Buổi chiều không có lớp, Chu Trạch Diên ăn cơm bên ngoài xong chậm rì rì mò về nhà, trong đầu là một trăm cách chỉnh chết thằng em. Lúc gần về đến nhà, Bạch Khôn gọi điện tới, vui vẻ nói: “Thằng bạn, tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho Trạch Tục, ông tới góp ý cho tôi nhá?”

Chu Trạch Diên lạnh lùng cự tuyệt: “Không rảnh, không đi.”

Bạch Khôn giả bộ nói: “Ái da! Ai dám chọc Trạch Diên nhà chúng ta mất hứng vậy hả? Mau nói cho anh biết thằng nhóc nào mắt mù như thế, anh em của Bạch Khôn này mà cũng dám chọc?”

Chu Trạch Diên đảo mắt, đậu xe ven đường, đổi sang giọng nửa cười nửa giỡn: “Đừng giả ngu, cục cưng nhà các ông chọc giận tôi đó.”

Bạch Khôn vội nói: “Không thể nào nha, Tục Nhi còn nói với tôi hai anh em ông ở chung cực tốt luôn, ông chính là anh trai tốt trong lòng em ấy, ông chính là mặt trời chân lý chói lòa trong tim em ấy…”

Chu Trạch Diên vừa nghĩ tới điểm quan trọng, lập tức vui vẻ nói: “Cút đê, em zai tôi nào có buồn nôn như ông kể đâu?”

Bạch Khôn cười hắc hắc: “Ông đang ở đâu? Tới lấy quà sinh nhật này, thuận tiện giúp tôi một tay, được không?”

Chu Trạch Diên đáp: “Ông nói chỗ ông đi, tôi chạy ù qua đó.”

Tắt máy, hắn nghĩ ra một chủ ý cực kỳ vừa lòng, quay đầu xe phóng đi tìm Bạch Khôn.

Tưởng tượng chuyện sắp phát sinh, ông anh trai như vầng thái dương hận không thể mọc cánh bay vèo qua, hắn càng cảm thấy mình là thiếu niên thông minh lanh lợi cực kỳ cơ trí. Trừ ra tay đánh em trai, hắn có nhiều biện pháp để xử thằng lỏi đó phải cry lắm, hừ!

Trời tối, ba cha con Chu gia lục tục trở về nhà.

Chu Trạch Tục thích hóng, trộm hỏi anh nó: “Nhận được chưa?”

Chu Trạch Diên giả vờ khẩn trương, đáp: “Còn chưa, chắc phải len lén đưa đi.”

“Nói cũng phải.” Chu đệ đệ ra vẻ hiểu biết nói, nhưng lòng không cam mà cảm thán: “Không thể trực tiếp xem tại hiện trường, thật là vô cùng đáng tiếc.”

Chu Trạch Diên nói: “Không phải Bạch Khôn cũng hẹn em tối nay đi hẹn hò à?”

Chu đệ đệ bưng chén nước, không tự nhiên hỏi: “Sao anh biết?”

Chu Trạch Diên bắt đầu đùa dai: “Anh còn biết cậu ta tính toán lúc mười hai giờ đêm sẽ cho em một niềm vui bất ngờ cơ.”

“Thật sao?” Chu Trạch Tục trợn mắt há mồm, ngay sau đó bắt đầu nghi ngờ hỏi: “Nếu nói là ‘niềm vui bất ngờ’, sao anh lại nói cho em biết?”

Chu Trạch Diên thản nhiên nói, “Anh không nhịn được mà.”

Chu Trạch Tục: “…” sao nó lại cảm thấy những lời này nghe quen quen ấy nhỉ? Kế hoạch trêu chọc em trai hắn đã thành công mĩ mãn, lực chú ý của Chu Trạch Diên toàn bộ dồn lại lên người Chu Nhâm. Y từ lúc vào cửa đến giờ chẳng hề nói với ai câu nào, đi thẳng lên lầu trở về phòng riêng, sau đó không hề xuống.

Chu Trạch Diên lại bất an, rốt cuộc thì là lạ ở chỗ nào đây?

Giờ cơm tối, người giúp việc lên lầu mời Chu Nhâm xuống, bởi vì là sinh nhật hai anh em, món ăn hết sức phong phú, mặc dù trong nhà chỉ có ba người đàn ông đã trưởng thành cùng một đứa bé còn bú tí, trên bàn cơm vẫn đặt một chiếc bánh sinh nhật coi như tượng trưng.

Chu Trạch Tục lấy một chai rượu của anh nó từ trong tủ ra, không yên lòng, hỏi lại: “Cái này là chai đắt nhất sao?”

Chu Trạch Diên cũng không yên lòng, đáp: “Đại khái thế, anh quên rồi, dù sao không có bỏ tiền ra mua.”

Chu Trạch Tục biết lai lịch những chai rượu này, bất mãn lên án: “Anh không mất đồng nào, thế sao lại keo vậy hả?”

Đúng lúc này Chu Nhâm từ trên lầu đi xuống, hai mắt Chu Trạch Diên dính chặt trên người y, chẳng thèm để ý tới thằng em đang oán trách nữa.

Chu Nhâm ngồi ghế chủ vị, hai anh em chia ra ngồi hai bên.

Trên bàn ăn an tĩnh dị thường, Chu Trạch Tục cũng phát giác ra điều gì đó, lấy đồ khui rượu ra mở nắp chai, cười nói: “Ba ba, quà sinh nhật đâu ạ?”

Chu Nhâm đưa quà cho nó, nó vừa mở ra nhìn, đẩy vẻ kinh ngạc nhìn sang Chu Trạch Diên ngồi đối diện.

Chu Nhâm nói: “Đáng nhẽ nên đưa từ mấy năm trước, bây giờ đưa bù cũng không coi là muộn. Chúc con sinh nhật vui vẻ.”

Trong lòng Chu Trạch Tục dâng lên rất nhiều cảm xúc, nháy mắt với Chu Trạch Diên một cái, nói: “Cám ơn ba ba.”  Ba ba khả năng không nhớ chuyện khi đó nhiều lắm, mà việc này nó chỉ nhắc qua với mỗi anh trai nó.

Chu Nhâm cầm một cái hộp khác đẩy về phía Chu Trạch Diên, nói: “Trạch Diên, cũng chúc con sinh nhật vui vẻ.”

Chu Trạch Diên có chút cứng ngắc mở ra, bên trong là một chiếc iphone 5S, hắn ra sức chớp chớp mắt, mắt giận trừng trừng nhìn Chu Nhâm, vừa thất vọng lại bất mãn.

Từ lúc anh nó mở hộp ra, Chu Trạch Tục liền nhướn cổ nhìn sang, chờ sau khi nhìn thấy rõ, nó cũng cảm thấy có hơi thất vọng, lại thấy Chu Trạch Diên thật sự tức giận, vội hòa giải: “Cái này cũng tốt lắm mà, cũng đâu phải màu vàng kim đâu.”

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm y, từ trong túi áo lôi điện thoại ra ném lên bàn, rõ ràng chính là – màu, vàng, kim.

Chu Trạch Tục: “…” nó có chút buồn bực nghĩ, dù cho không phải là nhẫn cầu hôn kinh thiên động địa, vô luận thế nào đi nữa cũng không nên là một chiếc điện thoại chẳng có gì mới lạ như này. Khó trách anh nó lại lộ ra vẻ mặt kia, cứ y như bị thất sủng rồi ấy.

Chu Trạch Diên căm tức tra hỏi: “Mấy người không hề biết tôi đổi điện thoại rồi?!”

Chu Nhâm tất nhiên không thể nào trả lời câu hỏi này.

Chu Trạch Tục cười khan, nói: “Dạo này bận quá.”

Chu Trạch Diên ngồi đối diện nó không chút kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm Chu Nhâm, nhưng y căn bản nửa cái ánh mắt cũng không bố thí cho hắn tí nào hết.

Chu Trạch Tục ghim một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, trong lòng tràn đầy oán niệm với anh nó. Nếu chỉ muốn nói chuyện với ba, phiền anh bỏ ‘các’ đi được không! Ở đây kẻ có thể nằm trong ‘các’ này chỉ có mình nó thôi được không!

Trong một khoảng kế đó, cả Chu Nhâm lẫn Chu Trạch Diên đều không mở miệng nói một câu.

Chu Nhâm không động đũa, lặng lẽ uống cạn nửa chai rượu; Chu Trạch Diên tay nắm đũa, chọc cho cái đĩa cung bảo đậu hũ như cái sàng bị thủng.

Bữa cơm kết thúc, Chu Trạch Tục cảm thấy so với bắt nó làm việc ngoài công trường hai mươi bốn giờ còn mệt mỏi hơn. Chúa cứu thế của nó, chính là cuộc điện thoại của Bạch Khôn. Cũng không chờ Bạch Khôn mở miệng nói chuyện, nó liền cấp tốc biến đổi sắc mặt: “A? Cái gì? Thật sao! Tôi lập tức tới liền!” Nó cúp điện thoại, nói với Chu Nhâm mình có việc gấp, liền chạy biến.

Bạch Khôn bị cúp điện thoại nửa chừng cực kì buồn bực, anh tỉ mỉ chuẩn bị mười mấy câu chúc mừng ngọt ngào đây này, tại sao không để anh nói ra?!

Chu Trạch Tục vừa mới đi, Chu Nhâm liền nói: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Chu Trạch Diên cũng trầm xuống, nói: “Ba, người có ý gì?”

Chu Nhâm đờ đẫn nói: “Hôm nay hơi mệt.” Y kéo ghế rời bàn ăn, đầu không ngoảnh lại,  thẳng hướng thang lầu.

Chu Trạch Diên tức điên lên đứng bật dây, chạy nhanh đuổi theo, hỏi: “Rốt cục ý người là sao? Con lại làm gì chọc người giận rồi?”

Chu Nhâm đã đi được bốn lăm bậc, chậm rãi quay đầu lại, mặt trầm như nước, đáp: “Tôi không có tức giận.”

“Người như vậy mà bảo không tức giận?!” Chu Trạch Diên nổi đóa, kéo tay áo Chu Nhâm, giọng cầu khẩn: “Ba à, người đừng như vậy mà, rốt cuộc con làm sai điều gì, người nói cho con biết đi! Người chẳng nói gì hết con làm sao đoán được!?”

Chu Nhâm né tránh, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, giọng nói có điểm là lạ: “Ngươi đoán không ra?”

Chu Trạch Diên ủy khuất nói: “Bọn họ đều nói con vừa ngu vừa đần mà? Dĩ nhiên con không đoán được rồi.”

Chu Nhâm gật đầu, nói: “Bọn họ nói đúng.”

“…” Chu Trạch Diên bị bổ một đao, lặng lẽ nuốt vào một búng máu, thuận thế bắt lấy tay Chu Nhâm, nói: “Vậy rốt cuộc tại sao người lại không vui?”

Chu Nhâm cúi đầu nhìn cái tay bị hắn nắm lấy, thấp giọng nói: “Tôi cho rằng, chúng ta đã chia tay rồi.”

Chu Trạch Diên kinh hãi: “Chuyện xảy ra lúc nào!?”

Chu Nhâm không lên tiến, nhưng lại lộ ra mấy phần khổ sở.

Chu Trạch Diên bị dọa chóng cả mặt, chẳng lẽ hắn mất trí nhớ? Nhưng mà chuyện ngày hôm qua ngày hôm kia ngày hôm trước trước nữa thậm chí chuyện của tuần trước tháng trước hắn vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch mà, hắn bi thống nắm chặt tay Chu Nhâm, nặng nề nói: “Chúng ta bị trộm đi mất mấy năm?”

Chu Nhâm mờ mịt nhìn hắn.

Chu Trạch Diên càng mờ mịt hơn: “Chia tay lúc nào? Sao con hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì hết?”

Chu Nhâm bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không phải con đá tôi sao?”

Chu Trạch Diên càng ù ù cạc cạc hơn: “Con điên rồi? Làm sao có thể chứ!”

Chu Nhâm hờ hững nói: “Con quen bạn gái.”

Chu Trạch Diên chớp mắt hỏi: “Là ai?”

Chu Nhâm nói: “Cô gái cùng con ăn cơm.”

Chu Trạch Diên chớp cái nữa, nói: “Học tỷ ấy ạ? Không thể nào! Năm ngoái chị ấy đã kết hôn rồi! Con dù có mất trí cũng sẽ không chen vào nhà người ta phá đám!”

Chu Nhâm: “Ừ?”

Chu Trạch Diên nghi ngờ hỏi: “Ba à, thật sự không phải người đang trêu chọc con đó chứ?”

Chu Nhâm nói: “Tại sao tôi muốn trêu chọc con?”

Chu Trạch Diên rốt cục cảm thấy không đúng lắm, hắn bước liền ba bậc nhảy lên đến bên cạnh Chu Nhâm, chợt nói: “Người say rồi?”

Chu Nhâm lạnh lùng đáp lời: “Không có, không thể nào.”

Chu Trạch Diên chỉ vào mặt mình, hỏi: “Ba à, con là ai?”

Chu Nhâm lộ vẻ ghét bỏ liếc mắt quay đi.

Chu Trạch Diên thấy chết không sờn, tiếp tục hỏi: “Con là ai? Người nói mau!”

Chu Nhâm chợt đưa tay vỗ về mặt hắn, hờ hững nói: “Bà xã.”

Chu Trạch Diên kêu thảm một tiếng chân nhũn cả ra, suýt nữa lăn từ trên cầu thang xuống, may được Chu Nhâm ôm giữ lại.

Chu Trạch Diên cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Người cho rằng con ngoại tình, vụng trộm với đàn chị, cho nên mấy ngày nay mới đối xử với con như vậy?” Hắn nói xong, vội vã giải thích: “Con chỉ là nhờ đàn chị kèm thêm thôi, con với chị ấy không có gì hết!”

Cũng không biết Chu Nhâm có nghe được không, nhìn mặt y chẳng thể đoán được gì.

Chu Trạch Diên tự cho là mình đã giải thích xong, không nhịn được bắt đầu oán giận: “Người ghen cũng ghê quá đi, thêm một lần nữa chắc con bị người hù chết quá.”

Chu Nhâm đột nhiên lên tiếng: “Con không có muốn chia tay?”

Chu Trạch Diên sầu mi khổ kiểm, nói: “Ba à, sao người lại không tín nhiệm con vậy?”

Trên mặt Chu Nhâm viết mất chữ “bởi vì con không đáng được  tín nhiệm”.

Chu Trạch Diên tự biết lí lịch của mình có chút khó coi, liền đổi chủ đề: “Lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, người đánh hoặc mắng con, con có thể tiếp nhận, nhưng tuyệt đối không được dùng đến chiến tranh lạnh!”

Chu Nhâm giống như nghĩ tới gì đó, chậm rãi nói: “Không thể dùng chiến tranh lạnh?”

Chu Trạch Diên gật mạnh, Chu Nhâm nheo mắt nhòm tới, trở tay nắm lấy tay hắn, khí lực lớn cực kỳ, kéo hắn nhanh chóng lên lầu.

Chu Trạch Diên lảo đảo đuổi theo sau, dồn dập nói: “Người làm gì thế hả? Chậm một chút chậm một chút!”

Một đường kéo thẳng vào phòng, đóng ‘rầm’ cửa lại, Chu Trạch Diên bị đẩy ngã lên mặt thảm.

Hắn chống tay bò dậy, liếm môi một cái, nhỏ giọng nói: “Ba à, người đừng tới đây, người ta nhất định sẽ khóc đó.”

Chu Nhâm rũ mắt nhìn hắn mất giây, đưa tay cởi dây lưng.

Chu Trạch Diên hưng phấn nhìn ba hắn, tới rồi! Rốt cục có thể chơi cường bạo play rồi! Háo hức quá đi!

Chờ Chu Nhâm rút dây lưng ra, hắn đột nhiên cảm thấy không tốt, kì quái hỏi: “Rút ra làm gì?”

Rất nhanh hắn cũng biết được đáp án.

Suốt một năm lẻ hai tháng không bị ai đánh, hắn bị Chu Nhâm quất hai cái vẫn chưa kịp phải ứng, mãi cho đến cái thứ ba hạ xuống hắn mới cảm thấy đau, phản xạ có điều kiện ngã lăn ra thảm, kêu đau: “Đừng đánh nữa! Không dễ chơi!”

Chu Nhâm dừng lại, tay nắm thắt lưng, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Ai đùa với con?”

Trên người Chu Trạch Diên chỉ mặc mỗi áo sơ mi, hoàn toàn không có cái gì để che chắn, bây giờ bị đánh đau, mắt đỏ hết lên, nằm trên thảm trừng Chu Nhâm: “Người đang đánh con trai, hay đang đánh bà xã?”

Chu Nhâm hờ hững hỏi lại: “Có cái gì không giống?”

Chu Trạch Diên đủng đỉnh ngồi dậy, thầm thì: “Dĩ nhiên là không giống rồi, cơ mà người ta biết, người nhất định đang đánh bà xã.”

Chu Nhâm hiếu kỳ hỏi lại: “Tại sao?”

Chu Trạch Diên nói: “Trước kia lúc đánh con trai, người sẽ không đánh có ba cái liền dừng tay.”

Chu Nhâm suy nghĩ một chút, nói: “Ờ, đánh mệt nên nghỉ.”

Chu Trạch Diên bất mãn bĩu môi, nói: “Người ta căn bản không có ngoại tình, tại sao người muốn đánh người ta?”

Chu Nhâm nói: “Con không nghe lời, không đánh mất hứng.”

Chu Trạch Diên lại nuốt một búng máu, mắng: “Đồ S nhà người! Con sao lại không nghe lời chứ?”

Chu Nhâm mặt không đổi sắc nói: “Ba tuần rồi không đi tìm ba.”

Chu Trạch Diên trợn tròn mắt, hỏi: “A? Lâu như vậy sao?”

Chu Nhâm nói: “Hôm nay là ngày thứ hai mươi mốt.”

Chu Trạch Diên sửng sốt một hồi, không thể tin nổi, nói: “Người bị nghẹn lâu, nên đánh người ta?” Nói xong lại bị quất nhẹ một cái, ủy khuất tố: “Không thể nói lời thật sao?”

Chu Nhâm nghiêm mặt nói: “Càng nhìn con càng thấy mất hứng, không cho giả bộ đáng thương.”

Khóe miệng Chu Trạch Diên co rút, ngẩng mặt nói: “Dạo này người ta đang cố gắng học tập, không có thời  gian cùng tinh lực tới tìm người.”

Chu Nhâm rõ ràng không tin: “Cố gắng học tập?”

Chu Trạch Diên chà chà má, tức giận nói: “COn nói thật mà! Người cứ luôn thiên vị Chu Trạch Tục, không phải bởi vì nó từ nhỏ cố gắng hơn con à?! Chờ tương lai con đạp nó dưới chân, người liền hối hận! Xem người tính làm gì!”

Chu Nhâm ném thắt lưng qua một bên, ngồi xuống, nghi ngờ nói: “Ba vẫn luôn thích con hơn, tại sao nói ba thiên vị thằng bé?”

Chu Trạch Diên quay mặt đi: “Ít gạt người thôi!”

Chu Nhâm đưa tay nắm cầm hắn quay lại đối mặt mình, nghiêm túc nói: “Không có gạt người, vẫn luôn thích con.”

Chu Trạch Diên né tránh tay y, mở to hai mắt, hỏi: “Vậy sao người không đánh nó?”

Chu Nhâm mặt không đổi sắc nói: “Thằng bé chẳng phạm lỗi gì, tại sao ba phải đánh nó?”

Chu Trạch Diên: “…” câu trả lời này quả thật không có chút sơ hở nào, nhưng tại sao lòng hắn chẳng vui tẹo nào hả?

Hai cha con mặt đối mặt ngồi trên thảm, thật lâu ai cũng không lên tiếng.

Một lát sau, Chu Trạch Diên ngượng ngùng nói: “Thật sự thích người ta hơn? Người ta chẳng tin đâu.”

Chu Nhâm: “À.”

Chu Trạch Diên: “À cái gì mà à ? Người không khen người ta đôi câu à ? Ví dụ như khi còn bé người ta đặc biệt gì gì đó ấy ?”

Chu Nhâm tiếp lời: “Khi bé con cực kì mập.”

Chu Trạch Diên lập tức xù lông: “Uống say mà lại chẳng nói một hai câu dễ nghe được à? Sao lại đáng ghét như vậy!”

Chu Nhâm nghiêm túc nói: “Mập mạp béo ú, toàn thịt là thịt.”

Chu Trạch Diên nghĩ tới dáng vẻ của Chu Đô đốc, cảm thấy có chút tốt hơn, nói: “CÒn gì  nữa không?”

Chu Nhâm nói: “Về nhà không hay cười, cũng chẳng thích nói chuyện, ra cửa là gây sự, cũng không chăm chỉ học hành, cả ngày đánh nhau, bắt nạt em trai, chọc giận mẹ con…”

Chu Trạch Diên vội ngắt lời: “Người nói mặt tốt đi!”

Chu Nhâm nói: “Không có gì tốt, lại còn ngu ngơ nữa.”

Chu Trạch Diên vốn cảm thấy Chu Nhâm lúc say rượu chơi vui lắm, bây giờ lại chẳng hề thấy thế, nhào qua bóp cổ Chu Nhâm, cả giận nói: “Thế mà còn nói thích người ta hơn! Thích người ta cái rắm ấy!”

Chu Nhâm bị hắn đẩy ngã, mặt vô biểu tình nằm ngửa trên thảm, Chu Trạch Diên giả vờ bóp cổ  y, thấy y không phản ứng, nhàm chán buông tay: “Người cầu xin tha thứ đôi câu không được sao?”

Chu Nhâm hỏi: “Cầu xin thế nào?”

Chu Trạch Diên dạy y: “Nhẹ một chút, đại hiệp tha mạng gì gì đó ấy.” Thật ra hắn muốn chơi cái gì kích thích hơn cơ, nhưng cân nhắc thấy ba ba sẽ không tiếp nhận, thôi cứ sơ sơ thế là được rồi.

Chu Nhâm tỏ ý thụ giáo, nói: “Được, thử một chút.”

Chu Trạch Diên chờ mong ảo tưởng, đè ba hắn đã say mèm nghe y cầu xin tha thứ, có phải sung sướng quá không nhể há há há há há há há.

Chu Nhâm giữ chặt cổ áo không để hắn quay đi, hôn lên môi hắn.

Chu Trạch Diên vui vẻ nghĩ nghĩ, ba ba say rượu hảo tình thú, sau này nhất định phải khuyên y uống nhiều một chút…. Ế? Sao trên dưới lại đổi rồi? Ba ba cầu xin tha thứ đâu?!

Chu Nhâm vừa hôn vừa ôm hắn ngồi dậy, một tay sờ soạng núm nhỏ nổi lên ở bên ngực phải của hắn.

Chu Trạch Diên vội vã đẩy tay y ra, nói: “Không đúng, không phải như vậy…”

Chu Nhâm mạnh mẽ kéo hắn lại, động tác trong tay không đình chỉ, nói nho nhỏ: “Chỗ nào không đúng?”

Cảm giác tê dại lan tràn khắp khuôn ngực, Chu Trạch Diên có chút như nhũn ra, hừ hừ nói: “Chỗ nào cũng không đúng.”

Chu Nhâm xáp lại, qua lớp áo sơ mi cúi đầu cắn hạt nhỏ trên ngực trái một cái, Chu Trạch Diên lập tức quát to: “Đúng rồi đó đúng hết rồi đó! Mau mau mau đừng dừng lại!”

Chu Nhâm cởi nút áo của hắn ra, hai hạt nhỏ đã cứng lên, chẳng qua hạt bên phải bị ngắt nhéo một hồi nên lớn hơn một vòng. Chu Nhâm đột nhiên bất động, Chu Trạch Diên không nhịn được thúc giục y.

Chu Nhâm nói: “Chính con tới.”

Chu Trạch Diên căm tức nói: “Đã từng thủ dâm cho người xem rồi,  tại sao con lại phải tự làm nữa?”

Chu Nhâm vỗ một cái lên mông hắn, Chu Trạch Diên ăn đau ngao lên một tiếng, bất mãn nói: “Đừng có mạnh tay như vậy mà!”

Chu Nhâm lạnh lùng nhìn hắn, Chu Trạch Diên không cam lòng sờ sờ ngực mình, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngực con ngay cả A cup cũng không đến, có gì tốt đâu mà nhìn.”

Chu Nhâm nhìn chằm chằm tay hắn, nói: “Không sờ quanh, sờ trọng điểm.”

Chu Trạch Diên lầu bầu: “Biết rồi! Phiền phức vậy!”

Đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa người dưới, Chu Trạch Diên trước giờ chẳng thích lúc yêu yêu lại sờ sờ phía trên. Động tác của hắn đặc biệt qua loa, hơn nữa mình tự làm so với bị Chu Nhâm chơi hoàn toàn là hai loại cảm giác, cũng chẳng thoải mái như thế kia, cùng lắm là có chút tê dại.

Chu Nhâm không hài lòng, đưa tay nắm tay hắn, nghiêm túc dạy học.

Chu Trạch Diên cảm thấy thư  thái hơn vừa rồi, ngón tay theo động tác của Chu Nhâm khi có khi không sờ đầu vú của mình một cái, ánh mắt xoay tròn liếc hạ thân của Chu Nhâm, có thể thấy nơi đó đã nhô lên một chút rồi.

Chu Nhâm chăm chú chỉ đạo con trai nắn bóp hai điểm kia, chợt thấy phía dưới nóng lên, y cúi đầu, cái chân xích lõa của Trạch Diên đang nhẹ nhàng ma sát chỗ đó.

Chu Trạch Diên cười đắc ý, nhỏ giọng nói: “Ba à, nhịn suốt ba tuần liền rồi, hàng tích được cũng không ít đâu ha?”

Chu Nhâm lạnh lùng nhìn hắn, hai bàn tay to mạnh mẽ xoa nắn ngực hắn, hai viên nhỏ bị thô bạo xoa nắn sắp biến dạng, lại càng cứng hơn nữa.

Chu Trạch Diên cảm thấy căng đau vô cũng, cố không trêu chọc Chu Nhâm nữa, bắt lấy tay y, ai oán:  “Bóp nữa sẽ hỏng đó.”

Chu Nhâm buông tay ra, quả nhiên thấy nơi đó đã sưng lên rồi.

Chu Trạch Diên nhìn một chút, đột nhiên nảy ra một ý: “Nếu mà chơi nữa, nói không chừng sẽ phun sữa đó.” Nói xong lại thấy Chu Nhâm thò tay qua, bị dọa sợ vội che ngực mình lại: “Con tùy tiện nói chơi thôi mà!”

Chu Nhâm từ chối cho ý kiến, ngược lại buông tay.

Chu Trạch Diên thở phào nhẹ nhõm, ngó nơi đó của Chu Nhâm đã lớn hơn mới rồi nhiều lắm, miệng nuốt nước miếng  cái ực.

Chu Nhâm một mực nhìn mặt hắn, sau khi phát hiện vẻ mặt hắn, cơ hồ không hề do dự nói: “Tới.

Chu Trạch Diên đỏ bừng mặt, nhỏ giọng mắng: “Đồ muộn tao! Sớm biết người thích như vậy rồi, thế mà bình thường còn thích giả bộ nữa!”

Hắn dịch qua, kéo khóa quần Chu Nhâm, cách quần lót sờ sờ, cố ý bày ra vẻ phong tao: “Đại gia, đã cứng thế này rồi à, có muốn người ta giúp một tay hay không nha?”

Chu Nhâm liếc phía dưới hắn,  nói: “Gọi ba ba. Con cũng cứng rồi.”

Chu Trạch Diên thản nhiên nói: “Vậy người có muốn giúp người ta không?”

Chu Nhâm hỏi lại: “Con muốn ba giúp thế nào?”

Chu Trạch Diên cười dâm, nói: “Người ta giúp người thế nào, người liền làm lại y thế a.” Hắn kéo quần lót Chu Nhâm xuống, cúi đầu ngậm thằng nhỏ vào miệng.

Vẻ mặt Chu nhâm giãn ra, trong nháy mắt lộ vẻ mờ mịt.

Khẩu kĩ của Chu Trạch Diên nhờ nhiều lần lặp đi lặp lại rèn luyện mà ngày một nâng cao, hắn hử làm deep throat với Chu nhâm, hơn nữa  Chu Nhâm đã lâu không buông thả, lần này so với mọi khi ngắn hơn nhiều lắm.

Chu Trạch Diên chạy vào phòng vệ sinh nhổ thứ kia ra, súc miệng, vừa mới đi ra liền bị Chu Nhâm ôm lên giường, lột quần, ngậm vào.

Hắn giật mình, vội đẩy đầu Chu Nhâm ra, la lên: “Con nói giỡn thôi! Không cần người làm thế này đâu!”

Chu Nhâm bị hắn đẩy ra, lạnh mặt cầm cà vạt xông tới.

Chu Trạch Diên ngây ra hỏi: “Người làm gì thế? Này!”

Chu Nhâm cột hai tay của hắn lại một chỗ, sau đó tiếp tục giúp hắn khẩu giao.

Chu Trạch Diên: “…” ba ba say rượu quá không khoa học rồi!

Chu Trạch Diên đứt quãng kêu: “Ba à… người đừng cắn, đau quá… con nghĩ người cần phải học chút kĩ xảo đã… a không, hay là người cứ về học lại đi… người thử ngậm sâu một chút… đúng rồi, chinh là như vậy, đầu lưỡi linh hoạt một chút… chậm một chút! Ô tới…”

Chu Nhâm không kịp nhả ra, bị hắn bắn vào miệng, quay qua một bên ho khan,  Chu Trạch Diên liền xin lỗi: “Con không nghĩ lại nhanh như thế, xin lỗi người.”

Chu Nhâm cũng không đi súc miệng, trực tiếp đè tới hôn môi, Chu Trạch Diên bị ép ăn một miệng tinh dịch của mình, vô cùng bất mãn, sau khi tách ra lập tức nói: “Mau thả con ra, con muốn đi đánh răng!”

Chu Nhâm không để ý tới nói, cứng rắn hôn tiếp, Chu Trạch Diên hừ hừ biểu đạt bất mãn không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho giãy giụa.

Bàn tay Chu Nhâm theo sống lưng trượt xuống, mạnh mẽ nắm lấy mông thịt, lung  tung nhào nặn.

Chu Trạch Diên rất nhanh lại cứng, hai chân quấn ngang hông Chu Nhâm, không nhịn nổi thúc giục: “Nhanh lên một chút.”

Thình lình Chu Nhâm vỗ một cái thật mạnh lên mông hắn, lạnh lùng nói: “Ba muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”

Chu Trạch Diên phẫn hận nhìn y, cái mông trần truồng bị đánh hai cái, Chu Nhâm  nói tiếp: “Còn dám không vui?”

Xét thấy Chu Nhâm như thế này vô cùng có mị lực, Chu Trạch Diên vừa nhịn đau vừa nhịn ngứa ngáy trong lòng, nhanh chóng quyết định tạm thời nhân nhượng vì mục đích toàn cục, chắc chắn  nói: “Không có mà! Con vui lắm luôn!”

Chu Nhâm hôn hắn một cái, hài lòng nói: “Ngoan.”

Chu Trạch Diên lần này thật sự vui, hí hửng nói: “Ba à, vậy bây giờ người muốn làm gì?”

Chu Nhâm sờ lỗ nhỏ của hắn, nói: “Đi vào.”

Chu Trạch Diên mười phần vui vẻ: “Được ạ được ạ!”

Chu Nhâm ôm  hắn dậy, đặt hắn ngồi lên chân mình, sau đó, cứ như vậy tiến vào.

Chu Nhâm ăn đau, không dám động đậy,  run rẩy nói: “Ba à, người không đau sao?”

Chu Nhâm không trả lời, nói: “Con cầu xin ta đi.”

Chu Trạch Duyên: “……”

Chu Nhâm hướng dẫn từng bước một: “Ví dụ như nói nhẹ một chút, đại hiệp tha mạng gì gì đó a.”

Chu Trạch Duyên: “……”

Chu Nhâm động động thắt lưng, Chu Trạch Diên bị đau rên lên: “Nhẹ một chút! Đại hiệp tha mạng!”

Chu Nhâm hài lòng, động tác chậm rãi nhẹ nhàng đẩy đưa mấy cái, Chu Trạch Tục rất nhanh động tình, giãy giụa: “NGười cởi tay con ra.”

Chu Nhâm im lặng nhìn hắn, vị trí của hai người thuận tiện để y tiến vào sâu hơn, Chu Trạch Diên không chịu được kêu thành tiếng, cầu xin tha thứ: “Ba à, xin người đấy.”

Chu Nhâm cởi cà vạt ra, hắn lập tức ôm lấy Chu Nhâm, hai người dính sát vào nhau. Chu Nhâm vô cùng hưởng thụ hắn quyến luyến không hề muốn rời xa như thế, dừng động tác ôm choàng lấy hắn.

Giờ khắc này ấm áp lưu luyến, Chu Trạch Diên nói: “Sao lại dừng? Khô nhanh lên một chút đi.”

Chu Nhâm lạnh mặt, không chút lưu tình phát một cái lên mông hắn, Chu Trạch Diên run lên, oán giận: “Có thể không đánh người ta không?”

Chu Nhâm: “Ta…”

Chu Trạch Diên vội cướp lời: “Người muốn làm như thế nào liền làm như thế! Người ta biết rồi!”

Chu Nhâm mất hứng, tựa vào đầu giường, lạnh lùng ra lệnh: “Tự mình động.”

Chu Trạch Diên rất nghe lời làm theo, từ từ di chuyển.

Mấy phút sau, hắn khẽ cất tiếng hát: “Ta muốn vững vàng hạnh phúc, có thể sử dụng sinh mệnh làm chiều dài…”

Chu Nhâm không hiểu, hỏi: “Cái gì đó?”

Chu Trạch Diên thở hổn hển dừng lại, giải thích: “Lúc con tập gym nghe được y sĩ Trần hát.”

Chu Nhâm sa sầm mặt mày, hai tay bấu lấy eo hắn, cực nhanh trừu động, Chu Trạch Diên thoát lực nằm rạp lên người y, không nhịn được kêu ra tiếng.

Chu Nhâm lật người đè hắn xuống, bên dưới mạnh mẽ ra vào, lạnh lùng nói: “Có giống tập gym không?”

Chu Trạch Diên vội vàng lắc đầu: “Không giống…”

Chu Nhâm lại hỏi: “Còn muốn hát nữa không?”

Chu Trạch Diên: “Không muốn…”

Bấy giờ Chu Nhâm mới thoáng thả chậm động tác, vỗ vỗ mặt hắn, hỏi: “Khóc cái gì?”

Chu Trạch Diên nức nở đáp: “Ba à… con sai rồi.”

Chu Nhâm nói: “Sai ở đâu?”

Chu Trạch Diên nói: “Không nên tranh sủng với Chu Trạch Tục, không nên chung đụng với gái đã có chồng, không nên vắng vẻ người ba tuần lễ liền, không nên tập gym, không nên ca hát…”

Chu Nhâm phảng phất như rốt cục cũng hài lòng, cúi người hôn lên khóe mắt Chu Trạch Diên, bên dưới cũng ôn nhu hơn, đâm một cái trúng điểm mẫn cảm của Chu Trạch Diên, nói: “Ngoan, ba ba thương cưng.”

Toàn thân Chu Trạch Diên hiện ra một tầng phấn hồng, ánh mắt ướt át khép hờ, ngay cả tiếng gọi giường cũng không thành lời.

Lúc trước Chu Nhâm đã bắn một lần, lần này kéo dài rất lâu, y lật qua lật lại Chu Trạch Diên, thay đổi liên tiếp mấy kiểu làm tình.

Chu Trạch Diên liên tiếp cao trào mấy lần liền, bị làm đến gọi chẳng ra hơi.

Chu Nhâm rốt cục bắn ra, nghiêng người nằm trên giường, ôm hắn vào trong lòng, lung tung hôn lên mặt hắn.

Chu Trạch Diên thật lâu mới hoãn khí, nhắm mắt lại nói: “Không thể tới nữa, con sắp bị chơi hỏng rồi.”

Hắn nghe tiếng Chu Nhâm đứng dậy, lại nói: “Không tắm, hết hơi rồi.”

Chu Nhâm rất nhanh quay trở lại bên giường, cầm tay trái của hắn, Chu Trạch Diên mềm nhũn không động, cảm thấy ngón áp út chợt lạnh, kinh ngạc mở choàng mắt, trên ngón tay nhiều thêm một chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh.

Chu Nhâm kéo chăn đắp cho cả hai, nói: “Đi ngủ.”

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm y, thấy y nhắm mắt ngủ, nhưng lỗ tai đỏ bừng, cứ như muốn nhỏ máu tới nơi ấy.

Chu Trạch Diên cười toe toét, ôm mặt y hôn chụt một cái, nói: “Ba à, con cũng yêu người.”

Hồi lâu, Chu Nhâm mới lên tiếng: “Ừm.”

Chu Trạch Diên vui vẻ chui vào lòng y, Chu Nhâm liền giang tay ôm hắn.

Mãi cho đến nửa đêm, Chu Trạch Diên mơ mơ màng màng nghĩ đến một chuyện – ba tỉnh rượu lúc nào vậy?!

Ở bên kia, Bạch Khôn đưa Chu Trạch Tục đến căn hộ của anh, sau khi mở cửa không vội để nó vào, tình cảm dạt dào nói: “Bảo bối, chúng ta trước tiên phải nói rõ, lát nữa không cho khóc, nếu như muốn khóc, nhất định phải nhào vào trong lòng ca nghe chưa.”

Chu Trạch Tục đá văng anh ra, đẩy cửa tiến vào.

Trước nó đã tới mấy lần, lần này vừa vào cửa lập tực bị dọa choáng váng, ghế sa lon bàn trà đều đổi mới, thậm chí rèm cửa sổ cũng không giống như trước kia.

Bạch Khôn từ phía sau ôm lấy nó, hỏi: “Có thích hay không?”

Trong lòng Chu Trạch Tục rất hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Anh trùng tu phòng ở của mình, coi như tặng tôi một món quà sinh nhật? Còn có thể keo kiệt hơn được không?”

Bạch Khôn sáp lại gần tai nó thổi khí, nói: “Anh sẽ là của em, đây chính là nhà của chúng ta.”

Khóe miệng Chu Trạch Tục khẽ nhếch, “Vậy tôi đây đành miễn cưỡng nhận.”

Trên ghế sa lon còn có mấy hộp quà, Chu Trạch Tục hỏi tiếp: “Còn đây là cái gì?”

Bạch Khôn hớn hở nói: “Từ năm mười bảy đến hai mươi ba tuổi, anh đã chuẩn bị đầy đủ.”

Chu Trạch Tục cau mày, nói: “Sao lại làm màu như vậy?”

Bạch Khôn không vui: “Sao lại màu mè?”

Chu Trạch Tục hồ nghi nói: “Là anh tôi ra chủ ý đúng không?”

Bạch Khôn kinh hãi: “Cậu ta nói cho em biết?”

Chu Trạch Tục lộ vẻ ghét bỏ: “Từ hồi trung học anh ta liền thích chơi trò này, mấy chủ ý ác tâm như vậy đều là anh ta bày cho anh.”

Bạch Khôn lòng đầy chờ mong hi vọng nó sẽ cảm động đến cry, lúc này lại có chút đần độn vô vị nói: “Nhưng đó là cậu ta dùng để dỗ dành gái, đây là anh tỉ mỉ lựa chọn đó.”

Chu Trạch Tục miễn cưỡng nói: “Vậy để tôi xem một chút là đồ vật gì.”

Nó dựa theo chữ số viết trên hộp mà mở ra, hộp đánh số ‘17’ bên trong chứa một cuốn nhật ký đã có chút cũ kĩ, nó lật lật, lập tức giận điên lên: “Đây không phải là cuốn nhật ký đã mất của tôi à?”

Bạch Khôn sờ sờ mũi, nói: “Là anh và anh trai em nhìn trộm rồi quên trả lại, sau đó nó vẫn nằm trong tay anh.”

Mặt Chu Trạch Tục lúc đỏ lúc trắng, nó nhớ trong đó hầu như đều viết nó thầm mến Bạch Khôn nhiều như thế nào cùng nó chán ghét anh trai ra sao.

Nó nóng nảy bóc hộp quà đánh số ‘18’, bên trong là một cái mũ vải, nó mờ mịt nhìn Bạch Khôn.

Bạch Khôn giải thích: “Khi đó em đang nằm trong bệnh viện, trên đầu khâu mấy mũi, bác sĩ sợ ảnh hưởng đến vết thương, thế nên cạo đầu em đi.”

Chu Trạch Tục không lên tiếng, bóc hộp tiếp theo.

Bên trong hộp ‘19’ là bộ dụng cụ vẽ, bút màu đủ màu sắc cùng giấy vẽ đủ loại, Chu Trạch Tục am hiểu hội họa từ nhỏ.

Hộp ‘20’ là một đôi giày cỡ 42, Bạch Khôn nói năm đó chân nó to cỡ L.

Hộp ‘21’ là mũ cử nhân, nếu như nó không bị tai nạn, thì năm ấy cũng tốt nghiệp đại học rồi.

Hộp ‘22’ là vé máy bay du lịch vòng quanh thế giới được vẽ bằng tay, hơn nữa đều là vé cặp.

‘23’ là một chiếc chìa khóa, Chu Trạch Tục không cần hỏi cũng biết chìa khóa của nơi nào.

Nó có chút cảm động, nhất là bộ vé máy bay kia, theo cái mức độ khó coi kia ắt hẳn do chính tay Bạch Khôn vẽ.

Bạch Khôn vẫn chăm chú theo dõi nó, thấy nó rốt cục cũng nở nụ cười, bấy giờ mới cao hứng.

Kế tiếp dĩ nhiên thuận nước giong thuyền mà chịch chịch chịch.

Hai người lăn trên ghế sa lon quấn lấy nhau hôn môi, Bạch Khôn mở ngăn kéo bàn trà lấy tuýp gel bôi trơn.

Chu Trạch Tục bất mãn nói: “Tôi nói mà anh không chịu vào phòng ngủ, hóa ra là bởi vì thế.”

Bạch Khôn đắc ý nói: “Cho ghế sa lon mới chút kỉ niệm mà.”

Anh lật người Chu Trạch Tục lại, cẩn thận khuếch trương, Chu Trạch Tục nhàm chán nằm trên ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một bình thủy tinh dưới bàn trà.

Bạch Khôn cảm thấy có thể vào được rồi, đang muốn xách súng ra trận, Chu Trạch Tục chợt hét thảm một tiếng nhảy dựng lên, cái gáy đụng trúng mũi anh, máu mũi chầm chậm chảy ra.

Anh rên đau: “Sao vậy em!?”

Chu Trạch Tục trần truồng chạy ra xa mấy mét, chỉ bàn trà mà rống lên: “Đó là cái gì vậy!!!”

Bạch Khôn bịt mũi cúi xuống nhìn, bên dưới là một lon giun giả.

Lúc chiều Chu Trạch Diên nhắn tin weibo nói với anh: “Em trai tôi cực kì thích câu cá, nếu cái này mà ông cũng chuẩn bị xong, nó vừa nhìn liền yêu luôn!”

Anh quay đầu nhìn Chu Trạch Tục bị dọa trắng cả mặt, cảm giác hình như mình bị Chu Trạch Diên tính kế.

Có vài giọt máu mũi rơi xuống, tí tách tí tách tí tách tí tách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện