Sau khi Quách Lượng đến quán ăn nhà họ Phương vài ngày, rắc rối theo nhau mà đến. Những người khác ở huyện Bình Xuyên như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, liên tiếp đến tìm nhà họ Phương. Có người muốn mua cổ phần, có người muốn mua kỹ thuật, chỉ có điều ra giá tốt hơn Quách Lượng một chút nhưng cũng có hạn, cũng có loại đến để đục khoét, khiến nhà họ Phương mấy ngày qua sứt đầu mẻ trán, bận bịu, chạy qua chạy lại.
- Xui xẻo tiêu tan, xui xẻo tiêu tan! Con mẹ nó, chuyện này vốn không phải xui xẻo mà là đám khốn khiếp muốn làm nhà tao phá sản. Chúng tao không cần đến sự giúp đỡ của bọn bây.
Phương Bân vừa sửa sang lại quầy, vừa tức giận chửi rủa. Giận nhất là có đám người nói bọn họ muốn mua quán ăn nhà họ Phương, thay nhà họ Phương gánh lấy tai họa, sau này còn phải giải quyết công bằng với Quách Lượng cho nên giá phải rẻ hơn.
Giờ đang là giữa bữa trưa, giáo viên bậc tiểu học gần đấy, còn có công nhân viên chức trong nhà máy, không ít người muốn tới nơi này cải thiện cuộc sống. Bởi vì nơi này đồ ăn không đắt, mặt tiền cửa hàng nhìn cũng sạch sẽ chỉnh tề, nhân viên phục vụ nhiệt tình, sẽ không vì có mỗi ba đến năm người mà chỉ gọi hai món mà xem thường khách. Cho nên đến lúc này, ghế trong quán ăn nhà họ Phương đã kín khách bảy tám phần. Đây là một con số khiến các nhà hàng khác trong thị trấn hâm mộ không ngừng.
Rèm cửa vén lên, âm thanh “hoan nghênh quý khách” của cô gái tiếp tân vang lên, bốn năm người tiến vào. Phương Bân nhìn lại, nhận ra đó chính là mấy người phụ trách vệ sinh phòng dịch của chính quyền thị trấn về. Người mập mạp kia, Phương Bân nhớ rõ là họ Tôn, phó phòng. Nói là phó phòng, gã đương nhiên là cao hơn. Điều này cũng giống như Cục trưởng cục cảnh sát Bình Xuyên và Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên, cùng là cục trưởng nhưng cấp bậc không giống nhau.
- Vị này không phải là Tôn trưởng khoa sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi bỏ công đến cái quán nhỏ này? Phương Bân vội vàng bước tới tiếp đón, tay đưa gói thuốc tới trước.
Người mập mạp đó cân nặng khoảng một trăm bảy mươi cân (đơn vị 1 cân Trung Quốc bằng 500g, tương đương 170 cân Trung Quốc bằng 85 cân Việt Nam), đưa tay nhận lấy, nhìn nhãn hiệu, lại ngửi mùi khói, ánh mắt sáng lên nói:
- Là thuốc lá chính cống nha. Ông chủ Phương, xem ra lợi nhuận của anh gần đây cũng không tồi.
Phương Bân cười theo:
- Đâu có, đâu có. Nhưng bánh canh đầu cá này vừa mới đưa ra, mọi người thường muốn đồ tươi, mới buôn bán được mấy tuần gần đây thôi. Mời các vị ngồi, mấy người mau mau đem trà, thuốc tốt nhất đến cho các đồng chí, các người đang làm gì trong đó?
Tôn mập ngậm thuốc trong miệng, nương theo bật lửa trong tay Phương Bân, hít một ngụm thật sâu, một vòng khói bay lên không trung, hài lòng gật gù. Vị thuốc lá này, mạnh hơn so với thuốc lào.
- Ông chủ Phương, lãnh đạo có chỉ thị, xét thấy đã gần tới mùa hạ, để bảo đảm vệ sinh thực phẩm cho người dân, cho nên sẽ tiến hành kiểm tra thí điểm trên toàn bộ các đơn vị ăn uống trong thị trấn. Quán ăn nhà họ Phương của các anh là quán ăn hàng đầu trong thị trấn, lại là quán ăn mà lãnh đạo thị trấn và nhà máy thường đến, công tác vệ sinh càng phải chú trọng. Cho nên vì trách nhiệm, xin ông chủ Phương hiểu cho.
Tôn mập cười nói. Phương Bân hơi khó hiểu. Trong thị trấn lúc trước cũng không phải không có bộ phận kiểm tra vệ sinh, nhưng phần lớn đều chọn thời gian không phải giờ cơm mà đến, hơn nữa, thông thường có báo trước. Hiện giờ đang là giữa trưa, đúng vào lúc phòng bếp vội nhất, nghĩ thế nào mà vào giờ này đến kiểm tra vệ sinh?
Tuy nhiên lời nói của Tôn mập đường hoàng là của nhà quan, Phương Bân cũng không thể nói lời nào không phải.
- Tôn Trưởng khoa này, giờ cũng đã tới giờ cơm rồi, hay là ở chỗ tôi ăn tạm một bữa cơm rau dưa, sau đó mới bắt đầu công tác kiểm tra. Anh cũng biết đó, hiện giờ là lúc đông khách nhất, trong bếp cũng là lúc vội nhất nữa…
- Không, không, không, lãnh đạo thị trấn đã ra nghiêm lệnh, cấm nhân viên công tác ăn cơm ở đơn vị bị kiểm tra. Một khi bị phát hiện sẽ bị phê bình nghiêm khắc, thậm chí còn có thể bị phạt. Bữa cơm này của anh, tôi không dám ăn đâu. Vì một bữa cơm mà mất cả công việc và tiền đồ, vậy thì không đáng làm.
Tôn mập liên tục lắc đầu, nói lời chính nghĩa:
- Ông chủ Phương, tạo điều kiện đi, cho nhân viên trong bếp đi ra hết, chúng tôi tiến hành kiểm tra. Ông chủ Phương, sự việc gấp gáp, nhiệm vụ buổi chiều của chúng tôi còn rất nặng nề, lần lữa dây dưa hoài không được đâu. Đến lúc đó tôi lại bị cấp trên răn dạy.
Rơi vào ngõ cụt, Phương Bân cũng chỉ có thể kêu mọi người trong bếp tạm thời dừng công việc, chờ nhân viên vệ sinh kiểm dịch xong mới bắt đầu làm việc lại. Năm phút trôi qua, rồi mười phút trôi qua, nhưng những người này dường như không có ý ra khỏi bếp. Lúc này mọi người chờ ăn cơm trong phòng ăn đã không còn kiên nhẫn, không ít người đã la lên. Phương Bân cũng chỉ có thể cho nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích, đồng thời cho mỗi bàn thêm một đĩa rau trộn xem như bồi thường.
- Tôn trưởng khoa, sao thời gian kiểm tra lại dài như vậy, mấy vị khách này đã chờ đến sốt cả ruột, có thể nhanh lên được không?
Phương Bân đưa cho Tôn mập một hộp thuốc, sốt ruột nói.
Tôn mập mạp không chút khách khí đỡ lấy bao thuốc, chậm rãi nói:
- Ông chủ Phương, việc này không gấp được. Tôi đã nói rồi, lần này kiểm tra quán ăn của anh là quan trọng nhất trong các quan trọng, lãnh đạo đặc biệt coi trọng. Nếu họ đi ngang qua, quay đầu lại để bọn họ biết được sẽ nói tôi không làm tròn trách nhiệm. Hơn nữa đây cũng là giúp đỡ cho công việc của các anh. Chỉ có gian bếp sạch sẽ không một hạt bụi mới có thể đảm bảo an toàn ẩm thực cho người dân trong thị trấn. Nếu vì chúng tôi kiểm tra không đến nơi đến chốn, sau này có gì rắc rối, tôi có thể trốn tránh trách nhiệm được sao? Vì các lãnh đạo ăn uống an toàn, vì vệ sinh thực phẩm cho người dân trong thị trấn, cũng vì mũ mão chức vụ của chính tôi, không thể làm qua loa được.
Nghe được giọng quan của gã, lửa trong bụng Phương Bân đã bốc lên ngùn ngụt. Kiểm tra vệ sinh cái kiểu gì, đây không phải là cố ý làm khó mình sao?
Nhưng Phương Bân cũng hiểu được, từ xưa dân đã không đấu với quan. Bọn họ có khi dùng biện pháp quang minh chính đại để trừng trị anh, cho anh khốn khổ mà không có chỗ tố cáo. Nhưng nếu để cho bọn họ gây sức ép như vậy, chỉ sợ qua mất giờ cơm trưa, những khách trong phòng này sẽ chờ không kịp. Vì thế, anh ta chỉ có thể rút ra hai trăm nhân dân tệ, cuốn trong tay, nhét vào tay Tôn mập.
- Tôn trưởng khoa, anh nâng cao tay môt chút, để chúng tôi mang đồ ăn cho khách trong phòng này xong, anh lại từ từ kiểm tra có được không? Khách hàng là thượng đế của chúng ta, lại càng là áo cơm cha mẹ của chúng ta, vì thế xin anh giúp cho.
Tôn mập cảm thấy trong tay có vật gì, liếc mắt xuống một cái, trong lòng cũng vừa nhảy lên. Hai trăm nhân dân tệ này cũng không phải là số tiền nhỏ. Gã xem thời gian, với vào bếp kêu to:
- Mọi người nhanh tay lẹ chân một chút đi!
Theo âm thanh của gã, không quá ba phút sau, tất cả mọi người đi ra. Phương Bân vội vẽ bảo nhóm đầu bếp đi vào, đồng thời cho nhân viên phục vụ báo cho mọi người biết, hôm nay giảm giá hai mươi phần trăm, xem như là bồi thường thời gian chờ đợi của mọi người. Cùng lúc đó sắp xếp người ở cửa ngăn khách mới tới, báo cho họ biết vì kiểm tra vệ sinh giữa trưa nên không thể buôn bán.
Đợi đến khi thức ăn của mọi người đều được đưa lên, bọn cấp dưới của Tôn mập lại đi vào bếp, chỉ có điều lần này cũng làm không bao lâu, chỉ năm sáu phút thì đã ra rồi.
Tôn mập tìm cái bàn, phân phát các biểu mẫu cho mọi người điền vào. Phương Bân dĩ nhiên cũng không đến gần. Một lát sau, Tôn mập gọi Phương Bân đến, đưa cho anh ta một văn bản, nói:
- Ông chủ Phương, cái này là ý kiến chỉnh đốn và cải cách của chúng tôi, anh xem thử đi. Hy vọng anh mau chóng đạt đến tiêu chuẩn..
- Xui xẻo tiêu tan, xui xẻo tiêu tan! Con mẹ nó, chuyện này vốn không phải xui xẻo mà là đám khốn khiếp muốn làm nhà tao phá sản. Chúng tao không cần đến sự giúp đỡ của bọn bây.
Phương Bân vừa sửa sang lại quầy, vừa tức giận chửi rủa. Giận nhất là có đám người nói bọn họ muốn mua quán ăn nhà họ Phương, thay nhà họ Phương gánh lấy tai họa, sau này còn phải giải quyết công bằng với Quách Lượng cho nên giá phải rẻ hơn.
Giờ đang là giữa bữa trưa, giáo viên bậc tiểu học gần đấy, còn có công nhân viên chức trong nhà máy, không ít người muốn tới nơi này cải thiện cuộc sống. Bởi vì nơi này đồ ăn không đắt, mặt tiền cửa hàng nhìn cũng sạch sẽ chỉnh tề, nhân viên phục vụ nhiệt tình, sẽ không vì có mỗi ba đến năm người mà chỉ gọi hai món mà xem thường khách. Cho nên đến lúc này, ghế trong quán ăn nhà họ Phương đã kín khách bảy tám phần. Đây là một con số khiến các nhà hàng khác trong thị trấn hâm mộ không ngừng.
Rèm cửa vén lên, âm thanh “hoan nghênh quý khách” của cô gái tiếp tân vang lên, bốn năm người tiến vào. Phương Bân nhìn lại, nhận ra đó chính là mấy người phụ trách vệ sinh phòng dịch của chính quyền thị trấn về. Người mập mạp kia, Phương Bân nhớ rõ là họ Tôn, phó phòng. Nói là phó phòng, gã đương nhiên là cao hơn. Điều này cũng giống như Cục trưởng cục cảnh sát Bình Xuyên và Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên, cùng là cục trưởng nhưng cấp bậc không giống nhau.
- Vị này không phải là Tôn trưởng khoa sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi bỏ công đến cái quán nhỏ này? Phương Bân vội vàng bước tới tiếp đón, tay đưa gói thuốc tới trước.
Người mập mạp đó cân nặng khoảng một trăm bảy mươi cân (đơn vị 1 cân Trung Quốc bằng 500g, tương đương 170 cân Trung Quốc bằng 85 cân Việt Nam), đưa tay nhận lấy, nhìn nhãn hiệu, lại ngửi mùi khói, ánh mắt sáng lên nói:
- Là thuốc lá chính cống nha. Ông chủ Phương, xem ra lợi nhuận của anh gần đây cũng không tồi.
Phương Bân cười theo:
- Đâu có, đâu có. Nhưng bánh canh đầu cá này vừa mới đưa ra, mọi người thường muốn đồ tươi, mới buôn bán được mấy tuần gần đây thôi. Mời các vị ngồi, mấy người mau mau đem trà, thuốc tốt nhất đến cho các đồng chí, các người đang làm gì trong đó?
Tôn mập ngậm thuốc trong miệng, nương theo bật lửa trong tay Phương Bân, hít một ngụm thật sâu, một vòng khói bay lên không trung, hài lòng gật gù. Vị thuốc lá này, mạnh hơn so với thuốc lào.
- Ông chủ Phương, lãnh đạo có chỉ thị, xét thấy đã gần tới mùa hạ, để bảo đảm vệ sinh thực phẩm cho người dân, cho nên sẽ tiến hành kiểm tra thí điểm trên toàn bộ các đơn vị ăn uống trong thị trấn. Quán ăn nhà họ Phương của các anh là quán ăn hàng đầu trong thị trấn, lại là quán ăn mà lãnh đạo thị trấn và nhà máy thường đến, công tác vệ sinh càng phải chú trọng. Cho nên vì trách nhiệm, xin ông chủ Phương hiểu cho.
Tôn mập cười nói. Phương Bân hơi khó hiểu. Trong thị trấn lúc trước cũng không phải không có bộ phận kiểm tra vệ sinh, nhưng phần lớn đều chọn thời gian không phải giờ cơm mà đến, hơn nữa, thông thường có báo trước. Hiện giờ đang là giữa trưa, đúng vào lúc phòng bếp vội nhất, nghĩ thế nào mà vào giờ này đến kiểm tra vệ sinh?
Tuy nhiên lời nói của Tôn mập đường hoàng là của nhà quan, Phương Bân cũng không thể nói lời nào không phải.
- Tôn Trưởng khoa này, giờ cũng đã tới giờ cơm rồi, hay là ở chỗ tôi ăn tạm một bữa cơm rau dưa, sau đó mới bắt đầu công tác kiểm tra. Anh cũng biết đó, hiện giờ là lúc đông khách nhất, trong bếp cũng là lúc vội nhất nữa…
- Không, không, không, lãnh đạo thị trấn đã ra nghiêm lệnh, cấm nhân viên công tác ăn cơm ở đơn vị bị kiểm tra. Một khi bị phát hiện sẽ bị phê bình nghiêm khắc, thậm chí còn có thể bị phạt. Bữa cơm này của anh, tôi không dám ăn đâu. Vì một bữa cơm mà mất cả công việc và tiền đồ, vậy thì không đáng làm.
Tôn mập liên tục lắc đầu, nói lời chính nghĩa:
- Ông chủ Phương, tạo điều kiện đi, cho nhân viên trong bếp đi ra hết, chúng tôi tiến hành kiểm tra. Ông chủ Phương, sự việc gấp gáp, nhiệm vụ buổi chiều của chúng tôi còn rất nặng nề, lần lữa dây dưa hoài không được đâu. Đến lúc đó tôi lại bị cấp trên răn dạy.
Rơi vào ngõ cụt, Phương Bân cũng chỉ có thể kêu mọi người trong bếp tạm thời dừng công việc, chờ nhân viên vệ sinh kiểm dịch xong mới bắt đầu làm việc lại. Năm phút trôi qua, rồi mười phút trôi qua, nhưng những người này dường như không có ý ra khỏi bếp. Lúc này mọi người chờ ăn cơm trong phòng ăn đã không còn kiên nhẫn, không ít người đã la lên. Phương Bân cũng chỉ có thể cho nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích, đồng thời cho mỗi bàn thêm một đĩa rau trộn xem như bồi thường.
- Tôn trưởng khoa, sao thời gian kiểm tra lại dài như vậy, mấy vị khách này đã chờ đến sốt cả ruột, có thể nhanh lên được không?
Phương Bân đưa cho Tôn mập một hộp thuốc, sốt ruột nói.
Tôn mập mạp không chút khách khí đỡ lấy bao thuốc, chậm rãi nói:
- Ông chủ Phương, việc này không gấp được. Tôi đã nói rồi, lần này kiểm tra quán ăn của anh là quan trọng nhất trong các quan trọng, lãnh đạo đặc biệt coi trọng. Nếu họ đi ngang qua, quay đầu lại để bọn họ biết được sẽ nói tôi không làm tròn trách nhiệm. Hơn nữa đây cũng là giúp đỡ cho công việc của các anh. Chỉ có gian bếp sạch sẽ không một hạt bụi mới có thể đảm bảo an toàn ẩm thực cho người dân trong thị trấn. Nếu vì chúng tôi kiểm tra không đến nơi đến chốn, sau này có gì rắc rối, tôi có thể trốn tránh trách nhiệm được sao? Vì các lãnh đạo ăn uống an toàn, vì vệ sinh thực phẩm cho người dân trong thị trấn, cũng vì mũ mão chức vụ của chính tôi, không thể làm qua loa được.
Nghe được giọng quan của gã, lửa trong bụng Phương Bân đã bốc lên ngùn ngụt. Kiểm tra vệ sinh cái kiểu gì, đây không phải là cố ý làm khó mình sao?
Nhưng Phương Bân cũng hiểu được, từ xưa dân đã không đấu với quan. Bọn họ có khi dùng biện pháp quang minh chính đại để trừng trị anh, cho anh khốn khổ mà không có chỗ tố cáo. Nhưng nếu để cho bọn họ gây sức ép như vậy, chỉ sợ qua mất giờ cơm trưa, những khách trong phòng này sẽ chờ không kịp. Vì thế, anh ta chỉ có thể rút ra hai trăm nhân dân tệ, cuốn trong tay, nhét vào tay Tôn mập.
- Tôn trưởng khoa, anh nâng cao tay môt chút, để chúng tôi mang đồ ăn cho khách trong phòng này xong, anh lại từ từ kiểm tra có được không? Khách hàng là thượng đế của chúng ta, lại càng là áo cơm cha mẹ của chúng ta, vì thế xin anh giúp cho.
Tôn mập cảm thấy trong tay có vật gì, liếc mắt xuống một cái, trong lòng cũng vừa nhảy lên. Hai trăm nhân dân tệ này cũng không phải là số tiền nhỏ. Gã xem thời gian, với vào bếp kêu to:
- Mọi người nhanh tay lẹ chân một chút đi!
Theo âm thanh của gã, không quá ba phút sau, tất cả mọi người đi ra. Phương Bân vội vẽ bảo nhóm đầu bếp đi vào, đồng thời cho nhân viên phục vụ báo cho mọi người biết, hôm nay giảm giá hai mươi phần trăm, xem như là bồi thường thời gian chờ đợi của mọi người. Cùng lúc đó sắp xếp người ở cửa ngăn khách mới tới, báo cho họ biết vì kiểm tra vệ sinh giữa trưa nên không thể buôn bán.
Đợi đến khi thức ăn của mọi người đều được đưa lên, bọn cấp dưới của Tôn mập lại đi vào bếp, chỉ có điều lần này cũng làm không bao lâu, chỉ năm sáu phút thì đã ra rồi.
Tôn mập tìm cái bàn, phân phát các biểu mẫu cho mọi người điền vào. Phương Bân dĩ nhiên cũng không đến gần. Một lát sau, Tôn mập gọi Phương Bân đến, đưa cho anh ta một văn bản, nói:
- Ông chủ Phương, cái này là ý kiến chỉnh đốn và cải cách của chúng tôi, anh xem thử đi. Hy vọng anh mau chóng đạt đến tiêu chuẩn..
Danh sách chương