc không còn dấu vết của sự mệt mỏi, tất cả đều hoàn hảo không tỳ vết. Nom hắn đẹp trai chói ngời, thần sắc rạng rỡ, sau đó hắn nở một nụ cười tỏa nắng đầy tính thương hiệu với Hạ Đình Vãn.
“Tiểu Vãn, lúc trên máy bay anh thật sự rất muốn gặp em, lần này em đến quay chương trình này khiến anh vui lắm.”
“Thầy Hạ, em là người mê phim của anh lâu rồi, lần này thật sự quá vinh hạnh khi được hợp tác với anh.”
Cố Thiến ngồi dưới tán dù bên bể bơi chào hỏi Hạ Đình Vãn. Giọng cô rất cao, nhưng không biết có phải vì thợ trang điểm đang đánh phấn phủ không mà mặt cô nàng không hề có biểu cảm gì, cũng chẳng nhìn ra vẻ vô cùng vui sướng.
“Đừng nói thế, tôi cũng rất vui khi có thể tham gia chương trình này.” Hạ Đình Vãn uống nước dừa, có hơi lúng túng. Y hoàn toàn không quen Cố Thiến, cô nàng gọi mình là thầy Hạ khiến y cảm thấy rất bối rối.
Lý Khải Văn và Cố Thiến hẳn là có qua lại, lúc nói đến Hình Nhạc, Lý Khải Văn vừa cười vừa nói: “Nghe nói Hình Nhạc làm việc rất liều mạng nên bị bệnh. Anh ấy đang kín lịch như vậy, liệu có quá vội vã không?”
Cố Thiến là nghệ sĩ của Thiều Quang Ent, giờ đã là sư huynh muội với Hình Nhạc. Lý Khải Văn hỏi cô chuyện này cũng không kỳ quái lắm, nhưng phản ứng của cô nàng khá là lạ.
“Bị bệnh cũng không nhất định là mệt quá đâu.”
Cố Thiến nở một nụ cười có phần coi thường và mang thâm ý.
Tuy cô che giấu rất nhanh, nhưng Hạ Đình Vãn vốn rất mẫn cảm với biểu cảm dù là nhỏ nhất của người khác, y đã nhận ra chút gì đó khác lạ từ khóe miệng rũ xuống của Cố Thiến.
Mặc dù Cố Thiến và Hình Nhạc là nghệ sĩ cùng một công ty, nhưng hình như quan hệ lại không tốt lắm. Cảm giác ấy khiến lòng Hạ Đình Vãn có phần khó chịu mơ hồ.
Lúc ba người họ đang nói chuyện, Kỷ Triển vẫn đeo tai nghe nằm trên chiếc ghế bên cạnh nghe nhạc.
Cậu mở âm lượng rất to, dù cách vài bước Hạ Đình Vãn cũng loáng thoáng nghe thấy nhịp trống giai điệu nhạc Rock. Nhìn thấy dáng vẻ sung sướng hưởng thụ ánh nắng Thái Lan, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt người khác của Kỷ Triển, Hạ Đình Vãn cũng có hơi ước ao.
Khi màn đêm buông xuống, mấy máy quay trong biệt thự đã lắp đặt xong xuôi, đạo diễn và toàn bộ tổ ghi hình cũng đã đến đầy đủ.
Hình Nhạc vừa xuống máy bay, tinh thần không được tốt lắm, quầng mắt hơi đen vì không ngủ đủ giấc.
Vừa đến biệt thự, hắn đã được trợ lý và mấy chuyên gia make-up vây quanh nghiêm túc trang điểm tạo hình, không kịp chào hỏi Hạ Đình Vãn, còn có một trợ lý vội vàng chạy ra ngoài mua cà phê cho hắn.
Lúc sắp ghi hình chương trình, Hạ Đình Vãn rất lo lắng về vết sẹo. Vì vấn đề chi tiêu nên y không đưa thợ trang điểm của mình sang, vốn định nhờ người của chương trình che sẹo dựa theo ánh sáng trong biệt thự.
Nhưng nhìn mấy chuyên viên trang điểm của chương trình đều đang bận rộn bên người Hình Nhạc, Hạ Đình Vãn suy nghĩ một lát, cũng hiểu được lúc này mình chen ngang thì có hơi xấu hổ nên y và Triệu Nam Thù tìm một góc an tĩnh tự mình động thủ.
Triệu Nam Thù biết trang điểm căn bản, hơn nữa trước khi đi Jayden đã chuẩn bị kem che khuyết điểm với rất nhiều tông màu. Để Triệu Nam Thù phối hợp mấy màu cần thiết, dù không bằng thợ trang điểm chuyên nghiệp thì cũng có thể tạo ra hiệu quả tàm tạm.
Triệu Nam Thù vừa dùng cọ tỉ mỉ bôi kem che khuyết điểm cho Hạ Đình Vãn vừa nhỏ giọng nói: “Ông chủ, Hình Nhạc cũng phô trương hơi quá nhỉ?”
Hạ Đình Vãn lắc đầu: “Chờ họ làm xong rồi mình nhờ chuyên gia trang điểm tút tát lại sau cùng, không sao đâu.”
Tuy y ở trong giới showbiz, thế nhưng cho đến giờ vẫn không có khái niệm tranh đoạt. Năm năm trước, đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt mãi mãi là do người khác chủ động dâng lên tay y. Người ta nói y tùy hứng, nhưng trái lại, y không hề quý trọng những thứ đó chút nào.
Huống chi, dù thế nào đi chăng nữa, y cũng rất khó nảy sinh ác cảm với Hình Nhạc.
Có lẽ Hình Nhạc có thể được coi là nam thần tuổi thanh xuân của y. Cái năm mười sáu mười bảy tuổi ấy, Hình Nhạc là kiểu thiếu niên đẹp trai chói mắt giữa đám người, lúc cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh, vừa rạng rỡ vừa tràn đầy sức sống.
Khi đó y đã biết tính hướng của mình, Hình Nhạc là bạn tốt của y, cũng là mối tình đầu mông lung.
Sau lần đột nhiên hôn nhau ấy, quan hệ giữa y và Hình Nhạc bắt đầu trở nên khó nói.
Y đã từng nghĩ mình thích Hình Nhạc, thế nhưng lúc hôn môi lại không cảm thấy mơ màng. Lúc tay Hình Nhạc len vào trong quần áo, nỗi bất an mạnh mẽ và chống cự đột nhiên bao vây lấy y, bản năng khiến y đẩy Hình Nhạc ra.
Hình như Hình Nhạc cũng xấu hổ, một quãng thời gian dài sau đó không liên lạc với y nữa. Y khá ủ rũ, còn có chút mất mát, thế nhưng tình cảm ấy nhanh chóng trôi qua, cũng chẳng để lại vết tích gì sâu đậm.
Sau đó y và Tô Ngôn kết hôn, có một lần y lỡ miệng nói ra.
Tuy lúc đó Tô Ngôn không nói gì, nhưng tối đó lúc làm tình với y lại dữ dội tàn nhẫn hơn bình thường. Y biết Tô Ngôn đang ghen, bên ngoài thì làm nũng cầu xin tha thứ, trong lòng lại có chút đắc ý mơ hồ.
So sánh với tình yêu say đắm mãnh liệt với Tô Ngôn, đoạn thời gian thinh thích Hình Nhạc kia chẳng qua chỉ là một ảo mộng mềm mại thuở niên thiếu ngây thơ.
Giờ nhớ lại, nó chỉ như một cơn gió nhẹ sau buổi trưa hè, chẳng có gì đau đớn xót xa.
Có lẽ đã qua mấy năm, chút xấu hổ thẹn thùng khi ấy cũng chẳng còn, thế nên trong lòng y, ấn tượng về Hình Nhạc chỉ còn lại những gì đẹp đẽ. Dù trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện khiến y thấy lợn cợn trong lòng, nhưng cảm giác tốt đẹp ấy vẫn không mất đi, thậm chí mỗi lần nghĩ đến Hình Nhạc y vẫn cảm thấy rất thân thiết.
Đúng lúc đó, Hình Nhạc đã sửa soạn xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng đứng lên đi về phía Hạ Đình Vãn.
Sau khi trang điểm và làm tóc, trên mặt Hình Nhạc không còn dấu vết của sự mệt mỏi, tất cả đều hoàn hảo không tỳ vết. Nom hắn đẹp trai chói ngời, thần sắc rạng rỡ, sau đó hắn nở một nụ cười tỏa nắng đầy tính thương hiệu với Hạ Đình Vãn.
“Tiểu Vãn, lúc trên máy bay anh thật sự rất muốn gặp em, lần này em đến quay chương trình này khiến anh vui lắm.”
Danh sách chương