-Điên rồi! Quách gia và Phương gia đều điên rồi sao?
Giữa đám người ở bên ngoài, Stern lúc này là mồ hôi rỉ ra trên khắp gương mặt, trong miệng lẩm bẩm.
Hắn lúc này, đã hoàn toàn hiểu rồi, Lang Bá Đào và Quách gia, Phương gia không biết từ lúc nào đã đã đạt thành hiệp nghị đầu tư! Nỗi lo lắng mấy ngày qua nhất định là làm ra vẻ để cho người khác xem! Bằng không mà nói, một hiệp nghị đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đạt thành được!
Tuy nhiên, đã thế, Stern cũng không thể giải thích vì sao, Quách gia và Phương gia lại phải mạo hiểm như vậy, khi thị trường tài chính các nước Đông Nam Á trượt dốc lớn lần hai, khi mà Hongkong đã thần hồn nát thần tính, đem một lượng kim ngạch lớn như thế rót vào công ty đầu tư Bách Phú Thắng! Bọn họ đã từng nghĩ qua, một khi những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế ngóc đầu trở lại, lượng tài chính đầu tư này của bọn họ, rất có thể sẽ bị thu lại!
Mặc dù bọn họ xem trọng Lang Bá Đào, xem trọng công ty đầu tư Bách Phú Thắng, cũng hoàn toàn có thể đợi cho công ty đầu tư Bách Phú Thắng bị phá sản thanh toán, rồi ra tay thu mua công ty đầu tư Bách Phú Thắng. Tới lúc đó, chỉ cần bỏ ra vài phần, là có thể có được một trăm phần trăm cổ phần của công ty đầu tư Bách Phú Thắng, cần gì phải giống như bây giờ? Nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy đến 50% cổ phần. Mặc dù làm như bây giờ cũng đã hoàn toàn khống chế được cổ phần của công ty đầu tư Bách Phú Thắng!
Đối với động cơ của Quách gia và Phương gia, khó hiểu thì có khó hiểu, nhưng Stern cũng hiểu được một chút, là mục tiêu của giới quản lý của Tập đoàn đầu tư Zurich Thụy Sĩ xem như là đã bị phá hỏng! Có khoản đầu tư lên đến ba tỷ đô la Mỹ này, thì nợ nần đối với công ty đầu tư Bách Phú Thắng mà nói, đã hoàn toàn chẳng còn là gì rồi!
Hơn nữa, trong giới tài chính cũng có truyền thống kẻ mạnh thì vẫn cứ mạnh. Công ty đầu tư Bách Phú Thắng vốn là thủ lĩnh trong giới chứng khoản Hongkong, hiện giờ lại có được lực đầu tư mạnh như vậy, sau lưng lại có cả hai gia tộc có thể hô mưa gọi gió ở Hongkong, có là người ngu đi chăng nữa, cũng sẽ hiểu được, ít nhất trong mười năm, nếu không có sự kiện gì làm đảo điên trời đất, thì công ty đầu tư Bách Phú Thắng trong giới chứng khoán Hongkong địa vị vẫn không gì địch nổi!
Mà công ty đầu tư Bách Phú Thắng ổn định lại, gần đây bởi vì tiền đồ của nó không rõ ràng mà dẫn đến những rung chuyển trong giới chứng khoán Hongkong nay cũng theo đó mà ổn định xuống. Nói như vậy, vị nào muốn thông qua công ty đầu tư Bách Phú Thắng làm dao động long tin của người Hongkong đối với giới chứng khoán Hongkong, kế hoạch này không nghi ngờ là phá sản rồi!
Stern kinh ngạc đứng đó. Về phần Vu Thu Hạ sau đó nói gì, đều hoàn toàn không nghe được...
Cùng ngày, nhiều báo giới và truyền thông Hongkong, đều đăng tin tức này trên đầu trang nhất! Ở thời điểm mà dường như cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á muốn nổi lên, ở Hongkong nhân tâm bất ổn, khoản đầu tư ba tỷ đô la Mỹ này, giống như một cây định hải thần châm, khiến tâm tình những người Hongkong vốn đang thấp thỏm lo âu về tương lai lập tức an định xuống!
Hiện giờ trong hoàn cảnh này, ba tỷ đô la Mỹ đầu tư có ý nghĩa vô cùng trọng đại —— nó đã trở thành hạng mục đầu tư lớn nhất sau khi cuộc khủng hoảng tài chính bộc phát ở Hongkong!
Mà quan trọng hơn, sự xuất hiện của nó, đối với những người Hongkong luôn hoảng sợ về tương lai, không nghi ngờ gì đúng là một viên thuốc an thần hiệu quả!
Bất kể là Tập đoàn vận tải biển Quách Thị hay là Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, bất kể là Quách gia hay là Phương gia, đều là những nhà hào phú trong mắt đám thị dân Hongkong. Mà giới truyền thông nhóm cũng đều nhắc tới, Tập đoàn vận tải biển Quách Thị và Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, lúc trước khi những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế tập kích Hongkong, đều phát huy vai trò vô cùng quan trọng, cực đại ổn định thị trường tài chính Hongkong. Hai công ty này không có dấu hiệu gì của sự giảm sút. Mà ngay cả Tập đoàn vận tải biển Quách Thị và tập đoàn Carrefour, trong cơn khủng hoảng tài chính giá cổ phiếu vẫn không ngừng tăng lên!
Mà tại thời điểm mẫn cảm như vậy, hai nhà quyết định đầu tư vào công ty đầu tư Bách Phú Thắng một món tiền khổng lồ như vậy, chỉ có thể khẳng định rằng, bọn họ vô cùng xem trọng tương lai của Hongkong, xem trọng thị trường chứng khoán và hối đoái Hongkong!
Đám thị dân Hongkong, tuy rằng không rõ tương lai của thị trường tài chính Hongkong sẽ đi về đâu, không biết vì sao khi mà cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á dường như đang muốn tái hiện như bây giờ, Quách gia và Phương gia lại có niềm tin vững chắc như vậy? Nhưng bọn họ cũng hiểu được, Quách gia và Phương gia dám quăng một món tiền khổng lồ như vậy vào lúc này, khẳng định không phải là để bồi thường! Người ta đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, công ty hàng đầu Hongkong một năm có thể kiếm được món tiền này, nếu không có vài phần nắm chắc, họ sao có thể quăng tiền đi như vậy? Tiền đâu phải là từ trên trời rơi xuống?
Tâm trạng như vậy, có thể nói rất nhanh giống như bệnh độc len lỏi vào giữa đám thị dân Hongkong! Mà cùng lúc đó, bởi vì tiền đồ không ổn định của công ty đầu tư Bách Phú Thắng đã liên lụy đến mọi người trong ngành này, họ cũng thu được không ít lợi!
Lại là một buổi sáng sớm, ở trước bãi đỗ xe tòa nhà làm việc của tạp chí Tokyo > Miyamoto bước xuống khỏi chiếc xe của mình, thuận đường đi về hướng tòa soạn.
Hiện giờ Miyamoto đã là phó tổng biên tập của báo >, ở tòa soạn cũng là nhân viên quản lý cấp cao. Mặc dù Phương Minh Viễn mấy năm gần đây, tốc độ sáng tác đã chậm dần, hiện giờ cũng chỉ là có duy nhất bộ > đang từ từ ra. Nhưng địa vị của Phương Minh Viễn ở giới hoạt hình Nhật Bản, cũng không ai có thể làm lay động!
Mặc dù những người yêu thích hoạt hình Nhật Bản, đối với tác phẩm mới của người họ "Phương" trước nay không có phê bình ra mặt, nhưng đối với thành tựu cao của Phương Minh Viễn trong chế tác trò chơi, làm bọn họ cũng không có oán hận gì nhiều. Dù sao ai cũng hiểu, tinh lực của một người là hữu hạn, khi chú tâm vào một hạng mục thì những thứ khác tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Phương Minh Viễn địa vị ổn định không thể dao động, Miyamoto làm người phát ngôn kiêm người liên hệ của hắn ở báo >, địa vị đương nhiên cũng vững như núi! Hơn nữa trong tòa soạn không ít người đều cho rằng, nếu như không phải Phương Minh Viễn sau này bị các sự vụ khác thu hút sự chú ý, không còn đặt trọng việc sáng tác hoạt hình, bằng không mà nói, Miyamoto tuyệt đối là tổng biên tập của báo >!
Mặc dù nói, Miyamoto chỉ là phó tổng biên tập, nhưng hắn ở đây địa vị cũng không hề có chút thua kém tổng biên tập.
Từ bãi đỗ xe đến tòa soạn, những người nhìn thấy liền chào hỏi Miyamoto nối liền không dứt! Trong đó có rất nhiều người trẻ tuổi, ánh mắt sùng bái mà nhìn theo bóng hắn!
Ngay lúc hắn đang bước lên bậc thang của tòa soạn, một người nam tử mặc Âu phục chặn đường hắn, mang theo vài phần cung kính nói:
-Xin hỏi, ngài có phải là ngàu Miyamoto?
Miyamoto ngơ ngác một chút, hắn nhìn nhìn người này một chút nhưng vẫn không tài nào nhận ra:
-Đúng, tôi là Miyamoto, anh là?
-Ngài Miyamoto, chào ngài, tôi là Lũng Nam Trọng Nhị của công ty khoáng sản đất hiếm Tam Tỉnh, lúc này đây mạo muội tiến đến, là muốn sắp xếp một cuộc hẹn giữa ngài với người phụ trách của chúng tôi là ngài Sato, không biết ngài Miyamoto khi nào thì có thời gian?
Lũng Nam Trọng Nhị cung kính nói.
-Công ty Tam Tỉnh?
Miyamoto kinh ngạc nói:
- Lũng Nam Trọng Nhị, anh chắc là cần tìm tôi chứ? Tôi chỉ là phó tổng biên tập của một tạp chí hoạt hình?
Chuyện này nghe ra thì dường như có chút vớ vẩn buồn cười.
-Ngài không cần hoài nghi, quả thật là tìm ngài!
Lũng Nam Trọng Nhị mỉm cười nói:
-Ngài Sato hy vọng ngài có thể trong lúc cấp bách, bỏ ra một chút thời gian cùng ngài ấy gặp mặt một lần! Ngài Sato có chuyện quan trọng, muốn cùng ngài thương thảo!
Miyamoto trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
-Vậy được rồi, xế chiều hôm nay 3h, ngay tại phòng làm việc của tôi, được chứ?
-Chúng tôi không biết văn phòng của ngài cách âm có tốt không? Hơn nữa sự tình trọng đại, ngài Sato không hy vọng có người không phận sự quấy rầy các vị nói chuyện!
Lũng Nam Trọng Nhị nói.
Miyamoto hai tay khoanh trước ngực, trong lòng có vài phần cảnh giác. Trị an của Nhật Bản trong các nước phát triển được xem như khá tốt, nhưng cũng không phải là đêm không cần đóng cửa. Hàng năm cũng xuất hiện một vài vụ án. Mặc dù nói Miyamoto rất tò mò đối phương muốn lấy được gì từ mình, khi mà mình chỉ là một phó tổng biên bình thường mà thôi!
Lũng Nam Trọng Nhị nhìn ra sự cảnh giác của Miyamoto, liền lấy ra thẻ căn cước của mình đưa cho Miyamoto, mỉm cười nói:
-Ngài Miyamoto, không bằng như vậy đi, xế chiều hôm nay 3h, chúng ta hẹn gặp ở trước bảo tàng mỹ thuật quốc gia Tây Dương. Ngài Miyamoto nếu vẫn còn lo lắng thì có thể mời bạn bè cùng đi.
Miyamoto nhìn nhìn thẻ căn cước của Lũng Nam Trọng Nhị, quả nhiên như hắn nói, là nhân viên của công ty Tam Tỉnh.
-Ngài Sato của các người tìm tôi làm gì vậy?
Miyamoto đem thẻ căn cước trả lại cho Lũng Nam Trọng Nhị, nhíu mày nói:
-Tôi không nhớ rõ từng quen biết qua trong đám người ở Tam Tỉnh có người nào tên là Sato đấy! Hơn nữa, tôi là một gã biên tập, có năng lực giúp đỡ gì cho các người?
Nếu đi ra bảo tang mỹ thuật quốc gia Tây Dương gặp mặt, thật ra cũng không cần lo lắng đối phương có thể làm ra sự tình gì nghiêm trọng. Nơi đó là nơi tập trung tương đối đông người Nhật Bản và du khách ngoại quốc.
Lũng Nam Trọng Nhị mỉm cười nói:
-Ngài Sato vì sao tìm ngài, đến lúc đó ngài sẽ biết! Tôi chẳng qua chỉ là một gã phụ trách liên hệ và truyền lại lời mà thôi.
Nói xong, Lũng Nam Trọng Nhị đưa qua một cái hộp, vừa mở ra vừa nói:
-Đây là lễ vật mà ngài Sato bảo tôi mang đến cho ngài, xin ngài vui lòng nhận cho!
Miyamoto thoáng nhìn qua, ánh mắt không thể rời khỏi, bên trong là bản thảo do tự tay Osamu Tezuka viết, người đã chết gần mười năm trước vì ung thư dạ dày, người được giới hoạt hình Nhật Bản xưng tụng là >!
Giữa đám người ở bên ngoài, Stern lúc này là mồ hôi rỉ ra trên khắp gương mặt, trong miệng lẩm bẩm.
Hắn lúc này, đã hoàn toàn hiểu rồi, Lang Bá Đào và Quách gia, Phương gia không biết từ lúc nào đã đã đạt thành hiệp nghị đầu tư! Nỗi lo lắng mấy ngày qua nhất định là làm ra vẻ để cho người khác xem! Bằng không mà nói, một hiệp nghị đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đạt thành được!
Tuy nhiên, đã thế, Stern cũng không thể giải thích vì sao, Quách gia và Phương gia lại phải mạo hiểm như vậy, khi thị trường tài chính các nước Đông Nam Á trượt dốc lớn lần hai, khi mà Hongkong đã thần hồn nát thần tính, đem một lượng kim ngạch lớn như thế rót vào công ty đầu tư Bách Phú Thắng! Bọn họ đã từng nghĩ qua, một khi những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế ngóc đầu trở lại, lượng tài chính đầu tư này của bọn họ, rất có thể sẽ bị thu lại!
Mặc dù bọn họ xem trọng Lang Bá Đào, xem trọng công ty đầu tư Bách Phú Thắng, cũng hoàn toàn có thể đợi cho công ty đầu tư Bách Phú Thắng bị phá sản thanh toán, rồi ra tay thu mua công ty đầu tư Bách Phú Thắng. Tới lúc đó, chỉ cần bỏ ra vài phần, là có thể có được một trăm phần trăm cổ phần của công ty đầu tư Bách Phú Thắng, cần gì phải giống như bây giờ? Nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy đến 50% cổ phần. Mặc dù làm như bây giờ cũng đã hoàn toàn khống chế được cổ phần của công ty đầu tư Bách Phú Thắng!
Đối với động cơ của Quách gia và Phương gia, khó hiểu thì có khó hiểu, nhưng Stern cũng hiểu được một chút, là mục tiêu của giới quản lý của Tập đoàn đầu tư Zurich Thụy Sĩ xem như là đã bị phá hỏng! Có khoản đầu tư lên đến ba tỷ đô la Mỹ này, thì nợ nần đối với công ty đầu tư Bách Phú Thắng mà nói, đã hoàn toàn chẳng còn là gì rồi!
Hơn nữa, trong giới tài chính cũng có truyền thống kẻ mạnh thì vẫn cứ mạnh. Công ty đầu tư Bách Phú Thắng vốn là thủ lĩnh trong giới chứng khoản Hongkong, hiện giờ lại có được lực đầu tư mạnh như vậy, sau lưng lại có cả hai gia tộc có thể hô mưa gọi gió ở Hongkong, có là người ngu đi chăng nữa, cũng sẽ hiểu được, ít nhất trong mười năm, nếu không có sự kiện gì làm đảo điên trời đất, thì công ty đầu tư Bách Phú Thắng trong giới chứng khoán Hongkong địa vị vẫn không gì địch nổi!
Mà công ty đầu tư Bách Phú Thắng ổn định lại, gần đây bởi vì tiền đồ của nó không rõ ràng mà dẫn đến những rung chuyển trong giới chứng khoán Hongkong nay cũng theo đó mà ổn định xuống. Nói như vậy, vị nào muốn thông qua công ty đầu tư Bách Phú Thắng làm dao động long tin của người Hongkong đối với giới chứng khoán Hongkong, kế hoạch này không nghi ngờ là phá sản rồi!
Stern kinh ngạc đứng đó. Về phần Vu Thu Hạ sau đó nói gì, đều hoàn toàn không nghe được...
Cùng ngày, nhiều báo giới và truyền thông Hongkong, đều đăng tin tức này trên đầu trang nhất! Ở thời điểm mà dường như cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á muốn nổi lên, ở Hongkong nhân tâm bất ổn, khoản đầu tư ba tỷ đô la Mỹ này, giống như một cây định hải thần châm, khiến tâm tình những người Hongkong vốn đang thấp thỏm lo âu về tương lai lập tức an định xuống!
Hiện giờ trong hoàn cảnh này, ba tỷ đô la Mỹ đầu tư có ý nghĩa vô cùng trọng đại —— nó đã trở thành hạng mục đầu tư lớn nhất sau khi cuộc khủng hoảng tài chính bộc phát ở Hongkong!
Mà quan trọng hơn, sự xuất hiện của nó, đối với những người Hongkong luôn hoảng sợ về tương lai, không nghi ngờ gì đúng là một viên thuốc an thần hiệu quả!
Bất kể là Tập đoàn vận tải biển Quách Thị hay là Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, bất kể là Quách gia hay là Phương gia, đều là những nhà hào phú trong mắt đám thị dân Hongkong. Mà giới truyền thông nhóm cũng đều nhắc tới, Tập đoàn vận tải biển Quách Thị và Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, lúc trước khi những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế tập kích Hongkong, đều phát huy vai trò vô cùng quan trọng, cực đại ổn định thị trường tài chính Hongkong. Hai công ty này không có dấu hiệu gì của sự giảm sút. Mà ngay cả Tập đoàn vận tải biển Quách Thị và tập đoàn Carrefour, trong cơn khủng hoảng tài chính giá cổ phiếu vẫn không ngừng tăng lên!
Mà tại thời điểm mẫn cảm như vậy, hai nhà quyết định đầu tư vào công ty đầu tư Bách Phú Thắng một món tiền khổng lồ như vậy, chỉ có thể khẳng định rằng, bọn họ vô cùng xem trọng tương lai của Hongkong, xem trọng thị trường chứng khoán và hối đoái Hongkong!
Đám thị dân Hongkong, tuy rằng không rõ tương lai của thị trường tài chính Hongkong sẽ đi về đâu, không biết vì sao khi mà cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á dường như đang muốn tái hiện như bây giờ, Quách gia và Phương gia lại có niềm tin vững chắc như vậy? Nhưng bọn họ cũng hiểu được, Quách gia và Phương gia dám quăng một món tiền khổng lồ như vậy vào lúc này, khẳng định không phải là để bồi thường! Người ta đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, công ty hàng đầu Hongkong một năm có thể kiếm được món tiền này, nếu không có vài phần nắm chắc, họ sao có thể quăng tiền đi như vậy? Tiền đâu phải là từ trên trời rơi xuống?
Tâm trạng như vậy, có thể nói rất nhanh giống như bệnh độc len lỏi vào giữa đám thị dân Hongkong! Mà cùng lúc đó, bởi vì tiền đồ không ổn định của công ty đầu tư Bách Phú Thắng đã liên lụy đến mọi người trong ngành này, họ cũng thu được không ít lợi!
Lại là một buổi sáng sớm, ở trước bãi đỗ xe tòa nhà làm việc của tạp chí Tokyo > Miyamoto bước xuống khỏi chiếc xe của mình, thuận đường đi về hướng tòa soạn.
Hiện giờ Miyamoto đã là phó tổng biên tập của báo >, ở tòa soạn cũng là nhân viên quản lý cấp cao. Mặc dù Phương Minh Viễn mấy năm gần đây, tốc độ sáng tác đã chậm dần, hiện giờ cũng chỉ là có duy nhất bộ > đang từ từ ra. Nhưng địa vị của Phương Minh Viễn ở giới hoạt hình Nhật Bản, cũng không ai có thể làm lay động!
Mặc dù những người yêu thích hoạt hình Nhật Bản, đối với tác phẩm mới của người họ "Phương" trước nay không có phê bình ra mặt, nhưng đối với thành tựu cao của Phương Minh Viễn trong chế tác trò chơi, làm bọn họ cũng không có oán hận gì nhiều. Dù sao ai cũng hiểu, tinh lực của một người là hữu hạn, khi chú tâm vào một hạng mục thì những thứ khác tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Phương Minh Viễn địa vị ổn định không thể dao động, Miyamoto làm người phát ngôn kiêm người liên hệ của hắn ở báo >, địa vị đương nhiên cũng vững như núi! Hơn nữa trong tòa soạn không ít người đều cho rằng, nếu như không phải Phương Minh Viễn sau này bị các sự vụ khác thu hút sự chú ý, không còn đặt trọng việc sáng tác hoạt hình, bằng không mà nói, Miyamoto tuyệt đối là tổng biên tập của báo >!
Mặc dù nói, Miyamoto chỉ là phó tổng biên tập, nhưng hắn ở đây địa vị cũng không hề có chút thua kém tổng biên tập.
Từ bãi đỗ xe đến tòa soạn, những người nhìn thấy liền chào hỏi Miyamoto nối liền không dứt! Trong đó có rất nhiều người trẻ tuổi, ánh mắt sùng bái mà nhìn theo bóng hắn!
Ngay lúc hắn đang bước lên bậc thang của tòa soạn, một người nam tử mặc Âu phục chặn đường hắn, mang theo vài phần cung kính nói:
-Xin hỏi, ngài có phải là ngàu Miyamoto?
Miyamoto ngơ ngác một chút, hắn nhìn nhìn người này một chút nhưng vẫn không tài nào nhận ra:
-Đúng, tôi là Miyamoto, anh là?
-Ngài Miyamoto, chào ngài, tôi là Lũng Nam Trọng Nhị của công ty khoáng sản đất hiếm Tam Tỉnh, lúc này đây mạo muội tiến đến, là muốn sắp xếp một cuộc hẹn giữa ngài với người phụ trách của chúng tôi là ngài Sato, không biết ngài Miyamoto khi nào thì có thời gian?
Lũng Nam Trọng Nhị cung kính nói.
-Công ty Tam Tỉnh?
Miyamoto kinh ngạc nói:
- Lũng Nam Trọng Nhị, anh chắc là cần tìm tôi chứ? Tôi chỉ là phó tổng biên tập của một tạp chí hoạt hình?
Chuyện này nghe ra thì dường như có chút vớ vẩn buồn cười.
-Ngài không cần hoài nghi, quả thật là tìm ngài!
Lũng Nam Trọng Nhị mỉm cười nói:
-Ngài Sato hy vọng ngài có thể trong lúc cấp bách, bỏ ra một chút thời gian cùng ngài ấy gặp mặt một lần! Ngài Sato có chuyện quan trọng, muốn cùng ngài thương thảo!
Miyamoto trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
-Vậy được rồi, xế chiều hôm nay 3h, ngay tại phòng làm việc của tôi, được chứ?
-Chúng tôi không biết văn phòng của ngài cách âm có tốt không? Hơn nữa sự tình trọng đại, ngài Sato không hy vọng có người không phận sự quấy rầy các vị nói chuyện!
Lũng Nam Trọng Nhị nói.
Miyamoto hai tay khoanh trước ngực, trong lòng có vài phần cảnh giác. Trị an của Nhật Bản trong các nước phát triển được xem như khá tốt, nhưng cũng không phải là đêm không cần đóng cửa. Hàng năm cũng xuất hiện một vài vụ án. Mặc dù nói Miyamoto rất tò mò đối phương muốn lấy được gì từ mình, khi mà mình chỉ là một phó tổng biên bình thường mà thôi!
Lũng Nam Trọng Nhị nhìn ra sự cảnh giác của Miyamoto, liền lấy ra thẻ căn cước của mình đưa cho Miyamoto, mỉm cười nói:
-Ngài Miyamoto, không bằng như vậy đi, xế chiều hôm nay 3h, chúng ta hẹn gặp ở trước bảo tàng mỹ thuật quốc gia Tây Dương. Ngài Miyamoto nếu vẫn còn lo lắng thì có thể mời bạn bè cùng đi.
Miyamoto nhìn nhìn thẻ căn cước của Lũng Nam Trọng Nhị, quả nhiên như hắn nói, là nhân viên của công ty Tam Tỉnh.
-Ngài Sato của các người tìm tôi làm gì vậy?
Miyamoto đem thẻ căn cước trả lại cho Lũng Nam Trọng Nhị, nhíu mày nói:
-Tôi không nhớ rõ từng quen biết qua trong đám người ở Tam Tỉnh có người nào tên là Sato đấy! Hơn nữa, tôi là một gã biên tập, có năng lực giúp đỡ gì cho các người?
Nếu đi ra bảo tang mỹ thuật quốc gia Tây Dương gặp mặt, thật ra cũng không cần lo lắng đối phương có thể làm ra sự tình gì nghiêm trọng. Nơi đó là nơi tập trung tương đối đông người Nhật Bản và du khách ngoại quốc.
Lũng Nam Trọng Nhị mỉm cười nói:
-Ngài Sato vì sao tìm ngài, đến lúc đó ngài sẽ biết! Tôi chẳng qua chỉ là một gã phụ trách liên hệ và truyền lại lời mà thôi.
Nói xong, Lũng Nam Trọng Nhị đưa qua một cái hộp, vừa mở ra vừa nói:
-Đây là lễ vật mà ngài Sato bảo tôi mang đến cho ngài, xin ngài vui lòng nhận cho!
Miyamoto thoáng nhìn qua, ánh mắt không thể rời khỏi, bên trong là bản thảo do tự tay Osamu Tezuka viết, người đã chết gần mười năm trước vì ung thư dạ dày, người được giới hoạt hình Nhật Bản xưng tụng là >!
Danh sách chương