Long Thiết Quân chân trước bước đi, chân sau của tôi biết việc này sẽ sảy ra.

Đây cũng là một nha nội, vì sao sắp đến giờ nghỉ làm, lại suất hiện trong phòng làm việc của chủ nhiệm huyện Cách Tú.

Tiêu Trí Dũng thư kí của Nghiêm Ngọc Thành cười hi hi chào tôi. Mức độ quen biết của tôi và chú ấy, tuy không phải là tình bằng hữu giang hồ, nhưng cũng tính là quen biết. Ít nhất cũng gặp nhau hơn hai lần, là Nghiêm Ngọc Thành bảo chú ấy gọi tôi đến văn phòng làm việc.

Nghiêm Vương Thành nhìn thấy tôi, ngạc nhiên.

"Thằng bé này, có việc?"

Tôi dựa cánh cửa, chống hai tay vào eo, một chân xuyên tạc, không nói.

"A, thịt kho tàu."

Nghiêm Ngọc Thành vừa nói vừa đưa tay chỉ vào miệng của mình.

Tôi nhẫn nhịn.

Nhưng trên thực tế tôi không thể nhịn được nữa rồi.

Tiếng cười vang khắp phòng làm việc ở huyện Cách Tú.

Nghiêm Ngọc Thành lúc đầu không biết tôi đến làm gì, một lúc mới nghĩ ra , không nhịn được cười. Trận cuời lớn này, làm cho mấy vị phó chủ nhiệm đang làm việc cũng phải dừng công việc chạy đến, cha tôi cũng chạy sang. 250 con mắt to nhỏ trong phòng có một trận cười lớn, mọi người chạy đến ,nhưng không biết chuyện gì đang sảy ra.

“....Chủ nhiệm Hải thiên, chủ nợ... đang đến...”

Nghiêm Ngọc Thành cương quyết , bảo tôi tiếp tục nói.

“Thịt kho... Thịt kho tàu.”

Việc này Nghiêm Ngọc Thành rất ngoan, không có bất kì một cử chỉ gì.

Đường Hải Thiên cũng cười : “Chủ nhiệm Long vừa đi khỏi, bọn đòi nợ liền đến, bọn đòi nợ này đều là những người không có lương tâm.”

Tôi nhìn không cười, nói: “Những người như các bác, chúng ta không thể đấu với bọn chúng được, nếu không, sẽ không sống yên ổn qua ngày. Tôi cắn chặt, miếng thịt trong mồn để không bị bay ra.”

Đường Hải Thiên hôm nay tâm trạng rất tốt, cười lớn: “ phê bình rất hay, giáo huấn rất tốt! Hôm nay tôi mời khách, mời mọi người đi ăn thịt lợn kho tàu, đến sẽ có phần.”

Mọi người trong phòng đều hoan hô.

Như vậy, hễ không cẩn thận, hội nghị chủ nhiệm huyện Cách Tú đều đến bàn ăn. Chúng tôi ngồi một bàn, cùng 9 vị chủ nhiệm ở khu khác , vừa đủ mỗi bàn 10 người.Những vị cán bộ phòng khác ngồi một bàn. Tuy chủ nhiệm Dương mời khách, không chính thức, cán bộ trong phòng vẫn tự giác ngồi bên ngoài.

Hơn nữa, ngồi ăn cùng phòng với chủ nhiệm, mọi người có cảm giác không được thoải mái.

Những vị phó chủ nhiệm đều không biết đã sảy ra chuyện gì. buổi trưa vừa cho gọi chủ nhiệm Long đến, chưa hết tức giận, mọi người lại tụ họp lại thành một nhóm. Vội vàng chảy cả nước tiểu ra quần gào to một trận, gọi nhân viên phục vụ đến tiếp đãi.

Vô tình, Vương Hữu Phúc nhìn thấy tôi ngồi ăn cùng bàn mấy vị chủ nhiệm, lại còn ngồi vị trí quan trọng, đột nhiêm mắt nhìn thẳng. Trong lòng nghĩ thầm, thằng tiểu tử nhà Liễu gia, ngạo mạn quá? Không để ý phó chủ nhiệm khác, Vương Ngọc Thành cũng không để ý, đến Cha tôi hắn cũng không quan tâm, dám mạo dụng danh nghĩa của tôi như vậy hả!

Tôi nhìn Vương Hữu Phúc, quay lưng với thái độ kì thị.

Vương Hữu Phúc ngần ngại, lập tức đi ra ngoài.

Trong nháy mắt đã quay người ra ngoài, tôi nhìn rõ vẻ mặt hắn, lộ rõ vẻ không phục, đố kị, oán hận, một trái tim lạnh giá.

Tiểu nhân bỉ ổi, muốn làm cái gì ? Lúc đầu không không trực tiếp cắt chức, là muốn mượn hắn để ổn định đội ngũ cán bộ, nhưng tình thế bây giờ lại khác, công việc của cha và Vương Nghiêm Thành cũng được mọi người tín nhiệm, người giữ chức vụ lớn thứ ba của huyện Đường Hải Thiên cũng tuyên bố đứng về phía hai vị chủ tịch mới, ngay cả Ngụy Ngọc Hoa cũng như vậy. Các vị lãnh đạo của huyện đã liên kết thành một nhóm, quyền lực của Nghiêm Ngọc Thành ngày ở huyện Hướng Dương ngày càng được cũng cố, về cơ bản cũng đã hoàn thành. Tiếp tục là bắt đầu điều chỉnh các thành viên quan trọng đến các phòng trong cơ quan. Tên Vương Hữu Phúc này, vẫn giữ lại để tiếp tục lợi dụng. Đón tiếp những vị trong chính phủ, tuy không hiển hách, nhưng cũng tương đối quan trọng. Từ đây có thể dò thám được nhiều thông tin, rất có lợi đối với việc thăng chức sau này.

Rượu ,rau đã được mang lên, Nghiêm Ngọc Thành cầm chén rượu lên, nói vài lời chúc rượu mọi người. Những vị phó chủ nhiệm đều đưa chén rượu lên, mặt vui vẻ . Chỉ có nha nội tôi là không khách sáo, cũng đưa cốc chà lên cùng mọi người chạm cốc.

Rượu chỉ là một cái cớ, nó giống như một con dao đặc biệt, tôi không quan tâm.

Nghiêm Ngọc Thành nói xong, cốc mọi người đã rót đầy , cạn li, tôi càng không khách sáo, đứng dậy, gắp một miếng thịt kho tàu lớn vào bát của mình. Thời gian này trong cửa hàng, Xảo Nhị làm cơm, bàn ăn toàn là thịt, kết quả , tuy không phát hiện ra thịt mắc bệnh , nhưng tình hình lại càng trở lên nghiêm trọng hơn. Hơn nữa , đây là một yến tiệp, tôi làm gì phải đóng giả là Khổng Tử? Không ăn no không gọi là đi ăn tiệc.

Ý hay như vậy, trước mặt chủ nhiệm Long phải để Nghiêm Ngọc Thành lộ rõ vẻ mặt tán đồng, gắp một miếng thịt kho tàu, cháu chịu khổ nhiều rồi.

Các vị chủ nhiệm ngồi với nhau, nói chuyện rất tự nhiên, còn bàn cả chuyện công việc.

Nghe nửa ngày trời, mọi người còn dự định làm hai trăm nhà kính để trồng rau, tôi không ngừng phì phì trong miệng, tỏ rõ thái độ khinh thị.

Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện cùng mọi người, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn tôi. Hắn nhìn tôi như thể tôi là một đĩa rau. Tiểu tử này, trong giây phút quan trọng lúc nào cũng nghĩ ra được ý kiến.

"Tiểu Tuấn, cháu nói cái gì vậy?"

"Mùi vị của món rau này cũng bình thường."

Tôi không quan tâm, nói.

"Ừ!"

Nghiêm Vương Thành không tin.

"Hai trăm nhà kính, cung ứng rau mùa đông cho thôn Hướng Dương miễn cưỡng thì có thể. Đến khi đó xem mọi người mang cái gì đến để nịnh hót lãnh đạo thành phố Bảo Châu . nếu không, 100 họ trong thôn Hướng Dương phải chảy nước miếng, nhìn khô hai con mắt,với lời hứa ưu tiên trợ cấp của thành phố Bảo Châu.

Tuổi tôi con nhỏ, nói chuyện không khách sáo chút nào.

"Ôi chao, vấn đề này suy nghĩ không chu đáo."

Đường Hải Thiên suy nghĩ một lúc, nhìn Nghiêm Ngọc Thành nói.

Nghiêm Ngọc Thành rất quyết đoán, giơ tay : "mở rộng diện tích loại thực phẩm này. Mỗi một khu vực đều phải thử nghiệm một ít, ngày mai triệu tập mọi người đến huyện họp, chủ nhiệm Hải làm chủ, tôi và Tấn Tài cũng tham gia."

Cha nói chen vào :" Tôi thấy, điều tra thì nhất thiết phải lắm rõ, về việc này chúng ta phải thống nhất thành lập một bộ phận chuyên môn cung ứng tiêu thụ nội bộ."

Từ đây có thể rút ra :"Đào ruộng nuôi cá" tiêu thụ hỗn loạn, bồi dưỡng không tốt.

"Ừ, việc này rất quan trọng, cuộc họp ngày mai, nhân dân và hợp tác xã đều phải tham gia. Tôi thấy, người lãnh đạo bộ phận mới thành lập này, phải có năng lực quản lí cung và cấp sản phẩm, chủ nhiệm Hải Thiên đảm nhiệm là tốt nhất.

Đường Hải Thiên gật đầu đáp ứng, phụ trách công việc.

Trong không khí vui vẻ , một việc lớn đã quyết định xong. Xem ra giải quyết bàn tiệc rượu của các hậu thế quan viên là một vấn đề khá quan trọng, vốn có từ trước.

Tiếp theo , lại nói về việc xi măng xây dựng công trình. Ngụy Ngọc Hoa đầu phát sáng, một ngôi sao sao lớn rơi xuống nửa khuôn mặt đầy dầu lập tức sáng bóng, nói đến lại thấy vui, tay như đang nhảy vũ đạo.

Những vị phó chủ nhiệm khác, ai cũng biết Đường Hải Thiên và Ngụy Ngọc Hoa hôm nay thật may mắn. Đường Hải Thiên còn chưa hết ngạc nhiên, địa vị thứ ba trong huyện, năng lực cũng có như thế, bay giờ không phải đố kị. Lão Ngụy béo chết tiệt này, bỗng nhiên run rẩy đứng dậy.Mọi người đều uống rượu, nói những lời chúc mừng, nhưng trong lòng của mọi người lại muốn lật sông thành biển.Dựa vào cái gì? Không phải là nhanh chân dựa vào người khác, Nghiêm Ngọc thành và Liễu Tấn Tài lấy đâu ra quyền chỉ thị ? Nếu không dựa vào đức hạnh đó của lão Ngụy , đợi từng người về hưu .

Nói tình tiết một chút, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, hai người này cũng là người có năng lực. Đầu tiên, mọi người đối với hai vị Nghiêm và Liễu, đặc biệt là Liễu Tấn Tài chỉ dựa vào mấy bài luận văn đã trở thành đại quý, bây giờ xem ra thật sự chậm mất một bước.

Tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều nhìn vào ánh mắt cha và Nghiêm Ngọc Thành , với sự gưỡng mộ và lòng sợ hãi, thêm vài phần có ý thỏa mãn và dự định.

Nghiêm Ngọc Thành là chim sẻ gặp hồ, gặp qua sóng gió, biết rất rõ tĩnh mạch của những người này.Gặp tình hình này, làm thế nào để không bị lợi dụng? Uống một hớp rượu, nói:" việc xây dụng nhà máy sản xuất xi măng.Ngụy Ngọc Hoa phải lắm rõ. Xuất nhập trong một tháng, phải thi hành trong năm.

Ngụy Ngọc Hoa gật đầu liên tiếp.

"Xây dụng nhà máy sản xuất xi măng có thể chậm một chút không sao, nhưng vôi phải lập tức mua, chúng ta kí kết với khu Sơn Bắc , tài chính huyện sẽ chịu. Sau khi chọn xong địa điểm, việc sửa đường phải lập tức thi hành. Chủ nhiệm Mã, việc này lại làm phiền ngài rồi.

Phó chủ nhiệm Mã lập tức đứng dậy nói về việc phân luồng giao thông, thái độ có chút kích động :"Chủ nhiệm Nghiêm yên tâm, việc sửa đường hãy giao cho tôi, tuyệt đối không sảy ra chuyện ."

Nghiêm Ngọc Thành cười gật đầu :"Được, việc này giao cho chủ nhiệm Mã làm."

Cha nói :"Sửa đường là một việc lớn, kinh phí cũng tương đối lớn, ý kiến của tôi là mở một cuộc họp chuyên môn bàn việc này, bên giao thông, quản lí đường, phụ trách tài chính cùng tham gia, thảo luận chuyên môn, sau đó mới quyết định.

"Ý kiến của Tấn Tài rất tốt, quyết định như vậy đi."

Đúng vậy, đúng vậy,nhắc nhở của chủ nhiệm Liễu rất quan trọng, ngày mai tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp."

Mã Trí Khoan nhìn cha và Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, mới dám ngồi xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui. Cha giữ chức phó chủ nhiệm cao nhất, năng lực và thân phận đều bày ra trước mặt, Đường Hải Thiên và mọi người đều phục, tôi Mã Trí Khoan dựa vào cái gì để không phục?

Mọi người chỉ quan tâm đến kế hoạch, còn tôi thì chuyên tâm đến món thịt kho tàu. Thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, mọi người bắt đầu quay sang bàn ăn, phát hiện ra đĩa thịt kho tàu, chỉ còn lại chút nước màu đỏ của đường.

Miếng thịt kho tàu vừa mỡ lại ngấy như vậy, toàn bộ đã bị tôi ăn hết, Ngô Thu Dương ăn cũng không ít. Hắn cũng vừa mới lên chức phó chủ nhiệm, giữ chức quản lí nhân sự, việc thiết kế xây dựng hắn không phải đảm nhiệm, giống như tôi, chỉ ăn không để ý đến ai.

Tôi xoa xoa cái bụng, không ngần ngại, gọi to.

"Phục vụ, phục vụ, nói cho đầu bếp, nấu thêm một suất thịt kho tàu, tôi muốn mang về nhà."

Vương Hữu Phúc chạy đến, gật đầu.

"Tiểu Tuấn, cháu muốn mang một suất thịt kho tàu về nhà hả?"

"Vâng ạ, nấu xong cho vào hộp cho cháu, cháu muốn mang về nhà. Chủ nhiệm Nghiêm sẽ thanh toán."

Nghiêm Ngọc Thành cười, trong lòng biết thằng bé này thật láu cá.Cha, Đường Hải Thiên, Ngụy Ngọc Hoa đều biết nội tình, không nói gì.Chỉ đáng thương Vương Hữu Phúc, ngơ ngác không hiểu từ "đóng gói" .

Từ "Mang về nhà", thì hiểu, nghe không hiểu từ "đóng gói"cũng không gì đáng lo ngại cả.

Phần đóng gói mang về này, số lượng tăng gấp đôi. Để gia đình tôi ăn, mẹ nói to, muốn mời Giải Anh và Phi Phi đến, hai nhà ngồi cùng nhau, vui vẻ nói chuyện.

Kế hoạch sản xuất trong huyện phải tìm một khu đất để phát triển, tôi "kế nhỏ phát tài" cũng không có thời gian rảnh . Không đợi đến hai tháng nhập gạch hồng về, tôi đã chế tạo ra hai máy chế tạo gạch .

Lần này công suất tương đối lớn, tương đương 400 hình , mỗi ngày sản xuất ra 1 vạn viên. Tổng cộng cả phí vào có thể kiếm được 300 nhân dân tệ mỗi tháng, có rất nhiều người sợ hãi không nhận, sau này trời yên biển lặng , không có việc gì sảy ra, cùng vợ sống một cuộc sống vui vẻ. Xem ra chỉ cần có kĩ thuật, số tiền này rất rễ kiếm.Tôi tìm cửa ra , không nói câu gì liền nhận bản thiết kế.

Hình dáng chiếc máy làm gạch này, giày vò tôi mất một ngày và tiền, bây giờ chỉ còn lại mười mấy tệ. Mỗi ngày đều đều có tiền thu ở bên sửa chữa Lợi Dân, không khéo lại thâm hụt vốn của cửa hàng, nhất văn không danh.

Máy cơ tôi đưa cho Liễu Triệu Ngọc.

Nhìn thấy chiếc máy to như vậy, Liễu Triệu Ngọc không kìm được vui xướng. Tôi không thấy có gì kì lạ, thêm một chiếc mày , công việc của hắn sẽ tăng lên, tiền lương cũng tăng, hắn còn kích động cái gì?

"Đại đội bắt đầu làm việc, mời 7,8 người đến làm, những người khác không được mời, tức đỏ mắt. Nhưng sản lượng chỉ có bấy nhiêu, mời nhiều người đến làm, lại không có nhiều việc để làm.Đây đều là những người quen biết, ngày ngày gặp mặt và nói chuyện với tôi, làm tôi rất khó xử. Bây giờ thì tốt rồi, có thêm cái máy này về, có thể mời mọi người đến làm, vấn đề của tôi không phải được giải quyết sao?"

Thì ra là như vậy.

Tôi cười :"vừa mới đến, tôi và bác Bảy nói chuyện . Như vậy nhé, mỗi tháng tiền lương tôi tăng thêm 29 tệ, tiền lương của bác Bảy mỗi ngày tăng thêm hai tệ......vầng, tôi sẽ nói với mọi người, không có chuyện gì sảy ra đâu."

"Không sao, đều là anh em người nhà cả..."

Liễu Triệu Ngọc là người nhanh nhẹn, ăn nói rất khéo, người anh họ ngoại này đối với tôi mà nói, không đáng để nhớ nhiều. Chỉ trách hắn tham lam, người nào có thể cho hắn tiền, thì người đó là lão đại.

"Anh Triệu Ngọc, không phải vất vả như vậy, giờ nghỉ ngơi nên nghỉ ngơi một chút, tiền lúc nào kiếm cũng được."

Chuẩn bị đi, tôi lại động viên một câu.

"Biết rồi."

Liễu Triệu Ngọc cũng không quay đầu lại, nhìn xe ga .

Chiếc xe ga này, là từ nhà máy nhiệt điện chuyển đến. Động cơ xe trong huyện Hướng Dương rất ít, hầu hết những động cơ của máy làm gạch và phương tiện giao thông hoạt động được đều từ nhà máy nhiệt điện vận chuyển đến, đương nhiên phí vận chuyển là người mua phải chịu. Đại đội Liễu Gai Sơn, cũng làm hai xe kéo, dùng hai còn lừa đại thanh 3 tuổi kéo.Còn xe ga z, thì chỉ dùng hai con lừa bình thường.

Đến cuối tháng 10, tháng toán sổ sách, trong tài khoản của tôi đã tăng lên hơn 8000 nhân dân tệ, sắp tăng lên 5 chữ số rồi. Nếu tính cả giá của hai chiếc động cơ,trong huyện Hướng Dương nha nội tôi đã trở thành người đầu tiên trong " triệu hộ " không mang nợ.

Lúc đó tôi đang chìm ngập trong miềm vui đại phát , một bức thư tố cáo được gửi đến huyện Cách Tú. Trong thư ghi rõ tên và họ, ghi phó chủ nhiệm huyện Liễu Tấn Tài hội Cách Tú huyện Hướng Dương, đại đội Liễu gia Sơn, chủ nghĩa tư bản, với danh nghĩa là hợp tác xã sản xuất, nhưng thực ra chỉ có một người đứng lên làm chủ, không cỏ túi riêng mình, là con đường chủ nghĩa tư bản điển hình, xóa bỏ hành vi phạm tội tham ô.

Nhận được thư, lập tức một làn sóng nhanh như gió xuất hiện. Nha nội tôi không cẩn thận, đã biến thành tiêu điểm bàn luận của mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện