“Hạ tiên sinh, đây đều là những hạng mục đã thỏa thuận trước khi kết hôn. Tô tiên sinh bảo tôi đưa cho ngài xem, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên.”

Chiếc đồng hồ khảm đá thạch anh trên tay thư ký Lục đã chỉ ba giờ chiều. Ba giờ rưỡi sẽ có một cuộc họp cần chủ trì, thời gian của thư ký Lục khá eo hẹp, nhưng vẻ mặt của anh ta không để lộ nửa phần giục giã, hiểu ý là sở trường của anh ta.

Hạ Đình Vãn xoay xoay chiếc bút máy trong tay một lúc rồi lập tức ném nó qua bên cạnh. Y như một con mèo đang bối rối, một lát sau lại chuyển ánh mắt đến vườn hoa hồng ngoài cửa sổ, cúi đầu cắn móng tay một lúc, nhưng không hề mở tập hồ sơ dày cộp trước mặt.

Y nghiêng đầu, chỉ để lộ nửa mặt bên trái.

Ánh nắng ban chiều rực rỡ chiếu trên làn da trắng nõn, khiến lớp lông tơ trên mặt y như được dát một màu vàng nhạt.

Cho dù là dùng góc độ nam tính để đánh giá thì khuôn mặt đẹp đẽ của Hạ Đình Vãn cũng thường xuyên khiến người ta phải nín thở.

Năm năm trước lúc theo đuổi Hạ Đình Vãn, Tô Ngôn đã viết rất nhiều thư tình, sau đó không biết tại sao có một lá thư bị giới truyền thông tìm ra, còn bị mọi người hăng say nói một hồi lâu, một câu “Em là quả đào mọng nước ngọt ngào mọc trên đầu cành” xuất hiện trên khắp các title báo.

Sở trường của quyền quý thường không phải là viết thư tình, thế nên viết ra những lời tâm tình quê mùa không có gì lạ.

Công chúng ồn ào, chế nhạo, nhưng chẳng qua là thấy vui vui. Thế nhưng họ cười Tô Ngôn, chứ tuyệt đối không có ai cười Hạ Đình Vãn.

Có lẽ dưới ánh mắt của họ khi đó, tướng mạo của Hạ Đình Vãn đẹp không thể nghi ngờ, tôn lên mọi lời khen, cũng chống lại hết thảy thuốc súng.

Nhưng chuyện này đã qua.

“Anh ấy không tới sao?”

Cuối cùng Hạ Đình Vãn cũng mở miệng, y quay mặt về phía thư ký Lục, trên má phải có một vết sẹo dữ tợn. Vết sẹo ấy kéo dài từ trán xuống, xuyên qua bên lông mày thanh tú kia, cắt thẳng đến khóe mắt.

“Ngài biết mà, tiên sinh rất bận.”

“Vậy tôi cũng không cần xem.” Hạ Đình Vãn cúi đầu lật đến trang cuối cùng của tập hồ sơ rồi qua loa ký tên của mình vào: “Dù sao cũng là tịnh thân xuất hộ, đã sớm biết rồi.”

Nói xong, ánh mắt của y chuyển đến chiếc nhẫn phỉ thúy long lanh trên ngón áp út, thật lâu không dời.

Năm năm trước, khi Tô Ngôn cầm tay y để đeo chiếc nhẫn phỉ thúy này vào đã nói: “Da em trắng, đeo những thứ khác luôn cảm thấy kém chút gì đó, mà phỉ thúy này tôn em nhất. Nghe nói, người nuôi phỉ thúy ba năm, phỉ thúy nuôi người cả một đời. Đình Đình, hãy đeo chiếc nhẫn này cả đời đi.”

Khi đó y chưa tới 20, không có khái niệm gì với cả đời. Chỉ là khi nghe xong y thấy rất hay, và cũng không để trong lòng.

Cuộc hôn nhân này y cũng không muốn kết, đương nhiên đeo cái gì cũng không quan trọng.

Nhưng không ngờ, mới năm năm thôi, mới năm năm mà thôi.

“Hạ tiên sinh, tôi còn có việc nên xin phép được đi trước.” Thư ký Lục đứng lên cất tập hồ sơ vào cặp: “Tô tiên sinh nói mấy ngày nay ngài ấy không trở về, nên ngài có thể từ từ thu dọn, đến lúc đi thì nói tài xế đưa đi. Còn nữa, truyền thông bên kia nhất định sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ý của Tô tiên sinh là – ít nói càng tốt.”

Thấy Hạ Đình Vãn không để ý đến mình, thư ký Lục cũng không để ý. Lúc anh ta hơi rướn người định quay đi thì mới chợt nghe Hạ Đình Vãn mở miệng.

“Anh nói anh ấy rất bận, là đang bận gì vậy?”

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, hình như y hoàn toàn không nghe thấy mấy câu nói hồi nãy của thư ký Lục, lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Cũng đã lâu lắm tôi không nhìn thấy anh ấy rồi.”

Thư ký Lục nhìn Hạ Đình Vãn, đôi mắt màu nâu nhạt của chàng thanh niên ấy mang vẻ ngây thơ của một loài động vật, phủ một lớp sương mù mông lung.

Trong nháy mắt, thư ký Lục cảm thấy dạ dày mình quặn lại.

Họ đã ly hôn. Hai chữ ly hôn này, đầu tiên là nhận thức, sau đó nữa là cảm nhận, là cắt đứt từ sinh lý đến tâm lý. Hạ Đình Vãn chỉ biết hai người họ đã ly hôn, nhưng vẫn không thật sự lý giải được hàm nghĩa của chuyện này.

Điều này khiến lòng thư ký Lục có phần chua xót.

….

Hạ Đình Vãn đứng dưới vòi sen, dòng nước vội vã lướt qua người y, giống như một loại vỗ về chảy xiết.

Y ngẩng đầu lên nhìn bóng đêm qua cửa sổ mái nhà trên đỉnh phòng tắm.

Mức độ ô nhiễm ánh sáng ở đa số các thành phố lớn dần dần nghiêm trọng. Tô Ngôn từng nói với y, trong toàn bộ thành phố H và khu vực lân cận chỉ có ở Hương Sơn này mới có thể nhìn thấy những vì sao.

Hạ Đình Vãn nhớ nét mặt bình thản khi nói chuyện của Tô Ngôn. Y vẫn có chút căm hận một Tô Ngôn như vậy, người ấy bày ra dáng vẻ đáng ghét của con cháu quyền quý, giống như tùy ý giơ tay ra là có thể hái được sao trời.

Có lẽ là vì y luôn bằng lòng đặt mình ở vị trí bị ép buộc, thế nên cũng đồng bệnh tương liên với ánh sao – Tô Ngôn ép y kết hôn, ép y làm tình, ép y… Kỳ thật chính y cũng không kể ra được thứ gì khác.

Thế nhưng chỉ cần một khi Tô Ngôn cãi nhau với y, y sẽ lập tức giơ thanh thượng phương bảo kiếm này lên, dồn ép Tô Ngôn im lặng bại lui từng lần từng lần một.

Thật ra trong cuộc hôn nhân năm năm ngắn ngủi ấy,  phần lớn thời gian Hạ Đình Vãn đều cảm thấy mình chiếm hết thế thượng phong.

Nhưng người chiếm hết thế thượng phong lại không thắng cuộc.

Khi y còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên Tô Ngôn cứ thế không cần y nữa, giống như ném một con mèo hoang ra khỏi nhà.

Hạ Đình Vãn tắt vòi sen rồi trần truồng bước ra. Y đứng trước gương nhìn khuôn mặt của chính mình.

Người trong gương có làn da trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy đến mức chính y cũng cảm thấy thật xa lạ. Y giơ tay chậm rãi ve vuốt vết sẹo trên má phải kia, cảm xúc thô ráp khiến y bất giác rùng mình một cái.

Nửa năm trước, Hạ Đình Vãn uống rượu lái xe  quá tốc độ, sau đó tông mạnh vào tấm chắn trước ở ngã ba giao giữa đại lộ 308 và đường Tất Mã, hôn mê tại chỗ.

Ngoại trừ xương tay trái bị gãy và nhiều chỗ bầm tím trên người, kính chắn gió nát vụn khiến má phải của y bị cứa một đường dài 6.5cm. Bác sĩ nói cho y biết khoảng cách miếng kính đó đâm mù mắt y chỉ còn chênh 1cm. Hạ Đình Vãn chỉ có vết sẹo này đã là trong cái rủi có cái may.

Mà hôm sau đầu đề của các nhật báo giải trí đều là “Ảnh đế Hạ Đình Vãn uống rượu gây tai nạn, để lại một vết sẹo 6.5cm, đã hủy dung”.

Đối với giới showbiz, y không chỉ là một minh tinh bị hủy dung, mà việc lái xe khi say rượu càng khiến danh tiếng của y lung lay.

Thế nhưng y đã sớm không quá để tâm đến sự nghiệp, y chỉ đang trải qua khoảng thời gian vô cùng yếu ớt.

Ám ảnh chuyện này gây cho y lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Dù đến bây giờ y vẫn vô cùng kháng cự với việc ngồi xe, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của kính là lại run bần bật, nghe được tiếng phanh xe chân sẽ mềm nhũn, tốc độ xe nhanh một chút sau lưng sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhưng so với những chuyện này, thứ càng khiến lòng y sợ hãi chính là —

Y cảm thấy Tô Ngôn không còn yêu mình nữa.

Năm tháng sau khi xảy ra tai nạn, hai người họ mới lần thứ nhất làm tình.

Y vốn muốn giấu bên má phải vào gối, nhưng có lẽ vì sự quật cường trước sau như một, trong lòng càng bất an thì càng không chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, càng muốn bày ra dáng vẻ xấu xí nhất cho Tô Ngôn nhìn thật rõ.

Tô Ngôn cũng không hề kiêng dè mà nhìn, y nhớ rất rõ, ánh mắt của Tô Ngôn thật lạnh lùng. Người ấy nhìn một chút, bỗng nhiên nói: “Hóa ra một khi trên mặt có vết sẹo thì người vốn rất đẹp cũng trở nên khó coi. Đổi tư thế đi.”

Nói xong Tô Ngôn bèn lật y lại, sau đó thúc mạnh vào từ sau lưng.

Hạ Đình Vãn nghĩ đi nghĩ lại, gần như cắn môi bật máu.

Y quay đầu lại nhanh chân ra khỏi phòng tắm, sau đó mở tủ đầu giường nơi phòng ngủ chính ra rồi ném toàn bộ thư từ và bưu thiếp đặt đầy trong đó, rải rác khắp nơi trên sàn nhà.

Lúc cầm lấy một tấm bưu thiếp đặt ở chỗ sâu nhất, Hạ Đình Vãn vô ý nhìn thấy chữ viết bên trên đó.

Trong nháy mắt ấy, Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy thật vô lực, y từ từ từ quỳ thụp xuống sàn nhà.

“Anh đứng chờ em dưới tán cây

Hè đến, cơn mưa cũng đổ,

Em là quả đào ngọt ngào mọng nước

Mọc trên đầu cành.”

Phía trên là bốn câu được viết ngay ngắn bằng bút máy.

Không còn nữa, y đã không còn là thứ ngọt ngào nhất thế gian trong mắt người kia.

Y xảy ra tai nạn, dù có tiêm thuốc giảm đau cũng thấy trên người đau như bị kim châm, mỗi đêm y đều mơ thấy ác mộng.

Thế nhưng vào lúc này Tô Ngôn lại không yêu y nữa, cũng sẽ không bao giờ đau lòng vì y nữa, sẽ không cắt từng hình ảnh trong phim y đóng làm thành một gói meme, sẽ không nâng mặt y lên gọi y là hoàng tử bé sau khi ân ái nữa.

Hạ Đình Vãn vùi đầu trong đầu gối, nghẹn ngào nức nở.

Y chưa bao giờ biết, hóa ra lúc tình yêu chết đi, lại là đau đớn không chịu được đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện