Phương Minh Viễn cười đau khổ, hai lão già này rốt cười thì cũng “bán đứng” mình rồi! Xem ra,lần này mình có muốn đứng đằng sau cũng không thể!
Ba người La Hoành Dịch quả thật không tin vào lỗ tai mình nữa, làm sao có thể như thế được? Nhưng Vu Thu Hạ và Quách Thiên Vũ ở đó lại không có tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại lại có bộ dạng như chuyện đó đương nhiên phải xảy ra!
Ba người lại đưa mắt sang nhìn Lý Ẩn Thương và Vu Trường Thâm, hai người cũng hơi gật đầu.
-Quách lão ca nói không sai! Trước khi xảy ra chuyện, các ông đều đã nhận được thư của Phương thiếu gia,to vẻ lo lắng đối với cục diện của Malaysia! Hơn nữa còn nhắc nhở các ông, phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất! Lần này, sở dĩ Malaysia và Singapore có thể sau mấy tiếng mới xảy ra chuyện,thì đã bắt đầu tổ chức ly tán Hoa Kiều, đều là vì mấy tháng trước, chúng tôi đều đã có sự chuẩn bị!
Lời nói của Lý Ẩn Thương khiến ba người La Hoành Dịch há hốc mồm,sau một lúc lâu cũng không biết làm thế nào.
-Để lấy được lòng t6in của Hứa gia chúng tôi,thậm chí Phương gia còn cho chúng tôi vay không lãi một tỉ rưỡi USD cho nước chúng tôi, để đổi lấy, một khi chính phủ Indonesia chúng tôi xảy ra bạo loạn, cung cấp các phương tiện giao thông, tạm thời dừng lại các hình thức chiếu cố trong Malaysia đối với các Hoa Kiều quốc tịch Indonesia đang nhập cảnh. Chủ tịch hội đồng quản trị Lý, nước các ông có phải cũng nhận được bức thư y như vậy?
Hứa Trường Thâm nói.
-Đúng vậy, tôi cũng nhận được!
Lý Ẩn Thương vuốt cằm nói,
-Nhưng tôi cũng như anh, quyết định từ chối khoản cho vay không lãi một tỉ rưỡi USD! Viện trợ cho đồng bào gặp rủi ro, vốn là việc chúng ta phải làm!
Ba người La Hoành Dịch thật sự kinh ngạc, vốn họ cho rằng ba nhà đứng đầu của Quách lão gia, để cứu trợ cho những Hoa Kiều ở Indonesia gặp nạn, cái giá họ phải trả khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng họ lại không ngờ, đằng sau nó lại có ẩn tình như vậy! Tổng cộng 3 tỉ USD không lãi trong mười năm, đối với ba nhà mà nói, cái giá phải trả không chỉ là tổn thất về lợi nhuận!
-Không cần nhìn bọn họ. Khoản chi phí dự tính này không phải việc của hai nhà chúng ta, mà do Phương gia tự mình gánh vác!
Trịnh Ngu Đồng cười nói,
-Cho nên Quách lão ca mới nói, nếu nói các ông phải cảm ơn thì Minh Viễn mới là ân nhân của các ông!
-Thằng nhóc Lý Chương, so với cậu mà nói. Chênh lệch đúng là một trời một vực! Ôi, cũng khó trách con cháu Trịnh tiên sinh chướng mắt với nó!
Lý Ẩn Thương trước khi lên xe,nói nhỏ với Phương Minh Viễn,
-Hi vọng lần này nó có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người!
Nói xong, Lý Ẩn Thương kéo rèm che lại, đóng cửa xe, đoàn xe lái xe ra khỏi tòa nhà của Quách gia!
-Quách lão ca, Minh Viễn, tôi cũng xin phép cáo từ!
Trịnh Ngu Đồng chấp tay nói,
-Coi như tạm thời giải quyết xong một việc.
Phương Minh Viễn và Quách lão gia đứng trước cửa nhìn họ đi xa,rồi mới xóng vai đi vào.
-Minh Viễn, lần này ông cho cậu một trận có tức giận không?
Quách lão gia cười híp mắt nói.
-Tức giận? Không hề. Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, giấy không bọc được lửa! Tôi lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý sẵn!
Phương Minh Viễn hơi nhún vai nói. Anh cũng hiểu Quách lão gia và Trịnh lão gia cũng vì muốn tốt cho anh! Không vạch trần hết mọi chuyện ra, những đại gia người Indonesia do La Hoành Dịch dẫn đầu làm sao có thể mang ơn anh ta được? Mà có mối quan hệ này, sau này sản nghiệp của Phương gia vào các nước Đông Nam Á, những đại gia người Hoa ở các nước ai không nể mặt ba phần? Mà Quách gia và Trịnh gia một là ở Đông Nam Á có tầm ảnh hưởng rất lớn, hai là lần này lại là một trong những người chủ đạo, lời cảm ơn của bọn người La Hoành Dịch chẳng qua chỉ dệt hoa lên gấm trên danh tiếng lóa mắt của họ mà thôi!
-Như vậy được rồi! Cậu bây giờ cũng không phải thằng nhóc trước đây nữa, cũng đã trưởng thành rồi. Đứng đằng sau mọi người, tất nhiên là tốt! Nhưng lúc nên ra mặt, thì nên ra mặt! Đây là trách nhiệm làm cháu đích tôn Phương gia của cậu !
Quách lão gia giọng đầy thấm thía,
-Nến kinh tế và tương lai của Phương gia bây giờ đã ổn định, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ! Muốn Phương gia có thể trở thành gia tộc mạnh khắp nơi, việc cậu cần làm rất nhiều! Hơn nữa, tôi tin cậu cũng hiểu, việc này tốt hơn là đi ngược dòng nước, không có đường lui !
Quách lão gia thấy rất rõ ràng, vợ chồng Phương gia không cần phải nói, ngoại trừ việc Phương gia có thể phát huy tác dụng Định Hải thần châm ra, trong quá trình phát triển của gia tộc, thật sự phát huy tác dụng ra bên ngoài có thể nói là vẫn có giới hạn! Mà đời thứ hai của Phương gia, bất luận là Phương Thắng, Phương Nhai hay Phương Bân, Thời Văn Sinh đến nay mà nói, chỉ sợ là đã đến giới hạn của họ rồi! Hơn nữa họ đều thuộc loại người chấp hành hơn sáng tạo.
Còn về những người còn lại đời thứ ba của Phương gia, do những người khác tuổi còn nhỏ, có thể nói đủ tư cách vẫn chưa thể nói! Phương gia muốn thật sự trở thành thế gia trăm năm, trở thành gia tộc có tầm ảnh hưởng không thể coi thường từ Trung Quốc đến trên toàn thế giới, trọng trách sẽ đổ lên đầu Phương Minh Viễn!
Chỉ có điều Quách lão gia vẫn không hiểu, tại sao Phương Minh Viễn đến bây giờ, vẫn không thích lộ mặt ra, trước đây, có thể nói là vì tuổi cậu ta còn nhỏ, Trung Quốc là một xã hội phân biệt đối xử, tuổi còn trẻ trên xã hội thường chịu thiệt hơn. Hơn nữa Phương Minh Viễn không muốn cây mọc thành rừng cũng có thể lý giải được.
Nhưng Phương Minh Viễn bây giờ đã hơn hai mươi, hoàn toàn có thể tiết lộ thân thế của mình ra! Điều này đối với tương lai sau này của Phương gia có rất nhiều điểm tốt! Cổ nhân nói, đừng nên coi thường người trẻ! Nhưng đối mặt với một người trẻ tuổi có được những thành tích khổng lồ, lại phải cực kỳ thận trọng! Mà những người già trước khi gây sức ép cho Phương gia đều phải suy xét, sau khi trêu chọc Phương gia, những hậu bối của mình sau khi họ mất đi vẫn có thể chống chội với Phương gia!
Đương nhiên Quách lão gia cũng phải suy xét rất cặn kẽ, vừa rồi cũng nhiều lần phải dặn dò ba người La Hoành Dịch, thân phận của Phương Minh Viễn tốt nhất đừng có nói linh tinh. Chỉ cần các nhân vật chủ yếu các nhà biết là được rồi!
Ba người La Hoành Dịch đã bị u mê hết cả đầu óc tất nhiên giống như con gà mổ thóc, không cần nói những việc này nói ra có bao nhiêu người tin được, không cần nói tin như vậy sau này có thể mang lại điều tốt đẹp gì, chỉ Phương Minh Viễn là biên kịch “Phương” nổi tiếng của giới điện ảnh trên toàn thế giới, là hạt nhân của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, thì đã khiến họ không tưởng tượng nổi rồi!
Chỉ cần bọn họ vẫn muốn lan tiếng xấu của gia tộc Suharto, sỉ nhục bọn họ trên đỉnh lịch sử, đồi lại công đạo cho những đồng bào đã mất những năm qua, thì không thể đắc tội Phương Minh Viễn! Nếu chọc giận tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, lúc đó ai cs thể tìm được một công ty điện ảnh có thực lực để thực hiện kế hoạch này? Có công ty điện ảnh và đạo diễn nào muốn đắc tội với Phương Minh Viễn và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông?
Phương Minh Viễn không nói gì chỉ cười, lúc đầu, anh cũng lo lắng mọi người xem nhẹ mình, hơn nữa theo pháp luật của Trung Quốc, chỉ có người nào đủ 18 tuổi mới là người hoàn toàn có năng lực dân sự, trước đây, Phương Minh Viễn là người chưa đủ tuổi vị thành niên, không thông qua những người khác thì không hoàn toàn có quyền quyết định việc gì. Đương nhiên bên trong cũng có một phần nguyên nhân quan trọng là anh không muốn trở thành cái đèn sân khấu bị người đời dùng kinh lúp quan sát!
Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, Quách lão gia nói không hề sai, anh không thể mãi mãi đứng sau lững người khác, chung quy cũng phải có ngày phải ra mặt!
-Được rồi, chuyện này sau hẵng nói, bây giờ, là lúc thu hoạch tin tức rồi!
Quách lão gia vỗ vai anh, hiền từ nói,
-Vu Đông Phong đợi chúng ta lâu rồi!
Vu Đông Phong tỏ vẻ rất vui mừng, vì theo kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, anh ta lại có thể kiếm được một món hời---trước mắt lợi nhuận thu được đã vượt quá chục tỉ USD!
Ông vốn đã mẫn cảm với mức giá dầu mỏ của Phương Minh Viễn, lúc này đã hoàn toàn trở thành tín dồ trung thành của Phương Minh Viễn! Một năm rưỡi trước, ai ngờ 24 lúc đó, dầu thô 5 USD 1 thùng, đến bây giờ mới chín phẩy mấy USD 1 thùng! Hạ gần 2/3! Thấp nhất từ năm 1986 đến nay! Theo lệnh của Phương Minh Viễn, anh nắm trong tay một lượng lớn dầu mỏ giao hàng, tất nhiên sẽ thu được lợi nhuận dồi dào!
Nói thật, với quyết định của Phương Minh Viễn, trong lòng Vu Đông Phương vẫn có chút bất an, dù sao theo cục diện thế giới khi đó, cái gọi là một tương lai đẹp! Cho dù là các quốc gia phát triển Âu Mĩ, hay xu thế kinh tế của các quốc gia mới phát triển đều là một tương lai tốt! Ông hoàn toàn không nhìn ra dưới tình trạng này, giá dầu thô thế giới làm sao có thể xuôi dòng!
Nhưng đối với sự tín nhiệm trong con mắt của Phương Minh Viễn, mặt khác, cũng vì sự kiên trì của Phương Minh Viễn và Quách lão gia, Vu Đông Phong vẫn làm theo yêu cầu của Phương Minh Viễn!
Không ai ngờ rằng,sau tháng 7 năm 97, cuộc khủng hoảng bất ngờ kinh tế Đông Nam Á khiến kinh tế cả thế giới lâm vào thời kỳ thả chậm, mà sau đó khủng hoảng kinh tế không ngừng mở rộng, Hông Kông, Hàn Quốc, Nhật Bản cũng bị cuốn vào trong, bốn con rồng, bốn con hổ Châu Á gần như không ai may mắn thoát khỏi! Rung chuyển tài chính mạnh mẽ thậm chí còn ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu của Mĩ và Châu Âu! Gía dầu thô quốc tế như đang trượt trên cầu thang khiến anh ngày nào cũng có tư tưởng tốt!
Vu Đông Phong gập quyển sách trên tay vào, nói với Phương Minh Viễn:
-Phương thiếu gia, tình hình cơ bản là như vậy! Sau đó, chúng tôi phải làm thế nào? Tiếp tục xem tình hình ư?
Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói:
-Anh Vu, theo tôi đánh giá, trước tháng 12 năm nay, giá dầu thô quốc tế lên xuống bấp bênh, nhưng hạ không nhiều! Nhưng từ năm sau trở đi, ít nhất trong một hai năm, do kinh tế các nước Đông Nam Á và các nước Đông Nam phục hồi, giá dầu thô quốc tế sẽ được khai thông!
Vu Đông Phong hiểu ý liền ghi chép lại!
Ba người La Hoành Dịch quả thật không tin vào lỗ tai mình nữa, làm sao có thể như thế được? Nhưng Vu Thu Hạ và Quách Thiên Vũ ở đó lại không có tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại lại có bộ dạng như chuyện đó đương nhiên phải xảy ra!
Ba người lại đưa mắt sang nhìn Lý Ẩn Thương và Vu Trường Thâm, hai người cũng hơi gật đầu.
-Quách lão ca nói không sai! Trước khi xảy ra chuyện, các ông đều đã nhận được thư của Phương thiếu gia,to vẻ lo lắng đối với cục diện của Malaysia! Hơn nữa còn nhắc nhở các ông, phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất! Lần này, sở dĩ Malaysia và Singapore có thể sau mấy tiếng mới xảy ra chuyện,thì đã bắt đầu tổ chức ly tán Hoa Kiều, đều là vì mấy tháng trước, chúng tôi đều đã có sự chuẩn bị!
Lời nói của Lý Ẩn Thương khiến ba người La Hoành Dịch há hốc mồm,sau một lúc lâu cũng không biết làm thế nào.
-Để lấy được lòng t6in của Hứa gia chúng tôi,thậm chí Phương gia còn cho chúng tôi vay không lãi một tỉ rưỡi USD cho nước chúng tôi, để đổi lấy, một khi chính phủ Indonesia chúng tôi xảy ra bạo loạn, cung cấp các phương tiện giao thông, tạm thời dừng lại các hình thức chiếu cố trong Malaysia đối với các Hoa Kiều quốc tịch Indonesia đang nhập cảnh. Chủ tịch hội đồng quản trị Lý, nước các ông có phải cũng nhận được bức thư y như vậy?
Hứa Trường Thâm nói.
-Đúng vậy, tôi cũng nhận được!
Lý Ẩn Thương vuốt cằm nói,
-Nhưng tôi cũng như anh, quyết định từ chối khoản cho vay không lãi một tỉ rưỡi USD! Viện trợ cho đồng bào gặp rủi ro, vốn là việc chúng ta phải làm!
Ba người La Hoành Dịch thật sự kinh ngạc, vốn họ cho rằng ba nhà đứng đầu của Quách lão gia, để cứu trợ cho những Hoa Kiều ở Indonesia gặp nạn, cái giá họ phải trả khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng họ lại không ngờ, đằng sau nó lại có ẩn tình như vậy! Tổng cộng 3 tỉ USD không lãi trong mười năm, đối với ba nhà mà nói, cái giá phải trả không chỉ là tổn thất về lợi nhuận!
-Không cần nhìn bọn họ. Khoản chi phí dự tính này không phải việc của hai nhà chúng ta, mà do Phương gia tự mình gánh vác!
Trịnh Ngu Đồng cười nói,
-Cho nên Quách lão ca mới nói, nếu nói các ông phải cảm ơn thì Minh Viễn mới là ân nhân của các ông!
-Thằng nhóc Lý Chương, so với cậu mà nói. Chênh lệch đúng là một trời một vực! Ôi, cũng khó trách con cháu Trịnh tiên sinh chướng mắt với nó!
Lý Ẩn Thương trước khi lên xe,nói nhỏ với Phương Minh Viễn,
-Hi vọng lần này nó có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người!
Nói xong, Lý Ẩn Thương kéo rèm che lại, đóng cửa xe, đoàn xe lái xe ra khỏi tòa nhà của Quách gia!
-Quách lão ca, Minh Viễn, tôi cũng xin phép cáo từ!
Trịnh Ngu Đồng chấp tay nói,
-Coi như tạm thời giải quyết xong một việc.
Phương Minh Viễn và Quách lão gia đứng trước cửa nhìn họ đi xa,rồi mới xóng vai đi vào.
-Minh Viễn, lần này ông cho cậu một trận có tức giận không?
Quách lão gia cười híp mắt nói.
-Tức giận? Không hề. Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, giấy không bọc được lửa! Tôi lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý sẵn!
Phương Minh Viễn hơi nhún vai nói. Anh cũng hiểu Quách lão gia và Trịnh lão gia cũng vì muốn tốt cho anh! Không vạch trần hết mọi chuyện ra, những đại gia người Indonesia do La Hoành Dịch dẫn đầu làm sao có thể mang ơn anh ta được? Mà có mối quan hệ này, sau này sản nghiệp của Phương gia vào các nước Đông Nam Á, những đại gia người Hoa ở các nước ai không nể mặt ba phần? Mà Quách gia và Trịnh gia một là ở Đông Nam Á có tầm ảnh hưởng rất lớn, hai là lần này lại là một trong những người chủ đạo, lời cảm ơn của bọn người La Hoành Dịch chẳng qua chỉ dệt hoa lên gấm trên danh tiếng lóa mắt của họ mà thôi!
-Như vậy được rồi! Cậu bây giờ cũng không phải thằng nhóc trước đây nữa, cũng đã trưởng thành rồi. Đứng đằng sau mọi người, tất nhiên là tốt! Nhưng lúc nên ra mặt, thì nên ra mặt! Đây là trách nhiệm làm cháu đích tôn Phương gia của cậu !
Quách lão gia giọng đầy thấm thía,
-Nến kinh tế và tương lai của Phương gia bây giờ đã ổn định, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ! Muốn Phương gia có thể trở thành gia tộc mạnh khắp nơi, việc cậu cần làm rất nhiều! Hơn nữa, tôi tin cậu cũng hiểu, việc này tốt hơn là đi ngược dòng nước, không có đường lui !
Quách lão gia thấy rất rõ ràng, vợ chồng Phương gia không cần phải nói, ngoại trừ việc Phương gia có thể phát huy tác dụng Định Hải thần châm ra, trong quá trình phát triển của gia tộc, thật sự phát huy tác dụng ra bên ngoài có thể nói là vẫn có giới hạn! Mà đời thứ hai của Phương gia, bất luận là Phương Thắng, Phương Nhai hay Phương Bân, Thời Văn Sinh đến nay mà nói, chỉ sợ là đã đến giới hạn của họ rồi! Hơn nữa họ đều thuộc loại người chấp hành hơn sáng tạo.
Còn về những người còn lại đời thứ ba của Phương gia, do những người khác tuổi còn nhỏ, có thể nói đủ tư cách vẫn chưa thể nói! Phương gia muốn thật sự trở thành thế gia trăm năm, trở thành gia tộc có tầm ảnh hưởng không thể coi thường từ Trung Quốc đến trên toàn thế giới, trọng trách sẽ đổ lên đầu Phương Minh Viễn!
Chỉ có điều Quách lão gia vẫn không hiểu, tại sao Phương Minh Viễn đến bây giờ, vẫn không thích lộ mặt ra, trước đây, có thể nói là vì tuổi cậu ta còn nhỏ, Trung Quốc là một xã hội phân biệt đối xử, tuổi còn trẻ trên xã hội thường chịu thiệt hơn. Hơn nữa Phương Minh Viễn không muốn cây mọc thành rừng cũng có thể lý giải được.
Nhưng Phương Minh Viễn bây giờ đã hơn hai mươi, hoàn toàn có thể tiết lộ thân thế của mình ra! Điều này đối với tương lai sau này của Phương gia có rất nhiều điểm tốt! Cổ nhân nói, đừng nên coi thường người trẻ! Nhưng đối mặt với một người trẻ tuổi có được những thành tích khổng lồ, lại phải cực kỳ thận trọng! Mà những người già trước khi gây sức ép cho Phương gia đều phải suy xét, sau khi trêu chọc Phương gia, những hậu bối của mình sau khi họ mất đi vẫn có thể chống chội với Phương gia!
Đương nhiên Quách lão gia cũng phải suy xét rất cặn kẽ, vừa rồi cũng nhiều lần phải dặn dò ba người La Hoành Dịch, thân phận của Phương Minh Viễn tốt nhất đừng có nói linh tinh. Chỉ cần các nhân vật chủ yếu các nhà biết là được rồi!
Ba người La Hoành Dịch đã bị u mê hết cả đầu óc tất nhiên giống như con gà mổ thóc, không cần nói những việc này nói ra có bao nhiêu người tin được, không cần nói tin như vậy sau này có thể mang lại điều tốt đẹp gì, chỉ Phương Minh Viễn là biên kịch “Phương” nổi tiếng của giới điện ảnh trên toàn thế giới, là hạt nhân của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, thì đã khiến họ không tưởng tượng nổi rồi!
Chỉ cần bọn họ vẫn muốn lan tiếng xấu của gia tộc Suharto, sỉ nhục bọn họ trên đỉnh lịch sử, đồi lại công đạo cho những đồng bào đã mất những năm qua, thì không thể đắc tội Phương Minh Viễn! Nếu chọc giận tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, lúc đó ai cs thể tìm được một công ty điện ảnh có thực lực để thực hiện kế hoạch này? Có công ty điện ảnh và đạo diễn nào muốn đắc tội với Phương Minh Viễn và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông?
Phương Minh Viễn không nói gì chỉ cười, lúc đầu, anh cũng lo lắng mọi người xem nhẹ mình, hơn nữa theo pháp luật của Trung Quốc, chỉ có người nào đủ 18 tuổi mới là người hoàn toàn có năng lực dân sự, trước đây, Phương Minh Viễn là người chưa đủ tuổi vị thành niên, không thông qua những người khác thì không hoàn toàn có quyền quyết định việc gì. Đương nhiên bên trong cũng có một phần nguyên nhân quan trọng là anh không muốn trở thành cái đèn sân khấu bị người đời dùng kinh lúp quan sát!
Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, Quách lão gia nói không hề sai, anh không thể mãi mãi đứng sau lững người khác, chung quy cũng phải có ngày phải ra mặt!
-Được rồi, chuyện này sau hẵng nói, bây giờ, là lúc thu hoạch tin tức rồi!
Quách lão gia vỗ vai anh, hiền từ nói,
-Vu Đông Phong đợi chúng ta lâu rồi!
Vu Đông Phong tỏ vẻ rất vui mừng, vì theo kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, anh ta lại có thể kiếm được một món hời---trước mắt lợi nhuận thu được đã vượt quá chục tỉ USD!
Ông vốn đã mẫn cảm với mức giá dầu mỏ của Phương Minh Viễn, lúc này đã hoàn toàn trở thành tín dồ trung thành của Phương Minh Viễn! Một năm rưỡi trước, ai ngờ 24 lúc đó, dầu thô 5 USD 1 thùng, đến bây giờ mới chín phẩy mấy USD 1 thùng! Hạ gần 2/3! Thấp nhất từ năm 1986 đến nay! Theo lệnh của Phương Minh Viễn, anh nắm trong tay một lượng lớn dầu mỏ giao hàng, tất nhiên sẽ thu được lợi nhuận dồi dào!
Nói thật, với quyết định của Phương Minh Viễn, trong lòng Vu Đông Phương vẫn có chút bất an, dù sao theo cục diện thế giới khi đó, cái gọi là một tương lai đẹp! Cho dù là các quốc gia phát triển Âu Mĩ, hay xu thế kinh tế của các quốc gia mới phát triển đều là một tương lai tốt! Ông hoàn toàn không nhìn ra dưới tình trạng này, giá dầu thô thế giới làm sao có thể xuôi dòng!
Nhưng đối với sự tín nhiệm trong con mắt của Phương Minh Viễn, mặt khác, cũng vì sự kiên trì của Phương Minh Viễn và Quách lão gia, Vu Đông Phong vẫn làm theo yêu cầu của Phương Minh Viễn!
Không ai ngờ rằng,sau tháng 7 năm 97, cuộc khủng hoảng bất ngờ kinh tế Đông Nam Á khiến kinh tế cả thế giới lâm vào thời kỳ thả chậm, mà sau đó khủng hoảng kinh tế không ngừng mở rộng, Hông Kông, Hàn Quốc, Nhật Bản cũng bị cuốn vào trong, bốn con rồng, bốn con hổ Châu Á gần như không ai may mắn thoát khỏi! Rung chuyển tài chính mạnh mẽ thậm chí còn ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu của Mĩ và Châu Âu! Gía dầu thô quốc tế như đang trượt trên cầu thang khiến anh ngày nào cũng có tư tưởng tốt!
Vu Đông Phong gập quyển sách trên tay vào, nói với Phương Minh Viễn:
-Phương thiếu gia, tình hình cơ bản là như vậy! Sau đó, chúng tôi phải làm thế nào? Tiếp tục xem tình hình ư?
Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói:
-Anh Vu, theo tôi đánh giá, trước tháng 12 năm nay, giá dầu thô quốc tế lên xuống bấp bênh, nhưng hạ không nhiều! Nhưng từ năm sau trở đi, ít nhất trong một hai năm, do kinh tế các nước Đông Nam Á và các nước Đông Nam phục hồi, giá dầu thô quốc tế sẽ được khai thông!
Vu Đông Phong hiểu ý liền ghi chép lại!
Danh sách chương