Gió đêm thổi rì rào, Tô Ngôn và Hạ Đình Vãn nhìn nhau trong im lặng.
Hô hấp Hạ Đình Vãn dần ổn định. Y đứng lên nhìn Tô Ngôn, trong nháy mắt đó, y cũng cảm nhận được nỗi bi thương.
Trong cuộc hôn nhân này, đến tột cùng họ đã làm gì với nhau.
Năm năm trước, y tùy hứng kiêu căng, nhưng vẫn không phạm phải tội lớn tày trời như vậy; Tô Ngôn dịu dàng, nhưng vẫn có nguyên tắc, và là người đàn ông ngầu nhất trong mắt Hạ Đình Vãn.
Thế nhưng năm năm sau, họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trở nên bết bát hơn, cũng không còn vui vẻ nữa.
“Tô Ngôn, anh có thể nói cho em biết cụ thể là anh đã giúp em xử lý những gì không…?” Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu: “Anh sẽ không mua chuộc cảnh sát đúng không?”
Tô Ngôn xoa xoa huyệt thái dương. Hình như anh cũng không muốn nhớ lại chuyện kia, phải chần chừ một lúc mới chầm chậm nói: “Chuyện em say rượu lái xe là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Doãn Ninh và mẹ thằng bé thì vượt đèn đỏ, hơn nữa cũng không bị thương nặng cho nên vẫn chưa đến mức xử phạt hình sự. Đêm đó sau khi em hôn mê, mẹ Doãn Ninh cũng lập tức đồng ý lén hòa giải với tôi – Mức bồi thường tôi đưa ra vượt xa số tiền bồi thường cần phải trả. Phía bên cảnh sát xử trách nhiệm thuộc về em là chủ yếu, vì em vi phạm lần đầu, nồng độ cồn cũng chưa vượt mức, sau đó còn có đơn xin tha, thế nên chỉ treo bằng lái sáu tháng, không bị tạm giam.”
“Còn bên truyền thông, có hai nơi biết được vụ việc khi đó, tôi dùng tiền để họ không đưa tin nữa.”
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Ngôn có phần đau khổ. Anh dừng lại một chút rồi mới thấp giọng nói: “Nếu như em hỏi tôi rằng có mua chuộc cảnh sát không, có lợi dụng quyền thế nhà họ Tô để giúp em thoát tội không thì tôi không có. Nhưng em là minh tinh, mỗi người biết chuyện, phóng viên, cảnh sát giao thông, cảnh sát, mẹ Doãn Ninh, tôi đều mua chuộc họ – Họ biết tôi là ai, họ thu tiền, vì thế nhất định họ sẽ không mở miệng.”
Hạ Đình Vãn che miệng, nhưng y vẫn thốt lên một tiếng rên rỉ trầm thấp như đang giãy dụa.
“Cho nên tôi nghĩ, xét trên phương diện đạo đức – Chúng ta đều có tội.”
Vẻ mặt Tô Ngôn rất bình tĩnh, đôi môi mím chặt. Anh dùng đôi mắt sâu lắng hẹp dài kia nhìn Hạ Đình Vãn: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trước khi mẹ Doãn Ninh cai nghiện xong, tôi sẽ dùng tư cách người giám hộ để chăm sóc Doãn Ninh, đây là cách duy nhất mà tôi có thể đền bù.”
“Anh sai rồi, Tô Ngôn.”
Hạ Đình Vãn lắc lắc đầu, đôi mắt y đầy những tơ máu. Y nhìn chằm chằm Tô Ngôn, khàn giọng nói: “Hết thảy đều là lỗi sai của em, anh không thể đền được, tiền của anh cũng không thể – Không thể đền những gì thằng bé đã mất, cũng không thể đền cho những gì thằng bé vô cớ phải chịu.”
Ngón tay Hạ Đình Vãn run run chỉ vào ngực mình: “Là em, Tô Ngôn. Em mới là kẻ cần phải dùng cả một đời để chuộc tội và ăn năn, em mới là kẻ phải chăm sóc Doãn Ninh – Anh không thể thay em làm những chuyện này.”
“Hạ Đình Vãn.”
Tô Ngôn nhíu mày, anh muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Hạ Đình Vãn trực tiếp cắt ngang.
“Em sẽ về và bàn lại chuyện này với anh, xin chờ em chuẩn bị xong đã.”
Hạ Đình Vãn lùi về sau vài bước. Nói xong câu đó, y quay người mở cửa xe Triệu Nam Thù, chui vào.
Khi đến nơi đảm bảo Tô Ngôn không nhìn thấy, rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng không nhịn được nữa. Y không nhìn Triệu Nam Thù một cái dù chỉ là liếc mắt, mà chỉ nằm xuống rồi suy sụp khóc nấc lên.
Sau khi thành niên, y chưa từng khóc như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời y cảm thấy nặng nề đến thế.
Bị ngược đãi, bị vứt bỏ, tuy rằng đen tối, thế nhưng những điều đó không nặng nề, vì trong nửa trước cuộc đời, y luôn luôn vững tin rằng mình là một người bị hại.
Vì thế y luôn luôn buông thả bản thân, buông thả để mình phù phiếm, để mình xốc nổi, để mình tùy hứng, để mình vô trách nhiệm.
Cho đến hôm nay, y mới tan nát cõi lòng nhận ra rằng, mình không phải, mình đã sớm không phải.
Y là một kẻ gây hại.
Y không chỉ tổn thương người vô tội, tổn thương một đứa trẻ 11 tuổi bất hạnh.
Y đã làm tổn thương Tô Ngôn, tự tay giết chết cuộc hôn nhân của hai người.
Y là hung thủ.
Từ nay về sau, cuộc đời y sẽ phải trả giá rất nhiều vì điều đó.
Hô hấp Hạ Đình Vãn dần ổn định. Y đứng lên nhìn Tô Ngôn, trong nháy mắt đó, y cũng cảm nhận được nỗi bi thương.
Trong cuộc hôn nhân này, đến tột cùng họ đã làm gì với nhau.
Năm năm trước, y tùy hứng kiêu căng, nhưng vẫn không phạm phải tội lớn tày trời như vậy; Tô Ngôn dịu dàng, nhưng vẫn có nguyên tắc, và là người đàn ông ngầu nhất trong mắt Hạ Đình Vãn.
Thế nhưng năm năm sau, họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trở nên bết bát hơn, cũng không còn vui vẻ nữa.
“Tô Ngôn, anh có thể nói cho em biết cụ thể là anh đã giúp em xử lý những gì không…?” Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu: “Anh sẽ không mua chuộc cảnh sát đúng không?”
Tô Ngôn xoa xoa huyệt thái dương. Hình như anh cũng không muốn nhớ lại chuyện kia, phải chần chừ một lúc mới chầm chậm nói: “Chuyện em say rượu lái xe là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Doãn Ninh và mẹ thằng bé thì vượt đèn đỏ, hơn nữa cũng không bị thương nặng cho nên vẫn chưa đến mức xử phạt hình sự. Đêm đó sau khi em hôn mê, mẹ Doãn Ninh cũng lập tức đồng ý lén hòa giải với tôi – Mức bồi thường tôi đưa ra vượt xa số tiền bồi thường cần phải trả. Phía bên cảnh sát xử trách nhiệm thuộc về em là chủ yếu, vì em vi phạm lần đầu, nồng độ cồn cũng chưa vượt mức, sau đó còn có đơn xin tha, thế nên chỉ treo bằng lái sáu tháng, không bị tạm giam.”
“Còn bên truyền thông, có hai nơi biết được vụ việc khi đó, tôi dùng tiền để họ không đưa tin nữa.”
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Ngôn có phần đau khổ. Anh dừng lại một chút rồi mới thấp giọng nói: “Nếu như em hỏi tôi rằng có mua chuộc cảnh sát không, có lợi dụng quyền thế nhà họ Tô để giúp em thoát tội không thì tôi không có. Nhưng em là minh tinh, mỗi người biết chuyện, phóng viên, cảnh sát giao thông, cảnh sát, mẹ Doãn Ninh, tôi đều mua chuộc họ – Họ biết tôi là ai, họ thu tiền, vì thế nhất định họ sẽ không mở miệng.”
Hạ Đình Vãn che miệng, nhưng y vẫn thốt lên một tiếng rên rỉ trầm thấp như đang giãy dụa.
“Cho nên tôi nghĩ, xét trên phương diện đạo đức – Chúng ta đều có tội.”
Vẻ mặt Tô Ngôn rất bình tĩnh, đôi môi mím chặt. Anh dùng đôi mắt sâu lắng hẹp dài kia nhìn Hạ Đình Vãn: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trước khi mẹ Doãn Ninh cai nghiện xong, tôi sẽ dùng tư cách người giám hộ để chăm sóc Doãn Ninh, đây là cách duy nhất mà tôi có thể đền bù.”
“Anh sai rồi, Tô Ngôn.”
Hạ Đình Vãn lắc lắc đầu, đôi mắt y đầy những tơ máu. Y nhìn chằm chằm Tô Ngôn, khàn giọng nói: “Hết thảy đều là lỗi sai của em, anh không thể đền được, tiền của anh cũng không thể – Không thể đền những gì thằng bé đã mất, cũng không thể đền cho những gì thằng bé vô cớ phải chịu.”
Ngón tay Hạ Đình Vãn run run chỉ vào ngực mình: “Là em, Tô Ngôn. Em mới là kẻ cần phải dùng cả một đời để chuộc tội và ăn năn, em mới là kẻ phải chăm sóc Doãn Ninh – Anh không thể thay em làm những chuyện này.”
“Hạ Đình Vãn.”
Tô Ngôn nhíu mày, anh muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Hạ Đình Vãn trực tiếp cắt ngang.
“Em sẽ về và bàn lại chuyện này với anh, xin chờ em chuẩn bị xong đã.”
Hạ Đình Vãn lùi về sau vài bước. Nói xong câu đó, y quay người mở cửa xe Triệu Nam Thù, chui vào.
Khi đến nơi đảm bảo Tô Ngôn không nhìn thấy, rốt cuộc Hạ Đình Vãn cũng không nhịn được nữa. Y không nhìn Triệu Nam Thù một cái dù chỉ là liếc mắt, mà chỉ nằm xuống rồi suy sụp khóc nấc lên.
Sau khi thành niên, y chưa từng khóc như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời y cảm thấy nặng nề đến thế.
Bị ngược đãi, bị vứt bỏ, tuy rằng đen tối, thế nhưng những điều đó không nặng nề, vì trong nửa trước cuộc đời, y luôn luôn vững tin rằng mình là một người bị hại.
Vì thế y luôn luôn buông thả bản thân, buông thả để mình phù phiếm, để mình xốc nổi, để mình tùy hứng, để mình vô trách nhiệm.
Cho đến hôm nay, y mới tan nát cõi lòng nhận ra rằng, mình không phải, mình đã sớm không phải.
Y là một kẻ gây hại.
Y không chỉ tổn thương người vô tội, tổn thương một đứa trẻ 11 tuổi bất hạnh.
Y đã làm tổn thương Tô Ngôn, tự tay giết chết cuộc hôn nhân của hai người.
Y là hung thủ.
Từ nay về sau, cuộc đời y sẽ phải trả giá rất nhiều vì điều đó.
Danh sách chương