Sáng sớm, Hạ Ngôn Tây làm xong việc bèn lái xe từ nội thành Melbourne về ngoại thành.

Trong cơn mưa phùn rả rích, chỉ thấy một con hươu con nghển cao cổ chậm rãi bước ngang đường. Hạ Ngôn Tây giẫm phanh lại dừng xe kiên nhẫn chờ đợi, cảnh tượng này không hề hiếm thấy ở Úc.

Con hươu hoang dã kia cũng không sợ người, nó nghiêng đầu tò mò dò xét Hạ Ngôn Tây qua cửa kính xe được cần gạt nước lau sạch sẽ.

Trong xe, Hạ Ngôn Tây lẩm bẩm: “Hi nhóc con.”

Hươu con nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía cửa xe, lắc lắc đôi tai mềm mại. Nhưng sau đó nó nhanh chóng mất hứng thú với Hạ Ngôn Tây, nhẹ nhàng nhảy sang bên đường, sau đó biến mất trong khu rừng.

Hạ Ngôn Tây sững sờ nhìn vệt móng dính bùn lưu lại trên đường như một chuỗi cánh hoa, sau đó lại khởi động xe.

Về đến nhà, Hạ Ngôn Tây nói với phòng khách không có ai: “Miểu Miểu, anh về rồi.”

Anh vừa đi vừa nhẹ nhàng hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

Mưa đập vào cửa sổ sát đất của phòng khách rồi chảy ngoằn nghèo xuống, trong phòng không có ai trả lời anh.

Nhưng Hạ Ngôn Tây cũng không sốt ruột.

Anh bước qua hành lang, sau đó đẩy cửa từng căn phòng, giống như đang tìm kiếm một tinh linh không tồn tại.

Mãi đến khi đẩy cửa thư phòng trên lầu hai, rốt cuộc anh mới tìm được Thời Miểu.

Thời Miểu giấu mình trong rèm cửa màu gạo sữa bay phấp phới. Đôi chân cậu thon thả, nhưng cơ thể lại khó chịu cuộn tròn trên thảm, đầu tựa vào cửa sổ thủy tinh yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Hạ Ngôn Tây khẽ khàng bước đến, sau đó chậm rãi ôm tấm lưng mảnh khảnh của Thời Miểu.

“Anh xem, trời mưa rồi kìa…”

Thời Miểu nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó tựa trong ngực anh nhỏ giọng nói.

“Anh biết.”

Hạ Ngôn Tây bế Thời Miểu lên như bế một em bé rồi đi ra ngoài.

Thời Miểu ngoan ngoãn tựa đầu lên ngực anh.

Cậu rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không hề giống một người đàn ông trưởng thành, mà như một con mèo hoang nhỏ nhặt được từ bên ngoài.

Hạ Ngôn Tây nhớ, sau khi video sex bị lộ ra, lúc anh đến bệnh viện đón Thời Miểu, chỉ nhìn thấy cậu trai này đã hoàn toàn mất đi phong thái của ngày xưa, người gầy gò đến mức phá tướng. Hai má hõm xuống, xương quai xanh lộ rõ dưới lớp áo bệnh nhân, chỉ dùng đôi mắt đen láy vô hồn đờ đẫn nhìn anh.

Lúc đó tim Hạ Ngôn Tây dường như nát tan.

Anh ôm Thời Miểu đi đến phòng tắm trong căn phòng ngủ chính rộng rãi, sau đó đặt cậu ngồi trên ghế da ở trước gương trang điểm.

Thời Miểu đặt tay lên đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngôn Tây.

Hạ Ngôn Tây cúi người xuống vén hai bên tóc mai đã dài sang bên tai cho cậu, sau đó dịu dàng nói: “Chờ anh chút nhé.”

Thời Miểu im lặng gật đầu.

Hạ Ngôn Tây quay người ra ngoài cầm chiếc kéo lúc nãy vừa mua về. Lúc cầm kéo đứng trước mặt Thời Miểu, anh không khỏi thấp thỏm dừng lại.

“Sao thế?” Thời Miểu mở miệng hỏi.

Hạ Ngôn Tây cười khổ lắc đầu: “Anh sợ cắt cho em bị xấu.”

Thời Miểu không nhịn cười được: “Xấu cũng không sao, dù gì cũng chỉ có anh nhìn thôi mà.”

Nói đến đây cậu cười cười, nhưng trong mắt bỗng trào dâng làn sương mờ buồn bã, dè dặt nói: “Anh Hạ, anh sẽ không chê em xấu chứ.”

“Anh sẽ không đâu.” Hạ Ngôn Tây cúi đầu hôn trán Thời Miểu một cái.

Anh đưa Thời Miểu ra nước ngoài đã hơn hai tuần. Thời Miểu không chịu ra ngoài, cũng không chịu gặp ai cả, ngay cả bác sĩ tâm lý Hạ Ngôn Tây hẹn trước cũng đành phải tạm thời hoãn lại. Đương nhiên cắt tóc cũng phải do anh tự làm.

Lúc vừa đến Úc, Thời Miểu luôn lo lắng bất an.

Hạ Ngôn Tây vừa mới ra ngoài, cậu đã sợ hãi nắm lấy tay anh hỏi liên tục: “Anh Hạ, anh sẽ trở về chứ? Bao giờ thì anh về?”

Hạ Ngôn Tây phải kiên nhẫn dỗ cậu bình tĩnh lại, sau đó ra ngoài cứ ba mươi phút lại gọi điện thoại cho cậu một lần. Nhưng dù là như vậy, mấy ngày đầu mỗi khi Hạ Ngôn Tây từ bên ngoài về đều sẽ nhìn thấy Thời Miểu ngồi canh giữ ở cửa ngong ngóng chờ anh như một chú chó nhỏ đang lo lắng.

Bởi vậy Hạ Ngôn Tây chỉ đành tranh thủ lúc sáng sớm Thời Miểu còn chưa dậy để ra ngoài mua những món đồ cần thiết trong ngày, cố gắng không để cậu ở nhà một mình quá lâu.

Kỳ thực đây không phải là Thời Miểu mà Hạ Ngôn Tây quen thuộc.

Thời Miểu mà anh biết là một người cao ngạo, lạnh lùng, trừ lúc bị bệnh ham muốn tình dục chi phối, dường như có rất ít thứ có thể hoàn toàn đánh bại cậu trai này.

Cho dù là ngày cuối cùng họ chia tay nhau, Hạ Ngôn Tây nhớ rõ mình đã nói: “Chia tay đi, thật vô vị. Dù thế nào tôi cũng không thỏa mãn được cậu, quá mệt mỏi rồi, tôi không thể vùng vẫy được nữa.”

Thời Miểu dùng đôi mắt đen láy kia nhìn anh, ánh mắt vừa quật cường vừa có chút thơ ngây như một con vật nhỏ, khẽ nói: “Nhưng mà anh Hạ, anh đã nói… Anh có thể chịu đựng được em mà.”

“Tôi đổi ý rồi.” Hạ Ngôn Tây dứt khoát nói.

Nghe xong Thời Miểu rũ mắt xuống không nói thêm gì, hàng mi khẽ run một cái, dường như có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào tách cà phê.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, sau đó Thời Miểu đứng lên  quay đầu rời đi.

….

Trên đỉnh đầu Thời Miểu có một cái xoáy tóc nhạt, sợi tóc lấp lánh mềm mại dưới ánh đèn.

Hạ Ngôn Tây luồn ngón tay vào tóc, sau đó vụng về bắt đầu cắt sửa từng lớp.

Sợi tóc của Thời Miểu vừa mềm vừa mảnh nên vẫn luôn không dễ tạo dáng, nhưng vuốt ve lại rất dễ chịu, giống như lông máu của động vật nhỏ, mềm mềm bông bông.

*Lông máu: lớp lông tơ của động vật mới sinh.

Từng đoạn tóc bị cắt đứt rơi xuống, nhẹ như lông vũ.

Hạ Ngôn Tây đứng trước mặt Thời Miểu nâng lọn tóc mái lên, dùng kéo răng cưa chỉnh sửa phần đuôi.

Thời Miểu ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi đó, mãi đến khi Hạ Ngôn Tây cắt xong, nâng mặt cậu lên cẩn thận ngắm nghía.

Hạ Ngôn Tây nhìn khuôn mặt Thời Miểu, hít một hơi thật sâu.

Ngũ quan Thời Miểu diễm lệ tinh tế đến nỗi gần như sắc bén, chóp mũi, cằm, khóe mắt, đường cong của mỗi bộ phận vừa sắc sảo vừa xinh đẹp.

Đôi lông mày thanh tú thi thoảng lại nhướn lên, cặp mắt đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn như sứ nom vô cùng trong trẻo.

Hạ Ngôn Tây nhớ lần thứ nhất nhìn thấy Thời Miểu tại phim trường “Thiên mệnh”, có lẽ là vì sắc đẹp không ai bì nổi, nên dù là người mới, Thời Miểu lại có khí chất cao ngạo khó gần với bất cứ ai. Cậu hơi có bệnh sạch sẽ, sau khi bắt tay với người khác, trợ lý sẽ lặng lẽ đưa khăn ướt đến để lau tay.”

“Anh, xấu lắm hả?” Thời Miểu bỗng mở miệng nói.

Hạ Ngôn Tây tỉnh lại khỏi dòng hồi ức, lắc đầu nói: “Làm gì có.”

Thời Miểu hơi cười.

Có lẽ trạng thái của cậu đã tốt hơn một chút, biểu cảm cũng nhiều hơn trước đó. Lúc Hạ Ngôn Tây vừa đưa cậu về bên cạnh đã tưởng rằng Thời Miểu của mình sẽ không còn cười nữa.

Hạ Ngôn Tây buông tay ra, nói:”Trên quần áo dính toàn tóc, đi tắm nhé.”

Thời Miểu gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người ra rồi cúi đầu dùng ngón tay phủi phủi tóc vụn trên người. Dưới ánh đèn, cơ thể cậu rất gầy gò, vừa khẽ cử động là có thể thấy xương sườn lờ mờ phía dưới.

Trên ngực trái của cậu có xăm một hình rất đặc biệt.

Đó là một con thanh hạc đứng thẳng tắp, còn đang tiêu sái giương cánh. Thanh Hạc thật sự là một hình xăm rất hiếm thấy.

Da dẻ Thời Miểu trắng nõn, hình xăm đậm màu khắc phía trên đầu nhũ mang theo vẻ quyến rũ tà tứ.

Hạ Ngôn Tây nhất thời không kìm lòng nổi, giơ tay vuốt ve.

T Thời Miểu bất giác run lên, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn Tây, đôi mắt ươn ướt. Cậu sợ hãi lắc đầu, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà nghênh đón.

Ngón tay Hạ Ngôn Tây mạnh mẽ cọ xát lên bộ phận nhỏ nhắn xinh xắn mẫn cảm kia, anh thấy từ sâu trong cổ họng mình có loại cảm giác ngứa ngáy kỳ dị.

Anh hơi phẫn nộ nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm thanh hạc này lại là trong video kia…

Bỗng dưng anh thấy tức giận, ngón tay cũng không khỏi thô bạo.

Thời Miểu thấp giọng nghẹn ngào, ôm lấy cánh tay anh.

Anh đã rất quen thuộc với cơ thể Thời Miểu. Nó nhạy cảm quá đỗi, dường như chỉ cần hơi chạm vào cậu sẽ mềm nhũn xụi lơ mặc người bài bố.

Lúc còn yêu nhau, Thời Miểu ở bên anh vẫn luôn vừa đáng yêu vừa đáng hận như vậy, không hề có dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo cự tuyệt người khác. Anh thường xuyên phải hao hết tinh lực toàn thân để đi yêu Thời Miểu. Dù đã mệt mỏi kiệt sức, Thời Miểu vẫn không thể nào hoàn toàn thỏa mãn, chỉ liên tục nằm sấp trên người anh rưng rưng cầu hoan: “Thêm một lần nữa được không anh, em còn muốn… Anh Hạ…”

Khi đang nhớ lại, Hạ Ngôn Tây cảm thấy hơi sợ hãi, bàn tay cũng vô thức trượt xuống. Quả nhiên cách một lớp quần ngủ mỏng, tay anh chạm phải bộ phận đã nổi lên phản ứng của Thời Miểu.

Anh không hề thấy bất ngờ một chút nào, chứng bệnh giấu trong cơ thể Thời Miểu khiến gần như mỗi giây mỗi phút cậu đều có thể bị tình dục điều khiển.

Nhưng lần này lại khác, hình như động tác đột ngột của Hạ Ngôn Tây đã khiến Thời Miểu bừng tỉnh.

Màu đỏ nhàn nhạt trên mặt cậu đột ngột rút đi, trong đôi mắt đen nhánh trào dâng sợ hãi. Cậu cúi đầu đẩy tay Hạ Ngôn Tây ra rồi nhìn thân thể của mình, vẻ mặt bỗng trở nên căm ghét.

“Bốp.”

Thời Miểu hung hăng dùng tay phải tát mình một cái. Vì cậu dùng sức quá mạnh, nên trên khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu vết đỏ bừng

Hạ Ngôn Tây lập tức sửng sốt, vừa định giơ tay ngăn lại, nhưng không kịp.

Ngay sau đó Thời Miểu lại trở tay cho mình một bạt tai lên nửa mặt bên kia. Cậu đau đến nỗi ứa nước mắt, nhưng vẫn cúi đầu xuống run rẩy nói: “Xin lỗi.”

“Đừng như thế mà…” Hạ Ngôn Tây phát ra một tiếng than nhẹ đau khổ từ trong cổ họng. Anh ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của Thời Miểu: “Miểu Miểu, đừng như vậy, không sao đâu… Ngoan nào.”

Cậu trai trong ngực tựa như một bình hoa vỡ nát, dù anh đã dùng nhựa cao su miễn cưỡng gắn lại từng mảnh từng mảnh, nhưng vẫn có thể tan tành bất cứ lúc nào.

“Xin lỗi.” Thời Miểu dùng sức lắc đầu, giống như đang phê bình chính mình, lặp lại liên tục: “Em không dám, em có thể khống chế bản thân mình. Em sẽ không tiếp tục thế này nữa, anh Hạ, em xin lỗi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện