Rạng sáng ngày 25 tháng 5 năm 1998 lúc 2 giờ ba mươi bảy phút, cơn bạo loạn đã xảy ra được 41 giờ, chính phủ Suharto dưới sức ép của chính phủ các nước trên thế giới, không thể không xuất động quân cảnh, tiến hàng trấn áp bạo loạn ở Jakarta và các thành phố lớn khác! Tới 20 giờ cùng ngày, xã hội trị an Indonesia trên cơ bản đã khôi phục được trật tự bình thường.
Nếu như không có đội tuần tra quân cảnh, không có những hỗn độn trên đường phố, không có mùi khói lửa trộn lẫn mùi máu tanh, nơi nơi là xác người, Jakarta cũng sẽ chẳng khác gì so với trước kia!
Ngày 29 tháng 5, đoàn người Aomaba đi trên con phố Jakarta, thường thường sẽ bị đội tuần tra quân cảnh chặn lại, nhưng bởi vì bọn họ là phóng viên Associated Press, còn lần này, chính Associated Press là nơi đầu tiên trên thế giới công khai tuyên bố tin tức bạo loạn nhằm vào Hoa kiều ở Jakarta, hơn nữa, những nhân viên được chính phủ nước Mĩ phái tới bảo hộ kiều dân vẫn đang ở Jakarta, quân cảnh Indonesia cũng không dám có hành động gì quá mức. Chỉ là bọn họ cũng không dám ngay trước mặt quân cảnh Indonesia công khai tiến hành phỏng vấn quay chụp, cho nên chỉ có thể áp dụng các phương thức ngầm!
Tuy nhiên, mặc dù là như vậy, trong lòng họ vẫn tràn đầy tình cảm mãnh liệt! Không chỉ bởi vì, bọn họ được ban giám đốc công khai khen ngợi, cũng không chỉ bởi vì bọn họ hiện giờ đã nổi danh khắp chốn, trở thành những ngôi sao đang lên của thế giới tin tức giới, mà bởi vì bọn họ vừa mới nhận được tin tức, bọn họ không chỉ nhận được một triệu đô la Mỹ tiền thưởng, mà mỗi người còn nhận được một chuyến du lịch Âu Mỹ trị giá một trăm ngàn đô la Mỹ, coi như nghỉ ngơi lấy sức. Bọn họ chuyến này đến Indonesia có thể nói là danh lợi song thu!
-Không biết Viper và Hổ Nha bọn họ hiện tại như thế nào?
Marc nhìn lên trời, nhẹ giọng nói. Trong bốn mươi mốt giờ kinh tâm động phách đó, Aomaba bọn họ vẫn theo sau bọn người Christopher để tiến hành quay chụp. Vì thế, Associated Press đã phải bỏ ra tới hai trăm ngàn đô la Mỹ! Những cũng thu được thành quả lớn!
Bọn họ không chỉ chụp đuợc nhiều cảnh bạo loạn, mà còn chụp đuợc cảnh rất nhiều Hoa kiều đang chạy nạn. Những bức ảnh này đều thu hút sự chú ý của toàn bộ thế giới. Đương nhiên, còn có rất nhiều điều chỉ sợ trong thời gian dài, sẽ cần phải cất giấu —— khi hộ tống Hoa kiều chạy nạn, không ít tên côn đồ đã công kích nhóm lính đánh thuê này, đương nhiên là bị họ đánh trả không chút lưu tình! Bọn người Aomaba cũng thấy được không dưới bốn mươi tên côn đồ đã bị người của Christopher dùng tay không hoặc đao mà cưới đi tính mạng, rất ít khi dùng súng! Những thi thể này, đều bị họ giấu đi, xem chừng kể cả bị Indonesia phát hiện, cũng cần một khoảng thời gian tương đối dài! Đối với cái chết của những người Indonesia này, đối với nhưng người đã từng chứng kiến cảnh bọn họ bạo ngược vô tình hung hăng độc địa, họ không có chút nào cảm thấy thông cảm! Ngược lại còn có chút khoái ý!
Trong bốn mươi mốt giờ này, đội lính đánh thuê của Christopher, tổng cộng hộ tống hơn bốn ngàn Hoa kiều đi tới sân bay và các cảng. Nghe nói họ là tiểu đội lính đánh thuê đứng đầu thế giới!
Tuy nhiên, bọn hắn hôm nay không biết đã đi đâu rồi. Sau khi chính phủ Suharto xuất động quân cảnh trấn áp bạo loạn, những gương mặt quen thuộc này liền biến mất không tung tích, nhưng việc này cũng không có nghĩa là bọn họ ở đây sẽ không còn ai bảo vệ. Những người lính đánh thuê mới và những người tay chưa nhuốm máu dân bản xứ vẫn còn ở đây, bảo vệ cho họ!
-Lần chạy nạn này có lẽ là lần chạy nạn quy mô lớn nhất trong vòng hai năm trở lại đây của Hoa kiều ở Indonesia?
Robert nhìn lên trời, thoáng chút suy nghĩ nói.
-Nhất định là vậy rồi!
Marc nói:
-Anh tính xem, chúng ta thì không nói làm gì, tất cả chuyện này ở bên trong, xuất hiện bao nhiêu lính đánh thuê, bao nhiêu quân nhân, anh tính xem ở sân bay đã có bao nhiêu lượt máy bay cất cánh hạ cánh! Sân bay Jakarta lúc này đây nhất định là quá tải! Ha ha, sau khi đợt chạy nạn này kết thúc, tôi nghĩ xem chừng nhân viên của sân bay Jakarta chưa đến một hai tuần cũng sẽ đều gục xuống!
Mọi người đều gật đầu, trong thời gian này, sân bay Jakarta chắc chắn là sân bay bận rộn nhất trên thế giới, từ ban ngày đến đêm tối, từng chiếc phi cơ đi đi về về không ngớt! Hơn nữa vì tranh thủ thời gian, chúng chỉ kịp đầy khách liền lập tức xin cất cánh! Cứ như vậy, cường độ công tác so với trước đây mà nói, lớn hơn không chỉ một hai lần!
-Còn có hành động dời dân của khu cảng, đừng nhìn số lượng thuyền không nhiều như phi cơ, nhưng số lượng vận chuyển lại lớn hơn rất nhiều!
Robert nói:
-Tôi tính qua, trong một tuần này, số Hoa kiều rời khỏi Jakarta cao tới hơn mười bảy vạn người!
Hiện tại số lượng thuyền đã càng ngày càng nhiều, thậm chí còn dùng đến cả một ít du thuyền. Hơn nữa để đảm bảo những chiếc thuyền này đi trên biển không gặp hải tặc tàn sát bừa bãi, cả hải quân không quân Singapore và hải quân không quân Malaysia, Thái Lan đều gia nhập vào hàng ngũ đội tuần tra.
-Nghe nói, chính phủ Trung Quốc lúc này đây cũng phái ra hơn hai trăm máy bay chở khách đến, lấy sân bay Malaysia làm cơ sở, ngày đêm không ngừng vận chuyển Hoa kiều.
Robert nói.
-Hai trăm mười cái, dưới danh nghĩa hang hàng không Hongkong, nếu như tính cả những phi cơ do hàng không Hongkong tự mình phái đến, tổng số sẽ vượt qua bốn trăm cái, bởi hành động lần này, coi vận chuyển trên không làm chủ lực!
Aomaba nói. Khi nghe được tin tức này, Aomaba cũng giật mình kinh hãi, thật không ngờ chính phủ Trung Quốc lại có thể phái ra nhiều phi cơ như vậy. Hắn vốn cho là, Trung Quốc sẽ giống những năm 60-70, mặc kệ cho sự kiện này phát sinh. Nhưng, ngay ngày hôm sau khi bạo loạn phát sinh, người phát ngôn bộ ngoại giao chính phủ Hoa Hạ, đã dùng những từ ngữ tương đối nghiêm khắc phê bình hành vi của chính phủ Suharto trong cuộc bạo loạn, và lấy thân phận của hội đồng bảo an đệ đơn lên liên hiệp quốc xin điều tra cuộc bạo loạn ở Indonesia! Không chỉ vậy, chính phủ Thái Lan thay đổi thái độ, sau lưng dường như cũng có bóng dáng của chính phủ Trung Quốc!
Tuy nhiên hắn lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, vị lão nhân kia vẫn đang khoẻ mạnh, năm đó Trung Quốc khơi dậy chiến tranh với Việt Nam, cũng là do một câu của lão nhân kia mà thôi. Mà khi đó, sau lưng Việt Nam, là con quái vật lớn Liên Xô! Hơn nữa Việt Nam lúc ấy cũng được xưng là cường quốc quân sự lớn thứ ba thế giới, nhưng khai chiến không được mấy ngày, đã bị quân đội Trung Quốc đánh cho váng đầu hoa mắt, quân lính tan rã! Và Việt Nam lúc đó so với Indonesia bây giờ, về thực lực quân sự sánh sao kịp? Nếu như nói không phải đôi bên cách mờ mịt Nam Hải, hải không quân Trung Quốc nước xa không cứu được lửa gần, chính phủ Suharto đã không có gan to như vậy!
-Này, các người có nghe nói không? Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của Hongkong lúc này đây lại đưa ra kháng nghị mãnh liệt với Indonesia, tuyên bố sau khi điều tra được tin tức bạo loạn, sẽ rút ra bốn năm mươi triệu đô la Mỹ, quay một bộ phim phóng sự! Ha ha, đây quả thực là sự sỉ nhục đối với chính phủ Suharto!
Marc thấp giọng cười nói:
-Tôi thực muốn xem xem Suharto bây giờ sắc mặt ra sao!
-Không chỉ Suharto, hiện giờ chỉ sợ là cả chính phủ Indonesia những người có liên quan đều đang cảm thấy bất an! Chuyện này không chỉ là sự sỉ nhục lớn, mà quan trọng hơn là còn phải đối mặt với công pháp quốc tế một khi bị định tội là giết hại chủng tộc!
Robert tiếp lời nói:
-Đối với quyết định này của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hongkong, chính phủ Suharto tuy rằng trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng không thể nói được gì.
Mọi người hiểu ý cười ha hả, mặc dù ai cũng hiểu rằng, trong cuộc bạo loạn lần này đây, Suharto đang có hiềm nghi lớn với tâm phúc của hắn, nhưng với sự việc này, chính phủ Suharto kể cả không hài lòng, cũng tuyệt đối không thể chỉ trích hay nói gì khác được
-Ha ha, chỉ thế thôi sao!
Aomaba nhìn quanh một chút, trừ họ ra, không còn ai khác, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói:
-Tôi nghe được một tin tức, nghe nói, trên thế giới không ít tổ chức sát thủ, đã được treo giải thưởng kếch xù rồi! Phàm là những người đã tham gia chém giết hoặc cưỡng ép người Hoa kiều, một cái đầu là năm nghìn đô la Mỹ! Hễ là nhân vậy đảm đương chỉ huy, giá khởi điểm là hai vạn đô la Mỹ! Mà nếu như là người sắp đặt hay người chấp hành, thì ít nhất cũng là năm triệu đô la Mỹ!
-Năm nghìn đô la Mỹ cho một người bình thường? Bọn họ trả giá thật cao!
Robert hít một hơi nói. Năm nghìn đô la Mỹ, nghe thì cũng không nhiều, cũng chỉ là mấy ngày lương của bọn họ, nhưng đối với những sát thủ từ châu Phi, hay Nga, giết vài người dân bản xứ Indonesia, là có thể lấy được năm nghìn đô la Mỹ, rủi ro và lợi nhuận hoàn toàn chênh lệch! Chẳng khác gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Hơn nữa nơi này lúc này đây có rất nhiều tên côn đồ! Lại thường xuyên xảy ra ẩu đả hành hạ người Hoa đến chết, như vậy, chỉ cần một gã người Hoa tử vong, là có thể có mười mấy hung thủ! Chỉ cần tìm hiểu một chút, thì sẽ nắm trong tay năm sáu vạn đô la Mỹ dễ như chơi! Đối với những sát thủ này mà nói, còn gì tốt đẹp hơn như thế nữa?
-Cao?
Aomaba thấp giọng mà nói:
-Anh có biết người ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Một tỷ!
-Đô la Mỹ?
Marc cũng hít một hơi thốt lên!
-Vớ vẩn! Chẳng lẽ là Việt Nam Đồng sao?
Aomaba nói.
-Nếu chỉ là những tên côn đồ bình thường, thì chẳng phải tính ra đã là hai trăm ngàn nhân mạng rồi sao!
Robert ánh mắt đăm đăm, những người này xuống tay thật ác độc!
-Ha ha, những người này chỉ sợ chỉ nhớ đến mấy vị trên kia!
Aomaba cười lạnh chỉ lên trời:
-Ngay cả không làm gì được họ cũng phải khiến họ mất ăn mất ngủ!
Bọn người Robert đương nhiên hiểu rằng hắn nói là nói về đám người do Suharto cầm đầu, bên trong khẳng định bao gồm Cục trưởng Cảnh sát và ban lãnh đạo! Cho dù bọn họ là không bày ra hành động lần này, nhưng cũng tuyệt đối là người biết chuyện hoặc dung túng!
-Những người này điên rồi sao?
Marc khó có thể tin nổi, một tỷ đô la Mỹ? Có đáng không! Số tiền này, chi bằng phân cho những người chạy nạn khỏi Indonesia, trong tay không có nhiều tiền. Kể cả chỉ phân cho mỗi người mấy trăm đô la Mỹ, cũng là một giải pháp tạm thời!
-Điên? Bọn họ là rất thông minh đấy!
Aomaba bĩu môi một cái nói:
-Mới đầu tôi cũng là nghĩ như vậy, cảm thấy những người này quả thực là ném tiền ra ngoài cửa sổ! Nhưng sau khi suy nghĩ minh bạch, ám sát những người đó, mặc dù là tiền thưởng cao, nhưng rủi ro cũng rất lớn, bọn sát thủ này có lẽ sẽ có người đi làm, nhưng khẳng định là nhiều kẻ sẽ xuống tay với cả người thường! Mà số lượng những tên côn đồ này, thật sự là có hai trăm ngàn sao? Cho nên, khoản tiền này chắc chắn là tiêu không hết được!
Bọn người Robert vuốt vuốt cằm, Aomaba này nói không sai, đừng nói là thủ lĩnh chính phủ giống như Suharto, ngay cả là cục trưởng Cục Cảnh Sát, muốn ám sát hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa còn có thể bị đối phương trả thù! Trong thế giới ngầm, các ví dụ về ám sát và bị đâm ngược lại từ trước đến nay là nhiều vô kể. Mà giết người dân bình thường thì thân nhân của họ căn bản không có năng lực tiến hành trả thù! Bên nào dễ hơn?
Hơn nữa, ở quốc tế còn có một quy tắc ngầm, đó là giữa các nước với nhau, cần tránh sử dụng chiêu thức ám sát nhằm vào nhân vật đầu não của một quốc gia khác.
-Nhưng, đây cũng là biểu lộ thái độ của người Hoa! Sau khi trải qua sự kiện này, trên thế giới bất kỳ một quốc gia nào, còn muốn tiến hành sát hại chủng tộc với người Hoa kiều, đều phải nghĩ đến hậu quả!
Aomaba nhìn xung quanh các bạn của mình:
-Hơn nữa, bọn họ như vậy cũng là vì ngày sau làm một mẻ, khoẻ suốt đời! Các anh ngẫm mà xem, lúc này đây, bọn họ để cứu những Hoa kiều này, đã vận dụng bao nhiêu mối quan hệ? Hao tốn bao nhiêu tiền của? Nợ bao nhiêu ân tình? Nếu như nói một tỷ đô la Mỹ là có thể khiến ngày sau những việc như thế này không tái phát sinh lần nữa, đối với bọn họ mà nói là rất đáng giá!
Đám người Robert không khỏi lại hít sâu một hơi, Áo Mã Ba không hổ là người cầm đầu của bọn họ, so với bọn họ càng hiểu rõ ràng!
Một tỷ đô la Mỹ mặc dù là nhiều, nhưng so với toàn bộ hao phí tài lực của hành động lần này, lại chẳng là gì cả! Lúc này đây Hoa kiều chạy nạn khỏi Indonesia, chỉ máy bay đã dùng đến hơn sáu bảy trăm cái, hơn mười chiếc thuyền ca-nô, còn có hải quân không quân Singapore, Malaysia, Thái Lan hộ tống, so với chi phí cho họ tới được Singapore và Malaysia, bên nào mà chẳng cần tiền?!
Nếu như nói bỏ ra một tỷ đô la Mỹ này, là có thể ngăn chặn ngày sau phát sinh những chuyện tương tự, là đáng hay không đáng?
Nếu như không có đội tuần tra quân cảnh, không có những hỗn độn trên đường phố, không có mùi khói lửa trộn lẫn mùi máu tanh, nơi nơi là xác người, Jakarta cũng sẽ chẳng khác gì so với trước kia!
Ngày 29 tháng 5, đoàn người Aomaba đi trên con phố Jakarta, thường thường sẽ bị đội tuần tra quân cảnh chặn lại, nhưng bởi vì bọn họ là phóng viên Associated Press, còn lần này, chính Associated Press là nơi đầu tiên trên thế giới công khai tuyên bố tin tức bạo loạn nhằm vào Hoa kiều ở Jakarta, hơn nữa, những nhân viên được chính phủ nước Mĩ phái tới bảo hộ kiều dân vẫn đang ở Jakarta, quân cảnh Indonesia cũng không dám có hành động gì quá mức. Chỉ là bọn họ cũng không dám ngay trước mặt quân cảnh Indonesia công khai tiến hành phỏng vấn quay chụp, cho nên chỉ có thể áp dụng các phương thức ngầm!
Tuy nhiên, mặc dù là như vậy, trong lòng họ vẫn tràn đầy tình cảm mãnh liệt! Không chỉ bởi vì, bọn họ được ban giám đốc công khai khen ngợi, cũng không chỉ bởi vì bọn họ hiện giờ đã nổi danh khắp chốn, trở thành những ngôi sao đang lên của thế giới tin tức giới, mà bởi vì bọn họ vừa mới nhận được tin tức, bọn họ không chỉ nhận được một triệu đô la Mỹ tiền thưởng, mà mỗi người còn nhận được một chuyến du lịch Âu Mỹ trị giá một trăm ngàn đô la Mỹ, coi như nghỉ ngơi lấy sức. Bọn họ chuyến này đến Indonesia có thể nói là danh lợi song thu!
-Không biết Viper và Hổ Nha bọn họ hiện tại như thế nào?
Marc nhìn lên trời, nhẹ giọng nói. Trong bốn mươi mốt giờ kinh tâm động phách đó, Aomaba bọn họ vẫn theo sau bọn người Christopher để tiến hành quay chụp. Vì thế, Associated Press đã phải bỏ ra tới hai trăm ngàn đô la Mỹ! Những cũng thu được thành quả lớn!
Bọn họ không chỉ chụp đuợc nhiều cảnh bạo loạn, mà còn chụp đuợc cảnh rất nhiều Hoa kiều đang chạy nạn. Những bức ảnh này đều thu hút sự chú ý của toàn bộ thế giới. Đương nhiên, còn có rất nhiều điều chỉ sợ trong thời gian dài, sẽ cần phải cất giấu —— khi hộ tống Hoa kiều chạy nạn, không ít tên côn đồ đã công kích nhóm lính đánh thuê này, đương nhiên là bị họ đánh trả không chút lưu tình! Bọn người Aomaba cũng thấy được không dưới bốn mươi tên côn đồ đã bị người của Christopher dùng tay không hoặc đao mà cưới đi tính mạng, rất ít khi dùng súng! Những thi thể này, đều bị họ giấu đi, xem chừng kể cả bị Indonesia phát hiện, cũng cần một khoảng thời gian tương đối dài! Đối với cái chết của những người Indonesia này, đối với nhưng người đã từng chứng kiến cảnh bọn họ bạo ngược vô tình hung hăng độc địa, họ không có chút nào cảm thấy thông cảm! Ngược lại còn có chút khoái ý!
Trong bốn mươi mốt giờ này, đội lính đánh thuê của Christopher, tổng cộng hộ tống hơn bốn ngàn Hoa kiều đi tới sân bay và các cảng. Nghe nói họ là tiểu đội lính đánh thuê đứng đầu thế giới!
Tuy nhiên, bọn hắn hôm nay không biết đã đi đâu rồi. Sau khi chính phủ Suharto xuất động quân cảnh trấn áp bạo loạn, những gương mặt quen thuộc này liền biến mất không tung tích, nhưng việc này cũng không có nghĩa là bọn họ ở đây sẽ không còn ai bảo vệ. Những người lính đánh thuê mới và những người tay chưa nhuốm máu dân bản xứ vẫn còn ở đây, bảo vệ cho họ!
-Lần chạy nạn này có lẽ là lần chạy nạn quy mô lớn nhất trong vòng hai năm trở lại đây của Hoa kiều ở Indonesia?
Robert nhìn lên trời, thoáng chút suy nghĩ nói.
-Nhất định là vậy rồi!
Marc nói:
-Anh tính xem, chúng ta thì không nói làm gì, tất cả chuyện này ở bên trong, xuất hiện bao nhiêu lính đánh thuê, bao nhiêu quân nhân, anh tính xem ở sân bay đã có bao nhiêu lượt máy bay cất cánh hạ cánh! Sân bay Jakarta lúc này đây nhất định là quá tải! Ha ha, sau khi đợt chạy nạn này kết thúc, tôi nghĩ xem chừng nhân viên của sân bay Jakarta chưa đến một hai tuần cũng sẽ đều gục xuống!
Mọi người đều gật đầu, trong thời gian này, sân bay Jakarta chắc chắn là sân bay bận rộn nhất trên thế giới, từ ban ngày đến đêm tối, từng chiếc phi cơ đi đi về về không ngớt! Hơn nữa vì tranh thủ thời gian, chúng chỉ kịp đầy khách liền lập tức xin cất cánh! Cứ như vậy, cường độ công tác so với trước đây mà nói, lớn hơn không chỉ một hai lần!
-Còn có hành động dời dân của khu cảng, đừng nhìn số lượng thuyền không nhiều như phi cơ, nhưng số lượng vận chuyển lại lớn hơn rất nhiều!
Robert nói:
-Tôi tính qua, trong một tuần này, số Hoa kiều rời khỏi Jakarta cao tới hơn mười bảy vạn người!
Hiện tại số lượng thuyền đã càng ngày càng nhiều, thậm chí còn dùng đến cả một ít du thuyền. Hơn nữa để đảm bảo những chiếc thuyền này đi trên biển không gặp hải tặc tàn sát bừa bãi, cả hải quân không quân Singapore và hải quân không quân Malaysia, Thái Lan đều gia nhập vào hàng ngũ đội tuần tra.
-Nghe nói, chính phủ Trung Quốc lúc này đây cũng phái ra hơn hai trăm máy bay chở khách đến, lấy sân bay Malaysia làm cơ sở, ngày đêm không ngừng vận chuyển Hoa kiều.
Robert nói.
-Hai trăm mười cái, dưới danh nghĩa hang hàng không Hongkong, nếu như tính cả những phi cơ do hàng không Hongkong tự mình phái đến, tổng số sẽ vượt qua bốn trăm cái, bởi hành động lần này, coi vận chuyển trên không làm chủ lực!
Aomaba nói. Khi nghe được tin tức này, Aomaba cũng giật mình kinh hãi, thật không ngờ chính phủ Trung Quốc lại có thể phái ra nhiều phi cơ như vậy. Hắn vốn cho là, Trung Quốc sẽ giống những năm 60-70, mặc kệ cho sự kiện này phát sinh. Nhưng, ngay ngày hôm sau khi bạo loạn phát sinh, người phát ngôn bộ ngoại giao chính phủ Hoa Hạ, đã dùng những từ ngữ tương đối nghiêm khắc phê bình hành vi của chính phủ Suharto trong cuộc bạo loạn, và lấy thân phận của hội đồng bảo an đệ đơn lên liên hiệp quốc xin điều tra cuộc bạo loạn ở Indonesia! Không chỉ vậy, chính phủ Thái Lan thay đổi thái độ, sau lưng dường như cũng có bóng dáng của chính phủ Trung Quốc!
Tuy nhiên hắn lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, vị lão nhân kia vẫn đang khoẻ mạnh, năm đó Trung Quốc khơi dậy chiến tranh với Việt Nam, cũng là do một câu của lão nhân kia mà thôi. Mà khi đó, sau lưng Việt Nam, là con quái vật lớn Liên Xô! Hơn nữa Việt Nam lúc ấy cũng được xưng là cường quốc quân sự lớn thứ ba thế giới, nhưng khai chiến không được mấy ngày, đã bị quân đội Trung Quốc đánh cho váng đầu hoa mắt, quân lính tan rã! Và Việt Nam lúc đó so với Indonesia bây giờ, về thực lực quân sự sánh sao kịp? Nếu như nói không phải đôi bên cách mờ mịt Nam Hải, hải không quân Trung Quốc nước xa không cứu được lửa gần, chính phủ Suharto đã không có gan to như vậy!
-Này, các người có nghe nói không? Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của Hongkong lúc này đây lại đưa ra kháng nghị mãnh liệt với Indonesia, tuyên bố sau khi điều tra được tin tức bạo loạn, sẽ rút ra bốn năm mươi triệu đô la Mỹ, quay một bộ phim phóng sự! Ha ha, đây quả thực là sự sỉ nhục đối với chính phủ Suharto!
Marc thấp giọng cười nói:
-Tôi thực muốn xem xem Suharto bây giờ sắc mặt ra sao!
-Không chỉ Suharto, hiện giờ chỉ sợ là cả chính phủ Indonesia những người có liên quan đều đang cảm thấy bất an! Chuyện này không chỉ là sự sỉ nhục lớn, mà quan trọng hơn là còn phải đối mặt với công pháp quốc tế một khi bị định tội là giết hại chủng tộc!
Robert tiếp lời nói:
-Đối với quyết định này của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hongkong, chính phủ Suharto tuy rằng trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng không thể nói được gì.
Mọi người hiểu ý cười ha hả, mặc dù ai cũng hiểu rằng, trong cuộc bạo loạn lần này đây, Suharto đang có hiềm nghi lớn với tâm phúc của hắn, nhưng với sự việc này, chính phủ Suharto kể cả không hài lòng, cũng tuyệt đối không thể chỉ trích hay nói gì khác được
-Ha ha, chỉ thế thôi sao!
Aomaba nhìn quanh một chút, trừ họ ra, không còn ai khác, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói:
-Tôi nghe được một tin tức, nghe nói, trên thế giới không ít tổ chức sát thủ, đã được treo giải thưởng kếch xù rồi! Phàm là những người đã tham gia chém giết hoặc cưỡng ép người Hoa kiều, một cái đầu là năm nghìn đô la Mỹ! Hễ là nhân vậy đảm đương chỉ huy, giá khởi điểm là hai vạn đô la Mỹ! Mà nếu như là người sắp đặt hay người chấp hành, thì ít nhất cũng là năm triệu đô la Mỹ!
-Năm nghìn đô la Mỹ cho một người bình thường? Bọn họ trả giá thật cao!
Robert hít một hơi nói. Năm nghìn đô la Mỹ, nghe thì cũng không nhiều, cũng chỉ là mấy ngày lương của bọn họ, nhưng đối với những sát thủ từ châu Phi, hay Nga, giết vài người dân bản xứ Indonesia, là có thể lấy được năm nghìn đô la Mỹ, rủi ro và lợi nhuận hoàn toàn chênh lệch! Chẳng khác gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Hơn nữa nơi này lúc này đây có rất nhiều tên côn đồ! Lại thường xuyên xảy ra ẩu đả hành hạ người Hoa đến chết, như vậy, chỉ cần một gã người Hoa tử vong, là có thể có mười mấy hung thủ! Chỉ cần tìm hiểu một chút, thì sẽ nắm trong tay năm sáu vạn đô la Mỹ dễ như chơi! Đối với những sát thủ này mà nói, còn gì tốt đẹp hơn như thế nữa?
-Cao?
Aomaba thấp giọng mà nói:
-Anh có biết người ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Một tỷ!
-Đô la Mỹ?
Marc cũng hít một hơi thốt lên!
-Vớ vẩn! Chẳng lẽ là Việt Nam Đồng sao?
Aomaba nói.
-Nếu chỉ là những tên côn đồ bình thường, thì chẳng phải tính ra đã là hai trăm ngàn nhân mạng rồi sao!
Robert ánh mắt đăm đăm, những người này xuống tay thật ác độc!
-Ha ha, những người này chỉ sợ chỉ nhớ đến mấy vị trên kia!
Aomaba cười lạnh chỉ lên trời:
-Ngay cả không làm gì được họ cũng phải khiến họ mất ăn mất ngủ!
Bọn người Robert đương nhiên hiểu rằng hắn nói là nói về đám người do Suharto cầm đầu, bên trong khẳng định bao gồm Cục trưởng Cảnh sát và ban lãnh đạo! Cho dù bọn họ là không bày ra hành động lần này, nhưng cũng tuyệt đối là người biết chuyện hoặc dung túng!
-Những người này điên rồi sao?
Marc khó có thể tin nổi, một tỷ đô la Mỹ? Có đáng không! Số tiền này, chi bằng phân cho những người chạy nạn khỏi Indonesia, trong tay không có nhiều tiền. Kể cả chỉ phân cho mỗi người mấy trăm đô la Mỹ, cũng là một giải pháp tạm thời!
-Điên? Bọn họ là rất thông minh đấy!
Aomaba bĩu môi một cái nói:
-Mới đầu tôi cũng là nghĩ như vậy, cảm thấy những người này quả thực là ném tiền ra ngoài cửa sổ! Nhưng sau khi suy nghĩ minh bạch, ám sát những người đó, mặc dù là tiền thưởng cao, nhưng rủi ro cũng rất lớn, bọn sát thủ này có lẽ sẽ có người đi làm, nhưng khẳng định là nhiều kẻ sẽ xuống tay với cả người thường! Mà số lượng những tên côn đồ này, thật sự là có hai trăm ngàn sao? Cho nên, khoản tiền này chắc chắn là tiêu không hết được!
Bọn người Robert vuốt vuốt cằm, Aomaba này nói không sai, đừng nói là thủ lĩnh chính phủ giống như Suharto, ngay cả là cục trưởng Cục Cảnh Sát, muốn ám sát hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa còn có thể bị đối phương trả thù! Trong thế giới ngầm, các ví dụ về ám sát và bị đâm ngược lại từ trước đến nay là nhiều vô kể. Mà giết người dân bình thường thì thân nhân của họ căn bản không có năng lực tiến hành trả thù! Bên nào dễ hơn?
Hơn nữa, ở quốc tế còn có một quy tắc ngầm, đó là giữa các nước với nhau, cần tránh sử dụng chiêu thức ám sát nhằm vào nhân vật đầu não của một quốc gia khác.
-Nhưng, đây cũng là biểu lộ thái độ của người Hoa! Sau khi trải qua sự kiện này, trên thế giới bất kỳ một quốc gia nào, còn muốn tiến hành sát hại chủng tộc với người Hoa kiều, đều phải nghĩ đến hậu quả!
Aomaba nhìn xung quanh các bạn của mình:
-Hơn nữa, bọn họ như vậy cũng là vì ngày sau làm một mẻ, khoẻ suốt đời! Các anh ngẫm mà xem, lúc này đây, bọn họ để cứu những Hoa kiều này, đã vận dụng bao nhiêu mối quan hệ? Hao tốn bao nhiêu tiền của? Nợ bao nhiêu ân tình? Nếu như nói một tỷ đô la Mỹ là có thể khiến ngày sau những việc như thế này không tái phát sinh lần nữa, đối với bọn họ mà nói là rất đáng giá!
Đám người Robert không khỏi lại hít sâu một hơi, Áo Mã Ba không hổ là người cầm đầu của bọn họ, so với bọn họ càng hiểu rõ ràng!
Một tỷ đô la Mỹ mặc dù là nhiều, nhưng so với toàn bộ hao phí tài lực của hành động lần này, lại chẳng là gì cả! Lúc này đây Hoa kiều chạy nạn khỏi Indonesia, chỉ máy bay đã dùng đến hơn sáu bảy trăm cái, hơn mười chiếc thuyền ca-nô, còn có hải quân không quân Singapore, Malaysia, Thái Lan hộ tống, so với chi phí cho họ tới được Singapore và Malaysia, bên nào mà chẳng cần tiền?!
Nếu như nói bỏ ra một tỷ đô la Mỹ này, là có thể ngăn chặn ngày sau phát sinh những chuyện tương tự, là đáng hay không đáng?
Danh sách chương