Kỳ nghỉ đông năm nay Lâm Niên rất bận, bận đến mức phải hai ngày trước đêm giao thừa mới cùng Tống Thập Nhị từ thành phố Cẩm Dương trở lại Bình An bá.
Gần đây đài truyền hình thành phố Cẩm Dương phát một tin tức, sáu tháng cuối năm thành phố Cẩm Dương bắt đầu mạnh mẽ thực hiện kêu gọi đầu tư, dần dần chuyển trọng tâm xây dựng thành thị ra vùng ngoại thành, và sẽ dùng lượng lớn diện tích đất nông thôn tiến hành khai phá xây dựng khu kinh tế và địa ốc.
Tin tức này vừa đưa ra, dù Lâm Niên đã sớm đoán được nhưng vẫn vui vẻ muốn chết.
Chỉ là miếng thịt mỡ béo bở đến miệng lại bay đi, chắc chắn hai anh em Lâm gia sẽ không dừng tay. Mấy năm nay họ không về quê lần nào, vậy mà năm nay vừa vào Tết đã gấp gáp trở lại, hơn nữa còn dìu già dắt trẻ cùng đi.
Vốn Lâm Niên còn cho rằng sân nhà mình rất rộng, kết quả nhóm người này vừa đến, cậu bỗng có cảm giác quá chật chội, không khí cũng không lưu thông được, cả người đều bị vây trong trạnh thái ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn ói, sau khi ăn hết năm trái quýt mới thấy đỡ hơn. Mặc dù Lâm Minh Thanh rất thất vọng với tình cảm anh em nhà mình, nhưng khó có dịp mấy anh em tụ họp đầy đủ với nhau, trong lòng ông vẫn rất vui mừng. Xúc xích, thịt xông khói luộc đầy một nồi, giết thêm vài con gà con vịt, hành động này chọc Lâm Niên bất mãn, trong lòng đám người kia tính toán cái gì cậu đoán được hết, dù sao giấy trắng mực đen ký tên rồi, muốn quay lại tuyệt đối không thể.
Con cái của mấy người Lâm Minh Đông lớn hơn Lâm Niên vài tuổi, bởi vì từ nhỏ không hợp, lại thường xuyên cãi nhau đánh nhau, nên dù bây giờ hai bên đã lớn thì cũng chẳng có chút quen thuộc nào giữa anh họ, chị họ nội nên có. Nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học, mấy người Lâm Minh Đông chi tiền, nhờ người đưa họ vào nhà xí nghiệp nhà nước làm, bây giờ xem như bưng được chén cơm sắt, thế là ánh mắt nhìn Lâm Niên càng mang theo vài phần khinh thường lẫn trào phúng, đến cả khẩu khí nói chuyện cũng tràn ngập “thương hại”.
— Bánh Trôi à, nghỉ học rảnh rỗi thì vào thành phố chơi, cứ ru rú ở trong bá thì không tích lũy được bao nhiêu kiến thức đâu, cậu xem chúng tôi bây giờ tốt đẹp bao nhiêu.
Cảm giác lời này giống như Lâm Niên không lên thành phố mà chỉ ở trong Bình An bá thì đời này chẳng làm nên tích sự gì.
Lâm Niên thầm nghĩ: Phắc, các người khinh thường gia? Tiểu gia tôi mới khinh thường các người đó, thật sự cho rằng bản thân vào thành phố thì cao quý lên à, phắc, toàn bộ cút về nhà chơi đồ hàng đi.
— Bánh Trôi này, quần áo trên người của cậu, con trai lớn của trưởng xưởng chúng tôi cũng có một cái, hẳn là không rẻ đâu nhỉ? Bác Tư kiếm tiền cho cậu đi học đã không dễ dàng rồi, cậu đừng tiêu tiền phung phí nhé.
Khóe miệng Lâm Niên run rẩy, quần áo cậu đang mặc trên người là của Tần Hướng Bắc đó, cậu nên nói gì cho phải đây.
— Bánh Trôi à, người trẻ tuổi trong thành phố bây giờ đang lưu hành ăn KFC và MacDonald’s, cậu học ở thành phố T có từng ăn chưa? Nếu chưa ăn, hôm nào lên thành phố chị dẫn cậu đi ăn.
Ha ha, thật sự muốn quăng vỏ quýt vào mặt chị á. Có phải bây giờ tôi nên mang ơn đội nghĩa quỳ xuống cảm ơn chị không? Đáng tiếc tôi thích ăn mì gói hơn.
— Bánh Trôi, trong trường cậu tham gia câu lạc bộ gì? Lúc trước anh với Lâm Quân tham gia câu lạc bộ bóng đá, đại diện trường học thi đấu với trường khác, thắng rất nhiều lần không nói còn quen biết rất nhiều bạn. Cậu rảnh rỗi nên tham gia nhiều hoạt động của trường, như vậy mới có thể góp nhặt được nhiều kiến thức.
Bóng đá cả nhà anh.
Cao cao tại thượng dạy đời như thế, dù là khoe mẽ hay là dạy đời, tha thứ cho cậu không tiếp thu nổi.
— Bánh Trôi……
Mẹ nó, Bánh Trôi em gái mấy người ấy, phiền muốn chết……
Lâm Niên thật sự không cười được nữa, tùy tiện ứng phó vài câu rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Rầu rĩ chọc củi trong lòng bếp, Lâm Niên phát biểu thái độ với chính sự trong nhà.
“Ba, chúng ta không nợ họ gì cả, huống chi lúc trước họ đối xử với nhà chúng ta thế nào? Nhà chính cũng là do chúng ta ra tiền mua được, họ cũng chấp nhận như vậy, nên phải chịu trách nhiệm đi chứ. Bây giờ vừa nghe nói bên này sắp khai phá thì muốn quay về làm thân, tuyệt đối không thể nào, không phải ba nói nền nhà chính để lại cho con xây nhà cưới vợ à? Bây giờ để họ về, sau này có còn để con cưới vợ hay không?”
Lâm Minh Thanh bị con trai chọc cười, ông thở dài: “Nhưng dù sao họ cũng là bác của con, năm đó là ba bất hiếu trước, không kịp trở về xử lý tang sự của ông nội con, việc này chẳng trách họ.”
Đây là lần đầu tiên hai cha con nhắc tới chuyện năm đó, Lâm Niên cẩn thận hỏi: “Ba, năm đó ba thật sự không tìm được bà ấy sao?” Cái từ bà ấy này chỉ ai, cậu hiểu, ba cũng hiểu. Đây luôn là vấn đề khiến cậu hoang mang, năm đó ba đi tìm một mình, cậu ở nhà với ông nội, sau đó ba về nói với cậu không tìm được người, khi đó cậu mới năm tuổi, cảm thấy bản thân bị vứt bỏ. Nếu mẹ đã không cần cậu, vậy cậu cũng không cần bà ấy nữa, nhưng bây giờ nhớ lại, cậu luôn có cảm giác khi đó ba đang lừa cậu.
Thân mình Lâm Minh Thanh cứng đờ, tay cầm dao phay run nhè nhẹ: “Con trách ba vô dụng sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Niên nghĩ nghĩ lại nói: “Ba, bà ấy muốn thế nào thì cứ tùy bà ấy, còn em trai, con muốn tìm về.”
Lâm Minh Thanh im lặng nửa ngày: “Bây giờ con đã trưởng thành, có một số việc không nên tiếp tục giấu con. Lúc còn thanh niên người nọ đã quen biết mẹ con, bởi vì trong nhà người nọ không đồng ý, hai người bị bắt tách ra… Mẹ con gả cho ba, trong nhà người nọ sắp xếp một mối hôn sự. Người nọ rất có khả năng… Tự mình kinh doanh buôn bán, chạy khắp cả nước… Sau lại ly hôn… Thật ra em trai con……”
“Ba, đừng nói nữa, con hiểu rồi, sau này con sẽ không nhắc lại việc này, ba có đứa con trai này là đủ rồi.” Mấy câu ba nói đều rất mơ hồ, nhưng cậu cũng không phải người mới trải đời sao lại không nghe ra ý bên trong, không chung thủy với gia đình, bỏ chồng bỏ con. Mẹ của tôi à, đối với bà, ba và tôi là gì? Một trò đùa sao? Lâm Niên rũ mắt, khóe miệng hiện lên tia trào phúng, cậu bỏ thêm khúc củi vào lòng bếp. Dù bên ngoài cậu có vẻ không để bụng, nhưng tận đáy lòng vẫn tìm rất nhiều lý do cho việc người nọ rời đi, chỉ là không có một cái nào khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy. Nếu trước đây cậu còn từng ảo tưởng tình cảnh một nhà đoàn tụ, vậy bây giờ cái ý niệm này đã hoàn toàn tan biến. Cậu từng nói với Tần Hướng Bắc muốn tìm cho ba cậu một người bạn, và bây giờ cậu thật sự cảm thấy ba cần có được hạnh phúc cho chính mình, vất vả nhiều năm như thế, nửa đời sau nên hưởng phúc thôi.
“Bánh Trôi, chuyện nhà chính……” Lâm Minh Thanh nặng nề thở dài.
“Được rồi, ba, con chỉ nhường một bước, ba nói với họ lúc tin được chứng thực sẽ phân cho họ một nửa số tiền, nếu họ còn không đồng ý, một hai được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vậy thì gặp nhau ở toà án, dù sao hợp đồng vẫn còn đó.” Lâm Niên hừ một tiếng, ba thật thà coi trọng anh em coi trọng gia đình, năm đó tiêu hết tiền trong nhà đi tìm người, yên lặng chịu đựng mấy người Lâm Minh Đông ức hiếp, đây không phải ba mềm yếu chỉ là niệm tình xưa. Nhưng hiện tại, nếu nhường nhịn có thể để ba thư thái hơn một chút, vậy cậu sẽ nhịn, dù sao tiền cũng kiếm lại, còn ba khổ sở khiến thân thể không khỏe thì lại mất nhiều hơn được.
Hơn 11 giờ, trong bá bắt đầu có tiếng pháo vang lên, rồi một nhà lại một nhà nối nhau đốt pháo, không khí năm mới nháy mắt tràn ngập. Trước khi ăn cơm Lâm Minh Thanh cũng đốt một dây pháo, trong sân tức khắc vang lên tiếng cười hoà thuận vui vẻ, tạm thời mặc kệ là thật lòng hay dối trá, ít nhất thời khắc này ai ai cũng đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, giúp Lâm Minh Thanh thu dọn bàn, nhìn đồng hồ đã gần hai giờ rưỡi, Lâm Niên nói với ông một tiếng, rồi đi đến nhà trưởng thôn. Hôm nay là giao thừa, Tần Hướng Bắc sẽ gọi điện về, cậu muốn đi canh điện thoại.
Lúc đến nhà trưởng thôn, trong sân đã bày hai bàn mạt chược, còn có một bàn là người già chơi đánh bài.
Lâm Niên rất lễ phép tiến lên chào hỏi, con trai lớn của trưởng thôn đang đánh bài cười ha ha bảo Lâm Niên tự mình vào trong phòng xem TV chờ điện thoại, lúc này đang bận rộn đánh bài không có thời gian tiếp đón, lại nói người trong bá cũng không cần khách sáo như thế. Lâm Niên “dạ” một tiếng, cười cười đi vào nhà xem TV với một đám con nít.
TV khó coi, mà trẻ con lại ham chơi, nên chưa bao lâu thì trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Niên.
Lúc Lâm Niên ấn hết một lượt đài truyền hình, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, nhưng lại không phải tìm cậu, trong lòng có chút thất vọng, Tần Hướng Bắc có phải anh quên mất số điện thoại rồi không?
Điện thoại vang lên lần thứ hai, vẫn không phải tìm cậu. Mà lúc này Tống Thập Nhị và Tống Toa Toa đến, gần nửa năm không gặp Tống Toa Toa, trải qua nửa học kỳ đại học, Tống Toa Toa thay đổi rất nhiều. Trước kia là người không phấn son, bây giờ đã đánh một lớp nhẹ, nhưng người vẫn nói nhiều như trước kia, cũng thích quấn lấy Lâm Niên hỏi đông hỏi tây.
Lần thứ ba điện thoại vang lên, lúc Lâm Niên cầm điện thoại nghe được giọng nói bên kia điện thoại, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Cậu nhìn Tống Thập Nhị nháy mắt, tuy rằng không hiểu vì sao Lâm Niên muốn họ tránh đi, nhưng Tống Thập Nhị luôn nghe lời Lâm Niên, nên lập tức kéo Tống Toa Toa ra ngoài.
“Lâm Niên?”
Đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói xác nhận lần nữa, Lâm Niên phụt cười: “Thế nào? Người nhận điện thoại là em nên bất ngờ?”
“Ừm, chờ rất lâu?”
“Cũng tạm, em vừa đến liền nhận được điện thoại của anh đó, nhìn xem chúng ta có duyên biết bao nhiêu.” Một tay Lâm Niên cầm điện thoại, tay còn lại vói vào trong áo vuốt ve cái bụng, giữa trưa hình như ăn hơi nhiều, bây giờ no căng hơi khó chịu.
“À, năm với vui vẻ.”
“Anh cũng vậy, đã gọi cho cô anh chưa?” Lâm Niên biết chỗ của anh không tiện nói chuyện, nên sẽ không cố tình đùa giỡn anh.
“Gọi điện cho em xong sẽ gọi cho họ. Ba Lâm khỏe không? Lúc trưa đã ăn gì?”
“Lúc trưa đều ăn món ngon, đáng tiếc anh không ăn được. Còn nữa ba em cũng khỏe, nhưng mà em tính tìm cho ba em một người bạn.”
“Trước đó em cũng nghĩ vậy mà?”
Lâm Niên ò một tiếng, động tác trên tay dừng lại: “Ha ha ha, sao anh lại không có mắt như thế, em nói cho anh biết là muốn anh nhờ cô của anh để ý giúp.”
“Việc này không cần em nói, anh đã nhờ trước rồi.”
“Ừm, cảm ơn anh Tần Hướng Bắc.”
“Em có tâm sự?”
“Không…… A!!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, trong TV đang chiếu phim khá máu me, tự nhiên vô tình liếc qua thấy nên bị dọa.” Lâm Niên hơi thở gấp, tay lại lần nữa vói vào trong áo đặt lên phần bụng, vừa rồi cậu thế nhưng cảm thấy trong bụng có gì đó đá tay cậu.
“Ha, lá gan của em không phải rất lớn sao?”
“Hừ, đã nói là vô tình nhìn liếc qua mà.” Lâm Niên nhíu mày, cảm giác lần này rất rõ ràng, trong bụng có gì đó đang đá tay cậu, thật sự rất rõ rất chân thật: “Tần Hướng Bắc……”
“Hửm?”
“Nhớ anh, làm sao bây giờ?” Ngày mùa đông Lâm Niên lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vì sao, vì sao, vì sao cậu lại có loại dự cảm không tốt, thậm chí có một ý nghĩ hoang đường bỗng xuất hiện trong đầu. Sẽ không, nhất định sẽ không, nhất định là cậu đang nghi thần nghi quỷ, nhưng vì sao trong lòng khủng hoảng như thế?
“Anh cũng vậy.”
Sau đó lại nói thêm vài cậu, Lâm Niên đã không nhớ rõ nội dung, sau khi cúp điện thoại, trong đầu cậu đặc sệt như hồ dán, cũng không còn tâm trạng chơi đùa với đám Tống Thập Nhị. Cậu một mình đi vào từ đường, tiện đà bước đến vào tấm bia đá bên cạnh cái mương, sững sờ nhìn tấm bia đá hơn nửa tiếng.
Vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên, cậu lẩm bẩm tự nói: “Sẽ không, việc hoang đường như thế tuyệt đối không thể nào xảy ra, mình không tin.”
—Hết chương 29
Gần đây đài truyền hình thành phố Cẩm Dương phát một tin tức, sáu tháng cuối năm thành phố Cẩm Dương bắt đầu mạnh mẽ thực hiện kêu gọi đầu tư, dần dần chuyển trọng tâm xây dựng thành thị ra vùng ngoại thành, và sẽ dùng lượng lớn diện tích đất nông thôn tiến hành khai phá xây dựng khu kinh tế và địa ốc.
Tin tức này vừa đưa ra, dù Lâm Niên đã sớm đoán được nhưng vẫn vui vẻ muốn chết.
Chỉ là miếng thịt mỡ béo bở đến miệng lại bay đi, chắc chắn hai anh em Lâm gia sẽ không dừng tay. Mấy năm nay họ không về quê lần nào, vậy mà năm nay vừa vào Tết đã gấp gáp trở lại, hơn nữa còn dìu già dắt trẻ cùng đi.
Vốn Lâm Niên còn cho rằng sân nhà mình rất rộng, kết quả nhóm người này vừa đến, cậu bỗng có cảm giác quá chật chội, không khí cũng không lưu thông được, cả người đều bị vây trong trạnh thái ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn ói, sau khi ăn hết năm trái quýt mới thấy đỡ hơn. Mặc dù Lâm Minh Thanh rất thất vọng với tình cảm anh em nhà mình, nhưng khó có dịp mấy anh em tụ họp đầy đủ với nhau, trong lòng ông vẫn rất vui mừng. Xúc xích, thịt xông khói luộc đầy một nồi, giết thêm vài con gà con vịt, hành động này chọc Lâm Niên bất mãn, trong lòng đám người kia tính toán cái gì cậu đoán được hết, dù sao giấy trắng mực đen ký tên rồi, muốn quay lại tuyệt đối không thể.
Con cái của mấy người Lâm Minh Đông lớn hơn Lâm Niên vài tuổi, bởi vì từ nhỏ không hợp, lại thường xuyên cãi nhau đánh nhau, nên dù bây giờ hai bên đã lớn thì cũng chẳng có chút quen thuộc nào giữa anh họ, chị họ nội nên có. Nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học, mấy người Lâm Minh Đông chi tiền, nhờ người đưa họ vào nhà xí nghiệp nhà nước làm, bây giờ xem như bưng được chén cơm sắt, thế là ánh mắt nhìn Lâm Niên càng mang theo vài phần khinh thường lẫn trào phúng, đến cả khẩu khí nói chuyện cũng tràn ngập “thương hại”.
— Bánh Trôi à, nghỉ học rảnh rỗi thì vào thành phố chơi, cứ ru rú ở trong bá thì không tích lũy được bao nhiêu kiến thức đâu, cậu xem chúng tôi bây giờ tốt đẹp bao nhiêu.
Cảm giác lời này giống như Lâm Niên không lên thành phố mà chỉ ở trong Bình An bá thì đời này chẳng làm nên tích sự gì.
Lâm Niên thầm nghĩ: Phắc, các người khinh thường gia? Tiểu gia tôi mới khinh thường các người đó, thật sự cho rằng bản thân vào thành phố thì cao quý lên à, phắc, toàn bộ cút về nhà chơi đồ hàng đi.
— Bánh Trôi này, quần áo trên người của cậu, con trai lớn của trưởng xưởng chúng tôi cũng có một cái, hẳn là không rẻ đâu nhỉ? Bác Tư kiếm tiền cho cậu đi học đã không dễ dàng rồi, cậu đừng tiêu tiền phung phí nhé.
Khóe miệng Lâm Niên run rẩy, quần áo cậu đang mặc trên người là của Tần Hướng Bắc đó, cậu nên nói gì cho phải đây.
— Bánh Trôi à, người trẻ tuổi trong thành phố bây giờ đang lưu hành ăn KFC và MacDonald’s, cậu học ở thành phố T có từng ăn chưa? Nếu chưa ăn, hôm nào lên thành phố chị dẫn cậu đi ăn.
Ha ha, thật sự muốn quăng vỏ quýt vào mặt chị á. Có phải bây giờ tôi nên mang ơn đội nghĩa quỳ xuống cảm ơn chị không? Đáng tiếc tôi thích ăn mì gói hơn.
— Bánh Trôi, trong trường cậu tham gia câu lạc bộ gì? Lúc trước anh với Lâm Quân tham gia câu lạc bộ bóng đá, đại diện trường học thi đấu với trường khác, thắng rất nhiều lần không nói còn quen biết rất nhiều bạn. Cậu rảnh rỗi nên tham gia nhiều hoạt động của trường, như vậy mới có thể góp nhặt được nhiều kiến thức.
Bóng đá cả nhà anh.
Cao cao tại thượng dạy đời như thế, dù là khoe mẽ hay là dạy đời, tha thứ cho cậu không tiếp thu nổi.
— Bánh Trôi……
Mẹ nó, Bánh Trôi em gái mấy người ấy, phiền muốn chết……
Lâm Niên thật sự không cười được nữa, tùy tiện ứng phó vài câu rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Rầu rĩ chọc củi trong lòng bếp, Lâm Niên phát biểu thái độ với chính sự trong nhà.
“Ba, chúng ta không nợ họ gì cả, huống chi lúc trước họ đối xử với nhà chúng ta thế nào? Nhà chính cũng là do chúng ta ra tiền mua được, họ cũng chấp nhận như vậy, nên phải chịu trách nhiệm đi chứ. Bây giờ vừa nghe nói bên này sắp khai phá thì muốn quay về làm thân, tuyệt đối không thể nào, không phải ba nói nền nhà chính để lại cho con xây nhà cưới vợ à? Bây giờ để họ về, sau này có còn để con cưới vợ hay không?”
Lâm Minh Thanh bị con trai chọc cười, ông thở dài: “Nhưng dù sao họ cũng là bác của con, năm đó là ba bất hiếu trước, không kịp trở về xử lý tang sự của ông nội con, việc này chẳng trách họ.”
Đây là lần đầu tiên hai cha con nhắc tới chuyện năm đó, Lâm Niên cẩn thận hỏi: “Ba, năm đó ba thật sự không tìm được bà ấy sao?” Cái từ bà ấy này chỉ ai, cậu hiểu, ba cũng hiểu. Đây luôn là vấn đề khiến cậu hoang mang, năm đó ba đi tìm một mình, cậu ở nhà với ông nội, sau đó ba về nói với cậu không tìm được người, khi đó cậu mới năm tuổi, cảm thấy bản thân bị vứt bỏ. Nếu mẹ đã không cần cậu, vậy cậu cũng không cần bà ấy nữa, nhưng bây giờ nhớ lại, cậu luôn có cảm giác khi đó ba đang lừa cậu.
Thân mình Lâm Minh Thanh cứng đờ, tay cầm dao phay run nhè nhẹ: “Con trách ba vô dụng sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Niên nghĩ nghĩ lại nói: “Ba, bà ấy muốn thế nào thì cứ tùy bà ấy, còn em trai, con muốn tìm về.”
Lâm Minh Thanh im lặng nửa ngày: “Bây giờ con đã trưởng thành, có một số việc không nên tiếp tục giấu con. Lúc còn thanh niên người nọ đã quen biết mẹ con, bởi vì trong nhà người nọ không đồng ý, hai người bị bắt tách ra… Mẹ con gả cho ba, trong nhà người nọ sắp xếp một mối hôn sự. Người nọ rất có khả năng… Tự mình kinh doanh buôn bán, chạy khắp cả nước… Sau lại ly hôn… Thật ra em trai con……”
“Ba, đừng nói nữa, con hiểu rồi, sau này con sẽ không nhắc lại việc này, ba có đứa con trai này là đủ rồi.” Mấy câu ba nói đều rất mơ hồ, nhưng cậu cũng không phải người mới trải đời sao lại không nghe ra ý bên trong, không chung thủy với gia đình, bỏ chồng bỏ con. Mẹ của tôi à, đối với bà, ba và tôi là gì? Một trò đùa sao? Lâm Niên rũ mắt, khóe miệng hiện lên tia trào phúng, cậu bỏ thêm khúc củi vào lòng bếp. Dù bên ngoài cậu có vẻ không để bụng, nhưng tận đáy lòng vẫn tìm rất nhiều lý do cho việc người nọ rời đi, chỉ là không có một cái nào khiến người ta cảm thấy khó chịu như vậy. Nếu trước đây cậu còn từng ảo tưởng tình cảnh một nhà đoàn tụ, vậy bây giờ cái ý niệm này đã hoàn toàn tan biến. Cậu từng nói với Tần Hướng Bắc muốn tìm cho ba cậu một người bạn, và bây giờ cậu thật sự cảm thấy ba cần có được hạnh phúc cho chính mình, vất vả nhiều năm như thế, nửa đời sau nên hưởng phúc thôi.
“Bánh Trôi, chuyện nhà chính……” Lâm Minh Thanh nặng nề thở dài.
“Được rồi, ba, con chỉ nhường một bước, ba nói với họ lúc tin được chứng thực sẽ phân cho họ một nửa số tiền, nếu họ còn không đồng ý, một hai được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vậy thì gặp nhau ở toà án, dù sao hợp đồng vẫn còn đó.” Lâm Niên hừ một tiếng, ba thật thà coi trọng anh em coi trọng gia đình, năm đó tiêu hết tiền trong nhà đi tìm người, yên lặng chịu đựng mấy người Lâm Minh Đông ức hiếp, đây không phải ba mềm yếu chỉ là niệm tình xưa. Nhưng hiện tại, nếu nhường nhịn có thể để ba thư thái hơn một chút, vậy cậu sẽ nhịn, dù sao tiền cũng kiếm lại, còn ba khổ sở khiến thân thể không khỏe thì lại mất nhiều hơn được.
Hơn 11 giờ, trong bá bắt đầu có tiếng pháo vang lên, rồi một nhà lại một nhà nối nhau đốt pháo, không khí năm mới nháy mắt tràn ngập. Trước khi ăn cơm Lâm Minh Thanh cũng đốt một dây pháo, trong sân tức khắc vang lên tiếng cười hoà thuận vui vẻ, tạm thời mặc kệ là thật lòng hay dối trá, ít nhất thời khắc này ai ai cũng đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, giúp Lâm Minh Thanh thu dọn bàn, nhìn đồng hồ đã gần hai giờ rưỡi, Lâm Niên nói với ông một tiếng, rồi đi đến nhà trưởng thôn. Hôm nay là giao thừa, Tần Hướng Bắc sẽ gọi điện về, cậu muốn đi canh điện thoại.
Lúc đến nhà trưởng thôn, trong sân đã bày hai bàn mạt chược, còn có một bàn là người già chơi đánh bài.
Lâm Niên rất lễ phép tiến lên chào hỏi, con trai lớn của trưởng thôn đang đánh bài cười ha ha bảo Lâm Niên tự mình vào trong phòng xem TV chờ điện thoại, lúc này đang bận rộn đánh bài không có thời gian tiếp đón, lại nói người trong bá cũng không cần khách sáo như thế. Lâm Niên “dạ” một tiếng, cười cười đi vào nhà xem TV với một đám con nít.
TV khó coi, mà trẻ con lại ham chơi, nên chưa bao lâu thì trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Niên.
Lúc Lâm Niên ấn hết một lượt đài truyền hình, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, nhưng lại không phải tìm cậu, trong lòng có chút thất vọng, Tần Hướng Bắc có phải anh quên mất số điện thoại rồi không?
Điện thoại vang lên lần thứ hai, vẫn không phải tìm cậu. Mà lúc này Tống Thập Nhị và Tống Toa Toa đến, gần nửa năm không gặp Tống Toa Toa, trải qua nửa học kỳ đại học, Tống Toa Toa thay đổi rất nhiều. Trước kia là người không phấn son, bây giờ đã đánh một lớp nhẹ, nhưng người vẫn nói nhiều như trước kia, cũng thích quấn lấy Lâm Niên hỏi đông hỏi tây.
Lần thứ ba điện thoại vang lên, lúc Lâm Niên cầm điện thoại nghe được giọng nói bên kia điện thoại, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Cậu nhìn Tống Thập Nhị nháy mắt, tuy rằng không hiểu vì sao Lâm Niên muốn họ tránh đi, nhưng Tống Thập Nhị luôn nghe lời Lâm Niên, nên lập tức kéo Tống Toa Toa ra ngoài.
“Lâm Niên?”
Đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng nói xác nhận lần nữa, Lâm Niên phụt cười: “Thế nào? Người nhận điện thoại là em nên bất ngờ?”
“Ừm, chờ rất lâu?”
“Cũng tạm, em vừa đến liền nhận được điện thoại của anh đó, nhìn xem chúng ta có duyên biết bao nhiêu.” Một tay Lâm Niên cầm điện thoại, tay còn lại vói vào trong áo vuốt ve cái bụng, giữa trưa hình như ăn hơi nhiều, bây giờ no căng hơi khó chịu.
“À, năm với vui vẻ.”
“Anh cũng vậy, đã gọi cho cô anh chưa?” Lâm Niên biết chỗ của anh không tiện nói chuyện, nên sẽ không cố tình đùa giỡn anh.
“Gọi điện cho em xong sẽ gọi cho họ. Ba Lâm khỏe không? Lúc trưa đã ăn gì?”
“Lúc trưa đều ăn món ngon, đáng tiếc anh không ăn được. Còn nữa ba em cũng khỏe, nhưng mà em tính tìm cho ba em một người bạn.”
“Trước đó em cũng nghĩ vậy mà?”
Lâm Niên ò một tiếng, động tác trên tay dừng lại: “Ha ha ha, sao anh lại không có mắt như thế, em nói cho anh biết là muốn anh nhờ cô của anh để ý giúp.”
“Việc này không cần em nói, anh đã nhờ trước rồi.”
“Ừm, cảm ơn anh Tần Hướng Bắc.”
“Em có tâm sự?”
“Không…… A!!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, trong TV đang chiếu phim khá máu me, tự nhiên vô tình liếc qua thấy nên bị dọa.” Lâm Niên hơi thở gấp, tay lại lần nữa vói vào trong áo đặt lên phần bụng, vừa rồi cậu thế nhưng cảm thấy trong bụng có gì đó đá tay cậu.
“Ha, lá gan của em không phải rất lớn sao?”
“Hừ, đã nói là vô tình nhìn liếc qua mà.” Lâm Niên nhíu mày, cảm giác lần này rất rõ ràng, trong bụng có gì đó đang đá tay cậu, thật sự rất rõ rất chân thật: “Tần Hướng Bắc……”
“Hửm?”
“Nhớ anh, làm sao bây giờ?” Ngày mùa đông Lâm Niên lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vì sao, vì sao, vì sao cậu lại có loại dự cảm không tốt, thậm chí có một ý nghĩ hoang đường bỗng xuất hiện trong đầu. Sẽ không, nhất định sẽ không, nhất định là cậu đang nghi thần nghi quỷ, nhưng vì sao trong lòng khủng hoảng như thế?
“Anh cũng vậy.”
Sau đó lại nói thêm vài cậu, Lâm Niên đã không nhớ rõ nội dung, sau khi cúp điện thoại, trong đầu cậu đặc sệt như hồ dán, cũng không còn tâm trạng chơi đùa với đám Tống Thập Nhị. Cậu một mình đi vào từ đường, tiện đà bước đến vào tấm bia đá bên cạnh cái mương, sững sờ nhìn tấm bia đá hơn nửa tiếng.
Vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên, cậu lẩm bẩm tự nói: “Sẽ không, việc hoang đường như thế tuyệt đối không thể nào xảy ra, mình không tin.”
—Hết chương 29
Danh sách chương