Vu Lượng thấy Béo đã đáp ứng điều kiện của mình mới nói.
- Đi, chúng ta dẹp đường hồi phủ trang điểm bản thân, tối cùng Béo đệ đệ đi hỏi vợ.
Đêm Bắc Kinh trời đầy trăng sao, ánh trăng sáng rực. Đang trong kỳ quốc khánh sinh viên bình thường đều về nhà hết, tuy nhiên số người ở lại trường cũng không ít. Tối nhà bếp trường không mở, mọi người không thể làm gì khác là ra các quán ăn ở gần trường giải quyết cái bụng.
Mấy người tới quán đồ ăn Đông Bắc, bên trong gần như là kín chỗ. Lão Vương thấy mấy tên Béo thật sự tới, y đi lên chào.
- Mấy cậu đến rồi à, mau, mời vào trong. Hôm nay khá đông khách, ở ngoài đã không còn bàn lớn. Chúng ta không phải người ngoài nên vào bên trong dùng bữa cũng được.
Chỉ cần Vương Huệ không có ở đây, Béo vẫn luôn giữ được cái mồm nẻo mép. Y lập tức đáp lời.
- Vương thúc, chúng tôi nhận con gái của chú làm em, chú coi như bề trên của bọn cháu, cứ gọi tên của bọn cháu là được, đừng khách khí.
- Được, người Đông bắc chúng ta đều rất thực tế, các cậu cũng đừng khách khí, mau vào trong cho ấm. Con gái, mấy anh của con tới này, mau ra đây.
Lão Vương gọi vọng vào trong.
Vài phút sau Vương Huệ từ trong phòng đi ra nói.
- Chào các vị ca ca, mau vào trong.
Dẫn mấy người vào xong, cô nói tiếp.
- Các anh đừng ngại, đây vốn là chỗ ở của nhà em, hôm nay đông khách quá nên chúng ta ngồi ăn ở trên giường vậy, vừa ấm vừa thoải mái.
Bên dưới giường có lò sưởi, đây là do vợ chồng lão Vương cố ý để bên dưới. Bọn họ không quen cái lạnh của Bắc Kinh nên mới bố trí như vậy. Nhà Béo ở Liêu Ninh nên đâu xa lạ gì giường có lò sưởi bên dưới. Tuy điều kiện gia đình khá tốt, ở nhà mới nhưng nhà Béo cũng có lò sưởi. Đến tận bây giờ ông bà tên Béo vẫn ở dưới quê, không chịu lên với con cái bởi hai ông bà không muốn xa hàng xóm. Béo hàng năm đợt tết về đều cùng bố mẹ về nhà ông bà ăn tết, ở đó. Nếu là bình thường có lẽ Béo đã sớm cởi giày lao lên giường nhưng hôm nay có Vương Huệ nên y hơi giữ ý.
Những người khác chưa từng thấy loại giường này nên nhìn nhau. Vẫn là Hứa Lập đi lên trước một bước nói.
- Vẫn là loại giường này tốt, nhà tôi ở Cát Lâm bây giờ vẫn đặt lò sưởi bên dưới nên rất ấm.
Nói xong hắn cởi giày lên giường.
Người khác học theo lần lượt ngồi xuống quanh chiếc bàn sớm đặt trên giường. Béo là tên cuối cùng đi lên.
- Tiểu Huệ, nói với bố em đừng để ý mọi người vội, cứ lo xong khách bên ngoài đã. Chúng ta từ hôm nay trở đi coi như người trong nhà, lát nữa chú ấy xong việc ngồi lại với nhau. Chúng ta uống nhiều một chút, không say không về.
Hạng Long không hổ là đại ca, nghĩ khá chu đáo.
Vương Huệ gật đầu nói:
- Vâng, em mang mấy món ăn nhanh và rượu lên, các anh dùng trước.
Tầm nửa tiếng sau mấy món ăn nóng sốt được mang lên, bố mẹ Vương Huệ cũng tranh thủ tới một lần bảo mọi người dùng trước, bảo Vương Huệ tiếp bọn họ, còn bọn họ hết bận sẽ vào.
Vừa nghe lão Vương nói thế ngoài Béo và Hứa Lập trông khá bình thường, mấy người khác đều lộ vẻ kinh ngạc nhìn Vương Huệ như không nhận ra. Nhất là tên Vu Lượng thậm chí còn phô trương chỉ vào Vương Huệ.
- Vương, Vương thúc vừa nói gì? Không ngờ bảo em uống rượu với mọi người?
- Sao? Không được ư?
Vương Huệ cười nói.
- Vu Lượng, cái này là ông không biết rồi. Chỗ chúng tôi không như ở quê ông, đừng nhìn Tiểu Huệ là con gái, với cái sức vóc của ông chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Huệ. Ông nếu không tin thì cứ đấu thử xem.
Hứa Lập nháy nháy mắt với Vương Huệ.
- Tôi không tin. Uống không qua được hai tên quê Đông bắc các ông, chẳng lẽ còn thua Tiểu Huệ? Rót rượu.
Vu Lượng xắn ống tay áo lên xem ra muốn phân tài cao thấp với Vương Huệ.
Vương Huệ cười cười quay đầu đi vào lấy bốn bình rượu gạo Bắc Kinh.
- Vu Lượng ca, quán em nhỏ nên không có rượu ngon, các rượu khác lại có vị không ngon, không đủ độ, chỉ có mỗi loại này còn được. Nào, hai chúng ta mỗi người một bình, mọi người tùy ý.
- Coi thường nhau quá. Em là con gái có thể uống một bình, bọn anh là đàn ông không thể để em cười chê chứ. Lấy mấy bình nữa tới, chúng ta mỗi người một bình, hôm nay không say không về.
Uống rượu là điểm mạnh của Hạng Long, loại rượu gạo này y cũng uống không biết. Y hiểu rượu này khá nặng nhưng không gây đau đầu, uống nhiều một chút cũng không vấn đề gì.
- Được, vậy để em đi lấy.
Vương Huệ nói xong đi ra ngoài phòng lấy rượu.
Cái này làm Vương Đào và Mắt kính choáng váng, nhất là Mắt kính. Rượu còn chưa mang lên Mắt kính đã thấy mình muốn ngất.
- Ông anh, anh ruột của tôi, đây là rượu gạo đó, mỗi người một bình ư? Anh giết tôi đi còn hơn.
- Không sao, hôm nay mọi người vui vẻ nên cần uống nhiều. Ông dù có uống nhiều vẫn còn tôi và Béo mà, dù là kéo cũng kéo ông về, đảm bảo không để ông ngủ ở đầu đường xó chợ.
- Được, coi như các ông ác. Tôi hôm nay cũng quyết không làm người Thượng Hải mất mặt.
Mắt kính nghiến răng nghiến lợi.
Thoáng cái Vương Huệ đã mang rượu lên, mỗi người một bình tự lo liệu. Đừng nhìn Vương Huệ nhỏ tuổi nhất nhưng vì bố mẹ anh chị rời quê lên Bắc Kinh buôn bán chỉ còn cô và ông bà nội ở nhà. Vương Huệ chẳng những phải chăm lo cho mình có khi còn phải chăm lo cho ông bà, hoàn cảnh ảnh hưởng tính cách con người.
Rót đầy chén, Vương Huệ giơ lên.
- Em cảm ơn các vị đại ca đã để mắt đến em, còn coi em làm em gái. Sau này trong trường nhất định sẽ làm phiền các anh, các anh lúc đó không được mắng em đó. Em xin mời mọi người một chén.
Nói xong cô uống cạn chén rượu.