Vừa mới, anh sợ hãi, anh cư nhiên nghĩ tới, nếu muốn chết, anh nguyện ý dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy mạng sống Tô Miên.Tự hỏi, anh tuyệt không phải một người thương hương tiếc ngọc.Ngụy Chấn Huy lại nhìn thoáng qua người trong lòng ngực.Tô Miên lúc này bởi vì mất máu quá nhiều đã mất đi tri giác,Lúc này nguyên bản bầu trời đỉnh núi trong xanh bỗng nhiên gió bắc gào thét, mây đen giăng đầy, trong chốc lát sợi bông giống như bông tuyết sôi nổi rơi xuống.Tô Miên không ngừng phát run, răng trên dưới không ngừng va chạm, Ngụy Chấn Huy đem cô ôm sát, lại lo lắng mà sờ sờ cái trán củ cô, còn tốt không có phát sốt.Một bàn tay cởi áo khoác đem Tô Miên bọc đến kín mít.Là anh không có chiếu cố tốt cho cô, không thể lại làm cô có việc.Thấy các chiến sĩ hái xong thảo dược, ước chừng có nửa cái giỏ tre.

Ngụy Chấn Huy truyền lệnh xuống núi.Tuyết càng rơi xuống càng lớn, đường ngoài 5 mét đều thấy rõ, trong khoảnh khắc, bông tuyết đã quá chân, bọn họ đi tới dấu vết đều bị vùi lấp, cũng may không có đụng tới bầy sói.Thời điểm đi tới, Ngụy Chấn Huy vì chiếu cố Tô Miên, đội ngũ tiến lên bị chậm lại.

Trở về Ngụy Chấn Huy cõng Tô Miên, bởi vì lo lắng thân thể Tô Miên, một đường đi nhanh.Trên đường mấy trung đội trưởng nói muốn cùng anh đổi, đều bị Ngụy Chấn Huy cự tuyệt.


Mạc danh, anh chính là không muốn để người đàn ông khác chạm vào cô.Một đường bôn ba, chạy về nơi dừng chân đã buổi chiều 5 giờ.Ngụy Chấn Huy đem Tô Miên cõng đến phòng y tế, lại để quân y rửa sạch miệng vết thương cho cô, một lần nữa bôi thuốc, xác nhận không bị thương đến yếu hại mới yên tâm.Giữa tia nắng ban mai, biểu tình thiếu nữ điềm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn không biết mơ thấy cái gì, khóe môi còn treo nụ cười.

Không hề giống ban đêm ngày hôm qua, một đôi lông mày luôn nhăn ở bên nhau, còn ôm cánh tay anh mà kêu đau.Anh nghe xong tim vẫn luôn đau đớn, anh chưa bao giờ ôm qua con gái, không biết cô gái thấp giọng ngập ngừng là làm lòng người chua xót như vậy.Anh ômcô , vỗ nhẹ lưng cô, chỉ hy vọng có thể giảm bớt thống khổ của cô.Có một lần, cô đau tỉnh, trừng mắt nhìn anh nửa ngày, sau đó vành mắt liền đỏ, bổ nhào vào trong lòng ngực anh, “Ngụy Chấn Huy, đừng rời khỏi em, không cần cưới người khác.”Nói xong còn đem anh ôm thật chặt, tựa giống như buổi sáng ngày hôm qua, thật giống như buông lỏng tay anh liền biến mất.Xem lại, cô lại nặng nề ngủ, trên má còn treo nước mắt ẩm ướt.Ngụy Chấn Huy thay cô lau nước mắt trên mặt, bọn họ chỉ là mới gặp.Màc cô, lại phảng phất như quen biết anh nhiều năm.Ngụy Chấn Huy từ khuôn mặt nhỏ của cô dời tầm mắt, cẩn thận mà đem góc chăn dém lại, đem chăn một lần nữa đắp trên chân bị thương của cô, thêm đầy củi gỗ cho bếp lò, làm xong mới rời đi.Anh mới ra khỏi lều, Tô Miên liền mở bừng mắt, cô đã sớm tỉnh, chỉ là Ngụy Chấn Huy nhìn chằm chằm vào cô, cô ngượng ngùng cùng anh đối mặt.Cô cho rằng tối hôm qua đó là mơ, cho nên cô nói nói muốn anh cưới cô, anh nhất định cho rằng cô là điên rồi đi, Tô Miên cảm thấy mặt thật nóng.Ngụy Chấn Huy chiếu cố cô suốt một đêm, áo khoác anh mặc ngày hôm qua còn bị chăn đè nặng.


Tô Miên trong lòng ấm áp, khóe môi tươi cười liền lớn hơn nữa.Chỉ lo nghĩ đàn ông , không xong, Tô Miên vỗ vỗ trán, lại qua suốt một đêm, không biết bệnh tình Tiểu Trương thế nào.

Cô đi đến xem, còn có thiên kim thảo bọn họ thật vất vả tìm được, cô còn chưa có xử lý.Tô Miên giãy giụa suy muốn đứng dậy, Văn Văn chợt lóe xuất hiện ở lều trại.【Cô lại nghỉ ngơi một lát, thuốc ta đều đã giúp cô phối xong, Tiểu Trương uống thuốc xong còn đang ngủ.

】 Văn Văn lại đem đầu tiến đến trước mặt Tô Miên, còn hít cái mũi ngửi ngửi, hắn vẫn cảm thấy Tô Miên hôm nay có chỗ nào không giống nhau, chẳng lẽ đây là do cô đang yêu đương?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện