Sếp Điền ở dưới nghe thấy phòng ăn có người gây sự, hắn nghĩ rằng đối phương là một thiếu gia giàu có uống nhiều, mình không cần quản đến nên phái đội trưởng Lữ đi xử lý. Nhưng không ngờ chỉ một lúc sau tin tức được truyền đến là đội trưởng Lữ thua, hai lần ngã trên mặt đất, không có khả năng kháng cự.
Nghe thấy vậy sếp Điền không khỏi cảm thấy thú vị, tiểu Lữ dù xuất ngũ ba năm rồi nhưng khi còn trong bộ đội cũng đã luyện võ, năm sáu người bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng giờ có người ném hắn như một tên bù nhìn thì lúc này sếp Điền mới dẫn người đi lên, y muốn xem huyện Giang Ninh có người nào mà giỏi như vậy.
Nhưng sếp Điền không ngờ người này chỉ có hơn hai mươi tuổi, thân cao hơn mét tám, người nho nhã. Nhưng có thể đối mặt với mình lâu như vậy, khí thế càng ngày càng mạnh theo thời gian chứ không hề giảm bớt. Phải biết sát khí trên người mình là do mình đã tham gia chiến tranh, sát khí được luyện trong biển máu. Nhưng một tiểu tử này mới hơn hai mươi tuổi không tham gia chiến đấu sao có thể có sát khí loại này.
Hắn không biết Hứa Lập từ sau khi sống lại hắn không hề gặp đối thủ có thể chống lại mình. Như lần đối đầu với đám người Tiết lão nhị tại mỏ đá thì bọn họ cũng không tính là đối thủ. Hứa Lập sợ hù dọa đám người Triệu Quốc Khánh cho nên Hứa Lập chưa phát huy hết bản lĩnh, hắn đem những người đó ra đùa chút. Hôm nay gặp sếp Điền khiến Hứa Lập hơi tìm lại cảm giác năm đó, sát khí trên người Hứa Lập thẳng tắp bay lên khiến sếp Điền một người vào sinh ra tử cũng không chịu được.
Sếp Điền biết không nếu cứ giằng co thế này, mình sống an nhàn sung sướng ở Long Cung nhiều năm, dù là thân thủ hay sát khí cũng theo thời gian mà yếu ớt. Mà người đàn ông trước mặt sát khí lại không ngừng tăng lên , càng đáng sợ chính là mình lại không nhìn ra cực hạn khí thế của đối phương ở đâu. Nếu sát khí của hắn lên tới đỉnh điểm thì mình ngay cả dũng khí giao thủ cũng không có.
- Đánh.
Sếp Điền bất chấp nói quy củ gì đã nhằm vào Hứa Lập. Sát khí của Hứa Lập đã bức ra thói quen trên chiến trường của sếp Điền. Trên chiến trường không nói nói quy củ, không nói tuổi tác. sếp Điền đã tận mắt thấy một ông lão hơn 70 tuổi đầu tóc bạc phơ gãy tay mà vẫn ôm lựu đạn lao vào kẻ địch. Giờ có thể nói ra câu cảnh cáo đã là cực hạn của sếp Điền.
Hứa Lập hai mắt nhìn sếp Điền nói một câu: Đánh, mắt hắn lập tức co rút lại, chân cũng nhanh chóng hướng về phía sếp Điền. Thân thủ của hai người đều là rèn luyện trên chiến trường không giống võ thuật học ở nhà, không chỉ có mấy chiêu vô thưởng vô phạt. Chiêu thức của mỗi người mỗi một chiêu, một tư thế đều hướng vào chỗ yếu hại của đối phương. Chỉ cần một trong hai người không phòng ngự nổi thì tin chắc nhất định là có đổ máu.
Dù bảo vệ tại Long Cung đều tuyển những người xuất ngũ nhưng bọn họ chỉ là quân đội bình thường, ánh mắt có hạn. Bọn họ nhìn hai người tuy đã đánh nhau nhưng không ai ra đòn đánh trực tiếp vào người đối phương thì thấy không thú vị. Khi mình giao đấu cùng sếp Điền, từng quyền đều vào da thịt, chẳng qua toàn là nắm đấm của sếp Điền đánh vào mình. Bọn họ còn nghĩ sếp Điền cố ý hạ thủ lưu tình, trong nhóm chỉ có mấy người có thân thủ mới nhìn ra nguy hiểm trong đó.
Hai người giao tranh hơn hai mươi phút, chỉ thấy hai tay va mạnh vào nhau, cả hai mượn lực lui về phía sau, đại chiến kết thúc.
- Tiểu huynh đệ thân thủ tốt.
Sếp Điền chân thành nói, người ngoài không rõ nhưng hắn lại rất rõ ràng. Chính mình mấy lần chắc là chết nhưng tên tiểu tử này lại hạ thủ lưu tình tha cho mình. Khi nãy đối kháng kịch liệt, thu quyền còn khó khăn hơn gấp trăm lần phát quyền, qua đó có thể thấy người này mạnh hơn so với mình rất nhiều lần. Nếu tiếp tục đánh nữa thì mình cũng không có mặt mũi nào.
- Đa tạ đại ca hạ thủ lưu tình.
Hứa Lập nếu đã biết thân phận người này đương nhiên không muốn làm tổn hại thể diện của hắn, khách khí nói.
- Được, nếu tiểu huynh đệ không chê lão già này vô dụng, gọi một tiếng đại ca vậy đại ca nhận cậu làm huynh đệ, thế nào?
Lời nói của sếp Điền vừa dứt thì bảo vệ bốn phía đều thấy lạ. Sếp Điền tên thật là Điền Căn Sinh, không phải người huyện Giang Ninh. Mười năm năm sau khi xuất ngũ trên đường về nhà y đã cứu ông chủ Long Cung, ông chủ là người có nghĩa khí liền giữ Điền Canh Sinh lại, cuối cùng đưa Điền Căn Sinh tới Tùng Giang. Tại Tùng Giang, Điền Căn Sinh cưới vợ sinh con, mấy năm trước người kia đến huyện Giang Ninh mở khách sạn Long Cung liền mời Điền Canh Sinh đảm nhiệm quản lý bảo vệ.
Bình thường ông chủ không có ở đây, Điền Căn Sinh là người đứng đầu Long Cung, nhưng không nghĩ người như vậy lại chủ động nhận làm huynh đệ với Hứa Lập thật đúng là ngoài dự liệu của mọi người. Đặc biệt là quản lý Trương đang đứng xem kịch vui càng sợ đến há hốc miệng, đến không thở được. Hắn thầm nghĩ trong lòng: lần này xong rồi, chuyện Chu Thông giao cho mình làm không xong, con mình không có việc thì không nói, giờ ngay cả chức vị của mình sợ rằng cũng khó giữ.
Hứa Lập nghe Điền Căn Sinh nói thì sửng sốt không nghĩ họ Điền này muốn nhận mình làm huynh đệ, chẳng qua có thêm một người anh cũng không phải chuyện xấu. Chỉ riêng nhìn thái độ của đám bảo vệ, nhân viên phục vụ, quản lý của khách sạn Long Cung với họ Điền cũng biết họ Điền là nhân vật không đơn giản. Tục ngữ nói không sai, anh hùng gặp anh hùng, công phu quyền cước của họ Điền dù không bằng mình nhưng cũng là không hề kém.
- Được, nếu đại ca không chê, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
- Hảo huynh đệ, nếu nói ra thì sợ rằng tôi với cao mới đúng. Cậu là người trẻ tuổi, khả năng phát triển cao chứ đâu như đại ca già này. Điền Căn Sinh thấy Hứa Lập không từ chối, hắn cao hứng vỗ vai Hứa Lập nói:
- Hôm nay rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Là ai đắc tội huynh đệ, ông anh này trút giận thay cậu.