Đoàn người Sato ủ rũ đi về khách sạn, cuộc gặp hôm nay, có thể nói là
hoàn toàn thất bại! Không những không tranh thủ được cảm tình của Phương Minh Viễn, ngược lại còn khiến Phương Minh Viễn tức giận! Nhưng điều
khiến họ cảm thấy may mắn chính là, mặc dù cuối cùng Phương Minh viễn
vẫy tay áo bỏ đi những lại không hoàn toàn phá hỏng cánh cửa đàm phán
của họ!
-Chúng ta có lẽ đã xem thường Phương!
Sato mặt âm trầm, mang theoc hút hối hận nói. Điều này cũng do Phương Minh Viễn bảo vệ mình quá tốt. Mặc dù là doanh nghiệp như vậy của công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, theo những gì được biết từ Phương Minh Viễn đúng là vẫn có giới hạn! Ít nhất Sato trước đây cũng không ngờ ngay cả việc công ty sản vật Mitsui Nhật Bản buôn nha phiện mà Phương Minh Viễn cũng biết!
Năm đó công ty sản vật Mitsui Nhật Bản buôn nha phiện rất thuận lợi, nhưng đoạn lịch sử đó, cho dù là nội bộ công ty Mitsui cũng không mấy người biêt được. Dù sao theo xã hội hiện đại mà nói, thái độ của mọi người phổ biến là khiển trách thậm chí phê phán. Nếu lan rộng ra, sẽ bất lợi cho tình hình quốc tế của công ty Mitsui! Cho nên,tập đoàn Mitsui từ sau khi kết thúc chiến tranh thế giới thứ hai, luôn cố gắng rửa sạch mình, dấu nhẹm đi lịch sử không có ánh sáng đó.
Trải qua nhiều năm, đừng nói nhân dân Nhật Bản, ngay cả nhân viên trong tập đoàn Mitsui, cũng chỉ có những cán bộ có cấp bậc nhất định mới có thể tiếp xúc được với đoạn lịch sử đó. Cho nên, khi Phương Minh Viễn bất ngờ hé lộ ra đoạn lịch sử đó, đối với Sato và Mitsui Masaki mà nói, như đánh vào tâm trí, đó không phải là chuyện bình thường!
-Nhất định phải kiểm tra thật kỹ lưỡng! Rốt cuộc là ai đã hé lộ bí mật công ty ra!
Mitsui Masaki nghiến răng nghiến lợi nói. Đoạn lích sử ám muội của tập đoàn Mitsui tất nhiên là sự sỉ nhục cho người sáng lập ra gia tộc Mitsui!
-Vô ích thôi!
Sato lắc đầu nói,
-Phương cũng không nhất định biết được đoạn lịch sử này từ nội bộ công ty!
Công ty cổ phần Mitsui có khả năng đã tiêu hủy lịch sử của chính mình tại Nhật Bản, nhưng lưu tư liệu ở Đài Loan rất nhiều. Chỉ cần chú tâm vào điều tra thì không phải không thể điều tra ra được.
-Sato, tôi cảm thấy Phương Minh Viễn rât skhoong muốn hữu hảo với chúng ta! Tiếp theo phải làm thế nào?
Mitsui Masaki chần chừ một lúc rồi nói. Mặc dù lần này đến để đàm phán với Phương Minh Viễn về chuyện nhập khẩu đất hiếm, người chỉ đạo là Sato, nhưng nếu việc làm không tốt, hắn ở trong gia tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng!
-Tiếp tục đàm phán! Người Trung Quốc có câu, có công mài sắt có ngày nên kim!
Sato nghiến răng nói,
-Mitsui, tiếp theo phải phiền cậu tăng cường quan hệ với Lưu Trì hơn, nhất định phải nhận được sự ủng hổ từ hắn! Nếu không phải là yêu cầu gì khó khăn, đáp ứng hắn một ít cũng không sao! Tất cả phải lấy đàm phán làm hàng đầu!
-Vâng!
Mitsui Masaki nói. Đối với quyết định này của Sato hắn không có dị nghị gì.
Trong khu nhà cũ của Phương gia, trong thư phòng của Phương Thắng, bố con Phương Thắng hai người đang nói chuyện về tình hình phát triển nhà máy gang thép năm 98 của Phương gia.
Năm 97, lợi nhuận hai nhà máy thiết bị ván ép Tần Tây dưới tên Phương gia và nhà máy gang thép tỉnh Liêu tương đối tốt. Phương thắng hi vọng trong mấy năm tới tăng cường mở rộng quy mô nhà máy gang thép tỉnh Liêu. Dù sao ở đó, bất luận là quặng sắt hay than đá đều rất nhiều. Chỉ cần có đủ tài chính, quy mô sản xuất của nhà máy gang thép tỉnh Liêu có thể được tăng cường mở rộng!
Mặc dù hai nhà máy gang thép này dưới tên Phương gia đều Phương Thắng quản lý, nhưng dù sao thời gian bắt đầu có lợi nhuận vẫn còn ngắn, tích lũy tài chính của bản thân lại có giới hạn! Phải vay vốn từ ngân hàng, chắc chắn không khó, nhưng Phương Thắng vẫn muốn hỏi ý kiến của con trai.
-Cha, mọi người nên làm quy hoạch dự án hai kỳ của nhà máy gang thép tỉnh Liêu trước, xem dự toán cuối cùng là bao nhiêu! Nếu có thể, thì không phải vay vốn từ ngân hàng!
Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói. Mặc dù tốc độ phát triển của một doanh nghiệp chắc chắn không thể tách khỏi sự ủng hộ của ngân hàng, nhưng tài chính hiện nay của Phương gia cũng khá dồi dào, tài chính thu hồi từ Đông Nam Á và Hàn Quốc, ngoài một bộ phận cần hoàn trả lại ngân hàng ra, vẫn còn con số tương đối khả quan, Phương Minh Viễn đnag tìm dự án đầu tư cho khoản tiền tìm được này. cha đã có ý mở rộng quy mô nhà máy gang thép, đầu tư vào dự án gang thép cũng là một lựa chọn sáng suốt!
Phương Thắng nghe vậy, trên mặt lộ rõ niềm vui, có sự ủng hộ của con trai, tiền xây dựng dự án hai kỳ của nhà máy gang théo hoàn toàn không thành vấn đề!
-Minh Viễn, mấy người Nhật Bản đó gần đây qua lại rất thân mật với Lưu Trì?
Phương Thắng nghĩ tới một chuyện, hỏi Phương Minh Viễn, đối với Lưu Trì ông không có ấn tượng tốt mấy! Từ khi hắn nhậm chức quận trưởng quận Bình Xuyên tốc độ phát triển của quận Bình Xuyên trở nên chậm chạp hơn. Hơn nữa, Ngụy Bá Đạt do Lưu Trì đề bạt cũng khiến Phương tắng rất chán ghét!
-Vâng con biết!
Phương Minh Viễn gật đầu, những hành động của bọn người Sato ở Bình Xuyên anh ngày nào cũng để ý! Hai ngày nay Mitsui Masaki đã ba lần tiếp xúc với Lưu Trì. Mặc dù không biết chúng nói chuyện gì, nhưng theo bộ dạng mừng rỡ của Lưu Trì cho thấy chắc đã có thu hoạch gì!
Nếu con trai đã chú ý rồi, Phương Thắng cũng không nói nhiều, nếu đổi lại là thanh niên khác, có lẽ ông sẽ dặn dò thêm vài câu, nhưng đối với Phương Minh viễn ông hoàn toàn yên tâm!
Phương Minh Viễn bước ra khỏi thư phòng của cha, lại đến đại sảnh xem phim nói chuyện với mẹ, rồi mới trở lại phòng mình.
Vừa bước vào, Lâm Dung liền chạy ra đón:
-Minh Viễn, chúng tôi điều tra ra rồi, mấy người Sato bọn họ đang vào ở khách sạn thành cổ, do một người tên Lý Chí Viễn nhận thầu, nhưng tháng một năm ngoái, hắn lại nấp vào tối, đem hợp đồng nhận thầu đưa cho một người phụ nữ tên là Vương Tuyết Kiều! Mà theo điều tra của chúng tôi, người phụ tên Vương Tuyết Kiều đó là bạn học cũ kiêm tình nhân của Ngụy Bá Đạt thư ký Bí thư Đảng ủy Hải Trang!
Kinh doanh mấy năm nay, thành cổ Bình Xuyên đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Tần Tây và thành phố Phụng Nguyên, mỗi năm du khách ngoài tỉnh và nước ngoài đến đây du lịch đến hàng trăm nghìn người, lợi nhuận kinh tế thu được rất dồi dào.
Lúc mới bắt đầu, Phương gia còn tự mình nắm giữ một vài cửa hàng, bao gồm cả nhà hàng và khách sạn. Nhưng theo tình hình lợi nhuận thành cổ Bình Xuyên càng ngày càng tốt, Phương gia từng bước đã buông tay những cửa hàng này, toàn bộ giao cho người khác nhận thầu, khách sạn thành cổ cũng như thế.
Phương Minh Viễn không kìm lòng nổi liền huýt sáo, Lâm Dung lườm anh ta một cái rồi nói tiếp:
-Theo điều tra bước đầu của chúng tôi, Vương Tuyết Kiều này, hiện nay đã ly hôn, hơn nữa tài chính của cô ta vốn không đủ để mua được quyền nhận thầu khách sạn thành cổ từ tay Lý Chí Viễn. Hiện nay thẻ tín dụn của cô ta ở quận Bình Xuyên theo chúng tôi được biết là 300 nghìn tệ.
Không cần Lâm Dung nói, Phương Minh Viễn cũng biết, Vương Tuyết Kiều này rất có thể chỉ là người đại diện cho Ngụy Bá Đạt.
-Chúng tôi cũng đã điều tra việc ông Alabalk nói là thực. Hơn nữa không chỉ có hôm đó, hai ngày gần đây mấy người Nhật Bản Sato, ít thì gọi 5,6 cave nhiều thì 12,13 cô, nganh nhiên chơi gái mại dâm trong khách sạn cô thành! Hơn nữa, theo tình hình chúng tôi nắm được, việc như vậy trong khách sạn cổ thành xảy ra không ít lần, cũng từng có người báo cáo, nhưng trước nay chưa hề thấy xử lý!
Lâm Dung có vài phần tức giận nói. Đúng là không điều tra thì không biết, vừa điều tra cái thì giật cả mình!
Mặc dù từ khi cải cách mở cửa, tình hình phát triển kinh tế của Bình Xuyên, từ huyện lên quận, ở Bình Xuyên cũng xuất hiện rất nhiều cô gái sa chân lỡ bước như Phương minh Viễn nói. Chỉ có điều Lâm Dung trước nay luôn cho rằng việc quản lý ở cổ thành rất nghiêm. Việc này ở cổ thành tuyệt đối không thể xảy ra! Nếu không phải vì Nciku đề cập trước mặt Phương Minh Viễn, họ thật sự không chú ý.
-Ít thì 5,6 người nhiều thì 12,13 người!
Phương Minh Viễn nhắc lại một lần nữa. Bọn người Sato đúng là lắm tiền đây! Nhưng một đoàn sáu người, trong đó còn có nữ há chẳng phải ít sao, mỗi người ít nhất cũng phải có một người phục vụ, nhiều thì hai? Hơn nữa rất nhiều người Nhật thích dùng chung, anh hoàn toàn có thể tượng tượng ra, cảnh tượng đó sẽ dâm loạn thế nào!
-Bọn họ cũng to gan nhỉ! Qủa thật là coi luật pháp nước ta như mớ giấy lộn!
Lâm Dung tức giận nói.
Phương Minh Viên xnhusn vai nói:
-Về phương diện này không có gì là lạ cả, người Nhật Bản có khi nào tôn trọng luật pháp Trung Quốc chứ? Hơn nữa, họ ngay cả pháp luật của nước mình còn không thèm để ý nữa là!
Trước đây rất nhiều người Trung Quốc cứ nhắc đến Nhật Bản, khó tránh nhắc đến ngành và phát triển của Nhật Bản, nhiều cô gái được giao với số lượng lớn, nhưng có bao nhiêu người biết được, kỳ thật theo pháp luật mà nói, Nhật Bản là một quốc gia nghiêm cấm nền công nghiệp cá tính!
Sau cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, quân Mĩ đóng ở Nhật, Nhật thậm chí còn xuất hiện các hoạt động mua bán mại dâm tập thể trong quân đội quốc gia. Chỉ có điều những hoạt động này sau này bị chủ nghĩa nữ quyền của Mĩ do phu nhân Roosevelt chỉ đạo kiên quyết chống lại. Chính phủ Nhật Bản không thể không lập pháp cấm hoạt động này, để giữ hình tượng của Nhật Bản là một quốc gia văn minh trên thế giới!
Trong đó mang tính đại diện nhất không thể bỏ qua năm 1956, ”Chính pháp chống mua bán mại dâm” được ban bố của Nhật. Điều khoản đầu tiên của chính pháp này vừa mở ra đã đi thẳng vào vấn đề là xử phạt những hành động dung túng mua bán mại dâm và và các cô gái làm nghề mại dâm, bảo vệ lối sống mới, để phòng ngừa phát sinh các hoạt động mua bán mại dâm; Điều khoản thứ ba lại quy định rõ ràng, bất cứ kẻ nào cũng không được mua bán mại dâm hoặc trở thành người mại dâm. Cho nên có thể nói hình thức này của Nhật Bản, trên nguyên tắc là cấm mua bán mại dâm, là một quốc gia nghiêm cấm ngành công nghiệp cá tính.
Nhưng mặc dù pháp luật ban bố, nhưng trên thực tế, lại không thể thay đổi quan niệm của xã hội Nhật Bản trong thời gian dài, cho nên ngay đầu chợ Nhật có thể dễ dàng tìm thấy các cửa hàng công khai mua bán không có video. Mà đến các khu chợ đèn đỏ của Nhật, rất dễ bị các cô gái làng chơi kéo vào hoặc kiếm khách, mà giá cả mua bán mại dâm có thể công khai trả giá. Bởi vậy “chính pháp chống mua bán mại dâm” cũng trở thành một trong những pháp luật mà Nhật bang mặt chứ không bằng lòng.
Đương nhiên theo Phương Minh Viễn, pháp luật bị Nhật bằng mặt không bằng lòng nhất, không thể bỏ qua hiến pháp của Nhật Bản! Mặc dù mỗi một nhiệm kỳ của chính phủ Nhật Bản, đều vắt óc chui ra khỏi lỗ hổng, nghĩ cách phá khỏi sự ràng buộc! Dưới sự ràng buộc của hiến pháp hòa bình, người Nhật còn có thể thành lập thực lực hải lục không tam quân có thể xếp vào hàng “quân đội chuẩn” trên thế giới, đây đúng là một lỳ tích! Thật không thể tưởng tượng, nếu như không có nó, người Nhật có thể thành lập một đội quân ngay cả chờ thần cũng có thể đánh sập vậy không!
-Anh cứ mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm trong thành cổ trên nước chúng ta như vậy sao?
Lâm Dung không hài lòng oán trách,
-Một khách sạn tốt, dám cho bọn họ kinh doanh những thứ chướng khí mù mịt! Việc này mà truyền ra ngoài, danh tiếng của thành cổ chúng ta sẽ bị ô uế đi! Nếu anh không quản, thì tôi quản!
Phương Minh Viễn kéo lấy cô đnag đi ra ngoài, cười khổ nói:
-Cô đi làm gì?
-Tôi đi tìm bác Chu, ông ấy là Cục trưởng Cục cảnh sát quận Bình Xuyên, việc này ông ấy không quản thì ai quản? Nếu cả ông ấy cũng không quản, thì tôi đi tìm Phó thị trưởng Lý, nếu Phó thị trưởng Lý cũng không quản, tôi đi tìm chú Tô! Tôi không tin, chú Tô có thể khuất mắt trông coi việc này!
Lâm Dung trợn mắt lên, vung tay nói,
-Bỏ ra!
-Được rồi, được rồi! Tôi đã nói là không quản đâu!
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói,
-Muốn quản cũng không thể quản như cô, muốn quản chúng ta cũng phải kiếm được lợi gì thật lớn! Đây chính là cái lồng tôi để lại cho bọn Sato, tôi còn trông cậy vào nó cho bọn người Nhật Bản một bài học, cô đừng có làm cho mọi việc xấu đi!
Lâm Dung lập tức vui lên, híp mắt cười nói:
-Anh có việc gì xấu chứ?
Cô thích nhất là xem Phương Minh Viễn chơi đểu.
-Cái gì gọi là làm hỏng?
Phương Minh Viễn tức giận nói,
-Kiên nhẫn một chút, đợi mấy hôm nữa, thì cô sẽ biết! Thời gian gấp rút mấy hôm nay hãy ký kết hợp đồng với công ty điện ảnh New Line!
-Hừ!
Lâm Dung vung tay bước ra cửa, nhưng chưa đầy hai phút sau, cô lại thò cổ vào nói,
-Quên mất không bảo anh,tin vừa nhận được, 25% sản lượng đất hiếm còn dư lại năm nay đã bị công ty của Nhật Bản và Hàn Quốc mua với giá gấp 3,8 lần thị trường rồi!
-Ai? Gía gấp 3,8 lần? Không phải bảo thấp nhất là 9 phẩy mấy sao?
Phương Minh Viễn giật mình nói.
-Đó là phải cảm ơn người Mĩ, Mĩ có một công ty tên là phổ cập Ma Lực, cạnh tranh công khai với công ty của Nhật, sau này, mấy công ty của Hàn cũng nhảy vào, cuối cùng thành ra kết quả như vậy! Tình hình cụ thể, báo cáo ở trên bàn, anh tự xem đi!
Lâm Dung vẫy tay nói.
Theo tiếng giày cao gót bước đi, Phương Minh Viễn tìm báo cáo trên bàn làm việc của mình, lật ra chỉ xem qua, khóe miệng Phương Minh Viễn liền nở nụ cười!
Tin này đến quả thực rất kịp thời!
-Chúng ta có lẽ đã xem thường Phương!
Sato mặt âm trầm, mang theoc hút hối hận nói. Điều này cũng do Phương Minh Viễn bảo vệ mình quá tốt. Mặc dù là doanh nghiệp như vậy của công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, theo những gì được biết từ Phương Minh Viễn đúng là vẫn có giới hạn! Ít nhất Sato trước đây cũng không ngờ ngay cả việc công ty sản vật Mitsui Nhật Bản buôn nha phiện mà Phương Minh Viễn cũng biết!
Năm đó công ty sản vật Mitsui Nhật Bản buôn nha phiện rất thuận lợi, nhưng đoạn lịch sử đó, cho dù là nội bộ công ty Mitsui cũng không mấy người biêt được. Dù sao theo xã hội hiện đại mà nói, thái độ của mọi người phổ biến là khiển trách thậm chí phê phán. Nếu lan rộng ra, sẽ bất lợi cho tình hình quốc tế của công ty Mitsui! Cho nên,tập đoàn Mitsui từ sau khi kết thúc chiến tranh thế giới thứ hai, luôn cố gắng rửa sạch mình, dấu nhẹm đi lịch sử không có ánh sáng đó.
Trải qua nhiều năm, đừng nói nhân dân Nhật Bản, ngay cả nhân viên trong tập đoàn Mitsui, cũng chỉ có những cán bộ có cấp bậc nhất định mới có thể tiếp xúc được với đoạn lịch sử đó. Cho nên, khi Phương Minh Viễn bất ngờ hé lộ ra đoạn lịch sử đó, đối với Sato và Mitsui Masaki mà nói, như đánh vào tâm trí, đó không phải là chuyện bình thường!
-Nhất định phải kiểm tra thật kỹ lưỡng! Rốt cuộc là ai đã hé lộ bí mật công ty ra!
Mitsui Masaki nghiến răng nghiến lợi nói. Đoạn lích sử ám muội của tập đoàn Mitsui tất nhiên là sự sỉ nhục cho người sáng lập ra gia tộc Mitsui!
-Vô ích thôi!
Sato lắc đầu nói,
-Phương cũng không nhất định biết được đoạn lịch sử này từ nội bộ công ty!
Công ty cổ phần Mitsui có khả năng đã tiêu hủy lịch sử của chính mình tại Nhật Bản, nhưng lưu tư liệu ở Đài Loan rất nhiều. Chỉ cần chú tâm vào điều tra thì không phải không thể điều tra ra được.
-Sato, tôi cảm thấy Phương Minh Viễn rât skhoong muốn hữu hảo với chúng ta! Tiếp theo phải làm thế nào?
Mitsui Masaki chần chừ một lúc rồi nói. Mặc dù lần này đến để đàm phán với Phương Minh Viễn về chuyện nhập khẩu đất hiếm, người chỉ đạo là Sato, nhưng nếu việc làm không tốt, hắn ở trong gia tộc cũng sẽ bị ảnh hưởng!
-Tiếp tục đàm phán! Người Trung Quốc có câu, có công mài sắt có ngày nên kim!
Sato nghiến răng nói,
-Mitsui, tiếp theo phải phiền cậu tăng cường quan hệ với Lưu Trì hơn, nhất định phải nhận được sự ủng hổ từ hắn! Nếu không phải là yêu cầu gì khó khăn, đáp ứng hắn một ít cũng không sao! Tất cả phải lấy đàm phán làm hàng đầu!
-Vâng!
Mitsui Masaki nói. Đối với quyết định này của Sato hắn không có dị nghị gì.
Trong khu nhà cũ của Phương gia, trong thư phòng của Phương Thắng, bố con Phương Thắng hai người đang nói chuyện về tình hình phát triển nhà máy gang thép năm 98 của Phương gia.
Năm 97, lợi nhuận hai nhà máy thiết bị ván ép Tần Tây dưới tên Phương gia và nhà máy gang thép tỉnh Liêu tương đối tốt. Phương thắng hi vọng trong mấy năm tới tăng cường mở rộng quy mô nhà máy gang thép tỉnh Liêu. Dù sao ở đó, bất luận là quặng sắt hay than đá đều rất nhiều. Chỉ cần có đủ tài chính, quy mô sản xuất của nhà máy gang thép tỉnh Liêu có thể được tăng cường mở rộng!
Mặc dù hai nhà máy gang thép này dưới tên Phương gia đều Phương Thắng quản lý, nhưng dù sao thời gian bắt đầu có lợi nhuận vẫn còn ngắn, tích lũy tài chính của bản thân lại có giới hạn! Phải vay vốn từ ngân hàng, chắc chắn không khó, nhưng Phương Thắng vẫn muốn hỏi ý kiến của con trai.
-Cha, mọi người nên làm quy hoạch dự án hai kỳ của nhà máy gang thép tỉnh Liêu trước, xem dự toán cuối cùng là bao nhiêu! Nếu có thể, thì không phải vay vốn từ ngân hàng!
Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói. Mặc dù tốc độ phát triển của một doanh nghiệp chắc chắn không thể tách khỏi sự ủng hộ của ngân hàng, nhưng tài chính hiện nay của Phương gia cũng khá dồi dào, tài chính thu hồi từ Đông Nam Á và Hàn Quốc, ngoài một bộ phận cần hoàn trả lại ngân hàng ra, vẫn còn con số tương đối khả quan, Phương Minh Viễn đnag tìm dự án đầu tư cho khoản tiền tìm được này. cha đã có ý mở rộng quy mô nhà máy gang thép, đầu tư vào dự án gang thép cũng là một lựa chọn sáng suốt!
Phương Thắng nghe vậy, trên mặt lộ rõ niềm vui, có sự ủng hộ của con trai, tiền xây dựng dự án hai kỳ của nhà máy gang théo hoàn toàn không thành vấn đề!
-Minh Viễn, mấy người Nhật Bản đó gần đây qua lại rất thân mật với Lưu Trì?
Phương Thắng nghĩ tới một chuyện, hỏi Phương Minh Viễn, đối với Lưu Trì ông không có ấn tượng tốt mấy! Từ khi hắn nhậm chức quận trưởng quận Bình Xuyên tốc độ phát triển của quận Bình Xuyên trở nên chậm chạp hơn. Hơn nữa, Ngụy Bá Đạt do Lưu Trì đề bạt cũng khiến Phương tắng rất chán ghét!
-Vâng con biết!
Phương Minh Viễn gật đầu, những hành động của bọn người Sato ở Bình Xuyên anh ngày nào cũng để ý! Hai ngày nay Mitsui Masaki đã ba lần tiếp xúc với Lưu Trì. Mặc dù không biết chúng nói chuyện gì, nhưng theo bộ dạng mừng rỡ của Lưu Trì cho thấy chắc đã có thu hoạch gì!
Nếu con trai đã chú ý rồi, Phương Thắng cũng không nói nhiều, nếu đổi lại là thanh niên khác, có lẽ ông sẽ dặn dò thêm vài câu, nhưng đối với Phương Minh viễn ông hoàn toàn yên tâm!
Phương Minh Viễn bước ra khỏi thư phòng của cha, lại đến đại sảnh xem phim nói chuyện với mẹ, rồi mới trở lại phòng mình.
Vừa bước vào, Lâm Dung liền chạy ra đón:
-Minh Viễn, chúng tôi điều tra ra rồi, mấy người Sato bọn họ đang vào ở khách sạn thành cổ, do một người tên Lý Chí Viễn nhận thầu, nhưng tháng một năm ngoái, hắn lại nấp vào tối, đem hợp đồng nhận thầu đưa cho một người phụ nữ tên là Vương Tuyết Kiều! Mà theo điều tra của chúng tôi, người phụ tên Vương Tuyết Kiều đó là bạn học cũ kiêm tình nhân của Ngụy Bá Đạt thư ký Bí thư Đảng ủy Hải Trang!
Kinh doanh mấy năm nay, thành cổ Bình Xuyên đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Tần Tây và thành phố Phụng Nguyên, mỗi năm du khách ngoài tỉnh và nước ngoài đến đây du lịch đến hàng trăm nghìn người, lợi nhuận kinh tế thu được rất dồi dào.
Lúc mới bắt đầu, Phương gia còn tự mình nắm giữ một vài cửa hàng, bao gồm cả nhà hàng và khách sạn. Nhưng theo tình hình lợi nhuận thành cổ Bình Xuyên càng ngày càng tốt, Phương gia từng bước đã buông tay những cửa hàng này, toàn bộ giao cho người khác nhận thầu, khách sạn thành cổ cũng như thế.
Phương Minh Viễn không kìm lòng nổi liền huýt sáo, Lâm Dung lườm anh ta một cái rồi nói tiếp:
-Theo điều tra bước đầu của chúng tôi, Vương Tuyết Kiều này, hiện nay đã ly hôn, hơn nữa tài chính của cô ta vốn không đủ để mua được quyền nhận thầu khách sạn thành cổ từ tay Lý Chí Viễn. Hiện nay thẻ tín dụn của cô ta ở quận Bình Xuyên theo chúng tôi được biết là 300 nghìn tệ.
Không cần Lâm Dung nói, Phương Minh Viễn cũng biết, Vương Tuyết Kiều này rất có thể chỉ là người đại diện cho Ngụy Bá Đạt.
-Chúng tôi cũng đã điều tra việc ông Alabalk nói là thực. Hơn nữa không chỉ có hôm đó, hai ngày gần đây mấy người Nhật Bản Sato, ít thì gọi 5,6 cave nhiều thì 12,13 cô, nganh nhiên chơi gái mại dâm trong khách sạn cô thành! Hơn nữa, theo tình hình chúng tôi nắm được, việc như vậy trong khách sạn cổ thành xảy ra không ít lần, cũng từng có người báo cáo, nhưng trước nay chưa hề thấy xử lý!
Lâm Dung có vài phần tức giận nói. Đúng là không điều tra thì không biết, vừa điều tra cái thì giật cả mình!
Mặc dù từ khi cải cách mở cửa, tình hình phát triển kinh tế của Bình Xuyên, từ huyện lên quận, ở Bình Xuyên cũng xuất hiện rất nhiều cô gái sa chân lỡ bước như Phương minh Viễn nói. Chỉ có điều Lâm Dung trước nay luôn cho rằng việc quản lý ở cổ thành rất nghiêm. Việc này ở cổ thành tuyệt đối không thể xảy ra! Nếu không phải vì Nciku đề cập trước mặt Phương Minh Viễn, họ thật sự không chú ý.
-Ít thì 5,6 người nhiều thì 12,13 người!
Phương Minh Viễn nhắc lại một lần nữa. Bọn người Sato đúng là lắm tiền đây! Nhưng một đoàn sáu người, trong đó còn có nữ há chẳng phải ít sao, mỗi người ít nhất cũng phải có một người phục vụ, nhiều thì hai? Hơn nữa rất nhiều người Nhật thích dùng chung, anh hoàn toàn có thể tượng tượng ra, cảnh tượng đó sẽ dâm loạn thế nào!
-Bọn họ cũng to gan nhỉ! Qủa thật là coi luật pháp nước ta như mớ giấy lộn!
Lâm Dung tức giận nói.
Phương Minh Viên xnhusn vai nói:
-Về phương diện này không có gì là lạ cả, người Nhật Bản có khi nào tôn trọng luật pháp Trung Quốc chứ? Hơn nữa, họ ngay cả pháp luật của nước mình còn không thèm để ý nữa là!
Trước đây rất nhiều người Trung Quốc cứ nhắc đến Nhật Bản, khó tránh nhắc đến ngành và phát triển của Nhật Bản, nhiều cô gái được giao với số lượng lớn, nhưng có bao nhiêu người biết được, kỳ thật theo pháp luật mà nói, Nhật Bản là một quốc gia nghiêm cấm nền công nghiệp cá tính!
Sau cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, quân Mĩ đóng ở Nhật, Nhật thậm chí còn xuất hiện các hoạt động mua bán mại dâm tập thể trong quân đội quốc gia. Chỉ có điều những hoạt động này sau này bị chủ nghĩa nữ quyền của Mĩ do phu nhân Roosevelt chỉ đạo kiên quyết chống lại. Chính phủ Nhật Bản không thể không lập pháp cấm hoạt động này, để giữ hình tượng của Nhật Bản là một quốc gia văn minh trên thế giới!
Trong đó mang tính đại diện nhất không thể bỏ qua năm 1956, ”Chính pháp chống mua bán mại dâm” được ban bố của Nhật. Điều khoản đầu tiên của chính pháp này vừa mở ra đã đi thẳng vào vấn đề là xử phạt những hành động dung túng mua bán mại dâm và và các cô gái làm nghề mại dâm, bảo vệ lối sống mới, để phòng ngừa phát sinh các hoạt động mua bán mại dâm; Điều khoản thứ ba lại quy định rõ ràng, bất cứ kẻ nào cũng không được mua bán mại dâm hoặc trở thành người mại dâm. Cho nên có thể nói hình thức này của Nhật Bản, trên nguyên tắc là cấm mua bán mại dâm, là một quốc gia nghiêm cấm ngành công nghiệp cá tính.
Nhưng mặc dù pháp luật ban bố, nhưng trên thực tế, lại không thể thay đổi quan niệm của xã hội Nhật Bản trong thời gian dài, cho nên ngay đầu chợ Nhật có thể dễ dàng tìm thấy các cửa hàng công khai mua bán không có video. Mà đến các khu chợ đèn đỏ của Nhật, rất dễ bị các cô gái làng chơi kéo vào hoặc kiếm khách, mà giá cả mua bán mại dâm có thể công khai trả giá. Bởi vậy “chính pháp chống mua bán mại dâm” cũng trở thành một trong những pháp luật mà Nhật bang mặt chứ không bằng lòng.
Đương nhiên theo Phương Minh Viễn, pháp luật bị Nhật bằng mặt không bằng lòng nhất, không thể bỏ qua hiến pháp của Nhật Bản! Mặc dù mỗi một nhiệm kỳ của chính phủ Nhật Bản, đều vắt óc chui ra khỏi lỗ hổng, nghĩ cách phá khỏi sự ràng buộc! Dưới sự ràng buộc của hiến pháp hòa bình, người Nhật còn có thể thành lập thực lực hải lục không tam quân có thể xếp vào hàng “quân đội chuẩn” trên thế giới, đây đúng là một lỳ tích! Thật không thể tưởng tượng, nếu như không có nó, người Nhật có thể thành lập một đội quân ngay cả chờ thần cũng có thể đánh sập vậy không!
-Anh cứ mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm trong thành cổ trên nước chúng ta như vậy sao?
Lâm Dung không hài lòng oán trách,
-Một khách sạn tốt, dám cho bọn họ kinh doanh những thứ chướng khí mù mịt! Việc này mà truyền ra ngoài, danh tiếng của thành cổ chúng ta sẽ bị ô uế đi! Nếu anh không quản, thì tôi quản!
Phương Minh Viễn kéo lấy cô đnag đi ra ngoài, cười khổ nói:
-Cô đi làm gì?
-Tôi đi tìm bác Chu, ông ấy là Cục trưởng Cục cảnh sát quận Bình Xuyên, việc này ông ấy không quản thì ai quản? Nếu cả ông ấy cũng không quản, thì tôi đi tìm Phó thị trưởng Lý, nếu Phó thị trưởng Lý cũng không quản, tôi đi tìm chú Tô! Tôi không tin, chú Tô có thể khuất mắt trông coi việc này!
Lâm Dung trợn mắt lên, vung tay nói,
-Bỏ ra!
-Được rồi, được rồi! Tôi đã nói là không quản đâu!
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói,
-Muốn quản cũng không thể quản như cô, muốn quản chúng ta cũng phải kiếm được lợi gì thật lớn! Đây chính là cái lồng tôi để lại cho bọn Sato, tôi còn trông cậy vào nó cho bọn người Nhật Bản một bài học, cô đừng có làm cho mọi việc xấu đi!
Lâm Dung lập tức vui lên, híp mắt cười nói:
-Anh có việc gì xấu chứ?
Cô thích nhất là xem Phương Minh Viễn chơi đểu.
-Cái gì gọi là làm hỏng?
Phương Minh Viễn tức giận nói,
-Kiên nhẫn một chút, đợi mấy hôm nữa, thì cô sẽ biết! Thời gian gấp rút mấy hôm nay hãy ký kết hợp đồng với công ty điện ảnh New Line!
-Hừ!
Lâm Dung vung tay bước ra cửa, nhưng chưa đầy hai phút sau, cô lại thò cổ vào nói,
-Quên mất không bảo anh,tin vừa nhận được, 25% sản lượng đất hiếm còn dư lại năm nay đã bị công ty của Nhật Bản và Hàn Quốc mua với giá gấp 3,8 lần thị trường rồi!
-Ai? Gía gấp 3,8 lần? Không phải bảo thấp nhất là 9 phẩy mấy sao?
Phương Minh Viễn giật mình nói.
-Đó là phải cảm ơn người Mĩ, Mĩ có một công ty tên là phổ cập Ma Lực, cạnh tranh công khai với công ty của Nhật, sau này, mấy công ty của Hàn cũng nhảy vào, cuối cùng thành ra kết quả như vậy! Tình hình cụ thể, báo cáo ở trên bàn, anh tự xem đi!
Lâm Dung vẫy tay nói.
Theo tiếng giày cao gót bước đi, Phương Minh Viễn tìm báo cáo trên bàn làm việc của mình, lật ra chỉ xem qua, khóe miệng Phương Minh Viễn liền nở nụ cười!
Tin này đến quả thực rất kịp thời!
Danh sách chương