Tuyết Kiều, nhưng họ là người Nhật Bản, là thượng khách của Quận trưởng Lưu Trì và Bí thư Ngụy! Họ muốn làm vậy, tôi có thể ngăn được sao?

Vương Quốc Hưng giang hai tay ra vẻ mặt đau khổ nói.Mấy hôm trước, ông nhận được điện thoại của thư ký Lưu Trì Tôn Nhân và Ngụy Bá Đạt, yêu cầu ông phải cố gắng hết sức,nhất định phải khiến hai đoàn người nước ngoài này cảm thấy ở khách sạn như ở nhà mình! Nếu như có bất cứ sự trách cứ nào của hai đoàn người nước ngoài này nhất định sẽ xử lý nghiêm khách sạn!

Kỳ thực trong lòng Vương Quốc Hưng cũng không muốn làm chuyện này, bây giờ làm việc trong khách sạn, nếu trong khách snaj kiểm tra quá nghiêm, ngay cả người ngủ vào buổi tối cũng không có, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn! Vốn trong khách sạn thành cổ có 5,6 cái có thể liên hệ, một khi khách hàng yêu cầu,họ cũng có thể bắc cầu dắt mối cho. Mà những cô gái này, không những mỗi tháng đều giao một phần phí quản lý cho khách sạn, còn đáp ứng yêu cầu của Vương Quốc Hưng! Từ khi làm giám đốc khách sạn này đến nay, Vương Quốc Hưng cũng chưa hề bỏ tiền chơi gái bao giờ!

Chẳng qua Mitsui Masaki bọn họ ăn uống quá tham lam, không những gọi số lượng nhiều, hơn nữa yêu cầu vẻ bề ngoài tương đối cao, nếu không, căn bản là không có động tĩnh gì.

Theo Vương Quốc Hưng nghĩ, trong quận Bình Xuyên ai không biết, sau lưng Vương Tuyết Kiều còn có Ngụy Bá Đạt Bí thư Đảng ủy trấn Hải Trang,mà sau lưng Ngụy Bá Đạt, chính là quận trưởng Lưu Trì! Hơn nữa người sáng mắt đều biết Bí thư quận ủy Lã Lương hiện nay có rất nhiều năm kinh nghiệm, ngoài một mẫu ruộng ba phần của mình, không dính gì đến chính phủ! Hơn nữa một khi Lã Lương được đề bạt, chức Bí thư quận ủy 8 phần sẽ rơi vào tay Lưu Trì!

Cho nên cho dù là ban ngành nào, tất cả đều là vì khách hàng, cái gì mà đả kích mua bán mại dâm, không phải vốn không đến chỗ anh ta, mà đã sớm chào hỏi! Nhiều ngày như vậy, căn bản là không xảy ra chuyện gì! Theo anh ta thấy, Vương Tuyết Kiều đúng là lo nghĩ đâu đâu! Nhưng anh ta không dám tỏ vẻ gì, đầu tiên anh ta chẳng qua chỉ là một nhân viên kinh doanh nhóm hợp tác cấp xã trong quận, nếu không nhờ quan hệ thân thiết của Vương Tuyết Kiều, anh ta cũng tương đối biết cách ăn nói, khi nào thì chức giám đốc khách sạn thành cổ đã rơi vào ta anh ta rồi!

Vương Tuyết Kiều bị anh ta nói đến mức không nói lừi nào, cô cũng nghe nói. Đám người Nhật Bản đến đây, nghe nói là một công ty có thế lực rất hùng hậu của NHật Bản, Lưu Trì còn hi vọng kéo được đầu tư từ đám người này. Liên tiếp mấy ngày này, nghe nói Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt đều đến nói chuyện với bọn người NHật Bản này. Vương Quốc Hưng tất nhiên không thể mạo hiểm đắc tội với Lưu Trì và Ngụy Bá Đạt đi ngăn cản người Nhật Bản! Mà tất nhiên cảnh sát trong quận Bình Xuyên cũng không dám mạo hiểm đi chọc giận Lưu Trì kiểm tra phòng. Chỉ có điều Vương Tuyết Kiều lại không yên tâm như Vương Quốc Hưng, trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó bất an!

-Được rồi, Tuyết Kiều, Cô yên tâm đi! Trong sở cảnh sát cổ thành chúng ta, còn trong cục cảnh sát quận chúng ta đều có người, nếu họ có hành động gì, lập tức sẽ thông báo cho chúng ta! Chúng ta sẽ nhanh chóng đuổi những cô gái ấy đi!

Vương Quốc Hưng khuyên giải.

-Hừ! Cậu nói thì dễ lắm. Thật sự xảy ra chuyện gì không dễ dàng giải quyết đâu! Vương Tuyết Kiều lạnh lùng hừ một tiếng. Mọi việc trên thế giới này nếu như đều đơn giản như Vương Quốc Hưng nói, thì đã bớt lo hơn rồi!

-Ai.Đúng rồi, người Mĩ cùng ở một khu với người Nhật Bản, mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ? Người Nhật Bản gây sức ép như vậy, họ không gọi gái sao?

Vương Tuyết Kiều bỗng nhiên nhớ tới nói.

-Không!

Vương Quốc Hưng lập tức trả lời,

-Những người Mĩ này, so với người Nhật Bản, quả thực là quá yên lặng. Tối nào cũng mở tiệc nhỏ, không hề gây náo loạn. Những cô gái này không ít người muốn đi dụ dỗ họ, nhưng cho tới bây giờ, theo tôi được biết, trong khách sạn này vẫn chưa có ai thành công!

Hàng lông mày đẹp của Vương Tuyết Kiều cau lại, những người Mĩ này ngoan từ khi nào vậy? Cô đã từng nghe Ngụy Bá Đạt nói, người Mĩ trên đất Nhật, quả thực giống như ông trời,nhìn thấy gái đẹp liền kéo lên xe! Hơn nữa những lính Mĩ này, kẻ nào cũng như lũ sói đói. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nciku và Sato vào khách sạn cổ thành ở bao nhiêu ngày như vậy, cô mới xuất hiện ở đây lần đầu. Nếu không có việc bọn Sato gọi gái, cô vốn không muốn xuất hiện trước mặt bọn nước ngoài đó, với sắc đẹp của cô, Vương Tuyết Kiều cũng có chút tự tin!

-Người Nhật Bản ầm ĩ như vậy, người Mĩ không có kháng nghị gì sao?

Vương Tuyết Kiều lại hỏi.

-Không, không hề đề cập cái gì!

Đầu của Vương Quốc Hưng lắc như một cái trống lúc lắc!

-Cậu chắc chắn chứ?

Vương Tuyết Kiều truy vấn.

-Chắc chắn! Chắc chắn 100%!

Vương Quốc Hưng nói chắc như đinh đóng cột. Cho dù anh ta không hiểu tình hình quốc tế thế nào, cũng không biết, giữa Mĩ và Nhật, nước nào mạnh hơn.Hơn nữa mấy hôm nay, khi đoàn Nciku gặp đoàn Sato, phản ứng của hai đoàn cũng có thể nhìn ra được, người Mĩ đối với người Nhật, căn bản là khinh thường không thèm để ý! Cho nên nếu người Nhật ở đây như ông cố nội, thì người Mĩ lại giống như tổ tông vậy.

Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy ngạc nhiên là, mấy người Mĩ này, người nào cũng ngoan như đứa trẻ, không gọi gái, không đánh nhau, không quấy rầy nhân viên phục vụ, còn những người Nhật này còn động tay động chận với nhân viên phục vụ, do không có hành động nào mang tính thực chất, nên đều bị anh ta nén lại.

-Vậy thì tốt!

Vương Tuyết Kiều thở dài nói,

-Bình an tiễn họ đi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi!

Vương Tuyết Kiều bây giờ không phải là Vương Tuyết Kiều của ngày trước nữa, dưới tay cô còn mấy cửa hàng nữa, một năm dễ dàng thu nhập hai ba mươi vạn tệ, trong quận Bình Xuyên này, đã là phú bà không hơn không kém rồi. So với mạo hiểm có thể xảy ra cô thà rủi ro tránh tai họa!

Vương Quốc Hưng ngầm bĩu môi, Vương Tuyết Kiều này mới đúng là không quản láy không biết củi gạo đắt! Khu Sato và Nciku ở là phòng khách tốt nhất trong khách sạn thành cổ, tất nhiên cũng là phòng đắt nhất, trừ khách du lịch hàng năm, trong một tháng thì ở đó có đến nửa tháng không có người ở. Sato và Nciku ở đó đã gần mười ngày. Thu nhập phòng tháng này so với tháng trước tăng lên ít nhất hai mươi mấy phần trăm!

Nhưng anh ta chỉ có thể nói trong lòng, bề ngoài lại tỏ vẻ rất cung kính!

Vương Tuyết Kiều thở dài:

-Ôi…hi vọng…

Lời của cô vẫn chưa nói xong, cửa phòng giám đốc bỗng có người mở ra, Vương Tuyết Kiều và Vương Quốc Hưng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy một cô gái inh đẹp rực rỡ đẩy cửa vội vàng nói:

-Giám đốc, giám đốc, cảnh sát đến!

-Cái gì!

Vương Tuyết Kiều lập tức nhảy dựng lên.

-Không thể nào!

Vương Quốc Hưng khó tin kêu lên, anh ta rút lấy điện thoại ở bên hông, hai mắt nhìn, trên màn hình không có tin nhắn nào cả!

-Giám đốc, anh khẩn trương đi thôi! Họ sẽ vào hậu viện ngay!

Cô gái đó vội vàng nói,

-Anh Triệu không ngăn được à!

Vương Quốc Hưng biết, anh Triệu mà cô ta nói chính là đội trưởng đội bảo vệ khách sạn!

Vương Tuyết Kiều và Vương Quốc Hưng hoảng sợ, hậu viện chính là khu bọn Nciku và Sato ở, trong khu đó bây giờ như quả bom! Vương Quốc Hưng lập tức chạy đi, nếu để cảnh sát bắt được hiện trường, sẽ phiền phức lớn cho khách sạn! Sau khi Vương Quốc Hưng đến cửa hậu viện, từ trong khu đã vọng ra tiếng chửi mắng của người Nhật, còn có cả tiếng quát tháo của cảnh sát, hai chân Vương Quốc Hưng mềm nhũn, suýt ngã lăn trên mặt đất.

-Mẹ nó, quả dưa bố mẹ đứa nào đến đây! Lăng đầu thanh!

Trong lòng Vương Quốc Hưng mắng to.

Vương Quốc Hưng ba bước thì hai bước tiến vào khu, chỉ thấy bên người Nhật ở trong khu, có mười mấy cảnh sát vây kín, mười ba mười bốn cô gái ăn mặc lộn xộn quay mặt về phía bờ tường, không cần nói,đây chính là mấy cô gái sa ngã mà người Nhật gọi! Mà SatoMitsui Masaki bị cảnh sát đưa đi trong tình trạng quần áo không chỉnh tề.

-Tao sẽ kháng nghị lên Bộ ngoại giao của chúng mày! Chúng mày đối đãi với người nước ngoài như thế ah?

Mitsui Masaki lớn tiếng gầm thét với cảnh sát. Không thể không nói, tiếng Hán của hắn rất thuần túy, ít nhất những cảnh sát ở đây nghe đều hiểu!

-Dừng tay! Dừng tay!

Vương Quốc Hưng vừa la lên vừa chạy đến.

Một anh cảnh sát đưa tay ra ngăn lại, trầm mặt nói:

-Anh là ai? Có việc gì?

-Tôi là giám đốc khách sạn cổ thành, tôi tên là Vương Quốc Hưng, các anh đang làm gì vậy? Có biết đây đều là người Nhật Bản không, đây đều là khách của quận Bình Xuyên!

Trong lòng Vương Quốc Hưng thây có chút kỳ lạ, tên cảnh sát này nhìn rất lạ mặt, không giống người trong đồn cảnh sát cổ thành!

-Anh chính là giám đốc khách sạn này à! Được, anh cũng đi với chúng tôi một chuyến! Khách sạn cổ thành bị nghi là nơi buôn bán mại dâm, anh là giám đốc quản lý như vậy sao?

Một cảnh sát khác nghe tiếng đi tới nói.

Lồng ngực Vương Quốc Hưng đạp liên hồi, đây cũng là một viên cảnh sát lạ mặt, anh ta nhìn chung quanh khu này nhưng cảnh sát ở đây một người hắn cũng không biết! Điều này khiến anh ta cảm thấy có dự cảm không hay!

-Cảnh quan, cảnh quan, anh tên là gì?

Vương Quốc Hưng cười nói.Vừa nói chuyện vừa lấy ra một điếu thuốc đưa cho đối phương.

-Xin lỗi, đang trong giờ làm việc không hút thuốc!

Vị cảnh sát đó xua tay đẩy ra nói.

Trong lòng Vương Quốc Hưng càng bồn chồn hơn, anh chú ý đến phía bên kia khu, mấy người Mĩ đang đứng ở cửa, nhìn xem rất náo nhiệt, còn có người quay lại!

Cảnh sát nhìn theo ánh mắt anh ta cũng thấy đám người Nciku, hơi nhíu mày, người cảnh sát ngăn Vương Quốc nói:

-Anh ra can thiệp với họ bảo họ không được quay!

-Vâng!

Viên cảnh sát đó lập tức đi qua đó, Vương Quốc Hưng nhìn thấy anh ta nói mấy người Mĩ đó vài câu, sau đó mấy người Mĩ liền cất máy ảnh đi!

Trong đầu Vương Quốc Hưng cảm thấy mơ hồ, cảnh sát trong quận Bình Xuyên còn có người biết nói tiếng Mĩ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện