Khổng Giám đốc khá hiểu bản chất của Vương Học Văn, cái vẻ ngoài kia là ông ta cố tạo ra mà thôi, chỉ cần có vài cốc rượu vào là lộ ra ngay.
“À, ông chủ Phương, ông là bà con của Khổng giám đốc, sao không nói sớm ra?”
Vương Học Văn gắp miếng cá cho vào mồm rồi quay ra vỗ vai Phương Văn Thích, lớn tiếng nói. May là ở trong nhà ăn bình dân, cho nên ông ta mới không sợ người khác nghe thấy những lời nói này.
Quán ăn nhân dân là quán ăn nhà nước lớn nhất ở huyện Hướng Dương, mở ra vì phục vụ cho những người bình dân, những người thuộc hàng quan lại thì lại thường tổ chức chiêu đãi ở đây cho nên mới phải ngăn ra thành từng gian như thế này.
Khổng giám đốc làm việc gì cũng rất đúng mực, đã chấp nhận cho làm chi nhánh thì dứt khoát phải làm công việc hòa giải cho tới cùng.Tránh mới làm được một nửa thì laị bỏ đó gây ra những khó chịu cho người khác.
“Đến đây, sở trưởng Vương, tôi mời anh một chén”
Có tôi ngồi bên cạnh, Phương Văn Thích đương đối thoải mái.
“Được, được, cùng uống chứ”
Khổng giám đốc, Vương Học Văn, Phương Văn Thích ba người cùng uống rượu nhưng không hề hồ đồ chút nào. Thức ăn vẫn chưa mang lên hết, nhưng bình rượu thì đã vơi đi nhiều. Khổng giám đốc và Vương Học Văn dù nói như thế nào thì cũng là những vị quan trên, lượng lớn thì có thể hiểu. Còn tên què Phương này trước chưa từng nhìn ra còn có thể uống được nhiều như thế.
“ Vương mặt đen, tôi nói cho anh biết nhé. Cửa hàng của anh Phương này là chi nhánh của công ty chúng tôi, anh đừng có mà làm khó cho họ đấy. Mỗi ngày đi kiểm tra, kiểm tra cái gì chứ?”
Khổng giám đốc tiếp rượu xong rồi nói trực tiếp luôn với Vương mặt đen. nhưng xem ra, quan hệ của họ cũng không tồi.
“Anh sớm nói cửa hàng đó là chi nhánh của anh, thì tôi nào đám đi kiểm tra?”
“Hừ, tóm lại việc anh đã làm là không nể mặt tôi rồi, phải phạt!”
“ Được, được, phải phạt…”
Vương Học Văn uống xong một ly, rồi lại rót thêm một ly nữa.
Khổng giám đốc vô cùng tinh tế, chỉ nói tôi là em họ của Phương Văn Thích, nhưng không hề nói ra danh tính của tôi. Vương Học Văn chỉ coi tôi là đứa trẻ đi theo Phương Văn Thích mà thôi cho nên không để ý gì tới tôi cả, đâu dám chủ động hỏi? Bữa rượu này cứ thế vui vẻ cho tới khi tàn cuộc, khi sắp rời đi, Phương Văn Thích liền biếu hai người này mỗi người một cái phong bao, và bình rượu Tây Phượng. Lúc này đã là quá lịch sử. Khổng giám đốc cảm thấy ngại trước mặt tôi, sống chết không nhận, tôi đành ra dấu cho ông ta sau một hồi mới dám nhận. Vương Học Văn thì không chút ngại ngần mà nhận ngay, và xách đồ đi.
Đối với diện mạo của Vương Học Văn, tôi cũng không hề tức giận. Có lẽ là tôi chưa từng làm nghề buôn bán, chưa từng qua lại với nhân viên phòng thuế vụ công thương, cũng không có thành kiến gì. Đã là tự mình can tâm tình nguyện biếu, thì người ta cũng không hề khách khí mà nhận đồ thì cũng đương nhiên thôi. Thời gian càng trở về sau, tình hình chỉ càng lộ liễu hơn. Muốn ổn định phát triển, những thứ như thế này sẽ cứ lần lượt mà được mang đi. Rốt cuộc khổng thể đến tận chỗ của cha để chào hỏi thì làm “ nha nội” cũng được xem là một cách tiếp cận rồi.
Chi nhánh của công ty Ngũ Giao Hoa, ngay hôm sau đã tiến hành kí kết bản hiệp định đơn giản.Trong văn bản ghi rõ ràng rằng “Của hiệu sửa chữa đồ điện gia dụng” có thể sử dụng danh nghĩa của công ty Ngũ Giao Hoa để tiến hành làm ăn, cũng có thể sử dụng để tiến hành giao dịch mua đồ điện second hand. Nhưng những chi phí khác đều do mình tự chịu, không được vay mượn bất kì khoản tiền nào của công ty cả. Nhưng cửa hàng này mỗi tháng phải nộp cho công ty phí quản lý là 20 đồng.
Văn bản này có rất nhiều lỗ hổng, công ty Ngũ Giao Hoa chấp nhận mạo hiểm. Chẳng qua con người khôn khéo Khổng giám đốc, trong hoàn cảnh như vậy, cũng chưa nghĩ kĩ càng. Mọi người đều ôm một cách nghĩ đơn giản: Còn có người dám gài bẫy công ty nhà nước sao?
Còn về khả năng có thể sản sinh ra những tranh chấp kinh tế, thì ngay cả nghĩ tới cũng chẳng ai dám nghĩ. Làm ăn chì cũng chỉ là làm ăn, có liên quan tới pháp luận sao?
Hiệp định đương nhiên là lấy danh nghĩa của Phương Văn Thích để ký kết, cho dù tôi có muốn kí thì cũng không đủ tuổi mà tham gia kí.
Tôi chỉ là nhăc nhở Phương Văn Thích, phí quản lý có thể dựa vào từng tháng mà nộp cũng không có gì phải lo lắng, trong nhà của Khổng giám đốc thì chắc chắn không thể quên, những phân biệt nặng nhẹ trong công việc nếu như làm sai thì cũng khó khăn vô cùng.
Thương hiệu của công ty này đã mua xong, Phương Văn Thích lại một lần nữa tiến hành giao dịch với công ty Thượng Hải và Thiên Tân, thì đã giành được phúc đáp rất rõ ràng. Thậm chí chỉ cần thấy thư giới thiệu của công ty Ngũ Giao Hoa của huyện Hướng Dương đến thì không cần đợi đến khi tiền tới mới giao hàng (khó trách những năm sau này, những cái họa thường do cả tin mà ra) tôi và Phương Văn Thích đã đổ tất cả gia sản vào đây, tận dụng thời gian này, liền nhập ngay lô hàng gồm những linh kiên chính của mười chiếc tivi đen trắng. Còn về linh kiện thông thường, chúng tôi thu mua hàng cũ về, chỉ cần tháo ra là có thể đủ sử dụng. Còn có những thiết bị tồn kho thì chủ yếu là những linh kiện của máy thu thanh.
Đến khoảng trung tuần tháng 8, thì đã bán hết những chiếc tivi second hand tự lắp đặt. Do có bảo hành, lại bán rẻ chỉ bằng 70% của hai sản phẩm của công ty Ngũ Giao Hoa, hơn nữa về chất lượng thì không kém hơn là bao, lại có thể tiết kiệm được những 200 đồng, những người trước đây chê những sản phẩm này qúa rẻ thì bây giờ đã quay lại mua nó. Hơn nữa những phí sửa chữa và thu nhập tiêu thụ của máy thu thanh, thu âm chiết khấu thành phẩm và chi phí khác, tôi và Phương Văn Thích mỗi người cũng kiếm được 1.200 đồng. Tương đương với thu nhập cả hai năm của vị phó chủ nhiêm huyện.
Phương Văn Thích vô cùng cảm kích và khâm phục tôi, không chỉ một lần nói: “Đại thiếu gia, thật không biết cậu cái đầu của cậu giỏi như thế nào, tại sao lại không giống người ta vậy?”
Tôi lại không hiểu những điều anh ta nói: “Em còn nhỏ cũng không thể ở cửa hàng mãi được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày phải đi học một tiếng lí luận, trong 20 ngày. Nếu không chúng ta đường ai nấy đi”.
Phương Văn Thích vô cùng kinh ngạc, liền hỏi : “Tiểu Tuấn, em nói thật chứ?”
“Ai nói đùa với anh chứ?”
“Ha ha, anh… em cũng biết, anh không thể đọc sách được mà….”
“Không xem được cũng phải xem. Lại có 20 ngày, nghỉ hè cũng kết thúc, em phải đi học, không có thời gian đều tập trung vào đây đâu.”
“Cái này, cái này, thực sự không được, chúng ta còn chưa lắp mấy cái tivi nữa mà cố kiếm thêm chứ”.
Hai tháng này thay đổi quá nhiều, Phương Văn Thích suy nghĩ không thể theo được. Còn có cái suy nghĩ muốn giàu sang nữa.
“Nói láo! Làm ăn thì khồng được làm gián đoạn, gián đoạn càng lâu thì mọi người sẽ không tiếp tục tin tưởng chúng ta nữa”.
Tôi khi đó tuy không có nhiều kinh nghiệm buôn bán, nhưng những nguyên tác làm ăn thì cũng khá hiểu.
“cái này, cái này…”
“ Còn nữa, anh có lần em đã nói với anh, không thể sống mãi với cái của hàng này mãi được, đất trời rộng lớn cửa hàng nhỏ bé này cũng chỉ kiếm được vài đồng thôi?”
Phương Văn Thích thở một hơi dài, không ngờ đại thiếu gia có cách suy nghĩ rộng như vậy ! Một tháng đã kiếm được 1200 đồng, chẳng lẽ chỉ được coi là “ mấy đồng hay sao?”
“Thế… thế em có ý định làm gì nữa?” Phương Văn Thích cẩn thận hỏi.
“Ha ha, tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết”.
Phương Văn Thích lắc đầu, cũng không biết có ý gì, có lẽ là tôi càng ngày càng khó hiểu.
Anh hai đứng bên cạnh cứ thế đứng sững ra, anh không hiểu sự hợp tác của tôi và Phương Văn Thích, lại không tham gia những việc trước đây, đến bây giờ càng trỏ lên mơ hồ, không biết gì.
Cuộc đời con người cũng có lúc thăng lúc trầm, tục ngữ nói khi đã thuận thì trăm thuận, khi không thuận thì trăm không thuận.Câu nói này thật có vài phần chính xác, ít nhất là vô cùng hợp lí với Nghiêm Ngọc Thành và cha.
Hoạt động ‘Đại thảo luận, đại tuyên truyền’ trước khi khai mạc, hoạt động này diễn ra rầm rộ trong cả huyện. Cái được gọi là ‘Đại thảo luận’, lộ ra một mặt trạng thái. Báo tỉnh đã mở một chuyên mục riêng, những cán bộ của các đơn vị, khu vực, công xã trực thuộc các huyện làm sao mà có thể làm ngơ được chứ ? đương nhiên là nói về ‘Thực sự cầu thị’, phương châm lí luận hiện hành phê bình nửa công khai, trong thời gian ai có thể dám đối chọi với hai vị Nghiêm Liễu ?
Đương nhiên, cũng không loại trừ có những cán bộ khác có tính khí còn sắt đá hơn là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, xuất hiên làm người đi đầu, nhưng số đó thì rất ít, trong cả huyện Hướng Dương này ‘ Thực Sự Cầu Thị’ không thể thành kết quả trong môi trường rộng lớn này được.
Cuối tháng 7, báo tỉnh đã tiến thêm một bước trong việc mở chuyên mục riêng cho huyện Hướng Dương, họ đã cử phóng viên đến phỏng vấn tình hình của “Đại thảo luận”, gửi về tòa soạn mấy bản thảo của chuyến viếng thăm này, và được đăng trên cùng trang với chuyên mục riêng của huyện. “Nnhật báo Bảo Châu” cũng dấy lên, cùng phát biểu vài bài bình luận.
Những huyện khác khi thấy huyện Hướng Dương phất lên như gió. Trong lòng lo lắng, cũng nghe tin mà hành động ngay, gấp gáp tiến hành hoạt động thảo luận tuyên truyền như vậy. Trong cùng một thời gian, cả khu vực Bảo Châu đều trở nên sôi nổi.
Trung tuần tháng 8, phó tổ trưởng tổ động thái lý luận phòng trung tuyên Tiền Kiến Quân lại lần nữa tới tỉnh N, để chủ trì hội thảo nghiên cứu “Tiêu chuẩn của chân lý” của giới lý luận, đặc biệt có sự tham gia của Nghiêm Ngọc Thành và cha. Lần hội thảo nghiên cứu lần này, Nghiêm Ngọc Thành và cha đều có những bài phát biểu riêng, tiến thêm một bước trong việc trình bày ứng dụng của “Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý” trong công tác cơ sở, và những thành tích đạt được.
Bí Thư thứ nhất của tỉnh ủy tỉnh N Bì Trị Bình, bí thư tỉnh ủy thứ hai, chủ nhiệm ủy ban cách mạng tỉnh Lưu Đông Sơn, bí thư tỉnh ủy, phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng Liêu Khánh Khai cùng với những cán bộ cốt cán khác của ủy ban cách mạng tỉnh ủy cùng tham gia và có bài phát biểu tại buổi hội thảo.
Sau buổi hội thảo, bí thư Bì Trị Bình, chủ nhiệm Lưu Đông Sơn, phó chủ nhiệm Liêu Khánh Khai đã đích thân tiếp đón Nghiêm Ngọc Thành và cha, hỏi thăm tình hình khai mạc công tác “Đại thảo luận tuyên truyền” của huyện Hướng Dương, vô cùng tin tưởng những thành tích đã đạt được, khuyến khích họ dè chừng kiêu ngạo và nóng vội.Giàng được những thành tích lớn hơn.
Không lâu sau thì ngay cả Tân Hoa xã cũng có bài đăng về tình hình “Đại thảo luận tuyên truyền” của huyện Hướng Dương.
Nghiêm Ngọc Thành và cha vô cùng bận rộn với việc trên tỉnh thành, tôi lại lừa đưa Nghiêm Phi về Liễu Gia Sơn.
Nói là tôi lừa đưa Nghiêm Phi về Liễu Gia Sơn có chút không đúng, thực chất là, trẻ con đã nghỉ hè lâu rồi, mẹ lại nhớ ông bà ngoại, nên càng muốn Giải Anh và chúng tôi đến Liễu Gia Sơn nghỉ vài ngày. Dù sao Nghiêm Ngọc Thành và cha đều không có ở đây, hai vị phu nhân cũng tạm thời chút bở được nhiệm vụ chính trị “Chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo”, khó khăn lắm mới nhàn rỗi thế này.
Giải Anh cũng đang giảnh rỗi không có việc gì làm, hơn nữa tính tình hướng ngoại cho nên liền vui sướng đông ý ngay với ý kiến của mẹ.
Ủy ban cách mạng có hai chiếc xe jeep, Nghiêm Ngọc Thành và cha đã lái một chiếc lên tỉnh họp, chúng tôi có tất cả 7 người thêm lái xe nữa là 8, đành phải ngồi chen nhau trên chiếc xe jeep này. May mà chủ yếu là trẻ con, chật một chút cũng có thể đối phó được. Tôi cũng nhân cơ hội này mà nửa kéo nửa ôm Nghiêm Phi vào lòng, nén lại đam mê kiếp trước không có con gái ôm (thế giới lương tâm, lúc này thật không có bất cứ những suy nghĩ gì không đứng đắn).
Nghiêm Phi thì lớn lên tại huyện thành, non xanh nước biếc của vùng nông thôn đối với cô ta là một vùng đất hoàn toàn mới lạ.
Đối với trẻ con mà nói, những trò chơi hay ở nông thôn không hề ít.
Nghiêm Ngọc Thành làm việc tại công xã Hồng Kì nhiều Năm, uy danh lớn. Nghe nói vợ con của Nghiêm Ngọc Thành đến Liễu Gia Sơn, thì gần như người trong đại đội đều kéo đến nhà tôi chơi.
Đương nhiên, cũng có chút ý tò mò.
Dẫu sao cũng là vợ con của cán bộ huyện ủy, trong mắt của những xã viên thuần phác cũng là nhân vật vô cùng.
Đợi bác Năm chạy đến, thì đã có hàng dài người xếp tại đây rồi, phần lớn đều là phụ nữ, đàn ông thì không dám tới đây làm ồn. Một vài phụ nữ có vai vế hay lớn tuổi được mời ngồi tại gian nhà chính, những cô cháu gái trẻ thì đứng chật kín bên ngoài, líu ríu bàn tán. Họ không dám tùy tiện bình phẩm Giải Anh, chỉ là không ngớt khen vẻ thanh tú, đáng yêu của Nghiêm Phi.
Bác Năm cười đuổi họ đi.
“Anh Năm, anh đến rồi... .cô Giải, đây là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Gia Sơn Liễu Tấn Văn, là anh Năm của Tấn Tài”.
“Anh Năm, xin chào”.
Giải Anh cũng gọi anh Năm giống mẹ, nụ cười tươi như hoa.
“Đồng chí Giải Anh, xin chào, xin chào, hoan nghênh cô đến làm khách tại Liễu Gia Sơn”.
Giải Anh cười nói : “Anh Năm, anh cứ gọi tôi là tiểu Giải đi. Gọi như vậy hình thức quá rồi”.
“Cái này không được....”
Bác Năm có chút quẫn quách đến nỗi cứ xoa tay.
“Có gì mà không được, tôi và bích tú tình như chị em, người thân của cô ấy cũng là người thân của tôi”.
Giải Anh làm việc tại phòng giáo dục, đối xử với mọi người đều như vậy.
“Ha ha, thế thì tôi không thể thoái thác được nữa rồi....”
Tôi kéo tay Nghiêm Phi đi lại, nói : “Bác Năm, tình hình trồng hoa kim ngân thế nào rồi ạ ?”
Vừa nghe tới hoa kim ngân, hai mắt của bác như sáng lên: “Không tồi đâu, cấy 4, 5 trăm gốc, đều lớn rất tươi tốt, rất nhanh sẽ được thu hoạch thôi”.
“Ừm, như thế thì tốt rồi, không cần đến cuối năm thì đã có thể thu hoạch vụ đầu tiên rồi. Chỉ là 4, 5 trăm gốc thì quá ít. Vào vụ thu có thể cấy thêm 1, 2 ngàn gốc nữa, làm tốt, sang năm có thể thu hoạch ba vụ hoa”.
Giải Anh lấy làm lạ hỏi: ‘Tiểu Tuấn, cái này cháu cũng hiểu ?”
Tôi cười nói: “Đều là trên sách hết ạ, cháu có thầy giáo tốt mà”.
Nói đến cái này, bác Năm liền khen không hết lời: “Đúng đấy, chủ nhiệm Giải à, cô không biết chứ, tiểu Tuấn nhà chúng tôi xuất sắc hơn cha nó đấy, cái gì cũng biết. Được, bác Năm nghe cháu, vào vụ thu sẽ cấy thêm 2 ngàn gốc nữa. Chính là ruộng lúa nuôi cá, chúng ta năm nay lại thu được hơn 4 ngàn cân cá đó”.
Bác Năm rốt cuộc cũng không tránh khỏi những thói quen thường, không gọi người ta là ‘Tiểu Giải’, nhất định phải theo quan hàm của Nghiêm Ngọc Thành mà gọi là ‘Giải chủ nhiệm’.
Tôi vừa nghe đại hỷ, đang buồn không có chỗ nào đưa Nghiêm Phi đi chơi.
“Bác Năm, vẫn còn vét chứ ? cháu đưa Phi Phi đi bắt cá chơi ạ”.
“Có có, vẫn còn 10 mẫu chưa vét đâu, chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ chuyển sang cái ao rộng, giữ lại đến tết ăn. Như này à, bây giờ mặt trời vẫn còn độc, đợi hai giờ nữa, khi mặt trời lặn, bác Năm đưa các cháu đi bắt. Bắt được bao nhiêu thì đều cho cháu”.
Tôi cười nói : “bác Năm, thế thì không được, đây là cá của tập thể, không có công thì không được hưởng”.
Bác Năm nhìn nói: “Ai nói không có công không được hưởng ? Đây là do trồng hoa kim ngân mà có được, thu nhập của đại đội Liễu Gia Sơn chúng ta không tăng thêm mấy nghìn đồng ? Chính là lấy ruộng lúa nuôi cá, bác nghe lời nhăc nhở của cha cháu và cháu mới làm được như thế, cháu có công đầu đấy”.
“Bác Năm, bác đừng khen nữa ạ, bác khen thêm là cháu ngất đấy”.
Giải Anh âu yếm xoa đầu tôi, cười nói với mẹ: “Bích Tú, đứa trẻ này, làm sao mà cô sinh nó ra thế?”
Nghiêm Phi trái lại chỉ chú ý tới bắt cá, chốc chốc lại ngước nhìn trời, chỉ hy vọng mặt trời có thể chếch về phía tây một chút. Lúc này bác Bảy cũng đưa chị tiểu Thanh tới. Bác mang cá khô tới.
Từ sau khi tôi cứu tiểu Thanh, bác ý vô cùng cảm kích. Chỉ cần trong nhà có cái gì ngon, liền mang cho chúng tôi.
Chị Tiểu Thanh vừa bước vào cửa, thấy Giải Anh và mẹ rất thận trọng, liền len lén che tay nói thầm với chị hai. Căn bệnh năm ngoái có vẻ không ảnh hưởng mấy tới chị, người cũng cao hơn, khuôn mặt trái xoan, lông mày thanh mắt đẹp, đặc biệt là sống mũi cao thẳng, cho dù vóc dáng chưa hoàn toàn lộ hết ra cái đẹp, ăn mặc cũng rất quê mùa, nhưng những ý vị của mỹ nhân thì không thể che dấu được.
Rất khó mới đợi đến khi mặt trời lặn xuống, không độc như thế nữa, Nghiêm Phi liền quấy rầy bắt tôi đưa đi bắt cá.
Cho dù trong lòng đã 40 tuổi, đối với việc câu, bắt cá, giết lợn thả bò những việc như thế này, tận sâu trong lòng tôi vẫn tràn đầy những hồi ức xưa. Ngay lập tức vui vẻ nhận lời, do chị cả dẫn đầu, mang theo hai cái lọ trúc (một loại công cụ băt cá được bện bằng trúc, đầu to đuôi bé, cách gọi địa phương của Liễu Gia Sơn là ‘nơm’ không biết tiếng phổ thông gọi là gì), đem theo mấy cái sọt trúc nữa, cả nhóm bạn liền hùng hục chạy ngay tới giữa cánh đồng mà bắt.
Bắt cá giữa đồng thực ra là việc vui được xếp vào vị trí đầu tiên. Nước không sâu, chỉ tới đầu gối mà thôi, ngay cả Nghiêm Phi trước nay chưa từng xuống nước nô đùa cũng yên tâm mà lội xuống đồng, không cần lo lắng xảy ra nguy hiểm gì. Mắt thấy những con cá chép, cá diếc to, hoảng loạn bơi đi bơi lại trong nước, dùng nơm chụp lấy, mấy đứa trẻ con vây xung quanh, cá không thể có đường thoát, thoáng đã bị bắt rồi.
Khi bắt cá, tôi luôn đi theo bên cạnh Nghiêm Phi, sợ cô bé không cẩn thận ngã vào ổ cá (sâu khoảng 60, 70 phân), làm thành hố bùn. Đến khi sọt đã đầy cá, chúng tôi mới mãn nguyện rửa tay lên bờ, mới nhớ ra chị tiểu Thanh dường như luôn lặng lẽ đi sát bên tôi, giúp tôi cho cá vào sọt, giúp tôi lau mồ hôi, chăm tôi như tôi quan tâm chăm sóc Nghiêm Phi vậy.
Thật là tình ý nặng trịch.
“À, ông chủ Phương, ông là bà con của Khổng giám đốc, sao không nói sớm ra?”
Vương Học Văn gắp miếng cá cho vào mồm rồi quay ra vỗ vai Phương Văn Thích, lớn tiếng nói. May là ở trong nhà ăn bình dân, cho nên ông ta mới không sợ người khác nghe thấy những lời nói này.
Quán ăn nhân dân là quán ăn nhà nước lớn nhất ở huyện Hướng Dương, mở ra vì phục vụ cho những người bình dân, những người thuộc hàng quan lại thì lại thường tổ chức chiêu đãi ở đây cho nên mới phải ngăn ra thành từng gian như thế này.
Khổng giám đốc làm việc gì cũng rất đúng mực, đã chấp nhận cho làm chi nhánh thì dứt khoát phải làm công việc hòa giải cho tới cùng.Tránh mới làm được một nửa thì laị bỏ đó gây ra những khó chịu cho người khác.
“Đến đây, sở trưởng Vương, tôi mời anh một chén”
Có tôi ngồi bên cạnh, Phương Văn Thích đương đối thoải mái.
“Được, được, cùng uống chứ”
Khổng giám đốc, Vương Học Văn, Phương Văn Thích ba người cùng uống rượu nhưng không hề hồ đồ chút nào. Thức ăn vẫn chưa mang lên hết, nhưng bình rượu thì đã vơi đi nhiều. Khổng giám đốc và Vương Học Văn dù nói như thế nào thì cũng là những vị quan trên, lượng lớn thì có thể hiểu. Còn tên què Phương này trước chưa từng nhìn ra còn có thể uống được nhiều như thế.
“ Vương mặt đen, tôi nói cho anh biết nhé. Cửa hàng của anh Phương này là chi nhánh của công ty chúng tôi, anh đừng có mà làm khó cho họ đấy. Mỗi ngày đi kiểm tra, kiểm tra cái gì chứ?”
Khổng giám đốc tiếp rượu xong rồi nói trực tiếp luôn với Vương mặt đen. nhưng xem ra, quan hệ của họ cũng không tồi.
“Anh sớm nói cửa hàng đó là chi nhánh của anh, thì tôi nào đám đi kiểm tra?”
“Hừ, tóm lại việc anh đã làm là không nể mặt tôi rồi, phải phạt!”
“ Được, được, phải phạt…”
Vương Học Văn uống xong một ly, rồi lại rót thêm một ly nữa.
Khổng giám đốc vô cùng tinh tế, chỉ nói tôi là em họ của Phương Văn Thích, nhưng không hề nói ra danh tính của tôi. Vương Học Văn chỉ coi tôi là đứa trẻ đi theo Phương Văn Thích mà thôi cho nên không để ý gì tới tôi cả, đâu dám chủ động hỏi? Bữa rượu này cứ thế vui vẻ cho tới khi tàn cuộc, khi sắp rời đi, Phương Văn Thích liền biếu hai người này mỗi người một cái phong bao, và bình rượu Tây Phượng. Lúc này đã là quá lịch sử. Khổng giám đốc cảm thấy ngại trước mặt tôi, sống chết không nhận, tôi đành ra dấu cho ông ta sau một hồi mới dám nhận. Vương Học Văn thì không chút ngại ngần mà nhận ngay, và xách đồ đi.
Đối với diện mạo của Vương Học Văn, tôi cũng không hề tức giận. Có lẽ là tôi chưa từng làm nghề buôn bán, chưa từng qua lại với nhân viên phòng thuế vụ công thương, cũng không có thành kiến gì. Đã là tự mình can tâm tình nguyện biếu, thì người ta cũng không hề khách khí mà nhận đồ thì cũng đương nhiên thôi. Thời gian càng trở về sau, tình hình chỉ càng lộ liễu hơn. Muốn ổn định phát triển, những thứ như thế này sẽ cứ lần lượt mà được mang đi. Rốt cuộc khổng thể đến tận chỗ của cha để chào hỏi thì làm “ nha nội” cũng được xem là một cách tiếp cận rồi.
Chi nhánh của công ty Ngũ Giao Hoa, ngay hôm sau đã tiến hành kí kết bản hiệp định đơn giản.Trong văn bản ghi rõ ràng rằng “Của hiệu sửa chữa đồ điện gia dụng” có thể sử dụng danh nghĩa của công ty Ngũ Giao Hoa để tiến hành làm ăn, cũng có thể sử dụng để tiến hành giao dịch mua đồ điện second hand. Nhưng những chi phí khác đều do mình tự chịu, không được vay mượn bất kì khoản tiền nào của công ty cả. Nhưng cửa hàng này mỗi tháng phải nộp cho công ty phí quản lý là 20 đồng.
Văn bản này có rất nhiều lỗ hổng, công ty Ngũ Giao Hoa chấp nhận mạo hiểm. Chẳng qua con người khôn khéo Khổng giám đốc, trong hoàn cảnh như vậy, cũng chưa nghĩ kĩ càng. Mọi người đều ôm một cách nghĩ đơn giản: Còn có người dám gài bẫy công ty nhà nước sao?
Còn về khả năng có thể sản sinh ra những tranh chấp kinh tế, thì ngay cả nghĩ tới cũng chẳng ai dám nghĩ. Làm ăn chì cũng chỉ là làm ăn, có liên quan tới pháp luận sao?
Hiệp định đương nhiên là lấy danh nghĩa của Phương Văn Thích để ký kết, cho dù tôi có muốn kí thì cũng không đủ tuổi mà tham gia kí.
Tôi chỉ là nhăc nhở Phương Văn Thích, phí quản lý có thể dựa vào từng tháng mà nộp cũng không có gì phải lo lắng, trong nhà của Khổng giám đốc thì chắc chắn không thể quên, những phân biệt nặng nhẹ trong công việc nếu như làm sai thì cũng khó khăn vô cùng.
Thương hiệu của công ty này đã mua xong, Phương Văn Thích lại một lần nữa tiến hành giao dịch với công ty Thượng Hải và Thiên Tân, thì đã giành được phúc đáp rất rõ ràng. Thậm chí chỉ cần thấy thư giới thiệu của công ty Ngũ Giao Hoa của huyện Hướng Dương đến thì không cần đợi đến khi tiền tới mới giao hàng (khó trách những năm sau này, những cái họa thường do cả tin mà ra) tôi và Phương Văn Thích đã đổ tất cả gia sản vào đây, tận dụng thời gian này, liền nhập ngay lô hàng gồm những linh kiên chính của mười chiếc tivi đen trắng. Còn về linh kiện thông thường, chúng tôi thu mua hàng cũ về, chỉ cần tháo ra là có thể đủ sử dụng. Còn có những thiết bị tồn kho thì chủ yếu là những linh kiện của máy thu thanh.
Đến khoảng trung tuần tháng 8, thì đã bán hết những chiếc tivi second hand tự lắp đặt. Do có bảo hành, lại bán rẻ chỉ bằng 70% của hai sản phẩm của công ty Ngũ Giao Hoa, hơn nữa về chất lượng thì không kém hơn là bao, lại có thể tiết kiệm được những 200 đồng, những người trước đây chê những sản phẩm này qúa rẻ thì bây giờ đã quay lại mua nó. Hơn nữa những phí sửa chữa và thu nhập tiêu thụ của máy thu thanh, thu âm chiết khấu thành phẩm và chi phí khác, tôi và Phương Văn Thích mỗi người cũng kiếm được 1.200 đồng. Tương đương với thu nhập cả hai năm của vị phó chủ nhiêm huyện.
Phương Văn Thích vô cùng cảm kích và khâm phục tôi, không chỉ một lần nói: “Đại thiếu gia, thật không biết cậu cái đầu của cậu giỏi như thế nào, tại sao lại không giống người ta vậy?”
Tôi lại không hiểu những điều anh ta nói: “Em còn nhỏ cũng không thể ở cửa hàng mãi được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày phải đi học một tiếng lí luận, trong 20 ngày. Nếu không chúng ta đường ai nấy đi”.
Phương Văn Thích vô cùng kinh ngạc, liền hỏi : “Tiểu Tuấn, em nói thật chứ?”
“Ai nói đùa với anh chứ?”
“Ha ha, anh… em cũng biết, anh không thể đọc sách được mà….”
“Không xem được cũng phải xem. Lại có 20 ngày, nghỉ hè cũng kết thúc, em phải đi học, không có thời gian đều tập trung vào đây đâu.”
“Cái này, cái này, thực sự không được, chúng ta còn chưa lắp mấy cái tivi nữa mà cố kiếm thêm chứ”.
Hai tháng này thay đổi quá nhiều, Phương Văn Thích suy nghĩ không thể theo được. Còn có cái suy nghĩ muốn giàu sang nữa.
“Nói láo! Làm ăn thì khồng được làm gián đoạn, gián đoạn càng lâu thì mọi người sẽ không tiếp tục tin tưởng chúng ta nữa”.
Tôi khi đó tuy không có nhiều kinh nghiệm buôn bán, nhưng những nguyên tác làm ăn thì cũng khá hiểu.
“cái này, cái này…”
“ Còn nữa, anh có lần em đã nói với anh, không thể sống mãi với cái của hàng này mãi được, đất trời rộng lớn cửa hàng nhỏ bé này cũng chỉ kiếm được vài đồng thôi?”
Phương Văn Thích thở một hơi dài, không ngờ đại thiếu gia có cách suy nghĩ rộng như vậy ! Một tháng đã kiếm được 1200 đồng, chẳng lẽ chỉ được coi là “ mấy đồng hay sao?”
“Thế… thế em có ý định làm gì nữa?” Phương Văn Thích cẩn thận hỏi.
“Ha ha, tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết”.
Phương Văn Thích lắc đầu, cũng không biết có ý gì, có lẽ là tôi càng ngày càng khó hiểu.
Anh hai đứng bên cạnh cứ thế đứng sững ra, anh không hiểu sự hợp tác của tôi và Phương Văn Thích, lại không tham gia những việc trước đây, đến bây giờ càng trỏ lên mơ hồ, không biết gì.
Cuộc đời con người cũng có lúc thăng lúc trầm, tục ngữ nói khi đã thuận thì trăm thuận, khi không thuận thì trăm không thuận.Câu nói này thật có vài phần chính xác, ít nhất là vô cùng hợp lí với Nghiêm Ngọc Thành và cha.
Hoạt động ‘Đại thảo luận, đại tuyên truyền’ trước khi khai mạc, hoạt động này diễn ra rầm rộ trong cả huyện. Cái được gọi là ‘Đại thảo luận’, lộ ra một mặt trạng thái. Báo tỉnh đã mở một chuyên mục riêng, những cán bộ của các đơn vị, khu vực, công xã trực thuộc các huyện làm sao mà có thể làm ngơ được chứ ? đương nhiên là nói về ‘Thực sự cầu thị’, phương châm lí luận hiện hành phê bình nửa công khai, trong thời gian ai có thể dám đối chọi với hai vị Nghiêm Liễu ?
Đương nhiên, cũng không loại trừ có những cán bộ khác có tính khí còn sắt đá hơn là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, xuất hiên làm người đi đầu, nhưng số đó thì rất ít, trong cả huyện Hướng Dương này ‘ Thực Sự Cầu Thị’ không thể thành kết quả trong môi trường rộng lớn này được.
Cuối tháng 7, báo tỉnh đã tiến thêm một bước trong việc mở chuyên mục riêng cho huyện Hướng Dương, họ đã cử phóng viên đến phỏng vấn tình hình của “Đại thảo luận”, gửi về tòa soạn mấy bản thảo của chuyến viếng thăm này, và được đăng trên cùng trang với chuyên mục riêng của huyện. “Nnhật báo Bảo Châu” cũng dấy lên, cùng phát biểu vài bài bình luận.
Những huyện khác khi thấy huyện Hướng Dương phất lên như gió. Trong lòng lo lắng, cũng nghe tin mà hành động ngay, gấp gáp tiến hành hoạt động thảo luận tuyên truyền như vậy. Trong cùng một thời gian, cả khu vực Bảo Châu đều trở nên sôi nổi.
Trung tuần tháng 8, phó tổ trưởng tổ động thái lý luận phòng trung tuyên Tiền Kiến Quân lại lần nữa tới tỉnh N, để chủ trì hội thảo nghiên cứu “Tiêu chuẩn của chân lý” của giới lý luận, đặc biệt có sự tham gia của Nghiêm Ngọc Thành và cha. Lần hội thảo nghiên cứu lần này, Nghiêm Ngọc Thành và cha đều có những bài phát biểu riêng, tiến thêm một bước trong việc trình bày ứng dụng của “Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý” trong công tác cơ sở, và những thành tích đạt được.
Bí Thư thứ nhất của tỉnh ủy tỉnh N Bì Trị Bình, bí thư tỉnh ủy thứ hai, chủ nhiệm ủy ban cách mạng tỉnh Lưu Đông Sơn, bí thư tỉnh ủy, phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng Liêu Khánh Khai cùng với những cán bộ cốt cán khác của ủy ban cách mạng tỉnh ủy cùng tham gia và có bài phát biểu tại buổi hội thảo.
Sau buổi hội thảo, bí thư Bì Trị Bình, chủ nhiệm Lưu Đông Sơn, phó chủ nhiệm Liêu Khánh Khai đã đích thân tiếp đón Nghiêm Ngọc Thành và cha, hỏi thăm tình hình khai mạc công tác “Đại thảo luận tuyên truyền” của huyện Hướng Dương, vô cùng tin tưởng những thành tích đã đạt được, khuyến khích họ dè chừng kiêu ngạo và nóng vội.Giàng được những thành tích lớn hơn.
Không lâu sau thì ngay cả Tân Hoa xã cũng có bài đăng về tình hình “Đại thảo luận tuyên truyền” của huyện Hướng Dương.
Nghiêm Ngọc Thành và cha vô cùng bận rộn với việc trên tỉnh thành, tôi lại lừa đưa Nghiêm Phi về Liễu Gia Sơn.
Nói là tôi lừa đưa Nghiêm Phi về Liễu Gia Sơn có chút không đúng, thực chất là, trẻ con đã nghỉ hè lâu rồi, mẹ lại nhớ ông bà ngoại, nên càng muốn Giải Anh và chúng tôi đến Liễu Gia Sơn nghỉ vài ngày. Dù sao Nghiêm Ngọc Thành và cha đều không có ở đây, hai vị phu nhân cũng tạm thời chút bở được nhiệm vụ chính trị “Chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo”, khó khăn lắm mới nhàn rỗi thế này.
Giải Anh cũng đang giảnh rỗi không có việc gì làm, hơn nữa tính tình hướng ngoại cho nên liền vui sướng đông ý ngay với ý kiến của mẹ.
Ủy ban cách mạng có hai chiếc xe jeep, Nghiêm Ngọc Thành và cha đã lái một chiếc lên tỉnh họp, chúng tôi có tất cả 7 người thêm lái xe nữa là 8, đành phải ngồi chen nhau trên chiếc xe jeep này. May mà chủ yếu là trẻ con, chật một chút cũng có thể đối phó được. Tôi cũng nhân cơ hội này mà nửa kéo nửa ôm Nghiêm Phi vào lòng, nén lại đam mê kiếp trước không có con gái ôm (thế giới lương tâm, lúc này thật không có bất cứ những suy nghĩ gì không đứng đắn).
Nghiêm Phi thì lớn lên tại huyện thành, non xanh nước biếc của vùng nông thôn đối với cô ta là một vùng đất hoàn toàn mới lạ.
Đối với trẻ con mà nói, những trò chơi hay ở nông thôn không hề ít.
Nghiêm Ngọc Thành làm việc tại công xã Hồng Kì nhiều Năm, uy danh lớn. Nghe nói vợ con của Nghiêm Ngọc Thành đến Liễu Gia Sơn, thì gần như người trong đại đội đều kéo đến nhà tôi chơi.
Đương nhiên, cũng có chút ý tò mò.
Dẫu sao cũng là vợ con của cán bộ huyện ủy, trong mắt của những xã viên thuần phác cũng là nhân vật vô cùng.
Đợi bác Năm chạy đến, thì đã có hàng dài người xếp tại đây rồi, phần lớn đều là phụ nữ, đàn ông thì không dám tới đây làm ồn. Một vài phụ nữ có vai vế hay lớn tuổi được mời ngồi tại gian nhà chính, những cô cháu gái trẻ thì đứng chật kín bên ngoài, líu ríu bàn tán. Họ không dám tùy tiện bình phẩm Giải Anh, chỉ là không ngớt khen vẻ thanh tú, đáng yêu của Nghiêm Phi.
Bác Năm cười đuổi họ đi.
“Anh Năm, anh đến rồi... .cô Giải, đây là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Gia Sơn Liễu Tấn Văn, là anh Năm của Tấn Tài”.
“Anh Năm, xin chào”.
Giải Anh cũng gọi anh Năm giống mẹ, nụ cười tươi như hoa.
“Đồng chí Giải Anh, xin chào, xin chào, hoan nghênh cô đến làm khách tại Liễu Gia Sơn”.
Giải Anh cười nói : “Anh Năm, anh cứ gọi tôi là tiểu Giải đi. Gọi như vậy hình thức quá rồi”.
“Cái này không được....”
Bác Năm có chút quẫn quách đến nỗi cứ xoa tay.
“Có gì mà không được, tôi và bích tú tình như chị em, người thân của cô ấy cũng là người thân của tôi”.
Giải Anh làm việc tại phòng giáo dục, đối xử với mọi người đều như vậy.
“Ha ha, thế thì tôi không thể thoái thác được nữa rồi....”
Tôi kéo tay Nghiêm Phi đi lại, nói : “Bác Năm, tình hình trồng hoa kim ngân thế nào rồi ạ ?”
Vừa nghe tới hoa kim ngân, hai mắt của bác như sáng lên: “Không tồi đâu, cấy 4, 5 trăm gốc, đều lớn rất tươi tốt, rất nhanh sẽ được thu hoạch thôi”.
“Ừm, như thế thì tốt rồi, không cần đến cuối năm thì đã có thể thu hoạch vụ đầu tiên rồi. Chỉ là 4, 5 trăm gốc thì quá ít. Vào vụ thu có thể cấy thêm 1, 2 ngàn gốc nữa, làm tốt, sang năm có thể thu hoạch ba vụ hoa”.
Giải Anh lấy làm lạ hỏi: ‘Tiểu Tuấn, cái này cháu cũng hiểu ?”
Tôi cười nói: “Đều là trên sách hết ạ, cháu có thầy giáo tốt mà”.
Nói đến cái này, bác Năm liền khen không hết lời: “Đúng đấy, chủ nhiệm Giải à, cô không biết chứ, tiểu Tuấn nhà chúng tôi xuất sắc hơn cha nó đấy, cái gì cũng biết. Được, bác Năm nghe cháu, vào vụ thu sẽ cấy thêm 2 ngàn gốc nữa. Chính là ruộng lúa nuôi cá, chúng ta năm nay lại thu được hơn 4 ngàn cân cá đó”.
Bác Năm rốt cuộc cũng không tránh khỏi những thói quen thường, không gọi người ta là ‘Tiểu Giải’, nhất định phải theo quan hàm của Nghiêm Ngọc Thành mà gọi là ‘Giải chủ nhiệm’.
Tôi vừa nghe đại hỷ, đang buồn không có chỗ nào đưa Nghiêm Phi đi chơi.
“Bác Năm, vẫn còn vét chứ ? cháu đưa Phi Phi đi bắt cá chơi ạ”.
“Có có, vẫn còn 10 mẫu chưa vét đâu, chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ chuyển sang cái ao rộng, giữ lại đến tết ăn. Như này à, bây giờ mặt trời vẫn còn độc, đợi hai giờ nữa, khi mặt trời lặn, bác Năm đưa các cháu đi bắt. Bắt được bao nhiêu thì đều cho cháu”.
Tôi cười nói : “bác Năm, thế thì không được, đây là cá của tập thể, không có công thì không được hưởng”.
Bác Năm nhìn nói: “Ai nói không có công không được hưởng ? Đây là do trồng hoa kim ngân mà có được, thu nhập của đại đội Liễu Gia Sơn chúng ta không tăng thêm mấy nghìn đồng ? Chính là lấy ruộng lúa nuôi cá, bác nghe lời nhăc nhở của cha cháu và cháu mới làm được như thế, cháu có công đầu đấy”.
“Bác Năm, bác đừng khen nữa ạ, bác khen thêm là cháu ngất đấy”.
Giải Anh âu yếm xoa đầu tôi, cười nói với mẹ: “Bích Tú, đứa trẻ này, làm sao mà cô sinh nó ra thế?”
Nghiêm Phi trái lại chỉ chú ý tới bắt cá, chốc chốc lại ngước nhìn trời, chỉ hy vọng mặt trời có thể chếch về phía tây một chút. Lúc này bác Bảy cũng đưa chị tiểu Thanh tới. Bác mang cá khô tới.
Từ sau khi tôi cứu tiểu Thanh, bác ý vô cùng cảm kích. Chỉ cần trong nhà có cái gì ngon, liền mang cho chúng tôi.
Chị Tiểu Thanh vừa bước vào cửa, thấy Giải Anh và mẹ rất thận trọng, liền len lén che tay nói thầm với chị hai. Căn bệnh năm ngoái có vẻ không ảnh hưởng mấy tới chị, người cũng cao hơn, khuôn mặt trái xoan, lông mày thanh mắt đẹp, đặc biệt là sống mũi cao thẳng, cho dù vóc dáng chưa hoàn toàn lộ hết ra cái đẹp, ăn mặc cũng rất quê mùa, nhưng những ý vị của mỹ nhân thì không thể che dấu được.
Rất khó mới đợi đến khi mặt trời lặn xuống, không độc như thế nữa, Nghiêm Phi liền quấy rầy bắt tôi đưa đi bắt cá.
Cho dù trong lòng đã 40 tuổi, đối với việc câu, bắt cá, giết lợn thả bò những việc như thế này, tận sâu trong lòng tôi vẫn tràn đầy những hồi ức xưa. Ngay lập tức vui vẻ nhận lời, do chị cả dẫn đầu, mang theo hai cái lọ trúc (một loại công cụ băt cá được bện bằng trúc, đầu to đuôi bé, cách gọi địa phương của Liễu Gia Sơn là ‘nơm’ không biết tiếng phổ thông gọi là gì), đem theo mấy cái sọt trúc nữa, cả nhóm bạn liền hùng hục chạy ngay tới giữa cánh đồng mà bắt.
Bắt cá giữa đồng thực ra là việc vui được xếp vào vị trí đầu tiên. Nước không sâu, chỉ tới đầu gối mà thôi, ngay cả Nghiêm Phi trước nay chưa từng xuống nước nô đùa cũng yên tâm mà lội xuống đồng, không cần lo lắng xảy ra nguy hiểm gì. Mắt thấy những con cá chép, cá diếc to, hoảng loạn bơi đi bơi lại trong nước, dùng nơm chụp lấy, mấy đứa trẻ con vây xung quanh, cá không thể có đường thoát, thoáng đã bị bắt rồi.
Khi bắt cá, tôi luôn đi theo bên cạnh Nghiêm Phi, sợ cô bé không cẩn thận ngã vào ổ cá (sâu khoảng 60, 70 phân), làm thành hố bùn. Đến khi sọt đã đầy cá, chúng tôi mới mãn nguyện rửa tay lên bờ, mới nhớ ra chị tiểu Thanh dường như luôn lặng lẽ đi sát bên tôi, giúp tôi cho cá vào sọt, giúp tôi lau mồ hôi, chăm tôi như tôi quan tâm chăm sóc Nghiêm Phi vậy.
Thật là tình ý nặng trịch.
Danh sách chương