Cuộc đời của mỗi người đều là một cuốn nhật ký viết đầy những bí mật.
Nhưng với Hạ Đình Vãn, lúc ở bên Tô Ngôn, y không hề giấu giếm điều chi.
Y rất bất kham, yếu đuối, có lúc còn khiến người ta không thích nổi. Nhưng y vẫn giống một bé mèo con nằm ngửa bụng ra để lộ vết thương của mình, khát cầu âu yếm và bảo vệ của Tô Ngôn.
Ở trước mặt Tô Ngôn, y không hề đề phòng bất cứ điều gì.
Sau khi đọc được nhật ký của Tô Cẩn, có một khoảng thời gian dài thật dài y luôn cảm thấy rất đau lòng.
Đó là tâm trạng cực kỳ phức tạp, đương nhiên y cũng hối hận và buồn bã, vì Tô Ngôn, cũng vì Tô Cẩn.
Tô Cẩn tự sát khi mới 11 tuổi.
Một đứa bé 11 tuổi, có thể còn không biết chết nghĩa là gì. Chẳng qua nó thấy đời khổ quá, đau quá, thế nên muốn đến một nơi khác.
Y cũng từng có suy nghĩ như vậy, suy nghĩ rời đi đột ngột nảy sinh trong đầu – lúc đeo cặp đi qua cầu Cao Kiều, y lại nhìn ngựa xe tấp nập phía dưới thật lâu; ban đêm khi nghĩ đến cảnh tượng trong truyện cổ tích, y sẽ tưởng tượng mình ngồi lên một cái chổi, nhẹ nhàng bay đến một nơi thật xa.
Thế nhưng cuối cùng y vẫn sống. Rốt cuộc y là người kiên cường hay kẻ yếu ớt, kỳ thật chính y cũng không phân định được.
Cái năm đóng “Lời cá voi”, Hứa Triết đã từng nói – y là một người mềm dẻo và linh khí, thoạt nhìn trông có vẻ mong manh dễ vỡ, lúc nào cũng có thể sẽ tự hủy diệt; nhưng thật ra từ sâu trong đáy lòng, trong đôi mắt của y lại có khát vọng và mong chờ một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Hạ Đình Vãn biết, chuyện Tô Cẩn tự sát nhất định đã đem đến nỗi đau quá lớn cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn không phải là người bị hại, thế nhưng lại tận mắt thấy kết cục của tội ác và một gia đình nát tan. Anh cũng bị thương nặng vì tội ác, đến tận hôm nay anh vẫn chưa phục hồi lại khỏi câu chuyện đó.
Con người là một sinh vật yếu ớt, những tổn thương để lại từ ấu thơ sẽ không dễ dàng lành lặn.
Giống như một cái cây nhỏ bị chém vào thân, theo thời gian thân cây sẽ dần lớn lên, nhưng vết tích vẫn còn lại đó.
Cây đã thế, huống chi là con người. Đau đớn lưu lại trong xương tủy, trong máu thịt, dù đã trưởng thành nhưng nó vẫn liên tục đè nát sinh mệnh.
Kết hôn đã năm năm, vậy mà Tô Ngôn – người thời thời khắc khắc luôn phải chịu nỗi thống khổ giống y, lại lựa chọn không nói một câu cho y biết.
Đây là thứ khiến y đau đớn nhất sau khi xảy ra tai nạn.
Có vô số lần y muốn nói xin lỗi Tô Ngôn, y không nên nói những lời ấy, y không đủ thông cảm, y không yêu thương Tô Ngôn, y dùng vết thương mà Tô Ngôn đau nhất để làm anh bị thương.
Đương nhiên y muốn xin lỗi, thế nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại không thốt nên lời.
Tô Ngôn chưa bao giờ nói cho y biết.
Cuốn nhật ký của Tô Ngôn đã khóa lại trước mặt y.
Rõ ràng Hạ Đình Vãn là người mà Tô Ngôn thích nhất, thế nhưng Tô Ngôn lại không chia sẻ những yếu đuối và chật vật trong đời mình.
Tình yêu thật sự là như thế này đúng không? Y luôn luôn phiền não vì vấn đề này, lúc lại nghĩ vì mình tùy hứng trẻ con nên mới khiến Tô Ngôn không thể nào yên lòng bộc lộ những yếu đuối của mình.
Trong đêm khuya, nhiều lần y nhìn dáng vẻ khi ngủ của Tô Ngôn, tưởng tượng có phải lúc còn nhỏ anh cũng đau khổ lắm không, tưởng tượng sau khi người em trai nhỏ tuổi tự sát, Tô Ngôn còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải vượt qua quãng thời gian đó thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, ngực y bắt đầu đau nhức, khi đau đến tận cùng lại chuyển thành tức giận.
Ái tình không phải là chuyện đơn giản thế này thôi sao.
Em cho anh xem nỗi đau thầm kín trong quá khứ của mình, anh dịu dàng liếm láp vết thương cho em. Chúng ta thấy được những yếu đuối của nhau, mới có thể sinh lòng thương tiếc, cuối cùng biến thành tình yêu say đắm.
Thế giới cay nghiệt với chúng ta đến thế, tại sao không thể cận kề bên nhau.
Trằn trọc trăn trở mãi hoài, cuối cùng y lãng phí sáu tháng, lại chờ được kết cục cuối cùng.
Sau khi chia tay Tô Ngôn trong đêm mưa lớn, Hạ Đình Vãn ngồi xe Triệu Nam Thù về nhà. Trong một đêm, y như trưởng thành hơn một chút, cũng không suy sụp khóc òa trong nhà nữa.
Y bình tĩnh sắp xếp lại những lá thư của Tô Ngôn, những lá thư mà trong khoảng thời gian này y tiện tay lấy ra đọc lại rồi để lung tung.
Đó là tròn 138 lá thư.
Y xếp 138 lá thư ấy thành một xấp, cẩn thận để trong một chiếc hộp rồi đặt lên giá sách.
Khi mở giá sách ra, y chợt thấy chiếc nhẫn cưới được cất kỹ.
Y đứng sững hồi lâu rồi vẫn run rẩy cầm chiếc nhẫn phỉ thúy sáng long lanh kia đeo lên ngón áp út bên trái.
Không hiểu sao mặt Hạ Đình Vãn hơi đỏ. Nếu vẻ mặt lần đầu tiên đeo nhẫn của y là hạnh phúc thỏa mãn, thì bây giờ lại khá là xấu hổ.
Nhưng y vẫn không tháo ra.
Ở giây phút không ai nhìn thấy, y vẫn có thể có chút quyền nho nhỏ như vậy, lặng lẽ đeo chiếc nhẫn kia ngủ một giấc vẹn tròn.
Nhưng với Hạ Đình Vãn, lúc ở bên Tô Ngôn, y không hề giấu giếm điều chi.
Y rất bất kham, yếu đuối, có lúc còn khiến người ta không thích nổi. Nhưng y vẫn giống một bé mèo con nằm ngửa bụng ra để lộ vết thương của mình, khát cầu âu yếm và bảo vệ của Tô Ngôn.
Ở trước mặt Tô Ngôn, y không hề đề phòng bất cứ điều gì.
Sau khi đọc được nhật ký của Tô Cẩn, có một khoảng thời gian dài thật dài y luôn cảm thấy rất đau lòng.
Đó là tâm trạng cực kỳ phức tạp, đương nhiên y cũng hối hận và buồn bã, vì Tô Ngôn, cũng vì Tô Cẩn.
Tô Cẩn tự sát khi mới 11 tuổi.
Một đứa bé 11 tuổi, có thể còn không biết chết nghĩa là gì. Chẳng qua nó thấy đời khổ quá, đau quá, thế nên muốn đến một nơi khác.
Y cũng từng có suy nghĩ như vậy, suy nghĩ rời đi đột ngột nảy sinh trong đầu – lúc đeo cặp đi qua cầu Cao Kiều, y lại nhìn ngựa xe tấp nập phía dưới thật lâu; ban đêm khi nghĩ đến cảnh tượng trong truyện cổ tích, y sẽ tưởng tượng mình ngồi lên một cái chổi, nhẹ nhàng bay đến một nơi thật xa.
Thế nhưng cuối cùng y vẫn sống. Rốt cuộc y là người kiên cường hay kẻ yếu ớt, kỳ thật chính y cũng không phân định được.
Cái năm đóng “Lời cá voi”, Hứa Triết đã từng nói – y là một người mềm dẻo và linh khí, thoạt nhìn trông có vẻ mong manh dễ vỡ, lúc nào cũng có thể sẽ tự hủy diệt; nhưng thật ra từ sâu trong đáy lòng, trong đôi mắt của y lại có khát vọng và mong chờ một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Hạ Đình Vãn biết, chuyện Tô Cẩn tự sát nhất định đã đem đến nỗi đau quá lớn cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn không phải là người bị hại, thế nhưng lại tận mắt thấy kết cục của tội ác và một gia đình nát tan. Anh cũng bị thương nặng vì tội ác, đến tận hôm nay anh vẫn chưa phục hồi lại khỏi câu chuyện đó.
Con người là một sinh vật yếu ớt, những tổn thương để lại từ ấu thơ sẽ không dễ dàng lành lặn.
Giống như một cái cây nhỏ bị chém vào thân, theo thời gian thân cây sẽ dần lớn lên, nhưng vết tích vẫn còn lại đó.
Cây đã thế, huống chi là con người. Đau đớn lưu lại trong xương tủy, trong máu thịt, dù đã trưởng thành nhưng nó vẫn liên tục đè nát sinh mệnh.
Kết hôn đã năm năm, vậy mà Tô Ngôn – người thời thời khắc khắc luôn phải chịu nỗi thống khổ giống y, lại lựa chọn không nói một câu cho y biết.
Đây là thứ khiến y đau đớn nhất sau khi xảy ra tai nạn.
Có vô số lần y muốn nói xin lỗi Tô Ngôn, y không nên nói những lời ấy, y không đủ thông cảm, y không yêu thương Tô Ngôn, y dùng vết thương mà Tô Ngôn đau nhất để làm anh bị thương.
Đương nhiên y muốn xin lỗi, thế nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại không thốt nên lời.
Tô Ngôn chưa bao giờ nói cho y biết.
Cuốn nhật ký của Tô Ngôn đã khóa lại trước mặt y.
Rõ ràng Hạ Đình Vãn là người mà Tô Ngôn thích nhất, thế nhưng Tô Ngôn lại không chia sẻ những yếu đuối và chật vật trong đời mình.
Tình yêu thật sự là như thế này đúng không? Y luôn luôn phiền não vì vấn đề này, lúc lại nghĩ vì mình tùy hứng trẻ con nên mới khiến Tô Ngôn không thể nào yên lòng bộc lộ những yếu đuối của mình.
Trong đêm khuya, nhiều lần y nhìn dáng vẻ khi ngủ của Tô Ngôn, tưởng tượng có phải lúc còn nhỏ anh cũng đau khổ lắm không, tưởng tượng sau khi người em trai nhỏ tuổi tự sát, Tô Ngôn còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải vượt qua quãng thời gian đó thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, ngực y bắt đầu đau nhức, khi đau đến tận cùng lại chuyển thành tức giận.
Ái tình không phải là chuyện đơn giản thế này thôi sao.
Em cho anh xem nỗi đau thầm kín trong quá khứ của mình, anh dịu dàng liếm láp vết thương cho em. Chúng ta thấy được những yếu đuối của nhau, mới có thể sinh lòng thương tiếc, cuối cùng biến thành tình yêu say đắm.
Thế giới cay nghiệt với chúng ta đến thế, tại sao không thể cận kề bên nhau.
Trằn trọc trăn trở mãi hoài, cuối cùng y lãng phí sáu tháng, lại chờ được kết cục cuối cùng.
Sau khi chia tay Tô Ngôn trong đêm mưa lớn, Hạ Đình Vãn ngồi xe Triệu Nam Thù về nhà. Trong một đêm, y như trưởng thành hơn một chút, cũng không suy sụp khóc òa trong nhà nữa.
Y bình tĩnh sắp xếp lại những lá thư của Tô Ngôn, những lá thư mà trong khoảng thời gian này y tiện tay lấy ra đọc lại rồi để lung tung.
Đó là tròn 138 lá thư.
Y xếp 138 lá thư ấy thành một xấp, cẩn thận để trong một chiếc hộp rồi đặt lên giá sách.
Khi mở giá sách ra, y chợt thấy chiếc nhẫn cưới được cất kỹ.
Y đứng sững hồi lâu rồi vẫn run rẩy cầm chiếc nhẫn phỉ thúy sáng long lanh kia đeo lên ngón áp út bên trái.
Không hiểu sao mặt Hạ Đình Vãn hơi đỏ. Nếu vẻ mặt lần đầu tiên đeo nhẫn của y là hạnh phúc thỏa mãn, thì bây giờ lại khá là xấu hổ.
Nhưng y vẫn không tháo ra.
Ở giây phút không ai nhìn thấy, y vẫn có thể có chút quyền nho nhỏ như vậy, lặng lẽ đeo chiếc nhẫn kia ngủ một giấc vẹn tròn.
Danh sách chương