Lưu Trì cũng không phải là mời Sato đến nhà hàng nổi tiếng nhất Bình
Xuyên của Phương gia, mà là ở một quán cơm mới khai trương được nửa năm, nhân khí rất tốt..
Kỳ thật người bên cạnh Lưu Trì đều biết rằng, Lưu Trì ngày thường đãi khách, nếu như có thể, cũng sẽ không chọn tửu lầu của Phương gia, điểm này hoàn toàn khác với Bí thư Quận ủy Lã Lương, hay cả cực Bí thư Quận ủy Lý Đông Tinh. Mà chính là vì Lưu Trì, hiện giờ ở Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên, rất nhiều ban ngành cũng đã chuyển sang chiêu đãi khách ở những địa điểm khác. Tuy nhiên, cũng không phải là không có những người đối nghịch với Lưu Trì, giống Cục Cảnh Sát, vẫn như cũ xác định địa điểm chiêu đãi đặt tại nhà hàng nhà họ Phương!
-Chủ tịch quận, Sato tiên sinh đã ra khỏi thành cổ rồi!
Ngụy Bá Đạt thấp giọng nói với Lưu Trì. Lưu Trì gật gật đầu, trong lòng một chút bất mãn và căm tức cũng không có biểu lộ ra —— hắn đường đường là quận trưởng quận Bình Xuyên, không ngờ phải đợi ở đây hơn mười phút!
Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, đừng nói hắn chỉ là Chủ tịch quận, kể cả hắn là Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên, bị người Nhật Bản hoặc là bạn bè ngoại quốc cho leo cây thì có thể làm gì? Chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ, đến cán bộ cấp cao còn phải nhịn, hắn là một Chủ tịch quận, còn có thể làm gì? Huống chi, hiện giờ hắn còn có chuyện muốn cầu cạnh Sato.
Lưu Trì rất khổ sở! Từ khi Lý Đông Tinh và Thời Văn Sinh bị điều đi khỏi Bình Xuyên, Lã Lương lại không thế nào nhúng tay vào công việc của chính quyền, chỉ có thể trông coi công tác Đảng của mình, Ủy ban nhân dân quận gần như trở thành thiên hạ của một mình Lưu Trì. Nếu không phải suy xét đến phản ứng của Lý Đông Tinh và Phương gia, Lưu Trì hận không thể đem tất cả cương vị đều thay bằng người của mình!
Chỉ có điều sau đó, Lưu Trì lại phát hiện thấy có điều phiền toái!
Phương gia đối với đầu tư vào Bình Xuyên từ sau khi Thời Văn Sinh rời đi không ngờ chợt giảm! Năm trước, trong một năm, Phương gia không hề tăng thêm một hạng mục nào ở Bình Xuyên! Nếu không phải là viện nghiên cứu kỹ thuật tinh luyện kim loại mới công bố ba kỹ thuật thép đặc chủng, sản nghiệp dưới danh nghĩa Phương gia trong một năm nay.
Vẫn sẽ theo khuôn phép cũ, hoàn toàn không có điểm sáng gì đáng nói! Mà Phương gia đình công, Bình Xuyên khu tốc độ phát triển lập tức liền chậm lại, tuy rằng bởi vì theo quán tính phát triển, Bình Xuyên vẫn đang là quận có thành tích cao nhất ở Phụng Nguyên. Nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Bình Xuyên đây là đang sống bằng tiền dành dụm!
Vì thay đổi này, Lưu Trì cũng đã giở hết mọi chiêu trò, nào là thu hút đầu tư, nào là xin thêm dự án ở tỉnh và trung ương, mấy người của công ty đầu tư quốc gia Việt Tỉnh mà lúc trước Phương Minh Viễn thấy, cũng là Lưu Trì mời tới, hy vọng bọn họ có thể ở Bình Xuyên tiến hành đầu tư! Trải qua một năm không ngừng gây sức ép, thật ra cũng kéo tới bảy tám dự án. Nhưng tổng đầu tư còn không vượt qua hai mươi triệu nhân dân tệ! So với hạng mục lúc trước của Phương gia hơn trăm triệu, quả thực là cách biệt một trời!
Mặc dù không có ai nói ra, nhưng Lưu Trì biết, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên đang có mạch nước ngầm chảy. Rất nhiều người đều thầm oán giận ——không có kinh tế phát triển nhanh, thành tích chính trị của bọn họ dĩ nhiên là giảm. Hơn nữa các thương gia đến Bình Xuyên "đãi vàng" nay cũng ít đi, lợi ích bọn họ đạt được cũng dần ít đi!
Tuy rằng, thời Lý Đông Tinh, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đối với nhân viên công tác quản tương đối nghiêm khắc, những người này cũng không dám rõ rệt nhận hối lộ, Lý Đông Tinh tuyệt đối là xử lý nặng! Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, cách lọt qua thì rất nhiều.
Mà tới thời Lưu Trì, mặc dù quản lý rộng hơn rất nhiều, hơn nữa Lưu Trì và thư ký của hắn là Ngụy Bá Đạt đi đầu, nhưng rõ ràng tốc độ kinh tế lại giảm khiến cho bọn họ mặc dù là có tâm cũng không có xuống tay. Những thương nhân mới tới, đã bị dọa đi rồi, vậy phải làm sao? Những người cũ, đều đã trải qua thời Lý Đông Tinh và Thời Văn Sinh, có không ít vẫn có quan hệ cùng Phương gia, Lưu Trì có hậu thuẫn, không sợ gặp chuyện không may, bọn họ thì không có bản lãnh đó! Nếu chẳng may bức cho người ta đi rồi, cũng chẳng chiếm được cảm tình gì ở Lưu Trì! Cho nên đối với những người này, tới thời Lưu Trì chủ quản, thời gian này đã xa không bằng thời Lý Đông Tinh.
Chất lượng cuộc sống đi xuống, lòng người dĩ nhiên là sẽ không yên!
Chỉ như vậy, Lưu Trì tự hiểu là có Nhị thúc ở trong tỉnh, nắm trong tay khu Bình Xuyên đã không còn là vấn đề, nhưng, đây mới gọi là nhà dột gặp mưa, sau cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng nổ, các nước Đông Nam Á bị quấy đến rối tinh rối mù, cũng khiến các công ty đầu tư ở các tỉnh xảy ra không ít vấn đề. Mà công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông còn nằm trong khu chịu tác hại nghiêm trọng!
Mặc dù có Phương Minh Viễn nhắc nhở, Tô Hoán Đông ở nội các Chính phủ trên hội nghị nhiều lần nhắc đến, năm 1997, nội các Chính phủ các nghành tương quan còn tiến hành chỉnh đốn, công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông cũng có chút kiềm chế, nhưng đến sáu tháng cuối năm 97, vẫn phải bỏ lại một cục diện rối rắm, nợ nần cao tới hơn bảy tỷ nhân dân tệ —— so với kiếp trước của Phương Minh Viễn là đã thiếu hơn phân nửa rồi!
Công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông rất nhanh đã bị ngân hàng quốc hữu địa phương tiếp quản, mà Công ty Đầu tư quốc gia Việt Tỉnh đầu tư ở Bình Xuyên tổng cộng hai hạng mục với hơn 14 triệu nhân dân tệ tự nhiên cũng bởi vì thiếu thốn nguồn lực tài chính mà không thể không giữa trung tuần tháng mười một năm 1997 đình công giữa chừng!
Vốn thu hút đầu tư chưa tới hai chục triệu tệ, hai dự án này phải dừng lại, Lưu Trì cũng không có thành tích gì được nữa! Ngay cả các dự án mới bốn năm triệu nhân dân tệ cũng lần đầu trong lịch sử phá lệ!
Thời điểm cuối năm đầu năm, Lưu Trì ở hội nghị thành phố, bị lãnh đạo nghiêm khắc phê bình! Bởi vì Bình Xuyên tăng trưởng chậm chạp, đã khiến cho GDP tăng trưởng của thành phố Phụng Nguyên không đạt đến mục tiêu dự định! Việc này khiến lãnh đạo thành phố bị mất thể diện trước mặt lãnh đạo tỉnh! Nếu không phải suy xét đến hoàn cảnh gia đình Lưu Trì, còn có Nhị thúc ở tỉnh, Lưu Trì sao có thể dễ dàng tai qua nạn khỏi như vậy?
Năm 97 bất kể như thế nào đều đã là quá khứ rồi, Lưu Trì cũng hiểu được, nếu năm 98 hắn vẫn cứ tiếp tục như vậy, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kể cả xem trọng gia tộc mình đến đâu cũng sẽ không tiếp tục nuông chiều mình ngồi trên chiếc ghế này! Phải biết rằng, Bình Xuyên lúc trước là ngọn cờ đầu trong phát triển kinh tế ở tỉnh, tốc độ phát triển của nó nhìn ra cả nước, ngoại trừ những nơi có chính sách quốc gia đặc biệt, là không thua kém hơn bất luận khu vực nào. Mà ngọn cờ này, trong tay Lưu Trì, lại đảo ngược lại, chuyện này sao có thể khiến lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên chấp nhận?
Kỳ thật người bên cạnh Lưu Trì đều biết rằng, Lưu Trì ngày thường đãi khách, nếu như có thể, cũng sẽ không chọn tửu lầu của Phương gia, điểm này hoàn toàn khác với Bí thư Quận ủy Lã Lương, hay cả cực Bí thư Quận ủy Lý Đông Tinh. Mà chính là vì Lưu Trì, hiện giờ ở Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên, rất nhiều ban ngành cũng đã chuyển sang chiêu đãi khách ở những địa điểm khác. Tuy nhiên, cũng không phải là không có những người đối nghịch với Lưu Trì, giống Cục Cảnh Sát, vẫn như cũ xác định địa điểm chiêu đãi đặt tại nhà hàng nhà họ Phương!
-Chủ tịch quận, Sato tiên sinh đã ra khỏi thành cổ rồi!
Ngụy Bá Đạt thấp giọng nói với Lưu Trì. Lưu Trì gật gật đầu, trong lòng một chút bất mãn và căm tức cũng không có biểu lộ ra —— hắn đường đường là quận trưởng quận Bình Xuyên, không ngờ phải đợi ở đây hơn mười phút!
Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, đừng nói hắn chỉ là Chủ tịch quận, kể cả hắn là Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên, bị người Nhật Bản hoặc là bạn bè ngoại quốc cho leo cây thì có thể làm gì? Chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ, đến cán bộ cấp cao còn phải nhịn, hắn là một Chủ tịch quận, còn có thể làm gì? Huống chi, hiện giờ hắn còn có chuyện muốn cầu cạnh Sato.
Lưu Trì rất khổ sở! Từ khi Lý Đông Tinh và Thời Văn Sinh bị điều đi khỏi Bình Xuyên, Lã Lương lại không thế nào nhúng tay vào công việc của chính quyền, chỉ có thể trông coi công tác Đảng của mình, Ủy ban nhân dân quận gần như trở thành thiên hạ của một mình Lưu Trì. Nếu không phải suy xét đến phản ứng của Lý Đông Tinh và Phương gia, Lưu Trì hận không thể đem tất cả cương vị đều thay bằng người của mình!
Chỉ có điều sau đó, Lưu Trì lại phát hiện thấy có điều phiền toái!
Phương gia đối với đầu tư vào Bình Xuyên từ sau khi Thời Văn Sinh rời đi không ngờ chợt giảm! Năm trước, trong một năm, Phương gia không hề tăng thêm một hạng mục nào ở Bình Xuyên! Nếu không phải là viện nghiên cứu kỹ thuật tinh luyện kim loại mới công bố ba kỹ thuật thép đặc chủng, sản nghiệp dưới danh nghĩa Phương gia trong một năm nay.
Vẫn sẽ theo khuôn phép cũ, hoàn toàn không có điểm sáng gì đáng nói! Mà Phương gia đình công, Bình Xuyên khu tốc độ phát triển lập tức liền chậm lại, tuy rằng bởi vì theo quán tính phát triển, Bình Xuyên vẫn đang là quận có thành tích cao nhất ở Phụng Nguyên. Nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Bình Xuyên đây là đang sống bằng tiền dành dụm!
Vì thay đổi này, Lưu Trì cũng đã giở hết mọi chiêu trò, nào là thu hút đầu tư, nào là xin thêm dự án ở tỉnh và trung ương, mấy người của công ty đầu tư quốc gia Việt Tỉnh mà lúc trước Phương Minh Viễn thấy, cũng là Lưu Trì mời tới, hy vọng bọn họ có thể ở Bình Xuyên tiến hành đầu tư! Trải qua một năm không ngừng gây sức ép, thật ra cũng kéo tới bảy tám dự án. Nhưng tổng đầu tư còn không vượt qua hai mươi triệu nhân dân tệ! So với hạng mục lúc trước của Phương gia hơn trăm triệu, quả thực là cách biệt một trời!
Mặc dù không có ai nói ra, nhưng Lưu Trì biết, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Bình Xuyên đang có mạch nước ngầm chảy. Rất nhiều người đều thầm oán giận ——không có kinh tế phát triển nhanh, thành tích chính trị của bọn họ dĩ nhiên là giảm. Hơn nữa các thương gia đến Bình Xuyên "đãi vàng" nay cũng ít đi, lợi ích bọn họ đạt được cũng dần ít đi!
Tuy rằng, thời Lý Đông Tinh, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đối với nhân viên công tác quản tương đối nghiêm khắc, những người này cũng không dám rõ rệt nhận hối lộ, Lý Đông Tinh tuyệt đối là xử lý nặng! Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, cách lọt qua thì rất nhiều.
Mà tới thời Lưu Trì, mặc dù quản lý rộng hơn rất nhiều, hơn nữa Lưu Trì và thư ký của hắn là Ngụy Bá Đạt đi đầu, nhưng rõ ràng tốc độ kinh tế lại giảm khiến cho bọn họ mặc dù là có tâm cũng không có xuống tay. Những thương nhân mới tới, đã bị dọa đi rồi, vậy phải làm sao? Những người cũ, đều đã trải qua thời Lý Đông Tinh và Thời Văn Sinh, có không ít vẫn có quan hệ cùng Phương gia, Lưu Trì có hậu thuẫn, không sợ gặp chuyện không may, bọn họ thì không có bản lãnh đó! Nếu chẳng may bức cho người ta đi rồi, cũng chẳng chiếm được cảm tình gì ở Lưu Trì! Cho nên đối với những người này, tới thời Lưu Trì chủ quản, thời gian này đã xa không bằng thời Lý Đông Tinh.
Chất lượng cuộc sống đi xuống, lòng người dĩ nhiên là sẽ không yên!
Chỉ như vậy, Lưu Trì tự hiểu là có Nhị thúc ở trong tỉnh, nắm trong tay khu Bình Xuyên đã không còn là vấn đề, nhưng, đây mới gọi là nhà dột gặp mưa, sau cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng nổ, các nước Đông Nam Á bị quấy đến rối tinh rối mù, cũng khiến các công ty đầu tư ở các tỉnh xảy ra không ít vấn đề. Mà công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông còn nằm trong khu chịu tác hại nghiêm trọng!
Mặc dù có Phương Minh Viễn nhắc nhở, Tô Hoán Đông ở nội các Chính phủ trên hội nghị nhiều lần nhắc đến, năm 1997, nội các Chính phủ các nghành tương quan còn tiến hành chỉnh đốn, công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông cũng có chút kiềm chế, nhưng đến sáu tháng cuối năm 97, vẫn phải bỏ lại một cục diện rối rắm, nợ nần cao tới hơn bảy tỷ nhân dân tệ —— so với kiếp trước của Phương Minh Viễn là đã thiếu hơn phân nửa rồi!
Công ty Đầu tư tỉnh Quảng Đông rất nhanh đã bị ngân hàng quốc hữu địa phương tiếp quản, mà Công ty Đầu tư quốc gia Việt Tỉnh đầu tư ở Bình Xuyên tổng cộng hai hạng mục với hơn 14 triệu nhân dân tệ tự nhiên cũng bởi vì thiếu thốn nguồn lực tài chính mà không thể không giữa trung tuần tháng mười một năm 1997 đình công giữa chừng!
Vốn thu hút đầu tư chưa tới hai chục triệu tệ, hai dự án này phải dừng lại, Lưu Trì cũng không có thành tích gì được nữa! Ngay cả các dự án mới bốn năm triệu nhân dân tệ cũng lần đầu trong lịch sử phá lệ!
Thời điểm cuối năm đầu năm, Lưu Trì ở hội nghị thành phố, bị lãnh đạo nghiêm khắc phê bình! Bởi vì Bình Xuyên tăng trưởng chậm chạp, đã khiến cho GDP tăng trưởng của thành phố Phụng Nguyên không đạt đến mục tiêu dự định! Việc này khiến lãnh đạo thành phố bị mất thể diện trước mặt lãnh đạo tỉnh! Nếu không phải suy xét đến hoàn cảnh gia đình Lưu Trì, còn có Nhị thúc ở tỉnh, Lưu Trì sao có thể dễ dàng tai qua nạn khỏi như vậy?
Năm 97 bất kể như thế nào đều đã là quá khứ rồi, Lưu Trì cũng hiểu được, nếu năm 98 hắn vẫn cứ tiếp tục như vậy, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kể cả xem trọng gia tộc mình đến đâu cũng sẽ không tiếp tục nuông chiều mình ngồi trên chiếc ghế này! Phải biết rằng, Bình Xuyên lúc trước là ngọn cờ đầu trong phát triển kinh tế ở tỉnh, tốc độ phát triển của nó nhìn ra cả nước, ngoại trừ những nơi có chính sách quốc gia đặc biệt, là không thua kém hơn bất luận khu vực nào. Mà ngọn cờ này, trong tay Lưu Trì, lại đảo ngược lại, chuyện này sao có thể khiến lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên chấp nhận?
Danh sách chương