Editor: Cafe26
Bà mối không quen nói đạo lý nói: “Nhà họ Vương kia bao nhiêu người muốn gả, đều gả không được vào nhà phú quý, ta nói cho cô biết mà liệu đi”.
Những lời này đã đụng đến nỗi đau của Lý Thúy Lan!
Nữ nhi của cô không thể so với miếng ngon ăn lười biếng, một thân bệnh nhược Kiều Tiểu Thư, so với Kiều Uyển Uyển cao hơn trời ? Sao Vương Lai Phúc lại bị mỡ lợn che mắt, nhìn trúng Kiều Uyển Uyển.
Lại nhìn bộ dạng Kiều Uyển Uyển như muốn đẩy cô vào hố lửa, tức đến đau cả ngực.
Bà mối thấy Kiều Uyển Uyển không tiếp lời, lại thấy Lý Thúy Lan tức giận, âm dương quái khí nói: “Chị dâu à, chị đừng tức giận! Người ta còn muốn gả cho người làm công ăn trong thành phố”.
"Cô nghĩ là mình đẹp! Cũng không soi nước tiểu nhìn lại mình xem, bản thân có đức hạnh gì? Bị nam nhân nhìn sạch sờ sờ, còn có mặt mũi đi nói khắp nơi! Bây giờ người ta có không muốn, cũng đã thành trò đùa của cả làng! Ở trong làng người nhà chúng tôi với cô đều không thể ngẩng nổi đầu! Giờ có người nguyện ý cưới cô, còn là nhà họ Vương trong thôn, không biết đường cảm kích còn ở chỗ này cao giọng cao điệu, thật coi mình là thiên kim tiểu thư”.
“Cho nên cô, vẫn phải thực tế một chút thì tốt hơn, Nếu không đợi đến khi thật sự không có ai cần, là trở thành lão cô nương. Cũng không nhìn xem xem, những người thủ tiết kia, có mấy người được tốt? ”
Kiều Uyển Uyển nghe Lý Thúy Lan và bà mối hai người một xướng một hòa, nghĩ đến Tống Duyên Minh còn đứng dưới tàng cây lớn chờ cô trở về gặp cha mẹ, trong lòng không khỏi buồn cười.
Cô kiêu ngạo hừ nhẹ: “Ta không có ai cần, cũng so với loại người cầm tiền lễ vật của em chồng, đưa về nhà mẹ đẻ như cô tốt hơn! ”
Lời này của Kiều Uyển Uyển khiến Lý Thúy Lan trong lòng giật mình, kinh hoảng không dám nhìn thẳng vào mặt Kiều Uyển Uyển.
Kiều Uyển Uyển làm sao biết chuyện cô cầm tiền lễ đưa về nhà mẹ đẻ cô.
Chuyện này ngay cả chồng của cô cũng không biết!
Nhất định là Kiều Uyển Uyển lừa gạt cô.
Bà mối không quen nói đạo lý nói: “Nhà họ Vương kia bao nhiêu người muốn gả, đều gả không được vào nhà phú quý, ta nói cho cô biết mà liệu đi”.
Những lời này đã đụng đến nỗi đau của Lý Thúy Lan!
Nữ nhi của cô không thể so với miếng ngon ăn lười biếng, một thân bệnh nhược Kiều Tiểu Thư, so với Kiều Uyển Uyển cao hơn trời ? Sao Vương Lai Phúc lại bị mỡ lợn che mắt, nhìn trúng Kiều Uyển Uyển.
Lại nhìn bộ dạng Kiều Uyển Uyển như muốn đẩy cô vào hố lửa, tức đến đau cả ngực.
Bà mối thấy Kiều Uyển Uyển không tiếp lời, lại thấy Lý Thúy Lan tức giận, âm dương quái khí nói: “Chị dâu à, chị đừng tức giận! Người ta còn muốn gả cho người làm công ăn trong thành phố”.
"Cô nghĩ là mình đẹp! Cũng không soi nước tiểu nhìn lại mình xem, bản thân có đức hạnh gì? Bị nam nhân nhìn sạch sờ sờ, còn có mặt mũi đi nói khắp nơi! Bây giờ người ta có không muốn, cũng đã thành trò đùa của cả làng! Ở trong làng người nhà chúng tôi với cô đều không thể ngẩng nổi đầu! Giờ có người nguyện ý cưới cô, còn là nhà họ Vương trong thôn, không biết đường cảm kích còn ở chỗ này cao giọng cao điệu, thật coi mình là thiên kim tiểu thư”.
“Cho nên cô, vẫn phải thực tế một chút thì tốt hơn, Nếu không đợi đến khi thật sự không có ai cần, là trở thành lão cô nương. Cũng không nhìn xem xem, những người thủ tiết kia, có mấy người được tốt? ”
Kiều Uyển Uyển nghe Lý Thúy Lan và bà mối hai người một xướng một hòa, nghĩ đến Tống Duyên Minh còn đứng dưới tàng cây lớn chờ cô trở về gặp cha mẹ, trong lòng không khỏi buồn cười.
Cô kiêu ngạo hừ nhẹ: “Ta không có ai cần, cũng so với loại người cầm tiền lễ vật của em chồng, đưa về nhà mẹ đẻ như cô tốt hơn! ”
Lời này của Kiều Uyển Uyển khiến Lý Thúy Lan trong lòng giật mình, kinh hoảng không dám nhìn thẳng vào mặt Kiều Uyển Uyển.
Kiều Uyển Uyển làm sao biết chuyện cô cầm tiền lễ đưa về nhà mẹ đẻ cô.
Chuyện này ngay cả chồng của cô cũng không biết!
Nhất định là Kiều Uyển Uyển lừa gạt cô.
Danh sách chương