Đêm đó Ngụy Bá Đạt không biết vì sao về được tới nhà, vợ hắn Tần Phượng
Hoàng đã được điều đến Bình Xuyên, dạy tại một trường trung học trong
Bình Xuyên. Cô đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn thướt tha động lòng người.
Trong đám nam học sinh trong trường trung học Bình Xuyên có người nhân
khí tương đối cao.
Cô đã nằm trên giường nhìn thấy Ngụy Bá Đạt về nhà không khỏi thấy thấy ngạc nhiên---Ngụy Bá Đạt đã có nhà bên ngoài với Vương Tuyết Kiều, liên tục tìm cớ để không về nhà. Hôm nay, vì muốn qua đêm với Akiko Sano, hắn đã về sớm qua nhà nói buổi tối còn phải tăng ca không về nhà được.
-Bá Đạt, không phải anh thay Lưu quận trưởng chuẩn bị hợp đồng sao? Sao lại về?
Tần Phượng Hoàng không kìm nổi hỏi.
Lúc này trong đầu Ngụy Bá Đạt đều là cảnh tượng chính hắn chỉ thẳng vào vị Cục trưởng cục thành phố! Không ngờ hắn còn nói ông ta là không có mắt lãnh đạo! Qủa thật hắn không dám tưởng tượng, đợi đến ngày mai, khi tất cả mọi việc được công bố ra ngoài, hắn sẽ có kết cục gì! Mặc dù cái tên Cục trưởng họ Tiêu đó là trong hệ thống cảnh sát, nhưng cúng là cấp trên của hắn! Quan chức ở Trung Quốc, không có mắt lãnh đạo, điều này cũng đủ để khiến những kẻ không gì bao bọc sau lưng từ đó bị cho vào “lãnh cung”! Lưu Trì có thể bảo vệ được mình hay không? Lưu Trì có thể bảo vệ được mình hay không?
-Này, hỏi anh đấy? Không phải hôm nay anh bảo không về nhà sao?
Tần Phượng Hoàng nhìn hắn đang hồn bay phách lạc, đẩy hắn một cái nói:
--Đi tắm đi, trên người toàn…
Cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước hoa trên người Ngụy Bá Đạt. Trước đây sau khi Ngụy Bá Đạt qua đêm với gái, đều cẩn thận chỉnh sửa lại mình, lần này do sự việc bất ngờ xảy ra về nhà, không ngờ quên mất cả bản thân mình, toàn là mùi nước hoa của Akiko Sano! Hai con mắt của Tần Phượng Hoàng lập tức mở to ra, nét buồn ngủ vẫn còn vương lại lập tức biến đi hết! Cô lại cẩn thận ngửi lại trên người Ngụy Bá Đạt đúng là có mùi nước hoa nữa nhân dùng, hơn nữa mùi vị rất thanh nhã, ngửi rất thơm!ưóc chừng giá cũng không phải rẻ!
-Đừng làm phiền tôi! Sao mà nhiều vấn đề vậy!
Ngụy Bá Đạt vung tay không kiên nhẫn nói, bây giờ hắn còn tâm trạng nào mà để ý đến vợ, làm thế nào tự cứu mình mới là điều quan trọng nhất! Sao khi cảm nhận hương vị của quyền lực. Hắn không thể dễ dàng từ bỏ đi quyền lực của chính mình! Tần Phượng Hoàng vốn không có đề phòng, bị hắn đẩy suýt ngã xuống đất!
-Ngụy Bá Đạt!
Tần Phượng Hoàng tức giận nhảy dựng lên, âm thanh lập tức tăng lên đến tám phần!
-Hôm nay anh ăn no quá à? Không phải nói không về , sao giờ lại bất ngờ về? Hỏi anh hai câu, thấy anh không kiên nhẫn! Tôi đã không thèm hỏi nữa, mùi nước hoa trên người anh là từ đâu? Việc này anh không nói rõ ràng, tối nay chúng ta đừng hòng có ai ngủ!
Tần Phượng Hoàng hai tay chống nạnh, hai mắt trợn ngược lên, mà la lên.
Ngụy Bá Đạt lúc này mới hơi rùng mình nhớ, hôm nay sau khi hắn và Akiko Sano ngủ với nhau chưa hề tắm, nhưng lúc này cho dù là bị vợ phát hiện, hắn cũng không có tâm trạng mà giải thích!
-Tần Phượng Hoàng, cô đừng có mà gây sự nữa, bây giờ tôi không có lòng dạ nào để tranh cãi với cô đâu! Muốn ngủ thì cô ngủ đi! Đừng quấy rầy tôi nữa! Để tôi yên tĩnh! Được không?
Ngụy Bá Đạt to tiếng! Ngụy Bá Đạt ở trong một khu nhỏ của Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên là một tòa nhà sáu tầng. Trong năm 90, khi Lý Đông Tinh vẫn đang trong quá trình xây dựng. Lúc đó, đã là khu tốt nhất trong quận Bình Xuyên! Nhưng khu tốt hơn nữa, vào lúc đó, không có thiết bị cách âm, họng của hắn mà nói thì cả hộ trên lẫn họ dưới đều loáng thoáng nghe thấy.
-Xin chào ! Xin chào !Tôi không cố tình gây náo loạn !
Tần Phượng Hoàng tức giận đến mức chân tay đều run, là một phụ nữ, sự tồn tại của Vương Tuyết Kiều không phải cô không hề không biết. Chỉ có điều là chưa có chứng cứ xác thực. Mà bây giờ Ngụy Bá Đạt bị cô bắt phải cái đuôi mà không cảm thấy hổ thẹn, điều này làm sao không khiến cô khỏi tức giận cơ chứ !
Lúc này Ngụy Bá Đạt không có tâm trạng nào mà trấn an vợ, hắn trầm mặt xuống. Mở cửa thư phòng ra, bước vào, rồi đóng chặt cửa lại! Chỉ bên ngoài có vài tiếng đinh tai vọng vào, tiếp theo là tiếng cửa phòng nặng nề mở cửa, rồi không nghe thấy âm thanh gì nữa! Mặc dù Ngụy Bá Đạt nghe thấy những âm thanh đó, nhưng lại coi như không nghe thấy gì. Chỉ ngồi tê liệt trên ghế, hút từng điếu từng điếu thuốc một.
Năm nay hắn đã 30 tuổi rồi, lúc đầu bị người tax a lánh, mặc dù đã tốt nghiệp đại học, công việc mấy năm chỉ là một nhân viên văn phòng cấp cơ bản, không dễ gì đuổi kịp Lưu Trì, rồi mới từng leo lên ngồi vào vị trí Bí thư Đảng ủy trấn Hải Trang.Vốn nghĩ đợi Lưu Trì lên Bí thư Quận ủy, hắn sao không thể thăng tiến thêm chút nữa, làm Phó quận trưởng hay Phó bí thư, sống ở đời cũng được chủ quản. Nhưng bây giờ, chỉ sợ tất cả đều đã thành bong bóng! Vị Cục trưởng thành phố đó khiến trách trước mặt công chúng, nhiều thành tích như vậy trong quận Bình Xuyên chỉ sợ trong quận Bình Xuyên chỉ có mình hắn?
Ngụy Bá Đạt cứ ngồi như vậy trong thư phòng cho đến khi trời sáng, rồi ngồi đến trưa! Trong lúc này, điện thoại của hắn vang lên mấy lần, là điện thoại cấp dưới trấn Hải Trang gọi đến, cũng có cả điện thoại của Vương Tuyết Kiều, còn có cả điện thoại của Akiko Sano, nhưng hắn đều không nhận.
Di động lại vang lên một lần nữa, Ngụy Bá Đạt nhìn lướt qua, lập tức ngồi ngay ngắn lại! Là Lưu Trì gọi tới!
Hắn chần chừ đưa tay ra lấy điện thoại, không có dũng khí bắt máy! Tối hôm qua khi báo cho Lưu Trì, hắn chỉ hàm hồ nói hắn và lãnh đạo thành phố có chút xô xát, chứ không dám nói hắn khiển trách đối phương trước mặt mọi người. Nhưng nghĩ lại cẩn thận cho dù là Cục trưởng họ Tiêu đó không nói gì, Chu Đại Quân cũng không thể bỏ qua cơ hội này!
Bây giờ Lưu Trì chắc chắn biết rồi!
Chuông điện thoại vang lên như đòi mạng hắn, Ngụy Bá Đạt cắn chặt răng, là phúc chứ không phải họa, là họa thì khó mà tránh!
-Alo, Bí thư, tôi Ngụy Bá Đạt đây!
-Ngụy Bá Đạt! Cậu đang làm gì đấy?
Trong điện thoại vang đến giọng lạnh lùng của Lưu Trì, nhưng Ngụy Bá Đạt nghe thấy chắc chắn bây giờ Lưu Trì đang vô cùng tức giận.
-Bí thư,tôi…
Ngụy Bá Đạt vẫn chưa nói xong, tiếng của Lưu Trí truyền đến trong điện thoại nói.
-Ngụy Bá Đạt, cậu được đấy! Cục trưởng Tiêu, mà cậu cũng dám khiển trách trước mặt công chúng! Một Bí thư Đảng ủy trấn cấp thấp như cậu cũng dám nhe răng với cả cán bộ cấp cao cơ đấy! Nếu cậu mà làm Cục trưởng, có phải ngay cả lãnh đạo trung ương có phải cậu cũng không thèm để mắt tới không?
Lưu Trì lúc này tức giận trong bụng như đang muốn nổ ra! Nếu không phải chú Lưu Khải Hàng nói với hắn, hắn cũng không biết, không ngờ Ngụy Bá Đạt lại dám đắc tội với cả Tiêu Đông Lượng.
Chu Đại Quân không nói gì, điều này cũng không có gì lạ, hai người vốn cũng không phải là có quan hệ mật thiết gì, nếu hắn xấu mặt, Chu Đại Quân sẽ đứng một bên mà giễu cười, nhưng Ngụy Bá Đạt tên này lúc đó không ngờ lại không báo cho hắn! Việc này chẳng phải đưa hắn đặt trên đống lửa sao?
Nếu biết Ngụy Bá Đạt đắc tội với Tiêu Đông Lượng, tối qua có nói gì thì cũng phải gọi điện thoại cho Tiêu Đông Lượng, ít nhất cũng phải tỏ chút thái độ! Mà đến bây giờ, hắn mới biết, nếu Tiêu Đông Lượng là người sáng suốt, biết hắn không hề hay biết gì.Tiêu Đông Lượng nếu không biết chân tướng chuyện này, há chẳng phải cho rằng hăn bao che, hơn nữa còn không coi ai ra gì, ngay cả quy tắc của quan chức cũng không thèm để ý, chuyện này chẳng phải vô cớ coi hắn là địch sao?
Mặc dù Tiêu Đông Lượng và hắn vốn không phải người cùng một hệ thống. Nhưng ai mà lại vô duyên vô cớ muốn làm kẻ thù người khác cơ chứ, dù nói thế nào, Tiêu Đông Lượng cũng là Phó cục trưởng nắm quyền lực trong Cục cảnh sát thành phố. Sau này đó cũng là điều phiền toái! Vừa nghĩ đến đây, Lưu Trì hận không thể kéo Ngụy Bá Đạt đến trước mặt, tát cho hắn mấy cái bạt tai!
Mồ hôi Ngụy Bá Đạt toát ra liên hồi, sau lưng ướt đẫm!
-Bí thư, tôi…tôi tôi sai rồi!
Trong lòng Ngụy Bá Đạt thầm thở phào, xem ra mọi việc không phải đến mức quá tồi tệ. Bên cạnh Lưu Trì lâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ bản tính của Lưu Trì. Hắn có thể gọi điện thoại tới chửi mình một trận, điều đó chứng tỏ Lưu Trì vẫn không hoàn toàn từ bỏ hắn! Nếu không, Lưu Trì căn bản sẽ không có phản ứng gì, quay đầu sẽ điều hắn sang một vị trí không có quan hệ gì cả, khiến cả đời mình ngồi lạnh lẽo một mình!
-Sai rồi? Một câu sai rồi là có thể xoay chuyển sai lầm của cậu sao?
Lưu Trì lạnh lùng nói,
-Cậu nói rõ ràng chuyện xảy ra hôm qua cho tôi! Nếu có chuyện gì thì cậu chuẩn bị tinh thần ngồi ở phòng sử đảng ngồi cả đời đi!
Ngụy Bá Đạt lau mồ hôi, run rẩy kể lại mọi chuyện xảy ra hôm qua một lần nữa, đương nhiên, khi hắn nhận được tin, còn đang ngồi ôm Akiko Sano đoạn đó tuyệt đối hắn sẽ không kể lại!
-Cậu nói là lúc đó Tiêu Đông Lượng không hề nói ra thân phận của ông ta?
Lưu Trì hỏi.
-Bí thư, nếu Tiêu cục trưởng nói rõ thân phận, cho dù là mặc đồng phục của ông ta, tôi cũng không thể nói như vậy?
Ngụy Bá Đạt uất ức nói.hắn cũng không phải nhị lăng tử, rõ ràng biết chức vụ của đối phương cao hơn mình, mà lại còn lao lửa như thiêu thân!
Đầu bên lia điện thoại Lưu Trì trầm xuống.
Lưu Trì thật sự không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hành động này của Tiêu Đông Lượng rốt cuộc là có ý gì? Mọi việc rắc rối lớn rồi, mặc dù mặt hắn quận trưởng quận Bình Xuyên không mấy dễ coi nhưng chịu tổn thất lớn hơn lại là nhà họ Phương.
Tiêu Đông Lượng đích thân dẫn quân đến càn quét tệ nạn, Chu Đại Quân là Cục trưởng cục cảnh sát quận Bình Xuyên khó mà chạy thoát được nghi ngờ bất lực, nếu anh quản lý tốt khu trực thuộc, hà tất lãnh đạo phải đích thân đến? Hơn nữa Tiêu Đông Lượng đổi trang phục, có phải là không tin tưởng vào cảnh sát quận Bình Xuyên, lo lắng họ sẽ mật báo cho nhau? Hơn nữa, thành cổ Bình Xuyên, là Phương gia nhận thầu quản lý, mặc dù người kinh doanh khách sạn cổ thành lại là người khác, nhưng xảy ra chuyện này, Phương gia ít nhiều cũng phải có trách nhiệm. Mặc dù Lưu Trì không cho rằng trong thành phố này có thể xử phạt thực chất Phương gia cái gì, nhưng ít nhiều cũng không mấy sáng lạng?
Rốt cuộc Phương Minh Viễn đnag chơi trò gì? Hay là bọn chúng đang đấu tranh nội bộ?
Cô đã nằm trên giường nhìn thấy Ngụy Bá Đạt về nhà không khỏi thấy thấy ngạc nhiên---Ngụy Bá Đạt đã có nhà bên ngoài với Vương Tuyết Kiều, liên tục tìm cớ để không về nhà. Hôm nay, vì muốn qua đêm với Akiko Sano, hắn đã về sớm qua nhà nói buổi tối còn phải tăng ca không về nhà được.
-Bá Đạt, không phải anh thay Lưu quận trưởng chuẩn bị hợp đồng sao? Sao lại về?
Tần Phượng Hoàng không kìm nổi hỏi.
Lúc này trong đầu Ngụy Bá Đạt đều là cảnh tượng chính hắn chỉ thẳng vào vị Cục trưởng cục thành phố! Không ngờ hắn còn nói ông ta là không có mắt lãnh đạo! Qủa thật hắn không dám tưởng tượng, đợi đến ngày mai, khi tất cả mọi việc được công bố ra ngoài, hắn sẽ có kết cục gì! Mặc dù cái tên Cục trưởng họ Tiêu đó là trong hệ thống cảnh sát, nhưng cúng là cấp trên của hắn! Quan chức ở Trung Quốc, không có mắt lãnh đạo, điều này cũng đủ để khiến những kẻ không gì bao bọc sau lưng từ đó bị cho vào “lãnh cung”! Lưu Trì có thể bảo vệ được mình hay không? Lưu Trì có thể bảo vệ được mình hay không?
-Này, hỏi anh đấy? Không phải hôm nay anh bảo không về nhà sao?
Tần Phượng Hoàng nhìn hắn đang hồn bay phách lạc, đẩy hắn một cái nói:
--Đi tắm đi, trên người toàn…
Cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước hoa trên người Ngụy Bá Đạt. Trước đây sau khi Ngụy Bá Đạt qua đêm với gái, đều cẩn thận chỉnh sửa lại mình, lần này do sự việc bất ngờ xảy ra về nhà, không ngờ quên mất cả bản thân mình, toàn là mùi nước hoa của Akiko Sano! Hai con mắt của Tần Phượng Hoàng lập tức mở to ra, nét buồn ngủ vẫn còn vương lại lập tức biến đi hết! Cô lại cẩn thận ngửi lại trên người Ngụy Bá Đạt đúng là có mùi nước hoa nữa nhân dùng, hơn nữa mùi vị rất thanh nhã, ngửi rất thơm!ưóc chừng giá cũng không phải rẻ!
-Đừng làm phiền tôi! Sao mà nhiều vấn đề vậy!
Ngụy Bá Đạt vung tay không kiên nhẫn nói, bây giờ hắn còn tâm trạng nào mà để ý đến vợ, làm thế nào tự cứu mình mới là điều quan trọng nhất! Sao khi cảm nhận hương vị của quyền lực. Hắn không thể dễ dàng từ bỏ đi quyền lực của chính mình! Tần Phượng Hoàng vốn không có đề phòng, bị hắn đẩy suýt ngã xuống đất!
-Ngụy Bá Đạt!
Tần Phượng Hoàng tức giận nhảy dựng lên, âm thanh lập tức tăng lên đến tám phần!
-Hôm nay anh ăn no quá à? Không phải nói không về , sao giờ lại bất ngờ về? Hỏi anh hai câu, thấy anh không kiên nhẫn! Tôi đã không thèm hỏi nữa, mùi nước hoa trên người anh là từ đâu? Việc này anh không nói rõ ràng, tối nay chúng ta đừng hòng có ai ngủ!
Tần Phượng Hoàng hai tay chống nạnh, hai mắt trợn ngược lên, mà la lên.
Ngụy Bá Đạt lúc này mới hơi rùng mình nhớ, hôm nay sau khi hắn và Akiko Sano ngủ với nhau chưa hề tắm, nhưng lúc này cho dù là bị vợ phát hiện, hắn cũng không có tâm trạng mà giải thích!
-Tần Phượng Hoàng, cô đừng có mà gây sự nữa, bây giờ tôi không có lòng dạ nào để tranh cãi với cô đâu! Muốn ngủ thì cô ngủ đi! Đừng quấy rầy tôi nữa! Để tôi yên tĩnh! Được không?
Ngụy Bá Đạt to tiếng! Ngụy Bá Đạt ở trong một khu nhỏ của Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên là một tòa nhà sáu tầng. Trong năm 90, khi Lý Đông Tinh vẫn đang trong quá trình xây dựng. Lúc đó, đã là khu tốt nhất trong quận Bình Xuyên! Nhưng khu tốt hơn nữa, vào lúc đó, không có thiết bị cách âm, họng của hắn mà nói thì cả hộ trên lẫn họ dưới đều loáng thoáng nghe thấy.
-Xin chào ! Xin chào !Tôi không cố tình gây náo loạn !
Tần Phượng Hoàng tức giận đến mức chân tay đều run, là một phụ nữ, sự tồn tại của Vương Tuyết Kiều không phải cô không hề không biết. Chỉ có điều là chưa có chứng cứ xác thực. Mà bây giờ Ngụy Bá Đạt bị cô bắt phải cái đuôi mà không cảm thấy hổ thẹn, điều này làm sao không khiến cô khỏi tức giận cơ chứ !
Lúc này Ngụy Bá Đạt không có tâm trạng nào mà trấn an vợ, hắn trầm mặt xuống. Mở cửa thư phòng ra, bước vào, rồi đóng chặt cửa lại! Chỉ bên ngoài có vài tiếng đinh tai vọng vào, tiếp theo là tiếng cửa phòng nặng nề mở cửa, rồi không nghe thấy âm thanh gì nữa! Mặc dù Ngụy Bá Đạt nghe thấy những âm thanh đó, nhưng lại coi như không nghe thấy gì. Chỉ ngồi tê liệt trên ghế, hút từng điếu từng điếu thuốc một.
Năm nay hắn đã 30 tuổi rồi, lúc đầu bị người tax a lánh, mặc dù đã tốt nghiệp đại học, công việc mấy năm chỉ là một nhân viên văn phòng cấp cơ bản, không dễ gì đuổi kịp Lưu Trì, rồi mới từng leo lên ngồi vào vị trí Bí thư Đảng ủy trấn Hải Trang.Vốn nghĩ đợi Lưu Trì lên Bí thư Quận ủy, hắn sao không thể thăng tiến thêm chút nữa, làm Phó quận trưởng hay Phó bí thư, sống ở đời cũng được chủ quản. Nhưng bây giờ, chỉ sợ tất cả đều đã thành bong bóng! Vị Cục trưởng thành phố đó khiến trách trước mặt công chúng, nhiều thành tích như vậy trong quận Bình Xuyên chỉ sợ trong quận Bình Xuyên chỉ có mình hắn?
Ngụy Bá Đạt cứ ngồi như vậy trong thư phòng cho đến khi trời sáng, rồi ngồi đến trưa! Trong lúc này, điện thoại của hắn vang lên mấy lần, là điện thoại cấp dưới trấn Hải Trang gọi đến, cũng có cả điện thoại của Vương Tuyết Kiều, còn có cả điện thoại của Akiko Sano, nhưng hắn đều không nhận.
Di động lại vang lên một lần nữa, Ngụy Bá Đạt nhìn lướt qua, lập tức ngồi ngay ngắn lại! Là Lưu Trì gọi tới!
Hắn chần chừ đưa tay ra lấy điện thoại, không có dũng khí bắt máy! Tối hôm qua khi báo cho Lưu Trì, hắn chỉ hàm hồ nói hắn và lãnh đạo thành phố có chút xô xát, chứ không dám nói hắn khiển trách đối phương trước mặt mọi người. Nhưng nghĩ lại cẩn thận cho dù là Cục trưởng họ Tiêu đó không nói gì, Chu Đại Quân cũng không thể bỏ qua cơ hội này!
Bây giờ Lưu Trì chắc chắn biết rồi!
Chuông điện thoại vang lên như đòi mạng hắn, Ngụy Bá Đạt cắn chặt răng, là phúc chứ không phải họa, là họa thì khó mà tránh!
-Alo, Bí thư, tôi Ngụy Bá Đạt đây!
-Ngụy Bá Đạt! Cậu đang làm gì đấy?
Trong điện thoại vang đến giọng lạnh lùng của Lưu Trì, nhưng Ngụy Bá Đạt nghe thấy chắc chắn bây giờ Lưu Trì đang vô cùng tức giận.
-Bí thư,tôi…
Ngụy Bá Đạt vẫn chưa nói xong, tiếng của Lưu Trí truyền đến trong điện thoại nói.
-Ngụy Bá Đạt, cậu được đấy! Cục trưởng Tiêu, mà cậu cũng dám khiển trách trước mặt công chúng! Một Bí thư Đảng ủy trấn cấp thấp như cậu cũng dám nhe răng với cả cán bộ cấp cao cơ đấy! Nếu cậu mà làm Cục trưởng, có phải ngay cả lãnh đạo trung ương có phải cậu cũng không thèm để mắt tới không?
Lưu Trì lúc này tức giận trong bụng như đang muốn nổ ra! Nếu không phải chú Lưu Khải Hàng nói với hắn, hắn cũng không biết, không ngờ Ngụy Bá Đạt lại dám đắc tội với cả Tiêu Đông Lượng.
Chu Đại Quân không nói gì, điều này cũng không có gì lạ, hai người vốn cũng không phải là có quan hệ mật thiết gì, nếu hắn xấu mặt, Chu Đại Quân sẽ đứng một bên mà giễu cười, nhưng Ngụy Bá Đạt tên này lúc đó không ngờ lại không báo cho hắn! Việc này chẳng phải đưa hắn đặt trên đống lửa sao?
Nếu biết Ngụy Bá Đạt đắc tội với Tiêu Đông Lượng, tối qua có nói gì thì cũng phải gọi điện thoại cho Tiêu Đông Lượng, ít nhất cũng phải tỏ chút thái độ! Mà đến bây giờ, hắn mới biết, nếu Tiêu Đông Lượng là người sáng suốt, biết hắn không hề hay biết gì.Tiêu Đông Lượng nếu không biết chân tướng chuyện này, há chẳng phải cho rằng hăn bao che, hơn nữa còn không coi ai ra gì, ngay cả quy tắc của quan chức cũng không thèm để ý, chuyện này chẳng phải vô cớ coi hắn là địch sao?
Mặc dù Tiêu Đông Lượng và hắn vốn không phải người cùng một hệ thống. Nhưng ai mà lại vô duyên vô cớ muốn làm kẻ thù người khác cơ chứ, dù nói thế nào, Tiêu Đông Lượng cũng là Phó cục trưởng nắm quyền lực trong Cục cảnh sát thành phố. Sau này đó cũng là điều phiền toái! Vừa nghĩ đến đây, Lưu Trì hận không thể kéo Ngụy Bá Đạt đến trước mặt, tát cho hắn mấy cái bạt tai!
Mồ hôi Ngụy Bá Đạt toát ra liên hồi, sau lưng ướt đẫm!
-Bí thư, tôi…tôi tôi sai rồi!
Trong lòng Ngụy Bá Đạt thầm thở phào, xem ra mọi việc không phải đến mức quá tồi tệ. Bên cạnh Lưu Trì lâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ bản tính của Lưu Trì. Hắn có thể gọi điện thoại tới chửi mình một trận, điều đó chứng tỏ Lưu Trì vẫn không hoàn toàn từ bỏ hắn! Nếu không, Lưu Trì căn bản sẽ không có phản ứng gì, quay đầu sẽ điều hắn sang một vị trí không có quan hệ gì cả, khiến cả đời mình ngồi lạnh lẽo một mình!
-Sai rồi? Một câu sai rồi là có thể xoay chuyển sai lầm của cậu sao?
Lưu Trì lạnh lùng nói,
-Cậu nói rõ ràng chuyện xảy ra hôm qua cho tôi! Nếu có chuyện gì thì cậu chuẩn bị tinh thần ngồi ở phòng sử đảng ngồi cả đời đi!
Ngụy Bá Đạt lau mồ hôi, run rẩy kể lại mọi chuyện xảy ra hôm qua một lần nữa, đương nhiên, khi hắn nhận được tin, còn đang ngồi ôm Akiko Sano đoạn đó tuyệt đối hắn sẽ không kể lại!
-Cậu nói là lúc đó Tiêu Đông Lượng không hề nói ra thân phận của ông ta?
Lưu Trì hỏi.
-Bí thư, nếu Tiêu cục trưởng nói rõ thân phận, cho dù là mặc đồng phục của ông ta, tôi cũng không thể nói như vậy?
Ngụy Bá Đạt uất ức nói.hắn cũng không phải nhị lăng tử, rõ ràng biết chức vụ của đối phương cao hơn mình, mà lại còn lao lửa như thiêu thân!
Đầu bên lia điện thoại Lưu Trì trầm xuống.
Lưu Trì thật sự không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hành động này của Tiêu Đông Lượng rốt cuộc là có ý gì? Mọi việc rắc rối lớn rồi, mặc dù mặt hắn quận trưởng quận Bình Xuyên không mấy dễ coi nhưng chịu tổn thất lớn hơn lại là nhà họ Phương.
Tiêu Đông Lượng đích thân dẫn quân đến càn quét tệ nạn, Chu Đại Quân là Cục trưởng cục cảnh sát quận Bình Xuyên khó mà chạy thoát được nghi ngờ bất lực, nếu anh quản lý tốt khu trực thuộc, hà tất lãnh đạo phải đích thân đến? Hơn nữa Tiêu Đông Lượng đổi trang phục, có phải là không tin tưởng vào cảnh sát quận Bình Xuyên, lo lắng họ sẽ mật báo cho nhau? Hơn nữa, thành cổ Bình Xuyên, là Phương gia nhận thầu quản lý, mặc dù người kinh doanh khách sạn cổ thành lại là người khác, nhưng xảy ra chuyện này, Phương gia ít nhiều cũng phải có trách nhiệm. Mặc dù Lưu Trì không cho rằng trong thành phố này có thể xử phạt thực chất Phương gia cái gì, nhưng ít nhiều cũng không mấy sáng lạng?
Rốt cuộc Phương Minh Viễn đnag chơi trò gì? Hay là bọn chúng đang đấu tranh nội bộ?
Danh sách chương