Người đàn ông trung niên tên Tô Ái Quân là viên chức Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên, lần này đi Bắc Kinh một mặt là đi công tác, đồng thời cũng là về qua nhà thăm bố mẹ.

Mãi một lúc lâu sau ông ta mới hết kinh ngạc, nhìn Phương Minh Viễn nằm trên giường phía dưới mà khó có thể tin được. Ông ta thực sự không thể nào tin một lý luận như thế này, một suy nghĩ như thế này không ngờ lại do một đứa trẻ nghĩ ra. Trên mảnh đất Trung Quốc này, kẻ từng chơi qua nam châm không có bốn, năm trăm triệu thì cũng có hai, ba trăm triệu, sao lại không có ai liên tưởng nó với xe lửa chứ? Tàu hoả đệm từ trường có cái tên rất hay, không những mang tính hình tượng mà còn khiến người ta vừa trông thấy đã hiểu ngay, người nào mà biết một chút về nguyên lý nam châm thôi cũng đủ hiểu được điều này. Thế nhưng không ai có thể đâm xuyên qua lớp giấy này, tức không ai có thể nghĩ tới việc từ trường cũng có thể sử dụng được.

Tô Ái Quân chung quy cũng được coi là một phần tử trí thức, tuy rằng cũng chẳng phải làm công ty xe lửa, nhưng cái đầu của hắn nói cho hắn biết rằng cái lý luận mà Phương Minh Viễn đưa ra là có khả thi.

Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Trung Quốc không thể nghiên cứu ra loại tàu hỏa đệm từ trường có thể ứng dụng trong thực tế, nhưng đó chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu như thật sự có thể mang loại tàu hỏa đệm từ trường mà hắn nói ra nghiên cứu thì tốc độ của nó chắc chắn sẽ ở mức ba bốn trăm km trở lên. Đối với ngành đường sắt mà nói, đây chính là một tiến bộ mang tính cách mạng. Tô Ái Quân chỉ cần vừa nghĩ tới việc sau này mình chỉ mất có ba, bốn tiếng đã có thể đi lại giữa Phụng Nguyên và thủ đô Bắc Kinh là cái đầu đã không kiềm lại được niềm kiêu hãnh, như vậy có thể không chậm hơn máy bay rồi.

Nghĩ đến đây, thái độ của Tô Ái Quân đối với Phương Minh Viễn khác hẳn so với lúc trước. Khi nãy chẳng qua là thấy một đứa trẻ đáng yêu, trên đường đi lại vô vị buồn tẻ, nên nói chuyện cùng Phương Minh Viễn với thái độ vui đùa. Còn bây giờ, Tô Ái Quân đã xem Phương Minh Viễn như một người có thể nói chuyện một cách bình đẳng với mình, chí ít là cái lí luận điện từ trường mà đứa trẻ này nghĩ đến, còn được nói ra với lời lẽ của một đứa trẻ, mà Tô Ái Quân ba mươi mấy tuổi đầu rồi lại không bằng một đứa trẻ.

Thấy ông ta tỉnh lại, ông Phương, bà Phương, còn có cả Bạch Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc nói chuyện giữa hai người khi nãy mọi người đều đã nghe cả, tuy ba người cũng không cho rằng những ý nghĩ kỳ quặc của Phương Minh Viễn có giá trị gì, nhưng người đàn ông trung niên nằm trên giường kia sau khi nghe xong lại kinh ngạc, lại còn xem trọng điều đó, trong lòng họ không khỏi có chút lo âu. Ra ngoài đường ai mà không kín mồm kín miệng, thì chẳng bao lâu, đứa trẻ nhà mình nếu lại bị trêu chọc đầu óc có vấn đề thì cuộc sống sau này rất có thể sẽ khốn đốn. Nếu như người đàn ông trung niên này có chuyện không hay xảy ra thì việc này cũng gây phiền toái rồi. Trong phút chốc, mấy người đã coi Tô Ái Quân như một người đầu óc không bình thường.

Tô Ái Quân kia là người như thế nào, vừa nhìn thấy ánh mắt đám người nhà ông cụ Phương liền hiểu ngay biểu hiện vừa rồi của mình e là đã bị hiểu lầm, trong lòng dở khóc dở cười. Ông ta nhảy từ trên giường xuống, cười nói:

- Chào ông, tôi là Tô Ái Quân, đây là thẻ công tác của tôi.

Ông Phương liền lấy lại xem, khuôn mặt ông biến sắc :

- Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên ư? Thầy là giảng viên trường ĐH Giao Thông Phụng Nguyên sao? Ngần này tuổi rồi nhưng dân chúng đối với những người có thể vào được đại học cho dù là học tập hay làm việc đều có sự tôn trọng đặc biệt, hơn nữa trường ĐH Giao Thông Phụng Nguyên lại là trường có tiếng lâu nay ở tỉnh Tần Tây, từ thời dân quốc trường đã được thành lập rồi. Hiện nay, trường vẫn là trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc.

- Haha, thi thoảng tôi cũng đứng lớp.

Tô Ái Quân cười cười nói.

Ông Phương đem thẻ công tác trả lại cho Tô Ái Quân, lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, bà Phương và Bạch Bình cũng tươi tỉnh lên trông thấy, Tô Ái Quân cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

- Những lời mà cháu nhỏ vừa nói rất có lý, điều đó khiến tôi không khỏi xúc động. Tôi có thể nói chuyện tiếp với cháu ấy được không ạ?

Tô Ái Quân lịch sự nói.

- Vâng thầy cứ tự nhiên, thằng nhỏ có những ý nghĩ kỳ quái, thầy giáo Tô không chê cười là may rồi!

Ông Phương trong lòng mừng thầm, thằng cháu nhà mình nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với vị thầy giáo trường đại học này, không biết chừng sau này lớn lên thi vào ĐH Giao Thông Phụng Nguyên lại là một lựa chọn không tồi. Trong trường có người giúp đỡ, lại gần nhà, chú hai nó còn có thể trông nom, hai thân già này mà nhớ cháu cũng có thể đến Phụng Nguyên thăm nó.

- Đâu có, đâu có, cách nghĩ của cậu bé rất hay ạ.

Tô Ái Quân cười nói.

- Những đứa trẻ có trí tưởng tượng như vậy rất hiếm, ông bà giáo dục cậu bé rất tốt ạ.

- Nó là đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã thích đọc sách, những người công nhân chúng tôi không biết nổi vài trường đại học sao có thể dạy nó nhiều được.

Ông Phương cười đáp.

“Đại học Giao Thông Phụng Nguyên?” Lúc này trong lòng Phương Minh Viễn cũng không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng số mình thật hên, nói linh tinh vài câu mà gặp ngay phải giảng viên đại học, chẳng trách vị này lại mẫn cảm với tàu hoả đệm từ trường đến vậy!

- Cháu là Phương Minh Viễn, năm nay học lớp 2.

Thấy ánh mắt Tô Ái Quân quay lại nhìn, Phương Minh Viễn liền vội vàng giới thiệu:

- Xin đừng gọi cháu là anh bạn nhỏ hay là thằng nhóc, đứa trẻ cũng có cái tôn nghiêm của mình.

Đã đụng mặt rồi thì nhất định phải để lại cho vị thầy này một ấn tượng thật sâu sắc về mình, sau này không chừng lại dùng đến. Giảng viên đại học năm 1984 có thể là một nguồn trí thức khan hiếm tuyệt đối. Trong lòng Phương Minh Viễn đã đưa ra được quyết định tức thời.

- A...

Tô Ái Quân nhất thời không biết nói gì cho phải. Nếu theo cách nói của đời sau mà nói thì lời của Phương Minh Viễn khiến Tô Ái Quân sốc nặng

- Minh Viễn à, có thể nói cho chú biết xe lửa này có những ưu điểm gì không?

Hai người nói đông nói tây chẳng được mấy câu, chủ đề lại quay về xe.

- Tốc độ của chiếc xe lửa này nhanh đương nhiên là tốt rồi, thứ nhất, lãnh thổ nước ta rộng lớn, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây cũng phải mấy ngàn km, nếu đi xe lửa cũng phải mất mấy ngày mấy đêm, chúng ta nằm giường nằm đều khó chịu như vậy, ngồi giường cứng thì chẳng phải càng khó chịu sao. Đi một lần xe lửa không khác gì như chịu một lần đi đày. Nếu như quốc gia có sự kiện gì cấp bách, ví dụ như nạn lũ lụt, nạn hạn hán cần điều động một lượng lớn vật tư từ các tỉnh trên toàn quốc, nhưng đi đường đã mất mấy ngày, đây chẳng phải là nước xa không cứu được lửa gần sao.

Ánh mắt Tô Ái Quân bừng sáng, thằng nhóc nói quả không tồi, chính là cái lí này đây. Hơn nữa, nếu có thể tăng vận tốc của xe lửa, người được hưởng lợi đầu tiên chính là quân đội, tiến độ di chuyển của bộ đội trên quy mô lớn có thể đạt được sự cải thiện lớn. Cứ như vậy sẽ có tác dụng rõ rệt đối với việc nâng cao sức mạnh quân sự của Trung Quốc. Nếu các lực lượng vũ trang của đất nước, không phân biệt nơi ban đầu thuộc tỉnh nào đều có thể đảm bảo trong thời gian từ ba đến năm ngày di chuyển đến bất kỳ một địa điểm nào mà tuyến đường sắt có thể kéo đến, điều này đối với việc ngăn chặn các nước lân bang còn có tác dụng hơn cả sáu vị quân sư. Lúc này, chiến tranh giữa Trung Quốc và Bách Việt vẫn đang tiếp diễn, là một người trưởng thành, Tô Ái Quân lẽ nào có thể không quan tâm đến quân sự nước nhà?

- Thứ hai, cũng là nhằm tiết kiệm tiền.

- Tiết kiệm tiền? Sao lại thế?

Tô Ái Quân có chút bối rối hỏi. Đây là lần đầu hắn nghe thấy việc nâng cao tốc độ xe lửa lại có thể tiết kiệm tiền. Tốc độ càng nhanh, giá vé càng cao, lẽ ra phải là càng tốn tiền mới đúng. Thế nên giá vé tàu thủy là rẻ nhất còn giá vé máy bay là đắt nhất.

- Chú này, cháu lấy ví dụ thế này nhé. Nếu chú phải đi công tác từ Phụng Nguyên đến miền Nam, đi xe lửa mất khoảng ba đến bốn ngày phải không ạ? Chúng ta lấy con số ba đi, vậy chú phải mất ba ngày, quay về chú cũng phải mất ba ngày, trong tháng này chỉ cần đi công tác một lần, thì chú đã mất sáu ngày đi đường rồi. Chú là giảng viên, tuy rằng trên xe không thể dùng gì đến học vấn, nhưng chú vẫn có thể đọc sách làm phong phú thêm kiến thức.

Phương Minh Viễn nhìn khoang xe ầm ĩ, bĩu môi nói.

- Nhưng mà cháu không ôm nổi hi vọng đọc sách có hiệu quả. Thế nhưng nếu là vị giám đốc hay kỹ thuật viên thì sao? Trong sáu ngày này họ chẳng thể làm được gì để sống cả. Nhưng nếu nói, đi từ Phụng Nguyên vào miền Nam chỉ mất có một đêm, vậy chú có thể lên xe thì nằm ngủ, xuống xe thì làm việc, sáu ngày này vậy là có thể dùng được rồi. Tiền lương một tháng của chú là bao nhiêu cháu không cần biết, nhưng tính theo lương của bố cháu thì một tháng có thể tiết kiệm được mười tám đến hai mươi tệ rồi, những người đi xe lửa trên cả nước mỗi ngày có thể có mấy trăm ngàn, ngày ngày tháng tháng số tiền tiết kiệm được có thể là một con số khổng lồ.

Tô Ái Quân sửng sốt một lúc lâu, hoá ra tiền còn có thể tính ra như vậy ư? Điều này quả thật trước nay hắn chưa từng nghĩ tới.

- Thứ ba....

- Thứ tư....

-Thứ năm....

Một lúc sau, Tô Ái Quân nhìn vào ánh mắt Phương Minh Viễn mà hơi có chút chết lặng. Bản thân dù sao cũng là người trưởng thành học xong đại học, trong mắt xe lửa chẳng qua là thứ không thể tính toán ra cái gì. Thế nhưng trong miệng của thằng nhóc này, xe lửa đã trở thành đại sự lợi quốc lợi dân. Những ảnh hưởng mà nó mang đến lại càng sâu xa.

Logic của thằng nhóc này rất rõ ràng, tuy chỉ là lời lẽ của đứa trẻ, nhưng đã nói rõ được vấn đề.

“Nó, học lớp hai mới có bảy, tám tuổi. Còn mình, tốt nghiệp đại học, ba mươi hai tuổi rồi. Nhưng sao sự chênh lệch giữa hai con người này lại khác nhau đến như vậy?” Tô Ái Quân rất muốn ôm đầu hét to lên.

Thằng nhỏ này đúng là một thiên tài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện