Chứng kiến Văn Thiên cùng Hứa Lập như vậy, tổng bí thư Bành đoán được bọn họ lo gì, ông cười nói:
- Văn Thiên, tiểu Hứa, hai người không cần khẩn trương, chuyện hôm nay không trách hai người, là chúng tôi không rõ tình hình.
Nói xong tổng bí thư Bành ra hiệu Thủ tướng giải thích với Hứa Lập.
Thủ tướng Tô cũng cười nói:
- Mấy hôm trước tôi gọi điện cho Văn Thiên không phải là muốn xử lý ai, dù sao chuyện xảy ra ở tỉnh Cát Lâm, các anh có quyền lên tiếng nhất, hiểu rõ nhất cho nên tôi mới muốn trưng cầu ý kiến các anh. Nếu có sai lầm đương nhiên phải phạt, có công đương nhiên phải thưởng. Nói tới đồng chí Kim Thân Thành ở khu tự trị tỉnh Cát Lâm đi, tôi cảm thấy ở sự kiện lần này anh ta xử lý rất thỏa đáng, cứu được tính mạng hơn 50 người. Mặc dù những người này là dân chúng Triều Tiên nhưng tính mạng là vô giá, đồng chí Kim Thân Thành không thỏa hiệp với hành vi phi nhân tính của phía Triều Tiên, đây là thể hiện rõ tính cách yêu dân của một đảng viên, chỉ là tôi không ngờ lại làm các anh hiểu lầm.
Hứa Lập mặc dù cúi đầu, nhưng thủ tướng Tô nói từng từ từng từ lọt vào tai hắn. Có lẽ thủ tướng Tô lúc đầu có ý này nhưng người bên dưới lại hiểu lầm. Có lẽ thủ tướng Tô vốn muốn kỷ luật ai đó ở tỉnh Cát Lâm nhằm dẹp yên sự kiện. Nhưng bây giờ thì dù lúc trước thủ tướng Tô có ý gì cũng không quan trọng, hôm nay thủ tướng Tô nói ra lời này thì chuyện đã có kết luận là người bên dưới đã hiểu lầm.
Văn Thiên đương nhiên rõ ràng đạo lý này, chẳng những không dám nói gì mà còn phải thừa nhận sai lầm về mình.
- Thủ tướng Tô, là sai của chúng tôi, tôi xin kiểm điểm với ngài.
Thủ tướng Tô xua tay chặn lại:
- Được rồi, không nói tới cái này, sau khi về làm bản báo cáo chi tiết cho tôi là được.
Thủ tướng Tô nói vài câu đã giải trừ điều lo lắng nhất trong lòng Văn Thiên, Hứa Lập. Hai người yên tâm không ít, thủ tướng Tô nói tiếp:
- Tiểu Hứa, trong thời gian này tôi nghe không ít tên cậu. Hôm nay vừa gặp đã thấy là tuổi trẻ tài cao.
Thủ tướng Tô nói làm cho Hứa Lập sửng sốt, mình chỉ là một phó chánh văn phòng tỉnh Cát Lâm mà lọt vào mắt thủ tướng Tô ư? Đây là chuyện tốt hay xấu? Được thủ tướng Tô khích lệ làm Hứa Lập có chút không yên.
- Thủ tướng Tô, ngài quá khen, tuổi tôi còn quá nhỏ, cân nhắc vấn đề không chu toàn, kinh nghiệm xử lý không đủ hy vọng thủ tướng Tô phê bình nhiều hơn.
Thủ tướng Tô chỉ cười nói:
- Được rồi, tôi nghe tổng cục trưởng Cổ ở tổng cục an ninh quốc gia nhắc tới lần trước bọn họ đến khu tự trị phá án nhờ cậu giúp, cậu là người đương sự nên hiểu rõ tình hình, cậu giới thiệu với mọi người một chút.
Hứa Lập vừa nghe thủ tướng Tô nhắc tới tổng cục an ninh quốc gia là biết tại sao vừa nãy thủ tướng Tô nói Triều Tiên không dám khai chiến. Tin tình báo Thôi Minh Hạo cung cấp là thật, Thôi Minh Hạo cung cấp chi tiết tổng cộng 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên, hơn nữa ngày đó Hứa Lập cũng tận mắt thấy 19 căn cứ quân sự này trải khắp Triều Tiên. Từ tình hình phân bố mà phá hủy hết 19 căn cứ quân sự ít nhất làm thực lực quân sự Triều Tiên giảm một nửa. Hoặc là Trung Quốc có thể tiết lộ tình hình 19 căn cứ quân sự này cho Mỹ, Hàn, đến khi đó không cần Trung Quốc tự mình ra tay thì Triều Tiên cũng gặp họa.
Hứa Lập nói qua việc bắt hung thủ ở tỉnh Cát Lâm cùng với việc thẩm vấn Thôi Minh Hạo ra sao, cuối cùng hắn nói:
- Tôi chỉ biết đến đây, tình hình cụ thể còn phải hỏi đồng chí ở tổng cục an ninh quốc gia. Bọn họ mới là nhân viên chuyên môn, có thể căn cứ vào tin tình báo do Thôi Minh Hạo cung cấp mà phán đoán thực lực quân sự của Triều Tiên.
- Tiểu Uyển, cháu gọi điện cho Cổ Lâm bảo là ông tìm cậu ta.
Lâm lão gia tử nghe Hứa Lập nói xong, ông nói. Từ vẻ mặt của Lâm lão gia tử thì không ai biết là ông vui hay tức, mà người khác cũng không dám làm trái ý Lâm lão gia tử.
Cổ Lâm –- Tổng cục trưởng tổng cục an ninh quốc gia là nhân viên cũ của Lâm lão gia tử. Lâm Uyển Nhi lấy điện thoại gọi cho Cổ Lâm, Cổ Lâm nghe thấy giọng của Lâm lão gia tử lập tức nói:
- Chủ tịch Lâm, chào ngài, Cổ Lâm xin trình diện chờ chỉ thị.
Cổ Lâm năm đó phụ trách đội cảnh vệ cho Lâm lão gia tử, mấy năm qua dựa vào Lâm lão gia tử mà đi tới vị trí hôm nay. Vì thế Cổ Lâm rất cung kính với Lâm lão gia tử.
- Cổ Lâm, nói cho tôi biết tình hình các căn cứ quân sự bí mật phía Triều Tiên, chúng ta biết được bao nhiêu? Nếu khai chiến thì việc phá hủy các căn cứ quân sự này thì phía Triều Tiên sẽ tổn thất như thế nào? Cổ Lâm không dám giấu diếm, y nói:
- Thời gian trước chúng tôi bắt được một quan quân cao cấp phía Triều Tiên, chúng ta bây giờ nắm giữ 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên. Theo chúng tôi dự tính Triều Tiên có khoảng 24 đến 28 căn cứ quân sự khổng lồ, nếu có thể hủy đi 19 căn cứ kia thì ít nhất sẽ làm thực lực quân sự của Triều Tiên giảm đi 70%. Thêm cả việc Triều Tiên phải đề phòng Hàn Quốc thì có thể nói bọn họ không có năng lực tấn công chỉ có thể bị động phòng thủ. Cho nên chúng tôi kết luận nếu Triều Tiên mất 19 căn cứ quân sự kia thì thậm chí gặp nguy cơ mất nước.
Lâm lão gia tử bỏ điện thoại xuống thở dài một tiếng.
- Xem ra trận này không đánh được rồi.
Các vị tướng quân ở bên lộ vẻ thất vọng, bọn họ tưởng trước khi mình mất còn có thể tham gia cuộc chiến tranh khổng lồ, coi như là dấu chấm tròn cho cuộc đời mình. Nhưng nghe Cổ Lâm nói xong, bọn họ cũng biết nếu diệt 19 căn cứ quân sự kia thì Mỹ, Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Triều Tiên. Mà không có Triều Tiên làm lá chắn thì Trung Quốc sẽ trực tiếp tiếp giáp với Hàn Quốc, điều này bất lợi cho an ninh quốc gia nên trận này không thể đánh. Hơn nữa chỉ cần thoáng tiết lộ một chút tin tình báo về các căn cứ quân sự kia là phía Triều Tiên không dám kiêu căng nữa. Có lẽ bọn họ phải đến Bắc Kinh xin tha ngay.
Tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô thở phào nhẹ nhõm, hai quốc gia khai chiến không phải hai đứa đánh nhau, một khi có chiến tranh thì dù cuối cùng giành thắng lợi thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, hơn nữa sẽ thay đổi cục diện quốc tế, càng đi ngược lại nguyên tắc chung sống hòa bình của Trung Quốc.
Trung Quốc sau mấy chục năm phát triển tuy có thành tích nhất định nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với các quốc gia phát triển phương tây ví dụ như Mỹ. Mỹ có thể lấy lý do đánh Iraq nhưng Trung Quốc dù đại sứ quán bị đánh bom cũng chỉ có thể đưa ra thông cáo ngoại giao chứ không giải quyết được gì.
- Văn Thiên, tiểu Hứa, hai người không cần khẩn trương, chuyện hôm nay không trách hai người, là chúng tôi không rõ tình hình.
Nói xong tổng bí thư Bành ra hiệu Thủ tướng giải thích với Hứa Lập.
Thủ tướng Tô cũng cười nói:
- Mấy hôm trước tôi gọi điện cho Văn Thiên không phải là muốn xử lý ai, dù sao chuyện xảy ra ở tỉnh Cát Lâm, các anh có quyền lên tiếng nhất, hiểu rõ nhất cho nên tôi mới muốn trưng cầu ý kiến các anh. Nếu có sai lầm đương nhiên phải phạt, có công đương nhiên phải thưởng. Nói tới đồng chí Kim Thân Thành ở khu tự trị tỉnh Cát Lâm đi, tôi cảm thấy ở sự kiện lần này anh ta xử lý rất thỏa đáng, cứu được tính mạng hơn 50 người. Mặc dù những người này là dân chúng Triều Tiên nhưng tính mạng là vô giá, đồng chí Kim Thân Thành không thỏa hiệp với hành vi phi nhân tính của phía Triều Tiên, đây là thể hiện rõ tính cách yêu dân của một đảng viên, chỉ là tôi không ngờ lại làm các anh hiểu lầm.
Hứa Lập mặc dù cúi đầu, nhưng thủ tướng Tô nói từng từ từng từ lọt vào tai hắn. Có lẽ thủ tướng Tô lúc đầu có ý này nhưng người bên dưới lại hiểu lầm. Có lẽ thủ tướng Tô vốn muốn kỷ luật ai đó ở tỉnh Cát Lâm nhằm dẹp yên sự kiện. Nhưng bây giờ thì dù lúc trước thủ tướng Tô có ý gì cũng không quan trọng, hôm nay thủ tướng Tô nói ra lời này thì chuyện đã có kết luận là người bên dưới đã hiểu lầm.
Văn Thiên đương nhiên rõ ràng đạo lý này, chẳng những không dám nói gì mà còn phải thừa nhận sai lầm về mình.
- Thủ tướng Tô, là sai của chúng tôi, tôi xin kiểm điểm với ngài.
Thủ tướng Tô xua tay chặn lại:
- Được rồi, không nói tới cái này, sau khi về làm bản báo cáo chi tiết cho tôi là được.
Thủ tướng Tô nói vài câu đã giải trừ điều lo lắng nhất trong lòng Văn Thiên, Hứa Lập. Hai người yên tâm không ít, thủ tướng Tô nói tiếp:
- Tiểu Hứa, trong thời gian này tôi nghe không ít tên cậu. Hôm nay vừa gặp đã thấy là tuổi trẻ tài cao.
Thủ tướng Tô nói làm cho Hứa Lập sửng sốt, mình chỉ là một phó chánh văn phòng tỉnh Cát Lâm mà lọt vào mắt thủ tướng Tô ư? Đây là chuyện tốt hay xấu? Được thủ tướng Tô khích lệ làm Hứa Lập có chút không yên.
- Thủ tướng Tô, ngài quá khen, tuổi tôi còn quá nhỏ, cân nhắc vấn đề không chu toàn, kinh nghiệm xử lý không đủ hy vọng thủ tướng Tô phê bình nhiều hơn.
Thủ tướng Tô chỉ cười nói:
- Được rồi, tôi nghe tổng cục trưởng Cổ ở tổng cục an ninh quốc gia nhắc tới lần trước bọn họ đến khu tự trị phá án nhờ cậu giúp, cậu là người đương sự nên hiểu rõ tình hình, cậu giới thiệu với mọi người một chút.
Hứa Lập vừa nghe thủ tướng Tô nhắc tới tổng cục an ninh quốc gia là biết tại sao vừa nãy thủ tướng Tô nói Triều Tiên không dám khai chiến. Tin tình báo Thôi Minh Hạo cung cấp là thật, Thôi Minh Hạo cung cấp chi tiết tổng cộng 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên, hơn nữa ngày đó Hứa Lập cũng tận mắt thấy 19 căn cứ quân sự này trải khắp Triều Tiên. Từ tình hình phân bố mà phá hủy hết 19 căn cứ quân sự ít nhất làm thực lực quân sự Triều Tiên giảm một nửa. Hoặc là Trung Quốc có thể tiết lộ tình hình 19 căn cứ quân sự này cho Mỹ, Hàn, đến khi đó không cần Trung Quốc tự mình ra tay thì Triều Tiên cũng gặp họa.
Hứa Lập nói qua việc bắt hung thủ ở tỉnh Cát Lâm cùng với việc thẩm vấn Thôi Minh Hạo ra sao, cuối cùng hắn nói:
- Tôi chỉ biết đến đây, tình hình cụ thể còn phải hỏi đồng chí ở tổng cục an ninh quốc gia. Bọn họ mới là nhân viên chuyên môn, có thể căn cứ vào tin tình báo do Thôi Minh Hạo cung cấp mà phán đoán thực lực quân sự của Triều Tiên.
- Tiểu Uyển, cháu gọi điện cho Cổ Lâm bảo là ông tìm cậu ta.
Lâm lão gia tử nghe Hứa Lập nói xong, ông nói. Từ vẻ mặt của Lâm lão gia tử thì không ai biết là ông vui hay tức, mà người khác cũng không dám làm trái ý Lâm lão gia tử.
Cổ Lâm –- Tổng cục trưởng tổng cục an ninh quốc gia là nhân viên cũ của Lâm lão gia tử. Lâm Uyển Nhi lấy điện thoại gọi cho Cổ Lâm, Cổ Lâm nghe thấy giọng của Lâm lão gia tử lập tức nói:
- Chủ tịch Lâm, chào ngài, Cổ Lâm xin trình diện chờ chỉ thị.
Cổ Lâm năm đó phụ trách đội cảnh vệ cho Lâm lão gia tử, mấy năm qua dựa vào Lâm lão gia tử mà đi tới vị trí hôm nay. Vì thế Cổ Lâm rất cung kính với Lâm lão gia tử.
- Cổ Lâm, nói cho tôi biết tình hình các căn cứ quân sự bí mật phía Triều Tiên, chúng ta biết được bao nhiêu? Nếu khai chiến thì việc phá hủy các căn cứ quân sự này thì phía Triều Tiên sẽ tổn thất như thế nào? Cổ Lâm không dám giấu diếm, y nói:
- Thời gian trước chúng tôi bắt được một quan quân cao cấp phía Triều Tiên, chúng ta bây giờ nắm giữ 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên. Theo chúng tôi dự tính Triều Tiên có khoảng 24 đến 28 căn cứ quân sự khổng lồ, nếu có thể hủy đi 19 căn cứ kia thì ít nhất sẽ làm thực lực quân sự của Triều Tiên giảm đi 70%. Thêm cả việc Triều Tiên phải đề phòng Hàn Quốc thì có thể nói bọn họ không có năng lực tấn công chỉ có thể bị động phòng thủ. Cho nên chúng tôi kết luận nếu Triều Tiên mất 19 căn cứ quân sự kia thì thậm chí gặp nguy cơ mất nước.
Lâm lão gia tử bỏ điện thoại xuống thở dài một tiếng.
- Xem ra trận này không đánh được rồi.
Các vị tướng quân ở bên lộ vẻ thất vọng, bọn họ tưởng trước khi mình mất còn có thể tham gia cuộc chiến tranh khổng lồ, coi như là dấu chấm tròn cho cuộc đời mình. Nhưng nghe Cổ Lâm nói xong, bọn họ cũng biết nếu diệt 19 căn cứ quân sự kia thì Mỹ, Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Triều Tiên. Mà không có Triều Tiên làm lá chắn thì Trung Quốc sẽ trực tiếp tiếp giáp với Hàn Quốc, điều này bất lợi cho an ninh quốc gia nên trận này không thể đánh. Hơn nữa chỉ cần thoáng tiết lộ một chút tin tình báo về các căn cứ quân sự kia là phía Triều Tiên không dám kiêu căng nữa. Có lẽ bọn họ phải đến Bắc Kinh xin tha ngay.
Tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô thở phào nhẹ nhõm, hai quốc gia khai chiến không phải hai đứa đánh nhau, một khi có chiến tranh thì dù cuối cùng giành thắng lợi thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, hơn nữa sẽ thay đổi cục diện quốc tế, càng đi ngược lại nguyên tắc chung sống hòa bình của Trung Quốc.
Trung Quốc sau mấy chục năm phát triển tuy có thành tích nhất định nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với các quốc gia phát triển phương tây ví dụ như Mỹ. Mỹ có thể lấy lý do đánh Iraq nhưng Trung Quốc dù đại sứ quán bị đánh bom cũng chỉ có thể đưa ra thông cáo ngoại giao chứ không giải quyết được gì.
Danh sách chương