Mọi người mặc dù đều đàm tiếu, nhưng rất nhanh đã có người đứng ra, nói
cho mọi người biết, xe hoa là đang chờ mấy vị khách nhân, cho nên tạm
thời đi vòng quanh khách sạn, không có chuyện gì khác, mong mọi người
yên tâm. Phỏng chừng còn cần thêm một chút ít thời gian nữa, nếu ai mệt
rồi, thì có thể vào trong khách sạn nghỉ ngơi, đợi có tin tức xác thực,
bọn họ sẽ lập tức thông báo cho mọi người. Phương Minh Viễn cũng chú ý
thấy có một chiếc xe có rèm che lái vào bãi đỗ xe của khách sạn, bước
xuống chính là Hạng Quân!
-Tổng giám đốc Hạng đến rồi, tôi phải đi chào hỏi đây!
Phương Minh Viễn nói với Vu Nhị. Vừa nãy hắn cũng chưa nói chuyện được rõ ràng với Hạng Quân, mới chỉ kịp dặn dò mấy câu, để tránh lát nữa làm trò cười cho thiên hạ.
- Tổng giám đốc Hạng của nhà hàng chi nhánh Tần Tây cũng tới sao? Chủ nhiệm Ngụy cũng thật là có thể diện!
La Phi Phi không khỏi sợ hãi kêu khẽ lên. Vu Nhị cười mà không nói.
Rất nhanh, Phương Minh Viễn đã ra đón Hạng Quân, Hạng Quân xuất thân từ Bình Xuyên, năm nay cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, ba năm trước đây vừa mới kết hôn, với Phương Minh Viễn và Vu Nhị đương nhiên là đều không xa lạ gì. Nếu Phương Minh Viễn không muốn bại lộ thân phận, hắn đương nhiên là mừng rỡ mà tiếp đón.
-Tổng giám đốc Hạng đến rồi!
Vu Nhị cười dài nói.
-Chủ nhiệm Vu, cô đừng đánh vào mặt tôi như thế! Cái gì mà tổng giám đốc Hạng, ở chỗ của cô thì tôi chỉ là Hạng Quân mà thôi!
Hạng Quân cười nói.
-Anh Hạng, hôm nay tôi thay mặt đồng nghiệp cảm ơn anh rồi!
Vu Nhị cười nói.
Hạng Quân khoát tay áo nói:
-Có gì mà phải cảm ơn! Nếu không phải lúc nãy... lúc nãy cậu Minh nhắc nhở tôi, tôi cũng không biết lão Hoa hôm nay gả con gái! Việc này khiến cho tôi trở tay không kịp, lập tức dời lại một cái hẹn, đến lễ vật cũng không kịp chuẩn bị, phải chạy ngay đến đây!
Kim Diệc Phi và La Phi Phi không khỏi tặc luỡi, vị này là lão đại của nhà hàng chi nhánh Tần Tây của Phương gia sao! Trong tay nắm giữ vài chục cửa hiệu mặt tiền, hơn một ngàn công nhân! Trong giới buôn bán Phụng Nguyên, cũng được coi là nhân vật số một số hai! Vu Nhị thì không cần nói làm gì, người ta cũng có nền tảng vững chắc, nhưng Minh Viễn ít tuổi như vậy, lại cùng Hạng Quân ôm vai bá cổ làm bằng hữu của nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là cũng không còn gì để nói! Nhưng trong mắt của hai người này, ánh nhìn với Phương Minh Viễn không khỏi có chút thay đổi.
Hạng Quân nhìn nhìn đám người xung quanh một chút, có mấy người của đài truyền hình đều mỉm cười chào hắn. Xem ra, nếu không phải là hắn cùng đi với Vu Nhị thì chỉ sợ cũng sẽ có không ít người đến tiếp cận.
-Đoàn xe còn chưa tới sao?
Hạng Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút kỳ lạ nói.
-Đang chạy vòng vòng quanh khách sạn!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chắc còn phải chờ mấy người Hoa Quốc Hùng tới mới được!
-Sao? Hoa Quốc Hùng còn chưa tới sao? Đây là đám cưới của con gái hắn hay ai?
Hạng Quân giật mình kinh hãi nói. Vừa rồi trong điện thoại, Phương Minh Viễn cũng không nói rõ được với hắn, hắn còn tưởng rằng Hoa Quốc Hùng đã sớm tới từ lâu, thảo nào tìm trong đám người lại chẳng thấy hắn đâu.
Vu Nhị thở dài, tóm tắt lại chân tướng sự việc lại cho Hạng Quân, Hạng Quân có thể làm được cái chức này, cũng là do khôn khéo dũng mãnh hơn người, mặc dù nhiều chỗ Vu Nhị cũng chỉ nói đại khái, nhưng Hạng Quân cũng hiểu được tám chín phần.
Hạng Quân nhìn trộm Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn nhìn Vu Nhị, thầm nghĩ Ngụy Bằng Trình quả là gặp may, nếu không phải quan hệ giữa hắn và Vu Nhị không tệ, mà hôm nay lại có cả sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, bằng không mà nói lễ cưới hôm nay sẽ không có sự góp mặt của nhà gái!
-Ngài là Tổng giám đốc Hạng Quân nhà hàng chi nhánh Tần Tây?
Từ trong khách sạn bước nhanh đến một người đàn ông trung niên, thận trọng hỏi. Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại. Chính là người mà vừa nãy Vu Nhị chỉ cho hắn, cậu của Hoa Luyến Anh.
-A, tôi chính là Hạng Quân!
Hạng Quân ngơ ngác một chút, thận trọng quan sát đối phương, lúc này mới nói.
-Chân thành cảm ơn sự hiện diện của ngài, có thể trong lúc cấp bách như thế này mà tự mình tham dự hôn lễ của cháu gái tôi! Tôi là cậu của Hoa Luyến Anh, Thường Vệ Quốc!
Thường Vệ Quốc nhiệt tình cầm lấy tay của Hạng Quân, lắc lắc vài cái nói.
-A?...
Hạng Quân có chút chưa rõ ràng nói:
-Xin chào, Thường tiên sinh!
Hắn có chút không rõ Thường Vệ Quốc vì sao lại nhiệt tình như vậy.
Cũng may Thường Vệ Quốc cũng cũng không có lưu lại lâu, nói nói mấy câu rồi lại lui trở về. Vu Nhị thoáng chút suy nghĩ nhìn theo bóng hắn tiến vào khách sạn, không nói gì thêm.
-Này, chị nói ba người để cho tôi kiểm tra đâu rồi? Tôi không phải chỉ đến để tham gia hôn lễ đâu đấy!
Phương Minh Viễn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vu Nhị, mà không chú ý thấy động tác "thân mật" của mình đã đưa tới không ít sự chú ý. Trong đó có mấy người nam nhân, vốn đã nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt không mấy thiện cảm, sắc mặt lập tức liền chìm xuống. Trong đó còn có mấy người định đứng ra, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
-Ừ...
Vu Nhị lướt ánh mắt nhìn trong đám người, lúc này mới chỉ vào một người đàn ông trung niên dung mạo bình thường nói:
-Nhìn thấy chưa, chính là người đàn ông kia, hắn tên là Sài Vũ Quang, là Trưởng phòng nhân sự của đài truyền hình, tôi vẫn cho rằng hắn là người quản lý nhân tài tốt nhất của đài.
Phương Minh Viễn chép miệng, phương diện quản lý nhân sự, mình sao có thể kiểm tra cho Vu Nhị? Chẳng lẽ mình lại giả dạng làm một ứng viên, tìm hắn thử xem? Như vậy thì thật là khôi hài.
Phương Minh Viễn ghé sát vào tai Vu Nhị nói:
-Tôi bảo, chị đừng làm quá, làm việc gì cũng phải lưu lại một đường, ngày sau dễ xử lý!
Thời gian Vu Nhị công tác ở đài truyền hình cũng không ngắn, đối thành viên tổ chức của đài có thể nói là hiểu rõ, nếu đào quá mức, lại đào toàn nòng cốt, sẽ khó tránh khỏi khiến cho giới cao tầng của đài bất mãn.
-Ừ, tôi biết đúng mực mà!
Vu Nhị lườm hắn một cái, nói:
-Anh yên tâm, những người tôi tìm được này, ở đài đều là những người có tài nhưng không gặp thời, hơn nữa lại không được thủ trưởng chào đón, bọn họ mà muốn rời khỏi đài truyền hình, thì người trong đài chỉ có vui mừng mà không thấy tiếc nuối! Tuy nhiên, cho dù là lấy được tất cả bọn họ về chỗ chúng ta, thì nhân lực của chúng ta vẫn là quá ít!
-Chuyện này cô không cần phải lo lắng!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
-Tôi đã bảo chị Thu Hạ ở Hongkong xem xét nhân sự cho cô rồi, công ty quảng cáo Tam Giang, cũng đang tìm nhân sự cho cô ở đài truyền hình Đế Đô và đài truyền hình Hoa Hạ rồi. Chắc khoảng chừng nửa tháng một tháng sau, sẽ có tin tức mới. Nhưng sau đó, đài truyền hình cần có thêm nhân sự, thì phải nhờ cậy vào chính mọi người đi mời chào thôi!
-Vậy thì thật tốt quá!
Vu Nhị vui mừng lộ rõ trên nét mặt! Thành thật mà nói, đối với các nhân viên mới đầu của đài truyền hình Đồng Nghi, Vu Nhị chẳng hề đánh giá cao! Những người đó mặc dù là tiếp nhận về, cũng chỉ có thể làm việc vặt nhân vật. Đương nhiên, không thể bài trừ trong đó có thể sẽ có những hòn ngọc thô chưa được mài dũa, nhưng muốn bọn họ nở rộ ánh hào quang, thì vẫn cần thời gian tương đối dài!
Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai sẽ có cùng vị trí với đài truyền hình Phụng Nguyên, tham vọng này của Vu Nhị, những ngững người này tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Cũng may là cần một thời gian tương đối dài, Vu Nhị còn có đủ thời giờ để tuyển quân mua ngựa, làm phong phú nhân sự cho đài truyền hình!
-A, đúng rồi, khởi động tài chính ban đầu của đài truyền hình phải làm sao bây giờ? Cho dù là tòa nhà làm việc và tháp truyền đều do huyện ra mặt kiến thiết, nhưng đài cũng cần đại lượng tài chính để mời chào nhân tài và mua thiết bị! Chỉ một chút tài chính kia, thì có thể làm được việc gì!
Vu Nhị lại nghĩ tới vấn đề mới nói. Không có tài chính sung túc, cho dù mình có giỏi ba hoa chích choè, thì cũng có tác dụng gì! Họ có thể từ bỏ mức lương hấp dẫn của mình ở đài truyền hình tỉnh để tự nguyện đến Đồng Nghi chịu khổ sao. Cho dù là bọn họ nguyện ý, thì người nhà của bọn họ nhất định sẽ không hài lòng.
-Tài chính, có thể một phần do thành phố tương lai giải quyết, một phần do Carrefour, nhà hàng Phương gia, chuỗi siêu thị điện gia dụng Thiên Đỉnh cho vay, sau này đài có thể dùng quảng cáo để hoàn lại, cần thiết, tôi có thể quyên tặng đài một phần, như vậy tôi nghĩ là đủ rồi!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút, vừa cho ngựa chạy lại vừa không cho ngựa ăn cỏ, loại chuyện này, Phương Minh Viễn làm không được. Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai, có thể nói là một công ty truyền thông mà hắn cực kỳ coi trọng, cho nên mặc dù phải tiêu nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể buông lỏng.
-Đúng rồi, sau này cô giúp tôi lưu ý một chút, xem xem có ai thích hợp làm báo, bởi truyền thông giấy của Đồng Nghi tương lai, vẫn còn cần có người chống đỡ!
Phương Minh Viễn vỗ nhẹ trán một cái, hắn thiếu chút nữa thì quên mất! Là một thành phố tương lai, sao có thể còn giống như trước, không có lực ảnh hưởng của một vài tờ báo thuộc về riêng mình!
-Chuyện này còn cần anh phải nhắc sao! Tôi đã sớm xem xét rồi!
Vu Nhị lườm hắn một cái, mỉm cười duyên dáng nói:
-Ôi... Nếu không phải anh giao đài truyền hình cho tôi, thì tôi muốn đi làm báo chí cơ...
Vì không muốn cho La Phi Phi và Kim Diệc Phi biết, hai người lúc nói chuyện chẳng những thanh âm ép tới tương đối thấp, thân mình cũng ép tương đối gần, Vu Nhị lại luôn miệng cười vui, đối với người ở bên ngoài, hai người giống như là cặp tình nhân đang liếc mắt đưa tình vậy. Mà ngay cả Kim Diệc Phi và La Phi Phi, lúc này trong lòng đều tràn đầy mất mát, con ngựa ô vất vả mãi mới để mắt thấy được, không ngờ lại là nhân ngãi của Vu Nhị! Minh Viễn này nếu thật sự được Vu Nhị nhìn trúng, thì hai người họ bất kể là dung mạo hay địa vị, đều kém xa Vu Nhị, không sao tranh giành được với cô!
Kỳ thật không chỉ có hai người bọn họ, trong đám người ở trước lầu còn có mấy người nữ nhân trẻ tuổi, cũng đang chú ý đến Phương Minh Viễn, nguyên nhân rất đơn giản, địa vị của Vu Nhị ở đài rất cao, mà có thể thân mật với Vu Nhị như vậy, sao có thể là phàm nhân! Huống chi, sau đó còn xuất hiện cả Hạng Quân, người hữu tâm sẽ nhận ra được, lại càng khiến những nữ nhân này để mắt đến Phương Minh Viễn!
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thiếu những nam nhân hận Phương Minh Viễn đến nghiến răng nghiến lợi!
10h45', khi mà người điều khiển hôn lễ đã sốt sắng muốn nhảy lên rồi, đoàn xe rốt cục cũng lái xe tiến vào khách sạn...
-Tổng giám đốc Hạng đến rồi, tôi phải đi chào hỏi đây!
Phương Minh Viễn nói với Vu Nhị. Vừa nãy hắn cũng chưa nói chuyện được rõ ràng với Hạng Quân, mới chỉ kịp dặn dò mấy câu, để tránh lát nữa làm trò cười cho thiên hạ.
- Tổng giám đốc Hạng của nhà hàng chi nhánh Tần Tây cũng tới sao? Chủ nhiệm Ngụy cũng thật là có thể diện!
La Phi Phi không khỏi sợ hãi kêu khẽ lên. Vu Nhị cười mà không nói.
Rất nhanh, Phương Minh Viễn đã ra đón Hạng Quân, Hạng Quân xuất thân từ Bình Xuyên, năm nay cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, ba năm trước đây vừa mới kết hôn, với Phương Minh Viễn và Vu Nhị đương nhiên là đều không xa lạ gì. Nếu Phương Minh Viễn không muốn bại lộ thân phận, hắn đương nhiên là mừng rỡ mà tiếp đón.
-Tổng giám đốc Hạng đến rồi!
Vu Nhị cười dài nói.
-Chủ nhiệm Vu, cô đừng đánh vào mặt tôi như thế! Cái gì mà tổng giám đốc Hạng, ở chỗ của cô thì tôi chỉ là Hạng Quân mà thôi!
Hạng Quân cười nói.
-Anh Hạng, hôm nay tôi thay mặt đồng nghiệp cảm ơn anh rồi!
Vu Nhị cười nói.
Hạng Quân khoát tay áo nói:
-Có gì mà phải cảm ơn! Nếu không phải lúc nãy... lúc nãy cậu Minh nhắc nhở tôi, tôi cũng không biết lão Hoa hôm nay gả con gái! Việc này khiến cho tôi trở tay không kịp, lập tức dời lại một cái hẹn, đến lễ vật cũng không kịp chuẩn bị, phải chạy ngay đến đây!
Kim Diệc Phi và La Phi Phi không khỏi tặc luỡi, vị này là lão đại của nhà hàng chi nhánh Tần Tây của Phương gia sao! Trong tay nắm giữ vài chục cửa hiệu mặt tiền, hơn một ngàn công nhân! Trong giới buôn bán Phụng Nguyên, cũng được coi là nhân vật số một số hai! Vu Nhị thì không cần nói làm gì, người ta cũng có nền tảng vững chắc, nhưng Minh Viễn ít tuổi như vậy, lại cùng Hạng Quân ôm vai bá cổ làm bằng hữu của nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là cũng không còn gì để nói! Nhưng trong mắt của hai người này, ánh nhìn với Phương Minh Viễn không khỏi có chút thay đổi.
Hạng Quân nhìn nhìn đám người xung quanh một chút, có mấy người của đài truyền hình đều mỉm cười chào hắn. Xem ra, nếu không phải là hắn cùng đi với Vu Nhị thì chỉ sợ cũng sẽ có không ít người đến tiếp cận.
-Đoàn xe còn chưa tới sao?
Hạng Quân nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút kỳ lạ nói.
-Đang chạy vòng vòng quanh khách sạn!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chắc còn phải chờ mấy người Hoa Quốc Hùng tới mới được!
-Sao? Hoa Quốc Hùng còn chưa tới sao? Đây là đám cưới của con gái hắn hay ai?
Hạng Quân giật mình kinh hãi nói. Vừa rồi trong điện thoại, Phương Minh Viễn cũng không nói rõ được với hắn, hắn còn tưởng rằng Hoa Quốc Hùng đã sớm tới từ lâu, thảo nào tìm trong đám người lại chẳng thấy hắn đâu.
Vu Nhị thở dài, tóm tắt lại chân tướng sự việc lại cho Hạng Quân, Hạng Quân có thể làm được cái chức này, cũng là do khôn khéo dũng mãnh hơn người, mặc dù nhiều chỗ Vu Nhị cũng chỉ nói đại khái, nhưng Hạng Quân cũng hiểu được tám chín phần.
Hạng Quân nhìn trộm Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn nhìn Vu Nhị, thầm nghĩ Ngụy Bằng Trình quả là gặp may, nếu không phải quan hệ giữa hắn và Vu Nhị không tệ, mà hôm nay lại có cả sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, bằng không mà nói lễ cưới hôm nay sẽ không có sự góp mặt của nhà gái!
-Ngài là Tổng giám đốc Hạng Quân nhà hàng chi nhánh Tần Tây?
Từ trong khách sạn bước nhanh đến một người đàn ông trung niên, thận trọng hỏi. Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại. Chính là người mà vừa nãy Vu Nhị chỉ cho hắn, cậu của Hoa Luyến Anh.
-A, tôi chính là Hạng Quân!
Hạng Quân ngơ ngác một chút, thận trọng quan sát đối phương, lúc này mới nói.
-Chân thành cảm ơn sự hiện diện của ngài, có thể trong lúc cấp bách như thế này mà tự mình tham dự hôn lễ của cháu gái tôi! Tôi là cậu của Hoa Luyến Anh, Thường Vệ Quốc!
Thường Vệ Quốc nhiệt tình cầm lấy tay của Hạng Quân, lắc lắc vài cái nói.
-A?...
Hạng Quân có chút chưa rõ ràng nói:
-Xin chào, Thường tiên sinh!
Hắn có chút không rõ Thường Vệ Quốc vì sao lại nhiệt tình như vậy.
Cũng may Thường Vệ Quốc cũng cũng không có lưu lại lâu, nói nói mấy câu rồi lại lui trở về. Vu Nhị thoáng chút suy nghĩ nhìn theo bóng hắn tiến vào khách sạn, không nói gì thêm.
-Này, chị nói ba người để cho tôi kiểm tra đâu rồi? Tôi không phải chỉ đến để tham gia hôn lễ đâu đấy!
Phương Minh Viễn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vu Nhị, mà không chú ý thấy động tác "thân mật" của mình đã đưa tới không ít sự chú ý. Trong đó có mấy người nam nhân, vốn đã nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt không mấy thiện cảm, sắc mặt lập tức liền chìm xuống. Trong đó còn có mấy người định đứng ra, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
-Ừ...
Vu Nhị lướt ánh mắt nhìn trong đám người, lúc này mới chỉ vào một người đàn ông trung niên dung mạo bình thường nói:
-Nhìn thấy chưa, chính là người đàn ông kia, hắn tên là Sài Vũ Quang, là Trưởng phòng nhân sự của đài truyền hình, tôi vẫn cho rằng hắn là người quản lý nhân tài tốt nhất của đài.
Phương Minh Viễn chép miệng, phương diện quản lý nhân sự, mình sao có thể kiểm tra cho Vu Nhị? Chẳng lẽ mình lại giả dạng làm một ứng viên, tìm hắn thử xem? Như vậy thì thật là khôi hài.
Phương Minh Viễn ghé sát vào tai Vu Nhị nói:
-Tôi bảo, chị đừng làm quá, làm việc gì cũng phải lưu lại một đường, ngày sau dễ xử lý!
Thời gian Vu Nhị công tác ở đài truyền hình cũng không ngắn, đối thành viên tổ chức của đài có thể nói là hiểu rõ, nếu đào quá mức, lại đào toàn nòng cốt, sẽ khó tránh khỏi khiến cho giới cao tầng của đài bất mãn.
-Ừ, tôi biết đúng mực mà!
Vu Nhị lườm hắn một cái, nói:
-Anh yên tâm, những người tôi tìm được này, ở đài đều là những người có tài nhưng không gặp thời, hơn nữa lại không được thủ trưởng chào đón, bọn họ mà muốn rời khỏi đài truyền hình, thì người trong đài chỉ có vui mừng mà không thấy tiếc nuối! Tuy nhiên, cho dù là lấy được tất cả bọn họ về chỗ chúng ta, thì nhân lực của chúng ta vẫn là quá ít!
-Chuyện này cô không cần phải lo lắng!
Phương Minh Viễn khẽ cười nói:
-Tôi đã bảo chị Thu Hạ ở Hongkong xem xét nhân sự cho cô rồi, công ty quảng cáo Tam Giang, cũng đang tìm nhân sự cho cô ở đài truyền hình Đế Đô và đài truyền hình Hoa Hạ rồi. Chắc khoảng chừng nửa tháng một tháng sau, sẽ có tin tức mới. Nhưng sau đó, đài truyền hình cần có thêm nhân sự, thì phải nhờ cậy vào chính mọi người đi mời chào thôi!
-Vậy thì thật tốt quá!
Vu Nhị vui mừng lộ rõ trên nét mặt! Thành thật mà nói, đối với các nhân viên mới đầu của đài truyền hình Đồng Nghi, Vu Nhị chẳng hề đánh giá cao! Những người đó mặc dù là tiếp nhận về, cũng chỉ có thể làm việc vặt nhân vật. Đương nhiên, không thể bài trừ trong đó có thể sẽ có những hòn ngọc thô chưa được mài dũa, nhưng muốn bọn họ nở rộ ánh hào quang, thì vẫn cần thời gian tương đối dài!
Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai sẽ có cùng vị trí với đài truyền hình Phụng Nguyên, tham vọng này của Vu Nhị, những ngững người này tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Cũng may là cần một thời gian tương đối dài, Vu Nhị còn có đủ thời giờ để tuyển quân mua ngựa, làm phong phú nhân sự cho đài truyền hình!
-A, đúng rồi, khởi động tài chính ban đầu của đài truyền hình phải làm sao bây giờ? Cho dù là tòa nhà làm việc và tháp truyền đều do huyện ra mặt kiến thiết, nhưng đài cũng cần đại lượng tài chính để mời chào nhân tài và mua thiết bị! Chỉ một chút tài chính kia, thì có thể làm được việc gì!
Vu Nhị lại nghĩ tới vấn đề mới nói. Không có tài chính sung túc, cho dù mình có giỏi ba hoa chích choè, thì cũng có tác dụng gì! Họ có thể từ bỏ mức lương hấp dẫn của mình ở đài truyền hình tỉnh để tự nguyện đến Đồng Nghi chịu khổ sao. Cho dù là bọn họ nguyện ý, thì người nhà của bọn họ nhất định sẽ không hài lòng.
-Tài chính, có thể một phần do thành phố tương lai giải quyết, một phần do Carrefour, nhà hàng Phương gia, chuỗi siêu thị điện gia dụng Thiên Đỉnh cho vay, sau này đài có thể dùng quảng cáo để hoàn lại, cần thiết, tôi có thể quyên tặng đài một phần, như vậy tôi nghĩ là đủ rồi!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút, vừa cho ngựa chạy lại vừa không cho ngựa ăn cỏ, loại chuyện này, Phương Minh Viễn làm không được. Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai, có thể nói là một công ty truyền thông mà hắn cực kỳ coi trọng, cho nên mặc dù phải tiêu nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể buông lỏng.
-Đúng rồi, sau này cô giúp tôi lưu ý một chút, xem xem có ai thích hợp làm báo, bởi truyền thông giấy của Đồng Nghi tương lai, vẫn còn cần có người chống đỡ!
Phương Minh Viễn vỗ nhẹ trán một cái, hắn thiếu chút nữa thì quên mất! Là một thành phố tương lai, sao có thể còn giống như trước, không có lực ảnh hưởng của một vài tờ báo thuộc về riêng mình!
-Chuyện này còn cần anh phải nhắc sao! Tôi đã sớm xem xét rồi!
Vu Nhị lườm hắn một cái, mỉm cười duyên dáng nói:
-Ôi... Nếu không phải anh giao đài truyền hình cho tôi, thì tôi muốn đi làm báo chí cơ...
Vì không muốn cho La Phi Phi và Kim Diệc Phi biết, hai người lúc nói chuyện chẳng những thanh âm ép tới tương đối thấp, thân mình cũng ép tương đối gần, Vu Nhị lại luôn miệng cười vui, đối với người ở bên ngoài, hai người giống như là cặp tình nhân đang liếc mắt đưa tình vậy. Mà ngay cả Kim Diệc Phi và La Phi Phi, lúc này trong lòng đều tràn đầy mất mát, con ngựa ô vất vả mãi mới để mắt thấy được, không ngờ lại là nhân ngãi của Vu Nhị! Minh Viễn này nếu thật sự được Vu Nhị nhìn trúng, thì hai người họ bất kể là dung mạo hay địa vị, đều kém xa Vu Nhị, không sao tranh giành được với cô!
Kỳ thật không chỉ có hai người bọn họ, trong đám người ở trước lầu còn có mấy người nữ nhân trẻ tuổi, cũng đang chú ý đến Phương Minh Viễn, nguyên nhân rất đơn giản, địa vị của Vu Nhị ở đài rất cao, mà có thể thân mật với Vu Nhị như vậy, sao có thể là phàm nhân! Huống chi, sau đó còn xuất hiện cả Hạng Quân, người hữu tâm sẽ nhận ra được, lại càng khiến những nữ nhân này để mắt đến Phương Minh Viễn!
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thiếu những nam nhân hận Phương Minh Viễn đến nghiến răng nghiến lợi!
10h45', khi mà người điều khiển hôn lễ đã sốt sắng muốn nhảy lên rồi, đoàn xe rốt cục cũng lái xe tiến vào khách sạn...
Danh sách chương