Trong giây phút này trong đầu Phương Minh Viễn cũng có chút khó hiểu, vốn là tính làm hạng mục từ thiện, lấy tới lấy lui thế nào mà lại mua lại xí nghiệp nhà nước. Nếu tất cả những gì Triệu Tự An nói anh không hề động tâm, điều đó thuần túy là vô nghĩa! Mặc dù những xí nghiệp nhà nước này về kinh tế đã hoàn toàn nằm trong một cái động đen nuốt vàng,nhưng họ hoàn toàn không phải đúng tí nào!

Đúng như Phương Minh Viễn đã từng nói với Triệu Tự An, khu đất của các xí nghiệp chính là của cải lớn nhất của chúng! Hơn nữa những công nhân thành thục xủa chúng chỉ cần huấn luyện thêm chút nữa là có thể sử dụng. Mạng lưới quan hệ xây dựng trong mấy năm gần đây của chúng cũng không phải tất cả không đồng ý tí nào! Nếu không chịu trách nhiệm món nợ khổng lồ của chúng, thì đúng là thật hấp dẫn!

Chỉ có điều…

-Thị trưởng Triệu,ông định để chúng tôi phóng tên lửa đi nướng à?

Phương Minh Viễn cười nói,

-Nhưng có vị lãnh đạo tỉnh cho rằng sản nghiệp của Phương gia chúng tôi qui mô đã quá lớn rồi!

-Phì!

Triệu Tự An không nhịn nổi xì một tiếng nói,

-Cả ngày không nghĩ làm cách nào khiến cho các xí nghiệp nhà nước lớn mạnh, lại chỉ nghĩ cản bước chân người khác, để tránh mất chênh lệch, câu nói này cậu cũng muốn nghe sao?

-Ha, nào dám không nghe, cổ nhân nói ba người thành hổ, nếu ông dám nói như vậy, như vậy chắc chắn có không ít người có ý tưởng giống như vậy với ông ta!

Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói,

-Chẳng qua là ông ta nói ra khỏi miệng, mà người khác chỉ để trong lòng mà thôi!

Triệu Tự An tức giận đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.Ông đã nghe rồi, Phương Minh Viễn lần này từ chối không phải là hoàn toàn, nhưng vẫn hơi băn khoăn.

Mặc dù theo Triệu Tự An, sự băn khoăn của Phương Minh Viễn có phần nhiều hơn, với tầm ảnh hưởng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây cho đến cả nước và sự đồng minh của Tô gia và các bạn bè đồng minh, cho dù có người không vừa mắt với Phương gia, muốn làm một hành động nhỏ cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm---Dù sao Phương gia bây giờ có thể nói là con quái vật lớn, đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn lại! Chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải đối mặt với sự liên thủ của Phương gia và Tô gia, chỉ sợ bất cứ ai trong nước trước khi muốn động đến Phương gia cũng phải nghĩ. Cái giá phải trả này có thể tiếp nhận hay không! Nhưng ông cũng hiểu, nếu Phương Minh Viễn nói như vậy mà không làm hết nỗi băn khoăn của anh ta, việc này chỉ sợ vẫn khó mà có thể thúc đẩy!

Phương Minh Viễn thở dài, anh bây giờ chỉ biết các xí nghiệp nhà nước đang thoát khỏi nguy hiểm,cho nên hi vọng có thể gửi cho các xí nghiệp tư nhân tiếp nhận các xí nghiệp này, để đảm bảo sự phát triển kinh tế và tỉ lệ thất nghiệp không chuyển biến xấu, lại không biết rằng chưa hết 10 năm, các xí nghiệp nhà nước lập tức phải đối mặt với sự phản công nhiều mặt! Nước tuến dân lui trở thành xu thế không thể chống lại! Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, trong báo cáo công tác chính phủ một năm nhắc đến gdp Trung Quốc năm đó là hơn 4 vạn tỉ tệ, nhưng trong đó do gdp của các xí nghiệp nhà nước chiếm 35 vạn tệ! Điều này cũng chính là cung cấp tuyệt đại đa số người có việc làm cho công ty tư nhân, chỉ cung cấp dưới 10 vạn tỉ tệ sản lượng.

Cho nên sự phát triển của Phương gia trong nước cũng phải chú ý đến phương pháp sau, vừa muốn tiếp tục mở rộng,lại vừa muốn đả kích những kẻ yếu tâm lý. Không cho chúng nghĩ rằng khó viện cớ Phương gia.

-Nhưng suy nghĩ đến viêc tập đoàn điện tử Đức Quang trong thời gian gần đây cần mở rộng sản lượng, có thể suy xét đến các xí nghiệp điện tử trong thành phố, chọn mấy công ty cùng mua.

Nếu Triệu Tự An mở miệng ra, cũng là ý hay, Phương Minh Viễn cũng không thể đả kích tính tích cực của ông ta. Dù sao, Triệu Tự An cũng là đồng minh trên quan trường trường của Phương gia, ủng hộ công việc của ông ta để ông ta có tương lai tốt hơn, cũng là phù hợp với lợi ích của Phương gia. Hơn nữa Phương MinhViễn cũng rất ngưỡng mộ con người Triệu Tự An, mặc dù ông ta vẫn còn tồn tại những tật xấu và thiếu sót như vậy. Nhưng ít nhất là ông ta muốn làm việc và có nguyện vọng làm việc! Cũng muốn phát triển kinh tế Phụng Nguyên.

-Xí nghiệp điện tử?

Vẻ mặt của Triệu Tự An lộ ra sắc mặt vui mừng nói:

-Cậu chờ lát tôi tìm xí nghiệp điện tử trực thuộc thành phố!

Nói xong, ông lật tung tủ sách của mình tìm một sấp văn kiện, lấy ra một chồng giấy bên trong, lật mấy trang đưa ra trước mặt Phương Minh Viễn.

-Cậu xem cí nghiệp này thế nào? Nhà máy thiết bị truyền hình thành phố Phụng Nguyên, xây dựng năm 69, chính thức đầu tư 30 năm, chủ yếu sản xuất các linh kiện điện cảm và mẫn cảm, gồm hơn 1400 công nhân, trong đó tổng số nhân viên kỹ thuật chuyên môn hơn 400 nhân viên, bao gồm gần 100 kỹ sư công trình cấp cao! Nhà máy nằm trên đường Văn Xương trong thành phố chiếm diện tích trên 9 vạn mét vuông!

Triệu Tự An chỉ vào tài liệu nói:

-Tập đoàn điện tử Đức Quang nếu muốn cùng mua nó cần phải trả khoảng 10 triệu.

Mười triệu? Phương Minh Viễn thầm tặc lưỡi,đây đúng là nhảy lầu bán phá giá, không nói giá các nhân kỹ thuật có chuyên môn và kỹ sư công trình trong nhà máy rốt cuộc bao nhiêu, chỉ dựa vào một điều nó nằm trên đường Văn Xương, với diện tích trên 9 vạn mét vuông, qua 5,6 năm nữa sợ rằng năm trăm triệu cũng không mua nổi! Khó trách của cải của đám con quan chức giống như thổi khí cầu cứ điên cuồng mà to lên, đúng là điên cuồng hơn cả cướp ngân hàng!

-Còn một xí nghiệp nữa,nhà máy điện tử Phụng Thiết thành phố Phụng Nguyên, vốn là xi nghiệp trực thuộc cục đường sắt Phụng Nguyên, sau này vào năm 85 trở lại địa phương,ở nhà ga phía Bắc Phụng Nguyên 3 km, giao thông thuận lợi.Hiện có hơn 1800 nhân viên, trong đó có hơn 600 nhân viên kỹ thuật chuyên môn và kỹ sư công trình, trước đây là từ việc làm hệ thống theo dõi, hệ thống ghi âm,tín hiệu xe và chế tạo nghiên cứu phát triển số liệu đường truyền xe trên đường sắt.

Triệu Tự An chỉ cho Phương Minh Viễn xem một xí nghiệp khác.

-Thị trưởng Triệu, nếu vốn là các xí nghiệp trực thuộc cục đường sắt Phụng Nguyên, mấy năm nay quốc gia vào hệ thống đường sắt đang ủng hộ mạnh mẽ,theo lý thuyết nó cũng không hề thua lỗ ư?

Phương Minh Viễn ngạc nhiên nói.

-Điều đó thì có tác dụng gì, không ngăn nổi giúp đỡ các lãnh đạo tốt, ăn rồi uống, ăn trên ăn dưới, cung cấp hàng hóa cho cục đường sắt Phụng Nguyên, liên tục không đủ 30% các sản phẩm đạt tiêu chuẩn, cục đường sắt Phụng Nguyên muốn chiếu cố chúng, chịu không chịu được bị gây sức ép như vậy!

Triệu Tự An cười nhạt nói,

-Năm trước, tầng lớp lãnh đạo trong nhà máy này, 68% người đều đã bị bắt!Vốn lợi nhuận năm gần chục triệu tệ, không có xí nghiệp phụ trách, đến năm ngoái, phụ trách hơn 50 triệu tệ, còn khất nợ lương công nhân hơn 7 triệu tệ!

Phương Minh Viễn hơi gật đầu, điều này cũng khó trách, không được 30% sản phẩm hợp lệ, tỉ lệ hợp lệ thấp như vậy, đổi cái nào cục đường sắt cũng không dám. Phải biết rằng vận chuyển đường sắt luôn được chính phủ coi trọng, một khi xảy ra sự cố, thì đúng là chuyện lớn, thậm chí còn có thể gây chấn động trung ương, cứ coi như là không xảy ra chuyện gì lớn, ba ngày hai ngày đầu xảy ra chuyện, cũng có thể bức ép những người đường sắt nặng nề nhiệm vụ vận chuyển.

-Xí nghiệp này chỉ cần 8 triệu tệ, tập đoàn điện tử Đức Quang là có thể lấy đi!

Triệu Tự An nói.

-Thị trưởng Triệu, cái giá này không phải có chút thấp sao?

Phương Minh Viễn có chút khó hiểu nói, mặc dù ga xe lửa Phụng Nguyên cách về phía Bắc 3km, đối với hiện nay mà nói, thật sự là có chút xa xôi, nhưng khu đất gần 30 vạn mét vuông chỉ cần 8 triệu tệ, thật sự là quá thấp.Triệu Tự An trong thời gian này cũng chủ trì việc dời mấy doanh nghiệp, nên phần nào hiểu mức giá hiện nay của thành phố Phụng Nguyên.

-Đúng là rất thấp!

Triệu Tự An thở dài,

-Nhưng cũng không có cách nào khác,vì hai xí nghiệp này có hơn 1000 công nhân cần sắp xếp lại,cứ coi như là món nợ của xí nghiệp và nợ lương của công nhân do chính phủ chịu trách nhiệm, cũng không có ai muốn tiếp nhận!

Có xí nghiệp hơn 1000 công nhân ở trong tỉnh Tần tây cũng có thể coi là xí nghiệp có quy mô lớn, muốn đảm bảo số lượng công nhân nhiều như vậy có việc, bảo đảm bát cơm của họ,đối với rất nhiều xí nghiệp tư nhân tỉnh Tần Tây mà nói đúng là một gánh nặng thật lớn,mà các xí nghiệp nhà nước có quy mô lớn trong phạm vi tỉnh Tần Tây hiện nay cũng khó mà bảo đảm chính mình,vấn đề công nhân phân cách thất nghiệp đều không thể giải quyết, đâu còn có thể dung nạp những người này?

Mà không giải quyết vấn đề công việc cho những người này, xã hội sẽ rơi vào tình trạng bất ổn, công nhân thất nghiệp ở Phụng Nguyên hiện nay đã lên đến con số tương đối đáng sợ, cho nên để giải quyết vấn đề thất nghiệp cho những người này, mặc dù rõ ràng biết rằng,giá đất hiện nay rất có triển vọng, chính phủ cũng chỉ có thể ép giá đất xuống thấp một chút! Dù sao hai xí nghiệp hơn 2000 công nhân cũng là con số tương đối khả quan!

-Mảnh đất này có chút bỏng tay đây!

Phương Minh Viễn nhẹ nhàng nói.

Khuôn mặt Triệu Tự An không khỏi có chút rung động, trên thế giới hiện nay, mọi người đều ngại không đủ, hận không thể đem lợi nhuận của mình thay đổi lớn nhất, nếu không phải chính mình kiên trì lấy đất thì cần phải giải quyết vấn đề thất nghiệp của những công nhân này. Đất của hai nhà máy này sớm đã bị người khác lấy đi, còn gì mà giữ lại cho tới ngày hôm nay!

Nhưng đến chỗ Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lại ngại giá quá thấp, sau này sẽ dẫn đến sự trách móc của người khác! Thực ra theo Triệu Tự An, nếu Phương Minh Viễn có thể thật sự giải quyết vấn đề việc làm cho những công nhân này, Tổng số khoảng 3000 công nhân, điều này có liên quan đến cảm xúc của vạn người, chính phủ hàng năm có một khói gánh nặng rất lớn! Mà cuộc sống của những người này chuyển biến tốt, có thể chi tiêu bình thường, đối với kinh tế Phụng Nguyên chính là một sự thúc đẩy về phía trước!

Hơn nữa, còn một điểm rất quan trọng, nếu là xí nghiệp tư nhân khắc mua đồng thời hai xí nghiệp này,mâu thuẫn cảm xúc của những nhân viên xí nghiệp có thể rất lớn, còn rất lo lắng ông chủ mới nói không giữ lời, sau này sẽ dùng đủ mọi cách để bắt bọn họ thôi việc, nhưng Phương gia không giống như vậy, danh tiếng rất tốt từ trước tới nay, cùng với hình thức phúc lợi lương Phương gia đối với công nhân trước nay đều cao hơn so với mức bình quân trong ngành. Cho nên người dân Phụng Nguyên không bài xích việc làm việc ở Phương gia, ngược lại còn cho rằng mình đã vào một đơn vị tốt.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Triệu Tự An hi vọng Phương gia có thể tiếp nhận các xí nghiệp này, không nói gì khác, chỉ cần Phương gia tiếp nhận, nỗi phiền toái của chính phủ thành phố sẽ bớt đi rất nhiều, việc tiếp theo cũng không cần tới chính phủ phải để tâm tới, Phương gia có thể xử lý thỏa đáng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện